Cuồng phong gào thét, dông tố nảy ra.

Tiểu hòa thượng đã chạy liên tục ba ngày liền, gần như không hề nghỉ ngơi, vẫn không màn mệt mỏi mà mạo hiểm gió to mưa lớn.

Thiện tâm y đau lắm.

Vì sao? Rõ ràng là đã mệt mỏi như thế, vì sao vẫn không có cách nào xóa đi những suy nghĩ về người nam nhân vô tình kia?

Y biết bản thân mình gánh trách nhiệm nặng nề, không thể ngã xuống.

Nhưng y vẫn hy vọng rằng nếu bản thân có thể ngủ mê mệt trong quá khứ, y sẽ không bao giờ.. muốn tỉnh lại nữa.

Lúc Vân Không đạo sĩ tìm được tiểu hòa thượng, chỉ thấy một thân ảnh y đã ngất dưới một cây đại thụ.

“Này, tiểu hòa thượng, ngươi làm sao vậy?” Vân Không đạo sĩ nâng vai y lên “Oa, thân nhiệt ngươi sao nóng thế này, nhất định là phát sốt rồi!”

Vân Không vội vã vác y lên lưng, hướng thị trấn chạy đến.

Tìm một khách điếm nghỉ chân trước rồi sau đó đi tìm đại phu.

Đến khi tiểu hòa thượng uống được thuốc, nhìn y khó khăn chìm vào giấc ngủ, thì đã là nửa đêm rồi.

“Ôi, lăn qua lăn lại mệt chết ta rồi.” Vân Không đạo sĩ đấm đấm lên lưng, trở về phòng mình.

“Được rồi, giờ xem đồ nhi đáng thương của ta thế nào rồi.”

Vân Không mở bao phục của tiểu hòa thượng ra, lấy ra hũ tro đặt lên bàn, dùng hai tay hướng không trung vẽ một đạo “Hiện thân chú” ——

“Y sách gia lực, hiện!”

Một thân ảnh bạch sắc lập tức từ trong hũ bay ra, nặng nề ngã trên mặt đất ——

“Ôi ——” Hoàng Phủ Dật đau đến mức kêu thảm.

“Dật Nhi, ngươi có khỏe không?” Vân Không lập tức tiến lên xem xét.

“Thối sư phụ, người không bỏ ta ở trên giường được sao, mắc gì phải ở trên đất mới chịu? Làm cái mông ta đau muốn chết!”

“Được rồi được rồi, là sư phụ sai. Dật nhi, ngươi hiện tại thế nào?”

“Thế nào là thế nào? Thiếu chút nữa là chết rồi đó! Đều tại sư phụ hại ta!”

“Không phải lỗi của sư phụ ta, là cái bà Ngân Hoa công chúa ác độc kia kìa! Ả dám thông đồng với quốc sư, làm phép lên Tị dương châu!”

“Sư phụ ngốc, người bị nữ nhân lừa còn xém hại chết đồ đệ! May là ta trốn vào hũ tro cốt dưỡng thương, hai bên trái phải có pháp lực của Lưu quang bảo điển bảo vệ, cái mạng nhỏ này mới được bảo tồn, bằng không chỉ sợ ta sẽ không còn được gặp Huyền đệ của ta nữa.”

“Huyền đệ? Ai là Huyền đệ?”

“Là tiểu hòa thượng của lòng ta.”

“Tiểu hòa thượng của lòng ngươi?” Vân Không nghe vậy, con mắt trừng lên, so với chuông đồng còn lớn hơn!

“Đúng vậy, ta kiếp này đã gặp được chân tình của mình, ta sẽ mang theo y du sơn ngoạn thủy, sống cuộc đời tiêu dao!”

“Khoan đã, ngươi nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ngươi không đi Thất tà tháp, tìm lại hồn phách của mình để đầu thai chuyển thế sao?”

“Không đi, đương nhiên không đi! Nếu như đầu thai chuyển thế rồi, không phải sẽ không thể mang theo tiểu hòa thượng ái nhân của ta hay sao? Không đi, đánh chết cũng không đi!”

