Chương 6: Ngũ Nhất biến thành thú hai chân.
Ba ngày sau.
Vân thành, biệt thự Phượng Sơn.
Trên bậc cửa sổ, một thiếu niên đang cuộn tròn thân thể ngủ say, làn da trắng nõn lộ ra cảm thấy lạnh lẽo, vô ý thức kéo tấm thảm nhung màu xanh xám quấn chính mình lại.
Tiếng đập cửa rầm rầm, một đám tang thi xấu xí kinh tởm đang tụ tập bên ngoài vì ngửi thấy mùi thịt tươi sống thơm ngon, chen nhau đập lên cửa phòng ngủ.
Mùi vị quái dị len qua khe cửa truyền vào, khiến người ta sởn tóc gáy.
Thiếu niên mở ra đôi mắt đen láy, vì bị đánh thức nên vẫn còn mơ hồ.
Cậu ngồi dậy, mê man nhìn bốn phía, ánh mắt chạm đến hai tay của chính mình. Đôi mắt to lập tức trợn tròn, trong miệng thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Cậu vội vã từ trên bậc cửa sổ leo xuống, chạy đến tấm gương lớn đặt trong phòng thay đồ.
Trong gương, thân thể trần trụi như bạch ngọc được đấng tạo hóa tinh tế điêu khắc, mỗi một tấc da đều hoàn mỹ làm người ước ao.
Thiếu niên không có tâm trạng mà thưởng thức, giơ tay, nhấc chân, xoay eo như đang tập thể dục theo đài, liên tục xác định xem đây thực sự có phải cơ thể của mình mình hay không.
"Thật sự biến thành thú hai chân giống ba ba rồi!"
Suy nghĩ trong lòng hóa thành tiếng nói của nhân loại từ trong miệng cậu phát ra, âm thanh đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh, trong trẻo mềm mại, như một chiếc bánh bao chỉ* mới ra lò.
*Các tên khác:Nhật Bản - mochi, Đài Loan - Mọ chỉ...
(tự dưng hôm nay không up hình được, mọi người vào wordpress xem nhé.
Thiếu niên bị chính thanh âm của mình dọa, hai tay bưng cổ họng, hưng phấn trợn tròn mắt.
"còn có thể nói chuyện!"
Tiểu Ngũ Nhất nội tâm cực kỳ mừng rỡ, gọi tên Nhiếp Tiêu hết lần này đến lần khác.
Nhưng một loạt động tĩnh này càng làm tiếng gào thét và đập cửa bên ngoài thêm dữ dội.
Tiểu Ngũ Nhất hơi nhíu mày nhìn cửa phòng ngủ, tuy tiếng huyên náo thật ồn ào nhưng cậu cũng không quan tâm, đi thẳng đến tủ quần áo của Nhiếp Tiêu định lấy một bộ quần áo mặc vào.
Máy điều hòa trong phòng do cúp điện đã tắt tự bao giờ, bé chuột không còn bộ lông cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng lúc tay cậu chạm vào bộ quần áo, trong chớp mắt nó đã biến mất không còn tăm hơi.
Ngũ Nhất bị dọa sợ hết hồn, theo bản năng giơ hai tay xoa xoa hai má đầy thịt của chính mình.
Xoa một phát liền phát hiện một chuyện vô cùng kinh ngạc.
Hai cái kho nhỏ của cậu đột nhiên biến thành hai cái kho siêu to khổng lồ. ('⊙o⊙')
Trong đầu xuất hiện hình ảnh của hai cái không gian, bên trái là vô số hộc tủ được sắp xếp chỉnh tề, bên phải là không gian có núi cao, suối chảy.
Trong hai hộc tủ bên trái chính là một mớ quả hạch và ngủ cốc cùng bộ quần áo vừa biến mất kia.
Thoáng suy nghĩ, quả hạch và quần áo đột nhiên xuất hiện trên tay.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn đồ vật vừa xuất hiện trong móng vuốt, vui vẻ đến hai mắt lấp lánh. Giống như làm ảo thuật thu vào lại lấy ra sau đó lại thu vào lại lấy ra, chơi vui đến quên trời cho đến khi hắt xì một tiếng mới ngưng lại, cầm quần áo tròng lên người.
Mặc quần áo tử tế, tiểu Ngũ Nhất ngồi xếp bằng trên giường Nhiếp Tiêu, nghiên cứu hai chiếc kho vừa biến đổi của mình.
Không gian bên trái dường như chỉ có thể chứa vật chết, có thể tự động phân loại, đồ vật còn có thể chồng lên nhau không giới hạn. Không gian bên phải thì lại có thể chứa cả vật sống.
Tiểu Ngũ Nhất vừa nghĩ đến cái không gian non xanh nước biếc kia, cả người liền xuất hiện trên mãnh đất màu mỡ, cơn gió nhẹ nhàng qua giương mặt nhỏ nhắn, hoàn toàn là một thế giới chân thật.
Phóng tầm mắt ra xa, đồi núi bao quanh bốn phía, mây mù lượn lờ. dòng suối không biết bắt nguồn từ đâu uốn lượn chảy qua, trong suốt thấy đáy, bên bờ còn có bốn thửa ruộng để cày cấy.
Ngũ Nhất nhìn cảnh tượng như thế ngoại đào nguyên, gương mặt nho nhỏ kích động đỏ bừng, gấp gáp muốn đem chuyện này kể cho Nhiếp Tiêu biết.
Hai cái kho siêu to như vậy có thể nhét rất nhiều đồ ăn nha, cho dù sau này ba ba không đi làm thì bé nhất định cũng có thể nuôi được ba ba!
Tiểu Ngũ Nhất rung đùi vui vẻ đắc ý, ở trong không gian tìm tòi một lát mới ra ngoài, nằm trên giường Nhiếp Tiêu lộn mèo hai vòng, đủ thấy bé vui vẻ đến mức nào.
Tiểu Ngũ Nhất chạy tới thềm cửa sổ, vừa cầm máy tính vừa mong chờ Nhiếp Tiêu gọi tới sẽ nói cho hắn niềm vui bất ngờ.
Nhưng chờ đến khi cậu sắp biến thành một cây cải thiếu nước ủ rũ, màn hình máy tính vẫn không có dấu hiệu sáng lên.
Tiểu Ngũ Nhất buồn buồn nằm nhoài trên giường của Nhiếp Tiêu thở dài, xòe bàn tay bắt đầu đếm đếm, một tuần mới qua có hai ngày thôi. (kỳ thực là 5 ngày, bé hôn mê 3 ngày rồi.)
haiz chít, sao ba ba vẫn chưa trở về nữa QAQ.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng vang nặng nề, âm thanh đập cửa và gào thét ban đầu biến mất, thay vào đó là tiếng bước chân của mấy người đàn ông.
Loạt động tĩnh liên tiếp này làm cho Ngũ Nhất không lơ nổi nữa, cậu cau mày ngồi dậy nhìn ra cửa, trong miệng nhỏ giọng oán trách.
"Chờ ba ba về tui sẽ méc ba, người làm trong nhà hôm nay thật không ngoan, ồn chết chuột rồi!"
*
Dưới lầu.
Mấy người đàn ông trong tay cầm dùi cui, mã tấu búa rìu đang quan sát xung quanh biệt thự.
Dùi cui:
Mã tấu:
Rìu
Người đi đầu cầm một cây dùi cui sắt lớn, mặc áo khoác dày cộm, trên cổ có hình xăm đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, cầm lấy quả táo trong đĩa trái cây trên bàn bắt đầu gặm.
"Cuối cùng cũng chạy khỏi thành phố, mệt chết lão tử." Vừa nói, Tạ Quân vừa lấy quả táo khác đưa cho người đàn ông đang im lặng đứng một bên.
Lưu Đại Sơn trong tay cầm một cái rìu, lần đầu tiên bước vào nhà của người giàu nhìn cách bày trí xung quanh, tay chân không biết đặt đâu cho phải, chần chờ nói: "Cứ ăn vậy được không?"
Tạ Quân khinh bỉ "chậc" một tiếng, đứng dậy ấn Lưu Đại Sơn ngồi xuống ghế, nhét quả táo vào tay hắn nói: "Anh hai, bây giờ đã tận thế rồi!"
"Tôi chỉ là không quen." Lưu Đại Sơn cúi đầu thật thà đáp.
Không phải chưa quen, mà là thực sự không muốn quen với việc tận thế ập xuống. Tạ Quân hiện tại táo cũng ăn không vào, nhất thời cũng im lặng.
Mấy tên đàn em vừa nãy đi lên lầu kiểm tra tình huống đang thở hồng hộc chạy xuống báo cáo với Tạ Quân và Lưu Đại Sơn: "Anh Tạ, anh Lưu, trong phòng trên lầu hình như có người sống, tang thi dồn đống ở cửa phòng đều bị tụi em dẹp rồi, nhưng cửa bị khóa, tụi em không mở được."
"Đi lên xem thử!"
Tạ Quân và Lưu Đại Sơn vực dậy tinh thân chuẩn bị lên lầu xem xét. Vừa đi Tạ Quân vừa khen mấy tên đàn em đem tang thi dẹp gọn làm bọn họ ngượng ngùng gải ót.
"Sau này cứ thế mà làm, trực tiếp đập bể đầu, như vậy cái thứ này mới chết thực sự."
"Dạ!"
*
Tiểu Ngũ Nhất nằm nhoài ở trên giường, trong miệng nhai quả hạch ngon lành, nhìn đồ chơi yêu thích dành cho hamster trên mặt đất suy nghĩ làm sao để biến lại thành chuột. Tiếng bước chân vừa đi xa đột nhiên lại quay lại.
Bực mình ngồi dậy, thực sự là phiền toái không dứt.
Tạ Quân và Lưu Đại Sơn được mấy tên đàn em đưa đến trước cửa phòng ngủ chính ở lầu hai, tay thừa chân cụt của tang thi đã bị đá qua một bên.
Tạ Quân tiến lên thử vặn chốt cửa, cửa vẫn không chúc nhích, liền hướng vào bên trong gọi: "Có ai không? Có nghe tôi nói không, chúng tôi đến cứu người, nếu nghe thì mở cửa ra!"
Nghe lời này, tiểu Ngũ Nhất rốt cục ý thức được tiếng động bên ngoài không phải do người giúp việc trong nhà gây ra, toàn thân đề cao cảnh giác lùi sát vào góc giường.
Giương mắt nhìn xuống góc cửa phòng, một bóng đèn nhỏ không gây chú ý từ màu xanh lục chẳng biết từ lúc nào đã biếng thành màu đỏ, trong lòng thoáng nhẹ nhõm.
Vậy là ba ba cũng biết có nguy hiểm, nhất định ba sẽ sớm trở về thôi.
Mặc dù biết rằng căn phòng lúc này kiên cố như tường đồng vách sắt, Ngũ Nhất cũng không thực sự thả lỏng, vểnh tai chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.
Tạ Quân không nghe thấy tiếng trả lời liền giơ chân đạp cửa mấy cái, nhưng đá đến độ chân tê dại cánh cửa vẫn không chút lay động, hắn còn hoài nghi bên trong vốn dĩ không có ai.
Lưu Đại Sơn nhìn xác tang thi chất đống bên cạnh, không từ bỏ nói: "Thử lại đi, lỡ như người ở bên trong bị ngất thì sao? Cứu một người hay một người."
Tạ Quân cảm thấy có lý, liền cầm dùi cui sắt của mình đập cửa, mọi người cảm thấy cả căn nhà đều rung rinh nhưng trên cửa chỉ lưu lại một vết lõm nông.
Tạ Quân dùng tất cả sức lực bú mẹ nện thêm mấy phát, lực phản chấn làm tay hắn muốn run lên nhưng cánh cửa vẫn lù lù bất động.
Một tên đàn em bên cạnh cảm thấy thật quá khó tin, sức lực của Tạ Quân bọ họ đều nhìn trong mắt. Cây dùi cui này nằm trong tay hắn, nói đập một dùi đất rung núi chuyển cũng không quá.
Dùi cui không có tác dụng thì để rìu lên. Lưu Đại Sơn vác cây rìu lớn của mình bổ mấy nhát, tuy rằng cánh cửa không mở nhưng đã làm lớp gỗ bên ngoài tróc xuống, lộ ra lớp kim loại bên trong.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
"Tui quỳ, người có thân phận gì mà ở nhà kiểu này!" Tạ Quân lần đầu thấu hiểu câu bần cùng hạn chết tưởng tượng, quyết tâm muốn mở bằng được cánh cửa này dâng cao, hắn muốn nhìn xem thứ ở bên trong thực sự là cái gì.
Cuối cùng mọi người cùng nhau lột bỏ lớp gỗ bên ngoài, lúc này mới phát hiện ở mép cửa kim loại với vách tường đã xuất hiện một cái khe. Tầng kim loại này tựa hồ từ hai bên vách tường xuyên qua chính giữa lớp cửa gỗ, lúc này mới làm cho căn phòng trở thành tường đồng vách sắt đúng nghĩa.*
Cơ quan như vậy, người thường muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Trong lúc nhất thời, nhóm người Tạ Quân cảm thấy không dám xem thứ ở trong phòng.
Nhưng suy nghĩ lại bây giờ đã tận thế, bọn họ đã buông bỏ tâm trạng làm một công dân nhỏ bé. Nếu bên trong thực sự là một người có quyền lực đang hôn mê, bọn họ cứu được nói không chừng còn là chuyện tốt.
Vì vậy mọi người tìm một thanh gỗ để cạy cửa, nhét vào trong khe hở, hợp lực tách 2 phiến kim loại vào lại trong vách tường.
Còn lại một lớp cửa gỗ mỏng manh, đá nhẹ một phát đã ngã ầm xuống đất.
Cảnh tượng trong phòng chỉ cần liết mắt một cái là rõ mồn một
Thiếu niên chân trần đứng trên giường làm tất cả mọi người có mặt đều kinh diễm.
Bọn họ chưa từng gặp người nào đẹp tới vậy, mặc dù người đó đang trừng mắt nhìn bọ họ.
_________
(Cục Lông: theo tui hiểu thì ban đầu là cửa gỗ bình thường nhưng có 2 lớp, chính giữa rỗng. Lúc anh Tiêu ra lệnh bằng điện thoại thì tấm kim loại âm trong tường được đẩy ra xuyên qua lớp cửa gỗ như cửa thang máy ấy.)
Ảnh minh họa:
Cục Lông: lội đi tìm ảnh minh họa gần 1 nữa thời gian ngồi gõ chữ ==*