Editor: Yuki
Khi xe dừng lại trước cổng căn cứ, mọi người nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc chắn xe, không khỏi nghĩ về những hành động ngu ngốc mà nhóm Đường Hữu Thiện đã làm ở Hải Thành. Tiếng cười nói của Tiểu lúc này cũng ngừng lại. Ngước mắt nhìn đội ngũ mấy chục người trên đường.
Dẫn đầu là một thanh niên có khuôn mặt sáng sủa, khoảng 27, 28 tuổi. Hắn bước nhanh về phía trước, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra khuôn mặt quen thuộc của nhóm Nhiếp Tiêu trong xe. Ánh mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, cổ họng như nghẹn lại, không khỏi hưng phấn hét lên: "A a a! Vậy mà là Nhiếp lão đại! Mọi người đã trở lại rồi! Tốt quá đi!"
""Cái gì, trời ơi!!!""
Nhìn đám đông đang kích động trước mặt, nhóm Nhiếp Tiêu không khỏi nhướng mày. Dù bọn họ không biết rõ những người trước mặt, nhưng không thể không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương. Nhìn thấy vị khách thân thiện này, Đoạn Ôn Du bước xuống xe, mỉm cười hỏi: "Các cậu từ căn cứ ra à?"
"Đúng vậy, đúng vậy," Lý Kỳ nặng nề gật đầu, nhìn đám người Đoạn Ôn Du với gương mặt đỏ bừng, hưng phấn và ngưỡng mộ giống như những fan cuồng nhiệt theo đuổi ngôi sao. "Em tên là Lý Kỳ, cùng đồng đội đi làm nhiệm vụ. Nghe thấy tiếng ô tô nên đi lại xem!!!!""
""Hóa ra là nhu vậy.""
Phía sau Lý Kỳ còn có mấy người đồng đội là những người mới đến căn cứ sau khi nhóm Nhiếp Tiêu rời đi, nên họ cũng không biết rõ thân phận của đám người Nhiếp Tiêu. Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng nhiệt tình của đội trưởng, Nhịn không được, người đồng đội bên cạnh cũng đỏ bừng mặt, tò mò hỏi: "Bọn họ là ai? Rất lợi hại à!?"
"Vớ vẩn! Tất nhiên là rất lợi hại. Đã nghe qua tên của Nhiếp Tiêu chưa? Đây là một trong những người sáng lập căn cứ của chúng ta, mấy người họ mạnh mẽ giống như lão đại Võ Văn Kỳ!!!!!"" Mấy tiểu bối kích động phổ cập thông tin cho người mới.
""!!!!""
Tai thính mắt tin, đám người Nhiếp Tiêu trong xe nghe rõ ràng những lời nghị luận kích động và ngưỡng mộ này. Tiêu Nghi nghe thấy tên Võ Văn Kỳ không khỏi mỉm cười nói với đám người Lý Kỳ: "Nếu đều quen biết vậy, có thể phiền các cậu dẫn chúng tôi trở về một chuyến hay không? Thuận tiện kể cho chúng tôi nghe về những thay đổi trong căn cứ mấy ngày nay được không?"
Nữ thần lên tiếng, Lý Kỳ đỏ như mông khỉ, hưng phấn không nói hai lời mà đồng ý: "Có thể, đương nhiên là có thể. Chúng tôi vốn đã hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường trở về.""
Mấy người mới đến căn cứ cũng theo âm thanh mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Nghi. Ánh mắt họ trợn ngược, trong đầu trống rỗng choáng váng. Lại nhìn lướt qua trong xe thấy rõ khuôn mặt của Tiểu và Bahill, thoáng chốc cảm thấy hào quang bắn ra tứ phía, giống như ánh sáng xua tan bóng tối trong ngày mạt thế xuyên thấu vào trái tim họ.
Họ tuyên bố thần tượng mới của họ đã ra đời!!!! Tiêu Nghiêu và mấy người Ninh Phong nhìn bộ dạng của những người này trong lòng cảm thấy đáng yêu và buồn cười.
Ngay sau đó, các thành viên trong nhóm của Lý Kỳ đã lái xe chở đồ tiếp tế từ nơi không xa lại đây, hội hợp với tư cách là đội trưởng và đội phó. Lý Kỳ và Lưu Cương bước vào chiếc xe mà đám người Nhiếp Tiêu đang ngồi. Trong ánh mắt ghen tỵ của các thành viên trong đội.
Mấy chiếc xe một lần nữa khởi động. Lý Kỳ và Lưu Cương ngồi trong xe bị một đám đại lão vây quanh, gần như không thở được vì căng thẳng đến mức không biết phải nhìn vào đâu.
Đoạn Ôn Du cười nói: "Đừng căng thẳng, chỉ cần nói về những thay đổi gần đây trong căn cứ là được. Võ Văn Kỳ và hiệu trưởng viên dạo gần đây có khỏe không?"
"Rất.... rất khỏe. Tất cả mọi người đều rất khỏe."
......
Thông qua lời kể của Lý Kỳ và Lưu Cương, đám người Nhiếp Tiêu cũng hiểu khá rõ tình hình gần đây của căn cứ.
Kể từ khi các căn cứ liên thủ thành lập liên lạc, vô số vị năng giả và người bình thường nhận được tin nhắn của căn cứ đã tập hợp lại thành nhóm, cố gắng hết sức để nương tựa căn cứ. Danh sách những người sống sót ngày càng dài.
Khi số lượng người tăng lên, diện tích căn cứ cũng được mở rộng. Ngay sau khi dọn dẹp tan thi từ trong ra ngoài, nhiều lớp tường cao được xây dựng, bây giờ trông giống như một thành trì tương đối có quy mô.
Trật tự trong căn cứ cũng rất gọn gàng ngăn nắp. Hầu như mọi người đều có thể ghi nhớ và tuân theo hiệp ước Mạt Thế cũng như "quy tắc điều lệ" bên trong căn cứ. Dưới sự che chở của Võ Văn Vũ, ai cũng không muốn bị trục xuất ra khỏi căn cứ.
Rất khó để tìm được một nơi để tị nạn, tất cả mọi người đoàn kết và trân trọng sự tồn tại của nó.
Tuy nhiên, lương thực và vật tư vẫn thiếu hụt. Dân số tăng lên, mức tiêu thụ vật tư mỗi ngày rất lớn, đặc biệt là y tế. Có rất nhiều người mắc bệnh nhưng không thể chữa trị. Khi thời tiết tiếp tục nóng hơn, những xác chết tan thi bên ngoài căn cứ không được kịp thời xử lý thiêu hủy, nên nhiều vi khuẩn sinh sôi.
Mặc dù mỗi ngày có rất nhiều tiểu đội dị năng giả ra khỏi thành để tìm kiếm vật tư, nhưng nguồn cung vẫn ít hơn mức tiêu thụ. Bây giờ, những người bình thường trong căn cứ mỗi ngày chỉ ăn một bữa, tiết kiệm lương thực hết mức có thể.
Thời gian để tiểu đội dị năng đi làm nhiệm vụ cũng bắt đầu dài hơn. Họ phải di chuyển đến địa phương rất xa mới thu thập đủ vật tư, và khoảng cách từ căn cứ ngày càng xa, mức độ nguy hiểm ngày càng lớn.
Mỗi lần tiểu đội có thể bình an thuận lợi trở về, những người thường trong căn cứ sẽ nhiệt tình đứng ở đường hẻm chào đón họ. Người có dị năng càng mạnh lại càng nhận được nhiều kính yêu và tôn trọng. Trong đám vị năng giả cũng là như vậy, biểu hiện rõ nhất là Lý Kỳ và Lưu Cương.
Hiện tại, trong căn cứ, anh em Võ Văn Kỳ và Lưu Đại Sơn bọn họ bởi vì dị năng mạnh mẽ mà được hầu hết mọi người trong căn cứ ngưỡng mộ.
Tiêu Nghi không khỏi bật cười khi nghe Lý Kỳ miêu tả về Võ Văn Kỳ và những người khác. "Thì ra lúc chúng ta không có ở đây, ngay cả Tiểu Vũ cũng trở thành thần tượng rồi. Cũng không biết thực lực bây giờ của Văn Kỳ kém lão đại bao nhiêu."
"Tôi đặt lão đại tuyệt đối thắng chắc!" Ninh Phong lập tức chủ động giơ tay. "Lão đại là song hệ dị năng đỉnh cấp ba, chắc chắn là thiên hạ vô địch."
Nhiếp Tiêu nghe xong cảm thấy bất lực, còn chưa trở về đã bắt đầu đặt cược đánh bạc. Tiểu nghe xong cũng cười khanh khách sôi nổi, cho Nhiếp Tiêu một phiếu lớn.
"Cục Cưng cũng đặt ba ba!"
""Nghịch ngợm.!""Nhiếp Tiêu xoa xoa đầu cậu, sau đó quay sang cùng Đoạn Ôn Du thảo luận về việc thiếu hụt vật tư trong căn cứ. Bọn họ cũng không ngờ rằng tình huống tương tự ở Hải Thành lại bắt đầu xuất hiện bên này sớm như vậy.
Đoạn Ôn Du và tiến sĩ Vệ Hàng Minh lúc này cũng trở nên nghiêm túc. Họ phải nhanh chóng tìm biện pháp giải quyết vấn đề vật tư, bằng không, nếu đi đến địa phương xa hơn mà vẫn không tìm đủ vật tư, e là trật tự căn cứ hài hòa đoàn kết hiện tại tuyệt đối sẽ bị phá vỡ.
Căn cứ Ngũ Nhất đã như vậy, một số căn cứ khác ở thủ đô như Lan Thành, Cáp Nhĩ Tân cũng phải đối mặt với tình huống tương tự.
""Khôi phục sản xuất là chìa khóa giải quyết mâu thuẫn sinh tồn. Mấu chốt, chúng ta có thể để dị năng giả hệ thực vật trong căn cứ tiến hành gieo trồng. Như giáo sư Mạnh ở Hải Thành, ít nhất cũng phải đảm bảo đủ nguồn lương thực," tiến sĩ Vệ nói.
"Quả thật có thể mở ra một ít đất canh tác......"
Nhìn thấy đám người Nhiếp Tiêu bắt đầu nói chuyện chính sự, Tiểu và Ninh Phong cũng không dám náo loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Lưu Cương cũng im lặng ngồi ở một bên. Anh ta là đội phó của đội đi cùng Lý Kỳ trên xe, thân hình mập mạp, trông hơn 30 tuổi. Sau này mới gia nhập căn cứ Ngủ Nhất. Trước đó, anh ta luôn cảm thấy dị năng của mình rất mạnh, bành trướng một thời gian. Mãi cho đến khi vào căn cứ, ăn chút đau khổ mới nhận ra núi cao còn có núi cao hơn. Tốn rất nhiều công sức mới kết bạn được với Lý Kỳ, trở thành cộng sự rồi đến vị trí phó đội trưởng như hiện tại.
Lúc trước, anh đã từng nghe qua về đám người Nhiếp Tiêu, nhưng vẫn chưa tiếp xúc qua. Nhưng chỉ nhìn quần áo của bọn họ trước mặt anh ta liền biết những người này vô cùng mạnh. Có thể từ Hải Thành trở về an toàn mà vẫn bảo toàn thực lực, anh ta không thể tưởng tượng được loại thực lực này sẽ khủng bố đến mức nào. Cho dù trong đó có phụ nữ và trẻ em, anh ta cũng không dám coi thường họ.
Mạt thế kiêng kỵ nhất là trong mặt mà bắt hình dong. Dù sao trước đây, anh ta đã từng bị lừa hố vài lần đến nỗi bây giờ anh ta không còn dám nghĩ đến việc tìm bạn gái nữa....
Tiểu Ngũ Nhất và Ninh Phong nói chuyện sau đó cậu chú ý tới Lưu Cương và Lý Kỳ ngồi ở bên kia, không nhịn được tò mò dùng giọng mềm mại ngọt ngào hỏi: "Dị năng của hai người là gì?"
Do được gọi tên, Lý Kỳ lập tức sản khoái tinh thần. Nhìn đôi mắt trong sáng và nụ cười hồn nhiên của Tiểu trong lòng hắn gần như hét lên không hổ danh là tiểu thiên sứ trong căn cứ của bọn họ. "
""Ngũ Nhất tiểu lão đại, tôi là hỏa "hồng hạc", thuộc loại biến chủng của hỏa dị năng, thực lực chỉ ở mức trung bình." Lý Kỳ đỏ mặt trả lời, sau đó tạo một con hồng hạt nhỏ vào tay. Con chim nhỏ có thể bay tự do và thao tác xoay tròn.
Ninh Phong nhìn hình dạng ngọn lửa, hai mắt không khỏi sáng lên. Giống như trong nháy mắt mở ra một cánh cửa thế giới mới, hắn đã tìm ra một phương pháp mới để chứng tỏ bản thân ngầu lòi.
Lưu Cương nghe đến cái tên "Ngũ Nhất" trong lòng cũng kinh ngạc một chút, sau đó nhìn thiếu niên bộ dạng xinh đẹp như lời đồn xấu hổ khoe dị năng của mình. "Dị năng của tôi là "dầu sôi", đại khái là một biến thể phổ biến của nước và lửa. Trước kia tôi từng là đầu bếp."
Nhìn thấy dầu sôi sùng sục trong tay Lưu Cương, đám người Đoạn Ôn Du không khỏi nhìn sang, loại dị năng như vậy quá hiếm thấy.
""Vậy hai người chính là cộng sự đổ thêm dầu vào lửa rồi. Khi chiến đấu, hai người quả thực là một cặp hoàn hảo." Ninh Phong không khỏi cảm khán.
"Cũng tàm tạm." Lý Kỳ ngượng ngùng mà xoa xoa đầu, khiêm tốn nói: "Sau này căn cứ sẽ gia nhập rất nhiều dị năng giả, dạng dị năng gì cũng có. Thực ra cũng khá thú vị, tất cả đều liên quan đến tính cách của bản thân. Trước đây tôi từng là người trông coi cho chim hồng hạt ở sở thú."
Tiểu Ngũ Nhất và Ninh Phong nghe xong lời này bỗng nhiên nóng lòng muốn quay về căn cứ để nhìn thấy các loại dị năng bọn họ. Cảm giác ra ngoài một chuyến làm kiến thức trở nên hạn hẹp. Bọn họ đi tới đi lui Hải Thành nhưng cũng không thấy dị năng gì thú vị cả.
May mắn thay xe đã tới gần căn cứ. Mọi người ôm theo mong chờ, nhìn bức tường thành cao lớn được bao phủ bởi một tấm trắng phòng thủ trong suốt từ xa.
Tiểu Ngũ Nhất và mấy người Ninh Phong đều kinh hãi. Bọn họ mới ra ngoài thời gian ngắn, vậy mà căn cứ thay đổi cũng quá lớn rồi. Tuy rằng mới chỉ nghe Lý Kỳ và những người khác miêu tả qua nhưng vẫn chưa được nhìn tận mắt.
""Người dân nước ta không hổ được khen là những kẻ điên cuồng về cơ sở hạ tầng.""
""Lá chắn phòng thủ của Tiểu Vũ vậy mà đã lớn như vậy rồi.""
""Trâu bò quá a a a a!!!""
Mặc dù trên mặt bọn Nhiếp Tiêu không lộ vẻ ngạc nhiên như Tiểu, nhưng đôi mắt của họ không thể giấu được sự lấp lánh khi nhìn vào công trình này.
Trong khốn cảnh mạt thế, sức mạnh mà loài người tập hợp lại hùng vĩ và hùng mạnh như vậy. Nhìn những bức tường cao sừng sững của căn cứ, một sức mạnh mang tên hy vọng chảy vào trái tim mỗi người.
Khi xe dừng lại trước cổng căn cứ, mọi người nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc chắn xe, không khỏi nghĩ về những hành động ngu ngốc mà nhóm Đường Hữu Thiện đã làm ở Hải Thành. Tiếng cười nói của Tiểu lúc này cũng ngừng lại. Ngước mắt nhìn đội ngũ mấy chục người trên đường.
Dẫn đầu là một thanh niên có khuôn mặt sáng sủa, khoảng 27, 28 tuổi. Hắn bước nhanh về phía trước, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra khuôn mặt quen thuộc của nhóm Nhiếp Tiêu trong xe. Ánh mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, cổ họng như nghẹn lại, không khỏi hưng phấn hét lên: "A a a! Vậy mà là Nhiếp lão đại! Mọi người đã trở lại rồi! Tốt quá đi!"
""Cái gì, trời ơi!!!""
Nhìn đám đông đang kích động trước mặt, nhóm Nhiếp Tiêu không khỏi nhướng mày. Dù bọn họ không biết rõ những người trước mặt, nhưng không thể không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương. Nhìn thấy vị khách thân thiện này, Đoạn Ôn Du bước xuống xe, mỉm cười hỏi: "Các cậu từ căn cứ ra à?"
"Đúng vậy, đúng vậy," Lý Kỳ nặng nề gật đầu, nhìn đám người Đoạn Ôn Du với gương mặt đỏ bừng, hưng phấn và ngưỡng mộ giống như những fan cuồng nhiệt theo đuổi ngôi sao. "Em tên là Lý Kỳ, cùng đồng đội đi làm nhiệm vụ. Nghe thấy tiếng ô tô nên đi lại xem!!!!""
""Hóa ra là nhu vậy.""
Phía sau Lý Kỳ còn có mấy người đồng đội là những người mới đến căn cứ sau khi nhóm Nhiếp Tiêu rời đi, nên họ cũng không biết rõ thân phận của đám người Nhiếp Tiêu. Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng nhiệt tình của đội trưởng, Nhịn không được, người đồng đội bên cạnh cũng đỏ bừng mặt, tò mò hỏi: "Bọn họ là ai? Rất lợi hại à!?"
"Vớ vẩn! Tất nhiên là rất lợi hại. Đã nghe qua tên của Nhiếp Tiêu chưa? Đây là một trong những người sáng lập căn cứ của chúng ta, mấy người họ mạnh mẽ giống như lão đại Võ Văn Kỳ!!!!!"" Mấy tiểu bối kích động phổ cập thông tin cho người mới.
""!!!!""
Tai thính mắt tin, đám người Nhiếp Tiêu trong xe nghe rõ ràng những lời nghị luận kích động và ngưỡng mộ này. Tiêu Nghi nghe thấy tên Võ Văn Kỳ không khỏi mỉm cười nói với đám người Lý Kỳ: "Nếu đều quen biết vậy, có thể phiền các cậu dẫn chúng tôi trở về một chuyến hay không? Thuận tiện kể cho chúng tôi nghe về những thay đổi trong căn cứ mấy ngày nay được không?"
Nữ thần lên tiếng, Lý Kỳ đỏ như mông khỉ, hưng phấn không nói hai lời mà đồng ý: "Có thể, đương nhiên là có thể. Chúng tôi vốn đã hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường trở về.""
Mấy người mới đến căn cứ cũng theo âm thanh mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Nghi. Ánh mắt họ trợn ngược, trong đầu trống rỗng choáng váng. Lại nhìn lướt qua trong xe thấy rõ khuôn mặt của Tiểu và Bahill, thoáng chốc cảm thấy hào quang bắn ra tứ phía, giống như ánh sáng xua tan bóng tối trong ngày mạt thế xuyên thấu vào trái tim họ.
Họ tuyên bố thần tượng mới của họ đã ra đời!!!! Tiêu Nghiêu và mấy người Ninh Phong nhìn bộ dạng của những người này trong lòng cảm thấy đáng yêu và buồn cười.
Ngay sau đó, các thành viên trong nhóm của Lý Kỳ đã lái xe chở đồ tiếp tế từ nơi không xa lại đây, hội hợp với tư cách là đội trưởng và đội phó. Lý Kỳ và Lưu Cương bước vào chiếc xe mà đám người Nhiếp Tiêu đang ngồi. Trong ánh mắt ghen tỵ của các thành viên trong đội.
Mấy chiếc xe một lần nữa khởi động. Lý Kỳ và Lưu Cương ngồi trong xe bị một đám đại lão vây quanh, gần như không thở được vì căng thẳng đến mức không biết phải nhìn vào đâu.
Đoạn Ôn Du cười nói: "Đừng căng thẳng, chỉ cần nói về những thay đổi gần đây trong căn cứ là được. Võ Văn Kỳ và hiệu trưởng viên dạo gần đây có khỏe không?"
"Rất.... rất khỏe. Tất cả mọi người đều rất khỏe."
......
Thông qua lời kể của Lý Kỳ và Lưu Cương, đám người Nhiếp Tiêu cũng hiểu khá rõ tình hình gần đây của căn cứ.
Kể từ khi các căn cứ liên thủ thành lập liên lạc, vô số vị năng giả và người bình thường nhận được tin nhắn của căn cứ đã tập hợp lại thành nhóm, cố gắng hết sức để nương tựa căn cứ. Danh sách những người sống sót ngày càng dài.
Khi số lượng người tăng lên, diện tích căn cứ cũng được mở rộng. Ngay sau khi dọn dẹp tan thi từ trong ra ngoài, nhiều lớp tường cao được xây dựng, bây giờ trông giống như một thành trì tương đối có quy mô.
Trật tự trong căn cứ cũng rất gọn gàng ngăn nắp. Hầu như mọi người đều có thể ghi nhớ và tuân theo hiệp ước Mạt Thế cũng như "quy tắc điều lệ" bên trong căn cứ. Dưới sự che chở của Võ Văn Vũ, ai cũng không muốn bị trục xuất ra khỏi căn cứ.
Rất khó để tìm được một nơi để tị nạn, tất cả mọi người đoàn kết và trân trọng sự tồn tại của nó.
Tuy nhiên, lương thực và vật tư vẫn thiếu hụt. Dân số tăng lên, mức tiêu thụ vật tư mỗi ngày rất lớn, đặc biệt là y tế. Có rất nhiều người mắc bệnh nhưng không thể chữa trị. Khi thời tiết tiếp tục nóng hơn, những xác chết tan thi bên ngoài căn cứ không được kịp thời xử lý thiêu hủy, nên nhiều vi khuẩn sinh sôi.
Mặc dù mỗi ngày có rất nhiều tiểu đội dị năng giả ra khỏi thành để tìm kiếm vật tư, nhưng nguồn cung vẫn ít hơn mức tiêu thụ. Bây giờ, những người bình thường trong căn cứ mỗi ngày chỉ ăn một bữa, tiết kiệm lương thực hết mức có thể.
Thời gian để tiểu đội dị năng đi làm nhiệm vụ cũng bắt đầu dài hơn. Họ phải di chuyển đến địa phương rất xa mới thu thập đủ vật tư, và khoảng cách từ căn cứ ngày càng xa, mức độ nguy hiểm ngày càng lớn.
Mỗi lần tiểu đội có thể bình an thuận lợi trở về, những người thường trong căn cứ sẽ nhiệt tình đứng ở đường hẻm chào đón họ. Người có dị năng càng mạnh lại càng nhận được nhiều kính yêu và tôn trọng. Trong đám vị năng giả cũng là như vậy, biểu hiện rõ nhất là Lý Kỳ và Lưu Cương.
Hiện tại, trong căn cứ, anh em Võ Văn Kỳ và Lưu Đại Sơn bọn họ bởi vì dị năng mạnh mẽ mà được hầu hết mọi người trong căn cứ ngưỡng mộ.
Tiêu Nghi không khỏi bật cười khi nghe Lý Kỳ miêu tả về Võ Văn Kỳ và những người khác. "Thì ra lúc chúng ta không có ở đây, ngay cả Tiểu Vũ cũng trở thành thần tượng rồi. Cũng không biết thực lực bây giờ của Văn Kỳ kém lão đại bao nhiêu."
"Tôi đặt lão đại tuyệt đối thắng chắc!" Ninh Phong lập tức chủ động giơ tay. "Lão đại là song hệ dị năng đỉnh cấp ba, chắc chắn là thiên hạ vô địch."
Nhiếp Tiêu nghe xong cảm thấy bất lực, còn chưa trở về đã bắt đầu đặt cược đánh bạc. Tiểu nghe xong cũng cười khanh khách sôi nổi, cho Nhiếp Tiêu một phiếu lớn.
"Cục Cưng cũng đặt ba ba!"
""Nghịch ngợm.!""Nhiếp Tiêu xoa xoa đầu cậu, sau đó quay sang cùng Đoạn Ôn Du thảo luận về việc thiếu hụt vật tư trong căn cứ. Bọn họ cũng không ngờ rằng tình huống tương tự ở Hải Thành lại bắt đầu xuất hiện bên này sớm như vậy.
Đoạn Ôn Du và tiến sĩ Vệ Hàng Minh lúc này cũng trở nên nghiêm túc. Họ phải nhanh chóng tìm biện pháp giải quyết vấn đề vật tư, bằng không, nếu đi đến địa phương xa hơn mà vẫn không tìm đủ vật tư, e là trật tự căn cứ hài hòa đoàn kết hiện tại tuyệt đối sẽ bị phá vỡ.
Căn cứ Ngũ Nhất đã như vậy, một số căn cứ khác ở thủ đô như Lan Thành, Cáp Nhĩ Tân cũng phải đối mặt với tình huống tương tự.
""Khôi phục sản xuất là chìa khóa giải quyết mâu thuẫn sinh tồn. Mấu chốt, chúng ta có thể để dị năng giả hệ thực vật trong căn cứ tiến hành gieo trồng. Như giáo sư Mạnh ở Hải Thành, ít nhất cũng phải đảm bảo đủ nguồn lương thực," tiến sĩ Vệ nói.
"Quả thật có thể mở ra một ít đất canh tác......"
Nhìn thấy đám người Nhiếp Tiêu bắt đầu nói chuyện chính sự, Tiểu và Ninh Phong cũng không dám náo loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Lưu Cương cũng im lặng ngồi ở một bên. Anh ta là đội phó của đội đi cùng Lý Kỳ trên xe, thân hình mập mạp, trông hơn 30 tuổi. Sau này mới gia nhập căn cứ Ngủ Nhất. Trước đó, anh ta luôn cảm thấy dị năng của mình rất mạnh, bành trướng một thời gian. Mãi cho đến khi vào căn cứ, ăn chút đau khổ mới nhận ra núi cao còn có núi cao hơn. Tốn rất nhiều công sức mới kết bạn được với Lý Kỳ, trở thành cộng sự rồi đến vị trí phó đội trưởng như hiện tại.
Lúc trước, anh đã từng nghe qua về đám người Nhiếp Tiêu, nhưng vẫn chưa tiếp xúc qua. Nhưng chỉ nhìn quần áo của bọn họ trước mặt anh ta liền biết những người này vô cùng mạnh. Có thể từ Hải Thành trở về an toàn mà vẫn bảo toàn thực lực, anh ta không thể tưởng tượng được loại thực lực này sẽ khủng bố đến mức nào. Cho dù trong đó có phụ nữ và trẻ em, anh ta cũng không dám coi thường họ.
Mạt thế kiêng kỵ nhất là trong mặt mà bắt hình dong. Dù sao trước đây, anh ta đã từng bị lừa hố vài lần đến nỗi bây giờ anh ta không còn dám nghĩ đến việc tìm bạn gái nữa....
Tiểu Ngũ Nhất và Ninh Phong nói chuyện sau đó cậu chú ý tới Lưu Cương và Lý Kỳ ngồi ở bên kia, không nhịn được tò mò dùng giọng mềm mại ngọt ngào hỏi: "Dị năng của hai người là gì?"
Do được gọi tên, Lý Kỳ lập tức sản khoái tinh thần. Nhìn đôi mắt trong sáng và nụ cười hồn nhiên của Tiểu trong lòng hắn gần như hét lên không hổ danh là tiểu thiên sứ trong căn cứ của bọn họ. "
""Ngũ Nhất tiểu lão đại, tôi là hỏa "hồng hạc", thuộc loại biến chủng của hỏa dị năng, thực lực chỉ ở mức trung bình." Lý Kỳ đỏ mặt trả lời, sau đó tạo một con hồng hạt nhỏ vào tay. Con chim nhỏ có thể bay tự do và thao tác xoay tròn.
Ninh Phong nhìn hình dạng ngọn lửa, hai mắt không khỏi sáng lên. Giống như trong nháy mắt mở ra một cánh cửa thế giới mới, hắn đã tìm ra một phương pháp mới để chứng tỏ bản thân ngầu lòi.
Lưu Cương nghe đến cái tên "Ngũ Nhất" trong lòng cũng kinh ngạc một chút, sau đó nhìn thiếu niên bộ dạng xinh đẹp như lời đồn xấu hổ khoe dị năng của mình. "Dị năng của tôi là "dầu sôi", đại khái là một biến thể phổ biến của nước và lửa. Trước kia tôi từng là đầu bếp."
Nhìn thấy dầu sôi sùng sục trong tay Lưu Cương, đám người Đoạn Ôn Du không khỏi nhìn sang, loại dị năng như vậy quá hiếm thấy.
""Vậy hai người chính là cộng sự đổ thêm dầu vào lửa rồi. Khi chiến đấu, hai người quả thực là một cặp hoàn hảo." Ninh Phong không khỏi cảm khán.
"Cũng tàm tạm." Lý Kỳ ngượng ngùng mà xoa xoa đầu, khiêm tốn nói: "Sau này căn cứ sẽ gia nhập rất nhiều dị năng giả, dạng dị năng gì cũng có. Thực ra cũng khá thú vị, tất cả đều liên quan đến tính cách của bản thân. Trước đây tôi từng là người trông coi cho chim hồng hạt ở sở thú."
Tiểu Ngũ Nhất và Ninh Phong nghe xong lời này bỗng nhiên nóng lòng muốn quay về căn cứ để nhìn thấy các loại dị năng bọn họ. Cảm giác ra ngoài một chuyến làm kiến thức trở nên hạn hẹp. Bọn họ đi tới đi lui Hải Thành nhưng cũng không thấy dị năng gì thú vị cả.
May mắn thay xe đã tới gần căn cứ. Mọi người ôm theo mong chờ, nhìn bức tường thành cao lớn được bao phủ bởi một tấm trắng phòng thủ trong suốt từ xa.
Tiểu Ngũ Nhất và mấy người Ninh Phong đều kinh hãi. Bọn họ mới ra ngoài thời gian ngắn, vậy mà căn cứ thay đổi cũng quá lớn rồi. Tuy rằng mới chỉ nghe Lý Kỳ và những người khác miêu tả qua nhưng vẫn chưa được nhìn tận mắt.
""Người dân nước ta không hổ được khen là những kẻ điên cuồng về cơ sở hạ tầng.""
""Lá chắn phòng thủ của Tiểu Vũ vậy mà đã lớn như vậy rồi.""
""Trâu bò quá a a a a!!!""
Mặc dù trên mặt bọn Nhiếp Tiêu không lộ vẻ ngạc nhiên như Tiểu, nhưng đôi mắt của họ không thể giấu được sự lấp lánh khi nhìn vào công trình này.
Trong khốn cảnh mạt thế, sức mạnh mà loài người tập hợp lại hùng vĩ và hùng mạnh như vậy. Nhìn những bức tường cao sừng sững của căn cứ, một sức mạnh mang tên hy vọng chảy vào trái tim mỗi người.
Danh sách chương