Lúc Cố Cẩm Nguyên từ trong trà lâu đi ra, nàng phát hiện nha hoàn của nàng đã trở lại, xe ngựa của nàng cũng đã trở lại, xa phu đều tốt.

Đến lúc này, nàng không muốn hỏi nhiều, cũng không muốn biết nhiều hơn, dù sao hắn là Thái tử, hắn là lớn nhất.

Xe ngựa đã trở lại, nàng bước lên.

Lên xe ngựa, bên cạnh nha hoàn Nhiễm Ti ôm một túi điểm tâm, cúi đầu, xem ra tìm xe ngựa khắp nơi đã mệt đến muốn ngất ngư rồi.

Nàng nhắm mắt dưỡng thần, nhớ lại từng biểu hiện vừa rồi của Thái tử, cũng từng lời đã nói qua.

Ở chung với vị Thái tử này, thật là mệt mỏi, người này làm việc cũng thật sự là khó hiểu.

Nhưng hành vi kỳ lạ, cũng luôn có nguyên nhân, hắn đã tìm tới mình, vậy nhất định là có âm mưu.

Âm mưu gì đây? Một người dư thừa như mình, có cái gì khiến Thái tử để ý? Cố Cẩm Nguyên nghĩ đến đây, chợt nhớ tới, chỗ đặc biệt duy nhất của mình, đích nữ Ninh Quốc Công phủ, hoặc là nói đích trưởng nữ.

Mình đã từng đoán, mẹ con Hồ Chỉ Vân và Cố Lan Phức đón mình trở về, là muốn mình nhận lấy hôn sự với Nhị hoàng tử, tuy nhiên nhìn việc Cố Lan Phức đã làm, giống như không phải như vậy, nhưng ít ra thân phận đích nữ Ninh Quốc Công phủ, nếu như không phải tranh, chỗ hôn sự với Nhị hoàng tử vẫn có thể giành được.

Tính đi tính lại, chỉ có cái này mới có thể dính dáng đến chuyện của vị Thái tử gia này.

Cho nên, hắn nhìn trúng cái này, nên muốn tiến hành lợi dụng sao?

Cố Cẩm Nguyên giơ tay lên đỡ trán, trong đầu nàng nhớ tới những sách sử đã từng đọc qua kia, về huynh đệ trong nhà bất hòa, về thủ túc tương tàn, huynh đệ hoàng gia quan hệ không giống nhà khác, từ lúc sinh ra đã muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, đó là quan hệ ngươi chết ta sống, cho nên vị Thái tử gia này, phòng bị Nhị hoàng tử lớn tuổi hơn mình, nên mới lôi kéo mình?

Cố Cẩm Nguyên cảm thấy có thể là mình suy nghĩ nhiều, dù sao mình chỉ là nữ nhân ngay cả gót chân cũng không đứng vững ở trong Ninh Quốc Công phủ, nhưng việc làm của vị Thái tử gia này khiến cho người ta không đoán ra được, thế cho nên nàng không thể không nghĩ nhiều.

Đồng thời không khỏi cảm khái, kinh thành này, thật đúng là lòng người hiểm ác, từng bước nguy cơ.

Suy nghĩ miên man như vậy, xe ngựa đã về tới Ninh Quốc Công phủ.

Trở về, trước tiên mang theo một ít điểm tâm đến chỗ lão thái thái, bái kiến lão thái thái, lại tặng điểm cho lão thái thái, lão thái thái dĩ nhiên là vui mừng, tuy nói bà không thiếu mấy thứ này, nhưng vẫn cảm động trước tấm lòng của Cố Cẩm Nguyên.

Vừa hay Nhị phu thân Tam phu nhân đều ở đó, cùng đánh bài với lão thái thái, nhìn thấy cái này, đều lên tiếng khen ngợi Cố Cẩm Nguyên, nói Cố Cẩm Nguyên hiếu thảo, nói Cố Cẩm Nguyên tính tình thận trọng, đặc biệt là Nhị phu nhân, cố ý nhắc tới: “Tẩu tử nhà ta nhìn thấy Cẩm Nguyên, ý vị hỏi ta, Cẩm Nguyên đã định hôn sự chưa, khi nào thì thành thân, ta nghĩ thầm, ngươi vẫn là quên đi, cháu của ta kia có chỗ nào xứng với Cẩm Nguyên!”

Lời này Nhị phu nhân nói bảy phần đúng ba phần giả, chính xác là tẩu tử nhà mẹ bà cảm thấy Cố Cẩm Nguyên lớn lên rất tốt, bộ dạng làm cho người ta nhìn muốn đui mù, đời này chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy, tính tình cũng thấy trầm ổn, lấy một con dâu như vậy vào cửa, không bao giờ buồn phiền gì nữa.

Về ba phần giả chính là, bà đương nhiên cảm thấy chất tử của mình không xứng với Cố Cẩm Nguyên, bà cảm thấy chỉ nói qua về chuyện hôn sự này.

Lão thái thái nghe xong, lại cười ha hả: “Hôn sự này, ta nói rồi, Cẩm Nguyên không cần phải gấp.”

Nhị phu nhân thấy lão thái thái nói như vậy, cũng cười theo, không hề nói đến chất tử kia của mình nữa.

Dù sao việc này, bên trong còn nhiều, rất nhiều, Cố Cẩm Nguyên không thể tự mình quyết định, còn phải xem chỗ Nhị hoàng tử, nàng có thể tránh thoát hay không.

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, lông mi đen dịu dàng rũ xuống, khẽ mím môi, làm như không hiểu.

Thật vất vả qua đề tài này, cùng lão thái thái và hai vị phu nhân đánh bài một hồi, thấy lão thái thái có chút mệt mỏi, rốt cuộc nàng cũng có thể trở về.

Lúc trở về, trong vườn lại nổi lên mưa phùn, nói mưa là có chút coi trọng rồi, giống như tơ vài yếu ớt nhỏ bé bình thường, gió thổi, thành một tầng sương mù ướt át, sương như khói, như bông vải, giống như bức tranh điêu khắc bao phủ bên trong sương khỏi.

Không mang ô, Nhiễm Ti vội vã muốn che cho Cố Cẩm Nguyên trở về, nhưng Cố Cẩm Nguyên lại không vội.

Nàng nhìn thì yếu đuối, thật ra thể chất ngược lại vô cùng tốt, cũng không phải gió thổi sẽ ngã, một chút mưa bụi này cũng không coi vào đâu.

Cứ như vậy chậm rãi đi trên đường, trở về Thanh Ảnh các, vốn muốn thoải mái uống chút nước ấm, rồi nếm thử điểm tâm Phong Ích lâu mình vừa mua, chưa từng nghĩ, vừa vào cửa, liền phát hiện trong Thanh Ảnh các có một vị khách.

Trong khoảng thời gian ngắn, vốn nhiều suy đoán tất cả đều tan thành mây khói, nàng quy củ hành lễ với hắn.

Cố Du Chính chắp tay đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay đã ra ngoài?

Cố Cẩm Nguyên cung kính: “Dạ.’

Cố Du Chính: “Đi Phong Ích lâu sao?”

Cố Cẩm Nguyên: “Dạ.”

Cố Du Chính: “Ngươi thích?”

Cố Cẩm Nguyên: “Mùi vị vô cùng ngon, nhưng chưa hẳn đã thích.”

Cố Du Chính: “Mùi vị ngon, sao lại không thích?”

Cố Cẩm Nguyên ngẩng đầu nhìn qua, Cố Du Chính đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xuyên qua khung cửa sổ và hoa văn cửa sổ, chính là cây tử đằng trong sân.

Cố Cẩm Nguyên nhíu mày, nàng có chút không kiên nhẫn.

Nàng có thể tốn rất nhiều thời gian đánh bài cùng lão thái thái, cũng có thể vì muốn biết một ít tin tức mà tốn công ở trên người Nhị phu nhân, nhưng duy chỉ có Cố Du Chính, nàng lại không kiên nhẫn.

Nàng nhìn tử đằng phủ kín một mảng ở bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Không thích là không thích, tại sao phải vì cái gì?”

Cố Du Chính nghe thấy vậy, chỉ yên lặng trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn Cố Cẩm Nguyên.

