Mắt thấy sắp đến cửa sơn môn, nàng rốt cuộc nhịn không được phải khuyên nhủ: "Đại sư huynh, hôm nay huynh đi đi lại lại hết bốn chuyến, muội thật sự áy náy, huynh thả muội xuống đi."

Cái này có thể hiểu là đau lòng không? Vì vậy, mặc dù hắn có chút vất vả cũng lập tức không dấu vết mà tan thành mây khói. Hắn nhẹ giọng trả lời một câu: "Ta không mệt." khi một người cam tâm tình nguyện, toàn thân đều có một khả năng vô hạn. Vả lại, hắn năm tuổi đã tập võ, ở chỗ này đã vài chục năm, sớm đã mài nhẵn thềm đá chết người này. Có đôi khi còn rất thích thềm đá này, nhờ có nó mà Thất Thế Môn tránh được không biết bao nhiêu giang hồ kẻ sĩ làm phiền, mới có được sự thanh tĩnh.

Nàng khéo hiểu lòng người nói: "Muội biết huynh không mệt, trước kia cha muội cũng cõng muội như thế, cũng nói không mệt, thế nhưng ngày hôm sau lại nhờ nương muội đấm lưng."

Những lời này của nàng vốn là vô tâm, nhưng khi hắn nghe đã bị bóp méo. Hắn cõng nàng, sao nàng lại liên tưởng tới cha nàng? Chẳng lẽ lớn hơn nàng năm tuổi, nàng đã cảm thấy hắn già sao? Chân mày không tự chủ được nhăn lại một cái.

Cuối cùng đã tới sơn môn, nàng dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống khỏi lung hắn, thở phào một cái, rốt cuộc đã được giải phóng! Trên đường đi xương sống vai thắt lưng đều đau!

Nàng giơ dù lên cao che mưa cho hắn. Hắn thấy nàng cố hết sức nhón mũi chân lên, rất muốn nàng cao lên một tí, bất quá, mười lăm tuổi, cũng sẽ lớn nhanh thôi.

Hắn gõ vào quả chuông treo trên cây, Hải Lực chạy ra mở cửa.

Hắn che dù đưa nàng đến hành lang của viện chu tước, nhìn góc quần hơi ẩm ướt của nàng, thấp giọng nói: "Ngươi đi tắm rửa đi, thay quần áo ướt ra."

Kỳ thật lời này phải là nàng nói với hắn mới phải, một nửa quần áo hắn đều bị ướt, giày mới cũng ướt, trong lòng nàng tràn đầy áy náy, một ý niệm mãnh liệt bỗng xuất hiện trong đầu nàng, tháng sau phát ngân lượng, nàng sẽ tặng cho hắn một đôi mới giày.

Trong lòng nàng tràn đầy áy náy, cho nên chân thành nói lời cảm ơn, đôi mắt sáng ngời ngập nước nhìn hắn lại không làm hắn sa vào mà lại làm cho hắn thấy khát.

"Ngươi khách khí như vậy làm gì?" Nàng lại nói cảm ơn, khuôn mặt vốn rất nhu hòa của hắn lại bắt đầu đông cứng lại. Trong lòng hắn, khách khí có nghĩa là xa lạ, xa lạ có nghĩa là...

Một chút không vui trong ánh mắt hắn rơi vào trong mắt nàng, nàng nhìn bóng lưng của hắn cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ hắn không thích nói lời cảm ơn sao? Nàng quay đầu lại bỗng nhiên trông thấy Lâm Tây Yến chẳng biết lúc nào đứng ở hành lang nhìn sang, yên lặng nhìn nàng.

"Sư tỷ."

Vẻ mặt Lâm Tây Yến rất kỳ lạ, nhàn nhạt hỏi một câu: "Các ngươi đi chơi à?"

"Không phải, mẹ muội ngã bệnh, Đại sư huynh đưa về." Nàng nào có tâm tư đi chơi, trong lòng chỉ có một việc kiếm tiền cho mẫu thân của nàng chữa bệnh.

Lâm Tây Yến "A" một tiếng, trông có vẻ mệt mỏi, quay người trở về phòng, đóng cửa lại. Ti Điềm cùng nàng bất đồng, khi nàng ở trong phòng không thích đóng cửa, nàng thích ngắm ánh mặt trời từ cửa ra vào, cửa sổ xuyên qua chiếu lên những hạt bụi trong phòng.

Hôm sau, Ti Điềm và Lâm Tây Yến tiếp tục đi theo Tô tỷ đến phòng thuốc phân biệt một ít dược thảo. Giảng giải khoảng nửa canh giờ, Tô tỷ ngừng lại, ngồi trên ghế uống một hớp trà, cười nói: "Kỳ thật, ta giảng những thứ này không thú vị chút nào, các ngươi cũng không thích nghe. Ta kể chuyện cười nhé. Có người khi viết chữ thích dùng đầu lưỡi liếm ngòi bút. Hắn có một hảo bằng hữu tặng một nghiên mực, kết quả khi hắn viết chử liền đi đời nhà ma."

Đây là chuyện cười sao? Ti Điềm và Lâm Tây Yến nhìn nhau, còn Tô tỷ mặt không đổi sắc, ung dung vui vẻ nói, dường như không phải nói về mạng người.

"Người thân quen nhất là người có nhiều cơ hội ra tay hại hắn nhất, đúng hay không?"

Tô tỷ thấy hai người nghiêm túc, nghiêm mặt dẫu môi nói tiếp: "Không vui sao? Ta kể chuyện khác nhé."

"Sư phụ ngươi là một người thích ở trong nhà tranh đơn sơ tự mình pha trà uống, cho rằng như vậy rất là phong nhã, kỳ thật là mệt mỏi cô đơn lạnh lẽo."

Tô tỷ "Hừ " một tiếng, cười nói: "Có một ngày, hắn vừa uống vào liền đau bụng, nửa đêm ngồi xổm trong nhà xí, các ngươi đoán chuyện gì đã xảy ra?"

Nghĩ đến Thiệu Bồi phong nhã như vậy, nửa đêm ngồi xổm trong nhà xí, vô cùng phá hoại phong cảnh mà. Ti Điềm và Lâm Tây Yến nhịn không được cũng bật cười, muốn cười lại cảm thấy không tôn sư trọng đạo, đành phải cố hết sức mà nín cười.

Tô tỷ cười ngọt ngào: "Bởi vì ta cho hắn uống thuốc xổ."

Lâm Tây Yến và Ti Điềm cười không nổi, vì sao nàng làm như vậy?

Ánh mắt Tô tỷ lóe lên, cười ha hả nói: "Hạ dược là không sai, nhưng các ngươi có đoán được ta hạ dược bằng cách nào không?"

Ti Điềm và Lâm Tây Yến không biết đoán như thế nào, kỳ thật trong lòng đều nghĩ chẳng lẽ không phải bỏ trong nước trà sao?

Tô tỷ thúc giục: "Nhanh đoán đi, đoán không trúng, ta sẽ kêu Thương Vũ tới thu thập các ngươi."

Lâm Tây Yến vội nói: "Là nước trà, hoặc là bỏ thuốc xổ vào trong lá trà."

Tô tỷ đảo mắt hỏi Ti Điềm: "Ngươi nói đi?"

Ti Điềm nhìn Tô tỷ, liền cảm thấy không đơn giản như vậy, vì vậy suy nghĩ một chút nói; "Là trong đồ uống trà."

Tô tỷ hiển nhiên cũng không nghĩ hai người có thể đoán đúng, lắc đầu nói: "Cũng không đúng. Sư phụ ngươi là một người hoàn mỹ, người khác hạ độc trong đồ đạc của hắn, khó như lên trời."

Nàng thở dài, yếu ớt nói: "Trên xà nhà bên trong nhà tranh có treo một chiếc đèn lồng, vừa vặn ngay trên mặt bàn hắn pha trà. Ta đặt một cây đèn cầy ở bên trong đèn lồng, khi hắn pha trà, nhiệt khí nổi lên, làm nóng chảy đèn cầy, thuốc bột bên trong liền rơi vào trong nước trà."

Lâm Tây Yến và Ti Điềm nghe trợn mắt há hốc mồm.

Tô tỷ cười cười: "Cái biện pháp này, ta nghĩ mất hai ngày."

Ti Điềm rất muốn hỏi, tại sao làm sư phụ như vậy, hắn không có trách phạt sao?

Tô tỷ nghiêm mặt nói: "Ta nói cho các ngươi những thứ này, bởi vì sư phụ ngươi ngày sau nhất định sẽ yêu cầu các ngươi làm như vậy. Các ngươi phải hạ độc hắn, nếu ngươi có thể thành công, mới có thể xuất sư. Cho nên bắt đầu từ hôm nay, các ngươi phải để tâm tới việc này."

Ti Điềm dường như nghe được chuyện hoang đường, khó có thể tin, hạ độc mới hắn xuất sư? Sao lại có chuyện như thế?

Tô tỷ cười nói: "Nhưng ngàn vạn lần đừng có hạ độc chết hắn nha, bằng không thì không có người phát ngân lượng cho các ngươi đâu." Tô tỷ cười quyến rũ như gió xuân, nhưng trong lòng Ti Điềm lại lo sợ, Thiệu Bồi này quá kì lạ. Hắn đã thẳng thắn nói rõ cho nàng biết, thầy trò vốn chỉ là khách hàng. Điều này làm cho nàng cảm thấy không thể giống như những đệ tử khác đối với sư phụ kính yêu hay không nỡ xa rời, chỉ cảm thấy kính sợ và xa lạ. Vì sao hắn nói như vậy? Cho dù trong lòng nghĩ như vậy cũng không nhất thiết phải nói ra, nàng mơ hồ có chút tiếc nuối, kỳ thật nàng rất có hảo cảm với Thiệu Bồi. Rất hy vọng hắn có thể giống như những sư phụ khác yêu thương quan tâm đồ đệ, chứ không phải khách khí xa cách.

Nghĩ đến Thiệu Bồi, trong lòng nàng buồn bã. Đột nhiên ngoài cửa ra vào truyền đến tiếng nói chuyện, đúng là thanh âm Thiệu Bồi, còn có một người, tiếng nói trầm thấp êm tai, tựa như tiếng đàn cổ.

Ánh sáng chỗ cửa phòng tối sầm lại, có hai người đi vào.

Nàng ngây ngẩn cả người! Đứng bên cạnh Thiệu Bồi đúng là Bùi Vân Khoáng.

Hắn vẫn mặc một bộ cẩm bào màu tối, nhàn nhạt nhìn quanh, giống như hấp thụ hết ánh sáng trong phòng, vẻ mặt rạng rỡ.

Ánh mắt của hắn rơi trên mặt nàng, dừng lại một lát, nhẹ nhàng cười cười, hắn còn nhớ nàng sao, nàng cũng nhớ rõ hắn, cái hầu bao kia nàng luôn mang theo bên mình.

Tô tỷ khom người hành lễ với hắn: "Tô Phiên bái kiến Vương gia."

Vương gia! Ti Điềm và Lâm Tây Yến đều hoảng hốt! Vội vàng bắt chước Tô tỷ hành lễ với Bùi Vân Khoáng.

Thiệu Bồi và hắn ung dung thản nhiên đứng ngang nhau. Quan hệ cá nhân tốt như vậy? Chẳng lé có địa vị ngang với Vương gia? Trong lòng Ti Điềm nghi ngờ.

Bùi Vân Khoáng cười yếu ớt: "Miễn lễ! Tô Phiên, ở Thất Thế Môn còn làm những thứ lễ nghi phiền phức này làm gì? Ngươi mới rời đi ba năm mà đã càng ngày trở nên xa lạ với chúng ta rồi."

Tô tỷ ngồi thẳng lên liếc Thiệu Bồi, cười nói: "Vương gia, hai chữ xa lạ này cũng có lý do đấy, Thiệu môn chủ thường nói câu nào, duy chỉ có thiếu nữ cùng tiểu nhân khó nuôi, mau tránh càng xa càng tốt. Chẳng lẽ không phải sao?"

Thiệu Bồi ở một bên miệng đắng chát, cười khổ.

Vẻ mặt Bùi Vân Khoáng khẽ động, mím môi mỉm cười không nói, ánh mắt tựa như lướt nhẹ qua khuôn mặt Ti Điềm, nhàn nhạt nhìn thoáng qua không để lại dấu vết.

Trong lòng nàng kích động không thôi, vị chủ nợ này rốt cuộc đã hiện thân, nàng vẫn là người mắc nợ, mấy tháng nợ tiền không trả gần như đã trở thành tâm bệnh của nàng.

Thiệu Bồi nói: "Tô Phiên, Vương gia lần này tới là muốn mời ngươi xuống núi giúp hắn làm một chuyện."

Tô tỷ cười cười: "Vương gia quá khách khí, Thiệu môn chủ cũng quá khách khí, mạng Tô Phiên và Tô Uyển đều do nhị vị cứu, Vương gia có gì sai bảo, ta nào dám chối từ?"

Mặc dù lời của nàng mềm mại dịu dàng, Ti Điềm cũng nghe được bên trong ẩn ý mỉa mai. Nàng kinh ngạc nhìn Tô tỷ, không khỏi bội phục nàng can đảm. Bùi Vân Khoáng tuy nhìn có vẻ thân thiện độ lượng, nhưng hắn vẫn là Vương gia, Tô tỷ dám nói với hắn như thế. Không biết giữa bọn họ có chuyện gì xảy ra.

Mà Bùi Vân Khoáng làm như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của nàng, cười thoải mái với Thiệu Bồi: "Tô Phiên quả nhiên thẳng thắn, chúng ta đến nhà tranh nói chuyện."

Khi đi ra ngoài khóe mắt hắn tựa hồ như lướt nhanh qua người Ti Điềm. Nàng ngẩn người, cố lấy dũng khí đuổi theo.

Ánh sáng trong sân sáng ngời, hắn đi ở giữa hai người, Thiệu Bồi nho nhã và Tô Phiên quyến rũ, cương nhu tương hỗ lẫn nhau, tuy nhiên cũng che không được ánh hào quang trên người hắn .

"Vương gia xin dừng bước."

Bùi Vân Khoáng ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn nàng.

Nàng đi nhanh hơn mấy bước, đưa hầu bao cho hắn. Nàng luôn mang theo bạc bên người, chính là mong có thể gặp hắn. Hầu bao vẫn như trước, dường như chưa từng đổi chủ, còn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng.

Hắn tiếp nhận hầu bao, nhìn thoáng qua, khóe môi tựa như có vẻ tươi cười.

Nàng thành khẩn cảm ơn: "Đa tạ vương gia lần trước cho ta mượn bạc."

Hắn nắm chặt hầu bao, nghiêm mặt nói: "Ta hôm nay cố ý tìm Thiệu môn chủ hỏi thăm tin tức ngươi. Ba lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ, mấy tháng này ta lao tâm khổ trí lo cho cuộc sống hàng ngày bình an, chỉ sợ ngươi quịt nợ không trả, xem ra hôm nay là ta lo lắng vô ích." Cái gì? cuộc sống hàng ngày Vương gia chỉ cần ba lượng bạc là có thể bình an! Nàng khiếp sợ nhìn hắn, không thể nào tin nổi!

Hắn dường như thấy được hiệu quả muốn nhìn, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn nhanh chóng phai đi, nụ cười ranh mãnh trêu chọc đọng trên khóe môi của hắn, dần dần khuếch đại. Hắn cười rộ lên, trên mặt nếp nhăn khi cười thập phần chói mắt.

Hắn đường đường là một Vương gia lại nói giỡn với nàng! Nàng cũng muốn cười, rồi lại ngại thân phận của hắn, không dám càn rỡ bật cười, đành phải nhếch khóe môi cố gắng nhịn xuống, hai cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Dù vậy, sóng mắt lại không che giấu được vui vẻ trong lòng, mặt mày cong cong, muốn cười còn xấu hổ.

Giờ phút này chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nhưng rất nhiều cái nháy mắt trong lúc lơ đãng lại là vĩnh viễn, càng nếm trải càng không bỏ xuống được, muốn trở lại, muốn lưu lại, dần dần thành chấp niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện