Tư Điềm vội vàng bước nhanh hai bước, thấp gọi to một tiếng: “Thương Vũ!”
Hắn không nói lời nào, yên lặng nhìn hai người, giống như đang nhìn một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Ánh đèn mờ nhạt, chỉ mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của hắn, giống như đứng ở rất xa. Nàng không thấy rõ ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi thít chặt, không bình tĩnh nổi.
Bỗng nhiên, hắn xoay người lại nhảy lên, trực tiếp vượt qua tường viện nhảy ra khỏi rừng mai, dường như là vô ý xông vào bên trong bức tranh phong cảnh này rồi lại vội vàng hóa thành khách qua đường.
Khoảnh khắc thân ảnh của hắn biến mất ở đầu tường, trái tim của nàng hoảng loạn giống như bị ai bóp chặt, sau đó bỗng nhiên không còn nữa, dường như có thứ gì đó bị lấy đi mất.
Hắn có hiểu lầm hay không? Có khó chịu hay không? Sẽ không làm ra chuyện khác người đó chứ? vì sao hắn không hỏi? Vì sao một câu cũng không nói liền dứt khoát rời đi? Hắn đang suy nghĩ điều gì? Hắn sẽ làm thế nào? Suy nghĩ không ngừng tháo chạy hiện ra trong đầu nàng, xoắn xuýt trong đầu nàng, bát tao thất loạn pha lẫn sửng sốt, làm cho nàng rối loạn thành đoàn.
Đêm tuyết mù mịt, nàng cảm thấy lạnh cả tay chân, tâm hoảng ý loạn. Trong lúc nhất thời dường như bước chân không nhúc nhích nổi, ngơ ngác nhìn đầu tường nơi hắn biến mất.
“ Ti Điềm, muội trở về phòng đi.” Bùi Vân Khoáng phục hồi tinh thần lại, nói xong đưa đèn lồng cho nàng trở về phòng. Hắn cũng rất bất ngờ khi lần nữa không hẹn mà gặp Thương Vũ. Tình cảnh này như hoán đổi cho lần trước, lần trước là hắn đứng ở hành lang thấy nàng và Thương Vũ nói chuyện, còn lần này là Thương Vũ đứng ở bên cạnh rừng mai bắt gặp hai người bọn họ.
Hai lần hắn đều bị một người cự tuyệt, mà Thương Vũ đều là người rời đi trước tiên.
Tư Điềm hồn bay phách lạc, khiến lòng hắn tắc nghẽn, xem ra Thương Vũ trong lòng nàng đã có địa vị đặc biệt, mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Hắn yên lặng xoay người rời đi, dẫn theo thị vệ hồi phủ.
Mới ra khỏi kỳ xã không xa, góc rẽ nhảy ra một người ngăn cỗ kiệu của hắn.
“Biểu ca, ta có lời muốn nói với huynh.” Thương Vũ đứng trong bóng râm, dáng người anh tuấn.
Bùi Vân Khoáng rất bất ngờ khi Thương Vũ lại có thể chờ ở chỗ này. Hắn xuống kiệu, đứng trước mặt Thương Vũ. Hai người đều là vóc người cao gầy, khí chất nổi bật, giống như Mặc Lan, giống như tu trúc (cây trúc dài), giống như ngọc sáng ẩn mình trong tráp, giống như mũi tên trên dây cung nổi trận lôi đình hướng tới vạn quân.
Âm thanh chung quanh yên tĩnh, ngay cả một cơn gió cũng không có, chỉ là mạch nước ngầm giữa hai người bắt đầu chuyển động.
Màn đêm tối tăm như một tấm màn đen, kỳ lạ ở chỗ, hai người dường như có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương, như có thể hiểu rõ lòng dạ của đối phương đồng thời cũng cảm thấy sự mất tự nhiên không thể lí giải giữa hai người. Sự ăn ý cùng gần gũi từ nhỏ đến lớn, lúc này lại có chút ngăn cách và bất hòa bởi một nữ tử.
Thương Vũ đến gần một bước, thấp giọng nói: “Biểu ca, vừa rồi ta cũng không phải cố ý nghe lén, chỉ là trong lúc vô tình gặp phải. Ta và nàng đã đính hôn rồi. Quay về Tín Châu, kính xin biểu ca chiếu cố cho nàng nhiều hơn.” Hắn biết tính tình Bùi Vân Khoáng, cho nên hắn quyết định trước mở khúc mắc này ra, công khai suy nghĩ còn tốt hơn là giấu giếm, hắn luôn luôn là người rõ ràng lưu loát.
Bùi Vân Khoáng bỗng khẽ giật mình, hắn nhanh như vậy đã đính hôn với nàng!
Thương Vũ lại nói: “Trong lòng ta, cho dù biểu ca làm Hoàng Đế, cũng vĩnh viễn là biểu ca vĩ đại của ta. Ta cũng như vậy, bất luận tương lai có thể đoạt lại Thương Lan hay không, ta cũng là đệ đệ của ngươi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cũng sẽ không có suy nghĩ nào khác.”
Bùi Vân Khoáng lại khẽ giật mình.
“Biểu ca bảo trọng.” Thương Vũ vừa chắp tay, thân ảnh liền ẩn vào trong bóng đêm.
Bùi Vân Khoáng đứng im một lát, gió đêm se lạnh, trong lòng hắn sáng tỏ nhưng lại khiến hắn đau đớn âm ỷ. Thương Vũ nghiễm nhiên gửi gắm nàng cho hắn, đối mặt với sự thản nhiên và tín nhiệm này của Thương Vũ, hắn phát hiện bản thân hắn đã không có đường thối lui, cũng không còn đường để đi, với nàng bây giờ chỉ có thể ngừng bước, như một bức tranh, vung vài nét bút thần kì, nhưng đến vẽ rồng điểm mắt thì lại không biết phải làm sao.
Hắn hít sâu một hơi, bước lên kiệu.
Gió lặng tuyết ngừng, hoàn toàn yên tĩnh. Ti Điềm trông mong nhìn trời đêm, trong lòng hi vọng Thương Vũ sẽ trở về, thế nhưng nàng đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng của hắn.
Nàng gần như bị kích động muốn đi tới phủ tìm hắn. Không biết vì sao, nàng rất sợ hắn hiểu lầm, rất muốn lập tức giải thích với hắn.
Chắc hắn không phải là người lòng dạ hẹp hòi chứ? Bởi nhìn hành vi cư xử ngày thường của hắn, không phải là người có lòng dạ hẹp hòi. Nhưng dính dáng đến mặt cảm tình, lại không thể lí giải theo lẽ thường. Hắn và nàng có thân phận là hôn phu hôn thê, bỗng nhiên thấy nàng và Bùi Vân Khoáng đêm khuya thưởng mai, ngôn ngữ lại mập mờ, hắn sẽ nghĩ như thế nào đây? Lúc này nàng mới cảm nhận được mình không hề hiểu hắn, có nhiều khi cũng không nghĩ tới cảm thụ của hắn, chỉ là bị động trốn tránh. Nàng không nghiêm túc nghĩ tới tương lai của nàng với hắn, vẫn luôn là hắn cố gắng, còn nàng thì lùi lại phía sau, nếu như trước đây xem nhẹ hắn là vì trong lòng có một bóng dáng khác, như vậy hiện tại thì sao? Trong lòng nàng âm thầm có chút áy náy.
Sau khi tuyết ngừng rơi, một mảnh sương thu mỏng manh trắng xoá trong đình viện, trống rỗng giống như trái tim nàng.
Hai chân nàng đang đứng run lên, đành phải trở lại phòng nằm xuống, đêm nay, nàng không cách nào an tâm chìm vào giấc ngủ. Trong lòng thoáng qua từng hình ảnh với Thương Vũ. Nàng mơ mơ màng màng thiếp đi, trong mộng lại có thể mơ thấy hắn. Nàng vội vã giải thích với hắn, hắn cười điểm trán nàng: “nếu như có lần sau, xem ta thu thập muội thế nào.”
Nàng yên lòng lại, vô cùng bình tĩnh an bình, nhưng khi nàng tỉnh lại, lại phát hiện đó chỉ là mơ.
Sắc trời vừa sáng nàng liền rời giường, đi dạo đến rừng mai. Hoa mai được tuyết rửa sạch, mùi thơm càng thêm đơn bạc, màu sắc cũng nhạt hơn rất nhiều. Nàng chậm rãi đi trong rừng mai, chuyện đêm qua cứ xoắn xuýt trong lòng nàng, ngay cả trong mộng cũng không bỏ qua, tuy tỉnh lại thấy thất vọng, nhưng cũng không còn hồ đồ mờ mịt như trước kia.
Mặt trời sớm mai mới nhú chiếu sáng tận trời xa, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng thông suốt. Buông bỏ tất cả, nhìn về tương lai, mới là hướng đi của nàng.
Trước mắt nàng nên làm chính là tìm Thương Vũ giải thích, hắn có tin hay không, có nghe hay không, nàng cũng phải làm như vậy.
Thế nhưng cả một ngày, cũng không thấy bóng dáng của hắn. Vừa nghĩ tới ngày mai phải cùng với Bùi Vân Khoáng trở lại Tín Châu, sẽ thật lâu không thể gặp Thương Vũ, trường hợp này phải làm sao? Nếu tiếp tục trì hoàn, lỡ vấn đề trầm trọng hơn thì sao đây? Nàng âm thầm lo lắng.
Mùi vị một ngày chờ đợi lại giống như sống một ngày bằng một năm, trong đình viện nắng ấm chiếu trên nền tuyết mỏng, rồi hóa thành vô hình, mà đêm qua cũng huyền ảo như mơ.
Lúc chạng vạng tối, nàng rốt cuộc đã tới tìm Thương Vũ. Nhìn thấy thân ảnh cao gầy tiêu sái của hắn rảo bước từ trong đình viện đến hành lang gấp khúc, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhìn hắn đến gần, lòng nàng bỗng thấy an bình, đồng thời lại có một chút lo lắng phập phồng theo tiếng hít thở của nàng, hắn sẽ tin tưởng nàng sao? Sau này nắn có thể có khúc mắc hay không?
Hắn chắp tay thong thả, bước đi nhẹ nhàng, nhưng thần sắc nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm như dòng chảy của biển lớn, nàng khẩn trương cầm lòng không đậu liếc mắt nhìn một cái, bỗng nhiên rất sợ cuồn cuộn nổi lên sóng lớn. Lại nghĩ tới hắn tức giận khi phát hiện mình đính hôn, nàng không khỏi có chút chột dạ sợ hãi, tình hình lần này lại nghiêm trọng hơn nhiều, đêm khuya vắng người, cô nam quả nữ, ngôn ngữ mập mờ, ôi, tóm lại có chút tội không thể tha thứ.
Hắn không nói lời nào, híp mắt nhìn nàng, dường như đang đợi nàng mở miệng.
Nàng lấy hết dũng khí nói: “Thương Vũ, ngày hôm qua không phải như huynh nghĩ đâu.”
Hắn vừa sải bước đến trước hành lang, ngưng mắt nhìn nàng: “Muội biết đêm qua ta nghĩ thế nào không?”
Nàng lắc đầu, thấp giọng nói: “ huynh quay đầu bước đi, hiển nhiên là mất hứng.”
Hắn lướt qua người nàng, trực tiếp đi vào phòng của nàng.
Nàng đi theo vào, lo lắng nhìn bóng lưng của hắn.
Hắn xoay người lại, cánh tay lướt qua vai của nàng, đóng cửa lại, lúc thu tay lại thì thuận tay ôm nàng vào trong ngực.
Nàng hít thở không thông, bất an nhìn hắn, không tự chủ được bắt đầu lo lắng kế tiếp sẽ bị “Trừng phạt” như thế nào.
Hắn lại không có hành động gì, chỉ nhìn nàng thở dài, sau đó dùng ngón tay khẽ vuốt gương mặt nàng, thấp giọng nói: “Muội hôn nhẹ ta, ta sẽ không giận muội nữa.”
Mặt nàng nóng lên, rủ mắt xuống, lông mi thật dài như cánh quạt khẽ chớp trước mắt hắn, dường như đang khiêu khích với sự chịu đựng của hắn. Hô hấp của hắn có chút dồn dập, hơi thở ấm nóng phả lên phía trên lông mày của nàng, nàng không có nơi nào để trốn, hắn hùng hổ dọa người. Tuy nàng cảm thấy hắn yêu cầu quá đáng, nhưng hình như là nàng đã làm sai trước, cho nên nàng chột dạ không có cách nào cự tuyệt hắn, đành phải ngượng ngùng chống cự trong im lặng, cự tuyệt không thực hiện.
Hắn nhíu mày, giống như tức giận, giọng nói cũng nặng thêm vài phần: “Sao, không muốn? Muội không hề quan tâm đến cảm nhận của ta đúng không?” tay hắn đặt bên hông nàng xiết chặt thêm vài phần, giống như bất mãn với sự lề mề và chống cự của nàng.
Thân hình hắn cao lớn khôi ngô, nàng lại bị khí thế cường đại của hắn áp bách phía dưới, hô hấp không thông. Mắt thấy không cách nào từ chối được nữa, nàng đành phải kiên trì nhón mũi chân lên chạm vào mặt hắn, y như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, vẫn mới chạm vào bên mép, căn bản không phải nơi hắn muốn.
Phạm sai lầm còn không biết sửa đổi, thái độ qua loa này hiển nhiên làm hắn không hài lòng. Chân mày hắn nhăn lại, không chút khách khí dán lên người nàng người ,hung hăng hôn lên.
Quả nhiên là “Nghiêm trị” ... Nàng cảm giác dường như mình bị hút khô rồi, sắp hít thở không thông. Đợi đến lúc nàng mở mắt hít sâu một hơi, phát hiện trên mặt hắn không có chút gì gọi là không mừng hay tăm phiền muộn, mà vui tươi cởi mở giống như ngày xưa. Thật sự không tức giận nữa à? Lần này sao dễ nói chuyện dữ vậy? Nàng quả thực không thể tin được. Chuyện đêm qua hắn không để ở trong lòng sao? Là nàng chuyện bé xé ra to sao?
Hắn cười cười ranh mãnh: “Muội thật sự xem thường ta, ta không phải người có lòng dạ hẹp hòi. Cho dù ta ghen, cũng sẽ quang minh chính đại. Đêm qua không phải muội và Vương Gia chỉ thưởng mai thôi sao, ta không tức giận đâu.”
Nàng nhìn ánh mắt của hắn, rất nghiêm túc hỏi: “Huynh thật sự không có suy nghĩ nhiều?” Nàng cảm thấy kỳ quái, đêm qua hắn kiên quyết rời khỏi, phản ứng dữ dội, nàng cho là hắn sẽ tức giận đố kị, hắn vậy mà một chút ghen tuông cũng không có sao? Vậy vừa rồi hắn cố ý nói hắn tức giận, là muốn nàng vỗ về sao? Nàng vừa tức vừa thẹn, có vậy thôi mà cũng khiến nàng lo lắng cả đêm.
Hắn gật gật đầu, chân thành nói: “Ta thật sự không nghĩ nhiều.” Thật ra lúc đó tâm tình hắn rất phức tạp, nửa mừng nửa đau. Vui mừng bởi vì nàng cự tuyệt Bùi Vân Khoáng, đau bởi vì trong lòng nàng thật sự động tâm với hắn. Nhưng hắn là đàn ông, hắn sẽ không keo kiệt đến mức ngay cả chuyện này cũng không thể tha thứ.
Nàng chu mỏ nói: “Vậy sao huynh lại chạy?”
“Ta nghe mấy câu nói cuối cùng của muội nên đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc ấy, ta rời khỏi cũng không phải do tức giận, chẳng qua cảm thấy nói như thế nào cũng không thể đễ cho muội hiểu rõ tâm ý của ta. Hơn nữa với tình huống lúc đó, ta cũng không muốn làm biểu ca khó chịu, cho nên mới rời đi trước. Hôm nay ta muỗn dẫn muội đến nơi này. Muội trước đi đổi quần áo nam tử đi.”
Mặc dù nàng rất hiếu kỳ không biết hắn muốn đi nơi nào, nhưng lần đầu tiên nàng hỏi cũng không hỏi, căn bản không muốn làm trái ý hắn, dường như chột dạ nên rất nghe lời, thật ra nàng cũng không có làm chuyện gì có lỗi với hắn, tại sao lại chột dạ? Là vì quan tâm sao? Nàng vừa thay quần áo, vừa nghĩ ngợi lung tung, hôm nay mình rất kỳ lạ. Thay xong quần áo, nàng buộc lại đầu tóc, nhướng mắt nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ đã xâm xẩm tối.
Hắn dẫn nàng đi ra từ cửa sau kỳ xã, kiệu nhỏ đang chờ ở đó. Hắn kéo tay nàng lên kiệu. Lần đầu tiên nàng không có phản kháng, tùy ý cho hắn nắm tay.
Trong ánh trời chiều, người qua đường nhốn nháo hối hả vội vàng trở về nhà, bắt đầu có lác đác vài ngọn đèn dầu được đốt lên ở hai bên đường, nàng đẩy mành vải bên cạnh cỗ kiệu ra, nhìn ra bên ngoài, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, bởi vì tay nàng luôn nằm trong lòng bàn tay hắn, không hề có ý muốn buông ra. Nàng căng thẳng không được tự nhiên, trong tay đổ mồ hôi, nàng tránh ra, thế nhưng thử hai lần, lại khiến hắn nắm càng chặt hơn. Nàng đành phải buông tha, để che giấu sự xấu hổ, nàng nhìn ra phía ngoài.
Không gian trong kiệu rất nhỏ, nàng cảm giác mình chỉ chiếm một chỗ nhỏ xíu, thế nhưng cho dù co người lại thế nào vẫn dán lên bờ vai của hắn. Hắn cũng không nói chuyện, nghiêm túc nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ khi ánh sáng bên ngoài rọi vào trong kiệu, chiếu vào một bên trên gương mặt nàng, dịu dàng động lòng người.
Nàng biết hắn đang nhìn nàng, vẻ mặt càng thêm hồng nhuận.
Trái tim hắn rung động, cũng giả bộ nhìn ra ngoài kiệu ngắm phong cảnh, khuôn mặt sáp đến vô ý đụng trúng mặt nàng.
Nàng vừa thẹn vừa giận, nhưng không có chỗ nào để tránh.
Hắn lén lút cười thầm, trong lòng vui mừng hạnh phúc. Nàng không cảm thấy nhưng hắn cảm thấy, thái độ của nàng đối với hắn đã không giống như trước kia, đã có thay đổi làm cho người ta vui vẻ. Đêm qua khi hắn nhìn thấy hai người đứng trong rừng mai, nghe thấy những lời nói kia, ngoài khiếp sợ quả thật còn có ghen tuông. Thì ra, người lúc đầu khiến nàng động tâm chính là Bùi Vân Khoáng. Nàng cự tuyệt Bùi Vân Khoáng, dường như cũng không phải bởi vì con người hắn, mà là vì thân phận của hắn. Hắn thất vọng vô cùng, mắt giống như bị gió tuyết mê hoặc. Nhưng khi nghe được câu nói cuối cùng của nàng, hắn mới bình thường trở lại. Nếu như nàng cho rằng một hộc minh châu cũng không bằng nửa củ khoai lang, hiển nhiên nàng cũng sẽ không có cái gì với Bùi Vân Khoáng, như nàng nói nói, chỉ có thể là hâm mộ.
Nhưng mà, với hắn thì sao? thân phận của Hắn và Bùi Vân Khoáng chỉ khác nhau là Thương Lan và Đại Lương, cùng là thân phận vương thất, có một số phương diện nhất định sẽ có rất nhiều lựa chọn và mê hoặc. Nếu như hắn nói cho nàng biết, địa vị và thân phận của hắn cũng giống như Bùi Vân Khoáng, nàng có bài xích hắn hay không, có lùi bước hay không? Hắn nên làm thế nào để nàng an tâm, để nàng biết hắn có thể thỏa mãn tâm nguyện cả đời chỉ có một mình nàng đây?
Hắn nhất thời mờ mịt, vì thế chỉ có thể lấy lui làm tiến thôi.
Hôm nay gặp lại, nàng khẩn trương với phản ứng của hắn như thế, lo lắng hắn sẽ hiểu lầm, chủ động giải thích với hắn, điều này nói rõ, hắn trong lòng nàng đã có phân lượng. Hắn càng thêm tin tưởng hắn sẽ chiếm được trái tim nàng. Hắn cũng càng cảm thấy, có lẽ trước hết phải khiến nàng an tâm, cho nên hôm nay hắn mới dẫn nàng đi một chỗ
Hắn không nói lời nào, yên lặng nhìn hai người, giống như đang nhìn một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Ánh đèn mờ nhạt, chỉ mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của hắn, giống như đứng ở rất xa. Nàng không thấy rõ ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi thít chặt, không bình tĩnh nổi.
Bỗng nhiên, hắn xoay người lại nhảy lên, trực tiếp vượt qua tường viện nhảy ra khỏi rừng mai, dường như là vô ý xông vào bên trong bức tranh phong cảnh này rồi lại vội vàng hóa thành khách qua đường.
Khoảnh khắc thân ảnh của hắn biến mất ở đầu tường, trái tim của nàng hoảng loạn giống như bị ai bóp chặt, sau đó bỗng nhiên không còn nữa, dường như có thứ gì đó bị lấy đi mất.
Hắn có hiểu lầm hay không? Có khó chịu hay không? Sẽ không làm ra chuyện khác người đó chứ? vì sao hắn không hỏi? Vì sao một câu cũng không nói liền dứt khoát rời đi? Hắn đang suy nghĩ điều gì? Hắn sẽ làm thế nào? Suy nghĩ không ngừng tháo chạy hiện ra trong đầu nàng, xoắn xuýt trong đầu nàng, bát tao thất loạn pha lẫn sửng sốt, làm cho nàng rối loạn thành đoàn.
Đêm tuyết mù mịt, nàng cảm thấy lạnh cả tay chân, tâm hoảng ý loạn. Trong lúc nhất thời dường như bước chân không nhúc nhích nổi, ngơ ngác nhìn đầu tường nơi hắn biến mất.
“ Ti Điềm, muội trở về phòng đi.” Bùi Vân Khoáng phục hồi tinh thần lại, nói xong đưa đèn lồng cho nàng trở về phòng. Hắn cũng rất bất ngờ khi lần nữa không hẹn mà gặp Thương Vũ. Tình cảnh này như hoán đổi cho lần trước, lần trước là hắn đứng ở hành lang thấy nàng và Thương Vũ nói chuyện, còn lần này là Thương Vũ đứng ở bên cạnh rừng mai bắt gặp hai người bọn họ.
Hai lần hắn đều bị một người cự tuyệt, mà Thương Vũ đều là người rời đi trước tiên.
Tư Điềm hồn bay phách lạc, khiến lòng hắn tắc nghẽn, xem ra Thương Vũ trong lòng nàng đã có địa vị đặc biệt, mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Hắn yên lặng xoay người rời đi, dẫn theo thị vệ hồi phủ.
Mới ra khỏi kỳ xã không xa, góc rẽ nhảy ra một người ngăn cỗ kiệu của hắn.
“Biểu ca, ta có lời muốn nói với huynh.” Thương Vũ đứng trong bóng râm, dáng người anh tuấn.
Bùi Vân Khoáng rất bất ngờ khi Thương Vũ lại có thể chờ ở chỗ này. Hắn xuống kiệu, đứng trước mặt Thương Vũ. Hai người đều là vóc người cao gầy, khí chất nổi bật, giống như Mặc Lan, giống như tu trúc (cây trúc dài), giống như ngọc sáng ẩn mình trong tráp, giống như mũi tên trên dây cung nổi trận lôi đình hướng tới vạn quân.
Âm thanh chung quanh yên tĩnh, ngay cả một cơn gió cũng không có, chỉ là mạch nước ngầm giữa hai người bắt đầu chuyển động.
Màn đêm tối tăm như một tấm màn đen, kỳ lạ ở chỗ, hai người dường như có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương, như có thể hiểu rõ lòng dạ của đối phương đồng thời cũng cảm thấy sự mất tự nhiên không thể lí giải giữa hai người. Sự ăn ý cùng gần gũi từ nhỏ đến lớn, lúc này lại có chút ngăn cách và bất hòa bởi một nữ tử.
Thương Vũ đến gần một bước, thấp giọng nói: “Biểu ca, vừa rồi ta cũng không phải cố ý nghe lén, chỉ là trong lúc vô tình gặp phải. Ta và nàng đã đính hôn rồi. Quay về Tín Châu, kính xin biểu ca chiếu cố cho nàng nhiều hơn.” Hắn biết tính tình Bùi Vân Khoáng, cho nên hắn quyết định trước mở khúc mắc này ra, công khai suy nghĩ còn tốt hơn là giấu giếm, hắn luôn luôn là người rõ ràng lưu loát.
Bùi Vân Khoáng bỗng khẽ giật mình, hắn nhanh như vậy đã đính hôn với nàng!
Thương Vũ lại nói: “Trong lòng ta, cho dù biểu ca làm Hoàng Đế, cũng vĩnh viễn là biểu ca vĩ đại của ta. Ta cũng như vậy, bất luận tương lai có thể đoạt lại Thương Lan hay không, ta cũng là đệ đệ của ngươi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cũng sẽ không có suy nghĩ nào khác.”
Bùi Vân Khoáng lại khẽ giật mình.
“Biểu ca bảo trọng.” Thương Vũ vừa chắp tay, thân ảnh liền ẩn vào trong bóng đêm.
Bùi Vân Khoáng đứng im một lát, gió đêm se lạnh, trong lòng hắn sáng tỏ nhưng lại khiến hắn đau đớn âm ỷ. Thương Vũ nghiễm nhiên gửi gắm nàng cho hắn, đối mặt với sự thản nhiên và tín nhiệm này của Thương Vũ, hắn phát hiện bản thân hắn đã không có đường thối lui, cũng không còn đường để đi, với nàng bây giờ chỉ có thể ngừng bước, như một bức tranh, vung vài nét bút thần kì, nhưng đến vẽ rồng điểm mắt thì lại không biết phải làm sao.
Hắn hít sâu một hơi, bước lên kiệu.
Gió lặng tuyết ngừng, hoàn toàn yên tĩnh. Ti Điềm trông mong nhìn trời đêm, trong lòng hi vọng Thương Vũ sẽ trở về, thế nhưng nàng đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng của hắn.
Nàng gần như bị kích động muốn đi tới phủ tìm hắn. Không biết vì sao, nàng rất sợ hắn hiểu lầm, rất muốn lập tức giải thích với hắn.
Chắc hắn không phải là người lòng dạ hẹp hòi chứ? Bởi nhìn hành vi cư xử ngày thường của hắn, không phải là người có lòng dạ hẹp hòi. Nhưng dính dáng đến mặt cảm tình, lại không thể lí giải theo lẽ thường. Hắn và nàng có thân phận là hôn phu hôn thê, bỗng nhiên thấy nàng và Bùi Vân Khoáng đêm khuya thưởng mai, ngôn ngữ lại mập mờ, hắn sẽ nghĩ như thế nào đây? Lúc này nàng mới cảm nhận được mình không hề hiểu hắn, có nhiều khi cũng không nghĩ tới cảm thụ của hắn, chỉ là bị động trốn tránh. Nàng không nghiêm túc nghĩ tới tương lai của nàng với hắn, vẫn luôn là hắn cố gắng, còn nàng thì lùi lại phía sau, nếu như trước đây xem nhẹ hắn là vì trong lòng có một bóng dáng khác, như vậy hiện tại thì sao? Trong lòng nàng âm thầm có chút áy náy.
Sau khi tuyết ngừng rơi, một mảnh sương thu mỏng manh trắng xoá trong đình viện, trống rỗng giống như trái tim nàng.
Hai chân nàng đang đứng run lên, đành phải trở lại phòng nằm xuống, đêm nay, nàng không cách nào an tâm chìm vào giấc ngủ. Trong lòng thoáng qua từng hình ảnh với Thương Vũ. Nàng mơ mơ màng màng thiếp đi, trong mộng lại có thể mơ thấy hắn. Nàng vội vã giải thích với hắn, hắn cười điểm trán nàng: “nếu như có lần sau, xem ta thu thập muội thế nào.”
Nàng yên lòng lại, vô cùng bình tĩnh an bình, nhưng khi nàng tỉnh lại, lại phát hiện đó chỉ là mơ.
Sắc trời vừa sáng nàng liền rời giường, đi dạo đến rừng mai. Hoa mai được tuyết rửa sạch, mùi thơm càng thêm đơn bạc, màu sắc cũng nhạt hơn rất nhiều. Nàng chậm rãi đi trong rừng mai, chuyện đêm qua cứ xoắn xuýt trong lòng nàng, ngay cả trong mộng cũng không bỏ qua, tuy tỉnh lại thấy thất vọng, nhưng cũng không còn hồ đồ mờ mịt như trước kia.
Mặt trời sớm mai mới nhú chiếu sáng tận trời xa, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng thông suốt. Buông bỏ tất cả, nhìn về tương lai, mới là hướng đi của nàng.
Trước mắt nàng nên làm chính là tìm Thương Vũ giải thích, hắn có tin hay không, có nghe hay không, nàng cũng phải làm như vậy.
Thế nhưng cả một ngày, cũng không thấy bóng dáng của hắn. Vừa nghĩ tới ngày mai phải cùng với Bùi Vân Khoáng trở lại Tín Châu, sẽ thật lâu không thể gặp Thương Vũ, trường hợp này phải làm sao? Nếu tiếp tục trì hoàn, lỡ vấn đề trầm trọng hơn thì sao đây? Nàng âm thầm lo lắng.
Mùi vị một ngày chờ đợi lại giống như sống một ngày bằng một năm, trong đình viện nắng ấm chiếu trên nền tuyết mỏng, rồi hóa thành vô hình, mà đêm qua cũng huyền ảo như mơ.
Lúc chạng vạng tối, nàng rốt cuộc đã tới tìm Thương Vũ. Nhìn thấy thân ảnh cao gầy tiêu sái của hắn rảo bước từ trong đình viện đến hành lang gấp khúc, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhìn hắn đến gần, lòng nàng bỗng thấy an bình, đồng thời lại có một chút lo lắng phập phồng theo tiếng hít thở của nàng, hắn sẽ tin tưởng nàng sao? Sau này nắn có thể có khúc mắc hay không?
Hắn chắp tay thong thả, bước đi nhẹ nhàng, nhưng thần sắc nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm như dòng chảy của biển lớn, nàng khẩn trương cầm lòng không đậu liếc mắt nhìn một cái, bỗng nhiên rất sợ cuồn cuộn nổi lên sóng lớn. Lại nghĩ tới hắn tức giận khi phát hiện mình đính hôn, nàng không khỏi có chút chột dạ sợ hãi, tình hình lần này lại nghiêm trọng hơn nhiều, đêm khuya vắng người, cô nam quả nữ, ngôn ngữ mập mờ, ôi, tóm lại có chút tội không thể tha thứ.
Hắn không nói lời nào, híp mắt nhìn nàng, dường như đang đợi nàng mở miệng.
Nàng lấy hết dũng khí nói: “Thương Vũ, ngày hôm qua không phải như huynh nghĩ đâu.”
Hắn vừa sải bước đến trước hành lang, ngưng mắt nhìn nàng: “Muội biết đêm qua ta nghĩ thế nào không?”
Nàng lắc đầu, thấp giọng nói: “ huynh quay đầu bước đi, hiển nhiên là mất hứng.”
Hắn lướt qua người nàng, trực tiếp đi vào phòng của nàng.
Nàng đi theo vào, lo lắng nhìn bóng lưng của hắn.
Hắn xoay người lại, cánh tay lướt qua vai của nàng, đóng cửa lại, lúc thu tay lại thì thuận tay ôm nàng vào trong ngực.
Nàng hít thở không thông, bất an nhìn hắn, không tự chủ được bắt đầu lo lắng kế tiếp sẽ bị “Trừng phạt” như thế nào.
Hắn lại không có hành động gì, chỉ nhìn nàng thở dài, sau đó dùng ngón tay khẽ vuốt gương mặt nàng, thấp giọng nói: “Muội hôn nhẹ ta, ta sẽ không giận muội nữa.”
Mặt nàng nóng lên, rủ mắt xuống, lông mi thật dài như cánh quạt khẽ chớp trước mắt hắn, dường như đang khiêu khích với sự chịu đựng của hắn. Hô hấp của hắn có chút dồn dập, hơi thở ấm nóng phả lên phía trên lông mày của nàng, nàng không có nơi nào để trốn, hắn hùng hổ dọa người. Tuy nàng cảm thấy hắn yêu cầu quá đáng, nhưng hình như là nàng đã làm sai trước, cho nên nàng chột dạ không có cách nào cự tuyệt hắn, đành phải ngượng ngùng chống cự trong im lặng, cự tuyệt không thực hiện.
Hắn nhíu mày, giống như tức giận, giọng nói cũng nặng thêm vài phần: “Sao, không muốn? Muội không hề quan tâm đến cảm nhận của ta đúng không?” tay hắn đặt bên hông nàng xiết chặt thêm vài phần, giống như bất mãn với sự lề mề và chống cự của nàng.
Thân hình hắn cao lớn khôi ngô, nàng lại bị khí thế cường đại của hắn áp bách phía dưới, hô hấp không thông. Mắt thấy không cách nào từ chối được nữa, nàng đành phải kiên trì nhón mũi chân lên chạm vào mặt hắn, y như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, vẫn mới chạm vào bên mép, căn bản không phải nơi hắn muốn.
Phạm sai lầm còn không biết sửa đổi, thái độ qua loa này hiển nhiên làm hắn không hài lòng. Chân mày hắn nhăn lại, không chút khách khí dán lên người nàng người ,hung hăng hôn lên.
Quả nhiên là “Nghiêm trị” ... Nàng cảm giác dường như mình bị hút khô rồi, sắp hít thở không thông. Đợi đến lúc nàng mở mắt hít sâu một hơi, phát hiện trên mặt hắn không có chút gì gọi là không mừng hay tăm phiền muộn, mà vui tươi cởi mở giống như ngày xưa. Thật sự không tức giận nữa à? Lần này sao dễ nói chuyện dữ vậy? Nàng quả thực không thể tin được. Chuyện đêm qua hắn không để ở trong lòng sao? Là nàng chuyện bé xé ra to sao?
Hắn cười cười ranh mãnh: “Muội thật sự xem thường ta, ta không phải người có lòng dạ hẹp hòi. Cho dù ta ghen, cũng sẽ quang minh chính đại. Đêm qua không phải muội và Vương Gia chỉ thưởng mai thôi sao, ta không tức giận đâu.”
Nàng nhìn ánh mắt của hắn, rất nghiêm túc hỏi: “Huynh thật sự không có suy nghĩ nhiều?” Nàng cảm thấy kỳ quái, đêm qua hắn kiên quyết rời khỏi, phản ứng dữ dội, nàng cho là hắn sẽ tức giận đố kị, hắn vậy mà một chút ghen tuông cũng không có sao? Vậy vừa rồi hắn cố ý nói hắn tức giận, là muốn nàng vỗ về sao? Nàng vừa tức vừa thẹn, có vậy thôi mà cũng khiến nàng lo lắng cả đêm.
Hắn gật gật đầu, chân thành nói: “Ta thật sự không nghĩ nhiều.” Thật ra lúc đó tâm tình hắn rất phức tạp, nửa mừng nửa đau. Vui mừng bởi vì nàng cự tuyệt Bùi Vân Khoáng, đau bởi vì trong lòng nàng thật sự động tâm với hắn. Nhưng hắn là đàn ông, hắn sẽ không keo kiệt đến mức ngay cả chuyện này cũng không thể tha thứ.
Nàng chu mỏ nói: “Vậy sao huynh lại chạy?”
“Ta nghe mấy câu nói cuối cùng của muội nên đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc ấy, ta rời khỏi cũng không phải do tức giận, chẳng qua cảm thấy nói như thế nào cũng không thể đễ cho muội hiểu rõ tâm ý của ta. Hơn nữa với tình huống lúc đó, ta cũng không muốn làm biểu ca khó chịu, cho nên mới rời đi trước. Hôm nay ta muỗn dẫn muội đến nơi này. Muội trước đi đổi quần áo nam tử đi.”
Mặc dù nàng rất hiếu kỳ không biết hắn muốn đi nơi nào, nhưng lần đầu tiên nàng hỏi cũng không hỏi, căn bản không muốn làm trái ý hắn, dường như chột dạ nên rất nghe lời, thật ra nàng cũng không có làm chuyện gì có lỗi với hắn, tại sao lại chột dạ? Là vì quan tâm sao? Nàng vừa thay quần áo, vừa nghĩ ngợi lung tung, hôm nay mình rất kỳ lạ. Thay xong quần áo, nàng buộc lại đầu tóc, nhướng mắt nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ đã xâm xẩm tối.
Hắn dẫn nàng đi ra từ cửa sau kỳ xã, kiệu nhỏ đang chờ ở đó. Hắn kéo tay nàng lên kiệu. Lần đầu tiên nàng không có phản kháng, tùy ý cho hắn nắm tay.
Trong ánh trời chiều, người qua đường nhốn nháo hối hả vội vàng trở về nhà, bắt đầu có lác đác vài ngọn đèn dầu được đốt lên ở hai bên đường, nàng đẩy mành vải bên cạnh cỗ kiệu ra, nhìn ra bên ngoài, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, bởi vì tay nàng luôn nằm trong lòng bàn tay hắn, không hề có ý muốn buông ra. Nàng căng thẳng không được tự nhiên, trong tay đổ mồ hôi, nàng tránh ra, thế nhưng thử hai lần, lại khiến hắn nắm càng chặt hơn. Nàng đành phải buông tha, để che giấu sự xấu hổ, nàng nhìn ra phía ngoài.
Không gian trong kiệu rất nhỏ, nàng cảm giác mình chỉ chiếm một chỗ nhỏ xíu, thế nhưng cho dù co người lại thế nào vẫn dán lên bờ vai của hắn. Hắn cũng không nói chuyện, nghiêm túc nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ khi ánh sáng bên ngoài rọi vào trong kiệu, chiếu vào một bên trên gương mặt nàng, dịu dàng động lòng người.
Nàng biết hắn đang nhìn nàng, vẻ mặt càng thêm hồng nhuận.
Trái tim hắn rung động, cũng giả bộ nhìn ra ngoài kiệu ngắm phong cảnh, khuôn mặt sáp đến vô ý đụng trúng mặt nàng.
Nàng vừa thẹn vừa giận, nhưng không có chỗ nào để tránh.
Hắn lén lút cười thầm, trong lòng vui mừng hạnh phúc. Nàng không cảm thấy nhưng hắn cảm thấy, thái độ của nàng đối với hắn đã không giống như trước kia, đã có thay đổi làm cho người ta vui vẻ. Đêm qua khi hắn nhìn thấy hai người đứng trong rừng mai, nghe thấy những lời nói kia, ngoài khiếp sợ quả thật còn có ghen tuông. Thì ra, người lúc đầu khiến nàng động tâm chính là Bùi Vân Khoáng. Nàng cự tuyệt Bùi Vân Khoáng, dường như cũng không phải bởi vì con người hắn, mà là vì thân phận của hắn. Hắn thất vọng vô cùng, mắt giống như bị gió tuyết mê hoặc. Nhưng khi nghe được câu nói cuối cùng của nàng, hắn mới bình thường trở lại. Nếu như nàng cho rằng một hộc minh châu cũng không bằng nửa củ khoai lang, hiển nhiên nàng cũng sẽ không có cái gì với Bùi Vân Khoáng, như nàng nói nói, chỉ có thể là hâm mộ.
Nhưng mà, với hắn thì sao? thân phận của Hắn và Bùi Vân Khoáng chỉ khác nhau là Thương Lan và Đại Lương, cùng là thân phận vương thất, có một số phương diện nhất định sẽ có rất nhiều lựa chọn và mê hoặc. Nếu như hắn nói cho nàng biết, địa vị và thân phận của hắn cũng giống như Bùi Vân Khoáng, nàng có bài xích hắn hay không, có lùi bước hay không? Hắn nên làm thế nào để nàng an tâm, để nàng biết hắn có thể thỏa mãn tâm nguyện cả đời chỉ có một mình nàng đây?
Hắn nhất thời mờ mịt, vì thế chỉ có thể lấy lui làm tiến thôi.
Hôm nay gặp lại, nàng khẩn trương với phản ứng của hắn như thế, lo lắng hắn sẽ hiểu lầm, chủ động giải thích với hắn, điều này nói rõ, hắn trong lòng nàng đã có phân lượng. Hắn càng thêm tin tưởng hắn sẽ chiếm được trái tim nàng. Hắn cũng càng cảm thấy, có lẽ trước hết phải khiến nàng an tâm, cho nên hôm nay hắn mới dẫn nàng đi một chỗ
Danh sách chương