Bên ngoài mưa phùn nổi lên, nàng đi đường không mang ô, tóc đen còn ẩm ướt, ngay cả lông mi thon dài đen nhánh cũng mang theo chút ướt át, mềm mại nhu thuận rũ xuống, lộ ra da thịt tươi sáng giống như tuyết đọng, nhìn lại thấy có vài phần ngây thơ.

Cố Du Chính: “Từ chỗ tổ mẫu ngươi về sao?”

Cố Cẩm Nguyên: “Vâng.”

Cố Du Chính: “Vậy sao không mang theo ô?”

Cố Cẩm Nguyên: “Lúc đi ra không mang, dọc đường đi, cảm tháy mưa này cũng không lớn.”

Cố Du Chính khẽ nhíu này, nhưng không nói gì.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhi này, chỉ nhìn qua, hắn liền hiểu được, tính tình của nàng giống với Lục Thanh Tụ, nhưng lại cũng không giống.

Nàng giống như con thú nhỏ đột nhiên xâm nhập vào trong bức tranh điêu khắc, mở to đôi mắt linh động quật cường, cẩn thận đề phòng tất cả mọi thứ xung quanh.

Đương nhiên cũng có cả người làm cha như hắn.

Hắn đứng chắp tay, nhìn nàng, nhìn tiểu cô nương đoan trang đứng trước mặt mình: “Ngươi ở trong cung, quen biết với bằng hữu nào?”

Cố Cẩm Nguyên không biết vì sao Cố Du Chính lại hỏi cái này, nhưng nàng vẫn trả lời: “Quen cô nương Duệ Viễn hầu phủ.”

Cố Du Chính: “Còn ai nữa không?”

Cố Cẩm Nguyên mím môi, nàng không muốn nói.

Cố Du Chính: “Ngươi gặp Thái tử, cũng nhìn thấy Nhị hoàng tử?”

Cố Cẩm Nguyên có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đây vốn là trong dự liệu.

Nghe nói năm đó tổ phụ Cố Du Chính một tay nầng Hồng Tông hoàng đế lên ngôi vị Hoàng đế, kể công quá mức lớn, sau đó Ninh quốc Công phủ một mực chịu hoàng ân, bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện Đương kim Thánh thượng chỉ hôn cho Nhị hoàng tử và đích trưởng nữ Ninh Quốc Công phủ.

Tới Cố Du Chính, càng là trọng thần đương triều, quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người, thậm chí nghe nói đã từng có người dâng tấu vạch tội hắn “Cầm giữ triều chính.”

Hắn như vậy, có thể khống chế được những việc nhỏ không đáng kể trong nội cung, ngược lại cũng không có gì kỳ quái.

Huống hồ, Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, mình vừa mới tới Ninh Quốc Công phủ, tính tình hành động như thế nào, rốt cuộc nên lợi dụng thế nào, những khả năng này đều ở trong lòng bàn tay của hắn, hhanwr hẳn là đã cẩn thận âm thầm quan sát.

Cho nên rốt cuộc nàng cất giấu chút ngoài ý muốn kia, rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Vâng, gặp, còn đã nói chuyện qua.”

Cố Du Chính: “Vậy ngươi cảm thấy bọn họ như thế nào?”

Cố Cẩm Nguyên ngẩng đầu, rồi hỏi ngược lại: “Phụ thân có ý gì? Thái tử và Nhị hoàng tử đều là hoàng tử hoàng thất, thân phận tôn quý, không phải nữ nhân bình thường có thể phán xét.”

Cố Du Chính nhíu mày, sau đó không hỏi tiếp.

Nhìn thấy Cố Du Chính bị lời nói của mình chặn lại, Cố Cẩm Nguyên thầm cười trong lòng, lại cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc hắn muốn hỏi điều gì, nếu như tính tình nàng có thể nhịn một chút, hoàn toàn có thể thử hắn một chút.

Nhưng nàng không muốn.

Cố Du Chính trầm mặc đứng ở đó.

Cố Cẩm Nguyên thản nhiên nói: “Xin hỏi phụ thân còn có gì muốn dạy dỗ?”

Cố Du Chính đương nhiên nghe ra, lời nàng nói là muốn hạ lệnh đuổi khách.

Nàng đối với hắn không kiên nhẫn, thậm chí ngay cả nói nhiều một câu cũng không muốn.

Cố Du Chính: “Hôm nay ngươi mua điểm tâm, có thừa không?”

Cố Cẩm Nguyên chăm chú nhìn hắn: “Dĩ nhiên có, phụ thân muốn dùng?”

Cố Du Chính: “Ta lại muốn nếm thử.”

Cố Cẩm Nguyên: “Được.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng không quá tình nguyện, hắn muốn ăn điểm tâm, hoặc có thể kêu gã sai vặt hoặc để thê tử nữ nhân của hắn đi mua, đều có thể, vì cái gì lại bóc lột chính mình vất vả đi mua?

Chẳng lẽ hẳn cho rằng nàng phải hiếu kính hắn sao?

Nhưng người ở dưới hiên như Cố Cẩm Nguyên nàng cũng không có ý muốn vạch trần Cố Du Chính, liền lệnh Nhiễm Ti lấy ra, tặng cho hắn ăn.

Hắn lại thực sự đứng ở nơi đó, mở tầng giấy dầu, nếm thử điểm tâm tinh xảo.

Cố Cẩm Nguyên hít sâu, nàng cảm thấy sức chịu đựng của mình thật sự sắp tiêu hao hết rồi.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Hôm nay nàng phạm thái tuế hay sao, ra ngoài đụng phải Thái tử, về nhà đụng phải Cố Du Chính, hai người đều không thể đắc tội, hai người đều làm chuyện kỳ quái.

Cố Cẩm Nguyên sai người mang cho hắn một đĩa bánh bao rau chân vịt, là thứ không bắt mặt nhất trong chỗ điểm tâm kia, Cố Du Chính đứng ở trước cửa sổ, thong thả ăn bánh bao này.

Hắn ăn rất chậm.

Cố Cẩm Nguyên đành phải đứng hầu ở một bên, hắn đứng, nàng cũng không thể ngồi.

Lúc nàng trở về bên ngoài trời mưa phùn, mặc dù không lớn, nhưng đủ để làm ướt quần áo trên người, bây giờ cứ đứng như vậy, đứng một hồi, liền cảm thấy trên người có chút lạnh.

Nhất thời lại muốn uống một chén trà nóng.

Thậm chí nhớ lại lúc Thái tử đưa chén trà kia, tuy lúc đầu có đắng, nhưng sau đó lại uống rất ngon, thậm chí nàng còn hối hận, lúc ấy nên uống thêm mấy ngụm.

Quản hắn có tâm tư khỉ gió gì, chỉ cần trong trà không có độc, vì cái gì mà nàng lại không uống?

“Ta mang đến hai bức tranh chữ Vương Kinh Như, có thể treo ở trong này.” Cố Du Chính ăn xong bánh bao, đột nhiên chỉ vào bức tường phía tây: “Trong này có chút trống trải, treo hai bức tranh chữ là đẹp nhất.’

“… Đa tạ phụ thân.”

Cố Cẩm Nguyên nhớ rõ, lần trước Cố Lan Phức mang theo nàng đến thư phòng của Cố Du Chính, trong thư phòng của hắn có treo một bức như vậy, lúc ấy hắn còn hỏi nàng, có phải thích chữ của Vương Kinh Như.

“Qua hai ngày, Duệ Viễn Hầu phủ có thể sẽ mời ngươi qua phủ, Đàm cô nương cũng không tệ, ngươi có thể kết giao.”

“Vâng, phụ thân.”

Cố Du Chính nói xong lời này, thoáng nhìn qua nữ nhân.

Một đám tóc đen hơi ẩm ướt rơi ở bên tai nàng, rõ ràng nhìn ngây thơ nhu thuận, nhưng đôi môi nho nhỏ mím chặt lại, nhìn vừa quật cường vừa cố chấp.

Hắn trầm giọng nói: “Ta có việc, đi đến thư phòng trước, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hắn cảm thấy, cho dù hắn ở trong này tiếp, nữ nhi này của hắn cũng sẽ không cho hắn uống một ngụm nước.

Cái bánh bao kia làm quá lớn, hắn cần uống nước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện