Trời vừa nhá nhem tối thì cả đoàn đã đến dịch quán, dịch thừa* vừa thấy An Khánh vương đột nhiên giá lâm, lập tức vội vàng tiếp đón, một mặt phân phó thủ hạ quét dọn gian phòng vốn đã sạch sẽ lại một lần nữa, một mặt dặn kẻ dưới nhanh chóng đi nấu cơm.
*Một chức danh thời Minh, Thanh. Quản lý trạm dịch
Trong bữa tiệc, Ti Điềm phát hiện Bùi Vân Khoáng cũng không kén ăn, thế mà lại kén chọn đồ dùng ăn cơm. Hắn dùng đũa bạc thìa bạc tùy thân, chậu rửa tay là sứ trắng Thắng Tuyết, mỏng nhưng tinh xảo, sáng bóng dưới ánh nến ôn nhuận giống như là mỹ nhân mềm mại duyên dáng.
***
Hôm sau khởi hành, Ti Điềm mơ hồ lo lắng lại có cái gì khó khăn trắc trở, không ngờ lên đường bình an vô sự, ba ngày sau đã vàoThượng kinh. Vào được cửa thành đã là xế chiều, Ti Điềm kềm chế kích động và hưng phấn, ước gì có thể cùng với mẫu thân đi tìm vị Lương Quốc Nhân kia ngay lập tức. Thế nhưng chiếu theo thanh danh và tính tình của Lương Quốc Nhân hiện nay, nàng dẫn mẫu thân đi gặp hắn nhất định là không được, đi xe ngựa vất vả vài ngày rồi, Bùi Vân Khoáng nhất định muốn nghỉ ngơi một đêm, cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày mới an bài chuyện của nàng. Kỳ thật, hắn đáp ứng dẫn nàng đi Thượng kinh cầu thầy trị bệnh đã là ân huệ lớn, nàng thật sự không tiện hối thúc hắn, đành phải nhẫn nại chờ đợi thôi.
Xe ngựa ngừng trước cửa phủ An Khánh vương ở kinh thành.
Hoàng Đế khai quốc Đại Lương có bốn vị con trai trưởng, ngoại trừ tiên hoàng, ba vị Vương gia khác sau trưởng thành thì ở Vương Phủ của mình ở kinh thành , về sau ba vị Vương gia rời Kinh đi đến đất phong, những Vương Phủ này cũng chính là chỗ ở của bọn họ khi vào kinh. Ngoại trừ An Khánh vương, còn có hai vị Vương gia, một vị có đất phong ở Giang Nam, một vị có đất phong ở Yến Châu, từ đất phong giàu có và sung túc hay không có thể nhìn ra ai là người năm đó sủng ái.
Vương phủ An Khánh trước đó đã nhận được tin tức, sớm đã quét dọn từng góc ngách vương phủ không nhiễm một hạt bụi.
Bùi Vân Khoáng thích sạch sẽ, người Vương Phủ ai cũng biết.
Tiến vào đại môn Vương Phủ, một đám nô bộc đông nghịt đang cúi đầu chờ, cung nghênh Vương gia.
Người càng nhiều, màu sắc trên người liền hỗn tạp. Bùi Vân Khoáng lập tức cảm thấy hoa mắt, trong lòng không vui. Đặc biệt là vài thị nữ, không biết có tâm tư gì mà trang điểm xinh đẹp, ngẩng đầu nhưng không dám càn rỡ, bộ dạng khô héo, nhút nhát ngay cả kích động cũng có làm hắn cực kỳ chán ghét.
Hắn thích sạch sẽ, đặc biệt là ở phương diện kia.
Hắn nhíu lông mày phất tay giải tán mọi người, chỉ lưu lại quản gia Bùi Tứ Hỉ.
"Thuốc viên*, thu xếp cho ba vị nữ khách ở Lưu Hương Viên. Đưa mấy thị nữ lanh lợi qua hầu hạ, vị thân thể phu nhân này không được tốt lắm, phân phó phòng bếp nhỏ làm thứ gì đặc biệt tinh tế một chút."
*Thuốc viên: thật ra là Hoàn tử, nhưng Ti Điềm lại nghe thành thuốc viên
Quản gia Thuốc viên cúi đầu khom lưng, liên tục đồng ý.
Ti Điềm không biết vị quản gia gầy còm như cây trúc này vì sao gọi là Thuốc viên ? Mắc cười lại không dám cười. Chỉ có điều Bùi Vân Khoáng cố ý dặn dò, cảm kích trong lòng nàng bây giờ bị vo lại thành một thuốc viên lớn tắc nghẹn ở cổ họng, nàng cảm thấy giờ phút này tùy tiện nói một câu "Cảm ơn" thật sự quá cợt nhả. Nàng đợi mẫu thân trị hết bệnh rồi, nhất định phải cảm tạ hắn, thế nhưng lấy cái gì tạ hắn, nàng vẫn chưa nghĩ ra.
Lưu Hương Viên là sân viện dành cho khách, bởi vì Bùi Vân Khoáng nổi danh thích sạch sẽ, hạ nhân cũng không dám qua loa, thu dọn gọn gang sạch sẽ. Tô Phiên ở bên cạnh các nàng, bởi vì chân đau, lại nổi cáu với Bùi Vân Khoáng, ngay cả Bùi Vân Khoáng mở tiệc tẩy trần cũng không chịu đi.
Ti Điềm âm thầm thắc mắc quan hệ giữa nàng và Bùi Vân Khoáng, rõ ràng dám ở trước mặt hắn làm mình làm mẩy, còn có Thiệu Bồi ở trước mặt Bùi Vân Khoáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không kính sợ, tóm lại bọn hắn có thân phận gì? Nàng nghĩ hoài không ra nên dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Buổi chiều đầu tiên vào kinh liền trôi qua an tĩnh như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Ti Điềm dậy thật sớm, cùng mẫu thân tản bộ trong vườn. Trong lòng âm thầm mong mỏi hôm nay Bùi Vân Khoáng có thể mang nàng đi tìm Lương Quốc Nhân.
Sau khi dùng điểm tâm không lâu, Bùi Vân Khoáng mang theo quản gia Thuốc viên đi đến.
Nàng thấy hắn đi vào nhà, mở to mắt nhìn hắn, ngay cả thi lễ cũng quên, bộ dáng kia thật sự là mỏi mắt chờ mong.
Hắn nhìn dáng vẻ nàng hiện giờ có chút buồn cười, sờ đuôi lông mày, cười nói: "Trên mặt Ta có gì sao?"
Bùi Tứ Hỉ lập tức tiến lên một bước, nhìn kỹ, khẳng định nói: "Trên mặt Vương gia không có gì."
Bùi Vân Khoáng quay đầu "Phì" một tiếng: "Đồ mặt trắng? Mũi mắt cũng không có sao?"
Quản gia Thuốc viên sợ hãi trả lời: "Có, có."
Đối thoại của hai người thật sự là... Ti Điềm nhịn không dám cười, trưng khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn cười đến " Hoa dung thất sắc", "Vô cùng thê thảm" .
Bùi Vân Khoáng quay mặt lại, đuôi lông mày nhướng lên làm bộ muốn gõ đầu của nàng: "Tiểu nha đầu, còn không cười, bụng của ngươi nghẹn không đau sao?"
Nàng rốt cuộc cười ra tiếng. Vương gia Như vậy, quả thật là cực phẩm.
Hắn như cũ đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay không có việc gì, đi tìm Lương Quốc Nhân đi."
Nhanh như vậy? Ti Điềm vui vẻ vô cùng, lập tức chạy đến hậu đường gọi mẫu thân.
Bùi Vân Khoáng cùng quản gia Thuốc viên đứng đợi ở hành lang gấp khúc ngoài phòng.
Tịch Nhiễm thận trọng hành lễ, cảm tạ lần nữa.
Bùi Vân Khoáng chắp tay đứng ở hành lang gấp khúc nói: "Ti phu nhân không cần phải khách khí. Tiện tay mà thôi, phu nhân không cần cảm tạ."
Trong lòng Tịch Nhiễm và Ti Điềm ấm áp, trong mắt hắn chính là việc nhỏ, thế nhưng với các nàng chính là việc lên trời, đúng là có quyền thế có khác.
Ra khỏi Vương Phủ, ngồi lên kiệu đi theo dòng người rộn rã, không bao lâu, cỗ kiệu ngừng lại.
Cỗ kiệu ngừng lại trước một trạch viện, mặc dù không lớn lắm nhưng ở kinh thành phồn hoa có một tòa nhà như vậy cũng không dễ dàng. Trên cửa chính treo bảng hiệu Lương phủ.
Ti Điềm nắm chặt tay mẫu thân, kích động nhìn hai chữ "Lương phủ " kia, dường như nhìn thấy thuốc hay Tiên Đan.
Không bao lâu lớn cửa mở ra. Một vị nam nhân tuổi gần năm mươi chạy chậm từ cửa lớn chạy đến dưới bậc thang quỳ xuống hành lễ: "Vương gia thương xót cho tiểu nhân, chỉ cần người truyền lời tiểu nhân sẽ qua Vương Phủ, sao dám làm phiền Vương gia đại giá. Vương gia cố tình muốn tiểu nhân xấu hổ cắn lưỡi mà chết hay sao?"
Bùi Vân Khoáng vươn tay đỡ, cười nói: " Địa vị Lương đại phu hôm nay không thể so với ở Lạc Dương."
Lương Quốc Nhân đứng dậy lau mồ hôi trên mặt, vội nói: "Lời này của Vương gia tiểu nhân không dám nhận. Tiểu nhân có hôm nay, là nhờ năm đó Vương gia ở Đông đô chiếu cố."
Bùi Vân Khoáng chỉ vào Tịch Nhiễm nói: "Mời lương đại phu xem bệnh cho Ti phu nhân."
"Mời, mau mời."
Tiến vào Lương gia, Lương Quốc Nhân phân phó hạ nhân dâng trà nóng lên chiêu đãi Bùi Vân Khoáng và Ti Điềm, sau đó đưa Tịch Nhiễm đến sảnh bên cạnh.
Ti Điềm tâm trạng lo lắng nhìn cửa sảnh bên cạnh, trong lòng không yên.
Bùi Vân Khoáng nâng chung trà lên nhìn nhìn, cũng không uống, quay đầu nói với Ti Điềm: "Ngươi nếm thử trà lục vũ ở thượng kinh xem, tuy rằng lá hơi lớn, hương vị coi như cũng được."
Ti Điềm không tập trung đáp lời, nâng chung trà lên liền uống ngay.
Đột nhiên, hắn vươn tay cầm cổ tay của nàng.
"Nha đầu, cũng không nhìn một chút bị phỏng thì làm sao."
Những lời này nghe là trách cứ, lại hàm chứa hương vị cưng chiều. Tuy rằng hắn lập tức buông ra, nàng lại cảm thấy cổ tay nóng lên, trong lòng sinh ra một chút ngượng ngùng. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng dùng tách trà có nắp hớt lá trà, cẩn thận thổi một cái, nếm thử, mùi vị xác thực không tệ, nhưng phiến lá so với trà Tín Châu Mao Tiêm thì thô ráp hơn.
Hắn ghé mắt nhìn cổ tay nàng, sao mềm mại như vậy? Dường như vừa rồi dùng sức một chút, mà như muốn đứt ra.
Nàng buông tách trà xuống, bờ môi trơn bóng giống như quả anh đào dính sương sớm, là một loại màu hồng phấn nhạt. Kỳ thật, tướng mạo nàng mềm mại thanh tú, rất thích hợp cho người ta nuông chiều trong lòng bàn tay, thế nhưng ở giữa lông mày như ẩn chứa một sự lượng kiên cường, làm cho không người nào có thể khinh thường.
Hắn đánh giá chính sảnh của Lương Quốc Nhân, xem ra hắn ở Thượng kinh làm ăn cũng không tệ, trong sảnh còn treo một bức họa rừng núi. Nghe nói bức họa trước mắt cũng như thuốc của Lương Quốc Nhân, ngàn vàng khó cầu.
Hắn nhếch khóe miệng, nếp nhăn rất nhạt trên mặt hiện lên.
Ti Điềm cảm thấy lâu ơi là lâu, Lương Quốc Nhân và Tịch Nhiễm mới từ sảnh bên cạnh đi ra.
Lương Quốc Nhân nói: "Vương gia, vị phu nhân này bị trúng độc, thâm niên đã lâu, tiểu nhân không tra ra là độc gì, nhưng nếu dụng tâm điều trị có thể châm cứu, cũng có thể chậm rãi khôi phục bảy tám phần, nếu muốn toàn bộ, y thuật tiểu nhân chỉ sợ không làm được."
Bùi Vân Khoáng không nói gì, nhìn thoáng qua Ti Điềm.
Nàng vừa vui vừa lo, mẫu thân có thể khá hơn bảy tám phần là vui lắm rồi, thế nhưng chuyện trúng độc này, rốt cuộc là ai làm? Bùi Vân Khoáng nói: "Vậy làm phiền lương đại phu rồi, chỉ dùng thuốc tốt nhất."
"Cái này tất nhiên."
"À, Ti phu nhân mấy ngày tới một lần?"
Lương Quốc Nhân vội nói: "Tiểu nhân mỗi ngày qua phủ xem bệnh cho Ti phu nhân, Vương gia ngàn vạn lần đừng có thương xót tiểu nhân."
Sau đó, Lương Quốc Nhân kê phương thuốc, tiễn ba người ra ngoài cửa lớn.
Trên đường Quay về Vương Phủ đi ngang qua phòng thuốc, Bùi Vân Khoáng ngừng cỗ kiệu, phân phó quản gia Thuốc viên đi lấy thuốc. Ti Điềm từ màn kiệu thấy trong tay quản gia Thuốc viên xách bao lớn bao nhỏ hơn mười gói, trong lòng bắt đầu cân nhắc vấn đề tiền bạc.
Trở lại Vương Phủ, quản gia thuốc viên đem thuốc giao cho nha đầu phòng bếp nhỏ sắc thuốc, vừa nghiêng đầu liền thấy Ti Điềm ở cửa ra vào phòng bếp nhỏ chờ hắn.
Nàng có chút ngại ngùng, nắm góc áo, cười vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu.
"Quản gia đại thúc, tiền thuốc nương ta là bao nhiêu, ta, ta đem tiền thuốc gửi lại cho ngài."
Bùi Tứ Hỉ gãi gãi đầu: "Cô nương, tiền thuốc cũng không phải là của ta, ta cũng không ra nổi, là Vương gia ra, bảy lượng bạc."
Bảy lượng! Nàng cảm thấy từng đám mây đen bay trên đầu, dần dần tụ lại thành một cục đá to đè trong lòng nàng, mới có một ngày mà đã bảy lượng. Sau này điều trị là bao nhiêu bạc? Trong tay nàng chỉ có hai lượng bạc thôi.
Quản gia Thuốc viên đi qua người nàng.
Nàng vẫn còn ngẩn người tính toán.
Một lát sau, nàng phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ một chút, quyết định tìm Bùi Vân Khoáng nói rõ ràng.
Nhờ một vị thị nữ Lưu Hương Viên dẫn đường, nàng đến thư phòng Bùi Vân Khoáng. Thấy hai thị nữ đứng ở cửa ra vào, cả hai người đều xinh đẹp, nàng mơ hồ có chút tiếc nuối, tỷ tỷ đẹp mắt như vậy, vì sao không ở trong phòng cho Vương gia hồng tụ thiêm hương? Đứng ở cửa ra vào làm môn thần, quá lãng phí.
"Vương gia." Nàng lo lắng bước vào thư phòng, trông thấy một khuôn mặt nghiêng của hắn .
Hắn nâng cao cổ tay cầm ngòi bút, không biết là vẽ hay là viết chữ.
"Có việc gì thế?" Hắn để bút xuống, đi đến gần nàng. Có lẽ do ở thư phòng, trên người hắn ngoại trừ phong thái cao quý, còn có một phần phong độ của người trí thức.
Nàng đỏ mặt, thấp giọng nói: "Vương gia, chính là tiền thuốc của mẹ ta, ta, ta sau này sẽ trả lại, nhưng nếu trả không nổi?" Nói xong, trong lòng thấy lúng túng khó xử, ôi sao mình lại đến không đúng lúc vậy nè, ngay tại thời khắc phong nhã như vậy, mình lại đến đây nói vấn đề tiền bạc với hắn, thật sự rất tục khí, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn suy nghĩ một chút, nhíu nhíu lông mày, nói: "Ngoại trừ tiền thuốc, còn có tiền xem bệnh."
Nàng đã quên mất tiền xem bệnh, mây đen trong lòng càng đậm, nhỏ giọng hỏi: "Tiền Xem bệnh là bao nhiêu?"
"Hôm nay danh tiếng của hắn vang xa, xem bệnh cho người khác đều là sáu mươi hai, ta là Vương gia, có lẽ thu ít hơn, chỉ sợ cũng phải hơn năm mươi lượng."
Năm mươi lượng! Nàng cảm thấy hô hấp không thông, cuống họng nặng trịch nói không ra lời: "Vương gia, ta, ta sau này chậm rãi trả cho ngài."
"Vậy lúc nào ngươi mới có thể trả hết nợ đây?" Hắn rất chân thành hỏi nàng, dường như thật lòng thay nàng sầu lo, hai đầu lông mày nhíu lại, thanh âm lại trầm thấp vừa nhu hòa.
Nàng cảm thấy sau lưng cũng nặng trịch, nhưng mà vẫn mạnh mẽ cắn răng nói: "Ta, sư phụ ta nói chờ ta học thành tài rồi, sẽ có một ngàn lượng bạc. Ta nhất định có thể trả hết nợ."
Hắn không lên tiếng, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt nặng nề.
Nàng tâm lo lắng nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không tin?
Hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười, vẻ mặt ân cần sầu lo kia lập tức biến mất, giống như mây màu bị ánh mặt trời xua tan.
"Nha đầu, ngươi còn tưởng là thực à? Ta lừa gạt ngươi đấy, ngươi cũng không biết à?" Hắn cười tủm tỉm, dường như ghẹo nàng, nhìn nàng sốt ruột lo lắng thì hắn thấy thú vị hay sao ấy.
Nàng có chút chán nản, làm gì mà luôn đùa nàng, chẳng lẽ trong mắt hắn nàng là một tiểu hài tử sao?
"Lương Quốc Nhân nào dám thu tiền xem bệnh của ta! Tiền thuốc cũng không cần ngươi quan tâm, an tâm hầu hạ mẹ của ngươi là được." Hắn thu lại nụ cười, không có nửa phần đùa giỡn.
Nàng sững sờ nói không ra lời, bách vị tạp trần.
"Đa tạ vương gia."
"Không cần cám ơn, đi thăm mẹ của ngươi đi."
Từ thư phòng đi ra, nàng dọc theo hành lang gấp khúc đi về hướng Lưu Hương Viên. Đầu hạ gió thổi nhẹ vườn hoa khoe màu đua sắc, người này làm cho người ta cảm giác giống như gió đầu hạ.
*Một chức danh thời Minh, Thanh. Quản lý trạm dịch
Trong bữa tiệc, Ti Điềm phát hiện Bùi Vân Khoáng cũng không kén ăn, thế mà lại kén chọn đồ dùng ăn cơm. Hắn dùng đũa bạc thìa bạc tùy thân, chậu rửa tay là sứ trắng Thắng Tuyết, mỏng nhưng tinh xảo, sáng bóng dưới ánh nến ôn nhuận giống như là mỹ nhân mềm mại duyên dáng.
***
Hôm sau khởi hành, Ti Điềm mơ hồ lo lắng lại có cái gì khó khăn trắc trở, không ngờ lên đường bình an vô sự, ba ngày sau đã vàoThượng kinh. Vào được cửa thành đã là xế chiều, Ti Điềm kềm chế kích động và hưng phấn, ước gì có thể cùng với mẫu thân đi tìm vị Lương Quốc Nhân kia ngay lập tức. Thế nhưng chiếu theo thanh danh và tính tình của Lương Quốc Nhân hiện nay, nàng dẫn mẫu thân đi gặp hắn nhất định là không được, đi xe ngựa vất vả vài ngày rồi, Bùi Vân Khoáng nhất định muốn nghỉ ngơi một đêm, cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày mới an bài chuyện của nàng. Kỳ thật, hắn đáp ứng dẫn nàng đi Thượng kinh cầu thầy trị bệnh đã là ân huệ lớn, nàng thật sự không tiện hối thúc hắn, đành phải nhẫn nại chờ đợi thôi.
Xe ngựa ngừng trước cửa phủ An Khánh vương ở kinh thành.
Hoàng Đế khai quốc Đại Lương có bốn vị con trai trưởng, ngoại trừ tiên hoàng, ba vị Vương gia khác sau trưởng thành thì ở Vương Phủ của mình ở kinh thành , về sau ba vị Vương gia rời Kinh đi đến đất phong, những Vương Phủ này cũng chính là chỗ ở của bọn họ khi vào kinh. Ngoại trừ An Khánh vương, còn có hai vị Vương gia, một vị có đất phong ở Giang Nam, một vị có đất phong ở Yến Châu, từ đất phong giàu có và sung túc hay không có thể nhìn ra ai là người năm đó sủng ái.
Vương phủ An Khánh trước đó đã nhận được tin tức, sớm đã quét dọn từng góc ngách vương phủ không nhiễm một hạt bụi.
Bùi Vân Khoáng thích sạch sẽ, người Vương Phủ ai cũng biết.
Tiến vào đại môn Vương Phủ, một đám nô bộc đông nghịt đang cúi đầu chờ, cung nghênh Vương gia.
Người càng nhiều, màu sắc trên người liền hỗn tạp. Bùi Vân Khoáng lập tức cảm thấy hoa mắt, trong lòng không vui. Đặc biệt là vài thị nữ, không biết có tâm tư gì mà trang điểm xinh đẹp, ngẩng đầu nhưng không dám càn rỡ, bộ dạng khô héo, nhút nhát ngay cả kích động cũng có làm hắn cực kỳ chán ghét.
Hắn thích sạch sẽ, đặc biệt là ở phương diện kia.
Hắn nhíu lông mày phất tay giải tán mọi người, chỉ lưu lại quản gia Bùi Tứ Hỉ.
"Thuốc viên*, thu xếp cho ba vị nữ khách ở Lưu Hương Viên. Đưa mấy thị nữ lanh lợi qua hầu hạ, vị thân thể phu nhân này không được tốt lắm, phân phó phòng bếp nhỏ làm thứ gì đặc biệt tinh tế một chút."
*Thuốc viên: thật ra là Hoàn tử, nhưng Ti Điềm lại nghe thành thuốc viên
Quản gia Thuốc viên cúi đầu khom lưng, liên tục đồng ý.
Ti Điềm không biết vị quản gia gầy còm như cây trúc này vì sao gọi là Thuốc viên ? Mắc cười lại không dám cười. Chỉ có điều Bùi Vân Khoáng cố ý dặn dò, cảm kích trong lòng nàng bây giờ bị vo lại thành một thuốc viên lớn tắc nghẹn ở cổ họng, nàng cảm thấy giờ phút này tùy tiện nói một câu "Cảm ơn" thật sự quá cợt nhả. Nàng đợi mẫu thân trị hết bệnh rồi, nhất định phải cảm tạ hắn, thế nhưng lấy cái gì tạ hắn, nàng vẫn chưa nghĩ ra.
Lưu Hương Viên là sân viện dành cho khách, bởi vì Bùi Vân Khoáng nổi danh thích sạch sẽ, hạ nhân cũng không dám qua loa, thu dọn gọn gang sạch sẽ. Tô Phiên ở bên cạnh các nàng, bởi vì chân đau, lại nổi cáu với Bùi Vân Khoáng, ngay cả Bùi Vân Khoáng mở tiệc tẩy trần cũng không chịu đi.
Ti Điềm âm thầm thắc mắc quan hệ giữa nàng và Bùi Vân Khoáng, rõ ràng dám ở trước mặt hắn làm mình làm mẩy, còn có Thiệu Bồi ở trước mặt Bùi Vân Khoáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không kính sợ, tóm lại bọn hắn có thân phận gì? Nàng nghĩ hoài không ra nên dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Buổi chiều đầu tiên vào kinh liền trôi qua an tĩnh như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Ti Điềm dậy thật sớm, cùng mẫu thân tản bộ trong vườn. Trong lòng âm thầm mong mỏi hôm nay Bùi Vân Khoáng có thể mang nàng đi tìm Lương Quốc Nhân.
Sau khi dùng điểm tâm không lâu, Bùi Vân Khoáng mang theo quản gia Thuốc viên đi đến.
Nàng thấy hắn đi vào nhà, mở to mắt nhìn hắn, ngay cả thi lễ cũng quên, bộ dáng kia thật sự là mỏi mắt chờ mong.
Hắn nhìn dáng vẻ nàng hiện giờ có chút buồn cười, sờ đuôi lông mày, cười nói: "Trên mặt Ta có gì sao?"
Bùi Tứ Hỉ lập tức tiến lên một bước, nhìn kỹ, khẳng định nói: "Trên mặt Vương gia không có gì."
Bùi Vân Khoáng quay đầu "Phì" một tiếng: "Đồ mặt trắng? Mũi mắt cũng không có sao?"
Quản gia Thuốc viên sợ hãi trả lời: "Có, có."
Đối thoại của hai người thật sự là... Ti Điềm nhịn không dám cười, trưng khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn cười đến " Hoa dung thất sắc", "Vô cùng thê thảm" .
Bùi Vân Khoáng quay mặt lại, đuôi lông mày nhướng lên làm bộ muốn gõ đầu của nàng: "Tiểu nha đầu, còn không cười, bụng của ngươi nghẹn không đau sao?"
Nàng rốt cuộc cười ra tiếng. Vương gia Như vậy, quả thật là cực phẩm.
Hắn như cũ đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay không có việc gì, đi tìm Lương Quốc Nhân đi."
Nhanh như vậy? Ti Điềm vui vẻ vô cùng, lập tức chạy đến hậu đường gọi mẫu thân.
Bùi Vân Khoáng cùng quản gia Thuốc viên đứng đợi ở hành lang gấp khúc ngoài phòng.
Tịch Nhiễm thận trọng hành lễ, cảm tạ lần nữa.
Bùi Vân Khoáng chắp tay đứng ở hành lang gấp khúc nói: "Ti phu nhân không cần phải khách khí. Tiện tay mà thôi, phu nhân không cần cảm tạ."
Trong lòng Tịch Nhiễm và Ti Điềm ấm áp, trong mắt hắn chính là việc nhỏ, thế nhưng với các nàng chính là việc lên trời, đúng là có quyền thế có khác.
Ra khỏi Vương Phủ, ngồi lên kiệu đi theo dòng người rộn rã, không bao lâu, cỗ kiệu ngừng lại.
Cỗ kiệu ngừng lại trước một trạch viện, mặc dù không lớn lắm nhưng ở kinh thành phồn hoa có một tòa nhà như vậy cũng không dễ dàng. Trên cửa chính treo bảng hiệu Lương phủ.
Ti Điềm nắm chặt tay mẫu thân, kích động nhìn hai chữ "Lương phủ " kia, dường như nhìn thấy thuốc hay Tiên Đan.
Không bao lâu lớn cửa mở ra. Một vị nam nhân tuổi gần năm mươi chạy chậm từ cửa lớn chạy đến dưới bậc thang quỳ xuống hành lễ: "Vương gia thương xót cho tiểu nhân, chỉ cần người truyền lời tiểu nhân sẽ qua Vương Phủ, sao dám làm phiền Vương gia đại giá. Vương gia cố tình muốn tiểu nhân xấu hổ cắn lưỡi mà chết hay sao?"
Bùi Vân Khoáng vươn tay đỡ, cười nói: " Địa vị Lương đại phu hôm nay không thể so với ở Lạc Dương."
Lương Quốc Nhân đứng dậy lau mồ hôi trên mặt, vội nói: "Lời này của Vương gia tiểu nhân không dám nhận. Tiểu nhân có hôm nay, là nhờ năm đó Vương gia ở Đông đô chiếu cố."
Bùi Vân Khoáng chỉ vào Tịch Nhiễm nói: "Mời lương đại phu xem bệnh cho Ti phu nhân."
"Mời, mau mời."
Tiến vào Lương gia, Lương Quốc Nhân phân phó hạ nhân dâng trà nóng lên chiêu đãi Bùi Vân Khoáng và Ti Điềm, sau đó đưa Tịch Nhiễm đến sảnh bên cạnh.
Ti Điềm tâm trạng lo lắng nhìn cửa sảnh bên cạnh, trong lòng không yên.
Bùi Vân Khoáng nâng chung trà lên nhìn nhìn, cũng không uống, quay đầu nói với Ti Điềm: "Ngươi nếm thử trà lục vũ ở thượng kinh xem, tuy rằng lá hơi lớn, hương vị coi như cũng được."
Ti Điềm không tập trung đáp lời, nâng chung trà lên liền uống ngay.
Đột nhiên, hắn vươn tay cầm cổ tay của nàng.
"Nha đầu, cũng không nhìn một chút bị phỏng thì làm sao."
Những lời này nghe là trách cứ, lại hàm chứa hương vị cưng chiều. Tuy rằng hắn lập tức buông ra, nàng lại cảm thấy cổ tay nóng lên, trong lòng sinh ra một chút ngượng ngùng. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng dùng tách trà có nắp hớt lá trà, cẩn thận thổi một cái, nếm thử, mùi vị xác thực không tệ, nhưng phiến lá so với trà Tín Châu Mao Tiêm thì thô ráp hơn.
Hắn ghé mắt nhìn cổ tay nàng, sao mềm mại như vậy? Dường như vừa rồi dùng sức một chút, mà như muốn đứt ra.
Nàng buông tách trà xuống, bờ môi trơn bóng giống như quả anh đào dính sương sớm, là một loại màu hồng phấn nhạt. Kỳ thật, tướng mạo nàng mềm mại thanh tú, rất thích hợp cho người ta nuông chiều trong lòng bàn tay, thế nhưng ở giữa lông mày như ẩn chứa một sự lượng kiên cường, làm cho không người nào có thể khinh thường.
Hắn đánh giá chính sảnh của Lương Quốc Nhân, xem ra hắn ở Thượng kinh làm ăn cũng không tệ, trong sảnh còn treo một bức họa rừng núi. Nghe nói bức họa trước mắt cũng như thuốc của Lương Quốc Nhân, ngàn vàng khó cầu.
Hắn nhếch khóe miệng, nếp nhăn rất nhạt trên mặt hiện lên.
Ti Điềm cảm thấy lâu ơi là lâu, Lương Quốc Nhân và Tịch Nhiễm mới từ sảnh bên cạnh đi ra.
Lương Quốc Nhân nói: "Vương gia, vị phu nhân này bị trúng độc, thâm niên đã lâu, tiểu nhân không tra ra là độc gì, nhưng nếu dụng tâm điều trị có thể châm cứu, cũng có thể chậm rãi khôi phục bảy tám phần, nếu muốn toàn bộ, y thuật tiểu nhân chỉ sợ không làm được."
Bùi Vân Khoáng không nói gì, nhìn thoáng qua Ti Điềm.
Nàng vừa vui vừa lo, mẫu thân có thể khá hơn bảy tám phần là vui lắm rồi, thế nhưng chuyện trúng độc này, rốt cuộc là ai làm? Bùi Vân Khoáng nói: "Vậy làm phiền lương đại phu rồi, chỉ dùng thuốc tốt nhất."
"Cái này tất nhiên."
"À, Ti phu nhân mấy ngày tới một lần?"
Lương Quốc Nhân vội nói: "Tiểu nhân mỗi ngày qua phủ xem bệnh cho Ti phu nhân, Vương gia ngàn vạn lần đừng có thương xót tiểu nhân."
Sau đó, Lương Quốc Nhân kê phương thuốc, tiễn ba người ra ngoài cửa lớn.
Trên đường Quay về Vương Phủ đi ngang qua phòng thuốc, Bùi Vân Khoáng ngừng cỗ kiệu, phân phó quản gia Thuốc viên đi lấy thuốc. Ti Điềm từ màn kiệu thấy trong tay quản gia Thuốc viên xách bao lớn bao nhỏ hơn mười gói, trong lòng bắt đầu cân nhắc vấn đề tiền bạc.
Trở lại Vương Phủ, quản gia thuốc viên đem thuốc giao cho nha đầu phòng bếp nhỏ sắc thuốc, vừa nghiêng đầu liền thấy Ti Điềm ở cửa ra vào phòng bếp nhỏ chờ hắn.
Nàng có chút ngại ngùng, nắm góc áo, cười vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu.
"Quản gia đại thúc, tiền thuốc nương ta là bao nhiêu, ta, ta đem tiền thuốc gửi lại cho ngài."
Bùi Tứ Hỉ gãi gãi đầu: "Cô nương, tiền thuốc cũng không phải là của ta, ta cũng không ra nổi, là Vương gia ra, bảy lượng bạc."
Bảy lượng! Nàng cảm thấy từng đám mây đen bay trên đầu, dần dần tụ lại thành một cục đá to đè trong lòng nàng, mới có một ngày mà đã bảy lượng. Sau này điều trị là bao nhiêu bạc? Trong tay nàng chỉ có hai lượng bạc thôi.
Quản gia Thuốc viên đi qua người nàng.
Nàng vẫn còn ngẩn người tính toán.
Một lát sau, nàng phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ một chút, quyết định tìm Bùi Vân Khoáng nói rõ ràng.
Nhờ một vị thị nữ Lưu Hương Viên dẫn đường, nàng đến thư phòng Bùi Vân Khoáng. Thấy hai thị nữ đứng ở cửa ra vào, cả hai người đều xinh đẹp, nàng mơ hồ có chút tiếc nuối, tỷ tỷ đẹp mắt như vậy, vì sao không ở trong phòng cho Vương gia hồng tụ thiêm hương? Đứng ở cửa ra vào làm môn thần, quá lãng phí.
"Vương gia." Nàng lo lắng bước vào thư phòng, trông thấy một khuôn mặt nghiêng của hắn .
Hắn nâng cao cổ tay cầm ngòi bút, không biết là vẽ hay là viết chữ.
"Có việc gì thế?" Hắn để bút xuống, đi đến gần nàng. Có lẽ do ở thư phòng, trên người hắn ngoại trừ phong thái cao quý, còn có một phần phong độ của người trí thức.
Nàng đỏ mặt, thấp giọng nói: "Vương gia, chính là tiền thuốc của mẹ ta, ta, ta sau này sẽ trả lại, nhưng nếu trả không nổi?" Nói xong, trong lòng thấy lúng túng khó xử, ôi sao mình lại đến không đúng lúc vậy nè, ngay tại thời khắc phong nhã như vậy, mình lại đến đây nói vấn đề tiền bạc với hắn, thật sự rất tục khí, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn suy nghĩ một chút, nhíu nhíu lông mày, nói: "Ngoại trừ tiền thuốc, còn có tiền xem bệnh."
Nàng đã quên mất tiền xem bệnh, mây đen trong lòng càng đậm, nhỏ giọng hỏi: "Tiền Xem bệnh là bao nhiêu?"
"Hôm nay danh tiếng của hắn vang xa, xem bệnh cho người khác đều là sáu mươi hai, ta là Vương gia, có lẽ thu ít hơn, chỉ sợ cũng phải hơn năm mươi lượng."
Năm mươi lượng! Nàng cảm thấy hô hấp không thông, cuống họng nặng trịch nói không ra lời: "Vương gia, ta, ta sau này chậm rãi trả cho ngài."
"Vậy lúc nào ngươi mới có thể trả hết nợ đây?" Hắn rất chân thành hỏi nàng, dường như thật lòng thay nàng sầu lo, hai đầu lông mày nhíu lại, thanh âm lại trầm thấp vừa nhu hòa.
Nàng cảm thấy sau lưng cũng nặng trịch, nhưng mà vẫn mạnh mẽ cắn răng nói: "Ta, sư phụ ta nói chờ ta học thành tài rồi, sẽ có một ngàn lượng bạc. Ta nhất định có thể trả hết nợ."
Hắn không lên tiếng, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt nặng nề.
Nàng tâm lo lắng nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không tin?
Hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười, vẻ mặt ân cần sầu lo kia lập tức biến mất, giống như mây màu bị ánh mặt trời xua tan.
"Nha đầu, ngươi còn tưởng là thực à? Ta lừa gạt ngươi đấy, ngươi cũng không biết à?" Hắn cười tủm tỉm, dường như ghẹo nàng, nhìn nàng sốt ruột lo lắng thì hắn thấy thú vị hay sao ấy.
Nàng có chút chán nản, làm gì mà luôn đùa nàng, chẳng lẽ trong mắt hắn nàng là một tiểu hài tử sao?
"Lương Quốc Nhân nào dám thu tiền xem bệnh của ta! Tiền thuốc cũng không cần ngươi quan tâm, an tâm hầu hạ mẹ của ngươi là được." Hắn thu lại nụ cười, không có nửa phần đùa giỡn.
Nàng sững sờ nói không ra lời, bách vị tạp trần.
"Đa tạ vương gia."
"Không cần cám ơn, đi thăm mẹ của ngươi đi."
Từ thư phòng đi ra, nàng dọc theo hành lang gấp khúc đi về hướng Lưu Hương Viên. Đầu hạ gió thổi nhẹ vườn hoa khoe màu đua sắc, người này làm cho người ta cảm giác giống như gió đầu hạ.
Danh sách chương