“Làm càn! Quả là làm càn!” Vân Không nghe vậy tức giận dậm chân! “Nếu sớm biết cái tên tiểu hòa thượng kia chính là con yêu hồ ly, ta đã để hắn bệnh đến chết luôn! Việc gì phải tìm đại phu tới cứu hắn?”

“Sư phụ? Người nói cái gì? Tiểu hòa thượng bị bệnh sao?” thân thể đang thập phần suy yếu của Hoàng Phủ Dật khi nghe thế lập tức trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là muốn hôn mê bất tỉnh.

“Ai nha, Dật Nhi, ngươi sao vậy?” Vân Không khẩn trương đỡ lấy hắn.

“Sư phụ, y ở đâu? Mau nói cho ta biết!”

“Hắn ở phòng kế bên. Đừng lo, đừng lo, đại phu nói hắn là do mệt nhọc quá độ, hơn nữa mắc mưa, bị phong hàn, uống thuốc xong sẽ không có việc gì.”

“Không được, ta lo lắm, ta muốn đi thăm y!”

“Dật Nhi, nghe sư phụ nói, ngươi đừng đi, ngươi nguyên khí đại thương, cần phải tĩnh dưỡng nhiều, ta nghĩ ngươi nên quay vào trong hũ tro, an tĩnh hai ngày ba đi.”

“Sư phụ! Người chưa từng thật lòng yêu ai đúng không? Người ta yêu đang bệnh, người lại bảo ta không nên đi thăm hắn là sao?”

“Ngươi nói ta chưa từng thật lòng yêu ai sao? Hứ, thối tiểu quỷ! Sư phụ ta đã từng có thời chuyện yêu đương oanh oanh liệt liệt, ngươi lúc đó còn chưa có sinh ra nữa đó!”

“Thật sao?” Hoàng Phủ Dật hoài nghi nhìn hắn một cái, “Thôi bỏ đi, ta không muốn cùng người nói chuyện phiếm nữa, ta muốn đi thăm Huyền đệ.”

“Được thôi, ta cũng đi.”

“Sư phụ! Ta đi thăm tiểu hòa thượng, người đi theo làm chi?” Hoàng Phủ Dật bất mãn trừng hắn.

“Ta đi nói với hắn, khuyên hắn nên suy nghĩ cho lê dân bách tính, không nên quấn lấy ngươi, gây trở ngại ngươi đi đầu thai.”

“Sư phụ! Đồ nhi ta trịnh trọng cảnh cáo người, người nếu như nói với y như thế, thì ta sẽ không bao giờ … để tâm đến người nữa!” Hoàng Phủ Dật nghiêm túc nói.

“Được rồi được rồi, không nói thì không nói.”

“Thực sao?”

“Ừ! Sư phụ đã gạt ngươi bao giờ chưa?”

“Từ nhỏ đến lớn, người lúc nào cũng gạt ta.”

Vân Không đạo sĩ hơi bị nghẹn lời.

“Ta hy vọng lần này sư phụ sẽ không gạt ta, bằng không chính người sẽ nhìn thấy hậu quả!”

Hoàng Phủ Dật sau khi đe dọa xong thì vội vàng chạy đến gian phòng kế bên.

******

Lúc Tĩnh Huyền từ trên giường ngồi dậy thì vừa lúc Hoàng Phủ Dật đẩy cửa tiến vào ——

Hai đôi mắt chạm phải nhau, thoáng như đã lâu không nhìn thấy.

Hoàng Phủ Dật thấy tiểu hòa thượng cả người gầy nhom, dáng dấp tiều tụy khiến viền mắt hắn đỏ lên, nhịn không được một cước bước đến, nâng khuôn mặt nho nhỏ, thâm tình nhìn chăm chú vào y.

“Huyền đệ, ta rất nhớ ngươi, nhớ ngươi muốn chết.”

Tĩnh Huyền diện vô biểu tình đẩy hắn ra, lạnh lùng nói “Thí chủ thỉnh tự trọng.”

Hoàng Phủ Dật sửng sốt.

“Huyền đệ? Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là bệnh đến mất trí rồi sao? Ta là Dật ca ca của ngươi mà.”

“Cái gì Dật ca ca? Bần tăng không quen. Hiện tại đêm đã khuya, phiền thí chủ ra ngoài!”

“Huyền đệ, ngươi nhìn kỹ đi, ta là Dật ca ca của ngươi mà. Hai chúng ta đã quan hệ thân mật như vậy, ngươi sao lại quên được chứ?”

“Thỉnh thí chủ nói năng tự trọng. Bần tăng với ngươi không hề có quan hệ nào hết!”

Thấy ý trung nhân đem mình vứt đi không lưu lại chút vết tích, Hoàng Phủ Dật thế nào chịu được, dưới tình thế cấp bách lập tức mạnh bạo hôn y!

“Ô uhm… Không —— “

Bốp!

Đã phạm vào phật môn quy giới, Tĩnh Huyền chưa từng sử dụng đến vũ lực lại tát một cái vào mặt Hoàng Phủ Dật!

Hai người đều bị hành động bất ngờ của đối phương mà dọa đến phát hoảng.

“Huyền đệ… Ngươi... Ngươi đánh ta?”

Biểu tình nam nhân lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa thương tâm khiến trong lòng Tĩnh Huyền đau nhức.

Y trời sinh tính cách từ bi lương thiện, cũng chưa từng làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng ngày hôm nay y lại khiến cho ái nhân mình bị thương như vậy, tuy là y không sai nhưng cách y làm thì sai hoàn toàn, Tĩnh Huyền không ngừng tự trách chính mình.

Y nhịn không được viền mắt đỏ lên, nhẹ vỗ về khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, run giọng hỏi, “Đau không?”

Hoàng Phủ Dật sóng mũi cay cay, nghẹn ngào nói, “Đau chứ, nhưng tim của ta lại đau hơn… Huyền đệ, có thật ngươi đã quên ta rồi không?”

Tĩnh Huyền nghe vậy cũng nhịn không được mà nước mắt rơi nước mắt! “Ngươi thay lòng đổi dạ! Là ngươi lừa gạt ta trước! Là ngươi! Là ngươi!”

Nhìn thấy nước mắt của ý trung nhân, Hoàng Phủ Dật nhất thời luống cuống tay chân, không biết phải làm sao, vội vã ôm y vào trong lòng, hối hả trấn an, “Ca ca sao lại lừa gạt ngươi chứ? Đừng khóc! Tiểu bảo bối, đừng khóc! Là do ca ca không tốt! Xin ngươi đừng khóc nữa.”

Tĩnh Huyền hận không thể đời đời kiếp kiếp được ở trong lòng của người mình yêu, nhưng chỉ cần nghĩ đến nam nhân luôn luôn nói đến là đến, nói đi là đi, nước mắt y tựu ủy khuất mà không ngừng rơi ra.

“Ngươi cút đi! Ta không thể chịu nổi ngươi luôn luôn xuất quỷ nhập thần, không biết khi nào quay lại. Ta là người, không phải con rối của ngươi!”

“Huyền đệ, ca ca không phải cố ý, ta có nổi khổ riêng mà. Ngươi hãy nghe ta nói, kỳ thực ta là ——” Hoàng Phủ Dật lời tới khóe miệng lại nuốt trở vào.

Trời ạ, nếu như nói ra mình chính là quỷ, có thề mang Huyền đệ đi được không đây?

“Ngươi là cái gì? Nói đi. Ta không hy vọng giữa chúng ta có bất cứ bí mật gì.” Kỳ thực Tĩnh Huyền rất muốn Dật ca ca có thể cho y một lời giải đáp hợp lý, khiến y có thể lý giải nguyên nhân tại sao hắn nói lời nào mà bỏ đi như thế.

“Huyền đệ nói rất đúng, ta không nên gạt ngươi nữa. Kỳ thực… Ta là quỷ!” Hoàng Phủ Dật nói xong, nín thở quan sát phản ứng của y.

Tĩnh Huyền diện vô biểu tình nhìn hắn, khiến trong lòng Hoàng Phủ Dật càng thêm hồi hợp.

“Huyền đệ… Ngươi làm sao vậy? Nói gì đi.”

“Ngươi cho rằng ta là thằng ngốc sao? Tùy tiện bịa một lý do, ta sẽ tin ngươi sao? Nếu như ngươi là quỷ, sao ban ngày lại có thể tự do đi đi lại lại như thế?”

“Đây là nhờ viên Tị dương châu mà sư phụ đã tặng ta, nhưng bởi vì Tị dương châu mấy ngày hôm trước mất đi hiệu lực, ta mới bị thương, vậy nên bất đắc dĩ phải ly khai ngươi vài ngày, trốn vào hũ tro cốt ngươi mang theo bên mình.”

Tĩnh Huyền nghe đến cố sự không thể ngờ như thế, chỉ cảm thấy tâm tàn ý lạnh.”Thôi được rồi, được rồi. Ngươi không cần phải viện cớ biện minh nữa, ta cũng không muốn bị coi như là thằng ngốc. Từ nay về sau chúng ta coi như không quen biết nhau, đường ai nấy đi.”

Hoàng Phủ Dật nghe thế gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng “Huyền đệ, ngươi thế nào lại không tin ta? Những lời ta nói đều là sự thực, không tin ta bay lên cho người xem, ta —— “

Hoàng Phủ Dật còn chưa kịp dứt lời, đột nhiên trước mắt một trận trời đất quay cuồng, sau đó suy yếu mà ngã trên mặt đất “Huyền đệ… tiểu bảo bối…”

“Không được gọi ta như thế! Ngươi lại muốn dùng vài động tác võ thuật mà khiến ta cảm thông? Ta sẽ không bị lừa lần nữa đâu!” Tĩnh Huyền cắn răng không cho phép chính mình nhẹ dạ.

Hoàng Phủ Dật chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ hẫng, gần như sắp tan ra, hắn thống khổ ngước nhìn tiểu hòa thượng mà hắn yêu, “Huyền đệ… ta không ngờ ngươi như thế lại không tin tưởng ta… Uổng công ta thật tâm với ngươi như vậy… Mà thôi… Mà thôi…”

Hoàng Phủ Dật chưa kịp nói xong đã ngất đi!

Tĩnh Huyền trong lòng giật mình, vội vã chạy đến bên hắn, ôm hắn vào lòng, “Dật ca ca! Dật ca ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ! Dật ca ca, mau tỉnh lại!”

Vân Không đạo sĩ ở căn phòng sát vách, vừa nghe tiểu hòa thượng la lên, lập tức thi triển pháp thuật, xuyên tường mà qua!

“Dật nhi!” Vân Không nhìn thấy đồ nhi nằm dưới đất, lập tức tiến lên xem xét!

“Ngươi là ai? Không được qua đây!” Tĩnh Huyền cẩn thận bảo hộ nam nhân trong lòng, không cho người kia tiếp cận.

Thấy tiểu hòa thượng tựa hồ rất quan tâm đồ đệ của mình, Vân Không đạo sĩ đối với việc bài xích y đã giảm mấy phần.

“Đừng lo, tiểu sư phụ, ta là sư phụ của Dật nhi, Vân Không đạo sĩ.”

“Người chính là vị sư phụ mà Dật ca ca thường nhắc tới?” Tĩnh Huyền nghe vậy mừng như điên.

Y thường nghe Dật ca ca nhắc tới sư phụ mình, vốn là một vị đạo sĩ tu hành cao thâm, bản lĩnh vô cùng.”Thật tốt quá, đạo trưởng, xin người cứu Dật ca ca, ca ca không biết vì sao lại đột nhiên ngất xỉu.”

“Đừng lo, Dật nhi sẽ không có việc gì đâu, ta để nó quay về hũ tro tái nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.” Vân Không đạo sĩ tay phải đặt ở đỉnh đầu Hoàng Phủ Dật, khẽ hô một tiếng “Khởi!”

Hoàng Phủ Dật lập tức hóa thành một làn khói nhẹ, phiêu phiêu mà chui vào cái bình trên tay Vân Không đạo sĩ.

Trong lòng Tĩnh Huyền kinh ngạc, mắt mở trừng trừng nhìn ý trung nhân tan biến như không thể gặp lại, trong lòng khiếp sợ. “Dật ca ca!”

“Ngươi đừng gọi nó.” Vân Không đạo sĩ vội vàng ngăn cản, “Ngươi phải để nó hảo hảo tĩnh dưỡng để khôi phục nguyên khí.”

“Nguyên lai... Nguyên lai Dật ca ca không có gạt ta, ca ca thật sự là quỷ.” Tĩnh Huyền viền mắt đỏ lên.

“Sao? Sợ rồi à?” Vân Không đạo sĩ nhìn dáng dấp tiểu hòa thượng lúng túng, khinh thường mà hỏi.

“Quỷ có gì phải sợ. Ta chỉ là buồn lòng ta cư nhiên hiểu lầm Dật ca ca, khiến ca ca thương tâm như vậy. Đều là ta không tốt.” Tĩnh Huyền nhẹ nhàng vuốt ve cái bình, nghẹn ngào mà nói.

Vân Không nghe vậy, cảm tình đối tiểu hòa thượng này rốt cuộc đã có sự thay đổi lớn.

“Uhm, tiểu hòa thượng ngươi nói không sai, khó có được ai độ lượng như ngươi, không quan tâm vốn người và quỷ có điểm khác nhau.”

“Ta cái gì cũng đều không quan tâm, chỉ cần ca ca bình an là được rồi. Đạo trưởng, Dật ca ca không có việc gì phải không? Vậy khi nào ca ca mới có thể ra ngoài?”

“Qua hai ngày là có thể. May là ngươi có Lưu quang bảo điển bên người, nó mới có thể hồi phục nhanh chóng như vậy.”

“Thật tốt quá, như vậy ta an tâm.”

“Ngươi an tâm, ta thì không.”

“Lời này của đạo trưởng là có ý gì?”

“Tiểu sư phụ, ngươi có biết thân thế của Dật nhi?”

“Ta biết ca ca từ nhỏ không cha không mẹ, là nhờ đạo trưởng cưu mang.”

“Ai, ngươi chỉ biết một, chẳng biết hai…”

Vân Không đạo sĩ nói cho y nghe hết về thân thế của Hoàng Phủ Dật.

“A di đà phật. Dật ca ca lại có thân thế trớ trêu như vậy, thật khiến người ta đau lòng.” Tĩnh Huyền nghe xong đối với y trung nhân càng thêm yêu thương.

“Ngươi nếu như thật lòng yêu thương nó, bần đạo có một chuyện muốn nhờ.”

“Đạo trưởng cứ nói.”

“Dật nhi mệnh cách kỳ quý, vốn là bậc cửu ngũ chí tôn, ngày nay bị yêu nhân làm hại, phải chết yểu, là việc nghịch ý trời.”

“Đạo trưởng nói đúng.”

“Vậy nên bần đạo mới nghĩ cách, muốn cho Dật nhi đầu thai chuyển thế lần thứ hai, sinh ra trong hoàng tộc. Lần này cũng là thiên ý, Lưu quang bảo điển lần thứ hai hiện thế, chứng minh ngươi cùng Dật nhi có đoạn kỳ duyên, hy vọng tiểu hòa thượng có thể hiểu được ý trời, giúp đỡ Dật nhi sớm ngày đầu thai chuyển thế!”

Tĩnh Huyền nghe vậy trong lòng trầm xuống.

Thỉnh cầu của Vân Không đạo sĩ chẳng khác nào muốn y và Dật ca ca vĩnh viễn xa nhau…

Không... không… Y không làm được! Không làm được!

“Lẽ nào... Lẽ nào không còn cách nào khác sao? Ai có thể cam đoan Dật ca ca lần thứ hai đầu thai có thể sinh ra trong hoàng tộc chứ?”

“Bần đạo đương nhiên nắm chắc mười phần mới dám nói như vậy.”

“Ta... Ta không biết… Người... Người để ta suy nghĩ một chút…”

Tâm Tĩnh Huyền tràn đầy đau khổ, buồn bã không nói gì…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện