Loại bỏ Dao phi!
Lời nói của Thái hậu khiến lòng ta run rẩy. Nói thật, đối với Dao phi, ta đương nhiên cũng căm ghét, nhưng bảo ta tìm cách khiến nàng ta ra tay để loại bỏ nàng ta ư? Ha, Thái hậu không hiểu ta hay không hiểu Hạ Hầu Tử Khâm? Đó là tình yêu khiến hắn luôn áy náy, hổ thẹn trong lòng, hắn không nỡ nên mới cưng chiều nàng ta. Chỉ cần nàng ta vĩnh viễn là một Dao phi đáng yêu trước mặt hắn thì hắn sẽ luôn sủng ái nàng ta.
Tối hôm đó, khi hắn đến lãnh cung nói những lời ấy với ta, từng từ từng câu ta đều ghi nhớ. Sao ta có thể ra tay loại bỏ nàng ta? Điều đó giống như khi Dao phi đụng tới Dụ Thái phi, sẽ chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn.
Cúi đầu, ta cất tiếng: “Thần thiếp còn nhớ khi ấy ở Thượng Lâm uyển, Thái hậu còn đặc biệt dặn dò thần thiếp không được động đến Dao phi, người quên rồi ư?”
Thái hậu quay đầu nhìn ta, nói: “Ai gia đương nhiên không quên, nhưng bây giờ không giống như trước kia, ai gia không cần ngươi động thủ, ngươi là người thông minh, chỉ cần nghĩ ra một cách nào đó.”
Ta hiểu ý Thái hậu, tìm cách để Dao phi tự mình ra tay, như vậy việc loại bỏ nàng ta sẽ trở nên quang minh chính đại, cho dù sau này người của Bắc Tề có biết thì cũng chẳng có cách nào. Dao phi bây giờ là phi tử của Hạ Hầu Tử Khâm, nếu phạm phải sai lầm, thiên triều có lý do để trừng phạt.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ta nói: “Thái hậu, thần thiếp ra khỏi lãnh cung không phải để loại bỏ nàng ta.” Ta ra ngoài chỉ vì chuyện của Tô Mộ Hàn
Nếu ngay từ đầu muốn loại bỏ Dao phi, ta đã dùng diệu kế trong túi gấm Tô Mộ Hàn đưa từ lâu rồi, như vậy lại càng chẳng liên quan đến ta. Ta chỉ cần nhìn họ đấu với nhau, ai thắng ai thua ta đều là ngư ông đắc lợi. Ta cần gì phải vòng vo một hồi, còn phải tự mình ra tay hãm hại nàng ta? Huống chi nếu để cho Hạ Hầu Tử Khâm biết ta khiến Dao phi ra tay, hắn sẽ nghĩ về ta như thế nào? Dù sao đi nữa, chuyện này không thể có bất kỳ sự liên quan nào đến ta.
Bây giờ, nếu không phải đã biết Thiên Phi làm chuyện điên cuồng như vậy để bảo vệ thai nhi, nếu không biết tỷ ta làm thế để ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, ta sẽ không đồng ý bảo vệ tỷ ta.
Thái hậu vô cùng kinh ngạc, hỏi lại ta: “Lẽ nào thấy ả ta được như ý, ngươi không đố kỵ à?”
Như ý? Ha, Dao phi thật sự được như ý không? Chỉ sợ trong lòng nàng ta rõ hơn ai hết, trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm đã không còn dành cho nàng ta từ lâu rồi. Nàng ta chẳng qua chỉ đang tự dối mình dối người mà thôi. Nói cho cùng, nàng ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương, không giữ nổi trái tim của hắn, bây giờ lại còn vọng tưởng muốn níu giữ con người hắn. Nàng ta vẫn tưởng nàng ta đến, hắn có thể khiến lục cung vô phi vì nàng ta, cho nên mỗi bước đi của nàng ta trong hậu cung không hề dễ dàng, nhẹ nhàng hơn ta. Nhưng ta may mắn hơn so với nàng ta, ít nhất ta có được sự thấu hiểu của hắn.
Hắn nói, chỉ cần ta biết, hắn vĩnh viễn có thể chống đỡ được.
Ta cũng vậy.
Mỉm cười nhìn Thái hậu, ta lên tiếng: “Người thông minh đến thế, dĩ nhiên biết rằng điều này không liên quan tới việc đố kỵ. Thần thiếp lựa chọn như vậy cũng giống mục đích người giữ lại Dụ Thái phi cho đến nay.”
Bà giữ lại Dụ Thái phi, chẳng phải cũng chính vì sợ mất trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm sao? Ta nghĩ ta đã nói như vậy, trong lòng bà chắc sẽ hiểu.
“Hỗn xược!” Thái hậu gầm lên một tiếng, giơ tay tát ta.
Đúng thế, ta hỗn xược, bà là Thái hậu, ta không nên nói với bà như vậy. Ta chậm rãi quỳ xuống, lời cần nói vẫn phải nói “Thái hậu đánh rất đúng, thế nhưng thần thiếp vẫn phải nói câu này, muốn thần thiếp ra tay loại bỏ Dao phi là điều không thể.”
Đây là lần thứ hai Thái hậu đánh ta, lần nào cũng rất mạnh. Má ta nóng rát nhưng ta không đưa tay lên xoa. Thực ra, trong lòng Thái hậu hiểu rõ, muốn ta từ bỏ Dao phi vốn không phải là một cách hay, nhưng sự chán ghét Dao phi trong lòng bà khiến bà có phần đánh mất lý trí.
Bà vẫn rất giận dữ, lồng ngực phập phồng dữ dội. Ta ngước mắt nhìn bà, lấy dũng khí nói: “Tại sao người ghét Dao phi như vậy?” Dao phi là cháu gái đằng ngoại của bà, quan hệ huyết thống đó không thể thay đổi.
Ta từng nghĩ, nếu em gái của Thái hậu vẫn còn sống, biết bà đối xử với con gái mình như vậy thì sẽ cảm thấy thế nào? Thái hậu bỗng sững người, bà đương nhiên nhận ra lời nói của ta có ý gì.
Hồi lâu sau mới thấy bà dằn ra ba từ qua kẽ răng: “Ả không xứng!”
Không xứng? Không xứng với Hạ Hầu Tử Khâm ư?
Ta thật muốn hỏi, thế ai mới xứng với hắn đây? Ta chẳng qua chỉ là con gái của tiểu thiếp, Thái hậu cảm thấy ta xứng sao? Còn cho ta ngôi vị hoàng hậu… Ha, tới bây giờ ta lại cảm thấy ngày càng không hiểu Thái hậu.
Rất lâu sau, Thái hậu mới xoay người lại, nói khẽ: “Ai gia đã biết, đứng lên đi!”
Ta có chút ngạc nhiên nhìn bà. Bà đã biết? Thế thì có phải sẽ không ép ta loại bỏ Dao phi?
Ta đứng lên, đang suy nghĩ thì lại nghe thấy bà nói: “Thiển nhi, đưa nàng ta lui xuống nghỉ ngơi.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Thiển nhi tiến vào, nàng ta nhìn Thái hậu, thấy Thái hậu khẽ nhắm mắt, đưa tay ra hiệu cho hai chúng tar a ngoài.
Thiển nhi dẫn ta đi ra, lúc này trời đã tạnh, cũng không còn sớm nữa, không khí vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo. Hai chúng ta đi trên hành lang, gió thổi qua khiến những chiếc đèn lồng đung đưa, bóng dáng dưới ánh sáng đèn lồng cũng trở nên xiêu vẹo, ta không kìm được rùng mình một cái.
Thiển nhi nói với ta: “Lát nữa cô nương hãy nghỉ ngơi sớm, hôm nay cô nương bị dính mưa, không cẩn thận sẽ ốm đấy!”
Ta bỗng sững người, nàng ta ứng biến thật linh hoạt, gọi ta tiếng ‘cô nương’. Khẽ cười một tiếng, ta gật đầu.
Nàng ta lại nói: “Bây giờ cô nương ở buồng có lò sưởi không thích hợp, nên cô nương đành chịu thiệt thòi, tạm thời ở phòng của Quyến nhi.”
Ta ‘ừ’ một tiếng, bây giờ Quyến Nhi đã qua Trữ Lương cung hầu hạ Diêu thục phi, phòng của nàng ta chắc chắn đang trống. Nàng ta là cung tỳ theo hầu Thái hậu, ăn mặc chi tiêu cũng không kém so với các tiểu chủ bình thường.
Thiển nhi dẫn ta tới cửa phòng, đẩy cửa tiến vào, thắp đèn rồi nói: “Vậy nô tỳ không quấy rầy cô nương nghĩ ngơi.” Nói xong nàng ta liền đi ra ngoài.
Đột nhiên ta nhớ ra một chuyện, liền hỏi ;”Đúng rồi, còn những người khác trong lãnh cung?” Thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện hơn nữa khi ta ở Thượng Lâm uyển, từng mất tích một ngày một đêm với Hàn Vương, khi hồi cung thì đã quên mất việc này
Ban nãy ở trong tẩm cung của Thái hậu, nói chuyện với bà về Dao phi, nhớ đến việc Dao phi hy vọng Hạ Hầu Tử Khâm biến lục cung vô phi, ta mới nhớ ra trước kia Trần tịnh tần và Nguyễn Tiệp dư cũng đã bị biếm vào lãnh cung.
Ta thật hồ đồ, chuyện này đến bây giờ mới nghĩ ra.
Thiển nhi sững người, lập tức nói: “Ngày thứ hai bị biếm vào lãnh cung, cả hai đã tự sát.”
Tự sát?
Ta giật mình, vội hỏi: “Tại sao một chút tin tức cũng không bị truyền ra ngoài?”
Thiển nhi quay người lại, lên tiếng: “Khi đó đúng vào dịp sinh nhật của Hoàng thượng, những chuyện như thế này đương nhiên không thể rêu rao. Bên ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là hai phế phi đã chết mà thôi. Cô nương nên nghỉ ngơi sớm đi! Nô tỳ xin cáo lui!” Nàng ta chỉ nói bấy nhiêu rồi cầm đèn lồng vội vã rời đi.
Ngày thứ hai bị biếm vào lãnh cung, khi đó tất cả mọi người còn đang ở Thượng Lâm uyển.
Đúng vậy, sinh nhật Hoàng thượng, khi ban chết cho Thư Quý tần cũng nói không nên thấy máu. Sao có thể truyền chuyện này ra ngoài chứ? Đột nhiên ta nghĩ, Hạ Hầu Tử Khâm biết chuyện này không?
Từ từ ngồi xuống, trong cung luôn có biết bao nhiêu chuyện khiến người ta sợ hãi. Phải đợi xem, ta có chịu đựng được không.
Ngồi một lát, cảm thấy từng đợt lạnh dâng lên, ta vội quay người, lên giường, quấn chặt quần áo vào cơ thể. Nằm một lúc mới cảm thấy ấm hơn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vẫn may ta không cảm thấy khó chịu, chưa ốm. Bây giờ không phải là lúc sinh bệnh.
Ta thở dài, lắc đầu, không nghĩ tới mấy chuyện phiền não ngày hôm nay nữa, nhắm chặt mắt lại. Cũng không biết ngủ được bao lâu, dường như loáng thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân ai đó, ta giật mình sửng sốt, vừa định quay người liền cảm thấy một bàn tay to lớn đưa ra, điểm vào huyệt của ta. Ta bỗng dưng đờ người. Là ai?
Muốn hỏi câu này nhưng ta không thốt ra được.
Người vừa đến vác ta lên vai, đẩy cửa sổ, nhún mình nhảy ra ngoài.
Ta vô cùng sợ hãi, gắng sức mở to mắt nhìn nhưng bên ngoài tối quá. Hơn nữa ta bị vác lên vai, nhìn nghiêng quả thật không nhận ra gã muốn đưa ta đi đâu.
Khinh công của gã rất tốt, đạp trên mái nhà chỉ phát ra âm thanh rất khẽ, không để ý thì không thể nghe ra.
Chỉ trong thời gian ngắn, gã đã nhảy xuống khỏi mái nhà, lách người đi vào cung điện.
Ta trợn tròn mắt, đây là…
Gã bỏ ta lại trên nhuyễn tháp, không đứng lại, xoay người rời đi. Trong chớp mắt, ta đã nhìn rõ đó là trang phục của ngự tiền thị vệ. Ha, bắt cóc cũng có thể quang minh chính đại như vậy, đến y phục cũng không thèm thay!
Cảm thấy phía sau có tiếng bước chân người đi tới, ngón tay hắn khẽ điểm lên bả vai ta, chỉ trong giây lát , cơ thể ta như được giải thoát. Ta nhảy lên theo phản xạ, nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang đứng ngay sau ta với vẻ mặt u ám.
Ta đã biết là hắn.
Nghĩ một chút, ta đứng lên, hành lễ với hắn. “Tham kiến Hoàng thượng!” Hắn nói lúc không có ai thì không cần câu nệ, nhưng lúc này ở Thiên Dận cung, ta vẫn nên cung kính với hắn.
Hắn chỉ nhìn ta chằm chằm, không nói một câu. Sắc mặt vẫn u ám, hơi thở nặng nề, chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.
Từ khi hắn sai người bắt cóc ta khỏi Hy Ninh cung, ta đã biết. Nếu hắn không tức giận sẽ tự lén lút tới thăm ta, đâu cần sai người đưa ta đến như vậy?
Nhưng ta cảm thấy rất kỳ lạ, ta vốn tưởng hắn sẽ ở Dao Hoa cung với Dao phi, không ngờ hắn lại một mình xuất hiện ở Thiên Dận cung.
Hai người chúng ta đều im lặng, không ai nói chuyện, bầu không khí bỗng có chút bối rối.
Ta hơi đứng thẳng người, đột nhiên hắn lên tiếng: “Thật khéo nhỉ, sét chỉ nhằm vào giá cắm nến.”
Có lẽ hắn đã sai người điều tra nguyên nhân lãnh cung bị sét đánh, ta mới nhớ ra, giá cắm nến đó nhất định đã rơi trong điện. Chỉ cần nhìn là nhận ra ngay, chắc chắn sẽ bị sét đánh trúng. Tuy ta chưa từng nhìn thấy giá nến bị sét đánh nhưng cũng biết chắc vô cùng thê thảm. Người sáng suốt chỉ nhìn là có thể nhận ra hành vi này là do con người làm.
Ta khẽ nói: “Hoàng thượng đã biết, cớ gì còn muốn tìm người đưa thiếp tới đây.”
Hắn bỗng sải bước tiến lên, bóp chặt cánh tay ta, giận dữ hỏi: “Mẫu hậu tìm nàng nói những gì? Hay bà muốn nàng làm gì?”
Ta có chút kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, hắn thật sự hiểu rõ quá nhỉ? Biết Thái hậu đột nhiên đưa ta về Hy Ninh cung nhất định là vì có chuyện, song ta có nên kể cho hắn biết Thái hậu đã nói gì với ta không?
Lồng ngực của hắn phập phồng dữ dội, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng ta lên tiếng: “Chuyện gì cũng không qua được mắt Hoàng thượng. Thái hậu muốn thiếp bảo vệ long thai trong bụng Vinh phi.”
Rõ ràng ánh mắt hắn căng thẳng nhưng bàn tay nắm tay ta run run. Còn ta kinh ngạc nhìn hắn, ta luôn cảm thấy hắn nhất định đang giấu diếm ta điều gì đó.
Ta định lên tiếng song hắn đã buông tay, xoay người, nói: “Sao mẫu hậu biết có người muốn hại Vinh phi?”
Ta sững người, việc này Thái hậu không biết thì hậu cung có mấy người biết? Ta tin rằng trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết rõ, nếu không lúc đó, ta sẽ không đặc biệt tới Cảnh Thái cung cảnh cáo ta, không được ra tay làm hại đứa con của Thiên Phi.
Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng bước lên, nói: “Thực ra chuyện này không được coi là việc lớn, trong hậu cung, phi tần nào chẳng suy nghĩ vì lợi ích cá nhân. Ai cũng muốn sinh trưởng tử cho Hoàng thượng, mẹ phú quý nhờ con là đạo lý từ cổ chí kim.”
Hắn quay phắt lại, nhìn ta chằm chằm, cất tiếng: “Nàng cũng cho rằng như vậy?”
Ta gật đầu.
Đương nhiên, nếu không vì vậy, ta cũng sẽ không vì việc Thiên Phi cố gắng giữ gìn cái thai mà đồng ý với Thái hậu sẽ bảo vệ tỷ ta, ta cũng sẽ không nói nếu sinh ra hoàng tử phải làm con thừa tự của ta.
Hắn cười nhạo: “Thế vì sao nàng đồng ý với yêu cầu của mẫu hậu?”
Ta hơi giật mình, hóa ra hắn đã nhận ra.
Ta khẽ cười, nói: “Thái hậu hứa cho thiếp ngôi vị hoàng hậu, còn nói nếu đứa con trong bụng Vinh phi là hoàng tử, người cũng có thể cho làm con thừa tự của thiếp.” Thấy rõ sắc mặt hắn thay đổi, ta nhân cơ hội nói luôn: “Tại sao Thái hậu làm như vậy, thiếp không hiểu, Hoàng thượng biết không?”
Kể cho hắn, ta chỉ muốn xem xem rốt cuộc vì sao, vì sao Thái hậu phải dùng vốn lớn như vậy? Hoặc là, bà làm thế, Hạ Hầu Tử Khâm có biết hay không?
Nhưng hắn không trả lời, chỉ nói: “Cho nên nàng liền đồng ý?” Lúc nói câu này, ta thấy tay của hắn nắm chặt.
Ngập ngừng giây lát, ta liền tiến lên, khẽ nắm lấy tay hắn, nói: “Không, thiếp đồng ý vì Thái hậu nói, bảo vệ Vinh phi cũng chính là bảo vệ Hoàng thượng.” Ta cũng có suy nghĩ vì lợi ích cá nhân, đó là ân oán giữa ta và Thiên Phi nhưng những điều này không cần thiết phải để Hạ Hầu Tử Khâm biết.
Dù thế nào, tấm lòng ta dành cho hắn là chân thật.
Hắn bỗng lật ngược tay, nắm lấy tay ta, gương mặt lộ vẻ thoải mái.
Đột nhiên ta cảm thấy tim đập thình thịch, ngước mắt nhìn hắn, cắn răng nói: “Hoàng thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Xem ra giang sơn thiên triều yên ả nhưng kỳ thực đã ẩn giấu nỗi bấp bênh, về điểm này, ta đã biết từ lâu. Còn Thái hậu nóng lòng muốn Hạ Hầu Tử Khâm có con nối dõi, thế thì…
Ta giật mình sửng sốt, bàn tay đang nắm lấy tay hắn siết chặt. Hắn cũng cảm nhận được, cúi đầu nhìn ta, giọng nói có chút nặng nề: “Đã có một số việc không hay xảy ra.”
Hắn chỉ nói có việc không hay, vẫn không muốn nói rõ ràng với ta.
Ngước mắt nhìn hắn thật kỹ, rất lâu rồi ta không nhìn hắn kĩ như vậy. Bắt đầu từ khi ta vào lãnh cung, mỗi lần gặp mặt đều vào buổi tối, ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt hắn. Còn bây giờ, tuy cũng là buổi tối nhưng đây là Thiên Dận cung, đèn đuốc sáng trưng.
Đưa tay lên vuốt má hắn, ta bỗng khép mắt, run giọng hỏi: “Hoàng thượng bị ốm à?”
Nếu không, tại sao Thái hậu lại gấp rút muốn có người kế vị đến vậy? Dáng vẻ của Thái hậu rõ ràng muốn nói nếu không bảo vệ được đứa trẻ của Thiên Phi, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không có người nối dõi.
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trái tim ta lại không ngừng run rẩy.
Cảm giác tay hắn phủ lên tay ta, nghe hắn khẽ cười, nói: “Nàng nghĩ đi đâu thế? Trẫm vẫn khỏe mạnh. Tất cả mọi thứ, đợi Cố Khanh Hằng trở về sẽ rõ ràng.”
Ta mở mắt, nhìn thấy gương mặt hắn khẽ cười. Đột nhiên hắn nhắc đến Cố Khanh Hằng… Còn nói đợi huynh ấy trở lại, tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng. Khi ấy, Cố Khanh Hằng cũng nói, đợi huynh ấy về, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Đã hai tháng trôi qua, ta không biết Cố Khanh Hằng ở Thương Châu rốt cuộc làm việc gì, vì sao lâu như vậy vẫn chưa trở về. Không, ta khẽ lắc đầu, huynh ấy vốn không ở Thương Châu, huynh ấy đã đến nơi khác.
Ta hé môi định hỏi hắn, bỗng thấy hắn nói: “Chuyện của Thiên Phi, nàng không cần nhúng tay vào.”
Ta giật mình kinh ngạc, vội nói: “Nhưng thiếp đã đồng ý với Thái hậu rồi…”
Hắn lạnh lùng nói: “Chỗ mẫu hậu, trẫm sẽ tự đi nói. Nàng qua Khánh Vinh cung, Vinh phi sẽ bỏ qua cho nàng sao? Nàng bảo vệ con của nàng ta? Ha, tính khí của Vinh phi, trẫm còn không hiểu ư?”
Ta sững sờ, ngẩn người nhìn nam tử trước mặt, hồi lâu sau mới nói: “Hoàng thượng quan tâm tới con của tỷ ta không?”
“Quan tâm.” Hắn trả lời không do dự, nhưng lại nói: “Trẫm quan tâm chứ không phải muốn nàng ra mặt bảo vệ nàng ta.”
Ta im lặng, thế thì ta nên tự mình giải quyết thế nào đây? Chẳng lẽ thật sự muốn Thái hậu giả vờ với bên ngoài là sẽ bồi dưỡng ta để tặng cho Bắc Tề sao? Hay là
Ngước mắt nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, ta khẽ cười: “Lẽ nào Hoàng thượng muốn đưa thiếp vào lãnh cung lần nữa?”
Hắn trừng mắt lườm ta, giận dữ nói: “Lãnh cung đã bị nàng phá hủy, còn trở về kiểu gì?”
“Thế Hoàng thượng muốn thiếp làm thế nào?”
Hắn ‘hừ’ một tiếng. “Trẫm tự có cách, không cần nàng bận tâm…”
Ha, không phải hắn sợ ta bận tâm, hắn sợ ta lại khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn.
Hắn quay người kéo ta tiến lên, ngồi xuống chiếc giường nhỏ. Ta nhíu mày, nói: “Hoàng thượng không đưa thiếp về Hy Ninh cung à?”
Hắn lạnh nhạt nói: “Khi trời sáng, mẫu hậu sẽ phát hiện không thấy nàng, bà còn không nghĩ ra trẫm ư? Trẫm không đưa nàng về nữa, đợi bà tự đến…”
“Hoàng thượng…” Ta kinh ngạc, ngày mai nếu Thái hậu biết việc này, không biết sẽ tức giận tới mức nào.
Hắn ngước mắt nhìn ta, không biết vì sao, ta bỗng có chút hồi hộp, hơi quay mặt sang chỗ khác. Nhưng thấy hắn khẽ nhíu mày, đưa tay vuốt má ta, hỏi nhỏ: “Mặt nàng sao thế này?”
Câu hỏi giống y như lần trước, vẫn là bị Thái hậu đánh thôi. Chuyện lần trước ta vu vạ cho Diêu thục phi, lần này e là không tiện tìm ai mang tiếng oan.
Không đợi ta lên tiếng, hắn đã nói thẳng: “Mẫu hậu đánh à?”
Ta hít thật sâu, gật đầu. Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu.
“Tại sao mẫu hậu đánh nàng?” Hắn lãnh đạm hỏi nhưng chung quy vẫn không che giấu được nỗi đau trong ánh mắt.
Ta không kìm được khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, khẽ quay mặt sang, nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Thái hậu không thích Dao phi.”
Thông mình như hắn, nhất định có thể đoán ra manh mối từ câu nói của ta. Năm năm trước, vì không muốn bọn họ ở bên nhau, Thái hậu mới phải làm chuyện như thế. Bây giờ, tuy không thể đưa nàng ta tới Bắc Tề một lần nữa nhưng bà vẫn không thể buông tha cho nàng ta. Sắc mặt hắn sa sầm, hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng khép mi, thở dài, chậm rãi nói: “Ngôi vị hoàng đế này của trẫm thật sự quá mệt mỏi.”
Hậ cung, tiền triều có bao nhiêu việc cần hắn xử lý, sao có thể không mệt?
Ta bước lên, ôm lấy hắn.
Ta muốn hỏi xiết bao, nếu có thể không làm hoàng đế nữa, hắn có buông tay không? Nhưng câu hỏi đó, ta chỉ có thể giữ trong lòng.
Còn hắn, đíchà một hoàng đế tốt. Đăng cơ bốn năm, thiên triều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Thực ra đối với bách tính, ai làm hoàng đế không quan trọng, họ chỉ cần có cơm no áo ấm là được, chẳng phải sao? Cho nên ta chưa từng muốn hỏi giang sơn của Hạ Hầu gia làm thế nào mà có được?
Liên quan tới trận cung biến bốn năm trước, ta cũng chưa từng nghi ngờ điều gì. Có lẽ chuyện xảy ra khi ấy, ấn tượng sâu sắc nhất đối với ta chỉ là Hoàng đế Gia Thịnh băng hà, tin tức chẳng qua chỉ là nghe ngóng được. Lúc đó ta còn cười trên nỗi đau của người khác, chỉ vì Hoàng thượng và Thái tử đều đã chết, thế thì lời đồn mệnh phường hoàng thuộc về hai tỷ tỷ của ta cũng tự diệt.
Nước một ngày không thể không có vua, có người xuống tất sẽ có người lên.
Hắn thở dài, đưa tay đẩy ta ra, lên tiếng: “Đừng tưởng nàng bây giờ giả vờ ngoan ngoãn thì trẫm sẽ không tức giận với hành vi của nàng tối nay!”
Ta nhất thời không phản ứng kịp, nghe hắn nói vậy mới cười, nói: “Thế phải làm thế nào Hoàng thượng mới hả giận?”
Hắn chau mày, hung dữ nói: “Chuyện nguy hiểm đến thế, sao nàng có thể làm? Khi đó trẫm thật sự muốn cho nàng vài cái bạt tai!”
Ta đã nhận ra vẻ giận dữ của hắn trong cơn mưa.
Có điều bây giờ nghe hắn nhắc đến, ta không khỏi muốn bật cười, liền ghé sát mặt lại gần hắn, nói: “Hoàng thượng bây giờ làm vậy cũng không muộn, dù sao cũng đã bị tát một cái rồi, bị thêm một cái nữa cũng chẳng sao!”
“Nàng…” Hắn tức tới nỗi lông mày dựng ngược lên.
Ta cười: “Thiếp cho Hoàng thượng cơ hội rồi đấy, người lại không cần, sau này không được hối hận đâu đấy!”
Đột nhiên hắn giơ tay ra, ta lùi lại một bước theo bản năng nhưng bị hắn kéo tay lại, nghe thấy hắn ‘hừ’ một tiếng, nói: “Đúng là miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo, nàng sợ trẫm ra tay thật sao?”
Không phải sợ, đó là bản năng mà, ai nhìn thấy hắn đột nhiên giơ tay ra, chẳng có phản ứng như vậy!
Hắn đưa tay ra, nắm lấy cằm ta, nhìn thật kĩ bên má bị Thái hậu tát. Trong lòng ta bỗng hốt hoảng, sợ hắn nảy sinh khúc mắc với Thái hậu, liền chuyển đề tài: “Sao đang yên đang lành Hoàng thượng lại trở về Thiên Dận cung?” Nếu nói hắn cố ý chờ ta ở Thiên Dận cung, điều đó gần như không thể nào. Dao phi là người thế nào, nếu hắn không muốn đi, chắc chắn trong lòng sẽ nảy sinh cảnh giác.
Tay hắn hơi cứng lại, hắn đáp: “Có mật báo nên trẫm qua Ngự thư phòng.”
Ta thất kinh, vì vậy hắn nhân cơ hội này không quay lại Dao Hoa cung, lý do như vậy cũng hợp lý. Nhưng mật báo đến muộn như thế, chắc chắn vô cùng quan trọng. Ta ngập ngừng, không biết có nên hỏi không.
Song hắn nói: “Thời gian này, trẫm đích thân sang Khánh Vinh cung với Vinh phi, trẫm muốn xem xem kẻ nào to gan đến vậy.”
“Hoàng thượng…” Ta sững người, xem ra hắn thật sự không định để ta nhúng tay vào việc này. Không biết ngày mai khi Thái hậu đến, hắn sẽ nói với bà thế nào.
“Để Triêu Thần chờ ở phía sau, nơi này dù sao cũng sẽ không có chuyện gì.” Hắn lãnh đạm nói.
Ta lên tiếng đồng ý với hắn.
Một lát sau, không thấy hắn nói nữa, ta kéo hắn, nói: “Hoàng thượng đi nghỉ một lát đi, sắp đến buổi triều sớm rồi.” Nhìn sắc trời bên ngoài đã lờ mờ sáng.
Nhưng hắn không đứng lên, chỉ nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, trẫm nghỉ ở đây một lát là được.” Nói xong, hắn liền nghiêng người nằm xuống.
Xem ra hắn chỉ có thể nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ.
Ta thở dài, đột nhiên nhớ ra một chuyện, khẽ nói: “Thái hậu, người đã thấy dung nhan thật của thiếp.”
Hắn không mở mắt, chỉ ‘ừ’ một tiếng, có vẻ hắn đã đoán được.
Ngồi một lát bên mép giường, thấy hắn không nói nữa, ta định đứng lên nhưng tay lại bị hắn túm chặt, giật mình, hắn vẫn không mở mắt, chỉ nói nhỏ: “A Tử, e là sắp khai chiến rồi!”
Lời của hắn khiến toàn thân ta chấn động, khai chiến?
Khi nghe hắn nói Nam Chiếu có hành động, ta đã nghĩ tới chuyện này. Nhưng còn lý do? Cho dù là với Bắc Tề hay Nam Chiếu bọn họ muốn khai chiến thì đầu tiên phải có lý do xuất binh, chẳng phải sao?
Không biết tại sao, đột nhiên ta nghĩ đến Hàn Vương.
Nếu Bắc Tề và thiên triều thực sự khai chiến, thế thì Hạ Hầu Tử Khâm và Hàn Vương sẽ đọ giáo so gươm trên chiến trường. Nghĩ tới đây, trong lòng ta bỗng có cảm giác hoảng hốt lạ lùng.
Hắn dứt khoát ngồi dậy, ta gọi hắn một tiếng, hắn lắc lắc đầu, nói: “Bỏ đi, trẫm cũng không ngủ được.” Hắn quay đầu gọi: “Tiểu Lý Tử!”
“Có nô tài!” Rất nhanh liền nghe thấy giọng nói của Lý công công, còn có cả tiếng bước chân của y.
Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên rồi nói: “Thay y phục cho trẫm.”
Lý công công ngạc nhiên. “Hoàng thượng, bây giờ… bây giờ vẫn còn sớm.
Song hắn nói: “Trẫm tới Ngự thư phòng trước.” Ngừng một lát, hắn lại nói: “Đợi trẫm tan triều, chắc mẫu hậu cũng đã qua, nàng đợi ở Thiên Dận cung, có chuyện gì thì đã có Lưu Phúc ở bên ngoài.” Lúc này ta mới nhận ra những lời này là hắn đang nói với ta.
Ngập ngừng giây lát, cuối cùng ta gật đầu. Hắn đã lách qua tấm bình phong ra phòng ngoài.
Lý công công nhìn ta, vội sải bước đi theo.
Một mình đợi trong tẩm cung, ta nghĩ ngợi một lát rồi ngủ quên trên chiếc giường nhỏ, hôm qua ta cũng cả đêm không ngủ. Việc của Thái hậu đợi lát nữa nói sau, bây giờ ta cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hay ho.
Lần này Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không để ta nhúng tay vào. Đối với chuyện của Thiên Phi, ta cũng không gấp gáp muốn tham gia đến vậy, nếu không, lúc đầu ta đã không từ chối yêu cầu của Thái hậu.
Nhưng bây giờ, tuy ta đã ra khỏi lãnh cung nhưng làm thế nào mới gặp được Phương Hàm? Đây mới là vấn đề lớn nhất của ta.
Ta mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ.
Nghe thấy tiếng bước chân người tiến vào, mở mắt nhìn ta ngủ, quả nhiên thấy Hạ Hầu Tử Khâm đã trở về. Hơi ngạc nhiên, ta đã ngủ được một lát rồi ư? Nếu không, sao hắn đã tan triều rồi?
Cung tỳ thấy hắn trở về vội mang bữa sáng lên.
Hắn kéo ta qua, khẽ nói: “Mau ăn đi!”
Còn nhớ lần ấy, hắn đưa ta tới Thiên Dận cung, ta vừa lạnh vừa đói, hắn cũng nói: “Mau ăn đi.” , còn muốn ta ăn trước, kết quả đợi ta ăn rồi, hắn lại nói không có độc, như thế hắn mới yên tâm ăn.
Ha, nhớ tới chuyện xưa, ta không kìm được bật cười.
Song hắn cau mày. “Cười gì? Nàng phải nhớ vẫn nợ trẫm bữa điểm tâm chưa làm đấy!”
Ta ngẩn người, đã là việc từ rất lâu rồi, sao hắn vẫn nhớ? Có điều, chuyện điểm tâm mới đó mà đã rất lâu rồi, ta không biết khi nào mới có thể thực hiện lời hứa.
Hai người đang nói cười thì Lý công công chạy từ ngoài vào, nói: “Hoàng thượng, Thái hậu đến, Hoàng thượng…”
Lý công công vừa nói xong thì đã thấy Thái hậu vịn tay Thiển nhi tiến vào. Nhìn ta một cái, bà chau mày, sải bước tiến lên.
Ta và Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên hành lễ với bà.
Thiển nhi dìu bà đi lên, đỡ bà ngồi xuống. Bà nói: “Xem ra các người đều là người thông mình, chỉ ai gia là kẻ ngốc.”
Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm hơi thay đổi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Các ngươi lui ra hết đi.”
Nghe thấy vậy, Lý công công và Thiển nhi vội vâng một tiếng rồi lui ra.
Lúc này hắn mới tiến lên nói: “Mẫu hậu…”
“Hoàng thượng!” Thái hậu ngắt lời hắn, nghiêm giọng nói: “Ai gia làm tất cả mọi chuyện, chẳng phải không phải vì Hoàng thượng sao? Bây giờ Hoàng thượng lại vì tình cảm nam nữ, đến giang sơn xã tắc cũng không quan tâm sao?”
Ta giật mình sửng sốt, tình cảm nam nữ? Ý Thái hậu là nói ta hay Dao phi?
Năm đó, nếu không phải vì chuyện này, Thái hậu cũng sẽ không vội vàng đưa Dao phi tới Bắc Tề, không phải ư?
Quả nhiên, vẻ mặt Hạ Hầu Tử Khâm biến sắc, hắn ngước mắt nhìn bà, nói: “Trẫm trước nay chưa từng có chuyện không quan tâm đến giang sơn xã tắc.”
Nghe thấy vậy, cơn giận dữ của Thái hậu mới giảm dần, lại quay sang ta, nói: “Vậy thì ai gia yên tâm rồi, Đàn phi, theo ai gia về Hy Ninh cung! Có lẽ Hoàng thượng dùng bữa sáng xong phải tới Ngự thư phòng, ai gia không quấy rầy Hoàng thượng nữa!” Dứt lời bà nhìn ta, ra hiệu cho ta ra ngoài.
Đột nhiên ta cảm thấy thần sắc của Thái hậu và Hạ Hầu Tử Khâm lúc này rất giống với lúc có đồng ý với chuyện Dao phi hòa thân với thiên triều hay không.
Nhưng thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười một tiếng, nói: “Mẫu hậu bây giờ còn cho rằng nàng ấy là Đàn phi sao?”
Ta giật mình, không biết hắn có ý gì. Hắn lại nói: “Đã như vậy, mẫu hậu hãy nghĩ ra một lý do để khôi phục địa vị cho nàng ấy. Ban đầu biếm nàng ấy vão lãnh cung, tội danh chẳng phải là mạo phạm người ư? Chuyện đã qua lâu rồi, tội mạo phạm gì đều có thể miễn. Huống chi nàng ấy bây giờ ở Hy Ninh cung, chính là lúc vun đắp tình cảm giữa hai người, không phải ư?”
Ta nhìn hắn chăm chú, hắn không thể không biết tối qua Thái hậu nói muốn tặng ta cho Hàn Vương ở trước mặt Dao phi, bây giờ còn có thể khôi phục địa vị cho ta?
Không cho Thái hậu cơ hội trả lời, hắn nói tiếp: “Lát nữa trẫm rời khỏi Ngự thư phòng sẽ qua Khánh Vinh cung, sau này ngày nào cũng như vậy, lẽ nào mẫu hậu còn không yên tâm?”
Cả người Thái hậu trở nên run rẩy, bà chỉ vào hắn rồi nói: “Đây là khẩu khí Hoàng thượng nói chuyện với ai gia sao?”
Hạ Hầu Tử Khâm đáp: “Mẫu hậu muốn tốt cho trẫm, trẫm đều biết. Người muốn nàng ấy ở Hy Ninh cung, trẫm cũng sẽ không phản đối, nhưng như thế thì chỉ có thể giữ nàng ấy ở Hy Ninh cung. Lẽ này, xin mẫu hậu hãy làm theo ý trẫm. Trẫm chỉ cần không gặp nàng ấy nàng ấy khôi phục lại địa vị thì cũng giống như phế phi, chẳng phải ư?”
Hắn muốn để ta về Cảnh Thái cung?
Ta kinh ngạc nhìn hắn, đây chính là chủ ý của hắn, đúng không?
Để Cảnh Thái cung trở thành một lãnh cung khác. Không giống ở chỗ ta có thể tự do ra vào, ta còn có thể có thân phận Đàn phi.
Bậc đại ẩn thì ẩn thân chốn đông người. Như vậy, ta chắc chắn sẽ an toàn.
Mặc kệ là chuyện của Thiên Phi hay chuyện của Dao phi, hắn đều sẽ nhận hết về mình, kiên quyết không cho ta tham gia.
Khi đó, ta không dám đắc tội với Dao phi chỉ vì lo lắng Bắc Tề âm thầm câu kết với Diêu Hành Niên. Bây giờ, việc này đã qua lâu rồi, nếu Thái hậu thả ta, chỉ cần ta vẫn bị thất sủng thì Dao phi sẽ không có ý kiến gì. Có lẽ kết cục như vậy mới là điều Dao phi muốn nhìn thấy chăng? Vì nàng ta nói, chỉ có sống mới có thể khiến Hạ Hầu Tử Khâm quên ta. Nếu nàng ta thấy ta khôi phục thân phận Đàn phi mà Hạ Hầu Tử Khâm vẫn thờ ơ, không ngó ngàng gì tới ta thì nàng ta sẽ đắc ý nhường nào nhỉ?
Ha, thực ra chỉ cần nói Hàn Vương giết chết Diêu Chấn Nguyên, như vậy Diêu Hành Niên dù thế nào sẽ không hợp tác với Bắc Tề, chẳng phải ư? Nhưng việc này ngay từ đầu ta đã không nói, bây giờ làm sao có thể nói? Huống hồ Hàn Vương giết Diêu Chấn Nguyên là để cứu ta.
“Mẫu hậu!” Hắn bỗng quỳ xuống, ta giật mình, Hoàng thượng quỳ, ta chỉ có thể quỳ theo. Thái hậu cũng kinh ngạc, nghe hắn nói: “Lần này, đừng để trẫm phân tâm nữa có được không?”
Lời của hắn khiến ta nhớ ra tối qua hắn nói sắp khai chiến. Lẽ nào đã rất cấp bách rồi?
Thái hậu vội khom người đỡ hắn nhưng hắn kề sát tai bà nói nhỏ, rõ ràng nét mặt Thái hậu biến sắc, bà lạnh lùng nói: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Đêm qua.” Hắn đứng lên, nói nhỏ.
Đêm qua… Mật báo đó?
Ta thầm cảm thấy kinh hoàng nhưng lúc này cũng không tiện hỏi.
Thái hậu do dự rất lâu rồi mới nghiến răng nói: “Được, việc này ai gia đồng ý với con.”
Hai hôm sau, trong cung truyền ra tin hôm trước mưa lớn, Thái hậu suýt bị ngã, may mà ta đỡ hộ, Thái hậu liền miễn cho ta tội mạo phạm, khôi phục thân phận Đàn phi cho ta.
Hạ Hầu Tử Khâm không đồng ý nên Thái hậu còn tới tận Thiên Dận cung tranh luận với hắn. Thái hậu sáng sớm đã tới Thiên Dận cung là sự thật, Hoàng đế và Thái hậu từng tranh cãi cũng là sự thật, những việc này truyền đi truyền lại trong cung liền tr thành tam sao thất bản.
Cuối cùng, vẫn là Hạ Hầu Tử Khâm thỏa hiệp. Còn ta tuy được khôi phục địa vị, chuyển về Cảnh Thái cung nhưng vẫn giống như lãnh cung. Đây cũng là kết cục mà rất nhiều phi tần chốn hậu cung mong muốn được nhìn thấy nhất.
Các cung nhân của Cảnh Thái cung vẫn còn, thấy ta trở về, ai nấy đều vui mừng. Tường Hòa và Tường Thụy gọi mấy cung tỳ dọn dẹp một lượt từ trong ra ngoài tẩm cung của ta. Thực ra bên trong rất sạch sẽ nhưng bọn họ khăng khăng muốn dọn dẹp, rất lâu sau mới lui ra.
Ta không nói câu nào, đi thẳng vào bên trong. Phương Hàm theo vào, khẽ hỏi: “Nương nương đói không? Người muốn ăn chút gì không? Nô tỳ kêu họ chuẩn bị.” Nói xong, nàng ta liền quay người định đi.
Đột nhiên, ta gọi nàng ta lại: “Cô cô từ từ đã, bản cung có lời muốn hỏi.”
Khi đó Triêu Thần nói, sau này gặp Phương Hàm, có một số chuyện không thể nói. Nếu không nhìn thấy túi gấm của Tô Mộ Hàn, có lẽ ta sẽ không nhắc một chữ trước mặt Phương Hàm, nhưn túi gấm đó, ta đã sớm đọc rồi.
Nàng ta dừng bước, quay người lại rồi bước lên, khẽ nói: “Xin nương nương cứ hỏi!”
Nhìn kĩ nàng ta, vẫn nét mặt lãnh đạm giống như lần đầu tiên ta gặp. Tâm tư của nàng ta quá bình lặng.
Ta lạnh nhạt nói: “Bản cung rất muốn biết, vì sao ban đầu cô cô lựa chọn bản cung?”
Ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ trong giây lát, sau đó nàng ta nói: “Nương nương tư chất thông mình, nô tỳ đương nhiên muốn tìm một chủ tử giỏi.”
Ta cười gằn: “Vậy giây phút bản cung vào lãnh cung, cô cô còn cảm thấy bản cung là một chủ tử giỏi không?”
Ta đứng bật dậy, nói: “Lẽ nào cô cô giúp bản cung không phải vì điều gì khác sao?” Vẻ mặt nàng ta cuối cùng cũng hơi thay đổi. Ta tiến lên một bước, nói: “Lẽ nào cô cô không cảm thấy bản cung giống một người à?”
Nàng ta vẫn im lặng. Ta khẽ cười một tiếng, cất lời: “Còn nhớ lần đầu tiên nghe thấy tên của bản cung, cô cô từng nói: “Duy tang dữ tử, tất cung kính chi.” Khi ấy, bản cung còn cảm thấy câu này nghe rất quen tai, nó khiến bản cung nhớ tới một cố nhân.
Phương Hàm khẽ cười, nói: “Cho nên nương nương cảm thấy nô tỳ thân thiết?”
Lời của nàng ta khiến ta sững người, ta cười: “Đúng thế, thân thiết.” Sao có thể không thân thiết, câu nói đó rất giống với lời của Tô Mộ Hàn.
Ta nhìn nàng ta, lại hỏi: “Bản cung muốn biết, cô cô gặp bản cung cũng cảm thấy thân thiết chứ?”
Nàng ta cúi đầu. “Lời nói của nương nương hôm nay, nô tỳ không hiểu.”
Ta cười. “E là cô cô chỉ nói không hiểu nhưng trong lòng cô cô hiểu rõ.”
“Nương nương!” Ánh mắt nhìn ta có vẻ khó hiểu, nàng ta bước lên, nhíu mày nói: “Nương nương sao ậy? Người đang trách thời gian qua nô tỳ không đi thăm người sao? Nô tỳ…”
“Chuyện này bản cung không trách cô cô, lãnh cung là nơi ai cũng có thể vào sao? “ Ta xoay người, nói: “Bây giờ Vãn Lương đi theo Tấn Vương về đất phong, Triêu Thần lại không còn nữa, bên cạnh bản cung chẳng phải chỉ có một mình cô cô ư?”
Quay đầu nhìn nàng ta, ta nói tiếp: “Bản cung thật sự muốn cám ơn cô cô đã cho bản cung hai cung tỳ tốt đến vậy.” Khi nói mấy lời này, đột nhiên ta nhớ đến Vãn Lương đã ở nơi xa nghìn dặm.
Lúc này, có phải ta nên vui mừng vì đã đưa Vãn Lương về đất phong? Chỉ bởi Triêu Thần là người của Hạ Hầu Tử Khâm còn Vãn Lương hoàn toàn là người của Phương Hàm, không phải ư?
Ha, đây chẳng qua chỉ là cơ duyên khéo trùng hợp.
Tấn Vương đã về lâu như vậy mà bên kia không có tin tức bất thường nào, có lẽ tất cả đều bình thường.
Hôm nay ta nói nhiều như vậy, Phương Hàm không phải kẻ ngốc, chắc đã nghe ra trong lời nói của ta còn có ý khác.
Đi tới bên cửa sổ, đưa tay đóng chặt lại, ta quay người nhìn nàng ta, nói: “Hôm nay, ở đây chỉ có bản cung và cô cô, cho nên có một số chuyện, cô cô chỉ nói với một mình bản cung thì còn có thể có con đường sống, cô cô hiểu chứ?”
Nàng ta không hiểu, nhìn ta, lên tiếng: “Nương nương cứ hỏi, nô tỳ nhất định sẽ nói rõ ràng.”
Ta gật đầu, nói: “Bản cung chỉ hỏi cô cô một câu, cô cô có quen tiên sinh của bản cung – Tô Mộ Hàn – không?”
Vẻ mặt của nàng ta vẫn vậy, lãnh đạm nói: “Nô tỳ không quen.”
Ta nhìn nàng ta chằm chằm. “Đâu là lời nói thật của cô cô?”
“Nô tỳ nói thật.” Nàng ta trả lời không chút do dự.
Sức chịu đựng của nàng ta thật tốt, việc tới nước này mà vẫn có thể không đổi sắc mặt. Sải bước tiến lên, ta vung tay tát lên má nàng ta, lạnh lùng nói: “Bây giờ vẫn là lời nói thật à?”
Nàng ta giật mình sửng sốt, vội quỳ xuống, nói: “Nương nương tha tội.”
Ta hít một hơi, lên tiếng: “Bản cung vẫn giữ câu nói đó, hôm nay chỉ có hai người, ta và ngươi, ngươi nói cho bản cung thì còn có con đường sống.”
Nhưng nàng ta vẫn lắc đầu. “Nô tỳ không quen y.”
Lạnh lùng nhìn nàng ta, ta giận dữ nói: “Ngươi đã không quen y, sao trên mảnh giấy y đưa cho ta lại viết rõ ràng, nếu quả thật tới bước đường cùng thì tìm ngươi – Phương Hàm?”
Lời nói của Thái hậu khiến lòng ta run rẩy. Nói thật, đối với Dao phi, ta đương nhiên cũng căm ghét, nhưng bảo ta tìm cách khiến nàng ta ra tay để loại bỏ nàng ta ư? Ha, Thái hậu không hiểu ta hay không hiểu Hạ Hầu Tử Khâm? Đó là tình yêu khiến hắn luôn áy náy, hổ thẹn trong lòng, hắn không nỡ nên mới cưng chiều nàng ta. Chỉ cần nàng ta vĩnh viễn là một Dao phi đáng yêu trước mặt hắn thì hắn sẽ luôn sủng ái nàng ta.
Tối hôm đó, khi hắn đến lãnh cung nói những lời ấy với ta, từng từ từng câu ta đều ghi nhớ. Sao ta có thể ra tay loại bỏ nàng ta? Điều đó giống như khi Dao phi đụng tới Dụ Thái phi, sẽ chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn.
Cúi đầu, ta cất tiếng: “Thần thiếp còn nhớ khi ấy ở Thượng Lâm uyển, Thái hậu còn đặc biệt dặn dò thần thiếp không được động đến Dao phi, người quên rồi ư?”
Thái hậu quay đầu nhìn ta, nói: “Ai gia đương nhiên không quên, nhưng bây giờ không giống như trước kia, ai gia không cần ngươi động thủ, ngươi là người thông minh, chỉ cần nghĩ ra một cách nào đó.”
Ta hiểu ý Thái hậu, tìm cách để Dao phi tự mình ra tay, như vậy việc loại bỏ nàng ta sẽ trở nên quang minh chính đại, cho dù sau này người của Bắc Tề có biết thì cũng chẳng có cách nào. Dao phi bây giờ là phi tử của Hạ Hầu Tử Khâm, nếu phạm phải sai lầm, thiên triều có lý do để trừng phạt.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ta nói: “Thái hậu, thần thiếp ra khỏi lãnh cung không phải để loại bỏ nàng ta.” Ta ra ngoài chỉ vì chuyện của Tô Mộ Hàn
Nếu ngay từ đầu muốn loại bỏ Dao phi, ta đã dùng diệu kế trong túi gấm Tô Mộ Hàn đưa từ lâu rồi, như vậy lại càng chẳng liên quan đến ta. Ta chỉ cần nhìn họ đấu với nhau, ai thắng ai thua ta đều là ngư ông đắc lợi. Ta cần gì phải vòng vo một hồi, còn phải tự mình ra tay hãm hại nàng ta? Huống chi nếu để cho Hạ Hầu Tử Khâm biết ta khiến Dao phi ra tay, hắn sẽ nghĩ về ta như thế nào? Dù sao đi nữa, chuyện này không thể có bất kỳ sự liên quan nào đến ta.
Bây giờ, nếu không phải đã biết Thiên Phi làm chuyện điên cuồng như vậy để bảo vệ thai nhi, nếu không biết tỷ ta làm thế để ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, ta sẽ không đồng ý bảo vệ tỷ ta.
Thái hậu vô cùng kinh ngạc, hỏi lại ta: “Lẽ nào thấy ả ta được như ý, ngươi không đố kỵ à?”
Như ý? Ha, Dao phi thật sự được như ý không? Chỉ sợ trong lòng nàng ta rõ hơn ai hết, trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm đã không còn dành cho nàng ta từ lâu rồi. Nàng ta chẳng qua chỉ đang tự dối mình dối người mà thôi. Nói cho cùng, nàng ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương, không giữ nổi trái tim của hắn, bây giờ lại còn vọng tưởng muốn níu giữ con người hắn. Nàng ta vẫn tưởng nàng ta đến, hắn có thể khiến lục cung vô phi vì nàng ta, cho nên mỗi bước đi của nàng ta trong hậu cung không hề dễ dàng, nhẹ nhàng hơn ta. Nhưng ta may mắn hơn so với nàng ta, ít nhất ta có được sự thấu hiểu của hắn.
Hắn nói, chỉ cần ta biết, hắn vĩnh viễn có thể chống đỡ được.
Ta cũng vậy.
Mỉm cười nhìn Thái hậu, ta lên tiếng: “Người thông minh đến thế, dĩ nhiên biết rằng điều này không liên quan tới việc đố kỵ. Thần thiếp lựa chọn như vậy cũng giống mục đích người giữ lại Dụ Thái phi cho đến nay.”
Bà giữ lại Dụ Thái phi, chẳng phải cũng chính vì sợ mất trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm sao? Ta nghĩ ta đã nói như vậy, trong lòng bà chắc sẽ hiểu.
“Hỗn xược!” Thái hậu gầm lên một tiếng, giơ tay tát ta.
Đúng thế, ta hỗn xược, bà là Thái hậu, ta không nên nói với bà như vậy. Ta chậm rãi quỳ xuống, lời cần nói vẫn phải nói “Thái hậu đánh rất đúng, thế nhưng thần thiếp vẫn phải nói câu này, muốn thần thiếp ra tay loại bỏ Dao phi là điều không thể.”
Đây là lần thứ hai Thái hậu đánh ta, lần nào cũng rất mạnh. Má ta nóng rát nhưng ta không đưa tay lên xoa. Thực ra, trong lòng Thái hậu hiểu rõ, muốn ta từ bỏ Dao phi vốn không phải là một cách hay, nhưng sự chán ghét Dao phi trong lòng bà khiến bà có phần đánh mất lý trí.
Bà vẫn rất giận dữ, lồng ngực phập phồng dữ dội. Ta ngước mắt nhìn bà, lấy dũng khí nói: “Tại sao người ghét Dao phi như vậy?” Dao phi là cháu gái đằng ngoại của bà, quan hệ huyết thống đó không thể thay đổi.
Ta từng nghĩ, nếu em gái của Thái hậu vẫn còn sống, biết bà đối xử với con gái mình như vậy thì sẽ cảm thấy thế nào? Thái hậu bỗng sững người, bà đương nhiên nhận ra lời nói của ta có ý gì.
Hồi lâu sau mới thấy bà dằn ra ba từ qua kẽ răng: “Ả không xứng!”
Không xứng? Không xứng với Hạ Hầu Tử Khâm ư?
Ta thật muốn hỏi, thế ai mới xứng với hắn đây? Ta chẳng qua chỉ là con gái của tiểu thiếp, Thái hậu cảm thấy ta xứng sao? Còn cho ta ngôi vị hoàng hậu… Ha, tới bây giờ ta lại cảm thấy ngày càng không hiểu Thái hậu.
Rất lâu sau, Thái hậu mới xoay người lại, nói khẽ: “Ai gia đã biết, đứng lên đi!”
Ta có chút ngạc nhiên nhìn bà. Bà đã biết? Thế thì có phải sẽ không ép ta loại bỏ Dao phi?
Ta đứng lên, đang suy nghĩ thì lại nghe thấy bà nói: “Thiển nhi, đưa nàng ta lui xuống nghỉ ngơi.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Thiển nhi tiến vào, nàng ta nhìn Thái hậu, thấy Thái hậu khẽ nhắm mắt, đưa tay ra hiệu cho hai chúng tar a ngoài.
Thiển nhi dẫn ta đi ra, lúc này trời đã tạnh, cũng không còn sớm nữa, không khí vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo. Hai chúng ta đi trên hành lang, gió thổi qua khiến những chiếc đèn lồng đung đưa, bóng dáng dưới ánh sáng đèn lồng cũng trở nên xiêu vẹo, ta không kìm được rùng mình một cái.
Thiển nhi nói với ta: “Lát nữa cô nương hãy nghỉ ngơi sớm, hôm nay cô nương bị dính mưa, không cẩn thận sẽ ốm đấy!”
Ta bỗng sững người, nàng ta ứng biến thật linh hoạt, gọi ta tiếng ‘cô nương’. Khẽ cười một tiếng, ta gật đầu.
Nàng ta lại nói: “Bây giờ cô nương ở buồng có lò sưởi không thích hợp, nên cô nương đành chịu thiệt thòi, tạm thời ở phòng của Quyến nhi.”
Ta ‘ừ’ một tiếng, bây giờ Quyến Nhi đã qua Trữ Lương cung hầu hạ Diêu thục phi, phòng của nàng ta chắc chắn đang trống. Nàng ta là cung tỳ theo hầu Thái hậu, ăn mặc chi tiêu cũng không kém so với các tiểu chủ bình thường.
Thiển nhi dẫn ta tới cửa phòng, đẩy cửa tiến vào, thắp đèn rồi nói: “Vậy nô tỳ không quấy rầy cô nương nghĩ ngơi.” Nói xong nàng ta liền đi ra ngoài.
Đột nhiên ta nhớ ra một chuyện, liền hỏi ;”Đúng rồi, còn những người khác trong lãnh cung?” Thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện hơn nữa khi ta ở Thượng Lâm uyển, từng mất tích một ngày một đêm với Hàn Vương, khi hồi cung thì đã quên mất việc này
Ban nãy ở trong tẩm cung của Thái hậu, nói chuyện với bà về Dao phi, nhớ đến việc Dao phi hy vọng Hạ Hầu Tử Khâm biến lục cung vô phi, ta mới nhớ ra trước kia Trần tịnh tần và Nguyễn Tiệp dư cũng đã bị biếm vào lãnh cung.
Ta thật hồ đồ, chuyện này đến bây giờ mới nghĩ ra.
Thiển nhi sững người, lập tức nói: “Ngày thứ hai bị biếm vào lãnh cung, cả hai đã tự sát.”
Tự sát?
Ta giật mình, vội hỏi: “Tại sao một chút tin tức cũng không bị truyền ra ngoài?”
Thiển nhi quay người lại, lên tiếng: “Khi đó đúng vào dịp sinh nhật của Hoàng thượng, những chuyện như thế này đương nhiên không thể rêu rao. Bên ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là hai phế phi đã chết mà thôi. Cô nương nên nghỉ ngơi sớm đi! Nô tỳ xin cáo lui!” Nàng ta chỉ nói bấy nhiêu rồi cầm đèn lồng vội vã rời đi.
Ngày thứ hai bị biếm vào lãnh cung, khi đó tất cả mọi người còn đang ở Thượng Lâm uyển.
Đúng vậy, sinh nhật Hoàng thượng, khi ban chết cho Thư Quý tần cũng nói không nên thấy máu. Sao có thể truyền chuyện này ra ngoài chứ? Đột nhiên ta nghĩ, Hạ Hầu Tử Khâm biết chuyện này không?
Từ từ ngồi xuống, trong cung luôn có biết bao nhiêu chuyện khiến người ta sợ hãi. Phải đợi xem, ta có chịu đựng được không.
Ngồi một lát, cảm thấy từng đợt lạnh dâng lên, ta vội quay người, lên giường, quấn chặt quần áo vào cơ thể. Nằm một lúc mới cảm thấy ấm hơn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vẫn may ta không cảm thấy khó chịu, chưa ốm. Bây giờ không phải là lúc sinh bệnh.
Ta thở dài, lắc đầu, không nghĩ tới mấy chuyện phiền não ngày hôm nay nữa, nhắm chặt mắt lại. Cũng không biết ngủ được bao lâu, dường như loáng thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân ai đó, ta giật mình sửng sốt, vừa định quay người liền cảm thấy một bàn tay to lớn đưa ra, điểm vào huyệt của ta. Ta bỗng dưng đờ người. Là ai?
Muốn hỏi câu này nhưng ta không thốt ra được.
Người vừa đến vác ta lên vai, đẩy cửa sổ, nhún mình nhảy ra ngoài.
Ta vô cùng sợ hãi, gắng sức mở to mắt nhìn nhưng bên ngoài tối quá. Hơn nữa ta bị vác lên vai, nhìn nghiêng quả thật không nhận ra gã muốn đưa ta đi đâu.
Khinh công của gã rất tốt, đạp trên mái nhà chỉ phát ra âm thanh rất khẽ, không để ý thì không thể nghe ra.
Chỉ trong thời gian ngắn, gã đã nhảy xuống khỏi mái nhà, lách người đi vào cung điện.
Ta trợn tròn mắt, đây là…
Gã bỏ ta lại trên nhuyễn tháp, không đứng lại, xoay người rời đi. Trong chớp mắt, ta đã nhìn rõ đó là trang phục của ngự tiền thị vệ. Ha, bắt cóc cũng có thể quang minh chính đại như vậy, đến y phục cũng không thèm thay!
Cảm thấy phía sau có tiếng bước chân người đi tới, ngón tay hắn khẽ điểm lên bả vai ta, chỉ trong giây lát , cơ thể ta như được giải thoát. Ta nhảy lên theo phản xạ, nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang đứng ngay sau ta với vẻ mặt u ám.
Ta đã biết là hắn.
Nghĩ một chút, ta đứng lên, hành lễ với hắn. “Tham kiến Hoàng thượng!” Hắn nói lúc không có ai thì không cần câu nệ, nhưng lúc này ở Thiên Dận cung, ta vẫn nên cung kính với hắn.
Hắn chỉ nhìn ta chằm chằm, không nói một câu. Sắc mặt vẫn u ám, hơi thở nặng nề, chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.
Từ khi hắn sai người bắt cóc ta khỏi Hy Ninh cung, ta đã biết. Nếu hắn không tức giận sẽ tự lén lút tới thăm ta, đâu cần sai người đưa ta đến như vậy?
Nhưng ta cảm thấy rất kỳ lạ, ta vốn tưởng hắn sẽ ở Dao Hoa cung với Dao phi, không ngờ hắn lại một mình xuất hiện ở Thiên Dận cung.
Hai người chúng ta đều im lặng, không ai nói chuyện, bầu không khí bỗng có chút bối rối.
Ta hơi đứng thẳng người, đột nhiên hắn lên tiếng: “Thật khéo nhỉ, sét chỉ nhằm vào giá cắm nến.”
Có lẽ hắn đã sai người điều tra nguyên nhân lãnh cung bị sét đánh, ta mới nhớ ra, giá cắm nến đó nhất định đã rơi trong điện. Chỉ cần nhìn là nhận ra ngay, chắc chắn sẽ bị sét đánh trúng. Tuy ta chưa từng nhìn thấy giá nến bị sét đánh nhưng cũng biết chắc vô cùng thê thảm. Người sáng suốt chỉ nhìn là có thể nhận ra hành vi này là do con người làm.
Ta khẽ nói: “Hoàng thượng đã biết, cớ gì còn muốn tìm người đưa thiếp tới đây.”
Hắn bỗng sải bước tiến lên, bóp chặt cánh tay ta, giận dữ hỏi: “Mẫu hậu tìm nàng nói những gì? Hay bà muốn nàng làm gì?”
Ta có chút kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, hắn thật sự hiểu rõ quá nhỉ? Biết Thái hậu đột nhiên đưa ta về Hy Ninh cung nhất định là vì có chuyện, song ta có nên kể cho hắn biết Thái hậu đã nói gì với ta không?
Lồng ngực của hắn phập phồng dữ dội, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng ta lên tiếng: “Chuyện gì cũng không qua được mắt Hoàng thượng. Thái hậu muốn thiếp bảo vệ long thai trong bụng Vinh phi.”
Rõ ràng ánh mắt hắn căng thẳng nhưng bàn tay nắm tay ta run run. Còn ta kinh ngạc nhìn hắn, ta luôn cảm thấy hắn nhất định đang giấu diếm ta điều gì đó.
Ta định lên tiếng song hắn đã buông tay, xoay người, nói: “Sao mẫu hậu biết có người muốn hại Vinh phi?”
Ta sững người, việc này Thái hậu không biết thì hậu cung có mấy người biết? Ta tin rằng trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết rõ, nếu không lúc đó, ta sẽ không đặc biệt tới Cảnh Thái cung cảnh cáo ta, không được ra tay làm hại đứa con của Thiên Phi.
Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng bước lên, nói: “Thực ra chuyện này không được coi là việc lớn, trong hậu cung, phi tần nào chẳng suy nghĩ vì lợi ích cá nhân. Ai cũng muốn sinh trưởng tử cho Hoàng thượng, mẹ phú quý nhờ con là đạo lý từ cổ chí kim.”
Hắn quay phắt lại, nhìn ta chằm chằm, cất tiếng: “Nàng cũng cho rằng như vậy?”
Ta gật đầu.
Đương nhiên, nếu không vì vậy, ta cũng sẽ không vì việc Thiên Phi cố gắng giữ gìn cái thai mà đồng ý với Thái hậu sẽ bảo vệ tỷ ta, ta cũng sẽ không nói nếu sinh ra hoàng tử phải làm con thừa tự của ta.
Hắn cười nhạo: “Thế vì sao nàng đồng ý với yêu cầu của mẫu hậu?”
Ta hơi giật mình, hóa ra hắn đã nhận ra.
Ta khẽ cười, nói: “Thái hậu hứa cho thiếp ngôi vị hoàng hậu, còn nói nếu đứa con trong bụng Vinh phi là hoàng tử, người cũng có thể cho làm con thừa tự của thiếp.” Thấy rõ sắc mặt hắn thay đổi, ta nhân cơ hội nói luôn: “Tại sao Thái hậu làm như vậy, thiếp không hiểu, Hoàng thượng biết không?”
Kể cho hắn, ta chỉ muốn xem xem rốt cuộc vì sao, vì sao Thái hậu phải dùng vốn lớn như vậy? Hoặc là, bà làm thế, Hạ Hầu Tử Khâm có biết hay không?
Nhưng hắn không trả lời, chỉ nói: “Cho nên nàng liền đồng ý?” Lúc nói câu này, ta thấy tay của hắn nắm chặt.
Ngập ngừng giây lát, ta liền tiến lên, khẽ nắm lấy tay hắn, nói: “Không, thiếp đồng ý vì Thái hậu nói, bảo vệ Vinh phi cũng chính là bảo vệ Hoàng thượng.” Ta cũng có suy nghĩ vì lợi ích cá nhân, đó là ân oán giữa ta và Thiên Phi nhưng những điều này không cần thiết phải để Hạ Hầu Tử Khâm biết.
Dù thế nào, tấm lòng ta dành cho hắn là chân thật.
Hắn bỗng lật ngược tay, nắm lấy tay ta, gương mặt lộ vẻ thoải mái.
Đột nhiên ta cảm thấy tim đập thình thịch, ngước mắt nhìn hắn, cắn răng nói: “Hoàng thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Xem ra giang sơn thiên triều yên ả nhưng kỳ thực đã ẩn giấu nỗi bấp bênh, về điểm này, ta đã biết từ lâu. Còn Thái hậu nóng lòng muốn Hạ Hầu Tử Khâm có con nối dõi, thế thì…
Ta giật mình sửng sốt, bàn tay đang nắm lấy tay hắn siết chặt. Hắn cũng cảm nhận được, cúi đầu nhìn ta, giọng nói có chút nặng nề: “Đã có một số việc không hay xảy ra.”
Hắn chỉ nói có việc không hay, vẫn không muốn nói rõ ràng với ta.
Ngước mắt nhìn hắn thật kỹ, rất lâu rồi ta không nhìn hắn kĩ như vậy. Bắt đầu từ khi ta vào lãnh cung, mỗi lần gặp mặt đều vào buổi tối, ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt hắn. Còn bây giờ, tuy cũng là buổi tối nhưng đây là Thiên Dận cung, đèn đuốc sáng trưng.
Đưa tay lên vuốt má hắn, ta bỗng khép mắt, run giọng hỏi: “Hoàng thượng bị ốm à?”
Nếu không, tại sao Thái hậu lại gấp rút muốn có người kế vị đến vậy? Dáng vẻ của Thái hậu rõ ràng muốn nói nếu không bảo vệ được đứa trẻ của Thiên Phi, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không có người nối dõi.
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trái tim ta lại không ngừng run rẩy.
Cảm giác tay hắn phủ lên tay ta, nghe hắn khẽ cười, nói: “Nàng nghĩ đi đâu thế? Trẫm vẫn khỏe mạnh. Tất cả mọi thứ, đợi Cố Khanh Hằng trở về sẽ rõ ràng.”
Ta mở mắt, nhìn thấy gương mặt hắn khẽ cười. Đột nhiên hắn nhắc đến Cố Khanh Hằng… Còn nói đợi huynh ấy trở lại, tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng. Khi ấy, Cố Khanh Hằng cũng nói, đợi huynh ấy về, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Đã hai tháng trôi qua, ta không biết Cố Khanh Hằng ở Thương Châu rốt cuộc làm việc gì, vì sao lâu như vậy vẫn chưa trở về. Không, ta khẽ lắc đầu, huynh ấy vốn không ở Thương Châu, huynh ấy đã đến nơi khác.
Ta hé môi định hỏi hắn, bỗng thấy hắn nói: “Chuyện của Thiên Phi, nàng không cần nhúng tay vào.”
Ta giật mình kinh ngạc, vội nói: “Nhưng thiếp đã đồng ý với Thái hậu rồi…”
Hắn lạnh lùng nói: “Chỗ mẫu hậu, trẫm sẽ tự đi nói. Nàng qua Khánh Vinh cung, Vinh phi sẽ bỏ qua cho nàng sao? Nàng bảo vệ con của nàng ta? Ha, tính khí của Vinh phi, trẫm còn không hiểu ư?”
Ta sững sờ, ngẩn người nhìn nam tử trước mặt, hồi lâu sau mới nói: “Hoàng thượng quan tâm tới con của tỷ ta không?”
“Quan tâm.” Hắn trả lời không do dự, nhưng lại nói: “Trẫm quan tâm chứ không phải muốn nàng ra mặt bảo vệ nàng ta.”
Ta im lặng, thế thì ta nên tự mình giải quyết thế nào đây? Chẳng lẽ thật sự muốn Thái hậu giả vờ với bên ngoài là sẽ bồi dưỡng ta để tặng cho Bắc Tề sao? Hay là
Ngước mắt nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, ta khẽ cười: “Lẽ nào Hoàng thượng muốn đưa thiếp vào lãnh cung lần nữa?”
Hắn trừng mắt lườm ta, giận dữ nói: “Lãnh cung đã bị nàng phá hủy, còn trở về kiểu gì?”
“Thế Hoàng thượng muốn thiếp làm thế nào?”
Hắn ‘hừ’ một tiếng. “Trẫm tự có cách, không cần nàng bận tâm…”
Ha, không phải hắn sợ ta bận tâm, hắn sợ ta lại khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn.
Hắn quay người kéo ta tiến lên, ngồi xuống chiếc giường nhỏ. Ta nhíu mày, nói: “Hoàng thượng không đưa thiếp về Hy Ninh cung à?”
Hắn lạnh nhạt nói: “Khi trời sáng, mẫu hậu sẽ phát hiện không thấy nàng, bà còn không nghĩ ra trẫm ư? Trẫm không đưa nàng về nữa, đợi bà tự đến…”
“Hoàng thượng…” Ta kinh ngạc, ngày mai nếu Thái hậu biết việc này, không biết sẽ tức giận tới mức nào.
Hắn ngước mắt nhìn ta, không biết vì sao, ta bỗng có chút hồi hộp, hơi quay mặt sang chỗ khác. Nhưng thấy hắn khẽ nhíu mày, đưa tay vuốt má ta, hỏi nhỏ: “Mặt nàng sao thế này?”
Câu hỏi giống y như lần trước, vẫn là bị Thái hậu đánh thôi. Chuyện lần trước ta vu vạ cho Diêu thục phi, lần này e là không tiện tìm ai mang tiếng oan.
Không đợi ta lên tiếng, hắn đã nói thẳng: “Mẫu hậu đánh à?”
Ta hít thật sâu, gật đầu. Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu.
“Tại sao mẫu hậu đánh nàng?” Hắn lãnh đạm hỏi nhưng chung quy vẫn không che giấu được nỗi đau trong ánh mắt.
Ta không kìm được khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, khẽ quay mặt sang, nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Thái hậu không thích Dao phi.”
Thông mình như hắn, nhất định có thể đoán ra manh mối từ câu nói của ta. Năm năm trước, vì không muốn bọn họ ở bên nhau, Thái hậu mới phải làm chuyện như thế. Bây giờ, tuy không thể đưa nàng ta tới Bắc Tề một lần nữa nhưng bà vẫn không thể buông tha cho nàng ta. Sắc mặt hắn sa sầm, hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng khép mi, thở dài, chậm rãi nói: “Ngôi vị hoàng đế này của trẫm thật sự quá mệt mỏi.”
Hậ cung, tiền triều có bao nhiêu việc cần hắn xử lý, sao có thể không mệt?
Ta bước lên, ôm lấy hắn.
Ta muốn hỏi xiết bao, nếu có thể không làm hoàng đế nữa, hắn có buông tay không? Nhưng câu hỏi đó, ta chỉ có thể giữ trong lòng.
Còn hắn, đíchà một hoàng đế tốt. Đăng cơ bốn năm, thiên triều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Thực ra đối với bách tính, ai làm hoàng đế không quan trọng, họ chỉ cần có cơm no áo ấm là được, chẳng phải sao? Cho nên ta chưa từng muốn hỏi giang sơn của Hạ Hầu gia làm thế nào mà có được?
Liên quan tới trận cung biến bốn năm trước, ta cũng chưa từng nghi ngờ điều gì. Có lẽ chuyện xảy ra khi ấy, ấn tượng sâu sắc nhất đối với ta chỉ là Hoàng đế Gia Thịnh băng hà, tin tức chẳng qua chỉ là nghe ngóng được. Lúc đó ta còn cười trên nỗi đau của người khác, chỉ vì Hoàng thượng và Thái tử đều đã chết, thế thì lời đồn mệnh phường hoàng thuộc về hai tỷ tỷ của ta cũng tự diệt.
Nước một ngày không thể không có vua, có người xuống tất sẽ có người lên.
Hắn thở dài, đưa tay đẩy ta ra, lên tiếng: “Đừng tưởng nàng bây giờ giả vờ ngoan ngoãn thì trẫm sẽ không tức giận với hành vi của nàng tối nay!”
Ta nhất thời không phản ứng kịp, nghe hắn nói vậy mới cười, nói: “Thế phải làm thế nào Hoàng thượng mới hả giận?”
Hắn chau mày, hung dữ nói: “Chuyện nguy hiểm đến thế, sao nàng có thể làm? Khi đó trẫm thật sự muốn cho nàng vài cái bạt tai!”
Ta đã nhận ra vẻ giận dữ của hắn trong cơn mưa.
Có điều bây giờ nghe hắn nhắc đến, ta không khỏi muốn bật cười, liền ghé sát mặt lại gần hắn, nói: “Hoàng thượng bây giờ làm vậy cũng không muộn, dù sao cũng đã bị tát một cái rồi, bị thêm một cái nữa cũng chẳng sao!”
“Nàng…” Hắn tức tới nỗi lông mày dựng ngược lên.
Ta cười: “Thiếp cho Hoàng thượng cơ hội rồi đấy, người lại không cần, sau này không được hối hận đâu đấy!”
Đột nhiên hắn giơ tay ra, ta lùi lại một bước theo bản năng nhưng bị hắn kéo tay lại, nghe thấy hắn ‘hừ’ một tiếng, nói: “Đúng là miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo, nàng sợ trẫm ra tay thật sao?”
Không phải sợ, đó là bản năng mà, ai nhìn thấy hắn đột nhiên giơ tay ra, chẳng có phản ứng như vậy!
Hắn đưa tay ra, nắm lấy cằm ta, nhìn thật kĩ bên má bị Thái hậu tát. Trong lòng ta bỗng hốt hoảng, sợ hắn nảy sinh khúc mắc với Thái hậu, liền chuyển đề tài: “Sao đang yên đang lành Hoàng thượng lại trở về Thiên Dận cung?” Nếu nói hắn cố ý chờ ta ở Thiên Dận cung, điều đó gần như không thể nào. Dao phi là người thế nào, nếu hắn không muốn đi, chắc chắn trong lòng sẽ nảy sinh cảnh giác.
Tay hắn hơi cứng lại, hắn đáp: “Có mật báo nên trẫm qua Ngự thư phòng.”
Ta thất kinh, vì vậy hắn nhân cơ hội này không quay lại Dao Hoa cung, lý do như vậy cũng hợp lý. Nhưng mật báo đến muộn như thế, chắc chắn vô cùng quan trọng. Ta ngập ngừng, không biết có nên hỏi không.
Song hắn nói: “Thời gian này, trẫm đích thân sang Khánh Vinh cung với Vinh phi, trẫm muốn xem xem kẻ nào to gan đến vậy.”
“Hoàng thượng…” Ta sững người, xem ra hắn thật sự không định để ta nhúng tay vào việc này. Không biết ngày mai khi Thái hậu đến, hắn sẽ nói với bà thế nào.
“Để Triêu Thần chờ ở phía sau, nơi này dù sao cũng sẽ không có chuyện gì.” Hắn lãnh đạm nói.
Ta lên tiếng đồng ý với hắn.
Một lát sau, không thấy hắn nói nữa, ta kéo hắn, nói: “Hoàng thượng đi nghỉ một lát đi, sắp đến buổi triều sớm rồi.” Nhìn sắc trời bên ngoài đã lờ mờ sáng.
Nhưng hắn không đứng lên, chỉ nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, trẫm nghỉ ở đây một lát là được.” Nói xong, hắn liền nghiêng người nằm xuống.
Xem ra hắn chỉ có thể nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ.
Ta thở dài, đột nhiên nhớ ra một chuyện, khẽ nói: “Thái hậu, người đã thấy dung nhan thật của thiếp.”
Hắn không mở mắt, chỉ ‘ừ’ một tiếng, có vẻ hắn đã đoán được.
Ngồi một lát bên mép giường, thấy hắn không nói nữa, ta định đứng lên nhưng tay lại bị hắn túm chặt, giật mình, hắn vẫn không mở mắt, chỉ nói nhỏ: “A Tử, e là sắp khai chiến rồi!”
Lời của hắn khiến toàn thân ta chấn động, khai chiến?
Khi nghe hắn nói Nam Chiếu có hành động, ta đã nghĩ tới chuyện này. Nhưng còn lý do? Cho dù là với Bắc Tề hay Nam Chiếu bọn họ muốn khai chiến thì đầu tiên phải có lý do xuất binh, chẳng phải sao?
Không biết tại sao, đột nhiên ta nghĩ đến Hàn Vương.
Nếu Bắc Tề và thiên triều thực sự khai chiến, thế thì Hạ Hầu Tử Khâm và Hàn Vương sẽ đọ giáo so gươm trên chiến trường. Nghĩ tới đây, trong lòng ta bỗng có cảm giác hoảng hốt lạ lùng.
Hắn dứt khoát ngồi dậy, ta gọi hắn một tiếng, hắn lắc lắc đầu, nói: “Bỏ đi, trẫm cũng không ngủ được.” Hắn quay đầu gọi: “Tiểu Lý Tử!”
“Có nô tài!” Rất nhanh liền nghe thấy giọng nói của Lý công công, còn có cả tiếng bước chân của y.
Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên rồi nói: “Thay y phục cho trẫm.”
Lý công công ngạc nhiên. “Hoàng thượng, bây giờ… bây giờ vẫn còn sớm.
Song hắn nói: “Trẫm tới Ngự thư phòng trước.” Ngừng một lát, hắn lại nói: “Đợi trẫm tan triều, chắc mẫu hậu cũng đã qua, nàng đợi ở Thiên Dận cung, có chuyện gì thì đã có Lưu Phúc ở bên ngoài.” Lúc này ta mới nhận ra những lời này là hắn đang nói với ta.
Ngập ngừng giây lát, cuối cùng ta gật đầu. Hắn đã lách qua tấm bình phong ra phòng ngoài.
Lý công công nhìn ta, vội sải bước đi theo.
Một mình đợi trong tẩm cung, ta nghĩ ngợi một lát rồi ngủ quên trên chiếc giường nhỏ, hôm qua ta cũng cả đêm không ngủ. Việc của Thái hậu đợi lát nữa nói sau, bây giờ ta cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hay ho.
Lần này Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không để ta nhúng tay vào. Đối với chuyện của Thiên Phi, ta cũng không gấp gáp muốn tham gia đến vậy, nếu không, lúc đầu ta đã không từ chối yêu cầu của Thái hậu.
Nhưng bây giờ, tuy ta đã ra khỏi lãnh cung nhưng làm thế nào mới gặp được Phương Hàm? Đây mới là vấn đề lớn nhất của ta.
Ta mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ.
Nghe thấy tiếng bước chân người tiến vào, mở mắt nhìn ta ngủ, quả nhiên thấy Hạ Hầu Tử Khâm đã trở về. Hơi ngạc nhiên, ta đã ngủ được một lát rồi ư? Nếu không, sao hắn đã tan triều rồi?
Cung tỳ thấy hắn trở về vội mang bữa sáng lên.
Hắn kéo ta qua, khẽ nói: “Mau ăn đi!”
Còn nhớ lần ấy, hắn đưa ta tới Thiên Dận cung, ta vừa lạnh vừa đói, hắn cũng nói: “Mau ăn đi.” , còn muốn ta ăn trước, kết quả đợi ta ăn rồi, hắn lại nói không có độc, như thế hắn mới yên tâm ăn.
Ha, nhớ tới chuyện xưa, ta không kìm được bật cười.
Song hắn cau mày. “Cười gì? Nàng phải nhớ vẫn nợ trẫm bữa điểm tâm chưa làm đấy!”
Ta ngẩn người, đã là việc từ rất lâu rồi, sao hắn vẫn nhớ? Có điều, chuyện điểm tâm mới đó mà đã rất lâu rồi, ta không biết khi nào mới có thể thực hiện lời hứa.
Hai người đang nói cười thì Lý công công chạy từ ngoài vào, nói: “Hoàng thượng, Thái hậu đến, Hoàng thượng…”
Lý công công vừa nói xong thì đã thấy Thái hậu vịn tay Thiển nhi tiến vào. Nhìn ta một cái, bà chau mày, sải bước tiến lên.
Ta và Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên hành lễ với bà.
Thiển nhi dìu bà đi lên, đỡ bà ngồi xuống. Bà nói: “Xem ra các người đều là người thông mình, chỉ ai gia là kẻ ngốc.”
Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm hơi thay đổi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Các ngươi lui ra hết đi.”
Nghe thấy vậy, Lý công công và Thiển nhi vội vâng một tiếng rồi lui ra.
Lúc này hắn mới tiến lên nói: “Mẫu hậu…”
“Hoàng thượng!” Thái hậu ngắt lời hắn, nghiêm giọng nói: “Ai gia làm tất cả mọi chuyện, chẳng phải không phải vì Hoàng thượng sao? Bây giờ Hoàng thượng lại vì tình cảm nam nữ, đến giang sơn xã tắc cũng không quan tâm sao?”
Ta giật mình sửng sốt, tình cảm nam nữ? Ý Thái hậu là nói ta hay Dao phi?
Năm đó, nếu không phải vì chuyện này, Thái hậu cũng sẽ không vội vàng đưa Dao phi tới Bắc Tề, không phải ư?
Quả nhiên, vẻ mặt Hạ Hầu Tử Khâm biến sắc, hắn ngước mắt nhìn bà, nói: “Trẫm trước nay chưa từng có chuyện không quan tâm đến giang sơn xã tắc.”
Nghe thấy vậy, cơn giận dữ của Thái hậu mới giảm dần, lại quay sang ta, nói: “Vậy thì ai gia yên tâm rồi, Đàn phi, theo ai gia về Hy Ninh cung! Có lẽ Hoàng thượng dùng bữa sáng xong phải tới Ngự thư phòng, ai gia không quấy rầy Hoàng thượng nữa!” Dứt lời bà nhìn ta, ra hiệu cho ta ra ngoài.
Đột nhiên ta cảm thấy thần sắc của Thái hậu và Hạ Hầu Tử Khâm lúc này rất giống với lúc có đồng ý với chuyện Dao phi hòa thân với thiên triều hay không.
Nhưng thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười một tiếng, nói: “Mẫu hậu bây giờ còn cho rằng nàng ấy là Đàn phi sao?”
Ta giật mình, không biết hắn có ý gì. Hắn lại nói: “Đã như vậy, mẫu hậu hãy nghĩ ra một lý do để khôi phục địa vị cho nàng ấy. Ban đầu biếm nàng ấy vão lãnh cung, tội danh chẳng phải là mạo phạm người ư? Chuyện đã qua lâu rồi, tội mạo phạm gì đều có thể miễn. Huống chi nàng ấy bây giờ ở Hy Ninh cung, chính là lúc vun đắp tình cảm giữa hai người, không phải ư?”
Ta nhìn hắn chăm chú, hắn không thể không biết tối qua Thái hậu nói muốn tặng ta cho Hàn Vương ở trước mặt Dao phi, bây giờ còn có thể khôi phục địa vị cho ta?
Không cho Thái hậu cơ hội trả lời, hắn nói tiếp: “Lát nữa trẫm rời khỏi Ngự thư phòng sẽ qua Khánh Vinh cung, sau này ngày nào cũng như vậy, lẽ nào mẫu hậu còn không yên tâm?”
Cả người Thái hậu trở nên run rẩy, bà chỉ vào hắn rồi nói: “Đây là khẩu khí Hoàng thượng nói chuyện với ai gia sao?”
Hạ Hầu Tử Khâm đáp: “Mẫu hậu muốn tốt cho trẫm, trẫm đều biết. Người muốn nàng ấy ở Hy Ninh cung, trẫm cũng sẽ không phản đối, nhưng như thế thì chỉ có thể giữ nàng ấy ở Hy Ninh cung. Lẽ này, xin mẫu hậu hãy làm theo ý trẫm. Trẫm chỉ cần không gặp nàng ấy nàng ấy khôi phục lại địa vị thì cũng giống như phế phi, chẳng phải ư?”
Hắn muốn để ta về Cảnh Thái cung?
Ta kinh ngạc nhìn hắn, đây chính là chủ ý của hắn, đúng không?
Để Cảnh Thái cung trở thành một lãnh cung khác. Không giống ở chỗ ta có thể tự do ra vào, ta còn có thể có thân phận Đàn phi.
Bậc đại ẩn thì ẩn thân chốn đông người. Như vậy, ta chắc chắn sẽ an toàn.
Mặc kệ là chuyện của Thiên Phi hay chuyện của Dao phi, hắn đều sẽ nhận hết về mình, kiên quyết không cho ta tham gia.
Khi đó, ta không dám đắc tội với Dao phi chỉ vì lo lắng Bắc Tề âm thầm câu kết với Diêu Hành Niên. Bây giờ, việc này đã qua lâu rồi, nếu Thái hậu thả ta, chỉ cần ta vẫn bị thất sủng thì Dao phi sẽ không có ý kiến gì. Có lẽ kết cục như vậy mới là điều Dao phi muốn nhìn thấy chăng? Vì nàng ta nói, chỉ có sống mới có thể khiến Hạ Hầu Tử Khâm quên ta. Nếu nàng ta thấy ta khôi phục thân phận Đàn phi mà Hạ Hầu Tử Khâm vẫn thờ ơ, không ngó ngàng gì tới ta thì nàng ta sẽ đắc ý nhường nào nhỉ?
Ha, thực ra chỉ cần nói Hàn Vương giết chết Diêu Chấn Nguyên, như vậy Diêu Hành Niên dù thế nào sẽ không hợp tác với Bắc Tề, chẳng phải ư? Nhưng việc này ngay từ đầu ta đã không nói, bây giờ làm sao có thể nói? Huống hồ Hàn Vương giết Diêu Chấn Nguyên là để cứu ta.
“Mẫu hậu!” Hắn bỗng quỳ xuống, ta giật mình, Hoàng thượng quỳ, ta chỉ có thể quỳ theo. Thái hậu cũng kinh ngạc, nghe hắn nói: “Lần này, đừng để trẫm phân tâm nữa có được không?”
Lời của hắn khiến ta nhớ ra tối qua hắn nói sắp khai chiến. Lẽ nào đã rất cấp bách rồi?
Thái hậu vội khom người đỡ hắn nhưng hắn kề sát tai bà nói nhỏ, rõ ràng nét mặt Thái hậu biến sắc, bà lạnh lùng nói: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Đêm qua.” Hắn đứng lên, nói nhỏ.
Đêm qua… Mật báo đó?
Ta thầm cảm thấy kinh hoàng nhưng lúc này cũng không tiện hỏi.
Thái hậu do dự rất lâu rồi mới nghiến răng nói: “Được, việc này ai gia đồng ý với con.”
Hai hôm sau, trong cung truyền ra tin hôm trước mưa lớn, Thái hậu suýt bị ngã, may mà ta đỡ hộ, Thái hậu liền miễn cho ta tội mạo phạm, khôi phục thân phận Đàn phi cho ta.
Hạ Hầu Tử Khâm không đồng ý nên Thái hậu còn tới tận Thiên Dận cung tranh luận với hắn. Thái hậu sáng sớm đã tới Thiên Dận cung là sự thật, Hoàng đế và Thái hậu từng tranh cãi cũng là sự thật, những việc này truyền đi truyền lại trong cung liền tr thành tam sao thất bản.
Cuối cùng, vẫn là Hạ Hầu Tử Khâm thỏa hiệp. Còn ta tuy được khôi phục địa vị, chuyển về Cảnh Thái cung nhưng vẫn giống như lãnh cung. Đây cũng là kết cục mà rất nhiều phi tần chốn hậu cung mong muốn được nhìn thấy nhất.
Các cung nhân của Cảnh Thái cung vẫn còn, thấy ta trở về, ai nấy đều vui mừng. Tường Hòa và Tường Thụy gọi mấy cung tỳ dọn dẹp một lượt từ trong ra ngoài tẩm cung của ta. Thực ra bên trong rất sạch sẽ nhưng bọn họ khăng khăng muốn dọn dẹp, rất lâu sau mới lui ra.
Ta không nói câu nào, đi thẳng vào bên trong. Phương Hàm theo vào, khẽ hỏi: “Nương nương đói không? Người muốn ăn chút gì không? Nô tỳ kêu họ chuẩn bị.” Nói xong, nàng ta liền quay người định đi.
Đột nhiên, ta gọi nàng ta lại: “Cô cô từ từ đã, bản cung có lời muốn hỏi.”
Khi đó Triêu Thần nói, sau này gặp Phương Hàm, có một số chuyện không thể nói. Nếu không nhìn thấy túi gấm của Tô Mộ Hàn, có lẽ ta sẽ không nhắc một chữ trước mặt Phương Hàm, nhưn túi gấm đó, ta đã sớm đọc rồi.
Nàng ta dừng bước, quay người lại rồi bước lên, khẽ nói: “Xin nương nương cứ hỏi!”
Nhìn kĩ nàng ta, vẫn nét mặt lãnh đạm giống như lần đầu tiên ta gặp. Tâm tư của nàng ta quá bình lặng.
Ta lạnh nhạt nói: “Bản cung rất muốn biết, vì sao ban đầu cô cô lựa chọn bản cung?”
Ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ trong giây lát, sau đó nàng ta nói: “Nương nương tư chất thông mình, nô tỳ đương nhiên muốn tìm một chủ tử giỏi.”
Ta cười gằn: “Vậy giây phút bản cung vào lãnh cung, cô cô còn cảm thấy bản cung là một chủ tử giỏi không?”
Ta đứng bật dậy, nói: “Lẽ nào cô cô giúp bản cung không phải vì điều gì khác sao?” Vẻ mặt nàng ta cuối cùng cũng hơi thay đổi. Ta tiến lên một bước, nói: “Lẽ nào cô cô không cảm thấy bản cung giống một người à?”
Nàng ta vẫn im lặng. Ta khẽ cười một tiếng, cất lời: “Còn nhớ lần đầu tiên nghe thấy tên của bản cung, cô cô từng nói: “Duy tang dữ tử, tất cung kính chi.” Khi ấy, bản cung còn cảm thấy câu này nghe rất quen tai, nó khiến bản cung nhớ tới một cố nhân.
Phương Hàm khẽ cười, nói: “Cho nên nương nương cảm thấy nô tỳ thân thiết?”
Lời của nàng ta khiến ta sững người, ta cười: “Đúng thế, thân thiết.” Sao có thể không thân thiết, câu nói đó rất giống với lời của Tô Mộ Hàn.
Ta nhìn nàng ta, lại hỏi: “Bản cung muốn biết, cô cô gặp bản cung cũng cảm thấy thân thiết chứ?”
Nàng ta cúi đầu. “Lời nói của nương nương hôm nay, nô tỳ không hiểu.”
Ta cười. “E là cô cô chỉ nói không hiểu nhưng trong lòng cô cô hiểu rõ.”
“Nương nương!” Ánh mắt nhìn ta có vẻ khó hiểu, nàng ta bước lên, nhíu mày nói: “Nương nương sao ậy? Người đang trách thời gian qua nô tỳ không đi thăm người sao? Nô tỳ…”
“Chuyện này bản cung không trách cô cô, lãnh cung là nơi ai cũng có thể vào sao? “ Ta xoay người, nói: “Bây giờ Vãn Lương đi theo Tấn Vương về đất phong, Triêu Thần lại không còn nữa, bên cạnh bản cung chẳng phải chỉ có một mình cô cô ư?”
Quay đầu nhìn nàng ta, ta nói tiếp: “Bản cung thật sự muốn cám ơn cô cô đã cho bản cung hai cung tỳ tốt đến vậy.” Khi nói mấy lời này, đột nhiên ta nhớ đến Vãn Lương đã ở nơi xa nghìn dặm.
Lúc này, có phải ta nên vui mừng vì đã đưa Vãn Lương về đất phong? Chỉ bởi Triêu Thần là người của Hạ Hầu Tử Khâm còn Vãn Lương hoàn toàn là người của Phương Hàm, không phải ư?
Ha, đây chẳng qua chỉ là cơ duyên khéo trùng hợp.
Tấn Vương đã về lâu như vậy mà bên kia không có tin tức bất thường nào, có lẽ tất cả đều bình thường.
Hôm nay ta nói nhiều như vậy, Phương Hàm không phải kẻ ngốc, chắc đã nghe ra trong lời nói của ta còn có ý khác.
Đi tới bên cửa sổ, đưa tay đóng chặt lại, ta quay người nhìn nàng ta, nói: “Hôm nay, ở đây chỉ có bản cung và cô cô, cho nên có một số chuyện, cô cô chỉ nói với một mình bản cung thì còn có thể có con đường sống, cô cô hiểu chứ?”
Nàng ta không hiểu, nhìn ta, lên tiếng: “Nương nương cứ hỏi, nô tỳ nhất định sẽ nói rõ ràng.”
Ta gật đầu, nói: “Bản cung chỉ hỏi cô cô một câu, cô cô có quen tiên sinh của bản cung – Tô Mộ Hàn – không?”
Vẻ mặt của nàng ta vẫn vậy, lãnh đạm nói: “Nô tỳ không quen.”
Ta nhìn nàng ta chằm chằm. “Đâu là lời nói thật của cô cô?”
“Nô tỳ nói thật.” Nàng ta trả lời không chút do dự.
Sức chịu đựng của nàng ta thật tốt, việc tới nước này mà vẫn có thể không đổi sắc mặt. Sải bước tiến lên, ta vung tay tát lên má nàng ta, lạnh lùng nói: “Bây giờ vẫn là lời nói thật à?”
Nàng ta giật mình sửng sốt, vội quỳ xuống, nói: “Nương nương tha tội.”
Ta hít một hơi, lên tiếng: “Bản cung vẫn giữ câu nói đó, hôm nay chỉ có hai người, ta và ngươi, ngươi nói cho bản cung thì còn có con đường sống.”
Nhưng nàng ta vẫn lắc đầu. “Nô tỳ không quen y.”
Lạnh lùng nhìn nàng ta, ta giận dữ nói: “Ngươi đã không quen y, sao trên mảnh giấy y đưa cho ta lại viết rõ ràng, nếu quả thật tới bước đường cùng thì tìm ngươi – Phương Hàm?”
Danh sách chương