Chương 39.1: Khách không mời mà đến!
Bóng dáng anh thẳng tắp cản ở cửa, Hiên Viên Liệt đứng ở chỗ này, tròng mắt nhìn đứa trẻ dưới mắt, mặc một thân áo ngủ con mèo lông xù, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn thật đáng yêu: "Mẹ cháu đâu?"
"Mẹ đang bận, chú vào ngồi trước đi." Miêu Miêu mở cửa, kỳ thật bây giờ bé cũng không biết được rõ ràng cái chú đẹp trai này đến cùng là người tốt, hay là người xấu, quên đi thôi, mẹ đã ký hai năm khế ước bán thân cho chú, chính mình cũng phải khách khí với chú một chút mới được. Miễn cho mẹ bị khi dễ.
Nghĩ đến Miêu Miêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hiên Viên Liệt đi vào phòng, nhìn chung quanh một lần, phòng cực kỳ bình thường, lại giả vờ rất có phong cách.
"Chú, chú ngồi trước, cháu đi nhà bếp tìm một chút trà." Nói xong, bé đã tự mình chạy tới nhà bếp nấu nước.
Hiên Viên Liệt không hề ngồi xuống, mà chính là đánh giá phòng này, ánh mắt rơi xuống tranh vẽ treo trên tường, cái này lại là bức tranh thật do danh họa thế giới vẽ. Nghiêng mắt, lại rơi xuống chén trà bên trên ngăn tủ, bộ đồ trà đặc biệt của hoàng thất Anh quốc. A... Nhìn thấy phòng phổ thông, lại cất giấu không ít trân bảo thế giới. Cái người phụ nữ này... Có chút ý tứ.
Theo một đường hành lang thưởng thức họa tác.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng nước.
Mắt đen hướng về phía ngọn nguồn âm thanh, nơi đó giống như có một cái phòng, cửa lớn mở rộng ra. Anh cũng không có để ý nhiều, dứt khoát đi tới. Lúc này...
Tiêu Tiêu đang tắm vòi sen ở trong phòng tắm đứng. Thương tổn trên bờ vai đã có thể dùng nước rửa rồi. Nhắm hai mắt, nhìn lên đầu, vòi hoa sen từ trên mặt của cô hất tới trên thân cô.
Tóc dài đến lưng, da thịt trắng nõn, dáng người có lồi có lõm, ở giữa sương mù mông lung, thân hình của cô như ẩn như hiện, phảng phất như tiên tử ngộ nhập nhân gian.
"Cô tắm rửa đều không đóng cửa sao?"
Âm thanh băng lãnh mang theo vài tia trêu tức, theo tiếng nước, Tiêu Tiêu mở to mắt, cô vừa vặn giống như nghe được giọng nói của Hiên Viên Liệt, làm sao có thể. Chẳng lẽ là đi cùng với anh lâu, xuất hiện ảo giác rồi hả ?
Nghĩ đến, cô tùy ý quay đầu nhìn ra cửa, ngoài cửa, Hiên Viên Liệt nghiêng người dựa vào trên khung cửa, một đôi mắt đen trêu ghẹo nhìn qua cô.
Thời gian nhất thời dừng lại.
Ảo giác? Ảo giác sao? Nước vẩy ở bên trên người cho cảm giác rõ ràng như thế.
Một giây,
Hai giây.
"A..." Cô nghẹn ngào kêu to, lập tức ngồi xổm xuống, che trước ngực của mình.
Hiên Viên Liệt nhếch miệng lên một tia đường cong: "Không chào đón tôi sao?" đôi mắt anh từ trên xuống dưới, lại đánh giá Tiêu Tiêu một lần.
"Ra, ra ngoài. Mau đi ra!" Tiêu Tiêu lớn tiếng quát. Bởi vì trong nhà chỉ có cô và Miêu Miêu, có đôi khi cô cũng không có đóng cửa, ai biết, lúc này vậy mà xông tới một người, khách không mời mà đến! Cô, cô, cô...
Gương mặt đã không biết là bị đỏ bừng , hay là khí đỏ.
Đường cong câu lớn, mắt anh đen láy dừng lại ở trên thân cô, mới quay người rời đi, lúc này, Miêu Miêu nghe được tiếng mẹ la, mặc tạp dề nhỏ, trong tay cầm theo cái ấm trà đùng đùng chạy đến.
ở trên hành lang đụng phải Hiên Viên: "Chú, mẹ cháu làm sao rồi hả ?"