Một người vì chính sự, có thể hơn mười ngày không trở về, một người ngay cả ngày sinh của lão mẫu thân mình cũng không biết, ngươi có thể trông cậy vào hắn đi quan tâm đến nữ nhi hơn một năm không gặp sao? Hồ Chỉ Vân nheo mắt, bà ta bắt đầu hoài nghi.

Hoài nghi rốt cuộc Cố Du Chính đang suy nghĩ cái gì, hắn thật tự hoàn toàn không quan tâm đến nữ nhi do nữ nhân kia sinh ra sao, hay hắn đang giả bộ?

Một khả năng bà ta chưa bao giờ nghĩ tới lại xuất hiện trong đầu lúc này, loại ý nghĩ này làm cho trong lòng bà ta như bị một cây kim đâm trúng, cũng không phải không thể chịu đựng được, nhưng cũng không thoải mái.

Vài chục năm rồi, bà ta lo chuyện quản lý Ninh Quốc Công phủ, tân tân khổ khổ, bà ta chỉ mong đợi nam nhân kia, ngón trông một ngày nam nhân kia có thể quay đầu lại nhìn mình, kết quả thì sao, có lẽ trong lòng hắn chỉ nhớ đến nữ nhân kia mà thôi?

Thoáng cái trong lòng Hồ Chỉ Vân loạn như ma.

Cố Lan Phức lại đỏ mắt, không, đương nhiên nàng ta không tin.

Phụ thân kia, trong mắt hắn không có bất kỳ người nào, hắn vốn dĩ chính là một người tâm địa sắt đá, nàng ta và ca ca đệ đệ sớm đã thành thói quen, không phải sao?

Cố Lan Phức nhớ tới ngày đó, nàng ta dẫn Cố Cẩm Nguyên đến chỗ phụ thân, phụ thân vốn chẳng muốn liếc mắt nhìn bọn họ, không phải sao?

Trong lòng Cố Lan Phức hơi bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Chắc là tỷ tỷ nhắc tới, phụ thân thuận miệng nói một câu thôi.”

Cho nên ngươi đừng thiếp vàng lên mặt mình, không cần để ý.

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy lời này, nở nụ cười: “Đúng, thật ra chữ Vương Kinh Như này, cũng là phụ thân thuận tay mang đến, dù sao cũng không quá quý giá gì, tùy tiện treo ở đó, qua vài ngày không thích nữa, vứt đi là được.”

Cố Lan Phức: “…”

Người này thật đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ? Nhìn nàng xem, có bộ dạng của tiểu thư khuê các Quốc Công phủ sao?

Cố Lan Phức nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Nguyên, nàng ta bắt đầu hoài nghi, đời trước Nhị hoàng tử kia chắc chắn là bị nàng lừa!

Nàng ta thậm chí còn cảm thấy, nàng ta hẳn là nên nghĩ biện pháp, ở trước mặt mọi người vạch trần bộ dạng không lên nổi đài của Cố Cẩm Nguyên, khiến cho nàng trở thành trò cười trong kinh thành! Đến lúc đó, cho dù nàng có đẹp, ai sẽ thích nàng, phụ thân còn có thể đưa cho nàng tranh chữ sao?

Mà Hồ Chỉ Vân hít sâu, bà ta đột nhiên cho rằng, mình không nên so đo với Cố Cẩm Nguyên.

Về phần suy nghĩ vừa rồi kia, bà ta càng không tin.

Bà ta sẽ không quên, một đêm mười mấy năm trước kia, Cố Du Chính uống rượu sau, coi bà ta trở thành Lục Thanh Tụ, liền nghiến răng nghiến lợi như thế nào, đó là hận đến đỏ mắt.

Nếu như nói loại hận sau lưng này, còn giữ lại trong ký ức, dù thế nào bà ta cũng không tin.

Cho nên ngay lúc Cố Lan Phức dùng ánh mắt xem thường nhìn Cố Cẩm Nguyên, Hồ Chỉ Vân lại bình tĩnh, bà ta nhìn Cố Cẩm Nguyên, lạnh nhạt nói: “Cẩm Nguyên, ta và con đã vài chục năm không gặp, nhưng con đã tới Quốc Công phủ này, ta cũng phải làm tốt chức trách của đương gia chủ mẫu, nên nói với con, ta sẽ nói với con, nên quan tâm con, ta cũng đều sẽ quan tâm con.”

Cố Cẩm Nguyên nghĩ vậy, lại có chút tán thưởng Hồ Chỉ Vân, không thể không nói, bà ta có thể lên làm phu nhân của Cố Du Chính, chắc là có nhiều thủ đoạn, chỉ bằng vào mấy câu này, liền đủ thấy.

Nàng thu liễm vui vẻ: “Phu nhân hôm nay tới, chắc là có chuyện gì quan trọng muốn nói với con?”

Hồ Chỉ Vân nhíu mày, thầm nghĩ nha đầu này thật là nhạy bén, lập tức cũng không dối gạt: “Cô nương nhà phu nhân Duệ Viễn hầu đưa thiếp mời, mời con và Lan Phức đến biệt uyển của nàng làm khách.”

Cố Cẩm Nguyên nghe xong, không lên tiếp đáp, nàng chờ câu nói tiếp theo.

Hồ Chỉ Vân đành phải nói tiếp: “Đại công tử trong Duệ Viễn hầu phủ là thư đồng của Nhị hoàng tử, đến lúc đó, nếu gặp được khách quý, cô nương cũng phải cẩn thận một chút.

Hồ Chỉ Vân vừa nói ra, Cố Cẩm Nguyên lại có chút nghi ngờ.

Từ trong lời của Hồ Chỉ Vân, xem ra mình đoán đúng rồi, bà ta muốn mình và vị Nhị hoàng tử kia tiến lại cùng một chỗ, để cho Cố Lan Phức thoát thân, gả cho Thái tử.

Nhưng, Cố Lan Phức lại giống như không muốn như thế.

Nàng nhíu mày, lơ đãng nhìn Cố Lan Phức, đã thấy Cố Lan Phức cắn môi, trong mắt mơ hồ hiện lên chút bất đắc dĩ.

Cố Cẩm Nguyên nghĩ nghĩ, giật mình ý thức được.

Mẹ con hai người này, tâm tư lại không cũng hướng về một chỗ?

**

Cố Cẩm Nguyên cảm thấy việc này có gì đó rồi.

Mẫu thân thì mong mình thế thân thay Cố Lan Phức, dọn đường cho Cố Lan Phức trèo lên cành cao là Thái tử, nhưng Cố Lan Phức lại không muốn Thái tử, e sợ cho mình.

Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, có lẽ mẹ con các nàng trước tiên có thể đại chiến ba trăm hiệp, sau đó lại đến tìm nàng đọ sức.

Lúc nghĩ đến đây, nàng hơi nhấc rèm xe ngựa, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Biệt uyển Duệ Viễn hầu phủ nằm ở phía nam cách kinh thành mười dặm, trên đường đi, đã thấy cành liễu lộ ra lấ mới, nụ hoa cũng nở ra màu hồng hồng, bay bay trong gió, tươi mắt vui vẻ, thật khiến cho tâm tình người ta tốt lên.

Mà lúc này cách không xa xe ngựa của nàng, chính là xe ngựa của Cố Lan Phức.

Tâm tư của Hồ Chỉ Vân, nàng có thể đoán được, Hồ Chỉ Vân muốn tính toán cái gì, cũng hợp tình.

Nhưng Cố Lan Phức, nàng ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Bàn về tâm cơ, nàng ta kém xa mẫu thân nàng ta vạn dặm, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng ta không giống trước, khiến cho sau lưng Cố Cẩm Nguyên phát lạnh.

Người này rốt cuộc có thần thông gì, lại giống như có thể biết trước?

Đang suy nghĩ mien man, chợt có một hồi tiếng vó ngựa vang lên, lộc cộc lộc cộc lộc cộc chạy ở trên đường ngoại thành kinh thành.

Cố Cẩm Nguyên nghe được tiếng này, biết có khách đến, liền muốn tuân thủ theo quy củ của quý nữ kinh thành, muốn buông rèm xuống, nhưng khi rèm thêu rơi xuống, ngay tại tầm mắt nàng, một người một ngựa lướt qua cửa sổ xe nàng.

Con ngựa kia chạy qua hồi lâu, nàng mới ý thức được, người kia, nàng biết.

Hắn mặc y phục màu gì, hắn mang mũ quan hình gì, hắn cưỡi ngựa màu gì, Cố Cẩm Nguyên đều chưa từng chú ý tới, nhưng nàng nhận ra, người kia là Thái tử điện hạ.

Cố Cẩm Nguyên hơi mím môi một chút, Thái tử này muốn đi đâu, sao chỗ nào cũng đều thấy hắn?

Cưỡi ngựa, hắn muốn ra khỏi thành? Đã ra khỏi thành, vậy thì chắc sẽ đi xa!

Dù sao, đường đường là Thái tử, nếu không có việc gì lại đến biệt uyển Đàm gia cùng với cô nương gia, thật là kỳ cục.

Vén rèm nhìn  thấy vị này, Cố Cẩm Nguyên cảm thấy thật xui xẻo, tâm tư và hào hứng vốn đặt ở trên người Cố Lan Phức lập tức không còn lại chút nào, Cố Cẩm Nguyên đột nhiên không muốn suy nghĩ gì thêm nữa, nàng nhắm mặt lại ngủ một chút.

Đến gần biệt uyển Duệ Viễn hầu phủ thì đã có người của Duệ Viễn hầu phủ ra đón, cùng đến biệt uyển đó, Đàm Ti Duyệt tự mình đi đến cửa biệt uyển nghênh đón, vừa thấy Cố Cẩm Nguyên xuống xe ngựa, nàng ấy rất vui vẻ, đón Cố Cẩm Nguyên vào.

Đối với Cố Lan Phức, nàng ấy trên mặt cũng lễ phép, lễ tiết chu toàn, nhưng có thể nhìn ra được, cũng có chút lạnh nhạt.

Cố Cẩm Nguyên nhìn cảnh này, lập tức hiểu rõ, Đàm Ti Duyệt là muốn mời mình, nhưng lại không muốn chỉ mời mình mình, mới tiện thể mời thêm Cố Lan Phức.

Nghĩ đến đây, trong mắt nàng liền cười, nhìn qua Cố Lan Phức.

Cố Lan Phức cũng hiểu được, Đàm Ti Duyệt và mình không phải rất thân, nàng ấy đương nhiên sẽ không mời mình.

Nhưng nàng ta phải tới nơi này.

Bởi vì ca ca của Đàm Ti Duyệt là thư đồng của Nhị hoàng tử, ở trong giấc mộng kia của nàng ta, Đàm Ti Duyệt tốt với Cố Cẩm Nguyên, Cố Cẩm Nguyên sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Nhị hoàng tử. Tuy chuyện tốt của Nhị hoàng tử và Cố Cẩm Nguyên có sự trợ giúp của mình và mẫu thân, nhưng chắc hẳn cũng có chút quan hệ với Đàm Ti Duyệt trong đó.

Cho nên nàng ta phải ngăn cản chuyện này, phải không để cho Nhị hoàng tử tiếp xúc với Cố Cẩm Nguyên.

Tính tình của Nhị hoàng tử, thật sự là cực kỳ thiện lương chính trực, chỉ cần hắn và Cố Cẩm Nguyên không quen biết, dù thế nào, năm đó Hoàng thượng hứa hôn, hắn tuyệt đối sẽ không làm trái.

Chính vì nghĩ như vậy, nàng ta liền nhìn khóe môi Cố Cẩm Nguyên có chút cong lên, lại đang cười.

Nụ cười này, giống như nhìn thấu tâm tư của mình, vừa giống như đùa cợt mình, dù sao cũng không có ý tốt.

Một người đẹp như vậy, cười rộ lên làm sao có thể như vậy?

Đột nhiên Cố Lan Phức có một loại xúc động, nghĩ muốn ra tay cho nàng một cái tát, phá nát nụ cười của Cố Cẩm Nguyên.

Cố Cẩm Nguyên ở phía sau, chợt khẽ nói: “Lan Phức, nếu muội tức giận, muốn đánh thì đánh, ta sẽ không nói gì…”

Cố Lan Phức không hiểu, vô ý thốt lên: “Ha ha, ta muốn đánh tỷ, đối với tỷ ---“

Câu này còn chưa nói hết, giọng của nàng ta im bặt.

ở sau lưng Cố Cẩm Nguyên, bỗng nhiên có đoàn người đi tới, đi ở phía trước, một người là ca ca của Đàm Ti Duyệt Đàm Bùi Phong, người khác kia chính là Nhị hoàng tử.

Lời Cố Cẩm Nguyên vừa nói, tuy dịu dàng, nhưng giọng nói lại vừa vặn, có thể khiến cho mấy vị kia nghe được.

Nghĩ đến lời mình vừa nói ra, sắc mặt Cố Lan Phức thay đổi, vội hỏi: “Cái này hiểu lầm rồi, ý ta muốn nói, ta đương nhiên sẽ không muốn đánh tỷ, ta làm sao có thể ---“

Nàng ta cảm thấy không giải thích được, nàng ta chỉ là không cẩn thận nói ra lời thật lòng mà thôi, nhưng mà nàng ta không có ý muốn đánh nàng, nàng có thể đánh sao? Nàng ta là loại người lỗ mãng như vậy sao?

Nhưng mà, tất cả đều không thể giải thích được.

Nói không rõ.

Nhị hoàng tử đã tiến lên vài bước, Đàm Bùi Phong theo sát phía sau, hai người nhìn Cố Lan Phức, sau đó nhìn Cố Cẩm Nguyên.

Thấy Cố Cẩm Nguyên yên tĩnh, đứng ở đó, có dáng vẻ lạnh giá, có thái độ yếu đuối, nhưng nữ tử thoát túc như vậy, lúc này giữa lông mày lại nổi lên một chút bất đắc dĩ.

Trong mắt hai người đều có thương tiếc.

Cố Lan Phức: “Nhị hoàng tử, ta…”

Nhị hoàng tử thu hồi ánh mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên, ánh mắt khẽ nhìn qua vị hôn thê Cố Lan Phức của mình, trong mắt có ý khiển trách.

Trong lòng Cố Lan Phức nguội lạnh.

Nhị hoàng tử của nàng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện