Giờ phút này Cố Lan Phức hiểu rõ một câu: Hàm oan mạc bạch, hữu khẩu nan ngôn.
Nàng ta nói rõ không được, bởi vì nàng ta không biết giải thích thế nào, vì sao hơn mười con chim anh vĩ, nàng ta lại hoàn toàn có thể chỉ ra con anh vũ “bị ngộ nhận là đáp án chính xác kia”.
Nàng ta cảm thấy mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn mình, nàng ta cũng phát hiện Nhị hoàng tử đang dùng ánh mắt thất vọng để nhìn nàng ta, nhưng nàng ta không biết biện minh cho mình như thế nào.
Nàng ta chỉ có thể kiên trì đứng ở nơi đó, miễn cưỡng nói: “Ta cho rằng, đây chỉ là lông trắng, chắc là anh vũ giả, chưa từng nghĩ còn có chuyện như vậy.”
Lời này, đương nhiên là không có người tin.
Cố Cẩm Nguyên khẽ thở dài: “Muội muội, tính tình này của muội, khi nào mới sửa được, thật ra vừa rồi ta đã cảm thấy muội muội không hiểu về anh vũ, sẽ không tự tin lớn tiếng xằng bậy, muội xem đi, hôm nay thật sự là sai rồi.”
Cố Lan Phức: “…”
Nàng ta nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Nguyên, thừa nhận, đúng vậy, Cố Cẩm Nguyên là cố ý.
Cố Cẩm Nguyên biết rõ con chim anh vũ đó là giả, mới cố ý kích thích mình, mới cố ý muốn làm cho mình thấy nàng không hiểu biết gì, tóm lại là cố tình đào một cái hố chờ mình nhảy vào.
Nhưng hết lần này tới lần khác chính mình ngu ngốc tự nhảy vào!
Cố Lan Phức hít sâu một hơi, nàng ta cảm thấy ngực bị đè nén, thậm chí nàng ta còn hoài nghi, đời trước, có phải chính Cố Cẩm Nguyên tâm tư khó lường này đã đào một cái hố, để mình gả cho Thái tử, sau đó Cố Cẩm Nguyên nàng rút củi dưới đáy nồi, trước tiếp làm cho Nhị hoàng tự kế vị, nàng trở thành Hoàng hậu không!
Biết rõ đằng sau dung mạo tuyệt thế dịu dàng này lại cất giấu một lòng dạ hiểm ác như vậy!
Đàm Ti Duyệt bên cạnh, sau khi khiếp sợ rốt cuộc cũng thở phào, nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Nguyên: “Nhị cô nương, vừa rồi cô nương đã giao ước, không phải muốn nuốt lời chứ?”
Nàng ấy vừa nhắc tới, tất cả mọi người đều nhớ đến, rất nhiều người thích xem náo nhiệt nhìn Cố Lan Phức.
Thật ra đều là quý nữ ở kinh thành, phụ mẫu ngoại gia của Cố Lan Phức đều không phải người có thể đắc tội được, nhưng bây giờ, các nàng không khỏi cảm thấy “đáp án sai” kia của Cố Lan Phức quá mức kỳ quái.
Thế cho nên tất cả mọi người muốn tiếp tục xem diễn tiếp, nhìn xem trong hồ lô của nàng ta bán thuốc gì.
Cố Lan Phức nhịn xuống cảm giác nhục nhã, cắn răng nói: “Được, ta kính trà cho tỷ tỷ.”
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, nói: “Thật ra vừa rồi muội muội đánh cuộc với ta, ta đã cảm thấy, ta và muội đều là tỷ muội, vui đùa mà thôi, cần gì phải làm thế? Nhưng muội muội cứ phải cùng ta đánh cuộc thi lễ kinh trà…”
Nói xong, nàng lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhớ tới, đúng, Cố Cẩm Nguyên đúng là không muốn đánh cược với Cố Lan Phức, là chính ngươi không nên đánh cược, còn muốn đánh cược cái gì mà thi lễ kính trà nghĩ muốn làm nhục người khác.
Kết quả làm nhục chính mình!
Đây không phải là đáng đời sao? Cố Lan Phức: “…”
Đây là đuổi cùng giết tận à!
**
Cố Lan Phức pha trà cho Cố Cẩm Nguyên, lúc pha trà tay đều run lẩy bẩy.
Quan trọng là Cố Cẩm Nguyên sau khi uống trà, lại ung dung nói một câu: “Pha trà như làm người, trà đạo giống như đạo làm người, muội muội hãy ghi nhớ.”
Cố Lan Phức: Ghi nhớ cái đầu ngươi!
Nhưng lời này nghe vào tai mọi người lại có ý tứ khác.
Đặc biệt nghĩ đến bộ dạng đắc ý quyết chí thề muốn thắng vừa rồi của Cố Lan Phức, càng khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.
Cố Lan Phức dĩ nhiên cảm giác được người bên cạnh nhìn nàng ta thế nào, nhưng nàng ta chỉ có thể cúi đầu, nhục nhã nhẫn nhịn, cố gắng vượt qua.
Bằng không nàng ta còn có thể làm thế nào, chuyện này nàng ta không giải thích được.
Phu nhân Duệ Viễn hầu cũng hiểu được chuyện này cực kỳ không hợp, lúc này vội vàng chiêu đãi mọi người dùng trà và điểm tâm, mọi người đều tự tản ra.
Cố Lan Phức lại càng không có lòng dạ muốn ở lại, cho dù biết rõ Nhị hoàng tử ở đây, nàng ta cũng không có ý chí muốn thủ thành trì, Nhị hoàng tử cực kỳ có thể lại cấu kết với Cố Cẩm Nguyên, nàng ta cũng không có tâm đi ứng chiến.
Lúc này vội vàng rời đi.
Cố Cẩm Nguyên thấy vậy, vốn muốn đi cùng, nhưng Đàm Ti Duyệt lại cố gắng giữ lại, phu nhân Duệ Viễn hầu cũng muốn nàng ở lại, lúc này khách mời đều đã rời đi, trong biệt uyển cũng yên tĩnh hẳn, nàng nghĩ một chút cũng đáp ứng ở lại, cùng Đàm Ti Duyệt ở lại đây mấy ngày
Hôm nay trong biệt uyển cũng chỉ có Cố Cẩm Nguyên và Đàm Ti Duyệt, còn có đại tẩu Đàm Ti Duyệt và Đàm đại phu nhân mà thôi.
Đàm đại phu nhân là một người có tính tình cởi mở, tiểu cô và Cố Cẩm Nguyên ở đây, mang theo các nàng đi ngắm hoa xem chim du xuân, thời gian trôi qua cực kỳ tiêu diêu tự tại.
Qua hai ba ngày như thế, tuy Cố Cẩm Nguyên vui đến quên cả trời đất, nhưng cũng phải trở về.
Đàm Ti Duyệt lại khuyên nàng: “Ngươi phải đi rồi sao, ở chỗ này thêm mấy ngày với ta không được sao? Dù sao mẫu thân ta cũng đã nói với người nhà của ngươi rồi.”
Cố Cẩm Nguyên có chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ có thể trốn mấy ngày cũng không tệ.
Nàng làm cho Cố Lan Phức mất mặt như vậy, tuy trong đó là do Cố Lan Phức gieo gió gặt bão, nhưng cũng khó thoát khỏi bị hỏi lung tung này kia, đến lúc đó ngươi nói nàng muốn giải thích hay không giải thích đây?
Đàm Ti Duyệt nhớ tới chuyện này, vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Chúng ta đã điều ta tất cả người biết lúc ấy, từng người đều tuyệt đối không có khả năng tiếp xúc với muội muội ngươi, chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng được.”
Nếu là trùng hợp thì không giống.
Chuyện này đương nhiên là rất kỳ quái, Cố Cẩm Nguyên cũng không tin đó là trùng hợp, tại đã trải qua rất nhiều chuyện, nàng cho rằng, trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, tất cả đều là có ý định!
Nàng nhớ tới chuyện cổng chào sập lần trước.
Hai chuyện này, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến mức kỳ lạ.
Nàng lại nghĩ đến chuyện phấn hoa đào.
Có một loại giải thích, vị muội muội Cố Lan Phức này của nàng, thật sự có khả năng biết trước.
Loại suy nghĩ này cứ quanh quẩn ở trong đầu Cố Cẩm Nguyên, thế cho nên chờ đến khi Cố Cẩm Nguyên trở lại Ninh Quốc Công phủ, nàng vừa đến trước cửa nhìn hai con sư tử đá lớn trước cửa, đều cảm thấy sư tử đá này có vẻ âm trầm ở hơn ngày thường.
Trở lại trong phủ, nàng nhanh chóng tắm rửa thay y phục, sau đó mang theo anh vũ hổ bì đi thẳng đến chỗ lão thái thái.
Sau khi nàng đi vào, lão thái thái thấy nàng, cười ra tiếng, để nàng ngồi xuống.
Nhị phu nhân ở bên cạnh cũng cười, nhưng lại nháy mắt với nàng.
Cố Cẩm Nguyên lập tức hiểu rõ, mặt không đổi sắc, dâng lên anh vũ hổ bì, sau đó cúi đầu không nói.
Lão thái thái lười biếng dựa vào trên nhuyễn tháp: “Mấy ngày nay ở bên ngoài chơi vui không?”
Cố Cẩm Nguyên cung kính nói: “Trong lòng nhớ lão thái thái, muốn trở về sớm, nhưng trước đó người ta giữ ở lại, giống như có ý gì đó, con cũng không dám trở về, đành phải chờ ở đó vài ngày.”
Lão thái thái mặt mày không đổi: “Có ý gì?”
Cố Cẩm Nguyên thấy vậy, biết mình phải cẩn thận, nói sai, có lẽ thành trì vừa chiếm được lại muốn phản bội mình.
Nàng cúi đầu, khẽ thở dài: “Cũng là trách con không hiểu chuyện, nghĩ muốn khuyên muội muội đừng lên đoán cái con anh vũ kia, nhưng không ngờ muội muội lại muốn đánh cược với con. Thật ra tỷ muội chúng con đánh cược cũng không có gì, ai thua ai thắng, không phải con anh vũ này đều sẽ tặng cho lão thái thái sao. Chỉ là hết lần này tới lần khác ---“
Lão thái thái nghe vậy, ngược lại không quá để tâm đến chuyện Cố Lan Phức khóc lóc kể nể với mình trước đó, liền hỏi: “Hết lần này tới lần khác như thế nào?”
Cố Cẩm Nguyên thở dài, kể rõ đầu đuôi từ đầu đến cuối không giấu diếm bất cứ điều gì.
“Vốn hạ nhân biệt uyển truyền sai tin, truyền sai thì cứ truyền sai, muội muội đoán lung tung đoán sai cũng không sao, ai cũng sẽ không để trong lòng, chỉ coi như là chuyện tiểu hài tử vui đùa mà thôi, nhưng ai biết, muội muội chắc chắn mình đoán đúng, đoán đúng ngược lại là do người khác truyền sai, cái này không khỏi khiến người khác suy nghĩ nhiều.”
Giọng nói của Cố Cẩm Nguyên dịu dàng, êm tai, không khỏi khiến người khác tin tưởng.
Huống hồ, lão thái thái vốn không tin nhiều, bây giờ nghe Cố Cẩm Nguyên nói, dĩ nhiên là tin tưởng mười phần.
Lão thái thái nhíu mày: “Làm sao nàng lai có thể đoán ra được con chim anh vũ mà hạ nhân truyền sai.”
Chuyện này thật sự là có chút kỳ quái, ngươi tùy tiện chỉ một con, sai cũng không sao, nhưng ngươi tùy tiện chỉ, hết lần này tới lần khác không phải là con khác, không phải do người khác nghĩ nhiều!
Cố Cẩm Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, cho nên trong lòng Phu nhân Duệ Viễn hầu rất nghi ngờ, muội muội vội vàng rời đi, nếu con cũng rời đi theo, sợ người khác sẽ nói chúng ta là kẻ giả dối, con chỉ có thể ở lại mấy ngày, từ từ nói chuyện với người ta.”
Lão thái thái buông tiếng thở dài, nhìn Cố Cẩm Nguyên: “Duệ Viễn hầu phủ nói thế nào?”
Cố Cẩm Nguyên: “Dĩ nhiên là trong lòng họ có nghi ngờ, nhưng con lén nghe ngóng, các nàng đã điều tra tất cả mọi người, xác nhận không có ai tiếp xúc với muội muội, chắc thật sự là đúng dịp.”
Lão thái thái khen ngợi gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”
Nhìn về phía tôn nữ này: “Ngược lại làm phiền con, giúp đỡ hòa giả, bằng không người ta lại nghĩ nhiều, vậy sau này quan hệ giữa hai nhà sẽ không còn tốt nữa.”
Loại chuyện này, nếu muốn giải thích, phải rèn sắt khi còn nóng, nếu như chờ sau này, lòng người sinh nghi ngờ, làm trưởng bối lại đặc biệt đến giải thích chuyện này, ngược lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Mà Cố Cẩm Nguyên không vội trở về, ngược lại ở lại đó giải thích rõ ràng với người ta, cái này dĩ nhiên là đúng.
Đang nghĩ như vậy, bên ngoài vàng lên tiếng bước chân, là Hồ Chỉ Vân mang theo Cố Lan Phức tới.
Vành mắt Cố Lan Phức hồng hồng, vừa nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, mắt nàng ta liền đỏ lên giống như gặp kẻ thù, liếc Cố Cẩm Nguyên.
Cố Câm Nguyên vẻ mặt khéo léo, vẻ mặt dịu dàng ngồi ở bên cạnh lão thái thái, còn giúp lão thái thái cầm chày mỹ nhân đến đấm chân.
Hồ Chỉ Vân nhìn thấy vậy, ngược lại nở nụ cười: “Đại tiểu thư của chúng ta đã trở về rồi?”
Cố Cẩm Nguyên đứng lên, đi đến hành lễ, tuy nhiên sắc mặt rất thờ ơ, nhưng cũng lễ tiết chu toàn.
Hồ Chỉ Vân cười: “Mẫu thân, lúc này đây, lễ mà Đại tiểu thư chúng ta ban tặng, Lan Phức là mất mặt.”
Lão thái thái vốn vì chuyện này có chút bất mãn với Cố Cẩm Nguyên, nhưng bà nghe Cố Cẩm Nguyên nói xong, nghĩ lại, lại bắt đầu cảm thấy, Cố Cẩm Nguyên không sai, nhưng Cố Lan Phức, thật sự làm người khác nhìn không thấu.
Cho nên sau nghi nghe tức phụ nói, bà chẩm rãi nói một câu: “Cái này cũng không có gì, dù sao lúc này không phải lúc dọa người, lại mất một lần nữa, tính là gì?”
Cố Lan Phức: “…”
Nàng ta nghe thấy vậy, sửng sốt, sau đó “oa” một tiếng, nàng ta khóc lên.
Nàng ta khóc, bịch bịch quỳ ở nơi đó: “Tổ mẫu, mẫu thân, con, con thật không biết vì cái gì mà con lại đoán đúng con kia, con thấy con chim anh vũ đó có lông màu trắng, nghĩ không phải là anh vũ.”
Lão thái thái vốn không muốn nghe, những thứ này có thể là nói thật sao? Nói thật sẽ không nói ra, có thể giải thích tất nhiên là giả rồi.
Hồ Chỉ Vân nhìn nữ nhi khóc, trên mặt lại không có gì đau lòng, bà ta thản nhien liếc qua Cố Cẩm Nguyên, rồi nói: “Mẫu thân, con nghĩ, Lan Phức là không muốn tranh cãi, hôn sự với Nhị hoàng tử, cũng nên tính toán lại một lần nữa.”
Lời vừa nói ra, lão thái thái sợ run lên.
Đầu lông mày Cố Cẩm Nguyên khẽ nhíu lại.
Mà Cố Lan Phức lại càng khóc to hơn.
Hồ Chỉ Vẫn cũng nhíu mày, không có phản ứng với nữ nhi của mình, mà nói thẳng: “Hôn sự này, thật ra vốn là đính ước cho đích trưởng nữ Ninh Quốc Công phủ, bây giờ…”
Bà ta còn chưa nói hết, Cố Lan Phức quỳ gối trước mặt bà ta: “Mẫu thân, không được, nhất định không được!”