Đối với những người ngoài thành này, bọn lính đương nhiên là đối xử bình đẳng.
Rất nhanh, một viên đạn liền bắn ngay dưới chân bọn họ, đây là lần đầu cảnh cáo, lần thứ hai sẽ bắn trúng thật.
“Rết..... Con rết...... Rất nhiều con rết to lớn! Chúng nó đến đây, nhanh mở cửa!” Đạn cũng không thể thành công ngăn cản động tác đập cửa của Phương Tấn, sự sợ hãi đối với con rết vượt qua xa đạn dược.
Đám binh sĩ ở trên nghe vậy, động tác có chút thoáng ngừng lại, bọn họ không tiến hành lần xạ kích thứ hai, có người nhanh chóng chạy đi báo cáo cho cấp trên.
Bọn họ nhận được mệnh lệnh, hôm nay có thể sẽ có địch tập kích J thị rất có thể là tang thi triều, bọn họ được mệnh lệnh phải thời thời khắc khắc ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Cho nên, khi Phương Tấn vừa nói xong bọn họ không dám xem nhẹ mà bắt đầu nhanh chóng chạy đi báo cáo.
Rất nhanh thì có một người bộ dáng như người có chức đến đây can thiệp, hắn hỏi tình hình phía trước.
Phương Tấn lúc này học ngoan, chỉ nói phía trước có quái vật, đang muốn tập kích J thị, không nói thêm gì cả, chỉ nói để hắn vào thành mới bằng lòng giải thích kỹ càng tỉ mỉ.
Sĩ quan kia làm sao đồng ý, kỳ thật hắn cũng không làm chủ được, phong tỏa thành là mệnh lệnh phía trên truyền xuống.
Phương Tấn không chịu nói, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể vừa bố trí, vừa chờ đợi mệnh lệnh của cấp trên.
Thấy sĩ quan kia không để ý tới mình, Phương Tấn rốt cục nổi cơn điên, xoay người trở lại trong xe, hướng về phía cửa thành đóng kín hung hăng đâm vào.
Mệnh lệnh cấp trên còn không có truyền về, sĩ quan kia không dám lập tức bắn chết Phương Tấn. Hắn lo lắng vạn nhất cấp trên yêu cầu cần gặp người báo tin, mà lúc đó người đã chết thì hắn không có cách bàn giao.
Nhưng mà người đưa tin chỉ cần một người là đủ.
Cho nên đạn không lưu tình chút nào xuyên thấu qua đầu hai người đồng bạn của Phương Tấn.
Khi hai người kia chết, Phương Tấn rốt cục cũng tỉnh táo một chút. Hắn tìm về chút lý trí, quỳ gối ở cửa thành đau khổ cầu xin.
Hiện tại đáy lòng hắn tràn ngập hối hận. Nếu như lúc trước không có thông đồng với nữ dị năng giả kia, hắn sẽ không phải cùng người ta xung đột, mất đi tư cách vào thành.
Lúc trước, nếu như đối xử tử tế với Lâm Văn Tuyết, như vậy cho dù hắn bị người đuổi ra ngoài thành, những người thu nhận Lâm Văn Tuyết có lẽ cũng sẽ thu nhận hắn đi? Nhưng mà hiện tại nghĩ những điều đó thì có lợi ích gì chứ?
Người trên tường thành đã không có động tĩnh gì. Không ai tiếp tục để ý Phương Tấn đang quỳ ở phía dưới. Bởi vì —
Xa xa nơi tầm mắt có thể một trận khói bụi cuồn cuộn không dứt, hơn mười con rết khổng lồ, bò về hướng cửa thành......
Một nơi khác, nhà chính của Thái gia.
Viên Long dưới sự dẫn dắt của người khác, vội vàng vào một gian phòng độc lập, mãi đến khi trông thấy Viên Thiệu Hoa bình yên vô sự trong phòng, hắn mới hung hăng thở dài một hơi.
Đây là một gian phòng bình thường, bài trí còn rất thoải mái xem ra Thái Viễn Hàn cũng không có khiến con trai hắn chịu khổ gì.
“Ba ba!” Viên Thiệu Hoa trông thấy Viên Long vui sợ đan xen, lập tức liền bổ nhào về phía Viên Long ôm cổ cha mình.
“Tiểu Hoa.....” Viên Long cao hứng ôm con trai thần sắc phức tạp.
“Ba ba, những tên khốn kiếp đó cư nhiên dám nhốt con! Ba mau đưa người đi bắn bọn họ đi, xử lý theo quân pháp!” Hưng phấn qua đi, Viên Thiệu Hoa buông cha hắn ra, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cáo trạng.
Giờ phút này Viên Long nhìn đứa con trai trước mặt, vẻ mặt chua sót lại phức tạp, hoàn toàn đã không còn vô hạn cưng chiều và dung túng như lúc trước.
Có lẽ hắn thật sự sai rồi, hắn không nên dung túng con trai quá mức khiến nó trở thành loại người không biết trời cao đất rộng lại không hiểu nhân gian hiểm ác.
Nhưng mà hiện tại sám hối còn tác dụng gì? Chỉ hy vọng, thời điểm xuống dưới nhìn thấy vợ, bà ấy sẽ không trách hắn dạy hư con trai.
“Ba? Ba làm sao vậy?” Viên Thiệu Hoa chưa từng thấy cha như vậy bao giờ, nhìn thấy vẻ mặt của cha vô cùng khó coi, còn có chút đáng sợ.
“Không có việc gì, ba ba không có việc gì. Bất quá, ba ba có một chút chuyện muốn nói cho con, con phải nhớ kỹ lời ba ba nói.” Chung quy vẫn là không đành lòng trách cứ con trai, vẻ mặt Viên Long nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc nói với con trai.
Lúc này, Viên Thiệu Hoa cuối cùng cũng ý thức được, mình đem người của ba ba cho gây sức ép đến chết hết, chẳng lẽ ba ba muốn trách cứ hắn sao?
“Con trai, con lớn rồi. Sau này, phải học cách tự mình chăm sóc bản thân, đừng tiếp tục tùy hứng. J thị xảy ra chút chuyện, ba ba phải ở lại chỗ này giải quyết, ba ba đem con giao cho một người chú họ Thái, con và hắn cùng nhau đi. Hắn sẽ bảo vệ con. Nhưng mà ̣, dọc đường con đừng tùy hứng, bởi vì ba ba không ở bên cạnh con. Lúc này đây, ba ba cũng không có thể tiếp tục phái dị năng giả đi bảo vệ con. Con biết không?” Vẻ mặt Viên Long không yên và ngữ trọng tâm trường* (Trịnh trọng, nghiêm túc.).
Không có trách cứ! Viên Thiệu Hoa nghe thấy lăng lăng. Nhưng mà lời này nghe là lạ, tựa hồ là muốn biệt ly, thế nhưng bọn họ vừa mới gặp nhau, hắn nhiều lần trải qua nghìn vạn khổ cực thật vất vả mới trở lại bên cạnh ba ba, đây là làm sao vậy? Ba ba tại sao lại muốn đuổi hắn đi?
Vì thế Viên Thiệu Hoa giống như thường ngày vậy náo loạn lên, một người hơn hai mươi tuổi hiện tại giống trẻ con vài tuổi ở trước mặt ba ba nhõng nhẽo kêu la.
Kỳ thật Viên Thiệu Hoa vẫn tỉnh tỉnh mê mê không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn theo thói quen dùng mánh khóe muốn ép cha khuất phục, hắn mới không cần rời khỏi đây đâu, bên ngoài thật là đáng sợ, người bên ngoài cũng rất đáng sợ, ba ba còn nói lúc này đây không ai bảo vệ hắn.......
Chẳng qua lúc này đây, Viên Thiệu Hoa không hề được như nguyện.
Viên Long kiên định dướt khoát đẩy hắn ra đem hắn giao cho người đã từng bắt nhốt hắn trước đó, tiếp đó lập tức ly khai.
Bất kể Viên Thiệu Hoa kêu la cầu xin ra sao đều không có tác dụng gì.
J thị đang gặp nguy cơ sau khi thẩm tra, ngoài thành có rất nhiều dị tượng kỳ quái, j thị đang chuẩn bị nghênh đón nguy cơ to lớn, có lẽ có thể chiến thắng, có lẽ trong chốc lát bị toàn diệt, Viên Long chỉ có thể lựa chọn chiến đấu hoặc chạy trốn.
Cho nên, hôm nay Viên Long tìm Thái Viễn Hàn, nói chuyện hai bên đoàn kết bảo vệ J thị, Thái Viễn Hàn không e dè hướng hắn đưa ra quyết định của chính mình.
Thái Viễn Hàn nguyện ý đưa hắn quyền không chế một phần sức chiến đấu cũng nguyện ý đem con trai trả lại cho hắn.
Điều kiện là hắn phải rời khỏi đây! Hơn nữa còn mang đi toàn bộ dị năng giả tạo thành, bảo vệ, Viên Long cần bảo vệ hắn khi rời đi.
Hai tiếng đồng hồ, từ khi Sở Thiên rời đi đến bây giờ đã qua hai tiếng đồng hồ cũng đủ để bọn họ điều tra tính xác thật của tai họa.
Sau khi đánh giá tính nghiêm trọng của nó với tư cách là người có quyền lợi tối cao hiện nay, là người thủ hộ vốn nên bảo vệ tốt thành phố này, Thái Viễn Hàn lại đưa ra quyết định giống Sở Thiên — Bắc thành, có thể thủ thì thủ, thủ không được thì mở một chỗ hổng bỏ chạy.
Trong tay hắn có hơn một trăm dị năng giả, không lo không thể Đông Sơn tái khởi*.
Đối với quyết định của Thái Viễn Hàn, đáy lòng Viên Long khinh thường. Hắn là một người quân nhân tuyệt đối sẽ không làm chuyện lâm chiến bỏ trốn.
Cả đời này của hắn, thất bại nhất chính là đứa con trai, nhưng hắn tin tưởng vững chắc mình vẫn là một quân nhân.
Hắn sẽ không trốn, hắn quyết định thủ vệ nơi này!
Đương nhiên, Viên Long cũng đưa ra điều kiện duy nhất chính là bảo Thái Viễn Hàn mang theo Viên Thiệu Hoa rời đi, hơn nữa còn phải dốc hết toàn lực bảo đảm hắn an toàn.
Tới cuối cùng, Viên Long vẫn tư lợi một phen đem đứa con trai làm giao dịch, giao phó cho người khác.
Đây là một cái giao dịch, Thái Viễn Hàn đương nhiên đồng ý. Huống hồ, Viên Thiệu Hoa và bọn họ cùng một chỗ, Viên Long sẽ càng cố gắng giúp bọn hắn hấp dẫn hỏa lực để bảo đảm con trai an toàn.
Vì thế một chuyện liên quan đến một thành phố và sự sống chết của hơn một trăm vạn dân cư, cứ thế được quyết định bởi một cuộc giao dịch.
Bắc thành.
Đoàn người Sở Thiên đang đứng ở giữa cuộc chiến kịch liệt.
Mọi người đều giết rất hứng khởi, dù sao đơn phương giết chóc, xác thực có thể kích khởi cảm giác hưng phấn.
Nhưng mà, dần dần, mọi người phát hiện đàn chuột rợp trời kín đất* kia, cư nhiên bắt đầu lui tán.
Chúng nó bắt đầu rút về phía sau, vừa lui vừa tản ra hai bên.
“Đây là làm sao vậy? Chúng nó sợ sao?” Tả Lực nghi hoặc hỏi.
Bởi vì đàn chuột rời đi, công kích của mọi người cũng từ từ dừng lại.
Thừa dịp này có vài người bắt đầu dùng tinh hạch đã qua tinh lọc do Lí Nam phân phát bắt đầu bổ sung dị năng.
Mà Bùi Thiên Hành chưa từng thấy qua loại cảnh tượng này, vừa lúc kỳ dị nhìn mọi người.
“Thật đáng sợ.” Sở Thiên nhìn phương hướng ly khai của đàn chuột, cười khổ một chút: “Nhưng mà, thứ chúng nó sợ hãi cũng không phải chúng tôi! Đại khái! Có thứ gì đó càng đáng sợ hơn đang tới gần đi!”
Vốn mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi sau khi nghe xong lời nói của Sở Thiên lại khẩn trương lần nữa.
“Càng thêm đáng sợ? Đó là thứ gì?” Tả Lực có chút kinh nghi bất định* (Khó hiểu cùng khinh ngạc.), kỳ thật những con chuột đó đã rất lợi hại, nếu không phải bọn họ chiếm ưu thế địa lý, nếu là đang ở trên mặt đất đụng phải đàn chuột to lớn như thế đã sớm bị gặm thành bã rồi.
Như vậy, có cái gì đáng sợ hơn đàn chuột chứ?
Sở Thiên lắc lắc đầu, hắn dùng tinh thần lực đi tham dò, cư nhiên gặp màn chắn tinh thần! Hắn không biết cái màn chắn kia là gì, nhưng uy hiếp rất lớn. Động vật so với nhân loại càng thêm linh mẫn, có lẽ đàn chuột cũng là cảm nhận được uy hiếp đồng dạng hoặc thậm chí là lớn hơn nữa mới cuống quít lui tán đi!
“Vô luận là cái gì, chúng ta đều chỉ có thể tử chiến, không phải sao?” Sở Thiên mặt không chút thay đổi nói.
Hiện tại ngoài thành càng thêm nguy hiểm, chỉ có thể chặt chẽ bảo vệ ở đây, chỉ cần có thể chặn bọn nó ở ngoài thành, liền có thể đủ để bảo vệ cho một đường sinh cơ.
Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy bộ dáng Bùi Thiên Hành nhìn mọi người vừa nghi hoặc lại sáng tỏ sau đó là hâm mộ, suy nghĩ một chút sau đó đi qua đưa cho hắn vài khối tinh hạch cẩn thận nói phương pháp sử dụng cho hắn.
Nói xong cũng không quản Bùi Thiên Hành có nhớ hay không liền lập tức trở về bên cạnh Sở Thiên.
Vẻ mặt Bùi Thiên Hành kinh ngạc tiếp nhận tinh hạch, tuy rằng ban nãy thông qua quan sát, hắn đại khái hiểu được vật này có tác dụng gì, cũng hiểu được tại sao Tiêu Tử Nhiên có thể nhanh chóng khôi phục như vậy.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là cái tên mặt than kia lại đem thứ này chia cho hắn một phần, hơn nữa còn tỉ mỉ nói cho hắn nghe cách sử dụng, loại chuyện này không phải là bí mật đoàn đội hay sao?
Tên kia ở trong đoàn thể này rốt cuộc có thân phận gì? Trước đó thấy cậu ta không có tiếng tăm gì, hắn chỉ cho rằng cậu ta là một dị năng giả phụ thuộc vào Sở Thiên mà thôi. Nhưng mà ̣loại đồ vật quý giá như vậy, cậu ta nói cho liền cho, phương pháp sử dụng cũng nói luôn?
Bùi Thiên Hành kinh ngạc cực kỳ.
Toàn Hiểu Vũ trở lại bên cạnh Sở Thiên cố ý nhìn Sở Thiên một cái.
Sở Thiên lập tức hiểu được ý tứ của cậu, đưa tay vỗ vỗ đầu của cậu, cười nói: “Em làm đúng! Chúng ta hiện tại đều là đồng bạn kề vai chiến đấu, cần phải chia sẻ cho hắn. Nhiều người chiến đấu, mọi người có nhiều thêm vài phần hy vọng.”
Toàn Hiểu Vũ lúc này mới cười cười với Sở Thiên, sau đó gật đầu.
Có đôi khi cậu cũng không thể xác định chuyện mình làm rốt cuộc có phải đúng hay không, trước kia, cậu chỉ có thể trước làm, chờ ra kết quả, sau đó mới biết được đúng sai.
Hiện tại, khi cậu không xác định được thì hỏi Sở Thiên, Sở Thiên luôn cho cậu đáp án chính xác.
Hoặc đúng hoặc sai, Sở Thiên luôn luôn có giải thích hợp lý.
HẾT CHƯƠNG 79
*Đông Sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.
Thơ Vương Duy có câu:
Ngô đệ Đông Sơn thời
Tâm thượng nhất hà viễn.
(Tạm dịch: Em ta khi về ở ẩn, tấc lòng vời vợi mênh mông).
Lý Bạch cũng có bài Ức Đông Sơn (Nhớ Đông Sơn) nổi tiếng như sau:
Ngã kim huề Tạ kỹ
Trường khiếu tuyệt nhân quần.
Dục báo Đông Sơn khách
Khai môn tảo bạch vân. [2]
(Tạm dịch:
Ta nay ôm kỹ nữ
Cười lớn, xa loài người
Muốn báo Đông Sơn khách
Mở cửa quét mây trôi)
Thơ Nguyễn Trãi trong bài Mạn Thành – Kỳ III có câu:
Dữ thế tiệm sơ đầu hướng bạch
Đông Sơn nhật nhật phú qui dư. [3]
(Tạm dịch:
Dần cách xa dời, đầu chớm bạc
Ngày ngày nuôi mộng hướng Đông Sơn).
Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp. (Cre: (KTNN số 641, ngày 01.06.2008))
*Rợp trời kín đất: (Giải thích bởi Thachlao (Thành viên Bạch Ngọc Sách)), bản raw là Phô thiên cái địa.
Rất nhanh, một viên đạn liền bắn ngay dưới chân bọn họ, đây là lần đầu cảnh cáo, lần thứ hai sẽ bắn trúng thật.
“Rết..... Con rết...... Rất nhiều con rết to lớn! Chúng nó đến đây, nhanh mở cửa!” Đạn cũng không thể thành công ngăn cản động tác đập cửa của Phương Tấn, sự sợ hãi đối với con rết vượt qua xa đạn dược.
Đám binh sĩ ở trên nghe vậy, động tác có chút thoáng ngừng lại, bọn họ không tiến hành lần xạ kích thứ hai, có người nhanh chóng chạy đi báo cáo cho cấp trên.
Bọn họ nhận được mệnh lệnh, hôm nay có thể sẽ có địch tập kích J thị rất có thể là tang thi triều, bọn họ được mệnh lệnh phải thời thời khắc khắc ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Cho nên, khi Phương Tấn vừa nói xong bọn họ không dám xem nhẹ mà bắt đầu nhanh chóng chạy đi báo cáo.
Rất nhanh thì có một người bộ dáng như người có chức đến đây can thiệp, hắn hỏi tình hình phía trước.
Phương Tấn lúc này học ngoan, chỉ nói phía trước có quái vật, đang muốn tập kích J thị, không nói thêm gì cả, chỉ nói để hắn vào thành mới bằng lòng giải thích kỹ càng tỉ mỉ.
Sĩ quan kia làm sao đồng ý, kỳ thật hắn cũng không làm chủ được, phong tỏa thành là mệnh lệnh phía trên truyền xuống.
Phương Tấn không chịu nói, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể vừa bố trí, vừa chờ đợi mệnh lệnh của cấp trên.
Thấy sĩ quan kia không để ý tới mình, Phương Tấn rốt cục nổi cơn điên, xoay người trở lại trong xe, hướng về phía cửa thành đóng kín hung hăng đâm vào.
Mệnh lệnh cấp trên còn không có truyền về, sĩ quan kia không dám lập tức bắn chết Phương Tấn. Hắn lo lắng vạn nhất cấp trên yêu cầu cần gặp người báo tin, mà lúc đó người đã chết thì hắn không có cách bàn giao.
Nhưng mà người đưa tin chỉ cần một người là đủ.
Cho nên đạn không lưu tình chút nào xuyên thấu qua đầu hai người đồng bạn của Phương Tấn.
Khi hai người kia chết, Phương Tấn rốt cục cũng tỉnh táo một chút. Hắn tìm về chút lý trí, quỳ gối ở cửa thành đau khổ cầu xin.
Hiện tại đáy lòng hắn tràn ngập hối hận. Nếu như lúc trước không có thông đồng với nữ dị năng giả kia, hắn sẽ không phải cùng người ta xung đột, mất đi tư cách vào thành.
Lúc trước, nếu như đối xử tử tế với Lâm Văn Tuyết, như vậy cho dù hắn bị người đuổi ra ngoài thành, những người thu nhận Lâm Văn Tuyết có lẽ cũng sẽ thu nhận hắn đi? Nhưng mà hiện tại nghĩ những điều đó thì có lợi ích gì chứ?
Người trên tường thành đã không có động tĩnh gì. Không ai tiếp tục để ý Phương Tấn đang quỳ ở phía dưới. Bởi vì —
Xa xa nơi tầm mắt có thể một trận khói bụi cuồn cuộn không dứt, hơn mười con rết khổng lồ, bò về hướng cửa thành......
Một nơi khác, nhà chính của Thái gia.
Viên Long dưới sự dẫn dắt của người khác, vội vàng vào một gian phòng độc lập, mãi đến khi trông thấy Viên Thiệu Hoa bình yên vô sự trong phòng, hắn mới hung hăng thở dài một hơi.
Đây là một gian phòng bình thường, bài trí còn rất thoải mái xem ra Thái Viễn Hàn cũng không có khiến con trai hắn chịu khổ gì.
“Ba ba!” Viên Thiệu Hoa trông thấy Viên Long vui sợ đan xen, lập tức liền bổ nhào về phía Viên Long ôm cổ cha mình.
“Tiểu Hoa.....” Viên Long cao hứng ôm con trai thần sắc phức tạp.
“Ba ba, những tên khốn kiếp đó cư nhiên dám nhốt con! Ba mau đưa người đi bắn bọn họ đi, xử lý theo quân pháp!” Hưng phấn qua đi, Viên Thiệu Hoa buông cha hắn ra, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cáo trạng.
Giờ phút này Viên Long nhìn đứa con trai trước mặt, vẻ mặt chua sót lại phức tạp, hoàn toàn đã không còn vô hạn cưng chiều và dung túng như lúc trước.
Có lẽ hắn thật sự sai rồi, hắn không nên dung túng con trai quá mức khiến nó trở thành loại người không biết trời cao đất rộng lại không hiểu nhân gian hiểm ác.
Nhưng mà hiện tại sám hối còn tác dụng gì? Chỉ hy vọng, thời điểm xuống dưới nhìn thấy vợ, bà ấy sẽ không trách hắn dạy hư con trai.
“Ba? Ba làm sao vậy?” Viên Thiệu Hoa chưa từng thấy cha như vậy bao giờ, nhìn thấy vẻ mặt của cha vô cùng khó coi, còn có chút đáng sợ.
“Không có việc gì, ba ba không có việc gì. Bất quá, ba ba có một chút chuyện muốn nói cho con, con phải nhớ kỹ lời ba ba nói.” Chung quy vẫn là không đành lòng trách cứ con trai, vẻ mặt Viên Long nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc nói với con trai.
Lúc này, Viên Thiệu Hoa cuối cùng cũng ý thức được, mình đem người của ba ba cho gây sức ép đến chết hết, chẳng lẽ ba ba muốn trách cứ hắn sao?
“Con trai, con lớn rồi. Sau này, phải học cách tự mình chăm sóc bản thân, đừng tiếp tục tùy hứng. J thị xảy ra chút chuyện, ba ba phải ở lại chỗ này giải quyết, ba ba đem con giao cho một người chú họ Thái, con và hắn cùng nhau đi. Hắn sẽ bảo vệ con. Nhưng mà ̣, dọc đường con đừng tùy hứng, bởi vì ba ba không ở bên cạnh con. Lúc này đây, ba ba cũng không có thể tiếp tục phái dị năng giả đi bảo vệ con. Con biết không?” Vẻ mặt Viên Long không yên và ngữ trọng tâm trường* (Trịnh trọng, nghiêm túc.).
Không có trách cứ! Viên Thiệu Hoa nghe thấy lăng lăng. Nhưng mà lời này nghe là lạ, tựa hồ là muốn biệt ly, thế nhưng bọn họ vừa mới gặp nhau, hắn nhiều lần trải qua nghìn vạn khổ cực thật vất vả mới trở lại bên cạnh ba ba, đây là làm sao vậy? Ba ba tại sao lại muốn đuổi hắn đi?
Vì thế Viên Thiệu Hoa giống như thường ngày vậy náo loạn lên, một người hơn hai mươi tuổi hiện tại giống trẻ con vài tuổi ở trước mặt ba ba nhõng nhẽo kêu la.
Kỳ thật Viên Thiệu Hoa vẫn tỉnh tỉnh mê mê không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn theo thói quen dùng mánh khóe muốn ép cha khuất phục, hắn mới không cần rời khỏi đây đâu, bên ngoài thật là đáng sợ, người bên ngoài cũng rất đáng sợ, ba ba còn nói lúc này đây không ai bảo vệ hắn.......
Chẳng qua lúc này đây, Viên Thiệu Hoa không hề được như nguyện.
Viên Long kiên định dướt khoát đẩy hắn ra đem hắn giao cho người đã từng bắt nhốt hắn trước đó, tiếp đó lập tức ly khai.
Bất kể Viên Thiệu Hoa kêu la cầu xin ra sao đều không có tác dụng gì.
J thị đang gặp nguy cơ sau khi thẩm tra, ngoài thành có rất nhiều dị tượng kỳ quái, j thị đang chuẩn bị nghênh đón nguy cơ to lớn, có lẽ có thể chiến thắng, có lẽ trong chốc lát bị toàn diệt, Viên Long chỉ có thể lựa chọn chiến đấu hoặc chạy trốn.
Cho nên, hôm nay Viên Long tìm Thái Viễn Hàn, nói chuyện hai bên đoàn kết bảo vệ J thị, Thái Viễn Hàn không e dè hướng hắn đưa ra quyết định của chính mình.
Thái Viễn Hàn nguyện ý đưa hắn quyền không chế một phần sức chiến đấu cũng nguyện ý đem con trai trả lại cho hắn.
Điều kiện là hắn phải rời khỏi đây! Hơn nữa còn mang đi toàn bộ dị năng giả tạo thành, bảo vệ, Viên Long cần bảo vệ hắn khi rời đi.
Hai tiếng đồng hồ, từ khi Sở Thiên rời đi đến bây giờ đã qua hai tiếng đồng hồ cũng đủ để bọn họ điều tra tính xác thật của tai họa.
Sau khi đánh giá tính nghiêm trọng của nó với tư cách là người có quyền lợi tối cao hiện nay, là người thủ hộ vốn nên bảo vệ tốt thành phố này, Thái Viễn Hàn lại đưa ra quyết định giống Sở Thiên — Bắc thành, có thể thủ thì thủ, thủ không được thì mở một chỗ hổng bỏ chạy.
Trong tay hắn có hơn một trăm dị năng giả, không lo không thể Đông Sơn tái khởi*.
Đối với quyết định của Thái Viễn Hàn, đáy lòng Viên Long khinh thường. Hắn là một người quân nhân tuyệt đối sẽ không làm chuyện lâm chiến bỏ trốn.
Cả đời này của hắn, thất bại nhất chính là đứa con trai, nhưng hắn tin tưởng vững chắc mình vẫn là một quân nhân.
Hắn sẽ không trốn, hắn quyết định thủ vệ nơi này!
Đương nhiên, Viên Long cũng đưa ra điều kiện duy nhất chính là bảo Thái Viễn Hàn mang theo Viên Thiệu Hoa rời đi, hơn nữa còn phải dốc hết toàn lực bảo đảm hắn an toàn.
Tới cuối cùng, Viên Long vẫn tư lợi một phen đem đứa con trai làm giao dịch, giao phó cho người khác.
Đây là một cái giao dịch, Thái Viễn Hàn đương nhiên đồng ý. Huống hồ, Viên Thiệu Hoa và bọn họ cùng một chỗ, Viên Long sẽ càng cố gắng giúp bọn hắn hấp dẫn hỏa lực để bảo đảm con trai an toàn.
Vì thế một chuyện liên quan đến một thành phố và sự sống chết của hơn một trăm vạn dân cư, cứ thế được quyết định bởi một cuộc giao dịch.
Bắc thành.
Đoàn người Sở Thiên đang đứng ở giữa cuộc chiến kịch liệt.
Mọi người đều giết rất hứng khởi, dù sao đơn phương giết chóc, xác thực có thể kích khởi cảm giác hưng phấn.
Nhưng mà, dần dần, mọi người phát hiện đàn chuột rợp trời kín đất* kia, cư nhiên bắt đầu lui tán.
Chúng nó bắt đầu rút về phía sau, vừa lui vừa tản ra hai bên.
“Đây là làm sao vậy? Chúng nó sợ sao?” Tả Lực nghi hoặc hỏi.
Bởi vì đàn chuột rời đi, công kích của mọi người cũng từ từ dừng lại.
Thừa dịp này có vài người bắt đầu dùng tinh hạch đã qua tinh lọc do Lí Nam phân phát bắt đầu bổ sung dị năng.
Mà Bùi Thiên Hành chưa từng thấy qua loại cảnh tượng này, vừa lúc kỳ dị nhìn mọi người.
“Thật đáng sợ.” Sở Thiên nhìn phương hướng ly khai của đàn chuột, cười khổ một chút: “Nhưng mà, thứ chúng nó sợ hãi cũng không phải chúng tôi! Đại khái! Có thứ gì đó càng đáng sợ hơn đang tới gần đi!”
Vốn mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi sau khi nghe xong lời nói của Sở Thiên lại khẩn trương lần nữa.
“Càng thêm đáng sợ? Đó là thứ gì?” Tả Lực có chút kinh nghi bất định* (Khó hiểu cùng khinh ngạc.), kỳ thật những con chuột đó đã rất lợi hại, nếu không phải bọn họ chiếm ưu thế địa lý, nếu là đang ở trên mặt đất đụng phải đàn chuột to lớn như thế đã sớm bị gặm thành bã rồi.
Như vậy, có cái gì đáng sợ hơn đàn chuột chứ?
Sở Thiên lắc lắc đầu, hắn dùng tinh thần lực đi tham dò, cư nhiên gặp màn chắn tinh thần! Hắn không biết cái màn chắn kia là gì, nhưng uy hiếp rất lớn. Động vật so với nhân loại càng thêm linh mẫn, có lẽ đàn chuột cũng là cảm nhận được uy hiếp đồng dạng hoặc thậm chí là lớn hơn nữa mới cuống quít lui tán đi!
“Vô luận là cái gì, chúng ta đều chỉ có thể tử chiến, không phải sao?” Sở Thiên mặt không chút thay đổi nói.
Hiện tại ngoài thành càng thêm nguy hiểm, chỉ có thể chặt chẽ bảo vệ ở đây, chỉ cần có thể chặn bọn nó ở ngoài thành, liền có thể đủ để bảo vệ cho một đường sinh cơ.
Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy bộ dáng Bùi Thiên Hành nhìn mọi người vừa nghi hoặc lại sáng tỏ sau đó là hâm mộ, suy nghĩ một chút sau đó đi qua đưa cho hắn vài khối tinh hạch cẩn thận nói phương pháp sử dụng cho hắn.
Nói xong cũng không quản Bùi Thiên Hành có nhớ hay không liền lập tức trở về bên cạnh Sở Thiên.
Vẻ mặt Bùi Thiên Hành kinh ngạc tiếp nhận tinh hạch, tuy rằng ban nãy thông qua quan sát, hắn đại khái hiểu được vật này có tác dụng gì, cũng hiểu được tại sao Tiêu Tử Nhiên có thể nhanh chóng khôi phục như vậy.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là cái tên mặt than kia lại đem thứ này chia cho hắn một phần, hơn nữa còn tỉ mỉ nói cho hắn nghe cách sử dụng, loại chuyện này không phải là bí mật đoàn đội hay sao?
Tên kia ở trong đoàn thể này rốt cuộc có thân phận gì? Trước đó thấy cậu ta không có tiếng tăm gì, hắn chỉ cho rằng cậu ta là một dị năng giả phụ thuộc vào Sở Thiên mà thôi. Nhưng mà ̣loại đồ vật quý giá như vậy, cậu ta nói cho liền cho, phương pháp sử dụng cũng nói luôn?
Bùi Thiên Hành kinh ngạc cực kỳ.
Toàn Hiểu Vũ trở lại bên cạnh Sở Thiên cố ý nhìn Sở Thiên một cái.
Sở Thiên lập tức hiểu được ý tứ của cậu, đưa tay vỗ vỗ đầu của cậu, cười nói: “Em làm đúng! Chúng ta hiện tại đều là đồng bạn kề vai chiến đấu, cần phải chia sẻ cho hắn. Nhiều người chiến đấu, mọi người có nhiều thêm vài phần hy vọng.”
Toàn Hiểu Vũ lúc này mới cười cười với Sở Thiên, sau đó gật đầu.
Có đôi khi cậu cũng không thể xác định chuyện mình làm rốt cuộc có phải đúng hay không, trước kia, cậu chỉ có thể trước làm, chờ ra kết quả, sau đó mới biết được đúng sai.
Hiện tại, khi cậu không xác định được thì hỏi Sở Thiên, Sở Thiên luôn cho cậu đáp án chính xác.
Hoặc đúng hoặc sai, Sở Thiên luôn luôn có giải thích hợp lý.
HẾT CHƯƠNG 79
*Đông Sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.
Thơ Vương Duy có câu:
Ngô đệ Đông Sơn thời
Tâm thượng nhất hà viễn.
(Tạm dịch: Em ta khi về ở ẩn, tấc lòng vời vợi mênh mông).
Lý Bạch cũng có bài Ức Đông Sơn (Nhớ Đông Sơn) nổi tiếng như sau:
Ngã kim huề Tạ kỹ
Trường khiếu tuyệt nhân quần.
Dục báo Đông Sơn khách
Khai môn tảo bạch vân. [2]
(Tạm dịch:
Ta nay ôm kỹ nữ
Cười lớn, xa loài người
Muốn báo Đông Sơn khách
Mở cửa quét mây trôi)
Thơ Nguyễn Trãi trong bài Mạn Thành – Kỳ III có câu:
Dữ thế tiệm sơ đầu hướng bạch
Đông Sơn nhật nhật phú qui dư. [3]
(Tạm dịch:
Dần cách xa dời, đầu chớm bạc
Ngày ngày nuôi mộng hướng Đông Sơn).
Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp. (Cre: (KTNN số 641, ngày 01.06.2008))
*Rợp trời kín đất: (Giải thích bởi Thachlao (Thành viên Bạch Ngọc Sách)), bản raw là Phô thiên cái địa.
Danh sách chương