Lúc này thái hậu đã thay bộ y phục màu trắng, ngay cả những thứ trang sức rườm rà trên tóc cũng được gỡ xuống. Bà liếc mắt nhìn ta, chẳng nói câu nào, chỉ vịn tay vào cung tỳ đi về phía trước.

Ta đi theo bà, xuyên qua mảnh sân phía trước của Hy Ninh cung, tới Hiên các ở phía sau. Thái hậu khoát tay cho cung tỳ lui, ta đưa mắt nhìn Triêu Thần, nàng ta vội buông tay ta ra, không đi tiếp nữa. Lúc này, chỉ có ta và thái hậu đi cùng nhau, vào bên trong mới thấy gian chính giữa là Phật đường. Trên tường chính phía nam là một chữ “Thiện” rất lớn, nét bút mạnh mẽ, thế chữ sống động như rồng bay phượng múa.

Thái hậu quỳ lên đệm hương bồ, lấy chuỗi tràng hạt ở bên, tay kia gõ mõ, khẽ nói: “Kinh Phật đặt bên trái ai gia, Đàn Phi ở đó chép đi!”

Ta nhìn thấy ở đó đã đặt một chiếc bàn thấp, phía sau cũng để một chiếc đệm hương bồ. Trên bàn đã chuẩn bị giấy bút, nghiên mực. Tới mực cũng đã mài sẵn cho ta, kinh Phật đặt ở trên cùng. Ta có chút kinh ngạc, chỉ một bản Tứ thập nhị chương kinh, không phải một chồng kinh Phật dày như ta tưởng tượng.

Ta nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống, cầm bút đặt ở bên, chấm vào nghiên mực, lấy thước vuốt thẳng lại tờ giấy Tuyên Thành lần nữa, giở trang kinh thứ nhất ra rồi hạ bút. Cổ tay không thể dùng sức, chỉ hạ một nét mà cảm thấy đau đớn. Ta nghiến răng, viết từng nét.

Phương Hàm không muốn ta nói chuyện tay bị thương cho thái hậu hay, ta không biết, rốt cuộc nàng ta nghĩ tới điều gì, lắc đầu, lại cố viết. Miễn cưỡng chép được một trang, ta mỉm cười, chữ này thật không giống chữ của ta.

Lặng lẽ liếc nhìn thái hậu, thấy bà đang nhắm mắt, chuyên tâm gõ mõ, tay kia chậm rãi lần tràng hạt, miệng lẩm nhẩm tụng kinh. Trong Hiên các, ngoài tiếng rì rầm của thái hậu và tiếng mõ thì không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Bất giác, đến hơi thở của ta cũng trở nên khẽ hơn.

Trong không gian tĩnh lặng, ta không khỏi nhớ tới Cố Khanh Hằng. Đã xử phạt xong, không biết liệu huynh ấy có sao không? Nhắm hai mắt lại, tay run rẩy, rồi kinh ngạc mở mắt ra, ta trông thấy tờ giấy Tuyên Thành đã bị vạch một vết mực thật dài. Ta thầm cả kinh, vội thay tờ giấy mới, chép lại lần nữa.

Chép được mấy trang, cổ tay càng lúc càng đau, ta cắn chặt răng, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Đột nhiên nghe thái hậu nói: “Đàn Phi, thế nào là “khẩu tứ giả”?”

Ta ngạc nhiên, vội đáp: “Lưỡng thiệt. Ác khẩu. Vong ngôn. Ý ngữ.”

Bà lại hỏi: “Lưỡng thiệt hiểu ra sao?”

Ta không biết tại sao bà lại đột ngột hỏi về chuyện này, chỉ đáp: “Thần thiếp nghĩ rằng, lưỡng thiệt là chỉ lời dèm pha.” Lưỡng thiệt không phải một người có hai cái lưỡi, mà để chỉ một người nói lời ly gián. Nói dễ nghe, chính là khéo léo đưa đẩy. Nói khó nghe, chính là khơi lên thị phi.

Thái hậu khẽ cười, lại nói: “Ai gia cho rằng Đàn Phi có kiến giải rất sâu về chuyện này.”

Ta im lặng. Ta mới tiếp xúc với kinh Phật lần đầu tiên, lấy đâu ra kiến giải sâu? Chẳng lẽ lời ta vừa nói có vấn đề gì sao? Một lúc sau mới lại nghe thái hậu lên tiếng: “Ai gia nghe nói đêm qua hoàng thượng tới cung của ngươi?”

Ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể đáp một tiếng: “Vâng!”

Bà lại hỏi: “Bệnh của hoàng thượng sao rồi?”

Bàn tay cầm bút hơi dùng sức, chỗ cổ tay nhói lên đau đớn. Giờ ta mới biết, thái hậu cũng muốn thăm dò ta, vậy nên mới cảnh cáo trước, ta không được nói lời gièm pha. Nhưng đêm qua Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, lần này, hắn muốn xem thử thái hậu có mềm lòng hay không.

Ngẫm nghĩ một lát, rốt cuộc ta nên đáp sao đây?

Âm thanh gõ mõ vẫn không hề thay đổi, bà lại nói tiếp: “Sáng nay, ai gia nghe nói hoàng thượng vẫn không vắng mặt trong buổi triều sớm, chắc hẳn bệnh cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Thực ra, thái hậu vẫn quan tâm tới hắn, ta chỉ không biết giữa mẹ con họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cả hai bên đều không nhượng bộ.

“Hôm nay, lúc hoàng thượng đi vẫn còn hơi sốt, Lý công công muốn hoàng thượng nghỉ ngơi nhưng hoàng thượng nhất quyết không chịu.”

Thái hậu đột nhiên ngừng tay, mở mắt nhìn ta, nhíu mày hỏi: “Thế đã truyền thái y tới xem bệnh chưa?”

Ta vội thưa: “Thần thiếp thức dậy liền tới Hy Ninh cung, chuyện này thần thiếp không rõ.”

“Thế thuốc thì sao?”

“Đêm qua ho nhiều, thần thiếp đã cho hoàng thượng uống chút thuốc trị ho rồi.”

Nghe vậy, thái hậu cũng không hỏi thêm nữa. Tiếng gõ mõ lại vang lên, bà lại nhắm mắt, có điều không còn lẩm nhẩm tụng kinh nữa.

Ta cũng không lên tiếng, rốt cuộc chuyện này liên quan tới thứ gì, ta vẫn chưa rõ lắm, bởi thế không thể tự tiện đoán bừa.

Cả buổi chiều không nghe thái hậu nói gì nữa. Giấy Tuyên Thành ở trên bàn được ta dùng hết tờ này tới tờ khác. Mãi đến khi qua giờ Thân mới nghe thái hậu thở dài một tiếng, đặt đồ trong tay xuống. Ta vội vàng đứng dậy, đi tới chỗ bà nhưng bà không xem kinh ta đã chép mà quay người đi ra cửa.

Ra khỏi Hiên các, liền thấy một thái giám bước tới, nói: “Thái hậu, Cố đại nhân cầu kiến, đã đợi ở ngoài cung rất lâu rồi.”

Trong lòng ta kinh ngạc nhưng lại thay đổi suy nghĩ, Cố Khanh Hằng xảy ra chuyện lớn như vậy, cha huynh ấy đến cũng là chuyện thường tình.

Quyến Nhi bước lại dìu thái hậu, nghe thái hậu nói: “Biết rồi, để ông ấy vào trong đợi đi, ai gia đi thay y phục rồi tới.”

“Vâng, nô tài đi ngay!” Thái giám cúi người lui xuống.

Thái hậu lại nhìn sang ta, nói: “Đàn Phi về nghỉ đi, ngày mai lại tới với ai gia.”

“Vâng!” Ta gật đầu, bèn để Triêu Thần dìu về Đông Noãn các.

Đóng cửa lại, Triêu Thần mới vội vã nói: “Nương nương, thái hậu không hỏi đến chuyện tay người bị thương chứ?”

Ta lắc đầu. “Đến bản kinh ta đã chép thái hậu còn không ngó qua, ta không nói, thái hậu cũng không biết.” Ta còn chép nghiêm túc, chẳng qua chỉ hơi chậm, hơn nữa, chữ ấy cũng hơi khó nhìn chút thôi. Có lẽ Phương Hàm nói đúng, thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện.

Nghe vậy, Triêu Thần mới an tâm. Đỡ ta tới ngồi bên bàn, nàng ta rót nước cho ta rồi mới nhỏ giọng nói: “Nương nương, nô tỳ cũng mới biết, hóa ra thị vệ sáng nay bị kéo ra ngoài chính là công tử của Cố đại nhân.”

Ta giật mình, trà trong chén suýt bị sánh ra ngoài. Triêu Thần khẽ kêu lên một tiếng, vội cầm lấy chén trà giúp ta, cho rằng tay ta không có lực nên mới như thế.

Ta đưa mắt nhìn nàng ta, Cố đại nhân đã đợi rất lâu, thế thì chắc hẳn công công chuyển lời ban nãy cũng đứng đó lâu rồi. Triêu Thần nghe được vài chuyện cũng là bình thường.

Ta khẽ nói: “Không sao!”

Nàng ta lấy khăn, cẩn thận lau khô nước trà trên bàn rồi mới đứng sang một bên.

Ta muốn mở lời hỏi thắm, lại nhớ Phương Hàm đã khuyên ta không quản tới chuyện này nữa. Nhưng cuối cùng ta cũng không kìm được.

Hít sâu một hơi, ta nói: “Bản cung và thái hậu ở Hiên các cả buổi chiều, Cố đại nhân cũng chờ cả buổi chiều sao?”

Triêu Thần gật đầu, đáp: “Vâng, phen này Cố công tử xảy ra chuyện, Cố đại nhân lại chỉ có một mình y, thái hậu mở cho một con đường sống, Cố đại nhân tới tạ ơn. Nghe nói vừa phạt xong, ông ấy đã vội vàng đến nhưng không ngờ thái hậu đã tới Hiên các tụng kinh, không ai dám quấy rầy, ông ấy cũng chỉ có thể đợi.”

Nghe nàng ta nói xong, trái tim đang treo lơ lửng của ta cũng dần hạ xuống.

Một câu “vừa phạt xong, ông ấy liền vội vàng tới” của Triêu Thần đã nói cho ta hay, Cố Khanh Hằng vẫn còn sống.

Còn sống…

Nghĩ tới đây ta lại run lên, ta không dám tưởng tượng, nếu huynh ấy không qua được, ta phải làm thế nào?

Triêu Thần đã xoay người, vừa lấy thuốc mỡ tới bôi cho ta, vừa nói: “Nương nương, nô tỳ thấy Cố công tử này đúng là kẻ si tình. Nghe nói cung tỳ kia ở Khánh Vinh cung đã chết rồi, chỉ cần y phủ nhận thì cũng không phải chịu hình phạt nặng như thế. Nô tỳ còn nghe nói, khi bị phạt đánh, y không hề kêu một tiếng. Tám mươi gậy, nếu là người thường, phải kêu la thấu trời ấy chứ!”

Tay lại run lên, động vào chỗ bị thương, ta không khỏi cau mày.

Triêu Thần kinh hãi, vội quỳ xuống, nói: “Nương nương tha tội! Nô tỳ lỡ tay.”

Bảo nàng ta đứng dậy, ta vội nói: “Không phải thái hậu đã hạ lệnh phạt một trăm gậy sao? Sao lại biến thành tám mươi gậy thế?”

“À, cũng không biết tại sao hoàng thượng biết được chuyện này, Lý công công tới truyền thánh dụ, nói giảm hai mươi gậy.” Triêu Thần lại cẩn thận bôi thuốc cho ta.

Hóa ra, Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết chuyện này. Có lẽ Cố đại nhân tới cầu xin nên hắn mới sai Lý công công đi truyền khẩu dụ.

Ta không thể hỏi tiếp Cố Khanh Hằng như thế nào. Đành dặn dò: “Sau này không được nhắc tới chuyện này nữa.”

Triêu Thần không nhìn ta, chỉ gật đầu, đáp: “Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ!”

Ta ngồi trong phòng một lát, cảm thấy quá nặng nề, bèn ra ngoài cùng với Triêu Thần. Bên ngoài Hy Ninh cung, bất ngờ trông thấy Thiên Lục. Sắc mặt Thiên Lục vẫn rất nhợt nhạt, nàng ta thật sự yếu đuối.

Trông thấy ta đi ra, nàng ta sầm mặt nhưng vẫn không quên nửa phần cấp bậc lễ nghi, nghiêng người nói: “Tần thiếp tham kiến nương nương!” Ta còn ngạc nhiên, sao không trông thấy Cúc Vận đâu.

Cho nàng ta đứng dậy, ta quay lại nói với Triêu Thần: “Ngươi đứng cách xa ra một chút, bản cung có mấy câu muốn nói với Tích tần.”

“Vâng!” Triêu Thần vâng lời, lùi mấy bước.

Trong mắt Thiên Lục hiện lên chút ngạc nhiên. Ta nói: “Chuyện hôm nay, rốt cuộc ngươi đã tính toán ngay từ đầu hay thế nào?”

Nàng ta cắn răng, đáp: “Luận về tâm kế, tần thiếp nào bì nổi với nương nương! Lòng dạ nương nương cũng chẳng phải độc ác bình thường, đến cả cung tỳ thân cận cũng không nương tay! Thật khiến tần thiếp phải kinh sợ.”

Nhìn dáng vẻ hận thù của nàng ta, xem ra thật sự không biết.

Ta mỉm cười, đáp: “Nói tới chuyện này, bản cung hẳn còn chưa bằng Vinh Phi ấy chứ! Cung tỳ của bản cung chỉ là đóng cửa suy ngẫm, cung tỳ của tỷ ta thì bị đánh đến chết!”

Thiên Lục nhất thời á khẩu. Ta nhìn nàng ta, lại nói: “Nhưng có một điều bản cung không hiểu, các ngươi không phải người của Cố đại nhân sao? Hà cớ gì phải mang họa đổ lên người huynh ấy?”

Nghe ta nhắc tới Cố Khanh Hằng, thân thể mong manh của Thiên Lục chợt run lên, cắn chặt môi.

Thấy nàng ta không đáp, ta thăm dò: “Mượn tay Cố đại nhân để vào cung, chẳng lẽ giờ tỷ muội các ngươi muốn qua cầu rút ván?”

Bằng không, ta cũng không nghĩ ra được hành động của Thiên Phi lần này. Cố Khanh Hằng xảy ra chuyện, dù sống hay chết, Cố đại nhân tuyệt đối không thể không quản.

Nàng ta bỗng trừng mắt nhìn ta, hung dữ đáp: “Nương nương cho rằng tất cả mọi người đều ác độc như người sao?”

Ta sững sờ, không hiểu lời của nàng ta có ý gì, lại nghe nàng ta hỏi: “Người hiểu rõ nhất, trước đây, lúc còn ở Tang phủ, Cố thiếu gia đã đối đãi với người ra sao.”

Nàng ta vẫn gọi huynh ấy là Cố thiếu gia như ngày trước.

Cố Khanh Hằng đối đãi với ta như thế nào, sao ta lại không biết? Huynh ấy đối xử với ta tốt hơn bất cứ ai, huynh ấy thương ta còn hơn cả bản thân mình.

Song đối với Thiên Lục, ta chỉ cảm thấy tức giận. Ta cười gằn: “Trước đây, Cố thị vệ đối xử thế nào với bản cung, bản cung đã quên rồi. Bản cung chỉ tò mò, chuyện hôm nay không phải bản cung kéo huynh ấy vào, vậy có liên quan gì tới bản cung?”

Ta còn nhớ, hôm ấy trong hang đá, Cố Khanh Hằng nói với ta, xin nương nương gọi thuộc hạ là Cố thị vệ. Còn cả câu nói bi thương của huynh ấy… “Thuộc hạ vào cung, chỉ muốn nhìn thấy người bình an, không muốn… không muốn tới gần người.”

Ta còn nhớ, mãi mãi ghi nhớ.

Ta hiểu rõ, bây giờ, ta càng cách xa Cố Khanh Hằng bao nhiêu thì càng tốt cho huynh ấy bấy nhiêu.

Thiên Lục nhìn ta với ánh mắt không thể tin được, lát sau mới run rẩy nói: “Thế nên, dù hôm nay huynh ấy có gặp nguy hiểm tới tính mạng, người cũng quyết không mở miệng cầu xin?”

Trong ánh mắt của nàng hiện lên sự hận thù, ta chợt có chút hoảng hốt. Thiên Lục, ngươi đang thăm dò ta hay là ý khác? Ta đã không nhìn rõ tâm tư thật sự của nàng ta rồi.

Ta quay người đáp: “Chuyện của Cố thị vệ không phải do bản cung khơi ra, bản cung cũng xem như đã cầu xin rồi. Sao Tích tần không đi trách tỷ tỷ của ngươi mà lại trách móc bản cung? Không phải hôm nay Tích tần đã tranh phần cầu xin rồi sao? Huống chi, bản cung nghĩ rằng, lý do đó của ngươi cũng không tồi.”

Nàng ta lạnh lùng cười một tiếng, không nói gì nữa, lát sau mới đột nhiên nói: “Vậy thì tần thiếp chẳng hay chuyện hôm nay, trong lòng nương nương rốt cuộc cảm thấy thế nào?”

Ta quay người lại, nhìn nàng ta với vẻ không hiểu.

Thiên Lục lại cười. “Cố thiếu gia vì ta mà mang tội vào thân, nương nương, người không ghen tị sao?”

Ta sững người trong giây lát. Nàng ta cho rằng Cố Khanh Hằng làm như thế là vì nàng ta?

Trong đầu nhớ tới lời của thái hậu, nói cho người không biết chuyện này, người ta còn tưởng kẻ Cố Khanh Hằng tư thông là Tích tần. Ha, bởi vậy mới khiến nàng ta hiểu lầm sao?

Khinh thường nhìn nữ tử ở trước mặt, ta định lên tiếng thì chợt nghe có tiếng bước chân ở phía sau. Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Cố đại nhân mặt mày xanh lét đang đi về phía ta…

Triêu Thần đứng sau vội vàng hành lễ nhưng ông ta không nhìn Triêu Thần, chỉ bước về phía ta. Triêu Thần muốn đi lên song thấy ta đưa mắt ra hiệu, nàng ta liền vội vàng dừng bước.

Cố đại nhân bước tới, nhìn thẳng vào mặt ta, tức giận nói: “Thần tham kiến Đàn Phi nương nương!” Sự hận thù không giấu giếm trong lời nói của ông ta dần mãnh liệt hơn.

“Cố đại nhân!” Thiên Lục bước tới, nói: “May mà lần này Cố thiếu gia không sao, nếu không, ta và tỷ tỷ nhất định không an lòng.”

Ta kinh ngạc, Thiên Lục lúc này đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Cố đại nhân nhìn ta, lạnh lùng cười, đáp: “Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, lời này dùng cho nương nương thì không còn gì đúng bằng! Tại sao Hằng Nhi vào cung, chắc hẳn nương nương người rõ hơn thần rất nhiều, nhưng không ngờ nó lại rơi vào hoàn cảnh này! Chẳng lẽ nương nương người cho rằng, có được sự ân sủng của hoàng thượng thì người không phải sợ bất cứ chuyện gì sao?”

Đưa mắt nhìn Thiên Lục, ta mỉa mai đáp: “Cố đại nhân nói bản cung lòng dạ độc ác, bản cung chỉ có thể nói, đại nhân người là kẻ đui mù!”

“Ngươi!” Ông chỉ vào ta, không thốt nổi một câu, chỉ có nỗi hận kia là không giảm đi chút nào.

Ông nhìn ta, hận không thể xé ta ra thành trăm mảnh.

Thiên Lục vội vàng nói: “Đại nhân, giờ Cố thiếu gia thế nào rồi? Tỷ tỷ sai ta tới hỏi thăm, nếu thiếu loại thuốc nào, xin ngài cứ nói ra.”

Cố đại nhân lạnh lùng đáp: “Đa tạ Vinh Phi nương nương quan tâm, Hằng Nhi là con trai duy nhất của thần, thần nhất định sẽ không để nó xảy ra chuyện!” Ông lại nhìn về phía ta, nghiến răng nói: “Xem ra nương nương cũng sợ Hằng Nhi ở trong cung sẽ làm nguy hại tới việc tiến vị của người, bởi vậy mới vội vàng nghĩ cách loại bỏ nó chăng?”

Ta sững sờ, nhìn thấy nét cười bên khóe môi Thiên Lục. Hay thật đấy, muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu ta à? Chẳng trách Thiên Phi kéo Cố Khanh Hằng ra mà không hề sợ hãi như thế. Đúng rồi, trước nay Cố đại nhân không ưa ta nhất, nói đây là thủ đoạn của ta, đương nhiên ông ta sẽ tin ngay. Còn ta, cho dù bây giờ nói chuyện này là chủ ý của Thiên Phi và Thiên Lục, e rằng ông ta cũng nhất định không tin.

Song ta cũng không muốn nói. Cố đại nhân muốn tin tưởng hai tỷ muội bọn họ thì cứ tin đi, có liên can gì tới ta!

Ta lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Cố đại nhân nói đúng đấy, bản cung vẫn cảm thấy hai mươi gậy mà hoàng thượng khai ân kia là quá nhẹ rồi. Nếu theo ý của bản cung, thị vệ và cung nữ tư thông với nhau, vốn không nên mở cho một con đường sống!”

Nói xong, ta không nhìn bọn họ nữa, xoay người đi mất.

Lúc này, Cố đại nhân chắc chắn đã bị ta chọc giận tới nỗi sắp nổi điên. Còn Thiên Lục, sẽ vì đau lòng cho Cố Khanh Hằng mà hận ta tới cực độ.

Triêu Thần vội vã đi theo, ta nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Tạm thời không nhắc tới hai người kia, rốt cuộc ta vẫn quan tâm tới Cố Khanh Hằng. Có điều, qua lời Cố đại nhân, ta cũng không khó để nhận ra tình trạng của huynh ấy không có gì quá xấu. Đây cũng xem như là may mắn trong bất hạnh.

Trở về Hy Ninh cung, dùng xong bữa tối, thấy Quyến Nhi bước vào thưa: “Nương nương, thái hậu hỏi người có tới Thiên Dận cung thăm hoàng thượng không?”

Ta nhất thời ngẩn người, đang yên đang lành, sao thái hậu lại hỏi chuyện này chứ?

Ta hỏi: “Đêm nay hoàng thượng nghỉ tại Thiên Dận cung sao?”

Nàng ta gật đầu: “Vâng, nô tỳ nhờ người hỏi thăm Lưu công công rồi.”

Ta nghĩ rồi gật đầu, nói: “Thế thì bản cung sẽ qua một lát.” Thái hậu đột nhiên muốn Quyến Nhi hỏi ta như thế, chắc chắn có việc muốn ta tới Thiên Dận cung, chi bằng ta cứ đồng ý trước đã.”

Nghe vậy, Quyến Nhi mới quay đầu, liền thấy một cung tỳ bước vào, đặt các thứ trên tay xuống bàn. Quyến Nhi lại nói: “Thái hậu nói, nương nương thuận đường đưa canh trị ho này cho hoàng thượng luôn.”

Đưa mắt nhìn hộp đựng thức ăn đặt trên bàn, ta không nén nổi muốn cười, thái hậu quan tâm tới hoàng thượng nhưng không đích thân đến thăm, lại muốn ta đi. Nhưng có một điều ta không hiểu, không phải bà thương Diêu Phi nhất sao? Sao không để Diêu Phi đi?

Mới nghĩ tới đó, đã thấy Quyến Nhi cúi người nói: “Nếu nương nương không có chuyện gì, nô tỳ xin cáo lui trước.”

Thấy ta gật đầu, nàng ta mới lui xuống.

Triêu Thần vội vàng đi tới, mở nắp hộp thức ăn ra, đưa tay chạm thử, nói: “Nương nương, xem ra chúng ta phải mau tới Thiên Dận cung rồi, để lâu e là nguội mất.”

Ta gật đầu, sai nàng ta ra ngoài chuẩn bị loan kiệu.

Triêu Thần chỉ đi một lát đã trở về, nói loan kiệu đã sớm được chuẩn bị. Trong bụng ta biết thái hậu đã chuẩn bị rồi nhưng không nói ra. Triêu Thần cẩn thận cầm hộp thức ăn rồi ra khỏi phòng.

Triêu Thần đỡ ta lên loan kiệu, ngay khi rèm kiệu sắp buông xuống, ta đưa tay ngăn lại, nói: “Đưa đồ cho ta đi!” Bên ngoài lạnh, để ở bên ngoài sẽ nguội mất.

Triêu Thần vội vâng lời, đưa hộp thức ăn cho ta.

Ta cẩn thận ôm vào lòng, mới cảm thấy loan kiệu chậm rãi được nhấc lên. Ta tựa vào gối mềm, khép hờ mắt. Cả ngày hôm nay, quả thực cũng có chút mệt mỏi, quá nhiều chuyện cùng xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Không biết bao lâu sau, ta cảm thấy loan kiệu từ từ dừng lại. Triêu Thần vén rèm kiệu lên, nhỏ giọng nói: “Nương nương, tới rồi!”

Ta ngồi thẳng lại, Triêu Thần vội vàng đỡ lấy đồ trong tay ta, rồi đưa tay kia đỡ ta xuống kiệu.

Cùng nàng ta bước lên bậc thang, liền thấy Lưu Phúc ra nghênh đón, nói: “Lão nô tham kiến nương nương!”

Ta bảo ông ta miễn lễ, rồi hỏi: “Hoàng thượng có ở trong cung không?”

Ông ta vội thưa: “Có ạ, nương nương tới đúng lúc. Hoàng thượng vừa từ Ngự thư phòng trở về, giờ đang nghỉ ngơi. Lão nô đi thông báo cho người một tiếng trước.” Nói xong liền quay người định đi.

“Lưu công công!” Ta gọi ông ta lại, nói: “Không cần đâu, Lý công công đang ở đấy phải không? Bản cung tự vào là được.”

Lưu Phúc quay người lại, cười nói: “Hoàng thượng sai Tiểu Lý Tử tới Cố phủ rồi, bên trong không có ai, hoàng thượng muốn nghỉ ngơi, chẳng ai dám vào.”

Ta hơi ngạc nhiên, không ngờ Hạ Hầu Tử Khâm lại sai Lý công công tới Cố phủ. Nghe Lưu Phúc nói, hắn vừa mới quay về tẩm cung, có lẽ Lý công công cũng vừa xuất cung chưa được bao lâu. Nhưng Lưu Phúc lại nói, hoàng thượng muốn nghỉ ngơi, không ai dám vào quấy rầy, vậy mà ta tới, sao ông ta dám vào thông báo chứ? Nghĩ tới đây, khóe môi lại giãn ra thành nụ cười, hắn biết ta sẽ tới?

Ta nói với Lưu Phúc: “Nếu hoàng thượng đang nghỉ ngơi thì không cần thông báo đâu”, rồi ngoảnh lại nói với Triêu Thần: “Ngươi chờ ở ngoài này, đưa đồ cho bản cung.”

“Vâng!” Nàng ta vâng lời, đưa hộp thức ăn cho ta.

Khi quay người lại, thấy Lưu Phúc đã nhẹ nhàng đẩy cửa. Ta cất bước vào trong, chỉ thấy một luồng khí ấm áp phả vào mặt. Hắn bị bệnh, lò sưởi trong cung e là lại tăng thêm.

Ta không lên tiếng, khẽ bước tới, hắn để nguyên y phục nằm trên long sàng, có lẽ đang ngủ, ta đi vào mà lông mày của hắn cũng chẳng hề nhíu lại. Thả hộp thức ăn xuống, ta nhẹ nhàng bước tới, định đưa tay kéo lại chăn cho hắn, nhưng hắn đột nhiên đưa tay lên day day huyệt thái dương, nói: “Tiểu Lý tử, đầu trẫm đau quá!”

Ta giật mình, vừa định gọi truyền thái y thì lại nghe hắn nói: “Lúc nãy ngươi đi, Diêu gia có động tĩnh gì không?”

Diêu gia?

Ta kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, chẳng phải hắn sai Lý công công tới Cố phủ sao? Lại đột nhiên hỏi tới Diêu gia làm gì?

Không thấy ai trả lời, hắn mở choàng mắt, thấy ta đang ở bên giường, đôi đồng tử co lại, hạ giọng hỏi: “Đàn Phi, sao lại là nàng?”

Ta vội đáp: “Thái hậu sai thần thiếp mang canh trị ho tới cho Hoàng thượng. Lưu công công nói người đang nghỉ ngơi nên thần thiếp không để ông ấy vào quấy rầy.”

Không biết liệu có phải vì ta nhắc tới “thái hậu” không mà sự tức giận trong mắt hắn cuối cùng cũng dần lắng xuống, đưa mắt nhìn ra sau lưng ta, khẽ nói: “Mẫu hậu sai nàng mang tới sao?”

Ta biết, nhất định hắn đang muốn xem thử thái hậu hay người của Hy Ninh cung có tới không, kết quả lại khiến hắn thất vọng, vì chỉ mình ta tới.

Ta gật đầu bước tới, đỡ hắn dậy. Hắn đặt tay lên miệng, ho một tràng, đỡ trán, chau mày. Ta mới nhớ ra lúc nãy hắn nói đầu rất đau, bèn lên tiếng: “Thần thiếp truyền thái y tới xem bệnh cho Hoàng thượng.”

Hắn không đáp, ta đi tới cửa, gọi Lưu Phúc một tiếng. Ông ta vội vàng đi tới, hỏi: “Nương nương có việc gì sai bảo?”

Ta nói: “Hoàng thượng không được khỏe, ngươi đi truyền thái y tới Thiên Dận cung đi!”

Nghe xong, mặt ông ta biến sắc, vội vàng lui xuống.

Quay người đi tới bên bàn, ta lấy bát canh trong hộp thức ăn ra đưa cho hắn, nói: “Hoàng thượng tỉnh lại thật đúng lúc, không thì canh này lại phải hâm lại lần nữa.”

Hắn đưa tay cầm bát, ngước lên nhìn ta, khẽ hỏi: “Tay nàng sao thế?”

Ta bất giác liếc nhìn tay phải của mình, thật lợi hại, từ nãy tới giờ ta đều dùng tay trái, hắn cũng phát hiện ra sao? Sao ta cảm thấy bất cứ thứ gì nằm trong tầm mắt của Hạ Hầu Tử Khâm thì hắn đều nhìn thấy nhỉ?

Nghĩ tới đây, ta lại muốn cười.

Hắn thấy ta không đáp, lại nói: “Trẫm không biết, hóa ra chép kinh văn lại mệt như thế sao?”

Ta sững người, nghĩ một lát, quyết định không nhắc tới vết thương ở cổ tay, chỉ cười nói: “Có lẽ đã lâu rồi thần thiếp không cầm bút, có phần gượng tay, vài ba ngày nữa là ổn thôi.”

Hắn “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa, chỉ cúi đầu uống canh.

Đặt chiếc bát lên bàn, đỡ hắn tựa vào chiếc gối mềm phía sau, ta đặt tay lên trán hắn, đã hạ sốt. Hắn đưa mắt nhìn ta nhưng không lên tiếng. Ta nói: “Hôm nay thái hậu hỏi thần thiếp, bệnh của Hoàng thượng sao rồi.”

Lúc này hắn mới có chút phản ứng, hờ hững nói: “Thế nàng đáp ra sao?”

“Thần thiếp trả lời đúng sự thật, đêm qua người ho rất nặng, khi lên triều sớm còn sốt.” Ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt hắn, không biết liệu có phải là ảo giác của ta không mà thấy trên khóe môi hắn vương nét cười như có như không.

Hạ Hầu Tử Khâm, nếu hắn đã biết tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài Thiên Dận cung tối qua, vậy thì đương nhiên cũng biết chuyện hôm nay ta phải tới Hy Ninh cung chép kinh cho thái hậu. Đêm qua hắn tới Cảnh Thái cung, phải chăng còn vì nguyên nhân khác, hắn muốn thái hậu biết bệnh tình của mình?

Hoặc là đêm qua, hắn chưa hề uống thuốc, thế nên vẻ mặt của Lý công công mới hoảng hốt như thế, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì. Ta hoảng hốt nhìn nam tử trước mặt, vì vậy hắn mới không muốn truyền thái y tới xem bệnh sao?

Ta nhìn hộp thức ăn đặt trên bàn, thế thì động thái này của thái hậu là nhượng bộ rồi phải không?

Dù ta vẫn chưa biết rốt cuộc giữa hai người họ đang xảy ra chuyện gì nhưng dẫu sao người thắng vẫn là hắn.

“Đàn Phi!” Hắn đột nhiên gọi ta.

Ta giật mình, vội xoay người lại nhìn hắn. Hắn chợt vươn tay ra, nắm lấy tay ta, hơi siết lại, cười trêu chọc. “Trẫm phát hiện, nàng càng lúc càng thông minh, điều này làm trẫm cảm thấy có chút bị uy hiếp.”

Ta mỉm cười, đáp lại ánh mắt thâm trầm của hắn: “Thần thiếp có thông minh hơn nữa cũng không thoát khỏi bàn tay người.”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, khép hờ mắt.

Một lúc sau, ta lại nghe Lưu Phúc ở bên ngoài lên tiếng: “Nương nương, Vương thái y tới rồi.”

Hạ Hầu Tử Khâm đang ở đây, thế mà Lưu Phúc lại gọi ta, có lẽ ông ta vẫn nghĩ Hạ Hầu Tử Khâm đang ngủ chăng?

Ta quay lại, nói: “Mời Vương thái y vào đây!”

Sau đó lại nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, Vương thái y rảo bước đi tới, quỳ xuống, hô: “Thần tham kiến Hoàng thượng, Đàn Phi nương nương!”

Ta đứng dậy, lui ra sau, đáp: “Thái y mau xem bệnh cho Hoàng thượng đi! Hoàng thượng nói đau đầu lắm.”

Nghe thấy vậy, ông ta vội đứng dậy, đi tới bên giường.

Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không mở mắt, Vương thái y cẩn thận bắt mạch cho hắn, lát sau mới lên tiếng: “Thần cả gan xin Hoàng thượng sáng mai không lên triều một ngày.”

Ta hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Bệnh tình của Hoàng thượng nghiêm trọng lắm sao?”

Nghe ta hỏi vậy, Vương thái y mới đáp: “Nương nương chớ lo lắng, thần chỉ muốn Hoàng thượng nghỉ ngơi một hôm. Hoàng thượng đã hạ sốt, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ hết đau đầu.”

Hóa ra là như thế, làm ta còn tưởng bệnh tình của hắn trở nặng.

Người trên giường chợt lên tiếng: “Vương thái y già rồi nên hoa mắt phải không?”

Ta giật mình, thấy Vương thái y cũng kinh ngạc quay người lại, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “Rõ ràng trẫm còn chưa hạ sốt, rõ ràng bệnh của trẫm không chỉ nghỉ ngơi là có thể khỏe lại được.”

Ta ngạc nhiên.

Vương thái y lập tức nhận ra điều gì đó, vội vã cúi đầu, đáp: “Vâng, đúng là thần già cả nên hoa mắt. Hoàng thượng hai hôm rồi vẫn chưa hạ sốt…”

Lúc này hắn mới nói: “Ừ, ngươi lui xuống trước đi!”

“Vâng, thần xin cáo lui!” Vương thái y lau mồ hôi, hoang mang lúng túng ra ngoài.

Nhìn người nằm trên giường, hắn không mở mắt, nhưng lại vươn tay ra ý bảo ta qua. Ta đi tới, nắm lấy tay hắn, nghe hắn nói: “Đàn Phi biết khi quay về phải nói với thái hậu ra sao chứ?”

“Vâng!” Ta đáp, nhưng sao ta cảm thấy, lần này người hắn muốn giấu không chỉ có mình thái hậu chứ?

Chỉ một lát sau, hắn lại bắt đầu ho. Dẫu sao hắn cũng muốn thái y nói thế, nghỉ ngơi cũng không khỏe lên được, vậy thì nghỉ một ngày cũng chẳng to tát gì.

Nhưng hắn lắc đầu, nói: “Trẫm thật sự không muốn bệnh tình nặng thêm, mấy hôm nay công việc quá nhiều, trẫm không thể nghỉ.”

Ta mới nhớ ra, dường như chuyện triều chính mấy năm nay lúc nào cũng bận rộn, lại thêm nạn tuyết và sương giá, tình hình thiên tai quả thật rất nghiêm trọng. Song bây giờ, không biết hắn phải bận cái gì.

Có điều ta sẽ không hỏi hắn những chuyện này, chỉ nói: “Vậy để thần thiếp xoa bóp cho Hoàng thượng một lát.” Nói xong ta liền buông tay hắn ra, ngón tay đặt lên thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp.

Hắn không lên tiếng, ta cũng chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn.

Ngoài mấy tiếng ho thi thoảng bật ra, hắn không hề phát ra âm thanh nào nữa, ta nghĩ rằng hắn đã ngủ rồi.

Định rút tay về thì ngay giây phút ấy, hắn duỗi tay ra, nắm lấy tay ta, khẽ nói: “Trẫm nghĩ rằng hôm nay nàng tới đây để truy hỏi chuyện của Cố Khanh Hằng.”

Ta sững người. Hắn đột nhiên ngồi dậy, mở mắt nhìn thẳng vào ta.

“Tại sao nàng không hỏi chuyện của hắn?”

Hắn hỏi như vậy lại khiến ta không hiểu được. Không phải hắn rất ghét việc ta có quan hệ với Cố Khanh Hằng sao? Thế mà hôm nay lại chủ động hỏi ta việc ấy.

Ta cắn môi, đáp: “Hoàng thượng khai ân giảm cho huynh ấy hai mươi gậy, thần thiếp tạ ơn người thay huynh ấy, chuyện này cũng không cần hỏi nữa.”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng: “Trẫm vốn muốn tăng cho hắn ta hai mươi gậy.”

Ta bật cười, biết hắn đang đùa.

Hắn xuống giường, ta thoáng kinh ngạc, vội vàng đứng lên theo, nghe hắn nói: “Thực ra hai mươi gậy kia có giảm hay không cũng chẳng khác gì, nàng nghĩ mẫu hậu thật sự sẽ đánh chết hắn sao? Ha, đó là con trai độc nhất của Cố Địch Vân kia mà.”

Ta yên lặng, dẫu thái hậu thích thế lực của nhà họ Diêu hơn, song suy cho cùng vẫn phải suy xét tới sự cân bằng thế lực giữa các đại thần.

Đi được vài bước, hắn lại nói: “Việc lần này của thái hậu, chẳng qua là để trẫm cho nhà họ Cố một món nợ ân huệ mà thôi.”

Ta có chút kinh ngạc, xem ra hai mẹ con bọn họ, về chuyện công thì vẫn không cần bàn bạc mà làm việc vẫn ăn ý. Vì giang sơn của Hạ Hầu gia, đến cách nghĩ của họ cũng giống nhau.

Ta đột nhiên lại nhớ tới chuyện hắn giả bệnh trước mặt thái hậu, vậy thì rốt cuộc là tại sao?

Ta đi theo, buột miệng hỏi: “Vậy… vậy Hoàng thượng có tin huynh ấy tư thông với cung tỳ không?”

Hắn chợt liếc mắt nhìn ta. Ta cúi xuống, có chút hồi hộp. Liệu câu hỏi của ta có quá đáng không?

Nhưng hắn không trách mắng ta, chỉ khẽ cười một tiếng rồi đáp: “Trẫm cho rằng nếu hắn thật sự thích cung tỳ nơi hậu cung của trẫm, trẫm không ngại mà thưởng cho hắn mấy người!”

Không đợi ta phản ứng lại, hắn đã kéo tay ta, rảo bước ra ngoài. Còn ta vẫn nghĩ tới lời hắn nói ban nãy.

Thưởng cung tỳ cho Cố Khanh Hằng, hẳn Cố đại nhân sẽ cảm thấy thân phận của cung tỳ kia thấp hèn. Ha, chẳng phải năm ấy ông ta cũng đối xử với ta như thế sao? Nhưng Cố Khanh Hằng, huynh ấy chắc cũng sẽ không đồng ý. Huynh ấy chính là người cố chấp như thế.

Lưu Phúc thấy chúng ta ra khỏi phòng, bèn kinh ngạc, vội vàng quay người lấy áo choàng lông chồn rồi đuổi theo, khoác lên cho hắn, nhỏ giọng nói: “Đêm lạnh lắm, Hoàng thượng vẫn chưa đi nghỉ sao?”

Hắn “ừ” một tiếng rồi nói: “Các ngươi đều lui xuống đi!”

Lưu Phúc ngẩn ra một lát, cuối cùng vẫn vâng lời lui xuống. Chỉ trong phút chốc, cả Thiên Dận cung vô cung im ắng, ngoài những ngọn đèn lồng bị gió thổi lay thì chẳng còn bóng người nào khác.

Hắn kéo tay ta, đứng trên hành lang ngoài Thiên Dận cung, một tay chống lên lan can bằng đá cẩm thạch, mắt nhìn về phía xa xa. Vào mùa này, trên bầu trời đêm vẫn chưa nhìn thấy sao, đâu đâu cũng chỉ có một màu đen.

Ta liếc mắt nhìn hắn, hắn đột nhiên lên tiếng: “Nàng và Cố Khanh Hằng là thanh mai trúc mã à?”

Lời của hắn như một sự cảm thán. Ta chỉ gật đầu.

Hắn lại nói: “Cùng lớn lên bên nhau…”

Ta chỉ thấy lòng nặng trĩu, phải chăng hắn đang nhớ tới Phất Hy năm đó, bởi vậy mới nhắc tới thanh mai trúc mã, mới nói cùng lớn lên bên nhau?

Hắn đột nhiên cúi đầu nhìn ta, hỏi: “Thế mà nàng chưa từng yêu hắn ta sao?”

Kinh ngạc nhìn nam tử có dung mạo anh tuấn, ta thật sự muốn hỏi, vậy người và Phất Hy thì sao? Người có yêu nàng ta không?

Bàn tay bị hắn nắm khẽ run lên, ta thầm cười chế giễu sự ngốc nghếch của bản thân. Nếu hắn không yêu Phất Hy thì sao lại gọi tên nàng ta ngay cả trong mơ? Nếu hắn không yêu nàng ta, sao lúc nãy lại hỏi ta những lời như vậy?…

Ta gượng cười, đáp: “Chữ yêu này thật quá nặng nề. Năm ấy thần thiếp hãy còn ít tuổi, đương nhiên cũng chẳng nghĩ sâu xa gì.”

Bên tai lại vang lên câu nói của Cố Khanh Hằng, Tam Nhi của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi…

Giọng nói dịu dàng của huynh ấy, nụ cười của huynh ấy đều tựa như làn gió. Ta nhớ lại, trái tim như bị thứ gì đó khẽ chạm vào, hơi nhói lên đau đớn. Nhưng ta không nói được nên lời, lại ngẩn người, nếu lúc này hắn hỏi, liệu ta có yêu hắn không, ta nên trả lời thế nào đây?

May mà hắn chỉ khẽ cười, vươn tay kéo ta vào lòng, không hỏi câu ấy.

Tay ta bất giác đặt lên người hắn, xuyên qua lớp áo choàng lông chồn dày, luồn vào tận bên trong. Ngón tay lướt qua hình huyền long thêu phức tạp trước ngực áo hắn, ta chợt thấy nhói đau.

Ta hạ giọng gọi hắn: “Hoàng thượng…”

“Ừ!” Hắn đáp lại nhưng không cúi xuống nhìn ta.

Ta khẽ hít sâu một hơi, nói: “Hoàng thượng vẫn đau đầu sao?”

Hắn như ngẩn ra một lát, lại đáp một tiếng “ừ”.

Ngước mắt lên, nhìn gương mặt lạnh lùng của nam tử, từng đường nét đều rõ ràng nhưng lại cho ta cảm giác mông lung. Rõ ràng gần trong gang tấc nhưng sao tựa như xa không với tới được?

Không hiểu vì sao, ở bên hắn, mỗi phút yên tĩnh ta đều nhớ tới tiên sinh của ta, Tô Mộ Hàn. Khi ấy, ta và y cách nhau một tấm rèm mỏng, từ ba năm trước… tới ba năm sau. Mà bây giờ, tấm rèm ấy cuối cùng cũng có thể vén lên, nhưng người ấy… đã không còn.

Còn ta và Hạ Hầu Tử Khâm, rõ ràng có thể gần nhau như vậy thậm chí ta có thể ôm siết lấy hắn, nhưng lại cách cả một trái tim.

Liệu có phải bởi trong tim hắn đã có một người tiến vào, thế nên dù ta có cố gắng thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ thấy ta đang đứng bên cạnh hắn mà không phải là trong trái tim hắn?

Làn gió lạnh lướt qua khiến ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Tỉnh chưa? Tỉnh lại đi!

Khóe miệng bất giác nở nụ cười gượng gạo, ai nói đế vương không có tình yêu?

Hắn có. Chỉ là tình yêu của hắn, năm năm trước đã đánh rơi mất rồi…

Trái tim dần đau đớn. Ta… thương hắn.

Ta khẽ nói: “Hoàng thượng, quay về nghỉ ngơi thôi! Ngày mai còn phải lên triều sớm.”

Lúc này hắn mới dần thu lại ánh mắt đang nhìn về nơi xa, nhìn ta, khẽ mỉm cười, trên gương mặt hơi nhợt nhạt của hắn tản ra dư âm của quãng thời gian xa xưa… Ta nhìn tới ngây dại.

Hắn đột nhiên cúi xuống, ghé vào tai ta, cười nói: “Trẫm tin nàng, tin chuyện của nàng và Cố Khanh Hằng.”

Ta lại sững người. Chẳng lẽ, hắn im lặng trong khoảng thời gian lâu như vậy là suy nghĩ về chuyện giữa ta và Cố Khanh Hằng? Nghĩ lâu như thế rồi mới cười nói cho ta hay, hắn tin ta.

Bàn tay ôm hắn hơi run rẩy, nụ cười nơi khóe miệng dường như càng trở nên xa xôi.

Hắn lại hỏi: “Nàng có tin trẫm không?”

Đôi mắt ta chợt mở to.

Hắn hỏi, ta có tin hắn không? Song ta lại không biết, rốt cuộc hắn đang hỏi tới chuyện gì, tin hắn chuyện gì chứ? Chuyện hắn với Phất Hy hay với bao nhiêu phi tần trong hậu cung thiên triều này?

Hắn không để ta trả lời đã ôm lấy ta, nói: “Trẫm mệt rồi, về cung nghỉ ngơi trước, nàng cũng về Hy Ninh cung đi! Có lẽ mẫu hậu đang đợi nàng về trả lời đấy.” Nói xong, không nhìn ta nữa, hắn quay người rảo bước đi.

Ta há miệng nhưng cuối cùng vẫn không gọi hắn lại, ngẩn ngơ đứng đó một hồi, thở dài một tiếng rồi đi ra khỏi điện.

“Nương nương!” Triêu Thần từ xa đã nhìn thấy ta, vội đi tới dìu.

Ta để nàng ta dìu xuống bậc thang, nghe nàng ta nhỏ giọng nói: “Nương nương, lúc nãy Thụy công công tới đây. Hôm qua người căn dặn muốn hỏi thăm chuyện của Thư Quý tần…” Nàng ta liếc nhìn ta, ta đương nhiên đồng ý, gật đầu ra hiệu nói tiếp. Nàng ta đi sát lại bên ta, tiếp tục nói: “Phương Hàm cô cô sai người dò la, mấy hôm nay Thư Quý tần vẫn ở trong Ngọc Thanh cung, không hề bước ra ngoài. Như Ý cũng vậy.”

“Không ai ra khỏi đó sao?” Ta nhíu mày, hỏi.

Triêu Thần gật đầu, đáp: “Có, nhưng đều không có liên quan gì tới Vinh Phi.”

“Vậy còn Tích tần thì sao?”

Nàng ta lắc đầu: “Cũng không có.”

Ta im lặng, nếu không phải Thư Quý tần thì những lời Triêu Thần vừa nói cũng khá thuyết phục, dẫu sao ân oán giữa nàng ta và Thiên Phi cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Song điều ta không nghĩ ra là, không phải nàng ta thì còn ai có thể trợ giúp Thiên Phi, tuyệt đối không thể nghĩ ra màn kịch khôn khéo mà mạo hiểm như hôm qua được. Sau một vòng lại có thể đẩy chuyện này về Cố gia một cách êm đẹp. Ha, cách này không phải cách người thường có thể nghĩ ra.

Triêu Thần thấy ta không nói gì, lại nói tiếp: “Chi bằng, nô tỳ quay về chuyển lời, bảo cô cô sai người bí mật điều tra kĩ càng hơn?”

Ta lắc đầu, trầm giọng nói: “Không, chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa!”

Ta hơi lo, có người đang ở đằng sau bức màn, chăm chú quan sát hết thảy. Nếu thật sự là thế, ta ắt phải cẩn thận hơn mới được.

Lúc này Triêu Thần mới thưa “vâng”, ta lại nói: “Nhưng mai ngươi vẫn phải về Cảnh Thái cung một chuyến, nếu bản cung chép kinh văn cho thái hậu, cả ngày mặc những bộ y phục sặc sỡ đương nhiên không phù hợp. Ngươi tìm mấy bộ y phục giản dị một chút rồi mang tới đây.” Nhìn cách thái hậu ăn mặc hôm nay, ta mới nhớ ra chuyện này, may mà hôm nay chưa bị bà nhắc nhở.

Thấy Triêu Thần gật đầu, ta lại nhỏ giọng nói: “Nói cho cô cô biết, để nàng ta đi thăm dò chuyện thái tử tiền triều và Phất Hy.”

Rõ ràng ta nhìn thấy tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Triêu Thần nhưng nàng ta thức thời không biểu lộ ra ngoài. Lúc này, hai người đã tới gần loan kiệu, nàng ta đỡ ta lên kiệu, chỉ cúi đầu thưa: “Vâng! Vậy sáng sớm mai nô tỳ xin đi, khi trở lại, nương nương thay bộ y phục khác giản dị hơn rồi hãy tới Phật đường ở Hiên các cùng thái hậu.”

Ta gật đầu, nhìn nàng ta buông rèm kiệu xuống.

Loan kiệu đi được một đoạn, chợt nghe thấy có tiếng cung tỳ truyền tới: “Lúc nãy ta lại thấy ghé qua Khánh Vinh cung, ngươi nói xem liệu có phải long thai của Vinh Phi nương nương…”

“Suỵt, ngươi không muốn sống à! Những lời này có thể nói bậy được sao? Vả lại, Vinh Phi nương nương mang long thai, truyền thái y thường xuyên chẳng có gì bất thường cả!”

Ta bất giác vén rèm kiệu lên, nhìn theo hướng người nói.

Thấy bóng dáng hai cung tỳ dần khuất sau khóm hoa, ta không kêu dừng kiệu, đi thêm một lát thì chẳng còn nghe thấy gì. Ta lại chợt nhớ, hình như hơn một tháng trời, lần nào gặp Thiên Phi, sắc mặt tỷ ta cũng không tốt lắm.

Chẳng lẽ long thai thực sự có gì khác lạ? Đầu ngón tay ta hơi run lên, nếu như thế, người ở Thái y viện sao dám giấu giếm! Đó là tội chết!

Nhưng theo lời cung nữ ban nãy đã nói, Thiên Phi đang mang long thai, dẫu có thường xuyên truyền thái y cũng là chuyện thường.

Việc này, nếu ta hỏi thăm, e là sẽ khiến người khác chú ý, rồi lại cho rằng ta có ý đồ gì với bào thai trong bụng tỷ ta.

Tới Hy Ninh cung, vừa xuống loan kiệu đã thấy Quyến Nhi đợi ở cửa cung. Thấy ta đi tới, nàng ta vội vàng nghênh đón, nói: “Nương nương đã về rồi, thái hậu đang đợi người ạ!”

Ta gật đầu, theo nàng ta đi vào. Hạ Hầu Tử Khâm tính toán thật chuẩn, hắn biết thái hậu đang đợi câu trả lời của ta, bởi vậy không giữ ta lại.

Quyến Nhi dẫn ta tới bên ngoài tẩm cung của thái hậu, đứng sang bên thông báo: “Mời nương nương vào trong, thái hậu vẫn chưa nghỉ.”

Nói xong, nàng ta đẩy cửa cho ta. Ta đẩy tay Triêu Thần ra, bước vào phòng. Mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng của thái hậu: “Đàn Phi đã về rồi à?”

Ta hơi giật mình, vội đáp: “Vâng! Thần thiếp vừa về, nghe Quyến Nhi nói thái hậu đang chờ, thần thiếp lập tức tới đây!” Đi vòng qua bức bình phong thật dài, ta hành lễ với thái hậu.

Bà mỉm cười, đáp: “Không phải ai gia chờ ngươi về để hỏi thăm xem bệnh tình của hoàng thượng thế nào sao?”

Ta bước lên trước, cúi đầu nói: “Hoàng thượng đã uống canh trị ho thái hậu sai thần thiếp mang tới rồi. Hoàng thượng…” Lặng lẽ liếc nhìn bà, nắm tay hơi siết lại, ta cắn răng nói: “Hoàng thượng vẫn sốt cao nhưng lại không chịu nghỉ lên triều.”

Móng tay giả của thái hậu đặt trên mặt bàn phát ra tiếng động khe khẽ, bà ngồi thẳng người, nói: “Thế sao Đàn Phi quay về đây?”

Ta đành thưa: “Hoàng thượng nói muốn nghỉ ngơi, đuổi thần thiếp về.”

Thái hậu nhìn ta một cái, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng người thưa: “Thái hậu, Vương thái y tới rồi.

Trong lòng ta giật thót, chẳng phải Vương thái y chính là thái y lúc nãy tới xem bệnh cho Hạ Hầu Tử Khâm sao? Thái hậu gọi ông ta tới, chắc hẳn muốn hỏi thăm bệnh tình của hắn. Nhưng Vương thái y ra khỏi Thiên Dận cung sớm hơn ta rất nhiều, vậy mà bà lại hỏi ta trước.

“Để ông ta vào!” Thái hậu nói với người ở bên ngoài, rồi lại nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói: “Ai gia nghe nói hoàng thượng truyền thái y, trong lòng không yên, liền sai người gọi ông ta tới hỏi thăm. Nhưng không ngờ ngươi lại về trước, không chờ nổi nên hỏi ngươi trước.”

Ta thầm cười lạnh lùng, chẳng trách ban ngày bà lại hỏi ta “lưỡng thiệt” là gì, hóa ra muốn thăm dò xem lời nói của ta liệu có thật không.

Song dù có là như thế, ta cũng chỉ có thể cúi đầu thưa: “Thái hậu quan tâm tới sức khỏe của hoàng thượng, thần thiếp hiểu.”

Thái hậu lại nói: “Không có việc gì thì ngươi về nghỉ ngơi đi!” Bà đưa mắt nhìn tấm bình phong ở bên. Đương nhiên ta hiểu, bà không muốn ta chạm mặt Vương thái y.

Nghe thấy tiếng Vương thái y bước vào ở phía sau, ta cúi người hành lễ với thái hậu rồi xoay người đi vòng qua tấm bình phong, đi thẳng ra cửa.

Quyến Nhi mở cửa cho ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương về thẳng Đông Noãn các, hay là…”

“Về thẳng thôi, hôm nay bản cung cũng mệt rồi.” Ta không nhìn nàng ta, chỉ ra khỏi phòng rồi vịn vào tay Triêu Thần đi tiếp.

“Nô tỳ cung tiễn nương nương.” Tiếng Quyến Nhi vang lên phía sau.

Đi được vài bước, Triêu Thần mới hỏi: “Nương nương, nô tỳ trông thấy Vương thái y vào, chẳng lẽ thái hậu phượng thể bất an?”

Ta cười lạnh một tiếng, bất giác ngoái đầu lại.

“Nương nương…”

Triêu Thần khẽ gọi, ta lắc đầu, lại xoay người đi về Đông Noãn các. Lần này chỉ đơn thuần là xem lời nói của hoàng thượng và thái hậu, rốt cuộc ai có sức nặng hơn mà thôi. Nhưng giả sử Vương thái y nói khác với ta, như thế ngày mai thái hậu sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.

Hôm sau, Triêu Thần ra ngoài chưa được bao lâu đã quay trở lại. Ta có chút ngạc nhiên, không phải bảo nàng ta về Cảnh Thái cung lấy y phục tới sao? Sao nhanh như thế được?

Ta quay người, thấy người đi vào là Quyến Nhi.

Nàng ta bước tới hành lễ, nói: “Nô tỳ xin thỉnh an nương nương!”

Ta nhíu mày nhìn nàng ta, hỏi: “Sớm thế này sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ thái hậu tìm bản cung có việc?”

Nàng ta cười, đáp: “Nương nương quả là liệu việc như thần.”

Lời nói của nàng ta khiến ta kinh ngạc, chẳng lẽ hôm qua thái y thật sự không bẩm báo lại bệnh tình của Hạ Hầu Tử Khâm như lời hắn dặn? Thế nên mới sáng sớm thế này thái hậu đã sai người đến tìm ta hỏi chuyện sao?

Ta đang suy nghĩ thì nghe Quyến Nhi nói: “Thái hậu nói, hôm qua thấy nương nương dốc lòng chép kinh văn, kỳ hạn mười ngày được bỏ, lát nữa nương nương có thể hồi cung.”

Nàng ta nói khiến ta ngẩn người, thật không ngờ rốt cuộc lại là vì việc này.

Quyến Nhi lại nói: “Nô tỳ đã chuyển lời, xin cáo lui trước!” Nàng ta lại cúi người hành lễ rồi lui xuống.

Ta ngẩn ngơ trông theo bóng lưng nàng ta, hoang mang đứng dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện