Bùi Vân Khoáng quay đầu nói với mọi người: "Chuyện hôm nay dừng ở đây, không thể để cho người khác biết."

Ý của hắn không chỉ có chuyện của bốn người này, còn có "oan khuất" của nàng, hắn cũng không muốn người khác hiểu lầm, tình huống vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, có chút bất đắc dĩ. Nhưng hắn không biết những người này có hiểu được hàm ý của hắn hay không, nhưng có lẽ trong suy nghĩ của hắn, hắn không muốn làm rõ.

Hắn thở dài một hơi, rốt cuộc cảm giác mệt mỏi và đau đớn đã xuất hiện, bèn dặn dò Khúc Lục Đạo: "Trước hết ngừng lại mọi chuyện ở đây đi, chuyển tất cả mọi thứ đi, tối nay phải thu dọn xong."

Khúc Lục Nhi sai người làm một cái cáng cứu thương đơn giản, mang Bùi Vân Khoáng xuống núi. Hộ vệ của hắn rất nhanh đã tập hợp đông đủ, một đoàn người lên ngựa quay về.

Hắn vẫn cùng nàng cưỡi chung một con ngựa, nhưng tâm tình của hắn vô cùng hỗn loạn, và nàng cũng không khác gì hắn.

Trên áo choàng của nàng có một vài vết máu, áo choàng vốn là màu hồng nhạt, lúc này như nhuộm lên một đóa mai sậm màu. Hắn rất muốn xem vết thương của nàng, nhưng lại cảm thấy không ổn. Nếu như mở miệng hỏi, sợ là sẽ kinh động đến một nơi nào đó trong lòng.

Một màn trên núi này rất không chân thực, giống như một giấc mơ. Hắn thích sạch sẽ, vì sao ở một khắc này, khi thấy nam nhân kia cầm mũi tên máu đâm rách da thịt nàng, hắn liền cúi đầu... chẳng lẽ lúc ấy hắn bị trúng tà? Hắn đi theo người nọ, rốt cuộc là tìm cơ hội giết hắn, hay là lo lắng cho nàng?

Hắn vội vàng dừng lại dòng suy nghĩ, cố gắng cảm nhận cảm giác đau đớn trên chân. Có đôi khi, đau đớn cũng có thể giúp người mình tỉnh táo.

Trở lại Vương Phủ, Ti Điềm vội vàng chạy đến phòng Tô Phiên, gọi nàng đến trị thương cho Bùi Vân Khoáng.

Tô Phiên vừa nhìn thấy nàng liền cả kinh, đầu vai và cổ họng của nàng đều bị thương, xảy ra chuyện gì vậy?

Nàng đứng dậy, muốn nhìn kỹ: "Tới đây, cho ta xem nào."

Ti Điềm vội nói: "Vương gia bị thương, Tô tỷ đi xem hắn trước đi." Nàng chẳng quan tâm tới mình, kéo Tô Phiên chạy đi.

Hắn đã cởi giày ra, vớ và máu thịt dính lại với nhau. Tô Phiên lấy cái kéo nhẹ nhàng cắt bỏ, một mảng ngón chân của hắn đã đen sẫm lại, Ti Điềm dài thở phào một hơi, thì ra lúc nãy hắn chỉ lừa gạt người kia, ngón chân vẫn còn nguyên chưa có mất. Nhưng nhìn hình dáng ngón chân như vậy, có lẽ cũng bị thương cũng không nhẹ.

"Móng màu đen quả nhiên không đẹp chút nào, hèn gì nữ nhân nào cũng thích nhuộm móng tay đỏ." lúc Tô Phiên bôi thuốc cho hắn, hắn hút khí lạnh vẫn không quên nói giỡn.

Tô Phiên cẩn thận băng bàn chân của hắn lại, ngẩng đầu nói với Ti Điềm: " Cho ta xem vết thương của muội."

Nàng đang muốn cho tỷ ấy nhìn, đột nhiên nghĩ đến vết thương trên vai mình thật sự không thích hợp lộ ra trước mặt hắn, vì vậy thấp giọng nói: "Tô tỷ, chúng ta trở về phòng xem."

Tô Phiên gật đầu, nói với Bùi Vân Khoáng: "Vương gia mấy ngày nay nên nghỉ ngơi cho tốt, tốt nhất không nên xuống giường đi lung tung."

Hắn gật đầu: "Ừ, bổn vương sẽ hưởng thụ một chút để còn duy trì tuổi thọ nữa chứ."

Tô Phiên và Ti Điềm cũng không nhịn được bật cười. Thế nhưng Ti Điềm cười nhưng trong lòng chua xót. Vết thương ở chân như vậy, nhất định rất đau, vậy mà hắn còn cậy mạnh đi theo người nọ, thế nhưng tất cả là vì nàng, hay chỉ vẻn vẹn có một chút ít là vì nàng?

Nàng bình tĩnh ngăn chặn lại suy nghĩ của mình, bước nhanh ra ngoài, sợ bị hắn nhìn ra vẻ mất tự nhiên trên mặt mình.

Năm tháng là tế thủy trường lưu (sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu), nàng thầm nghĩ mọi thứ vẫn như cũ, sau khi trải qua biến cố gia đình, rồi mẫu thân bị bệnh, nàng học được rất nhiều điều, đồ không thuộc về mình thì không nên có hy vọng xa vời, nếu không chỉ là tự mình tìm phiền não.

Bước lên hành lang gấp khúc, phía đối diện Hứa trắc phi đang vội vàng đi tới. Ngày thường vẻ mặt nàng ta rất lạnh nhạt nhưng giờ phút này trên vầng trán là thần sắc lo âu, so với ngày thường thì xinh đẹp hơn một chút.

Nàng và Tô Phiên vội nghiêng người hành lễ.

Hứa thị vội hỏi: "Vương gia bị thương ở đâu?"

Tô Phiên nói: "Vương Phi yên tâm, vết thương trên chân của Vương gia không có gì đáng ngại."

Hứa thị thoáng yên tâm, không nhiều lời với các nàng nữa, cất bước đi về phía phòng ngủ cùa Bùi Vân Khoáng. Nàng mới là người danh chính ngôn thuận có thể chăm sóc hắn, an ủi hắn, Ti Điềm nhịn không được quay đầu lại nhìn, thấy Hứa thị cũng đang quay đầu nhìn nàng. Tim nàng đập mạnh một cái, vội vàng đi theo Tô Phiên trở lại Phương phỉ thiều.

***

Trở lại chỗ Tô Phiên, Ti Điềm đóng cửa lại, cởi áo ra, trên đầu vai có một vết thương nhỏ, không nặng lắm, máu sớm đã khô lại.

Tô Phiên thoa thuốc tốt nhất cho nàng, thay cho nàng bộ y phục khác. Lại thoa kim ngọc cao trên cổ họng nàng. Thuốc mỡ lành lạnh ở cổ họng làm gợi lên hình ảnh chấn động vừa rồi. Nỗi sợ hãi khi mũi tên đặt ở cổ họng cũng không kích thích bằng cái hôn vừa rồi.

Một khắc này, hình ảnh kia cứ hiện ra trước mắt nàng, thật lâu sau nàng vẫn chưa thể nào ngừng lại suy nghĩ của mình, đành phải đi vào phòng bếp nhỏ trong viện.

Khi nàng phiền não thường hay bóp mặt mình. Vắt mì trong lòng bàn tay nàng lăn qua lăn lại, dường như có thể vò nát, đánh bay đi những ưu phiền.

Đột nhiên, nha hoàn Oanh Nhi trong viện tới gọi nàng: "Ti Điềm, Vương Phi gọi ngươi."

Nàng hoảng sợ, vội vàng để vắt mì ở một bên, vội vàng rửa tay đi theo Oanh Nhi.

Hứa thị không phải mới đi thăm hắn sao? Sao nhanh như vậy đã gọi mình, gọi nàng có chuyện gì không? Nàng hơi lo lắng, nghĩ đến vừa rồi mình quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, lại đụng ngay ánh mắt nàng ta.

Đi vào nhà chính của Hứa thị, nàng cúi đầu hành lễ, tim bắt đầu đập loạn.

Hứa thị cười cười: "Ta nhớ ngươi gọi là Ti Điềm, đúng không?"

"Vâng."

"Ngươi hầu hạ Vương gia tốt lắm, ta vẫn chưa ban thưởng gì cho ngươi, Hà Mi , đem những đồ trang sức kia cho Ti cô nương chọn." 

Hà Mi nâng một cái hộp nhỏ hình vuông tinh xảo đặt ở trước mặt nàng.

Phần thưởng này tới rất đột ngột, nàng vội vã từ chối: "Đây là bổn phận của thuộc hạ, không dám đòi Vương Phi ban thưởng."

Hứa thị cười yếu ớt, cố ý bắt nàng nhận lấy.

Nàng đành phải kiên trì chọn một cái vòng tay, màu sắc hơi tối.

Hứa thị thấy nàng chọn một cái vòng tay màu vàng đất, trong lòng thoải mái chút ít. Nha đầu kia coi như rất có ánh mắt, cũng tương đối quy củ. Nàng ta không nhịn được nhìn về phía bụng của nàng, eo nhỏ mềm mại thanh thoát, căn bản không nhìn ra cái gì. Nàng ta cắn môi, miễn cưỡng cười nói: "Ti cô nương, cố gắng điều dưỡng thân thể cho tốt."

Những lời này không đầu không đuôi, cả buổi Ti Điềm mới nhận thức được, chẳng lẽ nàng ta nghe nói chuyện trên núi? Thế nhưng rõ ràng Bùi vân khoáng đã nói không cho phép truyền ra ngoài. Những lời này đến cùng có phải là nói đến chuyện có thai không? Nàng lập tức cảm thấy khuôn mặt mình nóng như đốt, cũng không biết nói gì tiếp theo.

Dường như Hứa thị cũng không phải có ý kia, nhẹ nhàng phủi phủi tay áo, lạnh nhạt nói: "Ti cô nương bị thương, cần phải điều dưỡng cho tốt, ta sẽ phái người đi thư phòng hầu hạ Vương gia."

Nàng từ đi ra khỏi phòng Hứa thị, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Theo như lời nàng ta nói hãy tu dưỡng cho tốt, không biết có ý tứ gì khác không? Chẳng lẽ nàng ta hiểu lầm nàng và hắn sao? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy loạn, cúi đầu vội vàng trở lại Phương phỉ thiều, muốn hỏi ý kiến của Tô Phiên một chút.

Nàng kể lại toàn bộ tình huống nguy hiểm trên núi cho Tô Phiên nghe, tất nhiên đã lượt bỏ động tác kia của hắn. Sau khi Tô Phiên nghe xong, cả buổi không nói gì.

Ti Điềm đỏ mặt nhìn Tô Phiên, rất sợ Tô Phiên cũng hiểu lầm. Câu nói kia của hắn chỉ là muốn tạm thời mê hoặc địch nhân thôi, nhưng ngàn vạn lần không thể truyền ra bên ngoài, bằng không thì sau này nàng làm người được nữa, làm sao lập gia đình? Lời này nếu truyền ra nàng chỉ có thể gả cho hắn, nàng chưa từng nghĩ tới điều này, mà cũng không dám nghĩ.

Tô Phiên thở dài một hơi nói: "Ti Điềm, ta rất thích muội, muội rất giống muội muội ta. Thế nhưng muội biết hiện tại nàng ấy sống thế nào không?"

"Nàng ấy sống thế nào?"

"Trước kia nàng ấy cũng đi theo bên người Vương gia. Có một lần, Hoàng Đế đi săn, tùy ý khen nàng một câu, đêm hôm đó Vương gia liền đưa nàng vào Hoàng Cung. Thật ra, Hoàng Đế trầm mê luyện đan, nữ nhân ở hậu cung đều là thủ hoạt quả (sống một mình thờ chồng đến chết). Muội muội ta gần đây có chút thất thường, thỉnh thoảng sẽ phát bệnh thần kinh."

Ti Điềm im lặng, các ngón tay âm thầm siết chặt lại.

"Ta nói những thứ này, là muốn cho muội hiểu một việc, người khác hiểu lầm không sao, nhưng bản thân mình đừng hiểu lầm mình là được."

Ti Điềm cười nhạt một tiếng, nàng đã hiểu rõ ý của Tô Phiên.

Biết rõ không thể, cũng không có khả năng, cũng không quản được lòng mình.

Nàng cũng không suy nghĩ nhiều hay đòi hỏi cái gì, trong lòng chỉ âm thầm hâm mộ hắn mà thôi.

Phần hâm mộ này, vô dục vô cầu.

Hoàng hôn tối tăm, sau khi ăn cơm tối không lâu, Hứa thị lại phái người đưa tổ yến và thuốc bổ tới.

Ti Điềm càng thêm lo sợ, rốt cuộc nàng ta có ý gì? Càng nghĩ nàng càng cảm thấy không đúng, thế nhưng loại lo lắng này lại không thể nói rõ với hắn, chẳng lẽ muốn hắn đi tìm Hứa thị làm sáng tỏ? Thanh danh một thị nữ trong mắt hắn quan trọng sao?

Trái tim nàng loạn thành một bầy, nàng biết Hứa thị cũng không lạnh nhạt như biểu hiện bên ngoài, nhất định nàng ta có cài người bên cạnh hắn, cho nên mới đột nhiên ân cần với mình. Tính ra, nàng đi theo bên người Bùi Vân Khoáng đã mấy tháng, chưa bao giờ nàng ta hỏi đến, cũng chưa bao giờ ban thưởng qua. Đột nhiên chú ý nàng như vậy, nhất định không phải không có lí do.

Nàng lo lắng đến nỗi ngủ không ngon giấc, sáng sớm hôm sau, quản gia tới gọi nàng: "Ti cô nương, Vương gia gọi ngươi đi thư phòng."

Bình thường sáng sớm nàng liền đi thư phòng. Thế nhưng hôm qua Hứa thị đã từng nói sẽ phái người khác đi thư phòng hầu hạ, nàng mới không có qua đi. Nàng vội vàng đến thư phòng của hắn, thấy trong thư phòng chỉ có một mình hắn, cũng không có thị nữ mới.

"Muội không khỏe sao?" Hắn nửa nằm ở trên giường êm đọc sách, cái chân bị thương kia được bọc lại vô cùng mập mạp. Sáng nay khi nhìn thấy Hà Mi ở chỗ này, hắn thấy rất kỳ lạ, bảo quản gia gọi nàng tới, cho rằng thương thế của nàng không tốt, nhưng nhìn mặt nàng sắc mặt dường như tốt lắm.

Trên đường đến đây nàng đã quyết định một khi hắn hỏi, nàng sẽ nói ra những gì hôm qua Hứa thị an bài. Hắn nghe xong cũng không có động tĩnh gì.

Nàng thấp giọng nói chuyện Hứa thị ban thưởng và chén thuốc qua một lần. Nàng nghĩ thông minh như hắn, nhất định có thể nghe ra ý tứ của Hứa thị. Nàng cũng không biết Hứa thị hiểu lầm cái gì, những chuyện này thường xảy ra trong các gia đình giàu có, mặc dù giữa cha mẹ nàng chưa từng xảy ra, nhưng cũng đã nghe mẫu thân nhắc đến chuyện thê thiếp tranh đấu của tổ tiên, nàng cũng không muốn cuốn vào những thứ này, huống chi nàng vẫn chỉ gánh chịu hư danh mà thôi.

Hâm mộ một người, cũng không phải nhất định phải kề vai sát cánh với hắn. Giống như nàng thích hoa, nhưng sẽ không hái hoa, hái xuống sẽ héo rũ, không bằng để nguyên trên cành có thể ngắm lâu hơn.

Hắn nghe được ý tứ mịt mờ của nàng, có chút ngoài ý muốn. Bên cạnh hắn có tai mắt của Hứa thị, hắn đã sớm biết. Bất quá dưới tình thế cấp bách một câu nói của nàng làm hắn chú ý đến, điều này làm dâng lên bất an mơ hồ trong lòng hắn. Những nữ nhân khác có thai tự nhiên là đả kích trí mệnh đối với Hứa thị, nàng ta có thể làm gì với Ti Điềm hay không? Nếu như là một thị nữ bình thường, mắc gì hắn phải đi quan tâm thanh danh hay an nguy của nàng ta, nhưng mà nàng thì hoàn toàn khác biệt.

Tuy rằng hắn không háo sắc nhưng cũng duyệt qua vô số người, hắn có thể nhìn ra nàng đã động tâm với hắn. Thế nhưng nàng bình tĩnh đặt mình ngoài vòng tròn, không muốn đảm đương hư danh rồi biến thành hiện thực, điểm này hoàn toàn khác với những người con gái trước kia bên cạnh hắn, càng làm hắn thêm xem trọng nàng.

Hắn buông sách, nói với nàng: "Muội ra cửa bảo Ứng Bình gọi Vương phi tới đây. Thương thế của muội chưa khỏe, trước nghỉ ngơi vài ngày đi, không cần tới đây."

Nàng chần chờ một lát, nói: "Vương gia, mấy ngày nay muội có thể đi học cưỡi ngựa không?"

Hắn cảm thấy không vui, chẳng lẽ nàng không muốn cưỡi chung ngựa với hắn? Rất nhiều nữ nhân tận lực tìm đủ các cơ hội tiếp cận hắn, nàng thì ngược lại luôn tìm cơ hội tránh xa hắn, không muốn quá mức thân cận với hắn. Rõ ràng nàng đã động tâm, nhưng lại tỉnh táo kiềm chế bản thân như thế, làm hắn nổi lên tính chinh phục, rất muốn tìm cơ hội gần gũi với nàng ví dụ như, dạy nàng cưỡi ngựa. Đáng tiếc, chân bây giờ bất tiện, dưới mắt đang "Bảo dưỡng tuổi thọ", điều này căn bản không thể thực hiện được.

Hắn đành phải hậm hực khua tay nói: "Bảo quản gia tìm con ngựa ngoan ngoãn chút."

"Đa tạ vương gia."

Hắn lại tiếp tục nói đùa: "Nếu không, đợi chân bổn vương khỏe lại, tự mình dạy muội đươc không?" Hắn biết nàng nhất định sẽ từ chối, thê nhứng vẫn thích trêu chọc nàng.

Quả nhiên, nàng cự tuyệt: "Không dám làm phiền Vương gia."

Nàng đỏ mặt vội vàng cáo lui, hắn dạy chỉ sợ học không vô.

Hắn nhìn khuôn mặt bối rối ửng đỏ của nàng, tâm tình trở nên rất tốt. Trêu chọc nàng rất thú vị.

Nàng ra cửa, nói với thị nữ Ứng Bình: "Làm phiền tỷ tỷ đi mời Vương Phi tới đây, Vương gia có việc muốn thương lượng cùng Vương Phi."

Đi qua hành lang gấp khúc, trong lòng nàng nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn đã hiểu ý của nàng, cũng tôn trọng nàng, nàng trong lòng hắn vẫn còn có chút khác biệt. Nàng vui mừng, rồi lại lo lắng.

Sau khi tuyết rơi bầu trời quang đãng sáng sủa, khắp nơi đều sạch sẽ sáng ngời. Ánh mặt trời chiếu lên tảng băng sáng óng ánh đọng trên ngọn cây, chậm rãi tan ra, cuối cùng trở nên trong suốt. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ đến mảnh băng kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện