"Tiểu thư, cô quá thiện lương, tôi biết tìm người giết cái hồ ly tinh này. Thần không biết quỷ không hay, dù sao Hiên Viên gia vẫn che chở cô. Sợ cái gì."

"A... Cái này..." Lâm Âm Nhi lộ ra do dự.

"Tốt, tôi biết tiểu thư không dám làm như thế, cho nên tôi không phải tới giúp cô sao? Tới nhất định giúp cô đoạt lại Liệt thiếu gia, nói trắng ra là, cái người phụ nữ này cũng là ỷ vào chính mình có chút tư sắc sẽ câu người. Hừ..."

"Bà vú, vú có kế sách gì?"

Bà Lâm cúi người, ở bên tai Lâm Âm Nhi lầm bầm vài câu.

Lại là ba ngày đi qua, Bà Lâm tới nhà này cũng đã ba ngày, trong mấy ngày này, bà cũng không có phách lối như ngày thứ nhất, chỉ là mỗi ngày đi theo Lâm Âm Nhi đi vào đi ra.

Lâm Âm Nhi cũng không giống như trước quấn lấy Hiên Viên Liệt.

Tiêu Tiêu tự nhiên cũng không cảm thấy là bọn họ từ bỏ, sau khi bà vú tới đây, bọn họ nhất định trù bị lấy cái gì không muốn người biết.

Về phần là cái gì, chỉ có khi bọn họ xuất ra mới biết được rồi.

Chạng vạng tối. Trong phòng bếp.

"tiểu thư nhà chúng tôi nói, đêm nay chuẩn bị thức ăn Hàn. Các người làm cũng không biết chính tông hay không chính tông, cho nên, món chính thì để cho tôi tới đi." Bà Lâm đã buộc lại eo, đeo bao tay lên rồi.

ở trong ba ngày này, Bà Lâm không có cho Lâm Âm Nhi tự tay chuẩn bị thức ăn, cho nên người trong phòng bếp cũng không có coi đó là vấn đề, đem vị trí đầu bếp chính để cho bà Lâm, đều ra tay tới.

Buổi tối.

Một bàn đồ, vật đi lên, sắp xếp tinh xảo thức ăn Hàn, mỗi người có một bàn nhỏ phân đồ ăn. Hết thảy bốn phần, phân lượng món ăn bốn người đều giống nhau.

"Hôm nay là bà vú tự mình chuẩn bị sắp xếp cho chúng ta món Hàn Quốc, nếm thử đi." Nói xong, Lâm Âm Nhi xốc lên cái nắp bên trong chén canh, cầm lấy cái muỗng khoấy lên.

Miêu Miêu cũng không khách khí, ăn từng miếng từng miếng lên: "Mẹ, ăn thật ngon." Tuy bé không thích bà vú kia, Nhưng mà trù nghệ của người khác vẫn không thể phủ định.

Tiêu Tiêu cầm lấy cái muỗng, coi như Bà Lâm kia hận cô thế nào, cũng không dám trắng trợn hạ độc ở trong thức ăn. Cho nên cô cũng rất yên tâm ăn lên.

Sau khi ăn xong, thân thể cũng không có bất kỳ khó chịu gì, cô cũng càng thêm xác định trong thức ăn này không có hạ độc.

Màn đêm buông xuống, ở trong nhà Hiên Viên Liệt đã đi qua gió êm sóng lặng hơn mười ngày rồi. Mười mấy ngày nay, cô không còn nghe được từ trong miệng Hiên Viên Liệt biến mất ở phòng giam dưới lòng đất. Là bởi vì thả sát thủ này đi, để Hiên Viên Liệt sinh ra hoài nghi đối với cô sao? Tiêu Tiêu cũng không có nghĩ nhiều nữa... Cùng lắm thì tìm thời gian trong đêm tối đi thăm dò địa lao.

Mộtgiờ khuya.

Trong phòng ngủ Lâm Âm Nhi.

"Bà vú, qua sáu giờ, thật sẽ phát tác sao?" Lâm Âm Nhi lo lắng ngồi ở đầu giường.

"Khẳng định, hơn 7 giờ chúng ta mới ăn cơm, bây giờ là một giờ, tuyệt đối dược hiệu đã bắt đầu từ từ phát tác rồi. Loại thuốc này, vừa mới bắt đầu sẽ không có người phát giác, Nhưng mà, theo thời gian trôi qua sẽ càng ngày càng mãnh liệt rồi." Bà Lâm cười quỷ dị.

"Thế nhưng mà, bà vú, con thật là sợ." Cô nói xong run lẩy bẩy thân thể.

"Sợ cái gì, không có tiền đồ. Đều đã làm đến mức này, không có đường lui rồi. Tranh thủ thời gian, y phục hôm qua chúng ta mua đâu, nhanh thay đổi."

Lâm Âm Nhi lấy ra một bộ y phục từ bên trong tủ quần áo, qua nhà vệ sinh thay đổi, đi ra.

Tóc dài xõa trên vai, mặc một thân váy ngủ xuyên thấu màu hồng, mỗi một tấc da thịt đều như ẩn như hiện.

Chiều dài váy ngủ chỉ vừa đủ che khuất quần nhỏ mà thôi, lúc này, chân của cô lộ ra càng thêm thon dài rồi.

"Rất tốt, Âm Nhi nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, người đàn ông nào nhìn thấy có thể không động tâm." Bà Lâm đi tới, hài lòng gật đầu. Đây là áo ngủ cô tự mình chọn, cam đoan sức hấp dẫn mười phần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện