Chương 8: Ngũ Nhất bứng nhà đi.
Tận thế ập đến, ai ai cũng lo sợ bất an. Tất cả mọi người đều không ngoại lệ cẩn thận bảo vệ chính mình, cho nên đây là lần đầu tiên nhóm người Tạ Quân nhìn thấy một người lỗ mãng như vậy.
Trực tiếp mở ra cánh cửa sổ sát đất, mặt đối mặt đập đầu tang thi như đập dừa khô, dứt khoát lưu loát.
Tiểu thiếu gia của tui ngầu quá xá! ! !
Một đám đàn em đang xấu hổ tự ti, bọn họ đi qua ba ngày tận thế lại không bằng một tiểu công tử vừa mới tỉnh dậy.
[ tráng hán thấp kém rơi lệ.jpg]
Có một nơi đột phá, đám tang thi còn lại như dòng nước lũ vọt qua bên này, nhóm Tạ Quân cũng không dám ngẩn người nữa, nhanh chóng tiến lên, càn quét hết toàn bộ tang thi xung quanh biệt thự.
Xong xuôi, bọn họ đã mệt đến thở hồng hộc ngồi bệt dưới đất. Nhìn thiếu niên vẫn còn đứng ở bên kia, cảm thán một tiếng tuổi trẻ thật tốt.
Tiểu Ngũ Nhất nhíu mày đứng trước cửa sổ, nhìn đống xác tang thi chồng chất, gương mặt nhỏ không vui mà lẩm bẩm.
"Nhà bẩn như thế, ba ba sẽ không thích."
Nhóm người Tạ Quân: "? ? ?"
Lúc nào rồi mà còn quan tâm sạch hay dơ nữa, tang thi chết rồi thì không cần mặt mũi nữa sao!
Đối với người bình thường mà nói, lần đầu giết tang thi có lẽ sẽ cần rất nhiều dũng khí. Có người sẽ nghĩ dù sao lúc trước đó cũng từng là một người sống sờ sờ, không thể xuống tay được, thế nhưng đối với Ngũ Nhất mà nói vấn đề này không được xem là vấn đề.
Cậu vốn dĩ không phải là con người, nếu là người sống cậu sẽ hơi do dự một chút, nhưng nếu là tang thi nằm ngoài phạm trù nhân loại thì cậu sẽ ra tay không chút áp lực.
Mặt khác, hamster tuy rằng rất đáng yêu, nhưng khi chuột mẹ đói bụng đều có tập tính ăn chuột con. _(:3 」∠ )_
Tiểu Ngũ Nhất nhìn căn nhà vừa bẩn vừa loạn mà phát sầu, không biết ý tưởng của mình có thể thực hiện hay không đã đuổi đám người Tạ Quân đang ngơ ngác ra ngoài.
Sau đó, mọi người nhìn tiểu thiếu niên ngồi xổm trước cửa nhà, áp lòng bàn tay mềm mại trắng nõn xuống mặt đất.
Nhắm mắt lại, như thể đang tĩnh tâm.
Đám người Tạ Quân trên đầu đầy dấu chấm hỏi màu đen đứng nhìn Ngũ Nhất, đang định tìm xem dưới đất có phải có vàng hay không, một màn kỳ tích liền xuất hiện, làm hai chân bọn họ muốn quỳ, linh hồn trong lòng gào thét.
—— Đậu móa! ! ! !
Cả căn biệt thự và khoản đất xung quanh đều bị bứng đi! Biến mất không thấy tăm hơi! Chỉ còn lại một hố đất trụi lũi, cùng bãi máu nhầy nhụa và xác tang thi.
Nhóm người Tạ Quân nhìn lại thiếu niên trước mắt, đầu óc bị mấy mấy con chữ to đùng lấp đầy.
—— Dị năng giả hệ không gian! ! !
Vì loại bỏ toàn bộ vết máu và thi thể, khiến trong nhà trở nên sạch sẽ, Ngũ Nhất tiêu hao không ít tinh thần lực, lúc đứng lên tay chân có hơi lảo đảo.
Nhưng mà rất may mắn, kết quả vẫn rất khả quan. Tiểu Ngũ Nhất đã thu biệt thự vào tùy thân không gian, đặt trên một bãi đất trống, cả căn nhà đều còn nguyên vẹn, đồ vật nên có đều có, còn khôi phục lại sự sạch sẽ sáng bóng ban đầu. Tuy một số thứ bị rơi vỡ không thể phục hồi lại được nhưng toàn bộ đồ vật mang kỷ niệm của cậu đã được giữ lại an toàn.
Cậu bứng cả căn nhà đi, chờ lúc tìm được ba ba, ba nhất định sẽ rất vui.
Tiểu Ngũ Nhất không kiềm chế được hài lòng vỗ vỗ tay, bên má lộ ra hai chiếc lún đồng tiền nho nhỏ.
Ngay lúc cậu quay đầu liền bị một đống ánh mắt cuồng nhiệt nóng bỏng từ phía đoàn người Tạ Quân bắn tới, bé chuột sợ tới nỗi lui về sau hai bước, cảm giác bọn họ đang nhìn mình như nhìn một con dê béo vác trên lưng một đống kho báu.
Tui chỉ là một bé hamster thôi! QAQ
"Lão đại, ngài có cần đàn em không?" Tạ Quân hai mắt phát sáng, xoa xoa tay, mặt đầy tha thiết, "Loại đàn em có thể nấu cơm giặt đồ rửa chén rèn thép đúc kiếm đốn củi làm gia cụ ấy!!! " ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ
Tạ Quân vừa dứt lời, đoàn người xung quanh đầy mắt mong chờ cũng đồng loạt gật đầu.
Tiểu Ngũ Nhất bị cảnh tượng này dọa sợ, không biết làm sao gian nan mở miệng nói: "Nhưng tôi còn phải đi tìm ba ba."
"Chúng tôi cũng đi tìm ba ba!"
"Đó là ba ba của tôi!"
"Ừa, là ba ba! !"
Bất luận thế nào, đám người Tạ Quân đã quyết định phải ôm chặt cái đùi vàng này. Dị năng hệ không gian đó đa, chỉ có nhân vật chính trong tiểu thuyết mạt thế mới có cái bàn tay vàng này thôi!
Tóm lại, bám theo là được rồi.
***
Mạc Hà.
Sau ba ngày ba đêm hôn mê, Nhiếp Tiêu rốt cục cũng tỉnh, vừa mở mắt, liền nhìn thấy bản mặt phóng đại của Võ Văn Kỳ. Tuy rằng cũng rất đẹp trai cường tráng, nhưng hoàn toàn không đáng yêu bằng nhóc Thối bảo bối của mình.
"Lão đại, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi! ! !"
Nhiếp Tiêu mặt không thay đổi ngồi dậy nhìn xung quanh, lại nhìn Võ Văn Kỳ bình yên vô sự, cuối cùng đem tầm mắt đặt lên người Tiêu Nghiên đang ngồi bên cạnh.
Tiêu Nghiên lập tức nhún vai cười cười.
"Mạng lớn không chết."
Phút chốc, nội tâm Nhiếp Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Võ Văn Kỳ một đại nam nhân len lén đỏ khóe mắt. "Lão đại, chúng tôi còn tưởng rằng anh không qua khỏi! Anh ngủ một giấc tròn ba ngày, bây giờ ở ngoài toàn là tang thi."
Nhiếp Tiêu nghe tin mình hôn mê lâu như vậy, có hơi ngạc nhiên. Nhìn cửa phòng bị đập rầm rầm nhanh chóng tỉnh táo lại, chờ hai đồng đội kể lại chuyện phát sinh trong thời gian này.
Cơ thể Tiêu Nghiên xuất hiện dị thường sớm nhất, đồng thời cũng là người đầu tiên tỉnh lại. Sáng ngày thứ hai mưa sao băng rơi xuống, cô đã khôi phục như cũ, cho nên biết rõ mọi chuyện xảy ra trong ba ngày nay.
Trận mưa sao băng không có dấu hiệu nào rơi xuống làm cho gần một nữa nhân loại trên toàn cầu biến thành tang thi, con người bỏ ra hàng trăm hàng ngàn năm để xây dựng nền văn minh trật tự, chưa đến ba ngày đã bị phá hoại hoàn toàn.
"Lúc tôi tỉnh lại mạng lưới thông tin vẫn chưa đứt triệt để, tôi lập tức liên lạc cho bọn Ninh Phong và em gái của Văn Kỳ, nhưng... "
Đều không có hồi âm, theo sau mạng lưới internet bị cắt đứt thì đến cả điện cũng bị cúp, hoàn toàn mất đi liên lạc.
Tiêu Nghiên vừa kể, vừa khổ sở không nói nên lời.
Võ Văn Kỳ ở bên cạnh nghĩ đến em gái và đồng đội không rõ sống chết, rốt cuộc không kiềm chế được che mắt ngẩn đầu, hiện tại chưa thấy được thi thể, hắn nhất định không để cho mình rơi nước mắt.
Không khí đột ngột trầm trọng, Nhiếp Tiêu cũng chìm vào im lặng, sắc mặt nghiêm túc mà an ủi mọi người.
"Sẽ không có chuyện gì."
Nghe lời này, Tiêu Nghiên vực lên chút tinh thần, lập tức vỗ vỗ vai Võ Văn Kỳ, an ủi: "Nghe không, sẽ không có chuyện gì, miệng lão đại từng khai quang, lúc trước ảnh nói tôi không có chuyện gì hiện tại tôi thực sự không bị biến thành tang thi, cho nên mọi người nhất định sẽ không sao!"
Võ Văn Kỳ dần bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Nghiên, khóe mắt đỏ lên lại nghiêm túc nói đùa: "Em sau này vẫn cứ theo style cao lãnh đi, tấu hài không thích hợp với em. "
Tiêu Nghiên: "..."
Bầu không khí căng thẳng bị phá nát, Nhiếp Tiêu không nhịn được nhếch môi, lặp lại lần nữa: "Sẽ không có chuyện gì, mọi người nhất định đều an toàn!
Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên đều bật cười.
Sau đó, tựa hồ nhớ tới một chuyện, Võ Văn Kỳ ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía Nhiếp Tiêu, "Lão đại, anh có cảm thấy chỗ nào lạ lạ không?"
Nhiếp Tiêu nhìn Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên vẻ mặt nghiêm túc thành thật, lập tức nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm nhận tình trạng trong cơ thể mình, đang muốn nói là không có chuyện gì, thiết bị điện trong phòng đột nghiên hoạt động trở lại, còn có một luồng gió không biết từ đâu quét qua hai má ba người.
Bóng đèn tròn chợt lóe sáng chiếu rọi khuôn mặt kinh hỉ của Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên.
"Là phong và lôi! Song hệ dị năng!"
Nhiếp Tiêu không kịp phản ứng, nhìn hai bàn tay của mình, trong đầu vừa suy nghĩ, một tia sét màu lam từ trên cánh tay xẹt ra, trong lòng bàn tay lại xuất hiện một lốc xoáy tí hon.
Nhiếp Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Võ Văn Kỳ cùng Tiêu Nghiên lần lượt bày ra dị năng vừa xuất hiện của họ.
Tiêu Nghiên nhắm mắt tập trung tinh thần, đầu ngón tay và đuôi tóc liền ngưng tụ băng sương. Võ Văn Kỳ hai tay chống đất, mặt sàn nguyên bản bằng phẳng lại gồ lên một đụn nhỏ.
Băng sương và gò đất, biểu thị của băng hệ và thổ hệ dị năng.
"Lão đại, chúng ta hình như đều biến thành dị năng giả."
"Ừm."
Nhiếp Tiêu nghiêm túc nhìn tay mình.
Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên: "..."
Phản ứng quá nhạt nhẽo, thật là nhớ Ninh Tiểu Phong.
***
Phòng y tế sân bay Cáp Nhĩ Tân.
Đoạn Ôn Du vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Ninh Phong cầm một cái đồ chơi nhỏ đen thui, nhanh chóng ném ra ngoài cửa sổ phòng y tế, sau đó một tiếng nổ "Ầm" thật lớn, chấn đến não hắn kêu ong ong.
"Nổ chết các ngươi luôn nè đồ quỷ sứ! ! !"
Ninh Phong nhỏ giọng mắng, sau đó nhìn đám tang thi nghe tiếng nổ chạy đi, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị quay đầu lại làm thêm vài chai bom xăng*, nhưng vừa nhìn liền thấy Đoạn Ôn Du đã tỉnh, lập tức ngây ngẩn cả người.
Nước mắt không tự chủ được ròng ròng chảy xuống.
"Oa hu hu anh vậy mà không biến thành tang thi!"
Đoạn Ôn Du: "..." không lẽ tôi phải biến thành tang thi mới tốt hả?
Đoạn Ôn Du nhìn Ninh Phong mặt mày xám xịt, hai bọng mắt đen thui thì mềm lòng, đi tới xoa xoa đầu cậu, an ủi: "Chăm sóc tôi mệt lắm rồi đi."
"Mệt muốn chết luôn! Gần ba ngày rồi không được ngủ!" Ninh Phong giơ ba ngón tay, lau nước mắt tức giận nói: "Tang thi ở sân bay nhiều muốn chết, anh nếu còn không tỉnh lại, vật liệu làm bom chai đã sắp hết rồi."
Đoạn Ôn Du nhìn chai chai lọ lọ trên bàn, đồ vật có thể xài trong phòng y tế chắc đều nằm hết ở đây.
"Ba ngày nay em chỉ uống dung dịch đường gluco, dạ dày muốn tạo phản luôn rồi." Miệng Ninh Phong oán trách như bắn súng liên thanh, đồng thời kể lại chuyện xảy ra trong ba ngày này cho Đoạn Ôn Du.
Đoạn Ôn Du kiên nhẫn nghe, sau đó không nhịn được xoa xoa đầu cậu, hiếm khi không bị vỗ bỏ. Có thể thấy được cậu tuy rằng ngoài miệng oán trách, mà trên thực tế khi nhìn thấy hắn tỉnh lại, trong lòng đã vui quên sầu.
"Còn nữa, anh không biết đâu, trong phòng y tế vậy mà không có hộp quẹt! Một cây diêm cũng không có, anh đoán xem làm sao em châm ngòi bom chai?" Ninh Phong hai mắt sáng lấp lánh nhìn Đoạn Ôn Du, trong giọng nói không giấu được vui vẻ đắc ý.
Đoạn Ôn Du nhíu mày: "Đánh lửa?"
Ninh Phong ném cho Đoạn Ôn Du một ánh mắt khinh bỉ, sau đó ở trước mặt hắn kiêu ngạo giơ ngón giữa, một đóm lửa nhỏ bỗng dưng xuất hiện.
Đoạn Ôn Du trong lòng không khỏi giật mình.
"Sợ ngu người chưa! Em hiện tại chính hỏa hệ dị năng giả đó nha á há há há há!" Ninh Phong cười đắc ý, nhưng chưa được hai giây đã đứng hình tại chỗ.
Giọng Đoạn Ôn Du dịu dàng ôn nhu, giơ một bàn tay lên, trên đầu ngón tay lặng yên chảy xuống từng giọt nước, "Thật trùng hợp, tôi hình như là thủy hệ dị năng."
Giọt nước nhỏ lên đầu ngón tay của Ninh Phong, tưới tắt ngọn lửa nhỏ đang đắc ý.
Ninh Phong: QAQ
Người này quả nhiên khắc tui.
___________
Chú thích:
*Bom xăng hay còn gọi là chai cháy, bom dầu, bom xăng chống tăng...được người Phần Lan sử dụng đầu tiên để ném vào phe địch và các loại xe tăng trong chiến tranh.
Cấu tạo gồm chai thủy tinh được rót 2/3 hỗn hợp gồm xăng, dầu thông, xà phòng và lòng trắng trứng...vv, cùng với tim bom có thể dùng một đoạn vải được tẩm dầu lửa nối với nút chai. Khi sử dụng chỉ cần đốt tim dầu và chọi vào (đầu) đối thủ.