Hai cung tỳ đã nhận ra điều khác lạ trên nắp lư hương, mở tròn mắt nhìn ta với vẻ không tin được, không thốt nên lời. Có lẽ, ta còn chưa lên tiếng nhưng bọn họ đã nghĩ ra thứ ta phát hiện là gì rồi.

Ta vội đóng nắp lại, nói với Vãn Lương: “Lập tức tới phủ Nội vụ, lĩnh một lư hương y như thế này tới đây!”

Sắc mặt nàng ta chợt thay đổi, vội gật đầu, thưa: “Vâng, nô tỳ đi ngay!”

Ta quay người, đưa thứ trên tay cho Triêu Thần, bảo nàng ta giấu đi rồi mang theo. Thứ như thế này, tuyệt đối không thể để lại trong Trữ Lương cung. Ra tới bên ngoài, vẫn không thấy cung nhân nào, chắc hẳn là vì lúc nãy Diêu Thục phi đã lệnh cho tất cả mọi người lui xuống để tiện bề giết ta, thế nên khi Hạ Hầu Tử Khâm đi vào mới không có ai thông báo. Ha, nhưng như thế cũng tốt, ít nhất ta cũng có cơ hội để đổi lư hương.

Chờ Vãn Lương quay lại, nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, ta dẫn hai người bọn họ rời khỏi Trữ Lương cung, đi thẳng về Cảnh Thái cung.

Loan kiệu quay về ngay, ta cũng không nấn ná, lúc này, có lẽ người trong hậu cung đều đang theo dõi động tĩnh ở Ngọc Thanh cung chăng? Ta cũng biết đã xảy ra chuyện như vậy, chẳng ai dám tới xem.

Chắc chắn bây giờ ở Ngọc Thanh cung có Thái hậu, Hoàng thượng, còn có Diêu Thục phi nữa.

Nếu Hạ Hầu Tử Khâm đã bảo không cần tới Ngọc Thanh cung, ta đương nhiên sẽ không đi. Ta chỉ cần ngoan ngoãn ở trong Cảnh Thái cung chờ tối nay hắn đến.

Bầu không khí dần trở nên tĩnh lặng, ta bất giác nhớ tới việc lúc nãy hắn đỡ thay ta một đòn. Bên tai ta lại vang lên tiếng “A Tử” hắn gọi vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, còn cả dáng vẻ của hắn khi ra sức kéo ta ra phía sau. Hạ Hầu Tử Khâm, hành động hôm nay của hắn thật sự khiến ta vô cùng kinh ngạc. Hắn là hoàng đế cao quý, sao có thể đối xử với ta như vậy được? Bàn tay cầm khăn hơi siết lại, ta hít sâu một hơi, ban nãy hắn đi gấp, còn không muốn ta để lộ chuyện gì. Ta chỉ mong cú đánh của Diêu Thục phi không quá nặng. Nhưng nàng ta một lòng một dạ muốn giết ta, dù cơ thể có yếu ớt cũng sẽ dùng hết sức lực.

Trong lòng ta lại bắt đầu lo lắng không yên.

Cuối cùng cũng tới Cảnh Thái cung. Khi ta đi vào, thấy Phương Hàm đang nóng ruột chờ ở cửa cung, xem ra nàng ta cũng đã biết tin rồi.

“Nương nương, là thật sao?” Thấy ta vào, nàng ta hỏi nhỏ.

Ta gật đầu, nói: “Đúng, Thái hậu đã kiểm chứng rồi.”

Lời này cũng cho Phương Hàm biết, lần này Thư Quý tần xong rồi, không còn đường sống nữa. E rằng còn liên lụy tới cả nhà họ Thư.

Ta chậm rãi đi tới, ngồi xuống, càng cảm thấy đây là nước cờ tuyệt diệu, thế nên mới sai người lấy trộm tua ngọc bội ở trong cung của ta, chỉ bởi lẽ giáng họa cho Thư Quý tần còn tốt hơn giáng họa cho ta nhiều.

Triêu Thần đi tới, cúi đầu nhìn thứ trong lòng, hỏi nhỏ ta: “Nương nương, thứ này phải xử lý sao đây?”

“Cứ để trong tầm cung của bản cung trước đã.”

“Vâng!” Nàng ta đáp rồi quay người đi ra ngoài.

Phương Hàm nghi hoặc nói: “Nương nương, cái gì vậy?”

Ta khẽ cười, đáp: “Không có gì, chỉ là một cái lư hương bị hư mà thôi!”

Nàng ta biết ta mới từ Trữ Lương cung về, lại nghe ta nhắc tới lư hương, vội giật mình kinh hãi, nhìn ta với vẻ không tin nổi. Nhưng ta chỉ mỉm cười không nói gì, sau đó từ từ suy ngẫm…

Chuyện của Thư Quý tần, lúc đầu còn được đồn đại xôn xao trong hậu cung, nhưng tới khi Hạ Hầu Tử Khâm một mình đi ra từ Ngọc Thanh cung, chuyện này dường như đã bị chìm xuống, không còn ai dám nhắc tới nữa. Nhưng ta không cần hỏi cũng đã đoán được kết quả.

Nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm cùng quay lại Trữ Lương cung với Diêu Thục phi, có điều ở đó chưa lâu đã đi ra. Ta biết, một khi chuyện này đã được quyết định, người nhà họ Diêu nhất định sẽ tiến cung, hắn còn phải ứng phó với Diêu Chấn Nguyên.

Ta ở trong cung ăn qua loa bữa trưa, chợp mắt một lát rồi nói vọng ra ngoài: “Người đâu, chuẩn bị kiệu cho bản cung!”

Phương Hàm bước vào, có chút kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Giờ nương nương định đi đâu?”

Ta biết sự lo ngại của nàng ta. Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn không rảnh mà để ý tới ta, dù là Trữ Lương cung của Diêu Thục phi hay Ngọc Thanh cung của Thư Quý tần, giờ đều không phải là nơi thích hợp để ta đi. Những điều này ta đều biết.

Đứng dậy, ta thản nhiên nói: “Bản cung tới Hy Ninh cung.”

Ta không cẩn thận làm đổ lư hương, chuyện này sớm muộn cũng bị bại lộ, chi bằng ta chủ động đi thỉnh tội.

Ta chỉ dẫn theo một mình Vãn Lương, để nàng ta cầm lư hương bị hỏng kia, rồi lên loan kiệu.

Tới Hy Ninh cung, thấy cung nhân đi tới hành lễ. Biết lúc này Thái hậu đang niệm kinh trong Phật đường ở Hiên các, ta bèn vịn tay Vãn Lương đi thẳng vào trong. Quả nhiên, bên ngoài Hiên các ta trông thấy Thiển Nhi và Toàn công công cũng đang đứng hầu ở ngoài. Bọn họ thấy ta tới, hiển nhiên rất kinh ngạc, vội chào:

“Nô tỳ thỉnh an Đàn Phi nương nương!”

“Nô tài thỉnh an Đàn Phi nương nương!”

Ta gật đầu, liếc mắt nhìn vào bên trong nói: “Thái hậu đang tụng kinh ở trong sao? Các ngươi vào báo cho bản cung một tiếng nói bản cung có chuyện tìm Thái hậu.”

Thiển Nhi lộ vẻ khó xử, cúi đầu nói: “Nương nương, khi Thái hậu tụng kinh không cho phép bất cứ ai quấy rầy, người có chuyện gì chi bằng để nô tỳ chuyển lời thay người.”

Sao ta không biết khi Thái hậu ở Hiên các thì không cho phép bất cứ ai vào, thế nhưng tối nay Hạ Hầu Tử Khâm sẽ ghé qua Cảnh Thái cung của ta. Ta cũng không biết khi nào chuyện của hắn được xử lí xong, chỉ sợ hắn tới sớm mà ta còn ở Hy Ninh cung chờ Thái hậu tụng kinh, liền quay người lấy thứ trong tay Vãn Lương, giao cho Thiển Nhi, nói: “Ngươi đưa thứ này cho Thái hậu, Thái hậu nhất định sẽ gặp bản cung.”

Nghe ta nói bằng giọng kiên định, trong mắt Thiển Nhi lóe lên tia kinh ngạc, nàng ta nhận lấy thứ đó nhưng vẫn lưỡng lự không dám vào. Ta khẽ cười, nói: “Ngươi chỉ cần vào thôi, có chuyện, bản cung sẽ chịu trách nhiệm.”

Thấy ta nói như thế, nàng ta mới miễn cưỡng gật đầu, nói: “Vậy… vậy nương nương đợi ở ngoài một lát” nói xong, lại nhìn ta một cái rồi mới quay người đi vào trong.

Chỉ chốc lát sau, Thiển Nhi đã sải bước ra, nói: “Nương nương, Thái hậu nói để người vào trong.” Sắc mặt nàng ta có chút lạ thường, phải chăng Thái hậu tức giận. Có lẽ… còn giận tới mức không thể kiềm chế được.

Ta thở dài một tiếng, chuyện đã tới nước này, ta còn có cách nào khác? Ai bảo ta không cẩn thận làm đổ lư hương, không cẩn thận nhìn thấy xạ hương được khám vào mặt trong của nắp lư hương, không cẩn thận mà biết kế hoạch của Thái hậu chứ…

Ta có nhiều cái không cẩn thận như thế, cũng không biết liệu có phải bất cẩn đánh mất mạng sống của mình không. Trong lòng khẽ cười, cuối cùng ta cất bước vào trong.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Cả Hiên các vẫn yên tĩnh như lần trước ta tới, nhưng bây giờ, tới cả tiếng gõ mõ vang lên từ trong thiện phòng kia cũng không nghe thấy nữa.

Tới cửa phòng, ta thấy Thái hậu đang đứng quay lưng lại với ta, trước mặt bà là chiếc lư hương bị hỏng mà ta mang tới. Ta không nhìn thấy mặt bà, không biết lúc này, rốt cuộc bà có vẻ mặt thế nào.

Nhẹ nhàng bước vào, quỳ sụp xuống ta cúi đầu, nói: “Thần thiếp đáng tội chết!”

Thái hậu chắc rất tức giận, chi bằng ta cứ phóng đại tội danh của mình lên một chút.

Bà quay phắt lại, tát ta một cái thật mạnh, tức giận nói: “Muốn đấu với ai gia?”

Gò má bên trái bỗng nóng ran, ta không dám chống cự, vẫn quỳ theo đúng quy củ, cắn răng nói: “Thái hậu bớt giận, chuyện này thần thiếp đã xử lý xong xuôi. Thục phi nương nương vẫn chưa biết gì, thần thiếp đã sai người đổi một cái lư hương y hệt vào, trong Trữ Lương cung cũng không ai biết.”

Bà nghĩ rằng ta chỉ cầu xin tha mạng, không ngờ ta lại nói như thế, liền sững người.

Bà không nói gì, ta biết, bà đang đợi ta nói tiếp. Hít sâu một hơi, ta nói: “Thần thiếp không báo cho Quyến Nhi, chỉ tới Hy Ninh cung, hỏi Thái hậu xem nên định đoạt ra sao.”

Ta nghĩ, chuyện này cũng không cần nói cho Quyến Nhi biết, chờ tới ngày mai, khi nàng ta lại cho thêm xạ hương thì sẽ biết, lư hương đã bị đổi.

Xem ra trước đây, ta đoán không sai, chuyện này do Thái hậu làm, chính bà đã phái Quyến Nhi tới để tra tìm nguyên nhân tại sao Diêu Thục phi đột nhiên mang thai. Ta nghĩ sau lần này, Diêu Thục phi hoàn toàn không có khả năng mang thai nữa.

Thế nên, lời hứa hẹn của Hạ Hầu Tử Khâm với Diêu gia, chờ sau này Diêu Thục phi hạ sinh hoàng tự rồi hãy tấn phong lên vị trí hoàng hậu, cũng chỉ là nói suông.

Người trước mặt đã qua cơn thịnh nộ, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn. Chắc chắn bà cũng nghĩ ra, ta chủ động tới Hy Ninh cung chính là định giấu giếm chuyện này. Hôm ấy ta đã nói, nếu thật sự là Thái hậu làm, ta chỉ có thể giữ kín như bưng.

Mãi lâu sau, bà mới nói: “Ngươi biết từ khi nào?”

Bà không bảo ta đứng dậy, ta đành quỳ suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Thực ra, hai lần ở Trữ Lương cung nhìn thấy Quyến Nhi, thần thiếp đã cảm thấy có chút bất thường. Hôm ấy ra khỏi Trữ Lương cung, thần thiếp vô tình nghe cung tỳ ở Trữ Lương cung nói, lư hương trong tẩm cung của Thục phi nương nương đã được đổi. Thần thiếp liền cho rằng, huân hương trong lư hương đó có vấn đề, lúc xảy ra chuyện mới vội vàng đi thay. Thế nên thần thiếp cả gan bí mật tra xét huân hương đó, nhưng lại phát hiện nó không có gì lạ thường.”

Lần đó, ta cũng từng hoang mang, cho rằng người đứng đằng sau là kẻ khác.

“Cho tới tận hôm nay, thần thiếp không cẩn thận làm đổ lư hương trong tẩm cung của Thục phi nương nương, thấy xạ hương được khảm trên mặt trong của nắp lư hương thì mới dám chắc chắn.”

Ta nói, những chi tiết rắc rối trong đầu dần được liên kết lại, chỉ khác với cách nghĩ trước đây của ta ở một điểm. Thật ra, huân hương trong tẩm cung của Thục phi đã có vấn đề ngày từ đầu, thậm chí, nàng ta đã dùng trong gần bốn năm, thế nên mãi vẫn chưa mang thai. Nhưng bây giờ, không biết tại sao, lư hương trong cung của nàng ta bị đổi, không có huân hương kia, thế nên nàng ta mới mang thai. Đây cũng là lí do tại sao Thái hậu vội vã sai Quyến Nhi tới Trữ Lương cung. Sau đó, khi chuyện đã qua, Thái hậu lại để Quyến Nhi lấy cớ Diêu Thục phi yếu ớt, cần phải đổi huân hương thay lư hương trong tẩm cung của nàng ta. Lư hương lần này lại được cho thêm xạ hương vào. Bởi vậy, lần trước ta điều tra mà không phát hiện ra vấn đề gì. Vãn Lương tới phủ Nội vụ, không thể chú ý tới xạ hương ở bên trong, chắc chắn nàng ta không phát hiện ra nên mới chỉ lấy huân hương về.

Thái hậu im lặng, nghe ta nói xong nhưng vẫn không có ý lên tiếng. Ta khẽ siết hai bàn tay, hạ giọng nói: “Thế nhưng thần thiếp còn một việc không đoán được.”

Lúc này bà mới “hừ” một tiếng, nói: “Ai gia thật sự kinh ngạc, hóa ra Đàn Phi cũng có lúc không biết.” Bà ngừng một lát, rồi lại nói: “Hỏi đi!”

Khóe miệng khẽ nở nụ cười, ta chậm rãi hỏi: “Thần thiếp không hiểu, nếu lư hương trong tẩm cung của Thục phi nương nương đã được đổi một thời gian rồi, tại sao Thái hậu không phát hiện ra?” Về lý mà nói, mỗi ngày đều có người tới cho thêm huân hương, Thái hậu không thể không biết, càng không để Diêu Thục phi mang thai được.

Bà bước mấy bước về phía ta, dừng lại trước mặt ta, một lát sau mới cười, nói: “Chẳng trách Hoàng thượng khen ngươi thông minh, Đàn Phi, nếu ngươi là nam nhi, chắc chắn sẽ là nhân tài.”

Ta sững sờ, lại nghe bà nói: “Trước đây ai gia đặt lư hương đó trong tẩm cung của Diêu Thục phi nhưng vẫn chưa đốt huân hương, Trữ Lương cung cũng không có ai là người của ai gia. Diêu Thục phi không phải là kẻ ngu dốt, nếu ai gia để người ở bên cạnh nàng ta, chỉ e sẽ khiến nàng ta nghi ngờ.”

Ta kinh ngạc ngước nhìn bà, lại càng hoang mang, nếu thế, Thái hậu đã dùng cách gì để Diêu Thục phi tiến cung gần bốn năm mà vẫn không có thai? Thái hậu lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Bởi chính lư hương mà ai gia ban thưởng cho nàng ta đã có vấn đề. Ai gia sai người ở bên ngoài trộn thêm xạ hương vào lớp vàng mạ lư hương. Dù là xuân, hạ, thu, đông cũng không thể rơi ra được.”

Ta không khỏi chấn động, hóa ra là thế!

Chẳng trách Thái hậu không cần thêm huân hương mỗi ngày, cũng không cần sắp đặt người ở bên Diêu Thục phi. Nếu là lư hương do Thái hậu ban thưởng, Diêu Phi sao có thể đột nhiên đổi được chứ? Trừ phi nó bị hỏng.

Quả nhiên Thái hậu lại nói: “Lưu thái y bắt mạch cho Diêu Thục phi đương nhiên cũng là người của ai gia, đã sống bao nhiêu năm như thế, ai gia chỉ sợ lỡ may.” Khi bà nói câu này, không khỏi đưa mắt liếc ta một cái, bà không nói rõ thâm ý của hai từ “lỡ may”, bởi bà cảm thấy chắc ta hiểu được.

Đúng vậy, giờ nghe Thái hậu nói, trong lòng ta càng rõ ràng hơn, Thái hậu kiêng dè thế lực của Diêu gia.

Hậu phi trong cung vào ngày cố định sẽ có thái y tới tẩm cung bắt mạch, mà Lưu thái y đã phát hiện ra chuyện này, đương nhiên không dám tuyên bố rộng, chỉ lén tới nói cho Thái hậu biết.

“Khi ấy, ai gia rất bàng hoàng, bao nhiêu năm cẩn thận như thế, tại sao lại xảy ra chuyện được?” Giọng bà thoáng căng thẳng, rồi lại mỉm cười, nói tiếp: “Không ngờ Diêu Thục phi bất cẩn làm hỏng lư hương kia, rồi sai người đổi cái khác.”

E rằng Diêu Thục phi có chết cũng không ngờ, chỉ vì sự bất cẩn của mình mới có thể mang long thai. Xem ra quãng thời gian đó cũng khá dài, nếu không thì lư hương vừa được đổi, chắc cũng không có hiệu quả nhanh như thế.

Bỗng nhiên lại nhớ tới Hạ Hầu Tử Khâm, ha, nếu muốn hắn lạnh nhạt với Diêu Thục phi, bên nhà họ Diêu sẽ có động tĩnh.

Cố lấy dũng khí, ta ngước lên, nói: “Nhưng Thái hậu, Thục phi nương nương không phải kẻ ngốc, tới khi nàng ta bình tĩnh lại, nhất định sẽ nghĩ tới chuyện này.” Bởi sau này nàng ta không mang thai nữa, thế nên nàng ta sẽ càng nghi ngờ chuyện lần này, nàng ta chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút thì sẽ liên tưởng tới lư hương trong tẩm cung của mình.

Đồ do Thái hậu ban thưởng, dù đã bị hư nhưng nàng ta cũng không thể đem tới phủ Nội vụ, mà sẽ tìm chỗ cất trong Trữ Lương cung. Mai này, một khi nàng ta nghi ngờ chiếc lư hương đó, chắc hẳn sẽ điều tra rõ ràng.

Thái hậu cười gằn một tiếng, nói: “Ý ngươi là chiếc lư hương bị hỏng kia sao? Dù nàng ta có biết cũng sẽ không nghĩ tới ai gia đâu, bởi lẽ lư hương đó vốn là món quà Thư Cảnh Trình tặng cho ai gia vào năm Nguyên Quang thứ nhất. Trên dưới triều dã[1], ai cũng biết ai gia tin Phật, hắn ta muốn lấy lòng ai gia nên mới tặng một thứ như thế. Ai gia chỉ sai người động thủ một chút lên thành của nó, phủ thêm một lớp vàng lá mà thôi. Sau này ai gia lại ban thưởng cho Diêu Thục phi.”

[1] Triều dã: vua và dân, triều đình và dân gian.

Cuối cùng ta cũng sửng sốt, ngạc nhiên. Thư Cảnh Trình là anh trai của Thư Quý tần, bộ lễ thị lang hiện giờ. Hóa ra Thái hậu đã sớm tính toán đường lui, quay hết một vòng, lại vứt sợi dây cho nhà họ Thư. Nói như thế, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Xem ra chiếc tua ngọc bội của Diêu Thục phi đúng là có vấn đề, Thái hậu lại chọn đổi một chiếc tua ngọc bội không phải ở trong cung, chính là muốn một khi sự tình vỡ lỡ, sẽ không có đối chứng.

Ta nghĩ, xạ hương mà Thái hậu trộn vào lớp vàng lá đó chỉ khiến người ta không mang thai được, nhưng sẽ không dẫn tới việc sảy thai. Thứ thực sự khiến Diêu Thục phi sảy thai, ắt hẳn là thứ trên tua ngọc bội đó. Thái hậu không muốn Diêu Thục phi sinh đứa bé đó vì kiêng dè thế lực của nhà họ Diêu, Thiên Phi thì khác. Con của Thiên Phi, Thái hậu thực sự muốn, thế nên, nếu lư hương trong tẩm cung của Diêu Thục phi có ảnh hưởng tới thai nhi, bà sẽ không dám để Thiên Phi tiếp cận.

Quả nhiên Thái hậu suy nghĩ vô cùng chu đáo, như thế không phải sợ một mai phi tần trong cung mang thai, tới cung của Diêu Thục phi mà xảy ra chuyện.

Bà liếc nhìn ta một cái, khẽ nói: “Xem ra ngươi đã biết tại sao Diêu Thục phi sảy thai rồi.”

Lưỡng lự một lát, cuối cùng ta gật đầu nói: “Thần thiếp chỉ đang nghĩ, Thái hậu dùng tua ngọc bội kia thu hút sự chú ý của Thái phi, để Thái phi giằng co với Thục phi nương nương ở bên Lam Hồ, nhất định cũng là chuyện đã được tính toán sẵn.” Nếu Thái hậu đã muốn Thư Quý tần làm kẻ thế mạng ngay từ đầu, vậy thì ắt hẳn phải khiến cho người trong hậu cung đều biết chuyện Diêu Thục phi mang thai, thế nên mới diễn ra vở kịch Dụ Thái phi ở Lam Hồ.

Nếu khi ấy, sức lực của Dụ Thái phi lớn hơn chút nữa, người bị đẩy không phải bà ấy mà chính là Diêu Thục phi, vậy thì… vậy thì rốt cuộc Thái hậu có phải đã tương kế tựu kế, đẩy hết trách nhiệm cho Dụ Thái phi không.” Nghĩ tới đó, ta có chút kinh ngạc, nếu là vậy, ta đương nhiên không dám hỏi.

Rõ ràng ta trông thấy Thái hậu cau mày, bà trầm giọng nói: “Ngươi hỏi quá nhiều rồi!”

Khẽ hít một hơi, xem ra bà không định nói chuyện này cho ta biết, nhưng ta nghĩ, nhất định vấn đề ở viên ngọc kia, có điều cụ thể ra sao, ta không đoán được.

Tua ngọc bội là Thái hậu phái người lấy trộm từ cung của ta, còn chuyện người đó là ai, ta nghĩ không cần hỏi, đây không phải việc quan trọng.

Bước chân của người trước mặt thoáng di chuyển, bà quay lưng lại với ta, nói: “Đứng lên đi!”

Ta sững người, vội vàng nói: “Tạ ơn Thái hậu!”

Ta đứng dậy nhưng Thái hậu không quay người lại, chỉ khẽ nói: “Đàn Phi, chuyện lần này ngươi quản quá nhiều rồi, nếu không phải ngươi, ai gia cũng không phải giết thêm một người!”

Ta sợ hãi, ta biết người mà bà nhắc tới, bà đang ám chỉ cái chết của Sơ Tuyết…

Ta thầm than một tiếng, vốn cho rằng đối phương muốn moi từ miệng nàng ta chỗ cất giấu tua ngọc ở trong cung của ta nên mới giết người diệt khẩu, song không ngờ, vì Thái hậu không muốn để ai biết chiếc tua này từ cung của ta mà ra nên phải giết nàng ta. Thế nhưng, cũng may nhờ có chiêu này của bà mà ta có thể lừa được Diêu Thục phi chuyện tua ngọc bội bị mất.

Ta cúi đầu, thưa: “Thần thiếp biết tội!” Khi ấy, ta chỉ tò mò về chuyện Dụ Thái phi bị cuốn vào vụ này, ta cũng biết Hạ Hầu Tử Khâm quan tâm tới bà ấy nên mới đi điều tra. Ai ngờ lại giẫm vào chuyện Thái hậu đã tính sẵn.

Bà quay phắt lại, liếc ta: “Chẳng lẽ ngươi không biết, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người sao?”

Ta biết chứ, nhất là ở chốn hậu cung sâu không đáy này.

Bà lại nói; “Người đừng ỷ vào việc Hoàng thượng thích ngươi mà có thể không nể nang gì!”

Chợt kinh hãi, ta vội cúi đầu: “Thần thiếp không dám!”

“Biết rồi thì nhớ kĩ cho ai gia, không thì lần sau người rơi đầu sẽ chính là Đàn Phi ngươi!” Trong giọng của Thái hậu xen lẫn sự tức giận.

Ta cắn môi, nói: “Vâng, thần thiếp xin ghi nhớ!”

Đúng thế, lần này Thái hậu đã cứu mạng ta. Ta suýt nữa phá hỏng đại sự của Thái hậu mà bà vẫn cứu mạng ta, ha, nếu ta không biết tốt xấu, sẽ chỉ còn nước chết nhanh hơn Thư Quý tần mà thôi.

Bà im lặng một lúc lâu, vẻ giận dữ trên gương mặt dần lắng xuống. Bà thở dài một tiếng, đột nhiên hỏi ta: “Ngươi có biết tại sao ai gia chọn hy sinh Thư Quý tần không?”

Nhìn bà một cái ta nhỏ giọng đáp: “Thần thiếp nghĩ, Thái hậu muốn làm tan rã thế lực của Diêu gia.”

Thư Cảnh Trình là lễ bộ thị lang, Thư gia và Diêu gia rất gần gũi, lần này, nếu là Thư Quý tần có âm mưu hại hoàng tự, vậy thì chắc chắn Thư gia cũng chịu liên lụy. Mà sau này người nhà họ Diêu ắt sẽ không chung đường với nhà họ Thư nữa. Trong lúc vô tình, Thái hậu đã giải quyết được một người giúp đỡ cho Diêu gia. Mà vì chuyện của Diêu Thục phi, có lẽ Diêu gia sẽ không bỏ qua cho Thư gia.

Thái hậu rất cơ trí, không để lãng phí một binh một tốt, lại khiến bọn họ được một phen tranh chấp nội bộ. Thế nên, bà mới chọn cứu ta, bởi vì ta chết, chẳng qua chỉ giải thích được cho nhà họ Diêu chuyện vì sao Diêu Thục phi sảy thai, còn những chuyện khác, không thể sánh bằng việc hy sinh Thư Quý tần.

Trong lòng ta cười khổ, xem ra, thế lực phía sau cũng có lúc là một thứ ràng buộc.

Thái hậu nhìn ta, lát sau mới nói: “Rất tốt!”

Bà chỉ nói “rất tốt”, rôt cuộc là ta đoán tốt, hay bà thấy kế sách lần này đã dùng tốt?

Ta đang suy nghĩ lại nghe bà nói: “Lần này, có thể coi như ai gia đã cứu ngươi một mạng!”

Ta vội đáp: “Vâng ạ!”

Tuy có một thứ quan hệ thiệt-hơn, lợi-hại, Thái hậu không cứu cũng phải cứu, nhưng chung quy vẫn là cứu. Bà khẽ cười một tiếng, nói: “Vậy thì sau này ngươi phải nhớ, mạng này của ngươi là ai gia cho. Nếu ngươi dám có tâm tư khác, ai gia là người đầu tiên không tha cho người!”

Trong lòng ta có chút hoảng sợ, Thái hậu đã tính không giết ta, nhưng cũng cảnh cáo ta, chuyện này nhất định phải kín mồm kín miệng. Đầu ngón tay ta run lên, chẳng lẽ… Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa biết rõ chuyện này sao?

Sau đó ta lại thấy buồn cười, hắn thông minh như thế, dẫu Thái hậu không nói nhưng chắc chắn trong lòng hắn cũng hiểu. Thế nhưng, đến ta cũng có thể hiểu nỗi khổ của Thái hậu, huống chi là hắn.

Lui lại nửa bước, ta quỳ xuống lần nữa. “Xin Thái hậu an tâm, từ trước tới nay thần thiếp chưa từng nghĩ tới chuyện này. Tấm lòng của thần thiếp với Hoàng thượng và Thái hậu thủy chung như một.”

Thái hậu khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Ai gia cũng muốn tin ngươi, có điều đời này ai gia chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc.”

Ta ngước nhìn bà, có chút kinh ngạc, chỉ thấy bà gọi lớn ra bên ngoài: “Thiển Nhi!”

Lập tức có tiếng bước chân chạy vào, tiếp đó, giọng Thiển Nhi từ ngoài cửa vọng vào: “Có nô tỳ, Thái hậu có gì sai bảo!”

Bà khoát tay ra hiệu cho nàng ta đi vào, ghé tai nàng ta nói nhỏ một hồi. Ta trông thấy mắt Thiển Nhi hơi mở to, sau đó gật đầu rồi vội vàng lui xuống.

Chỉ một lát sau, nàng ta đã trở lại, tay cầm một chiếc hộp bằng gỗ, cung kính dâng cho Thái hậu.

Thái hậu vẫy tay để nàng ta lui ra rồi lại nói: “Đúng rồi, ngươi tới Trữ Lương cung nói cho Quyến Nhi biết, phải đổi lại lư hương lần nữa.”

Quyến Nhi là người hiểu chuyện, chỉ cần nói như thế, chắc chắn nàng ta sẽ hiểu được vấn đề.

“Vâng!” Thiển Nhi thưa vâng rồi lui xuống.

Ta bình tĩnh trở lại, thấy Thái hậu cẩn thận mở chiếc hộp trong tay, bên trong đó là một lớp lót màu đỏ, đặt một viên thuốc màu nâu. Trong lòng sửng sốt, ta kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Bà lấy viên thuốc ra, đưa cho ta, nói: “Hôm nay ai gia không giết ngươi nhưng cũng không an tâm, ngươi uống cái này đi!”

Ánh mắt dừng lại trên viên thuốc trong tay bà, trong lòng ta rõ, đây chắc hẳn là thuốc độc nhưng sẽ không lập tức phát độc. Thái hậu muốn khống chế ta.

Hít sâu một hơi, ta không do dự, cầm lấy viên thuốc, nuốt vào bụng rồi ngước lên cười nói: “Nếu Thái hậu thật sự không an tâm, sao không giết luôn thần thiếp?” Nếu bà muốn giết ta, tìm một cái cớ không phải chuyện khó.

Dường như Thái hậu không hề nghĩ ta sẽ dứt khoát như thế, bà bỗng sững người, lát sau mới đứng thẳng dậy nói: “Ai gia cần ngươi sống.”

Cần ta sống…

Ta nhìn bà với ánh mắt khó hiểu, sao lời của bà lại khiến ta cảm thấy kỳ lạ như thế?

“Đứng lên đi!” Bà quay người đi, lạnh lùng nói.

Ta đứng dậy, lại nghe thấy bà nói: “Từ nay về sau, nếu ngươi không yên phận dù chỉ một chút, ai gia sẽ không tha cho ngươi.”

“Thần thiếp xin ghi nhớ!”

Bà tiến lên vài bước, chậm rãi đưa tay lướt qua lư hương trước mặt, cơ thể hơi run lên. Lâu sau bà lại thở dài, nói: “Hoàng thượng đăng cơ đã đến năm thứ tư mà vẫn chưa có hoàng tự, giờ ai gia lại đích thân hại chết cái thai trong bụng Diêu Thục phi, ai gia hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Hạ Hầu gia!”

“Thái hậu…” Ta hiểu tâm trạng của bà, bà cũng không còn cách nào khác mới phải ra hạ sách này. Nếu lần này người mang thai không phải là Diêu Thục phi, như vậy tất cả đều tốt đẹp, với Thái hậu, đó cũng là chuyện vui mừng. Chỉ đáng tiếc…

Ta nghĩ, bà không định để Quyến Nhi quay trở lại, cùng là một chuyện, bà sẽ không cho phép lặp lại sai lầm.

Bà cười chán nản một tiếng, vẫn không quay đầu lại nói: “Nhưng mà Đàn Phi này, ngươi cũng khiến ai gia hoảng hốt đấy! Ai gia nghĩ rằng Hoàng thượng đột nhiên từ Thượng Lâm uyển hồi cung chắc chắn ngươi sẽ oán hận Thục phi. Ai gia còn sợ ngươi sẽ ra tay làm hại con của Thục phi.”

Lưỡng lự một lát, ta nói: “Không dám giấu người, thần thiếp đương nhiên phẫn nộ trong lòng, thế nhưng thần thiếp từng hứa với Hoàng thượng, chỉ cần là con của người, thần thiếp sẽ không làm hại.” Đây là lời hứa của ta với Hạ Hầu Tử Khâm hôm ấy, không phải câu thề thốt giả dối, giờ nói cho Thái hậu biết cũng chẳng hại gì.

Cuối cùng, bà kinh ngạc quay người lại nhìn ta, đột nhiên cười nói: “Ai gia thật sự đã nhìn nhầm ngươi rồi!”

Nhìn nhầm ta? Ha, bà cho rằng ta không phải người hiền lành như thế sao?

Thái hậu nhìn ta thật lâu rồi khoát tay, nói: “Thôi vậy, ngươi về cung đi! Hoàng thượng nói tối nay sẽ ghé qua Cảnh Thái cung.”

Thoáng kinh ngạc, hóa ra Thái hậu đã biết chuyện Hạ Hầu Tử Khâm sẽ tới Cảnh Thái cung? Ý của bà, đương nhiên ta cũng hiểu được.

Ta gật đầu, nói: “Vâng, thần thiếp về ngay đây! Chuyện thần thiếp tới Hy Ninh cung Hoàng thượng cũng sẽ không biết. Thần thiếp xin cáo lui!” Hành lễ với Thái hậu xong, ta lui ra cửa, đột nhiên nghe thấy bà nói: “Thật ra không thể nói là thân phận thấp hèn, nếu tỷ tỷ của ai gia không làm hoàng hậu của Hoàng đế Gia Thịnh, thân phận của ai gia cũng không phải cao quý.”

Bước chân thoáng ngừng lại, ta không biết rốt cuộc Thái hậu nói vậy là có ý gì? Ta cắn răng, không quay đầu lại nữa, cất bước đi thẳng ra ngoài.

Thái hậu hẳn kiêng kỵ chuyện của tiền triều, đây là lần đầu tiên ta nghe bà nhắc tới chuyện liên quan tới tiền triều, lại còn là chuyện của bà. Đương nhiên ta không biết thân thế của bà và hoàng hậu tiền triều, nhưng ta cũng biết, tỷ muội họ, một người được gả cho hoàng thượng làm hoàng hậu, người kia được gả cho vương gia khác họ làm phi. Song ta nghĩ, nếu không có Hoàng hậu Minh Vũ của tiền triều, e là bà cũng không được làm chính phi của vương gia, đúng không? Người mà lão vương gia sủng ái không phải bà.

Ta lắc đầu, những chuyện này đã qua rồi, giờ có nghĩ đến cũng vô dụng. Bên ngoài, Thiển Nhi vẫn chưa quay lại, chỉ có Vãn Lương và Toàn công công. Thấy ta ra, Vãn Lương vội vàng, lo lắng chạy tới, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người không sao chứ?”

Ta thoáng sững người rồi khẽ lắc đầu, cười. “Không sao, hồi cung thôi!”

Nghe thấy thế, vẻ căng thẳng trên mặt nàng ta mới dịu đi, vội gật đầu, nói: “Vâng!”

Toàn công công hành lễ với ta. “Nô tài cung tiễn nương nương!”

Vịn lên tay Vãn Lương, vừa đi tới cổng Hy Ninh cung thì ta gặp Thiển Nhi quay về. Nàng ta thấy ta, trong mắt lóe lên vẻ lạ thường, vội nghiêng người sang một bên, nói: “Nô tỳ tham kiến nương nương!”

Ta chỉ liếc nhìn nàng ta một cái rồi đi lướt qua. Có lẽ Thái hậu sai nàng ta lấy viên thuốc kia tới, trong lòng nàng ta hẳn có sự kiêng dè. Ha, thật ra ta cũng chẳng có chuyện gì với nàng ta. Thái hậu khống chế ta, nhưng đã lôi kéo ta về phía bà rồi.

Bắt đầu từ lúc bước ra khỏi Hy Ninh cung, Tang Tử ta đã hoàn toàn là người của Thái hậu, nhưng e rằng chẳng ai biết sự thực này.

Trở lại Cảnh Thái cung, ta bảo Phương Hàm gọi hết mọi người tới, căn dặn: “Từ nay về sau, trong Cảnh Thái cung của bản cung, không ai được nhắc tới chuyện Diêu Thục phi sảy thai. Việc hôm nay bản cung tới Hy Ninh cung cũng không cho phép ai được để Hoàng thượng biết, nếu ai dám nhiều lời, bản cung nhất định sẽ không tha!”

“Vâng, nô tỳ (nô tài) xin ghi nhớ!”

Bọn họ phải nuốt mọi nghi vấn vào lòng, bắt đầu từ giờ phút này, cũng không được hỏi ta nữa. Ý của ta, tin rằng bọn họ đều hiểu.

Quay về tẩm cung, thấy Phương Hàm đang định ra ngoài, ta hỏi: “Cô cô, Hoàng thượng đã xử lý công việc xong chưa?”

Nàng ta ngẩn ra một lát, quay lại nói: “Nô tỳ không rõ, hay nô tỳ sai Tường Hòa đi hỏi thăm một chút?”

Ta lắc đầu: “Không cần đâu, cô cô lui xuống đi! Bản cung nghỉ ngơi một lát.”

“Vâng!” Nàng ta vâng lời, khẽ đưa tay đóng cửa.

Nằm trên giường một lúc lâu, ta cảm thấy buồn ngủ. Không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên nghe thấy giọng Lý công công vang lên bên ngoài: “Hoàng thượng giá đáo!”

Ta mở choàng mắt, nhảy dựng khỏi giường. Thấy cửa phòng đã bị đẩy ra, ta cuống quýt đi vòng qua tấm bình phong, đúng lúc hắn bước vào, thấy ta, dường như hơi ngẩn người. Ta cẩn thận nhìn, hắn đang sầm mặt xuống, trông có vẻ rất tệ.

“Hoàng thượng!” Ta cúi người chào hắn.

Hắn khẽ “ừ” một tiếng, đi vòng qua ta. Ta vội quay lại đỡ hắn, hắn không cự tuyệt. Đỡ hắn ngồi lên giường, hắn mới lên tiếng: “Tin tức của nhà họ Thư rất nhanh, Diêu Chấn Nguyên vừa tiến cung, Thư Cảnh Trình cũng vào theo.”

Ta nghiêng mặt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt, cầm lấy tay hắn, tay không lạnh. Ta chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, không nói gì nữa. Chuyện này rốt cuộc đã khiến Thư Cảnh Trình hoảng sợ, dù chuyện là thế nào, hắn ta chắc hẳn vào cung để cầu xin.

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Chuyện này mẫu hậu đã có kết luận rồi, trẫm và Diêu Thục phi đã đích thân tới, chẳng lẽ còn muốn trẫm phúc thẩm? Trẫm thấy Thư Cảnh Trình kia cũng không thông minh, ngang nhiên cầu xin trẫm trước mặt Diêu Chấn Nguyên, làm như thế là để nhà họ Diêu kia vào đâu?”

Đó là điều đương nhiên, chắc chắn Diêu Chấn Nguyên đang tức giận, đúng lúc Hạ Hầu Tử Khâm đang trấn an Diêu gia mà lại gặp phải kiểu cầu xin như thế, e là Hạ Hầu Tử Khâm có muốn giơ cao đánh khẽ thì Diêu gia cũng không chịu.

Ta khẽ cười, nói: “Thư thị lang nóng quá mà hồ đồ rồi!”

Hắn mím môi nhưng không cười, chỉ nói: “Xem ra hai nhà Diêu, Thư cũng không tin tưởng đối phương, nếu không thì sao phải tìm tới trẫm trước? Ha, nhưng thứ trẫm muốn chính là kết quả này đây!” Ngữ khí của hắn chợt nặng nề hơn, lông mày hơi cau lại, sắc mặt có chút lạ thường.

Ta hoảng hốt, cau mày nói: “Vết thương của Hoàng thượng… Hay thần thiếp truyền thái y tới xem cho Hoàng thượng nhé?”

Hắn nói: “Khoan hãy truyền, trẫm còn đang đợi nghe nàng giải thích.”

Ta giật mình, mấy chuyện này hắn nhớ lâu thật, nhỏ giọng khuyên: “Cứ truyền thái y tới xem cho Hoàng thượng trước, thần thiếp từ từ nói cũng không muộn.”

Hắn lật tay cầm lấy tay ta, “hừ” một tiếng, nói: “Trẫm không đợi được.”

Lại nữa, tính tình hắn đúng là bướng bỉnh.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Ta thở dài một hơi, vậy thì ta chỉ có thể nói nhanh, nói thật nhanh thôi.

Dù sao chuyện sau này cũng đã có Thái hậu xử lý thỏa đáng rồi, ta cứ nửa thật nửa giả nói cho hắn nghe, cũng không quan trọng. Suy nghĩ một lát, cuối cùng ta đáp: “Hôm ấy thần thiếp sai Sơ Tuyết đi đổi tua ngọc bội, nhưng không ngờ Sơ Tuyết lại đổi một chiếc tua do chính mình làm. Không may, bị thần thiếp phát hiện, thần thiếp nhất thời giận dữ, đuổi nàng ta tới phòng giặt giũ.”

Trong mắt hắn chỉ là sự thản nhiên, hắn nhìn ta, nói: “Nếu là thế, vậy tại sao không để trẫm nghe thấy, mà lại nói thầm với Thục phi?”

Hít một hơi, ta nói: “Nguyên nhân thần thiếp phạt nàng ta tới phòng giặt giũ không phải vì nàng ta lén giấu tua ngọc bội, mà là nàng ta có ý định tiếp cận Hoàng thượng. Nàng ta cho rằng ngọc bội đó là của Hoàng thượng, nàng ta muốn thu hút sự chú ý của người. Thần thiếp không thể chấp nhận để loại cung tỳ như thế bên cạnh mình.”

Nghe xong, hắn đột nhiên cười, nói: “Hóa ra cũng chẳng khác…”

Nói đến đó, hắn không nói tiếp nữa, nhưng ta biết, nhất định nửa câu sau của hắn là… cũng chẳng khác gì tâm tư của Thư Quý tần.

Ta nghĩ, nhất định hắn đã nhớ ra chuyện Như Mộng ngày ấy, có điều hiện giờ, ba chữ “Thư Quý tần” đã trở thành điều cấm kỵ trong hậu cung.

Ta bạo gan cúi người, ôm lấy hắn, khẽ nói: “Chỉ tiếc thần thiếp cũng bị nàng ta gạt, hóa ra nàng ta dùng tua ngọc bội kia để đánh lạc hướng thần thiếp. Nàng ta vốn hy vọng thần thiếp sẽ tức giận, đuổi nàng ta ra ngoài, như thế, nàng ta sẽ có cơ hội mang chiếc tua ngọc bội đã được đổi kia ra ngoài một cách quang minh chính đại, nhưng ai ngờ…” Ta lén nhìn hắn, thấy nét mặt hắn vẫn không thay đổi, trái tim ta đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Ta không thể dẫn chuyện này đến chỗ Thái hậu nữa, dù ta cũng biết, trong lòng hắn đã rõ ràng. Nhưng hắn có hoài nghi thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không ai đâm thủng lớp giấy kia, hắn cũng có thể tìm lý do để tự lừa dối bản thân.

Những điều Thái hậu làm vì hắn, ta hiểu rất rõ.

Thấy hắn im lặng, ta lại nói: “Thế đã có thể truyền thái y tới chưa?”

Hắn “ừ” một tiếng, ta vội đứng dậy, nói vọng ra bên ngoài: “Tường Thụy!”

“Có nô tài!” Giọng Tường Thụy truyền qua cánh cửa.

Ta nói: “Bản cung không được thoải mái, ngươi đi truyền…” Ngừng một lát, ta nói thẳng: “Truyền Vương thái y tới!”

Vương thái y giúp hắn che giấu không chỉ một lần, chi bằng lần này cứ gọi ông ta tới.

“Vâng, nô tài lập tức đi ngay!” Có lẽ nghe ta nói không được khỏe, giọng Tường Thụy có chút gấp gáp, rồi nghe thấy tiếng bước chân y chạy đi.

Ta quay người lại, nghe hắn cười một tiếng, nói: “Nàng cũng biết chọn người đấy!”

Ta đương nhiên biết hắn ám chỉ cái gì, sau đó lại nhớ ra một việc. Giờ Vương Lộc là thái y chuyên phụ trách việc xem mạch, bảo vệ long thai cho Thiên Phi, lần này vừa khéo, không phải ta muốn làm khó dễ mới cho truyền ông ta tới, nếu để Thiên Phi biết, chắc lại cho rằng ta đang ôm tâm tư gì đó. Ta không khỏi khẽ cười.

Hắn nhìn ta, mở miệng hỏi: “Có gì đáng cười thế?”

Ta sực tỉnh, khẽ lắc đầu, đẩy hắn nằm xuống, nhỏ giọng nói: “Sao hôm nay Hoàng thượng lại đích thân tới Trữ Lương cung?” Nếu muốn nói cho Diêu Thục phi biết hung thủ là Thư Quý tần thì có thể sai Lý công công tới.

Hắn thuận thế nằm xuống, khép hờ hai mắt. “Trẫm nhận được lời nhắn của mẫu hậu, định tới Ngọc Thanh cung, vốn muốn sai Tiểu Lý Tử đến Trữ Lương cung nhưng không ngờ đi được nửa đường lại gặp Ngọc Tiệp dư. Ngọc Tiệp dư nói khi nàng ta tới Trữ Lương cung thăm Diêu Thục phi, được báo rằng tất cả mọi người đã về, chỉ mình nàng còn ở lại. Nàng ta nói, xin trẫm qua đó xem thử.”

Ta không khỏi kinh ngạc, thật không ngờ, người xin hắn tới lại là Ngọc Tiệp dư.

Giờ mới nhớ ra, khi ta vào Trữ Lương cung, đúng là không nhìn thấy nàng ta. Cũng may, nàng ta tới chậm hơn ta một bước. Lúc này, ta lại càng thấy Ngọc Tiệp dư là người thông minh.

Thu lại tâm tư, ta dựa vào hắn, cười hỏi: “Vậy sao Hoàng thượng lại tới thật?”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Nếu trẫm không tới, nàng còn sống mà đứng ở đây chắc?”

Thoáng sửng sốt, ta cầm lấy tay hắn, nói: “Sao Hoàng thượng dám đỡ đòn ấy thay cho thần thiếp? Nếu người có mệnh hệ gì, thần thiếp có chết vạn lần cũng không đền hết tội.”

Hắn đột nhiên mở mắt, nhìn ta một lúc lâu rồi lại nhắm mắt, khóe miệng khẽ động. “Trẫm cũng không biết.”

Không biết… Không biết mà còn đỡ đòn ấy thay ta…

Ta nhìn hắn, có chút đau lòng, vừa định lên tiếng thì nghe Tường Thụy ở bên ngoài nói: “Nương nương, Vương thái y tới rồi!”

Ta đứng dậy, nói: “Vương thái y vào đi!”

Cửa mở ra, thấy một mình Vương thái y bước vào, vừa định hành lễ với ta, ánh mắt lại đảo tới phía sau, ông ta kinh ngạc, vội nói: “Thần tham kiến Hoàng thượng, Đàn Phi nương nương!”

Ta cho ông ta đứng dậy rồi quay lại ngồi bên giường, nói: “Vương thái y còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Nghe ta nói như thế, Vương thái y cũng không phải người ngu dốt, vội đứng dậy, đi tới. “Xin Hoàng thượng để thần bắt mạch!”

Hắn không lên tiếng, chỉ đưa tay ra.

Vương thái y vội vàng bắt mạch cho hắn, sắc mặt liền thay đổi, lại nói với ta: “Nương nương, Hoàng thượng bị nội thương.”

Ta gật đầu, nói với ông ta là ta biết. Vẻ nghi hoặc trên mặt ông ta càng lúc càng tăng, nhưng không dám hỏi thêm điều gì.

Ta hỏi: “Vết thương của Hoàng thượng thế nào?”

Ông ta rút tay lại rồi mới hạ giọng đáp: “Nội thương cần phải từ từ điều trị, thần sẽ về kê đơn thuốc rồi sai người đem qua đây.”

“Vậy… Vương thái y biết nói thế nào không?”

“Vâng, vâng!” Ông ta cúi đầu, nói. “Thần đã biết!”

Chờ ông ta lui ra, ta mới nghe người nằm trên giường nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tối nào trẫm cũng phải tới Trữ Lương cung.”

Ta thoáng ngạc nhiên, hắn lại nói: “Thục phi làm trẫm bị thương, đương nhiên phải để nàng ta chăm sóc cho trẫm rồi!”

Sao ta không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Hắn ghé qua Trữ Lương cung, Diêu Thục phi sẽ vì tự trách mà ít nhiều xao nhãng chuyện Thư Quý tần. Vì lần này, nhà họ Thư nhất định sẽ bị lật đổ.

“Thư Quý tần bị ban chết, Thư Cảnh Trình bị cách chức lễ bộ thị lang, điều tới Thượng Lâm uyển làm phó giám[1].” Giọng hắn thản nhiên, không nhận ra là vui hay giận.

[1] Phó giám: chức quan chuyên phụ trách về việc quan sát hiện tượng thiên văn.

Thư Quý tần bị ban chết, Thư Cảnh Trình từ thị lang chính tam phẩm hạ xuống uyển giám lục phẩm, Thư gia lần này, e là muốn ngóc đầu dậy cũng khó.

Còn ta, bỗng cảm thấy có chút hoảng hốt. Điều Thư Cảnh Trình tới Thượng Lâm uyển, ngày mùng Chín tháng Ba sẽ có rất nhiều người tới đó, người nhà họ Diêu… cũng sẽ đi.

Trong lòng ta kinh ngạc, hắn muốn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện