Chương 4:: Mẹ, con thật đói
Sáu năm sau.
Trong sòng bạc lớn nhất Châu Á.
"Mẹ, không tìm được dì út của mẹ." Một bé trai gần năm tuổi nháy mắt.
"Không có khả năng, rõ ràng nhận được tin tức ngay tại đây, làm sao lại chạy rồi hả ?!" Một bộ váy dài màu hồng, giày cao gót hồng, một mái tóc đen dài ở một bên, Mộ Tiêu Tiêu đã mất đi ngây ngô sáu năm trước, nhiều một tia xinh đẹp câu người.
Sáu năm rồi... Cô luôn đuổi theo dì út của mình, muốn phải hiểu rõ chuyện sáu năm trước. Có thể nhiều lần, cô trốn thoát rồi.
Bé trai bất đắc dĩ nhún vai, lộ ra ánh mắt trấn an: "Mẹ, dì út của mẹ chạy liền chạy thôi, mẹ đừng tức giận. Còn có... Mẹ... Bụng Miêu Miêu thật đói..."
Đứa trẻ hiểu chuyện cỡ nào... Có lẽ tất cả mọi người cảm thấy như vậy. Thế nhưng là, Mộ Tiêu Tiêu lại: "A? Mộ Miêu Miêu, hai cánh tay con làm sao ở sau lưng. Cất giấu cái gì đâu, lấy ra."
Mộ Miêu Miêu lập tức duỗi tay trái ra, mở bàn tay ra: "Mẹ, mẹ hay hoài nghi, làm sao hoài nghi chính con ruột mình?"
Ánh mắt cô trở nên nhọn hơn: "Còn có tay phải!"
Miêu Miêu không nhanh không chậm thu hồi mu tay trái đến sau lưng, lại duỗi tay phải ra: "Ai, mẹ, bụng của con thật nhanh đói dẹp rồi." Mười phần chuyển đề tài.
Tiêu Tiêu nhíu mày: "Con trai ngoan, chúng ta đã tới sòng bạc, thì sẽ không thể đi, mẹ muốn làm một vố lớn, sáng mai lại mang con ra ngoài ăn."
Một câu, dọa đến sắc mặt đứa nhỏ đại biến: "Mẹ... Mẹ... Dạng này sẽ làm con trai mẹ chết đói nha."
"Miêu Miêu, con đừng sợ. Con cũng biết mẹ cược tất thua, một hồi không cẩn thận thua con, con sẽ có cơm ăn rồi. Chỉ là con không nên trách mẹ nha." Mộ Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, sờ đầu con trai, hôn một cái lên trán thằng bé.
Lạch cạch, thân thể nhỏ ngồi trên mặt đất, chôn cái đầu, hai tay từ phía sau lưng đưa ra ngoài, trong lòng bàn tay một viên kim cương lớn toả sáng.
A, biết tiểu gia hỏa có chuyện! Tiêu Tiêu nhếch miệng lên. Cầm kim cương trong bàn tay nhỏ: "Con trai ngoan, con quả nhiên lại bị dì út của mẹ hối lộ rồi."
Trước kia có người nói qua, IQ tối thiểu của con trai cô vượt qua hai trăm, thế nhưng là cô làm sao cũng nghĩ không thông, IQ con trai làm sao lại đối đồ vật lòe lòe không cách nào kháng cự.
"Mẹ, chúng ta tại sao phải đuổi theo dì út của mẹ không thả? Có thời gian tìm dì út của mẹ, còn không bằng qua tìm cha Miêu Miêu!"
Khi lời này con trai nói xong, sắc mặt Tiêu Tiêu rõ ràng cứng đờ, não không khỏi hồi tưởng lại cái buổi tối sáu năm trước, dì út bỏ thuốc, đưa cô cho một người đàn ông lạ lẫn. Lúc ấy cô tức giận, thiêu cháy biệt thự người đàn ông đó. Ai, bởi vì nhất thời tức giận, gãy mất đầu mối duy nhất, bây giờ nghĩ đi giết anh ta đều không biết nên từ chỗ nào ra tay.
"Con trai ngoan, con vẫn là cầu nguyện đừng đụng đến cha con đi, muốn không phải vậy mẹ thật sợ con sau này phải chăm sóc người cha 'Tàn tật' rồi !" Ngụ ý, chính là cô đánh cho tàn phế!
"Mẹ, mẹ bạo lực nha, phụ nữ bạo lực sẽ không có người yêu..." Mộ Miêu Miêu bất đắc dĩ dao động cái đầu.
"Tốt, không nói cái này, đi, mẹ mang con ra đi ăn cơm."
"Tốt !"