Bùi Vân Khoáng đã lén lút hỏi thăm lai lịch của Triển Bằng. Hắn là nhân sĩ Đông đô, khi còn nhỏ rất yếu ớt, phụ thân hắn mới đưa hắn đến Thiếu Lâm Tự đi theo một vị cao tăng tập võ. Mười chín tuổi đi theo cha mẹ đến Thượng kinh, đã từng làm tiêu sư ở Uy Trọng tiêu cục hai năm, hắn rất có thiên phú với võ học, thường cùng với đồng nghiệp thảo luận trao đổi, bản thân lại thông hiểu đạo lí, cho nên động tác võ thuật không quá rõ ràng. Gia cảnh hắn lại không tốt, đọc sách cũng không nhiều, lúc luận binh trong cuộc thi văn cũng không xuất sắc, vì vậy trong cuộc thi đình Hoàng Đế dự định trao chức thám hoa cho hắn.

Mấy ngày nay hắn đã trở thành nhân vật được tranh giành nhiều nhất, Tả Thực Thu và Bùi Thượng Phong cũng mở tiệc chiêu đãi hắn. Không biết hắn là đại trí giả ngu hay là ngu thật, lui tới xã giao với tất cả mọi người, không có chút lập trường nào.

Bùi Vân Khoáng vô cùng mến mộ tài năng của hắn, rất muốn thu dùng, tương lai cũng có thể trở thành cánh tay phải cho Thương Vũ trong quân đội, cho nên hôm nay mở tiệc chiêu đãi hắn cũng vì muốn thăm dò ý tứ cúa của hắn xem có thể lôi kéo hay không. Thế nhưng trong bữa tiệc Triển Bằng luôn nhìn Ti Điềm, điều này ngoại trừ làm cho hắn bất ngờ, còn có chút không thoải mái.

Không phong lưu không phải thiếu niên. Thật ra, háo sắc trong mắt hắn cũng không phải là khuyết điểm của nam nhân, ngược lại còn là chuyện tốt, hắn có thể thuận theo đó mà tặng mỹ nữ cho hắn ta. Thế nhưng nếu Triển Bằng ưng ý người đứng ở sau lưng hắn, hắn lại thấy có chút không ổn. Vì sao không ổn? Tay cầm chén rượu thoáng dừng lại bên môi hắn.

Hắn bỏ tiền bồi dưỡng nhân tài, ngoại trừ để nàng đi theo bên cạnh hắn làm tùy tùng, còn làm được một ít chuyện mà hộ vệ không cách nào làm được, nàng còn có công dụng khác. Nếu tặng nàng cho Triển Bằng, hắn không thể chấp nhận. Hắn cảm giác sự không thoải mái và không ổn trong lòng mình hẳn là vì nguyên nhân này, trong lòng hắn lại một lần nữa khẳng định suy nghĩ này là đúng.

Ba nam nhân vừa uống rượu vừa nói chuyện, đương nhiên Ti Điềm không thể nói xen vào, nhưng khi ánh mắt Triển Bằng lướt qua người nàng, vì lễ tiết nên nàng cũng chỉ khẽ cười với hắn. Hắn cũng nhìn nàng cười đáp trả lại, do hắn đang nói chuyện với Bùi Vân Khoáng, nên nếu không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra là hắn đang cười với Bùi Vân Khoáng hay cười với nàng.

Rất trùng hợp là có người đang nhìn chằm chằm nhằm giám sát động tĩnh của người nào đó, vô tình nụ cười này bị người đó nhìn thấy. Trong lòng hắn càng ngày càng không thoải mái, ban đầu hắn đối với Triển Bằng hơi có chút cảm giác quý trọng anh hùng, giờ phút này bao nhiêu hảo cảm đều bay mất hết.

Bùi Vân Khoáng không nhìn thấy Ti Điềm cười, nhưng nụ cười của Triển Bằng thì thu hết vào mắt, hắn nhíu nhíu mày.

Vì muốn Triển Bằng chuyên tâm nói chuyện với hắn, hắn quay đầu nói với Ti Điềm: "Muội đi dặn dò phòng bếp hôm nay làm món canh cải trắng cay nhé."

Hắn hỏi thăm mới biết được Triển Bằng thích nhất món cải trắng canh cay, vì không muốn để lộ ra việc hắn đã đi dò hỏi qua, nên không hề đề cập đến món ăn này, không ngờ lúc này hắn do quýnh lên mới thốt ra món ăn này.

Ti Điềm lên tiếng trả lời liền rời đi.

Thương Vũ thầm thở phào một cái, uống ngay hai chén rượu, đứng dậy giả bộ lấy lí do tiểu tiện rời khỏi bàn tiệc.

Hắn đứng chờ ở mái hiên phía bên dưới tàng cây thuỷ lạp bên cạnh Nhất Hồ Xuân. Đợi được một lát liền thấy nàng đi trở về.

Hắn ho nhẹ một tiếng, từ trong bóng cây đi ra.

Nàng khẽ giật mình, đang muốn đến chào hỏi hắn, lại nhớ tới Bùi Vân Khoáng đã dặn dò cho dù nhìn thấy hắn cũng phải giả bộ làm như không biết. Vì vậy nàng không để ý tới hắn, tiếp tục bước lên bậc thang.

Hắn hơi tức giận nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, khẽ vươn tay giữ tay áo nàng lại.

Nàng vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt có chút bối rối.

"Ngày mai, ta sẽ sai chim bồ câu đưa thư cho muội, muội nhớ xem đó."

Hắn nói nhanh một câu, liền thả tay ra.

Nàng thấy khó hiểu nhưng lúc này không thích hợp để hỏi, vội vàng cất bước đi vào trong sảnh.

Hắn đứng dưới tàng cây đợi một lát mới đi vào.

Ánh trăng mọc lên ở đằng đông, cuối mùa thu gió đêm bắt đầu thổi rì rào, tiệc rượu cũng kết thúc.

Bùi Vân Khoáng tiễn nhị vị khách quý ra đại môn.

Thương Vũ lên kiệu trước, Triển Bằng đứng ở dưới bậc thang ngừng bước chân, không có lập tức bước lên kiệu, dường như còn có lời muốn nói với Bùi Vân Khoáng.

Thương Vũ bảo khởi kiệu, có lẽ Triển Bằng có mấy lời không tiện nói trước mặt hắn, muốn lén lút nói với Bùi Vân Khoáng, nếu là tỏ rõ lập trường thì không còn gì tốt hơn, thật hợp với tâm nguyện Bùi Vân Khoáng, ngày sau bên người Bùi Thượng Phong cũng có đồng minh.

Tuy rằng hắn ta ngấp nghé người của hắn, nhưng việc riêng và việc công cần phải phân rõ.

Thế nhưng cỗ kiệu vừa mới đi được hai bước lại nghe một câu nói như vậy!

"Vương gia, vừa rồi vị cô nương kia..."

Đoạn sau hắn không nghe rõ nhưng một ngọn lửa nhỏ đã lập tức bùng lên trong lòng hắn, không phải hắn ta tiếp cận Bùi Vân Khoáng vì muốn nàng chứ? Suýt nữa là hắn đã xúc động đòi quay kiệu lại rồi, nhưng vẫn may là kiềm chế được.

Trong kiệu rất tối, chỉ có một ngọn đèn gió trước kiệu thỉnh thoảng từ trong màn kiệu phát ra ánh sáng, hắn nắm chặt, trong lòng rối bời.

***

Bùi Vân Khoáng rõ ràng nghe được Triển Bằng gọi tên Ti Điềm, khẽ giật mình, hắn ta có quen biết với nàng! Trách không được, hắn ta liên tục nhìn nàng, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn ra, thật ra hắn cũng rất lo lắng hắn ta sẽ mở miệng muốn nàng.

Triển Bằng nói: "Ti gia rất giàu có, việc làm ăn của phụ thân nàng trải dài từ Tín Châu đến Kinh Thành, không biết vì sao nàng lại ở Vương Phủ?"

Bùi Vân Khoáng khẽ cười nói: "Nhà nàng xảy ra biến cố nhưng ta cũng không rõ lắm, phú quý dễ tan, có lẽ là suy tàn rồi."

Triển Bằng thất vọng xoay người bước xuống bậc thềm. Ngồi ở trong kiệu, hắn nhớ tới trước kia. Khi đó, đệ đệ của nàng là Tiểu Ngạn vô cùng ngưỡng mộ công phu của hắn, cả ngày gọi hắn là hổ tử đại hiệp, quấn lấy hắn muốn bái làm sư phụ. Mỗi lần đều là nàng tới đây kéo Tiểu Ngạn trở về, thường xuyên qua lại, hắn và nàng vô cùng quen thuộc, nàng không phải là tiểu thư kiêu ngạo, nhìn thấy hắn luôn gọi hắn là hổ tử ca. Hai năm không gặp, nàng đã ngày càng xinh đẹp, đáng tiếc, tiểu thư lại lưu lạc thành nha hoàn. Trong lòng của hắn có chút khó chịu và đau lòng, rất muốn làm chút gì đó cho nàng.

Bùi Vân Khoáng nhìn hắn rời khỏi rồi mới cất bước vào bên trong. Lúc đi ngang qua Nhất Hồ Xuân thì thấy nàng đang cùng mấy nha hoàn dọn dẹp chén dĩa trên bàn. một nha hoàn đang nói gì đó khiến nàng nở nụ cười xinh đẹp rực rỡ.

Hắn đứng bên ngoài phòng nhìn một lúc lâu.

Nàng và Triển Bằng là cố nhân, xem ra rất có hi vọng có thể lôi kéo Triển Bằng. Thừa dịp Bắc Chinh còn chưa bắt đầu, có lẽ nên cho nàng và Triển Bằng gặp gỡ nhiều một chút.

Ti Điềm cũng rất bất ngờ khi vô tình gặp lại Triển Bằng. Khi nhà hắn mới tới Thượng kinh rất là nghèo. Mẫu thân nhớ đến bọn họ là đồng hương, thường xuyên giúp đỡ mẫu thân hắn. Không nghĩ tới hôm nay tiền đồ hắn rộng mở. Xem ra, tạo dựng sự nghiệp, phong thê ấm tử* hẳn là ở trong tầm tay rồi. Nàng thực vui mừng thay cho hắn.

*công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Vân Khoáng bị tuyên triệu tiến cung. Nàng đang sắp xếp lại giá sách của hắn, bỗng nhiên một con chim bồ câu trắng đậu trước cửa sổ. Đây không phải là con chim bồ câu của Thương Vũ sao? Nàng cẩn thận vươn tay sờ lên móng vuốt nhỏ của nó, phát hiện trên chân nó có buộc một ống trúc nhỏ. Lúc này nàng mới nhớ đêm qua Thương Vũ đã từng nói sẽ sai chim bồ câu gửi thư đến. Nàng tháo ống trúc xuống, để chim bồ câu trong tay sờ một cái. Thế nhưng nó lại vỗ cánh bay ra ngoài.

Thật sự là giống y như chủ nhân của nó, rất có cá tính.

Nàng mở ống trúc ra, lấy ra một mảnh giấy.

Gặp nhau trên thuyền hoa bên hồ.

Ngoài cửa đông của Bùi phủ có một cái hồ nước nhỏ, có lẽ phòng khách có tên gọi "Nhất Hồ Xuân" là xuất phát từ cái hồ này. Chẳng lẽ là hẹn nàng trên thuyền hoa? Chỗ đó có thuyền hoa sao? Quả thật nàng không để ý tới.

Nàng xem tờ giấy xong thấy có chút kỳ lạ, hẹn nàng vào trong đó làm cái gì? Chẳng lẽ là có lời gì muốn nàng chuyển lời cho Bùi Vân Khoáng? Nàng dọn đẹp phòng xong đang định đến nơi hẹn. Đột nhiên, Bùi Vân Khoáng trở về.

Hắn cười dịu dàng giống như có chuyện gì cao hứng lắm, nói với nàng: "Một lát đi săn với ta."

Đi săn! Ngay cả cưỡi ngựa nàng cũng không biết đừng nói tới cung tiễn hay bắn tên, đi săn để người ta chê cười sao? Tại sao phải mang theo nàng?

Hắn Nhìn dáng vẻ mờ mịt kinh ngạc của nàng, cười ha hả nói: "Không cần sợ hãi, đi theo nhìn thôi cũng được, cũng không phải bắt muội đi săn."

Nàng nhẹ nhàng thở ra, đi theo nhìn hắn, chuyện này coi như cũng được. Hắn nguyện ý dẫn theo nàng, không hiểu sao nàng lại có chút vui mừng.

Hắn cưỡi ngựa đi trước còn nàng ngồi xe ngựa đến sau. Thật ra khi nàng ngồi trong xe ngựa vẫn luôn thắc mắc, vì sao hắn phải dẫn nàng theo?

Khu vực săn bắn nằm ở ngoại ô núi Đồng Tử, trong rào chắn nuôi nhốt một vài con nai, dê rừng và thỏ rừng, vào mùa thu Hoàng Đế Đông đô thường đến đây săn bắn giải sầu. Nhưng hai năm qua, hắn trầm mê luyện đan, việc giải trí này cũng giảm đi.

Nàng đã đến khu vực săn bắn thì xuống xe ngựa, từ xa đã trông thấy Bùi Vân Khoáng đang cưỡi ngựa đứng ở phía trước rào chắn nói chuyện với Triển Bằng.

Thì ra, hắn và Triển Bằng đến đây đi săn. Nàng đứng ở trước xe ngựa, không biết có nên đi lên chào hỏi Triển Bằng không, hay là giả bộ làm như không biết?

Bởi vì Triển Bằng tiếp cận Bùi Vân Khoáng để hỏi thăm về nàng, cho nên lần này nhìn thấy nàng cũng không cố kỵ nữa, trực tiếp cười gọi tên nàng.

"Ti Điềm, muội cũng tới xem náo nhiệt à?"

Nàng xấu hổ nở nụ cười, thật sự là nàng tới xem náo nhiệt, nói chính xác là bị người ta kiên quyết kéo tới.

Nàng nhìn thoáng qua Bùi Vân Khoáng, hôm nay hắn một thân trang phục màu đen, tay áo ôm cùng với vòng eo được xiết chặt, trông rất tự nhiên phóng khoáng. Nàng chưa từng thấy hắn cưỡi ngựa, cũng chưa thấy hắn mặc như vậy bao giờ, hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa như tỏa sáng dưới làn gió thu và ánh mặt trời trên cao, làm cho người khác đều phải ngước nhìn.

Hắn giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, rủ tầm mắt xuống, nhìn nàng mỉm cười.

Nàng vội vàng hạ tầm mắt, trong lòng có chút bối rối.

"Ti Điềm, muội chờ ở trong đình đi, một lát nữa nướng thỏ ăn."

Thì ra dẫn nàng đến đây là để nướng thỏ cho bọn họ? Nàng hơi thất vọng nhưng cũng có chút thoải mái.

Hai người cưỡi tuấn mã phi như cưỡi mây biến mất trước mắt nàng, sau đó tùy tùng cũng như mũi tên rời cung đi theo. Chỉ có nàng và mấy cận vệ ở lại trong đình.

Nàng nhìn hắn từ phía xa xa, bạch mã huyền y phất phới hoà lẫn với núi rừng, hiện tại đã quên có người vẫn đang chờ ở cạnh hồ. Dốc núi xa xa, xanh yếu ớt đỏ mạnh mẽ. Sắc đỏ rực rỡ của lá phong, giống như một loại rượu đậm đặc, nhuộm thẫm sắc thu cuối cùng còn sót lại

Gió ngày càng lớn cũng ngày càng lạnh.

Nàng đứng lên đi lòng vòng chung quanh đình, trên nền trời xanh một đoàn chim nhạn bay về phía nam. Đột nhiên, nàng nhớ tới con chim bồ câu kia và chủ nhân của nó. Lập tức nàng lo lắng, hắn còn chờ mình ở đó không? Mình cũng quá sơ ý rồi, nói đi là đi lại quên mất chuyện này.

Dường như càng là lo lắng thời gian trôi qua càng chậm. Rất lâu sau mới nhìn thấy trên sườn núi một đội khoái mã phi ngựa chạy đến, con ngựa trắng dẫn đầu hết sức nổi bật. Nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc bọn họ đã trở về.

Người như bức tránh thủy mặc trước mặt này dễ dàng lộ rõ tính cách thật. Bùi Vân Khoáng làm người thân thiện rộng lượng, phong thái mạnh mẽ, Triển Bằng và hắn sóng vai nhau giành giật thô lỗ, so với trong phủ thì thả lỏng hơn rất nhiều, sau khi nói chuyện với nhau, trong lòng hắn dần dần có sự thán phục. Lần đi săn này, Bùi Vân Khoáng có dụng ý khác, mà Triển Bằng lại quá mức phô trương ở trước mặt hắn, cho nên, tuy rằng tài bắn cung cỡi ngựa của hai người không tồi, thế nhưng con mồi bắt được lại không nhiều, chỉ có mấy con gà rừng và mấy con thỏ mà thôi.

Hai người đi vào đình nghỉ ngơi. Bùi Vân Khoáng cười nói: "Thân thủ Triển Tướng quân rất tốt, sau này sẽ có đất dụng võ ở Bắc Cương."

Triển Bằng hơi ngại ngùng, sáng nay vừa mới được phong Tướng Quân, lần đầu được người xưng hô như vậy, hắn cảm thấy không quen.

Hai người nói chuyện, Ti Điềm nướng gà rừng ở một bên, dần dần mùi thơm tỏa ra. Trong lúc vô tình Triển Bằng liếc nàng một cái, ánh mắt rơi trên tay nàng. Ngón tay trắng nõn thanh tú, nhưng móng tay rất ngắn, cũng không có sơn móng tay. Hắn nhớ rõ trước kia, muội muội hắn cực kỳ hâm mộ nhìn tay nàng, nói với hắn, huynh xem tay Ti tiểu thư người ta kìa, thật sự là mười ngón không nhiễm nước mùa xuân, non mềm đến mức có thể véo ra nước. Hôm nay. . . Hắn có chút không đành lòng vội dời ánh mắt sang chỗ khác. Đêm qua hắn vô tình nhắc tới việc gặp được nàng với nương hắn, m nương hắn thổn thức cả buổi, bảo hắn tìm cơ hội nhất định phải giúp nàng. Lúc này nếu hắn mở miệng nói với Bùi Vân Khoáng là hắn muốn nàng, không biết hắn có thể cho hay không? Hắn do dự cả buổi, rốt cục vẫn cảm thấy thời cơ vẫn chưa đến, chờ một một thời gian nữa rồi tính tiếp.

Đi săn từ vùng ngoại ô trở về sắc trời đã gần tối. Lúc đi qua bờ hồ bên ngoài Bùi phủ, Ti Điềm cố ý vén rèm nhìn nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy bên hồ đậu một chiếc thuyền hoa, tĩnh mịch đến mức dường như hòa thành một màu với nước hồ. Nàng giật mình, hắn còn chờ ở đó không? Nàng có chút lo lắng, bèn hỏi thị vệ bên ngoài xe ngựa.

"Đại ca, thuyền hoa trên hồ kia đang làm gì?"

"À, thỉnh thoảng Vương gia cũng câu cá trên thuyền hoa."

Rốt cuộc thì hắn có còn ở đó không nhỉ? Trở lại phủ, nàng đứng ngồi không yên, chung quy vẫn là không yên lòng, sau khi nói với Tô Phiên một tiếng liền vội vàng chạy ra cửa Đông tới bờ hồ.

Thật ra trong lòng nàng vẫn hy vọng hắn đã sớm rời đi, nếu hắn vẫn đợi cả buổi ở chỗ này, theo tính tình của hắn có thể nào sẽ ăn thịt của nàng luôn không?

Nàng lo lắng tiêu sái đến bên hồ, nước hồ gợn gợn sóng, cỏ lau rì rào, bỗng nhiên nàng có một ý nghĩ là có một loại thuyền không người chuyên chở người qua sông.

Nàng bước bậc thang bằng đá, đứng ở trên bờ xoay người nhìn thoáng qua bên trong thuyền hoa.

Cửa sổ thuyền hoa mở ra, bên trong thật sự có một người đang ngồi! Thấy một bên mặt của hắn, tim nàng đập mạnh một cái, hắn vẫn chờ ở đây không có rời đi. Bỗng nhiên nàng cảm thấy vừa áy náy vừa sợ sệt, cảm giác bước chân mình ngày càng nặng, làm sao đối mặt với hắn đây, giải thích với hắn như thế nào đây?

Nàng nhấc váy bước lên thuyền hoa, thuyền hoa hơi lắc lư một cái. Nàng chậm rãi bước xuống bậc thềm gỗ, đứng ở khoang thuyền.

Hắn thu hồi ánh mắt khỏi mặt hồ, nhìn về phía nàng. Nàng cầm váy sợ hãi đứng ở đó, vẻ mặt cô cùng áy náy, đôi mắt dường như nhuộm một tầng hơi nước, dịu dàng xen lẫn áy náy, còn có chút sợ hãi.

Nhất thời trong lòng hắn mềm nhũn, không cách nào nổi giận với nàng được. Hắn vốn định một tay kéo nàng qua, hảo hảo "Trừng phạt" nàng một trận cho nàng nhớ kỹ hậu quả khi thất hẹn với hắn. Thế nhưng bây giờ nàng nhìn hắn sợ hãi, nếu hắn "Trừng phạt" nàng thêm lần nữa, chỉ sợ nàng càng cách xa hắn hơn.

Trong khoang thuyền tối hơn bên ngoài, ánh mắt hắn ảm đạm, nhìn không ra vui buồn. Nàng khẩn trương hết sức có lỗi nói: "Đại sư huynh, Vương gia tạm thời có việc bảo muội đi ra ngoài, nhất thời vội vàng nên quên tới đây nói với huynh một tiếng."

Hắn không như nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng của nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, điều này làm cho nàng thật bất ngờ, cũng càng thêm áy náy.

Không biết có phải bởi vì trời tối hay không, vẻ mặt hắn toát lên sự dịu dàng, hắn nhếch khóe môi cười cười: "Không có việc gì, ta ở chỗ này câu được không ít cá."

Dưới chân của hắn đặt một thùng gỗ, quả nhiên, thả không ít cá.

Nàng hơi yên tâm, đến gần một chút, hỏi: "Đại sư huynh, huynh tìm muội có việc gì sao?"

Hắn híp híp mắt, "Ừ" một tiếng.

Sáng nay, Hoàng Thượng sắc phong chức vị cho ba thứ hạng đầu, xem ra bắc chinh đã vô cùng cấp bách. Có lẽ, hôm nay chính là lần cuối cùng hắn gặp nàng trước khi xuất chinh. Đêm qua Triển Bằng đã hành động, hắn đã có cảm giác nguy hiển, hắn hẹn nàng ra đây là muốn nói rõ mấy lời với nàng. Thế nhưng chờ đợi nửa ngày đã mài nhẵn hết từng câu nói trong lòng hắn. Trong lúc ngồi câu cá, hắn bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian khi ở cùng nàng. Nàng kính sợ hắn, tôn trọng hắn, thuận theo hắn, đáng tiếc điều hắn muốn nhất lại thiếu đi chính là sự quan tâm và tín nhiệm. Cũng giống như thức ăn, trăm vị thì muối đứng đầu, cho dù thêm tất cả các gia vị, không có muối cũng không có hương vị gì.

Hắn muốn nổi cáu với nàng nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng lựa chọn cách thức kiềm chế bản thân.

Hắn lấy một cấy sáo ngọc màu xanh biếc từ dưới bàn ra từ, cười cười với nàng: " Lần trước không phải muội chê cười ta không hiểu âm luật sao?"

Nàng xấu hổ cười cười, trêu hắn có một câu mà hắn nhớ dai như vậy.

Hắn để cây sáo lên môi.

Nàng ngây ngẩn cả người, thì ra hắn biết thổi sáo! Còn thổi hay như vậy! Cảnh chiều hoàng hôn, mặt hồ mênh mông tĩnh lặng, trên mặt hồ tiếng sáo như có như không, du dương mềm mại thanh thoát như mây. Ngay cả khóm cỏ lau bên bờ hồ cũng say mê, khẽ khàng nhảy múa theo tiếng sáo.

Nàng nghe đến si mê, tiếng sáo của hắn trầm tĩnh xa xôi đi vào lòng nàng, làm nàng cảm thấy yên lòng, làm nàng cảm thấy bình thản, như con chim mỏi mệt nhớ rừng sâu, như người xa quê lưu luyến cố hương.

Một lúc lâu, hắn mới để cây sáo xuống, nhướng mày mím môi nở nụ cười yếu ớt. Dáng vẻ này, rõ ràng là nói cho nàng biết, ngày ấy nàng trêu hắn không hiểu âm luật là một sai lầm lớn lao.

Nàng thành thật xin lỗi, ngượng ngùng cười cười: "Đại sư huynh, muội chưa từng nghe huynh thổi sáo, ai bảo huynh giấu nghề kỹ quá làm chi."

Hắn nhíu nhíu mày, cười nói: "muội cũng không cho ta cơ hội để thổi nha."

Nàng nở nụ cười: "Huynh cũng không có nói cho muội là huynh biết thổi mà."

Hai người bèn nhìn nhau cười, xưa nay chưa từng hòa thuận và tự nhiên như vậy,đây coi như là lần đầu tiên. Những nụ cười trước kia của nàng, hắn thấy không đủ trong sáng, không thật tình, không ngọt ngào đơn thuần như lần này. Hắn cảm thấy đợi nửa ngày trời để được nhìn thấy nụ cười như vậy cũng đáng. Thật ra hắn còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, mọi thứ cũng mới vừa khởi đầu, nàng cũng mới có mười lăm tuổi, hắn cảm thấy đợi thêm một hai năm nữa, chờ mình công thành danh toại có lẽ sẽ tốt hơn. Dù sao Triển Bằng cũng phải đi Bắc Cương với hắn, không có uy hiếp hắn yên tâm rất nhiều. Hôm nay tuy chờ đợi hết nửa ngày nhưng hắn lại có thể làm cho hắn tỉnh táo lại. Dục tốc bất đạt. Có đôi khi, trực tiếp chẳng bằng quanh co vòng vèo.

"Ta sắp phải rời Đông đô đi Bắc Cương dẹp loạn."

Nàng lập tức lo lắng: "Đại sư huynh, huynh sẽ đích thân ra trận sao?"

"Đương nhiên rồi, phải làm gương cho binh sĩ chứ."

Nghe vậy nàng càng thêm lo lắng, không nhịn được nhíu chặt lông mày.

Hắn an ủi nàng: "Không có việc gì, chỉ là một đám ô hợp, bọn chúng vừa nghe tới đại quân thiên triều đã sợ mất mật, chạy trối chết rồi." vẻ mặt của hắn ung dung, giống như không phải đi chiến đấu mà là đi du sơn ngoạn thủy.

Nàng không tin, nếu thật sự như lời hắn nói, Hoàng Thượng còn khuếch trương thanh thế mở khoa thi chọn binh tuyển tướng làm gì? Xem ra tình hình ở Bắc Cương nhất định không đơn giản như vậy. Nghe Tô Phiên nói, lần xuất chinh này có tới hai mươi vạn tinh binh, Bùi Tử Do là phó soái, chủ soái là Phong An Hầu Kiều Lũng. Nhìn thế trận này là biết hoàng thượng muốn một trận này có thể dẹp loạn Bắc Cương, một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã, thái bình vài trăm năm.

"Vậy huynh phải cẩn thận."

Hắn đứng dậy, phủi phủi vạt áo, nghiêm mặt nói: "Tất nhiên rồi, ta vẫn chờ lập được công lao, sau này vợ con được nhờ mà."

Nàng nhịn không được bật cười, suy nghĩ này của Đại sư huynh cũng chân thật quá đó chứ, hahaha. Bát tự còn chưa trao, bóng dáng lão bà cũng không có, chưa gì đã nghĩ đến nhi tử, quá nhìn xa trông rộng rồi.

Nàng cười nhìn sắc trời, nói: "Đại sư huynh, nếu không có việc gì, muội đi về trước."

Hắn gật gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Được, trong vòng hai tháng ta sẽ trở về."

Nàng không biết hai tháng có ý nghĩa gì. Ý của hắn là qua hai tháng nữa nàng đã cập kê rồi.

"Được. vậy muội đi trước."

"Để ta nhìn trên bờ một chút, coi chừng gặp người quen." Hắn bước lên bậc thềm gỗ, đứng ở đầu thuyền nhìn chung quanh một lần, sau đó cười cười với nàng, để nàng đi ra.

Nàng bước ra khoang thuyền.

Trên mặt hồ nổi gió, thổi lên tóc và váy nàng lên. Hắn đứng trên bậc gỗ, vài sợi tóc của nàng bị gió thổi bay ra phía sau, vừa vặn vướng tại nơi khép mở của vỏ kiếm đao bên hông hắn.

Trong chốc lát nữa thôi hắn đã phải xuất chinh ra trận.

Hắn vội vàng rút thanh kiếm ra một chút, nàng thì đưa tay kéo tóc, bảo kiếm bên trong vỏ kiếm chém sắt như chém bùn, lập tức cắt đứt một nhúm tóc đen.

Nhúm tóc đen bị cắt lập tức bị gió thổi lên, lướt nhẹ qua tay hắn. Hắn vội vàng mở ngón tay ra nhẹ nhàng tóm lấy, cầm chặt nhúm tóc trong tay. Sau khi cầm nhúm tóc trong tay, hắn liền cảm thấy ngại ngùng xấu hổ, còn nàng? Có như hắn không?

Nàng không hề nghĩ tới hắn lại lấy mấy sợi tóc bị cắt đứt này, nàng cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng tác dụng gì đâu, hắn phải ném đi mới đúng, nhưng biểu hiện của hắn dường như cũng không có ý buông tay, có lẽ là ở trước mặt nàng, ngại nên không ném đi sao? Nàng đành phải giả bộ làm như không biết, vội vàng cúi đầu rời đi.

Hắn đứng ở đầu khoang thuyền, ngón tay khẽ vuốt, nhúm tóc kia trơn bóng mát lạnh. Hắn nhìn nàng đi vào Bùi phủ, hắn vẫn không hể vứt đi mà đặt ở trong ví.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện