Tường Thụy vẫn đứng bên ngoài nhìn ta. Ta có chút sững sờ, ban nãy nghe
Ngọc Tiệp dư nói, đêm qua Thư Quý tần xin được gặp mặt Hoàng thượng và
Thái hậu, còn xin gặp Diêu Thục phi, bây giờ sắp chết lại muốn gặp ta.
Thiên Lục đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng: “Sao nào, nương nương, người không dám đi à?”
Ta chỉ liếc nhìn nàng ta, cười mỉa. “Bản cung có gì mà không dám?” Không phải ta hại Thư Quý tần, ta chỉ thấy kỳ lạ, nàng ta gặp ta làm gì? Thiên Lục không đổi sắc mặt, bước lên nắm lấy tay ta, nói nhỏ: “Nếu tần thiếp là nương nương, chắc chắn sẽ không đi gặp Thư Quý tần. Không gặp, người vẫn là Đàn Phi nương nương của hậu cung thiên triều, gặp rồi, e là tới tính mạng cũng không còn nữa.” Thiên Lục cười rồi nói tiếp: “Có lẽ nương nương nên sai thị vệ tới để bảo vệ người đi, khỏi bị Thư Quý tần được dịp làm bừa.”
Dùng sức gạt tay nàng ta ra, ta lạnh lùng nói: “Bản cung phải sợ Thư Quý tần sao?” Dứt lời, ta không nhìn Thiên Lục nữa, vừa sải bước ra ngoài vừa lớn giọng kêu: “Người đâu, thay bản cung tiễn Tích tần!”
“Nương nương phải cẩn thận!” Sau lưng ta vang lên giọng nói mang chút ý cười cợt của Thiên Lục.
Tường Thụy thấy ta đi ra, vội vàng chạy lại, hỏi: “Nương nương định đi sao? Nếu không đi, nô tài sẽ ra ngoài nói với cung tỳ đó.”
Ta gạt đi: “Không cần, bản cung đi.”
Tường Thụy sững người một lát rồi vội vàng gật đầu. “Vâng, vậy nô tài đi gọi Vãn Lương cô nương và Triêu Thần cô nương.” Nói xong liền quay người định đi, nhưng đã thấy Vãn Lương và Triêu Thần gấp gáp chạy tới, vừa nãy Tường Thụy gọi lớn tiếng như vậy, chắc hẳn bọn họ cũng nghe thấy rồi.
Bên ngoài Ngọc Thanh cung, thị vệ canh gác hết lớp này đến lớp khác. Khi ta đến lại chỉ nhìn thấy Cố Khanh Hằng, trong lòng thật sự kinh ngạc. Huynh ấy vội đi tới hành lễ. “Thuộc hạ tham kiến Đàn Phi nương nương!”
Ta bảo Cố Khanh Hằng đứng dậy, cau mày, hỏi: “Sao Cố thị vệ lại ở đây?”
Trên gương mặt Cố Khanh Hằng hiện vẻ nghi hoặc, có lẽ huynh ấy cũng muốn hỏi ta câu này. Cố Khanh Hằng đứng thẳng người, nói: “Thuộc hạ tuân theo lệnh của Hoàng thượng tới đây giám sát. Sao nương nương…”
Ta bước tới. “Bản cung tới tiễn Thư Quý tần đoạn cuối cùng. Giờ còn bao nhiêu thời gian?”
“Vẫn còn một canh giờ.” Huynh ấy đi theo, kìm thấp giọng. “Nương nương không nên tới.”
Ta khẽ đáp: “Thư Quý tần sắp chết, sai cung tỳ tới xin bản cung gặp nàng ta lần cuối cùng, bản cung cũng không phải người vô tình. Suy cho cùng vẫn là tỷ muội. Cố thị vệ nói sao?”
Cố Khanh Hằng rõ ràng có chút sững sờ, lát sau mới đáp: “Vậy thuộc hạ đi cùng nương nương!”
Ta ngăn huynh ấy lại: “Không cần phiền phức, tự bản cung vào!” Ta biết Cố Khanh Hằng lo cho sự an nguy của ta nhưng suy cho cùng, huynh ấy cũng không nên vào. Hạ Hầu Tử Khâm muốn huynh ấy giám sát nhưng chỉ là canh gác ở bên ngoài, vào trong sẽ không thích hợp.
“Nương nương…” Cố Khanh Hằng khẽ nhíu mày, không muốn để ta vào.
Ta cười, nói: “Không phải bên trong còn cung nhân sao? Sẽ không sao đâu.” Trực giác mách bảo ta rằng, Thư Quý tần gọi ta tới nhưng sẽ không gây bất lợi cho ta.
Cố Khanh Hằng còn định nói tiếp, Vãn Lương ở bên cạnh đã nhỏ giọng thưa: “Cố đại nhân không nên vào, nô tỳ sẽ đi cùng nương nương, có chết cũng bảo vệ nương nương.” Triêu Thần ở bên cũng gật đầu với huynh ấy.
Ta mỉm cười để Cố Khanh Hằng an tâm rồi vịn lên tay Vãn Lương, bước vào.
Bên ngoài tẩm cung của Thư Quý tần có hai vị công công đang đứng canh, thấy ta tới thì vô cùng kinh ngạc, vội hành lễ với ta. Cung tỳ vừa tới Cảnh Thái cung xin ta tới đây chạy nhanh lên trước, đẩy cánh cửa lớn của tẩm cung ra. Ta cảm thấy kỳ lạ, không thấy Như Ý đâu.
Ta và hai cung tỳ đi vào, cánh cửa phía sau từ từ đóng lại.
Thư Quý tần đang ngồi ngẩn người bên giường, nghe thấy có người bước vào liền ngước mắt nhìn. Nhìn rõ rồi, trên gương mặt trắng bệch của nàng ta hiện lên một chút màu sắc lợt lạt, nhưng không đứng dậy hành lễ. Đương nhiên ta cũng không tính toán mấy chuyện này với nàng ta. Buông tay Vãn Lương, một mình bước tới, ta nói: “Bản cung rất ngạc nhiên, đã sắp chết mà ngươi còn muốn gặp bản cung.”
Thư Quý tần thoáng sững người, đột nhiên tự cười mỉa. “Tần thiếp không ngờ nương nương sẽ đến.”
Ta nghiêng người, lên tiếng: “Hôm qua ngươi kêu oan suốt một đêm, giờ đã bình tĩnh rồi?”
Nàng ta khẽ “hừ” một tiếng: “Có kêu nữa thì thế nào, còn ai tin lời tần thiếp nói chứ? Như Ý đã lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của tần thiếp, mà Hoàng thượng… lại không tin!” Nàng ta nghẹn ngào nói, hai hàng lệ trong suốt chảy trên gương mặt.
Lòng ta bàng hoàng, chẳng trách khi ta vào đây, ta không nhìn thấy Như Ý. Như Ý trung thành với Thư Quý tần, lấy cái chết để tận tâm tận sức với nàng ta. Ha, nhưng sao Như Ý biết được, trong lòng Thái hậu hiểu rõ nhất Thư Quý tần bị oan, sao bà có thể vì cái chết của một cung tỳ mà mềm lòng chứ?
Ngoảnh mặt đi, không nhìn nét mặt bi thương của Thư Quý tần, ta hạ giọng nói: “Ngươi có gì muốn nói thì nói đi! Bản cung nghe xong còn phải nhanh chóng quay về.”
Lát sau mới nghe thấy người phía sau đứng dậy, đi mấy bước về phía ta rồi dừng lại. Ta không quay đầu, chỉ nghe thấy giọng nàng ta vang lên: “Tần thiếp biết lần này không tránh được, vì tần thiếp hiểu rõ người đứng sau là ai.”
Thư Quý tần nói khiến ta hoảng hốt, quay người lại, ngạc nhiên nhìn nàng ta. Hóa ra nàng ta đã biết, thế nên khi nói Như Ý lấy cái chết để chứng minh, nàng ta không nhắc tới Thái hậu, chỉ nói Hạ Hầu Tử Khâm không tin.
Ta thật sự thương xót cho nàng ta, biết rõ, nhưng vẫn phải chờ chết.
Nàng ta “hừ” một tiếng, cười mỉa, nói: “Nương nương chắc chắn không biết, là Thái hậu đã ra tay. Nhưng Thái hậu lấy tính mệnh của ca ca tần thiếp ra đe dọa, để tần thiếp không để lộ một câu trước mặt Thục phi nương nương.” Thư Quý tần ngước nhìn ta, nói tiếp: “Thái hậu kiêng dè thế lực của Diêu gia, thế nên người chắc chắn không để đứa con của Thục phi nương nương ra đời.”
Những điều nàng ta nói, ta đều biết. Thái hậu lấy tính mạng của Thư Cảnh Trình ra uy hiếp, ta đại khái cũng có thể đoán được, nếu không thì hôm qua, Thái hậu sẽ không thản nhiên gọi Diêu Thục phi tới Ngọc Thanh cung như thế. Nếu bà đã không sợ Diêu Thục phi đối mặt với Thư Quý tần, nhất định là đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Ta làm như không biết, tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Nhưng bản cung không thể dựa vào lời nói của một mình ngươi mà tin được.”
Nhưng mặt nàng ta không đổi sắc, chỉ nói: “Nương nương có tin hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là… tần thiếp muốn cầu xin nương nương một chuyện.”
Ta nhướn mày. “Chuyện gì?”
Thư Quý tần đột nhiên quỳ sụp xuống. Ta hoảng hốt, lui lại nửa bước theo bản năng. Nàng ta cúi gằm mặt. “Hôm nay tần thiếp mới nghe tin ca ca của tần thiếp bị giáng chức tới Thượng Lâm uyển làm phó giám…” Nàng ta ngừng lại một lát rồi nghiến răng nói: “Hôm qua tần thiếp sợ Thái hậu sẽ hạ độc thủ với ca ca nhưng không ngờ, dẫu tần thiếp không nói thì Thái hậu cũng không định tha cho huynh ấy!”
Ta khẽ cười. “Điều ngươi nói, bản cung không hiểu. Chỉ bị giáng chức mà thôi, Thái hậu đã giữ lại mạng cho hắn ta.” Bàn tay ta hơi siết lại, có lẽ nào… thật sự đúng như ta đoán?
Nàng ta vẫn cúi đầu, nói: “Nương nương sao lại quên rồi, sinh nhật của Hoàng thượng sắp tới, Diêu gia cũng sẽ có người tới Thượng Lâm uyển, khi ấy rất hỗn loạn, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì!”
Đi săn mà, khi ấy tên bay đạn lạc, Thư Cảnh Trình có vô ý giết ai hoặc bị ai giết, đó cũng là chuyện rất có khả năng. Thư Quý tần thật sự không phải nữ tử ngu dốt, chỉ đáng tiếc, đối thủ của nàng ta lại là Thái hậu.
Ta cười, nói: “Chuyện này bản cung không quản được. Người ngươi phải tìm là Thái hậu hoặc Hoàng thượng, sao lại gọi bản cung tới đây?”
Lúc này nàng ta mới ngẩng lên nhìn ta, lạnh lùng cười. “Nương nương cho rằng lúc này ngoài người ra, còn ai dám tới Ngọc Thanh cung này của tần thiếp?”
Ha, sao ta lại không biết, có người không muốn đến, có người không dám đến, chỉ một mình ta tò mò, bởi vậy nên mới tới. Mà Thư Quý tần cũng đánh cược rất đúng, cược rằng ta sẽ đến, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, lần này ta tới đây, sẽ biết những chuyện còn thú vị hơn tính mệnh của Thư Cảnh Trình.
Nàng ta run rẩy lôi ra một tờ giấy được gấp gọn gàng từ trong ống tay áo, đưa cho ta. “Nương nương không cần cầu xin ai cả, người chỉ cần giúp tần thiếp giao thứ này cho ca ca. Việc tần thiếp có thể giúp được cũng đã giúp rồi…” Nói tới cuối câu, giọng nàng ta nhỏ dần, tới lúc chết nàng ta vẫn quan tâm tới tình thân, dù mình không còn sống nữa, cũng liều mạng tìm một con đường sống cho ca ca.
Nói thật lòng, ta có chút thông cảm với nàng ta.
Ta vẫn chưa nhận lấy, chỉ nhìn nàng ta, khẽ nói: “Chuyện của nhà họ Thư các ngươi, bản cung dựa vào cái gì mà phải giúp?”
Trên gương mặt trắng nhợt của nàng ta hiện lên nét cười kiên định, nàng ta nói thầm: “Vì tần thiếp có một bí mật có thể trao đổi với nương nương.”
Trong lòng thoáng sửng sốt nhưng ta vẫn đứng bất động, chỉ hỏi: “Bí mật gì?” Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc nàng ta đang giấu giếm điều gì khiến nàng ta nghĩ rằng có thể đổi lấy tính mạng của anh trai mình?
Thư Quý tần lặng lẽ đưa mắt nhìn Vãn Lương và Triêu Thần ở phía sau ta, nói khẽ: “Chuyện này tần thiếp chỉ nói với một mình nương nương.”
Ta do dự một lát, cuối cùng cũng bước lên.
“Nương nương!” Vãn Lương ở phía sau kinh ngạc gọi ta.
Ta đưa tay ra hiệu cho nàng ta không cần đi tới, chuyện của Thư Cảnh Trình, Thư Quý tần không lừa ta, ta nghĩ nàng ta cũng không dám giở trò gì vào lúc này. Thư Quý tần vẫn quỳ như thế, ta bước tới, cúi người, ghé tai lại gần.
Nàng ta hơi rướn người lên, áp sát tai ta, thì thầm: “Nương nương là người hiểu rõ nhất, trước đây từng có người mập mờ để lộ cho người biết chuyện về cái thai trong bụng Vinh Phi.” Ta giật mình, nghe nàng ta tiếp tục nói: “Người truyền tin ra lần đó chính là tần thiếp. Hôm ấy, khi tần thiếp sai Phong Hà qua Huyền Nhiên các, đã từng căn dặn Phong Hà phải động tay vào mấy bộ quần áo trong tủ của Vinh Phi, để đề phòng lỡ như…”
Toàn thân ta chấn động, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm ấy Thiên Phi nói đau bụng, hóa ra tỷ ta không giả vờ sao?
Vội đứng thẳng người dậy, ta vung tay cho nàng ta một cái tát, giận dữ nói: “To gan! Tới hậu duệ của Hoàng thượng mà ngươi cũng dám động vào!” Nàng ta chưa nói nhưng đương nhiên ta hiểu rõ, nàng ta dặn Phong Hà động tay vào nghĩa là gì. Điều khiến ta không ngờ được là người để lộ tin này khi ấy hóa ra lại là nàng ta.
Xem ra, khi ấy không có người nào muốn mượn tay ta đi tra xét, mà muốn trực tiếp mượn lời ta nói ra, bởi lẽ kẻ chủ mưu là nàng ta, nếu đứng ra nói sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Hai cung tỳ phía sau ta hoảng sợ, nếu ta không nói rõ, bọn họ cũng chỉ nghĩ “hậu duệ” ta nhắc tới là đứa bé của Diêu Thục phi.
Thư Quý tần không ngờ bị ta tát, ngã ra đất, nàng ta ôm má nhưng vẫn thản nhiên đưa mắt nhìn ta, cắn môi nói: “Nương nương đừng nói với tần thiếp, người nghe tin đó mà trong lòng không vui vẻ chút nào!”
Đứng thẳng người dậy, ta cười, đáp: “Thư Quý tần nói gì vậy, hôm nay bản cung chẳng nghe được gì hết.”
Nghe ta nói như thế, trên mặt nàng ta thoáng hiện nét cười. “Nương nương, người không nghe thấy gì cũng chẳng sao, chỉ cần vô tình để Thục phi nương nương biết tin này là được. Nàng ta vừa bị mất đứa bé, chắc chắn sẽ ra tay điều tra.”
Ta nhìn Thư Quý tần, cười hỏi: “Điều tra cái gì?”
Nàng ta mỉm cười, nói: “Nương nương còn muốn tần thiếp nói rõ sao? Đợi sau này Thục phi nương nương điều tra ra cái thai của Vinh Phi bây giờ là giả, theo người, Hoàng thượng sẽ thế nào?”
Hứng thú nhìn ta, nàng ta lại nói tiếp: “Vinh Phi và Tích tần đương nhiên là phạm vào tội khi quân, không thể tha thứ! Mà Thục phi nương nương, e là cũng không thoát được liên can. Thái hậu ra tay hại chết đứa bé của Thục phi nương nương, vậy nên bà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng ta, nghi ngờ liệu có phải Thục phi ra tay hại không. Nương nương…” Nàng ta gọi ta một tiếng, lại nói: “Tới lúc ấy, hậu cung chỉ còn người độc tôn, lợi thế như vậy, có đủ để đổi một mạng của ca ca tần thiếp không?”
Kết cục như thế thật sự hấp dẫn. Ta có thể không tốn một binh một tốt đã loại trừ được Diêu Thục phi và tỷ muội Thiên Phi, Thiên Lục. Xem ra chuyện lần này, Thư Quý tần cũng rất oán hận người nhà họ Diêu, trong đó đương nhiên có cả Diêu Thục phi.
Thư Quý tần nhìn ta, lại đưa mảnh giấy trong tay lên cho ta. Ta khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận lấy. Lúc này nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể vốn căng ra thoáng cái đã mềm nhũn, nàng ta chống tay, lại nhìn ta, khẽ nói: “Tần thiếp thay mặt ca ca cảm ơn nương nương trước!”
Ta im lặng, lại nghe nàng ta nói: “Còn nhớ khi nương nương mới vào cung, người đã lấy cái chết của Như Mộng để uy hiếp tần thiếp cứu người một mạng.”
Nhìn về phía nàng ta, sao ta lại không nhớ chứ! Khi ấy, ta chỉ là một cung tỳ bé nhỏ của Huyền Nhiên các, còn nàng ta là quý tần nương nương địa vị cao quý. Ngoảnh lại nhìn, ai mà ngờ được lại có ngày hôm nay.
“Khi ấy tần thiếp đã cảm thấy người không phải kẻ tầm thường…” Nàng ta chậm rãi cúi đầu, trầm mặc một lát, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Ha, nhưng tần thiếp không ngờ được rằng, người có thể có được trái tim Hoàng thượng… Nữ nhân trong hậu cung đều ngưỡng mộ người.”
Ta ngẩn người, ta có được trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm sao? Tại sao chính ta cũng không hay biết?
Thư Quý tần còn nói ngưỡng mộ ta, thực chất là ghen tỵ đúng không? Còn ta ghen tỵ với Phất Hy.
Nàng ta lại lấy một chiếc túi gấm từ trong ống tay áo ra, trân trọng đặt vào lòng bàn tay, cúi đầu nhìn. “Nhớ khi tần thiếp mới vào cung, Hoàng thượng khen tần thiếp khéo tay. Tần thiếp nói, sẽ tự tay làm một chiếc túi gấm tặng người. Thế nhưng tần thiếp lại quên mất, người là hoàng thượng, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, đâu thể chỉ mình tần thiếp tâm cao khí ngạo, chiếc túi gấm này đặt ở đây cũng gần bốn năm. Giờ không còn được gặp lại Hoàng thượng nữa, nương nương, xin người đưa chiếc túi gấm này cho Hoàng thượng, để… để sau khi tần thiếp chết, Hoàng thượng còn nhớ tới những tháng ngày tươi đẹp của tần thiếp…” Nói tới câu cuối cùng, nàng ta không kìm nổi mà nghẹn ngào thành tiếng.
Ánh mắt ta đặt vào chiếc túi gấm trong tay nàng ta, đúng là đồ thủ công tinh xảo.
Nàng ta ngẩng lên, khó khăn lắm mới để lộ nét cười, đưa túi gấm cho ta, nói: “Tần thiếp xin nhờ nương nương…”
Ta liếc mắt nhìn, do dự một lát, cuối cùng cũng nhận lấy. Lại đứng thêm một lát, cuối cùng ta quay người đi.
Người ở phía sau vẫn chưa đứng dậy, chỉ hạ giọng nói: “Thái hậu vì giang sơn của Hoàng thượng mà phải hy sinh nhà họ Thư của tần thiếp. Nhưng hy sinh tần thiếp cũng chẳng sao, nhà họ Thư không thể không có người nối dõi…”
Ta khẽ hít sâu một hơi, xem ra trong lòng Thư Quý tần đã thật sự sáng tỏ như gương rồi.
“Nương nương, sắp tới giờ Ngọ rồi!” Vãn Lương ở bên nhắc nhở ta.
Ta ngoảnh lại nhìn nàng ta lần nữa, thấy cơ thể nàng ta run lên. Chết, ai mà không sợ chứ!
Khóe miệng hơi mấp máy, cuối cùng ta không nói thêm gì nữa, chỉ nói với hai cung tỳ: “Chúng ta quay về!”
“Vâng!” Vãn Lương bước lên dìu ta, Triêu Thần đã đi trước mở cửa.
Ba người đi ra ngoài, lại đi thêm một đoạn nữa thì mấy cung nhân đi tới. Ta vừa nhìn trang phục đã biết đó là công công làm nhiệm vụ hành hình. Bước tới, bọn họ vội vàng hành lễ với ta. Ta liếc một cái, thấy trong khay bọn họ đang bưng chỉ đặt ba thước lụa trắng thì không khỏi kinh hãi, thuận miệng hỏi: “Sao chỉ có thứ này thôi?”
Công công vội đáp: “Thưa nương nương, đã sắp tới sinh nhật của Hoàng thượng, trong cung không nên thấy máu, vì vậy Thái hậu mới sai bỏ rượu độc và dao găm.”
Hóa ra là như vậy! Thái hậu tín Phật, đương nhiên càng cẩn thận với những thứ này.
Công công lại cẩn thận đưa mắt nhìn ta, cúi đầu, nói: “Nương nương, chúng nô tài còn vội quay về.”
Lúc này ta mới xoay người, gật đầu nói: “Công công đi thong thả!”
Nghe thấy vậy, y mới sai chúng cung nhân ở phía sau nhanh chân tới tẩm cung của Thư Quý tần.
“Nương nương…” Triêu Thần khẽ gọi ta một tiếng.
Ta mỉm cười, vịn vào tay Triêu Thần bước ra ngoài. Khi sắp tới cửa cung, đột nhiên nhớ ra một chuyện, ta vội dừng bước.
“Nương nương?” Vãn Lương kinh ngạc nhìn ta.
Lấy chiếc túi gấm trong người ra, đây là thứ Thư Quý tần nhờ ta đưa cho Hạ Hầu Tử Khâm. Lại cẩn thận nhìn lần nữa, đúng là rất đẹp. Lạnh lùng cười một tiếng, ta thuận tay ném vào bụi hoa bên cạnh. Sao ta phải giúp nàng chứ? Để Hạ Hầu Tử Khâm nhớ tới điểm tốt của nàng ta khi còn sống sao? Ta không ngốc như thế, một Phất Hy đã đủ rồi, còn cần thêm một Thư Quý tần nữa chắc? Tuy Thư Quý tần không quan trọng như Phất Hy nhưng ta cũng không làm những chuyện dư thừa, vô bổ.
Hai cung tỳ thấy ta ném túi gấm đi, đều im lặng không nói gì, tới sắc mặt cũng không thay đổi.
Không do dự nữa, ta nhanh chân rời khỏi Ngọc Thanh cung.
Bên ngoài, Cố Khanh Hằng thấy ta đi ra liền sải bước đi tới, cẩn thận nhìn ta, chắc chắn ta bình yên vô sự mới an lòng.
Ta đi tới bên cạnh huynh ấy, khẽ nói: “Có lẽ công công ở trong sẽ nhanh chóng đi ra, nhiệm vụ của Cố thị vệ cũng đã hoàn thành rồi, không có chuyện gì thì quay về bẩm lại với Hoàng thượng đi!”
Dường như huynh ấy còn muốn nói gì đó, mấp máy môi nhưng chỉ nói: “Vâng, thuộc hạ cung tiễn nương nương!”
Lên loan kiệu, ta lấy tờ giấy Thư Quý tần đưa ra, mở ra, chỉ thấy viết một câu đơn giản: Thượng Lâm uyển ngày mùng Chín tháng Ba, cẩn thận!
Lạc khoản phía dưới: Tình Nhi.
Ta gấp tờ giấy lại, giấu trong tay áo.
Đúng như lời Thư Quý tần nói, nàng ta liều mạng muốn gặp ta chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng cho ca ca của mình. Nàng ta nói, Thái hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thư gia.
Ha, thánh chỉ điều người đi nhậm chức kia, ta cũng không biết rốt cuộc là ý của Thái hậu hay ý của Hạ Hầu Tử Khâm.
Dù là ý của ai thì ta cũng hoàn toàn hiểu được. E là Thư Cảnh Trình tưởng rằng việc này là do Diêu Thục phi đổ oan cho Thư Quý tần, lời đồn như thế, tùy ý giở chút thủ đoạn là có thể khiến hắn ta tin tưởng rồi. Lại thêm hôm ấy, khi hắn ta và Diêu Chấn Nguyên cùng tới Ngự thư phòng gặp Hạ Hầu Tử Khâm, gặp mặt nhau, chắc chắn Diêu Chấn Nguyên đã không nể nang mặt mũi, thế nên hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Diêu. Nếu hôm ấy hắn ta có thể ám sát Diêu Chấn Nguyên thì không còn gì tốt hơn nữa. Nếu không thể, cũng chẳng gây tổn thất gì cho Thái hậu và Hoàng thượng. Dù thế nào, chuyện này đều không liên quan tới bọn họ.
Giả sử ta đưa tờ giấy này cho Thư Cảnh Trình, đương nhiên hắn ta sẽ biết di ngôn cuối cùng của Thư Quý tần, khó chắc hắn sẽ không lưỡng lự, nghĩ ra kế sách của Thái hậu và Hoàng thượng. Lỡ hắn lại tìm Diêu Chấn Nguyên lần nữa thì hỏng bét.
Hít sâu một hơi, hôm qua ở Hy Ninh cung, ta đã đồng ý với Thái hậu sẽ không có tâm tư nào khác với Hạ Hầu Tử Khâm, cho nên sao ta có thể để tờ giấy này lọt ra ngoài chứ?
Thứ Thư Quý tần đánh cược là tính mệnh của ca ca nàng ta, mà thứ Thái hậu cược lại là giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm. Hạ Hầu Tử Khâm là phu quân của ta, còn ta thì sao, ta có thể chọn ca ca của một Thư Quý tần đã bị ban cái chết sao?
Câu trả lời đương nhiên là không.
Khẽ siết chặt tay áo, nhớ tới ánh mắt Thư Quý tần nhìn ta khi ở Ngọc Thanh cung, ta khẽ khép mắt lại. Ta muốn giúp nàng ta nhưng không thể lấy giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm ra đánh cược. Nếu lần này có thể loại bỏ Diêu Chấn Nguyên, vậy thì binh quyền ở hoàng đô có thể được thu lại. Binh lực của Diêu Hành Niên đều rải rác ở ngoài hoàng đô, dù ông ta có trở về cũng cần có thời gian.
Nếu là Thư Cảnh Trình ra tay, dù Diêu Hành Niên có muốn trách Hạ Hầu Tử Khâm thì cũng là hành động vô lý. Chuyện này ông ta chỉ có thể nghiến răng nuốt vào trong lòng mà thôi.
Ta lắc đầu, chuyện này không cần nghĩ gì nữa. Sau đó lại nghĩ tới Thiên Phi. Theo ý của Thư Quý tần, thực ra Thiên Phi đã sảy thai từ lâu, đứa bé trong bụng tỷ ta là giả.
Nghĩ lại, ta không khỏi kinh hãi. Nếu đó là sự thật, tỷ muội bọn họ đúng là to gan lớn mật! Đây là chuyện liên lụy tới cửu tộc. Nếu vậy, Thiên Lục muốn diệt khẩu Tôn Nhuế cũng là chuyện thường.
Song ta vẫn có một chuyện không hiểu. Hôm nay, khi Thiên Lục tới Cảnh Thái cung, lại nói Tôn Nhuế đã làm một việc lớn cho thiên triều.
Giấu giếm việc Thiên Phi sảy thai, tuyệt đối không phải chuyện lớn. Nghe giọng điệu của Thiên Lục, dường như việc Tôn Nhuế làm còn là một việc vô cùng tốt đẹp, vậy nên tuyệt đối không thể là chuyện che giấu Thiên Phi sảy thai.
Huống chi, nếu Thiên Phi thật sự đã sảy thai, như vậy Vương thái y mới được điều tới thì sao? Trực giác mách bảo ta, Vương Lộc không có vấn đề. Từ mấy lần hỏi han, tiếp xúc, ta có thể chắc chắn, ông ta không có vấn đề. Vậy thì, nếu cái thai của Thiên Phi thật sự có chuyện thì không thể che giấu được.
Thư Quý tần lừa ta sao?
Ha, ta lại tự cười mỉa. Nàng ta sắp chết rồi còn phí công gọi ta tới, muốn lừa ta rằng Thiên Phi đã sảy thai sao? Nếu nàng ta nói muốn điều tra, vậy còn có thể nghe được, nhưng nàng ta lại nói, ném củ khoai nóng này sang cho Diêu Thục phi, cho nên, dù kết quả ra sao, cũng không liên quan gì đến ta.
Dẫu Thư Quý tần có lừa ta thì cũng rất vô lý. Tất cả những việc này lại khiến ta càng cảm thấy hoang mang.
Chỉ có một chuyện khiến ta chắc chắn.
Chuyện hộp thuốc mỡ Nam Chiếu tiến cống lần đó, thật sự không phải Thư Quý tần đứng đằng sau hiến kế cho Thiên Phi. Ta khẽ cắn môi, trong chốn thâm cung nhìn có vẻ yên tĩnh này, rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu sóng ngầm, đến ta cũng thấy có chút hoảng sợ.
Ta phóng tầm mắt ra xa, hậu cung có biết bao nhiêu tần phi như thế, ai mà chẳng có suy tính riêng? Nếu Thiên Phi không có Thiên Lục, e là đến bản thân tỷ ta chết thế nào cũng không hay biết.
Ta bỗng mở mắt, buột miệng nói: “Dừng kiệu!”
Loan kiệu dừng lại, Vãn Lương vén rèm kiệu lên, nói với ta: “Nương nương sao thế?”
Ta đứng dậy rồi xuống kiệu, chỉ nói: “Bản cung thấy rất khó chịu, xuống đi bộ một lát. Ngươi bảo bọn họ về đi!” Nói xong, ta liền vịn vào tay Triêu Thần, bước đi.
Vãn Lương vâng lời, bèn bảo các kiệu phu về trước.
Triêu Thần đi cùng ta được vài bước, nói nhỏ: “Nương nương lại có chuyện gì phiền lòng à? Chi bằng nói ra cho nô tỳ nghe thử xem.”
Chỉ thoáng cái đã có quá nhiều chuyện, ta muốn nói nhưng cũng chẳng biết nói từ đâu.
Vãn Lương chạy đuổi theo, đi bên cạnh ta, đưa mắt nhìn ta nhưng không lên tiếng.
Đi được một đoạn, ta vô tình đi vào ngự hoa viên, khi đi qua con đường nhỏ quanh co, liền trông thấy hai cung tỳ đang đi qua một hành lang ở bên. Ta chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền cảm thấy hai cung tỳ kia rất quen, trong lòng thoáng động, không phải là cung tỳ trong cung của Diêu Thục phi sao?
Ta nhìn lại lần nữa, song không thấy Quyến Nhi.
Khẽ hít một hơi, Quyến Nhi không ở đây cũng tốt, bởi lẽ nàng ta không phải người của Diêu Thục phi, khó tránh khỏi việc để lộ những lời ta nói cho Thái hậu biết. Ta vẫn không quên việc mình đã uống thuốc độc Thái hậu đưa, ta không muốn chết.
Liếc mắt nhìn Vãn Lương ở bên cạnh, ta thầm nói: “Xin lỗi Vãn Lương, ta phải lợi dụng ngươi lần nữa rồi!”
Dù Thư Quý tần có lừa ta hay không, ta cũng phải đẩy củ khoai nóng này ra thôi.
Ta đứng khựng lại, vung tay tát Vãn Lương một cái, lên giọng nói: “Láo xược! Không phải bản cung đã nói không được nhắc lại chuyện ở Ngọc Thanh cung lúc nãy rồi sao? Thư Quý tần là người sắp chết, nàng ta nói ta đã hại Vinh Phi sảy thai thì là sảy thai thật sao? Sau này, nếu hai người các ngươi còn dám nhắc lại chuyện này, bản cung quyết không bỏ qua!”
Vãn Lương sững người trong giây lát, thông minh như nàng ta, lập tức hiểu được dụng ý của ta, quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa nói: “Nương nương tha tội! Nô tỳ nhất thời lỡ miệng, nô tỳ biết tội rồi!”
Triêu Thần cũng lanh lợi quỳ xuống, nói: “Xin nương nương tha cho Vãn Lương, vừa nãy ở Ngọc Thanh cung, chúng nô tỳ không nghe thấy gì, chúng nô tỳ không biết gì hết!”
Ta “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Nhớ kĩ là được!” Nói xong, không nhìn bọn họ, ta phất ống tay áo, quay người đi về phía trước.
Cung tỳ ở phía sau lưỡng lự một lát, cuối cùng tạ ơn rồi bò dậy đuổi theo.
Suốt quãng đường đi ta không hề ngoảnh lại, ắt hẳn hai cung tỳ ở Trữ Lương cung kia đã nghe không sót một từ. Chẳng bao lâu nữa, chuyện này sẽ truyền tới tai Diêu Thục phi. Đúng như lời Thư Quý tần nói, giờ Diêu Thục phi đang đau khổ vì mất con, nghe nói Thiên Phi đã sảy thai, còn mang thai giả, bất luận thật giả ra sao, nàng ta cũng sẽ không kiềm chế được.
Vậy thì, ta cứ mở mắt chờ đợi thôi!
Đã đi thật xa rồi, ta mới ngoảnh lại nhìn Vãn Lương, hạ giọng, nói: “Vãn Lương…”
“Nương nương!” Nàng ta ngắt lời ta, khẽ cười, nói: “Xin người đừng nói câu xin lỗi, nô tỳ sẽ không nhận nổi mà giảm thọ mất!”
Lòng ta thắt lại, vươn tay kéo tay nàng ta và Triêu Thần, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Rồi sẽ có một ngày, bản cung thỉnh tấu với Hoàng thượng, ban cho các ngươi một mối nhân duyên tốt để các ngươi được rời khỏi cung.”
Những thứ khác không cần nói nhiều nữa, đây là điều tốt nhất ta có thể làm cho bọn họ.
“Nương nương!” Hai cung tỳ hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng quỳ sụp xuống, nói: “Chúng nô tỳ nguyện hầu hạ nương nương cả đời!”
Ta cười. “Bản cung cũng muốn thế, nhưng bản cung không muốn làm người ích kỷ. Các ngươi đối xử tốt với bản cung, bản cung cũng sẽ đối xử tốt với các ngươi.”
Bọn họ vẫn cúi đầu nhưng ta đã xoay người đi. “Được rồi, đứng lên hết đi! Quay về cung, bản cung cũng mệt rồi!”
Vãn Lương và Triêu Thần đứng dậy, lát sau mới bước theo. Vừa dìu ta, Vãn Lương vừa nói nhỏ: “Nương nương với nô tỳ ân trọng như núi, nô tỳ sẽ luôn ghi nhớ. Nếu có một ngày, nương nương thật sự sống tốt, nô tỳ sẽ xin nghe theo sự sắp xếp của nương nương!”
“Nô tỳ cũng vậy!” Triêu Thần nhỏ giọng đáp.
Còn ta cuối cùng cũng sững người. Thật sự sống tốt?
Ha, lời nói của Vãn Lương làm ta đột nhiên nhớ tới lời Cố Khanh Hằng đã nói với ta đêm ấy. Huynh ấy nói, giờ ta không thể khiến huynh ấy yên tâm, thế nên huynh ấy mới phải vào cung cùng ta…
Ta khịt mũi, cười một tiếng. Lại đi thêm một lát, ta trông thấy một cái bóng màu vàng ở phía xa.
Hướng đó, chắc hẳn vừa rời khỏi Hy Ninh cung của Thái hậu? Ta bỗng nhớ ra, sáng nay Lý công công nói Thái hậu dặn hắn sau buổi triều sớm thì tới Hy Ninh cung. Nhưng ta không biết, hắn lại ở Hy Ninh cung lâu đến thế!
Hắn đi rất nhanh, Lý công công đuổi theo sau. Ta bất giác nhớ tới lần trước hắn chủ động tới Hy Ninh cung nhưng Thái hậu không muốn nói chuyện với hắn. Hắn hùng hổ lướt qua ta, cũng bước đi nhanh như bây giờ.
Nhưng nhìn thấy bước chân nhanh nhẹn của hắn, trong lòng ta thoáng an tâm, xem ra vết thương trên người hắn không còn đáng ngại nữa.
Chậm rãi thu lại ánh mắt, ta sực tỉnh, thấy trước mặt có một nữ tử. Ta bước về phía trước, nàng ta dường như cũng bừng tỉnh, trông thấy ta liền cuống quýt hành lễ. “Tần thiếp xin thỉnh an Đàn Phi nương nương!”
Ta chỉ gật đầu, khi bước qua nàng ta, cẩn thận liếc mắt một cái, cảm thấy quen quen, lát sau mới nhớ ra, là Nguyễn Tiệp dư. Vào đêm Hạ Hầu Tử Khâm gặp Như Mộng, đó vốn là nơi nàng ta đã hẹn!
Ta có chút kinh ngạc, ngoái đầu lại, sau khi chuyện đó trôi qua, ta thật sự không còn nhớ tới nàng ta nữa.
Triêu Thần thấy ta quay lại nhìn, bèn nói: “E là nương nương không biết nàng ta, nàng ta là Nguyễn Tiệp dư. Cũng không biết vì chuyện gì mà từ năm ngoái Hoàng thượng không gặp nàng ta nữa. Nô tỳ nghe nói nàng ta vì thế mà ốm nặng một trận, giờ vẫn cứ ốm đau ở Nguyên Nghi cư suốt.”
Ta khẽ cười, e rằng bệnh của nàng ta, ta cũng biết được ít nhiều.
Trở lại Cảnh Thái cung, ta ăn một chút rồi về tẩm cung nghỉ ngơi. Buổi tối nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm ghé qua Trữ Lương cung, ta đã biết chuyện này từ lâu nên cũng chẳng thất vọng nhiều. Mười ngày liên tiếp, vừa ra khỏi Ngự thư phòng, hắn đều tới thẳng Trữ Lương cung.
Cái chết của Thư Quý tần đã bị chìm xuống dưới vũ đài hoa lệ của hậu cung này, chẳng bao lâu nữa, rất nhiều người sẽ không còn nhớ đến một nữ tử như thế.
Còn ta, vứt chiếc túi gấm của nàng ta đưa cho, nhưng ta không hối hận. Ta chẳng qua có tính ghen tuông của nữ nhân thôi, ta nghĩ, nếu đổi lại là người khác, cũng chưa chắc có thể đưa vật gợi nhớ tới ta cho Hạ Hầu Tử Khâm. Chẳng ai ngốc như thế, để nam nhân bên mình nhớ nhung nữ tử khác.
Khắp hậu cung đang lan truyền, tuy Diêu Thục phi không còn long thai nhưng thánh sủng không hề giảm đi. Tin tức như vậy, hiển nhiên dễ dàng truyền đến tai người nhà họ Diêu, cũng có thể dễ dàng truyền tới tai Thư Cảnh Trình.
Nghĩ tới cái chết thảm của muội muội, nghĩ tới sự vô tình của Diêu gia, ta nghĩ, nỗi hận thù trong lòng Thư Cảnh Trình ngày càng sâu. Có lẽ hắn ta còn thấy, điều hắn ta tới Thượng Lâm uyển chính là một cơ hội tuyệt hảo.
Có một việc ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ. Tại sao Diêu Thục phi có thể lần lữa, chưa động thủ với Thiên Phi? Chẳng lẽ bởi nàng ta đang được thánh sủng nên không muốn làm những chuyện mờ ám sao?
Ha, sao Diêu Thục phi có thể là người như thế? Từ ngày nàng ta công khai muốn giết ta ở Trữ Lương cung, ta đã biết, nàng ta không phải là người lúc nào cũng biết kiềm chế. Thế nhưng, ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này, có lẽ nàng ta vẫn đang xem chừng, chờ ta ra tay. Chỉ cần ta án binh bất động, tin rằng sẽ có ngày, nàng ta chắc chắn không nhịn nổi nữa.
Tỷ muội Thiên Phi và Thiên Lục đột nhiên tĩnh lặng hẳn, không có hành động gì. Vương thái y vẫn tới bắt mạch cho Thiên Phi mỗi ngày, cũng không truyền ra bất cứ tin tức khác thường nào.
Ngày nào ta cũng tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu theo lệ thường, cuối cùng lại gặp Diêu Thục phi ở Hy Ninh cung. Nàng ta vẫn cao ngạo ngồi bên cạnh Thái hậu, ánh mắt nhìn ta vẫn chứa đầy hận thù.
Ta làm như không thấy, chỉ cúi đầu thì thầm với Ngọc Tiệp dư.
Khi ra khỏi Hy Ninh cung, ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau mỗi lúc một gần. Ngoảnh đầu lại, là Diêu Thục phi.
Ta vội vàng hành lễ, nói: “Thục phi nương nương!”
Nàng ta nhìn ta chằm chằm nhưng không nói một câu, song ánh mắt nhìn ta không hề thay đổi.
Ta không khỏi cười mỉa một tiếng. “Sao nương nương phải nhìn tần thiếp như thế, chuyện hôm ấy, tần thiếp đã nói rất rõ ràng với nương nương rồi.”
Diêu Thục phi bước tới gần ta, hung dữ nói: “Chuyện đó bản cung có thể không tính toán với ngươi, thế nhưng, từ lúc Hoàng thượng chắn cho ngươi một đòn ở Trữ Lương cung, bản cung liền tự nhủ trong lòng, nữ nhân trước mặt là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời này của bản cung!”
Trong lòng ta sửng sốt, hóa ra là vì Hạ Hầu Tử Khâm.
Ngước nhìn nàng ta, ta nhẹ nhàng nói: “Nương nương lại định giết tần thiếp nữa sao?” Còn chưa ra khỏi Hy Ninh cung mà, nàng ta thật sự to gan như thế ư?
Nàng ta cười giễu một tiếng, nói: “Ngươi quá xem thường bản cung rồi. Ngươi rất thông minh, muốn giữ được trái tim của Hoàng thượng, vậy thì bản cung nói cho ngươi biết, bản cung có thể!”
Ta sững người. Nàng ta lại lạnh lùng “hừ” một tiếng, phất tay áo rồi bỏ đi.
Trông theo bóng lưng của nàng ta, ta nhất thời ngơ ngẩn. Nàng ta nói, có thể giữ trái tim hắn.
Ta không biết hơn mười ngày nay, nàng ta đã làm gì với hắn? Ta bỗng nhớ ra một chuyện, nếu đứa con của nàng ta thật sự được sinh ra, còn là một hoàng tử, Diêu gia muốn ủng hộ lập ấu tử, rốt cuộc Diêu Thục phi sẽ đứng bên Hạ Hầu Tử Khâm hay đứng bên Diêu gia?
Lát sau, ta lại lắc đầu, cười nhạt. E là Diêu Thục phi không biết, cả đời này nàng ta sẽ khó mà có con với hắn nữa. Tuy Thái hậu vì giang sơn nhưng chiêu này quả thực rất hiểm độc, tước đi quyền làm mẹ của một nữ nhân…
Thực ra thứ cảm giác ấy, Thái hậu rất quen thuộc. Năm xưa bà cũng không có tử tự, thế nên mới dành hết tình thương của mình cho Hạ Hầu Tử Khâm. Nếu Dụ Thái phi không bị điên, ta cũng muốn hỏi thử xem, chính tay cho con trai của mình đi, rốt cuộc bà ấy có cảm giác gì?
Đã hơn mười ngày trôi qua, có lẽ vết thương trên người Hạ Hầu Tử Khâm cũng đã khỏi hẳn. Quả nhiên đêm hôm ấy, hắn không tới Trữ Lương cung nữa, nhưng cũng không qua Cảnh Thái cung mà tới Khánh Vinh cung thăm Thiên Phi.
Ta đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc trong sân, không gian tối đen nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng vạn vật hồi sinh. Bỗng nhiên lại nhớ tới những lời của Thư Quý tần trước lúc chết, nàng ta nói nàng ta không thể độc hưởng ân sủng của hắn, chỉ vì hắn có ba ngàn giai lệ. Diêu Thục phi nói, có thể giữ trái tim hắn. Còn ta lại muốn hỏi, trong hậu cung này, thật sự có một nữ tử có thể vĩnh viễn giữ được trái tim của hắn chăng?
Mỗi khi hắn đối diện với ta, cảm giác ấy sao mà chân thực, ấm áp đến vậy! Nhưng khi hắn rời đi, khi chỉ có thể nghe nói hôm nay hắn đi đâu, ngày mai hắn đi đâu, ta lại thấy buồn rầu, không vui. Bởi vậy ta mới muốn nói, sự sủng ái của hắn là thứ ta khát vọng nhưng cũng khiến ta thấy hoảng sợ.
“Nương nương, người nghỉ ngơi sớm chút đi!” Vãn Lương bước vào đóng cửa sổ giúp ta, giục ta đi nghỉ.
Ta lẳng lặng quay người, lên giường nằm.
Lại mười ngày nữa trôi qua, hắn không tới Trữ Lương cung mà tới Khánh Vinh cung. Trong hậu cung dường như xuất hiện cục diện cân bằng kỳ lạ giữa Diêu Thục phi và Vinh phi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới mùng Một tháng Ba, chỉ còn cách sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Hôm ấy, khi thức dậy, ta kinh ngạc phát hiện ra thuốc nước Tô Mộ Hàn đưa cho đã không còn nhiều. May mà mùng Chín tháng Ba có thể xuất cung được, tới lúc ấy sai người đi lấy về, hẳn sẽ không có vấn đề.
Ta gọi Triêu Thần vào giúp ta trang điểm, vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng Lý công công vang lên bên ngoài: “Hoàng thượng giá đáo!”
Tính ra đã hơn hai mươi ngày hắn không tới Cảnh Thái cung. Lúc này nghe hắn tới, ta cũng chẳng phấn khởi, thứ cảm giác ấy mông lung, không nói được thành lời.
Ta cùng Triêu Thần đi ra, hắn sải bước vào phòng. Ta hành lễ còn hắn phất tay, nói: “Lui hết ra đi!”
Triêu Thần vội vàng thưa “vâng”, cuống quýt lui ra. Hắn bước lại gần, kéo ta ngồi xuống nhìn một hồi, hình như tâm trạng của hắn hôm nay rất tốt. Ta không kìm được, hỏi hắn: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến Hoàng thượng vui như thế?”
Hắn tủm tỉm cười, nói: “Trẫm nhận được tin, trước giờ Mùi hôm nay, Tấn Vương và Hiển Vương sẽ vào thành.”
Nhanh thế sao? Nhờ hắn nhắc ta mới nhớ ra, hôm nay đã là mùng Ba tháng Ba, chắc hẳn hắn đã hạ thánh chỉ muốn họ sớm vào hoàng thành, muốn ôn lại chuyện cũ chăng?
Có điều, nguyên nhân khiến hắn vui vẻ như thế chắc chắn là bởi vì Tấn Vương cũng tới theo lệ thường. Nghĩ tới việc hắn nói, muốn ban nghĩa muội của Hàn Vương làm vương phi cho Tấn Vương, ha, ta lại muốn xem thử xem, vị vương gia dám viết bốn chữ “làm chuyện nghịch thiên” lên tấu chương, rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
“Hôm nay trẫm thiết yến ở Quỳnh đài, tẩy trần cho hai vị hoàng đệ của trẫm.”
Ta cười, nói: “Hai vị vương gia đi đường xa cũng vất vả rồi, đến một đêm nghỉ ngơi mà Hoàng thượng cũng không ban cho họ sao?”
Hắn liếc nhìn ta một cái, cũng chẳng giận dỗi, chỉ nói: “E là trẫm không sốt ruột mà có người sẽ sốt ruột.” Ta thoáng sững người, còn chưa phản ứng lại được thì lại nghe hắn nói: “Tối nay là gia yến, nhớ tới sớm một chút!”
Ta sững sờ giây lát rồi mới hỏi: “Hoàng thượng còn muốn đi đâu?” Ta nghĩ hắn tới Cảnh Thái cung rồi cùng ta tới Quỳnh đài dự buổi yến.
Hắn khẽ cười, gật đầu. “Trẫm còn chút chuyện phải xử lý, tiện đường ghé qua nói một tiếng cho nàng biết, sẽ đi nhanh thôi.”
“Hoàng thượng…” Hắn đúng là tới nhanh đi vội.
Hắn liếc ta một cái, cau mày nói: “Ừ?”
Đột nhiên ta phì cười, nói: “Không có gì, thần thiếp chỉ muốn hỏi vết thương trên người Hoàng thượng đã khỏi rồi sao?”
Hắn phá lên cười, nói: “Đương nhiên, trẫm còn đợi tới hội săn bắn để trổ tài mà!” Nói xong, hắn đứng dậy, lại nói với ta: “Trẫm đi trước!”
Ta vội đứng dậy, cúi đầu, nói: “Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!”
Ta ngồi một mình trong Cảnh Thái cung, không đi đâu. Tới chiều mới cảm thấy có chút buồn chán, còn hai canh giờ nữa mới tới giờ Mùi, chỉ bằng ra ngoài đi dạo một lát.
Chỉ dẫn Vãn Lương đi theo, ta đi tới mức mệt mỏi mới ngồi xuống lan can. Vãn Lương nói đi rót cho ta chén nước. Ta không từ chối, cứ để nàng ta đi. Nàng ta vừa đi được mấy bước, ta đã nghe thấy một tiếng “phịch”, vội quay đầu lại, Vãn Lương bất cẩn đụng vào ai đó, còn nàng ta thì ngã xuống đất. Người kia lạnh lùng đưa mắt nhìn nàng ta, không nói câu nào, đi thẳng về phía trước.
Ta giật mình, trang phục của y không phải của vũ lâm quân trong cung, vạt áo và ống tay áo màu đen, viền đỏ khiến ta hiểu ra, đó là trang phục của thân vương. Trong lòng ta hơi căng thẳng, chẳng phải Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, phải giờ Mùi bọn họ mới vào thành sao?
Hướng kia… là tới Hy Ninh cung!
Ngay giây phút ấy, ta cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, buột miệng gọi: “Xin Tấn Vương dừng bước!”
Thiên Lục đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng: “Sao nào, nương nương, người không dám đi à?”
Ta chỉ liếc nhìn nàng ta, cười mỉa. “Bản cung có gì mà không dám?” Không phải ta hại Thư Quý tần, ta chỉ thấy kỳ lạ, nàng ta gặp ta làm gì? Thiên Lục không đổi sắc mặt, bước lên nắm lấy tay ta, nói nhỏ: “Nếu tần thiếp là nương nương, chắc chắn sẽ không đi gặp Thư Quý tần. Không gặp, người vẫn là Đàn Phi nương nương của hậu cung thiên triều, gặp rồi, e là tới tính mạng cũng không còn nữa.” Thiên Lục cười rồi nói tiếp: “Có lẽ nương nương nên sai thị vệ tới để bảo vệ người đi, khỏi bị Thư Quý tần được dịp làm bừa.”
Dùng sức gạt tay nàng ta ra, ta lạnh lùng nói: “Bản cung phải sợ Thư Quý tần sao?” Dứt lời, ta không nhìn Thiên Lục nữa, vừa sải bước ra ngoài vừa lớn giọng kêu: “Người đâu, thay bản cung tiễn Tích tần!”
“Nương nương phải cẩn thận!” Sau lưng ta vang lên giọng nói mang chút ý cười cợt của Thiên Lục.
Tường Thụy thấy ta đi ra, vội vàng chạy lại, hỏi: “Nương nương định đi sao? Nếu không đi, nô tài sẽ ra ngoài nói với cung tỳ đó.”
Ta gạt đi: “Không cần, bản cung đi.”
Tường Thụy sững người một lát rồi vội vàng gật đầu. “Vâng, vậy nô tài đi gọi Vãn Lương cô nương và Triêu Thần cô nương.” Nói xong liền quay người định đi, nhưng đã thấy Vãn Lương và Triêu Thần gấp gáp chạy tới, vừa nãy Tường Thụy gọi lớn tiếng như vậy, chắc hẳn bọn họ cũng nghe thấy rồi.
Bên ngoài Ngọc Thanh cung, thị vệ canh gác hết lớp này đến lớp khác. Khi ta đến lại chỉ nhìn thấy Cố Khanh Hằng, trong lòng thật sự kinh ngạc. Huynh ấy vội đi tới hành lễ. “Thuộc hạ tham kiến Đàn Phi nương nương!”
Ta bảo Cố Khanh Hằng đứng dậy, cau mày, hỏi: “Sao Cố thị vệ lại ở đây?”
Trên gương mặt Cố Khanh Hằng hiện vẻ nghi hoặc, có lẽ huynh ấy cũng muốn hỏi ta câu này. Cố Khanh Hằng đứng thẳng người, nói: “Thuộc hạ tuân theo lệnh của Hoàng thượng tới đây giám sát. Sao nương nương…”
Ta bước tới. “Bản cung tới tiễn Thư Quý tần đoạn cuối cùng. Giờ còn bao nhiêu thời gian?”
“Vẫn còn một canh giờ.” Huynh ấy đi theo, kìm thấp giọng. “Nương nương không nên tới.”
Ta khẽ đáp: “Thư Quý tần sắp chết, sai cung tỳ tới xin bản cung gặp nàng ta lần cuối cùng, bản cung cũng không phải người vô tình. Suy cho cùng vẫn là tỷ muội. Cố thị vệ nói sao?”
Cố Khanh Hằng rõ ràng có chút sững sờ, lát sau mới đáp: “Vậy thuộc hạ đi cùng nương nương!”
Ta ngăn huynh ấy lại: “Không cần phiền phức, tự bản cung vào!” Ta biết Cố Khanh Hằng lo cho sự an nguy của ta nhưng suy cho cùng, huynh ấy cũng không nên vào. Hạ Hầu Tử Khâm muốn huynh ấy giám sát nhưng chỉ là canh gác ở bên ngoài, vào trong sẽ không thích hợp.
“Nương nương…” Cố Khanh Hằng khẽ nhíu mày, không muốn để ta vào.
Ta cười, nói: “Không phải bên trong còn cung nhân sao? Sẽ không sao đâu.” Trực giác mách bảo ta rằng, Thư Quý tần gọi ta tới nhưng sẽ không gây bất lợi cho ta.
Cố Khanh Hằng còn định nói tiếp, Vãn Lương ở bên cạnh đã nhỏ giọng thưa: “Cố đại nhân không nên vào, nô tỳ sẽ đi cùng nương nương, có chết cũng bảo vệ nương nương.” Triêu Thần ở bên cũng gật đầu với huynh ấy.
Ta mỉm cười để Cố Khanh Hằng an tâm rồi vịn lên tay Vãn Lương, bước vào.
Bên ngoài tẩm cung của Thư Quý tần có hai vị công công đang đứng canh, thấy ta tới thì vô cùng kinh ngạc, vội hành lễ với ta. Cung tỳ vừa tới Cảnh Thái cung xin ta tới đây chạy nhanh lên trước, đẩy cánh cửa lớn của tẩm cung ra. Ta cảm thấy kỳ lạ, không thấy Như Ý đâu.
Ta và hai cung tỳ đi vào, cánh cửa phía sau từ từ đóng lại.
Thư Quý tần đang ngồi ngẩn người bên giường, nghe thấy có người bước vào liền ngước mắt nhìn. Nhìn rõ rồi, trên gương mặt trắng bệch của nàng ta hiện lên một chút màu sắc lợt lạt, nhưng không đứng dậy hành lễ. Đương nhiên ta cũng không tính toán mấy chuyện này với nàng ta. Buông tay Vãn Lương, một mình bước tới, ta nói: “Bản cung rất ngạc nhiên, đã sắp chết mà ngươi còn muốn gặp bản cung.”
Thư Quý tần thoáng sững người, đột nhiên tự cười mỉa. “Tần thiếp không ngờ nương nương sẽ đến.”
Ta nghiêng người, lên tiếng: “Hôm qua ngươi kêu oan suốt một đêm, giờ đã bình tĩnh rồi?”
Nàng ta khẽ “hừ” một tiếng: “Có kêu nữa thì thế nào, còn ai tin lời tần thiếp nói chứ? Như Ý đã lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của tần thiếp, mà Hoàng thượng… lại không tin!” Nàng ta nghẹn ngào nói, hai hàng lệ trong suốt chảy trên gương mặt.
Lòng ta bàng hoàng, chẳng trách khi ta vào đây, ta không nhìn thấy Như Ý. Như Ý trung thành với Thư Quý tần, lấy cái chết để tận tâm tận sức với nàng ta. Ha, nhưng sao Như Ý biết được, trong lòng Thái hậu hiểu rõ nhất Thư Quý tần bị oan, sao bà có thể vì cái chết của một cung tỳ mà mềm lòng chứ?
Ngoảnh mặt đi, không nhìn nét mặt bi thương của Thư Quý tần, ta hạ giọng nói: “Ngươi có gì muốn nói thì nói đi! Bản cung nghe xong còn phải nhanh chóng quay về.”
Lát sau mới nghe thấy người phía sau đứng dậy, đi mấy bước về phía ta rồi dừng lại. Ta không quay đầu, chỉ nghe thấy giọng nàng ta vang lên: “Tần thiếp biết lần này không tránh được, vì tần thiếp hiểu rõ người đứng sau là ai.”
Thư Quý tần nói khiến ta hoảng hốt, quay người lại, ngạc nhiên nhìn nàng ta. Hóa ra nàng ta đã biết, thế nên khi nói Như Ý lấy cái chết để chứng minh, nàng ta không nhắc tới Thái hậu, chỉ nói Hạ Hầu Tử Khâm không tin.
Ta thật sự thương xót cho nàng ta, biết rõ, nhưng vẫn phải chờ chết.
Nàng ta “hừ” một tiếng, cười mỉa, nói: “Nương nương chắc chắn không biết, là Thái hậu đã ra tay. Nhưng Thái hậu lấy tính mệnh của ca ca tần thiếp ra đe dọa, để tần thiếp không để lộ một câu trước mặt Thục phi nương nương.” Thư Quý tần ngước nhìn ta, nói tiếp: “Thái hậu kiêng dè thế lực của Diêu gia, thế nên người chắc chắn không để đứa con của Thục phi nương nương ra đời.”
Những điều nàng ta nói, ta đều biết. Thái hậu lấy tính mạng của Thư Cảnh Trình ra uy hiếp, ta đại khái cũng có thể đoán được, nếu không thì hôm qua, Thái hậu sẽ không thản nhiên gọi Diêu Thục phi tới Ngọc Thanh cung như thế. Nếu bà đã không sợ Diêu Thục phi đối mặt với Thư Quý tần, nhất định là đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Ta làm như không biết, tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Nhưng bản cung không thể dựa vào lời nói của một mình ngươi mà tin được.”
Nhưng mặt nàng ta không đổi sắc, chỉ nói: “Nương nương có tin hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là… tần thiếp muốn cầu xin nương nương một chuyện.”
Ta nhướn mày. “Chuyện gì?”
Thư Quý tần đột nhiên quỳ sụp xuống. Ta hoảng hốt, lui lại nửa bước theo bản năng. Nàng ta cúi gằm mặt. “Hôm nay tần thiếp mới nghe tin ca ca của tần thiếp bị giáng chức tới Thượng Lâm uyển làm phó giám…” Nàng ta ngừng lại một lát rồi nghiến răng nói: “Hôm qua tần thiếp sợ Thái hậu sẽ hạ độc thủ với ca ca nhưng không ngờ, dẫu tần thiếp không nói thì Thái hậu cũng không định tha cho huynh ấy!”
Ta khẽ cười. “Điều ngươi nói, bản cung không hiểu. Chỉ bị giáng chức mà thôi, Thái hậu đã giữ lại mạng cho hắn ta.” Bàn tay ta hơi siết lại, có lẽ nào… thật sự đúng như ta đoán?
Nàng ta vẫn cúi đầu, nói: “Nương nương sao lại quên rồi, sinh nhật của Hoàng thượng sắp tới, Diêu gia cũng sẽ có người tới Thượng Lâm uyển, khi ấy rất hỗn loạn, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì!”
Đi săn mà, khi ấy tên bay đạn lạc, Thư Cảnh Trình có vô ý giết ai hoặc bị ai giết, đó cũng là chuyện rất có khả năng. Thư Quý tần thật sự không phải nữ tử ngu dốt, chỉ đáng tiếc, đối thủ của nàng ta lại là Thái hậu.
Ta cười, nói: “Chuyện này bản cung không quản được. Người ngươi phải tìm là Thái hậu hoặc Hoàng thượng, sao lại gọi bản cung tới đây?”
Lúc này nàng ta mới ngẩng lên nhìn ta, lạnh lùng cười. “Nương nương cho rằng lúc này ngoài người ra, còn ai dám tới Ngọc Thanh cung này của tần thiếp?”
Ha, sao ta lại không biết, có người không muốn đến, có người không dám đến, chỉ một mình ta tò mò, bởi vậy nên mới tới. Mà Thư Quý tần cũng đánh cược rất đúng, cược rằng ta sẽ đến, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, lần này ta tới đây, sẽ biết những chuyện còn thú vị hơn tính mệnh của Thư Cảnh Trình.
Nàng ta run rẩy lôi ra một tờ giấy được gấp gọn gàng từ trong ống tay áo, đưa cho ta. “Nương nương không cần cầu xin ai cả, người chỉ cần giúp tần thiếp giao thứ này cho ca ca. Việc tần thiếp có thể giúp được cũng đã giúp rồi…” Nói tới cuối câu, giọng nàng ta nhỏ dần, tới lúc chết nàng ta vẫn quan tâm tới tình thân, dù mình không còn sống nữa, cũng liều mạng tìm một con đường sống cho ca ca.
Nói thật lòng, ta có chút thông cảm với nàng ta.
Ta vẫn chưa nhận lấy, chỉ nhìn nàng ta, khẽ nói: “Chuyện của nhà họ Thư các ngươi, bản cung dựa vào cái gì mà phải giúp?”
Trên gương mặt trắng nhợt của nàng ta hiện lên nét cười kiên định, nàng ta nói thầm: “Vì tần thiếp có một bí mật có thể trao đổi với nương nương.”
Trong lòng thoáng sửng sốt nhưng ta vẫn đứng bất động, chỉ hỏi: “Bí mật gì?” Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc nàng ta đang giấu giếm điều gì khiến nàng ta nghĩ rằng có thể đổi lấy tính mạng của anh trai mình?
Thư Quý tần lặng lẽ đưa mắt nhìn Vãn Lương và Triêu Thần ở phía sau ta, nói khẽ: “Chuyện này tần thiếp chỉ nói với một mình nương nương.”
Ta do dự một lát, cuối cùng cũng bước lên.
“Nương nương!” Vãn Lương ở phía sau kinh ngạc gọi ta.
Ta đưa tay ra hiệu cho nàng ta không cần đi tới, chuyện của Thư Cảnh Trình, Thư Quý tần không lừa ta, ta nghĩ nàng ta cũng không dám giở trò gì vào lúc này. Thư Quý tần vẫn quỳ như thế, ta bước tới, cúi người, ghé tai lại gần.
Nàng ta hơi rướn người lên, áp sát tai ta, thì thầm: “Nương nương là người hiểu rõ nhất, trước đây từng có người mập mờ để lộ cho người biết chuyện về cái thai trong bụng Vinh Phi.” Ta giật mình, nghe nàng ta tiếp tục nói: “Người truyền tin ra lần đó chính là tần thiếp. Hôm ấy, khi tần thiếp sai Phong Hà qua Huyền Nhiên các, đã từng căn dặn Phong Hà phải động tay vào mấy bộ quần áo trong tủ của Vinh Phi, để đề phòng lỡ như…”
Toàn thân ta chấn động, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm ấy Thiên Phi nói đau bụng, hóa ra tỷ ta không giả vờ sao?
Vội đứng thẳng người dậy, ta vung tay cho nàng ta một cái tát, giận dữ nói: “To gan! Tới hậu duệ của Hoàng thượng mà ngươi cũng dám động vào!” Nàng ta chưa nói nhưng đương nhiên ta hiểu rõ, nàng ta dặn Phong Hà động tay vào nghĩa là gì. Điều khiến ta không ngờ được là người để lộ tin này khi ấy hóa ra lại là nàng ta.
Xem ra, khi ấy không có người nào muốn mượn tay ta đi tra xét, mà muốn trực tiếp mượn lời ta nói ra, bởi lẽ kẻ chủ mưu là nàng ta, nếu đứng ra nói sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Hai cung tỳ phía sau ta hoảng sợ, nếu ta không nói rõ, bọn họ cũng chỉ nghĩ “hậu duệ” ta nhắc tới là đứa bé của Diêu Thục phi.
Thư Quý tần không ngờ bị ta tát, ngã ra đất, nàng ta ôm má nhưng vẫn thản nhiên đưa mắt nhìn ta, cắn môi nói: “Nương nương đừng nói với tần thiếp, người nghe tin đó mà trong lòng không vui vẻ chút nào!”
Đứng thẳng người dậy, ta cười, đáp: “Thư Quý tần nói gì vậy, hôm nay bản cung chẳng nghe được gì hết.”
Nghe ta nói như thế, trên mặt nàng ta thoáng hiện nét cười. “Nương nương, người không nghe thấy gì cũng chẳng sao, chỉ cần vô tình để Thục phi nương nương biết tin này là được. Nàng ta vừa bị mất đứa bé, chắc chắn sẽ ra tay điều tra.”
Ta nhìn Thư Quý tần, cười hỏi: “Điều tra cái gì?”
Nàng ta mỉm cười, nói: “Nương nương còn muốn tần thiếp nói rõ sao? Đợi sau này Thục phi nương nương điều tra ra cái thai của Vinh Phi bây giờ là giả, theo người, Hoàng thượng sẽ thế nào?”
Hứng thú nhìn ta, nàng ta lại nói tiếp: “Vinh Phi và Tích tần đương nhiên là phạm vào tội khi quân, không thể tha thứ! Mà Thục phi nương nương, e là cũng không thoát được liên can. Thái hậu ra tay hại chết đứa bé của Thục phi nương nương, vậy nên bà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng ta, nghi ngờ liệu có phải Thục phi ra tay hại không. Nương nương…” Nàng ta gọi ta một tiếng, lại nói: “Tới lúc ấy, hậu cung chỉ còn người độc tôn, lợi thế như vậy, có đủ để đổi một mạng của ca ca tần thiếp không?”
Kết cục như thế thật sự hấp dẫn. Ta có thể không tốn một binh một tốt đã loại trừ được Diêu Thục phi và tỷ muội Thiên Phi, Thiên Lục. Xem ra chuyện lần này, Thư Quý tần cũng rất oán hận người nhà họ Diêu, trong đó đương nhiên có cả Diêu Thục phi.
Thư Quý tần nhìn ta, lại đưa mảnh giấy trong tay lên cho ta. Ta khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận lấy. Lúc này nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể vốn căng ra thoáng cái đã mềm nhũn, nàng ta chống tay, lại nhìn ta, khẽ nói: “Tần thiếp thay mặt ca ca cảm ơn nương nương trước!”
Ta im lặng, lại nghe nàng ta nói: “Còn nhớ khi nương nương mới vào cung, người đã lấy cái chết của Như Mộng để uy hiếp tần thiếp cứu người một mạng.”
Nhìn về phía nàng ta, sao ta lại không nhớ chứ! Khi ấy, ta chỉ là một cung tỳ bé nhỏ của Huyền Nhiên các, còn nàng ta là quý tần nương nương địa vị cao quý. Ngoảnh lại nhìn, ai mà ngờ được lại có ngày hôm nay.
“Khi ấy tần thiếp đã cảm thấy người không phải kẻ tầm thường…” Nàng ta chậm rãi cúi đầu, trầm mặc một lát, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Ha, nhưng tần thiếp không ngờ được rằng, người có thể có được trái tim Hoàng thượng… Nữ nhân trong hậu cung đều ngưỡng mộ người.”
Ta ngẩn người, ta có được trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm sao? Tại sao chính ta cũng không hay biết?
Thư Quý tần còn nói ngưỡng mộ ta, thực chất là ghen tỵ đúng không? Còn ta ghen tỵ với Phất Hy.
Nàng ta lại lấy một chiếc túi gấm từ trong ống tay áo ra, trân trọng đặt vào lòng bàn tay, cúi đầu nhìn. “Nhớ khi tần thiếp mới vào cung, Hoàng thượng khen tần thiếp khéo tay. Tần thiếp nói, sẽ tự tay làm một chiếc túi gấm tặng người. Thế nhưng tần thiếp lại quên mất, người là hoàng thượng, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, đâu thể chỉ mình tần thiếp tâm cao khí ngạo, chiếc túi gấm này đặt ở đây cũng gần bốn năm. Giờ không còn được gặp lại Hoàng thượng nữa, nương nương, xin người đưa chiếc túi gấm này cho Hoàng thượng, để… để sau khi tần thiếp chết, Hoàng thượng còn nhớ tới những tháng ngày tươi đẹp của tần thiếp…” Nói tới câu cuối cùng, nàng ta không kìm nổi mà nghẹn ngào thành tiếng.
Ánh mắt ta đặt vào chiếc túi gấm trong tay nàng ta, đúng là đồ thủ công tinh xảo.
Nàng ta ngẩng lên, khó khăn lắm mới để lộ nét cười, đưa túi gấm cho ta, nói: “Tần thiếp xin nhờ nương nương…”
Ta liếc mắt nhìn, do dự một lát, cuối cùng cũng nhận lấy. Lại đứng thêm một lát, cuối cùng ta quay người đi.
Người ở phía sau vẫn chưa đứng dậy, chỉ hạ giọng nói: “Thái hậu vì giang sơn của Hoàng thượng mà phải hy sinh nhà họ Thư của tần thiếp. Nhưng hy sinh tần thiếp cũng chẳng sao, nhà họ Thư không thể không có người nối dõi…”
Ta khẽ hít sâu một hơi, xem ra trong lòng Thư Quý tần đã thật sự sáng tỏ như gương rồi.
“Nương nương, sắp tới giờ Ngọ rồi!” Vãn Lương ở bên nhắc nhở ta.
Ta ngoảnh lại nhìn nàng ta lần nữa, thấy cơ thể nàng ta run lên. Chết, ai mà không sợ chứ!
Khóe miệng hơi mấp máy, cuối cùng ta không nói thêm gì nữa, chỉ nói với hai cung tỳ: “Chúng ta quay về!”
“Vâng!” Vãn Lương bước lên dìu ta, Triêu Thần đã đi trước mở cửa.
Ba người đi ra ngoài, lại đi thêm một đoạn nữa thì mấy cung nhân đi tới. Ta vừa nhìn trang phục đã biết đó là công công làm nhiệm vụ hành hình. Bước tới, bọn họ vội vàng hành lễ với ta. Ta liếc một cái, thấy trong khay bọn họ đang bưng chỉ đặt ba thước lụa trắng thì không khỏi kinh hãi, thuận miệng hỏi: “Sao chỉ có thứ này thôi?”
Công công vội đáp: “Thưa nương nương, đã sắp tới sinh nhật của Hoàng thượng, trong cung không nên thấy máu, vì vậy Thái hậu mới sai bỏ rượu độc và dao găm.”
Hóa ra là như vậy! Thái hậu tín Phật, đương nhiên càng cẩn thận với những thứ này.
Công công lại cẩn thận đưa mắt nhìn ta, cúi đầu, nói: “Nương nương, chúng nô tài còn vội quay về.”
Lúc này ta mới xoay người, gật đầu nói: “Công công đi thong thả!”
Nghe thấy vậy, y mới sai chúng cung nhân ở phía sau nhanh chân tới tẩm cung của Thư Quý tần.
“Nương nương…” Triêu Thần khẽ gọi ta một tiếng.
Ta mỉm cười, vịn vào tay Triêu Thần bước ra ngoài. Khi sắp tới cửa cung, đột nhiên nhớ ra một chuyện, ta vội dừng bước.
“Nương nương?” Vãn Lương kinh ngạc nhìn ta.
Lấy chiếc túi gấm trong người ra, đây là thứ Thư Quý tần nhờ ta đưa cho Hạ Hầu Tử Khâm. Lại cẩn thận nhìn lần nữa, đúng là rất đẹp. Lạnh lùng cười một tiếng, ta thuận tay ném vào bụi hoa bên cạnh. Sao ta phải giúp nàng chứ? Để Hạ Hầu Tử Khâm nhớ tới điểm tốt của nàng ta khi còn sống sao? Ta không ngốc như thế, một Phất Hy đã đủ rồi, còn cần thêm một Thư Quý tần nữa chắc? Tuy Thư Quý tần không quan trọng như Phất Hy nhưng ta cũng không làm những chuyện dư thừa, vô bổ.
Hai cung tỳ thấy ta ném túi gấm đi, đều im lặng không nói gì, tới sắc mặt cũng không thay đổi.
Không do dự nữa, ta nhanh chân rời khỏi Ngọc Thanh cung.
Bên ngoài, Cố Khanh Hằng thấy ta đi ra liền sải bước đi tới, cẩn thận nhìn ta, chắc chắn ta bình yên vô sự mới an lòng.
Ta đi tới bên cạnh huynh ấy, khẽ nói: “Có lẽ công công ở trong sẽ nhanh chóng đi ra, nhiệm vụ của Cố thị vệ cũng đã hoàn thành rồi, không có chuyện gì thì quay về bẩm lại với Hoàng thượng đi!”
Dường như huynh ấy còn muốn nói gì đó, mấp máy môi nhưng chỉ nói: “Vâng, thuộc hạ cung tiễn nương nương!”
Lên loan kiệu, ta lấy tờ giấy Thư Quý tần đưa ra, mở ra, chỉ thấy viết một câu đơn giản: Thượng Lâm uyển ngày mùng Chín tháng Ba, cẩn thận!
Lạc khoản phía dưới: Tình Nhi.
Ta gấp tờ giấy lại, giấu trong tay áo.
Đúng như lời Thư Quý tần nói, nàng ta liều mạng muốn gặp ta chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng cho ca ca của mình. Nàng ta nói, Thái hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thư gia.
Ha, thánh chỉ điều người đi nhậm chức kia, ta cũng không biết rốt cuộc là ý của Thái hậu hay ý của Hạ Hầu Tử Khâm.
Dù là ý của ai thì ta cũng hoàn toàn hiểu được. E là Thư Cảnh Trình tưởng rằng việc này là do Diêu Thục phi đổ oan cho Thư Quý tần, lời đồn như thế, tùy ý giở chút thủ đoạn là có thể khiến hắn ta tin tưởng rồi. Lại thêm hôm ấy, khi hắn ta và Diêu Chấn Nguyên cùng tới Ngự thư phòng gặp Hạ Hầu Tử Khâm, gặp mặt nhau, chắc chắn Diêu Chấn Nguyên đã không nể nang mặt mũi, thế nên hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Diêu. Nếu hôm ấy hắn ta có thể ám sát Diêu Chấn Nguyên thì không còn gì tốt hơn nữa. Nếu không thể, cũng chẳng gây tổn thất gì cho Thái hậu và Hoàng thượng. Dù thế nào, chuyện này đều không liên quan tới bọn họ.
Giả sử ta đưa tờ giấy này cho Thư Cảnh Trình, đương nhiên hắn ta sẽ biết di ngôn cuối cùng của Thư Quý tần, khó chắc hắn sẽ không lưỡng lự, nghĩ ra kế sách của Thái hậu và Hoàng thượng. Lỡ hắn lại tìm Diêu Chấn Nguyên lần nữa thì hỏng bét.
Hít sâu một hơi, hôm qua ở Hy Ninh cung, ta đã đồng ý với Thái hậu sẽ không có tâm tư nào khác với Hạ Hầu Tử Khâm, cho nên sao ta có thể để tờ giấy này lọt ra ngoài chứ?
Thứ Thư Quý tần đánh cược là tính mệnh của ca ca nàng ta, mà thứ Thái hậu cược lại là giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm. Hạ Hầu Tử Khâm là phu quân của ta, còn ta thì sao, ta có thể chọn ca ca của một Thư Quý tần đã bị ban cái chết sao?
Câu trả lời đương nhiên là không.
Khẽ siết chặt tay áo, nhớ tới ánh mắt Thư Quý tần nhìn ta khi ở Ngọc Thanh cung, ta khẽ khép mắt lại. Ta muốn giúp nàng ta nhưng không thể lấy giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm ra đánh cược. Nếu lần này có thể loại bỏ Diêu Chấn Nguyên, vậy thì binh quyền ở hoàng đô có thể được thu lại. Binh lực của Diêu Hành Niên đều rải rác ở ngoài hoàng đô, dù ông ta có trở về cũng cần có thời gian.
Nếu là Thư Cảnh Trình ra tay, dù Diêu Hành Niên có muốn trách Hạ Hầu Tử Khâm thì cũng là hành động vô lý. Chuyện này ông ta chỉ có thể nghiến răng nuốt vào trong lòng mà thôi.
Ta lắc đầu, chuyện này không cần nghĩ gì nữa. Sau đó lại nghĩ tới Thiên Phi. Theo ý của Thư Quý tần, thực ra Thiên Phi đã sảy thai từ lâu, đứa bé trong bụng tỷ ta là giả.
Nghĩ lại, ta không khỏi kinh hãi. Nếu đó là sự thật, tỷ muội bọn họ đúng là to gan lớn mật! Đây là chuyện liên lụy tới cửu tộc. Nếu vậy, Thiên Lục muốn diệt khẩu Tôn Nhuế cũng là chuyện thường.
Song ta vẫn có một chuyện không hiểu. Hôm nay, khi Thiên Lục tới Cảnh Thái cung, lại nói Tôn Nhuế đã làm một việc lớn cho thiên triều.
Giấu giếm việc Thiên Phi sảy thai, tuyệt đối không phải chuyện lớn. Nghe giọng điệu của Thiên Lục, dường như việc Tôn Nhuế làm còn là một việc vô cùng tốt đẹp, vậy nên tuyệt đối không thể là chuyện che giấu Thiên Phi sảy thai.
Huống chi, nếu Thiên Phi thật sự đã sảy thai, như vậy Vương thái y mới được điều tới thì sao? Trực giác mách bảo ta, Vương Lộc không có vấn đề. Từ mấy lần hỏi han, tiếp xúc, ta có thể chắc chắn, ông ta không có vấn đề. Vậy thì, nếu cái thai của Thiên Phi thật sự có chuyện thì không thể che giấu được.
Thư Quý tần lừa ta sao?
Ha, ta lại tự cười mỉa. Nàng ta sắp chết rồi còn phí công gọi ta tới, muốn lừa ta rằng Thiên Phi đã sảy thai sao? Nếu nàng ta nói muốn điều tra, vậy còn có thể nghe được, nhưng nàng ta lại nói, ném củ khoai nóng này sang cho Diêu Thục phi, cho nên, dù kết quả ra sao, cũng không liên quan gì đến ta.
Dẫu Thư Quý tần có lừa ta thì cũng rất vô lý. Tất cả những việc này lại khiến ta càng cảm thấy hoang mang.
Chỉ có một chuyện khiến ta chắc chắn.
Chuyện hộp thuốc mỡ Nam Chiếu tiến cống lần đó, thật sự không phải Thư Quý tần đứng đằng sau hiến kế cho Thiên Phi. Ta khẽ cắn môi, trong chốn thâm cung nhìn có vẻ yên tĩnh này, rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu sóng ngầm, đến ta cũng thấy có chút hoảng sợ.
Ta phóng tầm mắt ra xa, hậu cung có biết bao nhiêu tần phi như thế, ai mà chẳng có suy tính riêng? Nếu Thiên Phi không có Thiên Lục, e là đến bản thân tỷ ta chết thế nào cũng không hay biết.
Ta bỗng mở mắt, buột miệng nói: “Dừng kiệu!”
Loan kiệu dừng lại, Vãn Lương vén rèm kiệu lên, nói với ta: “Nương nương sao thế?”
Ta đứng dậy rồi xuống kiệu, chỉ nói: “Bản cung thấy rất khó chịu, xuống đi bộ một lát. Ngươi bảo bọn họ về đi!” Nói xong, ta liền vịn vào tay Triêu Thần, bước đi.
Vãn Lương vâng lời, bèn bảo các kiệu phu về trước.
Triêu Thần đi cùng ta được vài bước, nói nhỏ: “Nương nương lại có chuyện gì phiền lòng à? Chi bằng nói ra cho nô tỳ nghe thử xem.”
Chỉ thoáng cái đã có quá nhiều chuyện, ta muốn nói nhưng cũng chẳng biết nói từ đâu.
Vãn Lương chạy đuổi theo, đi bên cạnh ta, đưa mắt nhìn ta nhưng không lên tiếng.
Đi được một đoạn, ta vô tình đi vào ngự hoa viên, khi đi qua con đường nhỏ quanh co, liền trông thấy hai cung tỳ đang đi qua một hành lang ở bên. Ta chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền cảm thấy hai cung tỳ kia rất quen, trong lòng thoáng động, không phải là cung tỳ trong cung của Diêu Thục phi sao?
Ta nhìn lại lần nữa, song không thấy Quyến Nhi.
Khẽ hít một hơi, Quyến Nhi không ở đây cũng tốt, bởi lẽ nàng ta không phải người của Diêu Thục phi, khó tránh khỏi việc để lộ những lời ta nói cho Thái hậu biết. Ta vẫn không quên việc mình đã uống thuốc độc Thái hậu đưa, ta không muốn chết.
Liếc mắt nhìn Vãn Lương ở bên cạnh, ta thầm nói: “Xin lỗi Vãn Lương, ta phải lợi dụng ngươi lần nữa rồi!”
Dù Thư Quý tần có lừa ta hay không, ta cũng phải đẩy củ khoai nóng này ra thôi.
Ta đứng khựng lại, vung tay tát Vãn Lương một cái, lên giọng nói: “Láo xược! Không phải bản cung đã nói không được nhắc lại chuyện ở Ngọc Thanh cung lúc nãy rồi sao? Thư Quý tần là người sắp chết, nàng ta nói ta đã hại Vinh Phi sảy thai thì là sảy thai thật sao? Sau này, nếu hai người các ngươi còn dám nhắc lại chuyện này, bản cung quyết không bỏ qua!”
Vãn Lương sững người trong giây lát, thông minh như nàng ta, lập tức hiểu được dụng ý của ta, quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa nói: “Nương nương tha tội! Nô tỳ nhất thời lỡ miệng, nô tỳ biết tội rồi!”
Triêu Thần cũng lanh lợi quỳ xuống, nói: “Xin nương nương tha cho Vãn Lương, vừa nãy ở Ngọc Thanh cung, chúng nô tỳ không nghe thấy gì, chúng nô tỳ không biết gì hết!”
Ta “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Nhớ kĩ là được!” Nói xong, không nhìn bọn họ, ta phất ống tay áo, quay người đi về phía trước.
Cung tỳ ở phía sau lưỡng lự một lát, cuối cùng tạ ơn rồi bò dậy đuổi theo.
Suốt quãng đường đi ta không hề ngoảnh lại, ắt hẳn hai cung tỳ ở Trữ Lương cung kia đã nghe không sót một từ. Chẳng bao lâu nữa, chuyện này sẽ truyền tới tai Diêu Thục phi. Đúng như lời Thư Quý tần nói, giờ Diêu Thục phi đang đau khổ vì mất con, nghe nói Thiên Phi đã sảy thai, còn mang thai giả, bất luận thật giả ra sao, nàng ta cũng sẽ không kiềm chế được.
Vậy thì, ta cứ mở mắt chờ đợi thôi!
Đã đi thật xa rồi, ta mới ngoảnh lại nhìn Vãn Lương, hạ giọng, nói: “Vãn Lương…”
“Nương nương!” Nàng ta ngắt lời ta, khẽ cười, nói: “Xin người đừng nói câu xin lỗi, nô tỳ sẽ không nhận nổi mà giảm thọ mất!”
Lòng ta thắt lại, vươn tay kéo tay nàng ta và Triêu Thần, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Rồi sẽ có một ngày, bản cung thỉnh tấu với Hoàng thượng, ban cho các ngươi một mối nhân duyên tốt để các ngươi được rời khỏi cung.”
Những thứ khác không cần nói nhiều nữa, đây là điều tốt nhất ta có thể làm cho bọn họ.
“Nương nương!” Hai cung tỳ hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng quỳ sụp xuống, nói: “Chúng nô tỳ nguyện hầu hạ nương nương cả đời!”
Ta cười. “Bản cung cũng muốn thế, nhưng bản cung không muốn làm người ích kỷ. Các ngươi đối xử tốt với bản cung, bản cung cũng sẽ đối xử tốt với các ngươi.”
Bọn họ vẫn cúi đầu nhưng ta đã xoay người đi. “Được rồi, đứng lên hết đi! Quay về cung, bản cung cũng mệt rồi!”
Vãn Lương và Triêu Thần đứng dậy, lát sau mới bước theo. Vừa dìu ta, Vãn Lương vừa nói nhỏ: “Nương nương với nô tỳ ân trọng như núi, nô tỳ sẽ luôn ghi nhớ. Nếu có một ngày, nương nương thật sự sống tốt, nô tỳ sẽ xin nghe theo sự sắp xếp của nương nương!”
“Nô tỳ cũng vậy!” Triêu Thần nhỏ giọng đáp.
Còn ta cuối cùng cũng sững người. Thật sự sống tốt?
Ha, lời nói của Vãn Lương làm ta đột nhiên nhớ tới lời Cố Khanh Hằng đã nói với ta đêm ấy. Huynh ấy nói, giờ ta không thể khiến huynh ấy yên tâm, thế nên huynh ấy mới phải vào cung cùng ta…
Ta khịt mũi, cười một tiếng. Lại đi thêm một lát, ta trông thấy một cái bóng màu vàng ở phía xa.
Hướng đó, chắc hẳn vừa rời khỏi Hy Ninh cung của Thái hậu? Ta bỗng nhớ ra, sáng nay Lý công công nói Thái hậu dặn hắn sau buổi triều sớm thì tới Hy Ninh cung. Nhưng ta không biết, hắn lại ở Hy Ninh cung lâu đến thế!
Hắn đi rất nhanh, Lý công công đuổi theo sau. Ta bất giác nhớ tới lần trước hắn chủ động tới Hy Ninh cung nhưng Thái hậu không muốn nói chuyện với hắn. Hắn hùng hổ lướt qua ta, cũng bước đi nhanh như bây giờ.
Nhưng nhìn thấy bước chân nhanh nhẹn của hắn, trong lòng ta thoáng an tâm, xem ra vết thương trên người hắn không còn đáng ngại nữa.
Chậm rãi thu lại ánh mắt, ta sực tỉnh, thấy trước mặt có một nữ tử. Ta bước về phía trước, nàng ta dường như cũng bừng tỉnh, trông thấy ta liền cuống quýt hành lễ. “Tần thiếp xin thỉnh an Đàn Phi nương nương!”
Ta chỉ gật đầu, khi bước qua nàng ta, cẩn thận liếc mắt một cái, cảm thấy quen quen, lát sau mới nhớ ra, là Nguyễn Tiệp dư. Vào đêm Hạ Hầu Tử Khâm gặp Như Mộng, đó vốn là nơi nàng ta đã hẹn!
Ta có chút kinh ngạc, ngoái đầu lại, sau khi chuyện đó trôi qua, ta thật sự không còn nhớ tới nàng ta nữa.
Triêu Thần thấy ta quay lại nhìn, bèn nói: “E là nương nương không biết nàng ta, nàng ta là Nguyễn Tiệp dư. Cũng không biết vì chuyện gì mà từ năm ngoái Hoàng thượng không gặp nàng ta nữa. Nô tỳ nghe nói nàng ta vì thế mà ốm nặng một trận, giờ vẫn cứ ốm đau ở Nguyên Nghi cư suốt.”
Ta khẽ cười, e rằng bệnh của nàng ta, ta cũng biết được ít nhiều.
Trở lại Cảnh Thái cung, ta ăn một chút rồi về tẩm cung nghỉ ngơi. Buổi tối nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm ghé qua Trữ Lương cung, ta đã biết chuyện này từ lâu nên cũng chẳng thất vọng nhiều. Mười ngày liên tiếp, vừa ra khỏi Ngự thư phòng, hắn đều tới thẳng Trữ Lương cung.
Cái chết của Thư Quý tần đã bị chìm xuống dưới vũ đài hoa lệ của hậu cung này, chẳng bao lâu nữa, rất nhiều người sẽ không còn nhớ đến một nữ tử như thế.
Còn ta, vứt chiếc túi gấm của nàng ta đưa cho, nhưng ta không hối hận. Ta chẳng qua có tính ghen tuông của nữ nhân thôi, ta nghĩ, nếu đổi lại là người khác, cũng chưa chắc có thể đưa vật gợi nhớ tới ta cho Hạ Hầu Tử Khâm. Chẳng ai ngốc như thế, để nam nhân bên mình nhớ nhung nữ tử khác.
Khắp hậu cung đang lan truyền, tuy Diêu Thục phi không còn long thai nhưng thánh sủng không hề giảm đi. Tin tức như vậy, hiển nhiên dễ dàng truyền đến tai người nhà họ Diêu, cũng có thể dễ dàng truyền tới tai Thư Cảnh Trình.
Nghĩ tới cái chết thảm của muội muội, nghĩ tới sự vô tình của Diêu gia, ta nghĩ, nỗi hận thù trong lòng Thư Cảnh Trình ngày càng sâu. Có lẽ hắn ta còn thấy, điều hắn ta tới Thượng Lâm uyển chính là một cơ hội tuyệt hảo.
Có một việc ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ. Tại sao Diêu Thục phi có thể lần lữa, chưa động thủ với Thiên Phi? Chẳng lẽ bởi nàng ta đang được thánh sủng nên không muốn làm những chuyện mờ ám sao?
Ha, sao Diêu Thục phi có thể là người như thế? Từ ngày nàng ta công khai muốn giết ta ở Trữ Lương cung, ta đã biết, nàng ta không phải là người lúc nào cũng biết kiềm chế. Thế nhưng, ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này, có lẽ nàng ta vẫn đang xem chừng, chờ ta ra tay. Chỉ cần ta án binh bất động, tin rằng sẽ có ngày, nàng ta chắc chắn không nhịn nổi nữa.
Tỷ muội Thiên Phi và Thiên Lục đột nhiên tĩnh lặng hẳn, không có hành động gì. Vương thái y vẫn tới bắt mạch cho Thiên Phi mỗi ngày, cũng không truyền ra bất cứ tin tức khác thường nào.
Ngày nào ta cũng tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu theo lệ thường, cuối cùng lại gặp Diêu Thục phi ở Hy Ninh cung. Nàng ta vẫn cao ngạo ngồi bên cạnh Thái hậu, ánh mắt nhìn ta vẫn chứa đầy hận thù.
Ta làm như không thấy, chỉ cúi đầu thì thầm với Ngọc Tiệp dư.
Khi ra khỏi Hy Ninh cung, ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau mỗi lúc một gần. Ngoảnh đầu lại, là Diêu Thục phi.
Ta vội vàng hành lễ, nói: “Thục phi nương nương!”
Nàng ta nhìn ta chằm chằm nhưng không nói một câu, song ánh mắt nhìn ta không hề thay đổi.
Ta không khỏi cười mỉa một tiếng. “Sao nương nương phải nhìn tần thiếp như thế, chuyện hôm ấy, tần thiếp đã nói rất rõ ràng với nương nương rồi.”
Diêu Thục phi bước tới gần ta, hung dữ nói: “Chuyện đó bản cung có thể không tính toán với ngươi, thế nhưng, từ lúc Hoàng thượng chắn cho ngươi một đòn ở Trữ Lương cung, bản cung liền tự nhủ trong lòng, nữ nhân trước mặt là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời này của bản cung!”
Trong lòng ta sửng sốt, hóa ra là vì Hạ Hầu Tử Khâm.
Ngước nhìn nàng ta, ta nhẹ nhàng nói: “Nương nương lại định giết tần thiếp nữa sao?” Còn chưa ra khỏi Hy Ninh cung mà, nàng ta thật sự to gan như thế ư?
Nàng ta cười giễu một tiếng, nói: “Ngươi quá xem thường bản cung rồi. Ngươi rất thông minh, muốn giữ được trái tim của Hoàng thượng, vậy thì bản cung nói cho ngươi biết, bản cung có thể!”
Ta sững người. Nàng ta lại lạnh lùng “hừ” một tiếng, phất tay áo rồi bỏ đi.
Trông theo bóng lưng của nàng ta, ta nhất thời ngơ ngẩn. Nàng ta nói, có thể giữ trái tim hắn.
Ta không biết hơn mười ngày nay, nàng ta đã làm gì với hắn? Ta bỗng nhớ ra một chuyện, nếu đứa con của nàng ta thật sự được sinh ra, còn là một hoàng tử, Diêu gia muốn ủng hộ lập ấu tử, rốt cuộc Diêu Thục phi sẽ đứng bên Hạ Hầu Tử Khâm hay đứng bên Diêu gia?
Lát sau, ta lại lắc đầu, cười nhạt. E là Diêu Thục phi không biết, cả đời này nàng ta sẽ khó mà có con với hắn nữa. Tuy Thái hậu vì giang sơn nhưng chiêu này quả thực rất hiểm độc, tước đi quyền làm mẹ của một nữ nhân…
Thực ra thứ cảm giác ấy, Thái hậu rất quen thuộc. Năm xưa bà cũng không có tử tự, thế nên mới dành hết tình thương của mình cho Hạ Hầu Tử Khâm. Nếu Dụ Thái phi không bị điên, ta cũng muốn hỏi thử xem, chính tay cho con trai của mình đi, rốt cuộc bà ấy có cảm giác gì?
Đã hơn mười ngày trôi qua, có lẽ vết thương trên người Hạ Hầu Tử Khâm cũng đã khỏi hẳn. Quả nhiên đêm hôm ấy, hắn không tới Trữ Lương cung nữa, nhưng cũng không qua Cảnh Thái cung mà tới Khánh Vinh cung thăm Thiên Phi.
Ta đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc trong sân, không gian tối đen nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng vạn vật hồi sinh. Bỗng nhiên lại nhớ tới những lời của Thư Quý tần trước lúc chết, nàng ta nói nàng ta không thể độc hưởng ân sủng của hắn, chỉ vì hắn có ba ngàn giai lệ. Diêu Thục phi nói, có thể giữ trái tim hắn. Còn ta lại muốn hỏi, trong hậu cung này, thật sự có một nữ tử có thể vĩnh viễn giữ được trái tim của hắn chăng?
Mỗi khi hắn đối diện với ta, cảm giác ấy sao mà chân thực, ấm áp đến vậy! Nhưng khi hắn rời đi, khi chỉ có thể nghe nói hôm nay hắn đi đâu, ngày mai hắn đi đâu, ta lại thấy buồn rầu, không vui. Bởi vậy ta mới muốn nói, sự sủng ái của hắn là thứ ta khát vọng nhưng cũng khiến ta thấy hoảng sợ.
“Nương nương, người nghỉ ngơi sớm chút đi!” Vãn Lương bước vào đóng cửa sổ giúp ta, giục ta đi nghỉ.
Ta lẳng lặng quay người, lên giường nằm.
Lại mười ngày nữa trôi qua, hắn không tới Trữ Lương cung mà tới Khánh Vinh cung. Trong hậu cung dường như xuất hiện cục diện cân bằng kỳ lạ giữa Diêu Thục phi và Vinh phi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới mùng Một tháng Ba, chỉ còn cách sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Hôm ấy, khi thức dậy, ta kinh ngạc phát hiện ra thuốc nước Tô Mộ Hàn đưa cho đã không còn nhiều. May mà mùng Chín tháng Ba có thể xuất cung được, tới lúc ấy sai người đi lấy về, hẳn sẽ không có vấn đề.
Ta gọi Triêu Thần vào giúp ta trang điểm, vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng Lý công công vang lên bên ngoài: “Hoàng thượng giá đáo!”
Tính ra đã hơn hai mươi ngày hắn không tới Cảnh Thái cung. Lúc này nghe hắn tới, ta cũng chẳng phấn khởi, thứ cảm giác ấy mông lung, không nói được thành lời.
Ta cùng Triêu Thần đi ra, hắn sải bước vào phòng. Ta hành lễ còn hắn phất tay, nói: “Lui hết ra đi!”
Triêu Thần vội vàng thưa “vâng”, cuống quýt lui ra. Hắn bước lại gần, kéo ta ngồi xuống nhìn một hồi, hình như tâm trạng của hắn hôm nay rất tốt. Ta không kìm được, hỏi hắn: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến Hoàng thượng vui như thế?”
Hắn tủm tỉm cười, nói: “Trẫm nhận được tin, trước giờ Mùi hôm nay, Tấn Vương và Hiển Vương sẽ vào thành.”
Nhanh thế sao? Nhờ hắn nhắc ta mới nhớ ra, hôm nay đã là mùng Ba tháng Ba, chắc hẳn hắn đã hạ thánh chỉ muốn họ sớm vào hoàng thành, muốn ôn lại chuyện cũ chăng?
Có điều, nguyên nhân khiến hắn vui vẻ như thế chắc chắn là bởi vì Tấn Vương cũng tới theo lệ thường. Nghĩ tới việc hắn nói, muốn ban nghĩa muội của Hàn Vương làm vương phi cho Tấn Vương, ha, ta lại muốn xem thử xem, vị vương gia dám viết bốn chữ “làm chuyện nghịch thiên” lên tấu chương, rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
“Hôm nay trẫm thiết yến ở Quỳnh đài, tẩy trần cho hai vị hoàng đệ của trẫm.”
Ta cười, nói: “Hai vị vương gia đi đường xa cũng vất vả rồi, đến một đêm nghỉ ngơi mà Hoàng thượng cũng không ban cho họ sao?”
Hắn liếc nhìn ta một cái, cũng chẳng giận dỗi, chỉ nói: “E là trẫm không sốt ruột mà có người sẽ sốt ruột.” Ta thoáng sững người, còn chưa phản ứng lại được thì lại nghe hắn nói: “Tối nay là gia yến, nhớ tới sớm một chút!”
Ta sững sờ giây lát rồi mới hỏi: “Hoàng thượng còn muốn đi đâu?” Ta nghĩ hắn tới Cảnh Thái cung rồi cùng ta tới Quỳnh đài dự buổi yến.
Hắn khẽ cười, gật đầu. “Trẫm còn chút chuyện phải xử lý, tiện đường ghé qua nói một tiếng cho nàng biết, sẽ đi nhanh thôi.”
“Hoàng thượng…” Hắn đúng là tới nhanh đi vội.
Hắn liếc ta một cái, cau mày nói: “Ừ?”
Đột nhiên ta phì cười, nói: “Không có gì, thần thiếp chỉ muốn hỏi vết thương trên người Hoàng thượng đã khỏi rồi sao?”
Hắn phá lên cười, nói: “Đương nhiên, trẫm còn đợi tới hội săn bắn để trổ tài mà!” Nói xong, hắn đứng dậy, lại nói với ta: “Trẫm đi trước!”
Ta vội đứng dậy, cúi đầu, nói: “Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!”
Ta ngồi một mình trong Cảnh Thái cung, không đi đâu. Tới chiều mới cảm thấy có chút buồn chán, còn hai canh giờ nữa mới tới giờ Mùi, chỉ bằng ra ngoài đi dạo một lát.
Chỉ dẫn Vãn Lương đi theo, ta đi tới mức mệt mỏi mới ngồi xuống lan can. Vãn Lương nói đi rót cho ta chén nước. Ta không từ chối, cứ để nàng ta đi. Nàng ta vừa đi được mấy bước, ta đã nghe thấy một tiếng “phịch”, vội quay đầu lại, Vãn Lương bất cẩn đụng vào ai đó, còn nàng ta thì ngã xuống đất. Người kia lạnh lùng đưa mắt nhìn nàng ta, không nói câu nào, đi thẳng về phía trước.
Ta giật mình, trang phục của y không phải của vũ lâm quân trong cung, vạt áo và ống tay áo màu đen, viền đỏ khiến ta hiểu ra, đó là trang phục của thân vương. Trong lòng ta hơi căng thẳng, chẳng phải Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, phải giờ Mùi bọn họ mới vào thành sao?
Hướng kia… là tới Hy Ninh cung!
Ngay giây phút ấy, ta cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, buột miệng gọi: “Xin Tấn Vương dừng bước!”
Danh sách chương