Chương 34: Ngũ Nhất muốn ba ba nạp điện


Trạm phát tín hiệu được lập ra khiến những người may mắn sống sót trong căn cứ đều vui mừng, Viên lão hiệu trưởng cùng nhóm sinh viên đầy tri thức lặng lẽ mà tạo ra một tin vui vô cùng lớn, cho mọi người một thành quả đầy chấn động.


Quả nhiên bất kể ở thời đại nào, kiến thức luôn là lực sản xuất hàng đầu.


Nhiếp Tiêu nhìn trạm phát tín hiệu đã được lắp đặt xong, gần như không hề do dự để cho nhóm Viên lão hiệu trưởng phát tín hiệu ra ngoài. Không cần biết có bao nhiêu người có thể thu được tín hiệu, chỉ cần nó tồn tại thì chính là còn một tia hy vọng.


Tận thế bắt đầu lâu như vậy, nhất định sẽ có nhiều người nghĩ cách lắp đặt thiết bị truyền tin, có thể liên lạc lẫn nhau mới chính là con đường tập hợp sức mạnh trọng yếu.


Mà làm mọi người mừng rỡ chính là tín hiệu vừa phát đi, lập tức đã có mấy nơi đáp lại.


-- "Đây là căn cứ Cáp Nhĩ Tân, ơn trời, chúng ta có thể liên lạc."


-- "Đây là căn cứ Thủ Đô, tình huống của mọi người sao rồi?"


-- "Chúng tôi là người sống sót ở Lan Thành, thật tốt quá, tôi thu được tín hiệu của mọi người rồi! Phong Thành bây giờ vẫn ổn chứ?"


Nghe thấy từng tiếng từng tiếng trả lời, tất cả mọi người không kiềm chế được đỏ bừng hốc mắt, kích động đến điên cuồng vừa ôm nhau vừa gào thét.


Quá tốt, tất cả mọi người đều đang cố gắng sống sót.


Tiểu Ngũ Nhất cũng bị bầu không khí này làm cho cảm động, ôm Nhiếp Tiêu khóc đỏ cả mũi, làm Nhiếp Tiêu vừa buồn cười vừa đau lòng.


"Ba ba, tất cả mọi người vẫn sống sót!"


Nhiếp Tiêu xoa đầu thiếu niên, đáy mắt dịu dàng chứa đầy ánh sáng hy vọng. "Ừm, mọi thứ rồi sẽ tốt lên!"


Tiếp theo Viên lão hiệu trưởng cùng các nơi liên lạc không ngừng nghỉ, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.


Nhiếp Tiêu và nhóm Ngũ Nhất cũng muốn ở lại cùng hiệu trưởng Viên chờ đợi tin tức, nhưng vì cả ngày hôm nay đều đã làm việc mệt mỏi, ngày mai lại sẽ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên liền bị mọi người không chút lưu tình đuổi đi về ngủ.


"Đi đi đi, các cậu làm việc thể lực thì đừng có xem vào việc cần dùng não, về ngủ nhanh đi!" Viên lão hiệu trưởng mắng. "Tuổi còn trẻ mà muốn đột tử sao?"


Tiểu Ngũ Nhất núp sau lưng Nhiếp Tiêu nghe mắng, nhỏ giọng thầm thì: "Rõ ràng lớn tuổi mới cần cẩn thận nghỉ ngơi mà!"


Viên lão hiệu trưởng nhắm mắt lại, lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm nghị của bậc hiệu trưởng, nghiêm trang dạy hư tiểu thiếu niên: "Lớn tuổi ngủ rất ít."


Đoạn Ôn Du nghe xong cũng cười rộ lên, sau đó chỉ vào đầu của mình nói: "Hiệu trưởng, con rất thông minh, có thể tham gia vào công việc cần trí óc không?"


Viên lão hiệu trưởng đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó lạnh mặt lắc đầu. "Bây không xứng, đi ngủ nhanh."


Sắc mặt Đoạn Ôn Du lập tức cứng đờ.


Ninh Phong ở bên cạnh không kiêng kỵ mà cười to, "Ha ha ha ha có nghe không, anh không xứng."


Cuối cùng trong một mảnh tiếng cười vui vẻ, nhóm người ban ngày ra ngoài hành động bị đá bay ra khỏi phòng truyền tin.


Nhưng trước khi đi, Nhiếp Tiêu dùng lôi hệ dị năng phát ra một luồng năng lượng.


Bấy lâu nay ở bên ngoài giết tang thi, Nhiếp Tiêu đã có thể khống chế độ mạnh yếu của dòng điện. Cho nên vì tiết kiệm dầu khi dùng máy phát điện, chỉ cần có Nhiếp Tiêu ở trong căn cứ, hắn chính là một cái máy phát điện hình người của căn cứ.


"Ba ba, ba giúp bảo bảo sạc pin cho di động đi, bảo bảo muốn chơi tiêu tiêu nhạc* một chút rồi mới đi ngủ." Tiểu Ngũ Nhất đi theo phía sau, tội nghiệp mà nhìn Nhiếp Tiêu.


Nhiếp Tiêu mặt không đổi sắc từ chối, dắt thiếu niên về phòng. "Không được, ba ba sắp hết điện rồi."


"Ể!? Bảo bảo thật thất vọng về ba á!"


Đám Ninh Phong đi sau vài bước, nghe màn đối thoại thần kỳ của 'hai cha con' này mà cười đến sắp nứt cơ bụng.


Trên trời đầy sao lấp lánh, trong căn cứ một mảnh nói cười.


Bạch Mân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, trên móng tay mơ hồ hiện lên màu xanh, đáy lòng có chút bồn chồn khó hiểu. Những ngày gần đây vì thâm nhập vào trong để thu được sự tin tưởng của nhóm Nhiếp Tiêu, hắn cũng không biết tù khi nào mình đã có chút do dự.


Ngay cả bản thân hắn còn khó bảo toàn, lại còn suy nghĩ cho người khác.


Bạch Mân không nhịn được bật cười vì sự ngu xuẩn của mình, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của mọi người, cuối cùng nắm thật chặt nắm đấm, đáy mắt xẹt qua một tia hung ác tối tăm. Hắn đã trở thành một thứ người không ra người ma không ra ma, những người khác tại sao lại có thể sống thoải mái như thế.


Dị năng giả trong căn cứ đã tăng lên, cho dù tạm thời không chiếm được dị năng hạch của bọn Nhiếp Tiêu, vậy thì hắn sẽ ra tay với những người khác.


... Chờ ngày mai hắn nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được một viên dị năng hạch trước, vị đại nhân kia chắc đã sắp xuất hiện lần nữa.


***


Đêm khuya.


Sau khi dỗ được bé chuột ngủ không lâu, Nhiếp Tiêu nghe thấy tiếng hòn đá nhỏ đập vào cửa sổ. Hắn cảnh giác mở mắt ra, sau đó đến bên cửa sổ, liền thấy Khương Thù đứng trên bãi cỏ, hai tay đút túi.


Nhiếp Tiêu quay đầu lại liếc nhìn cục lông ngủ say trên gối, nhẹ nhàng vươn mình từ trên ban công nhảy xuống.


"Trễ thế này, có việc?"


Khương Thù ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm hộp thuốc đưa cho Nhiếp Tiêu, "Ngủ không được, tìm cậu hút thuốc, làm một điếu không?"


Nhiếp Tiêu xạm mặt lại, lạnh lùng quay trở về, "Không hút, ngủ không được thì uống thuốc ngủ."


"Chậc, có nhãi con quả nhiên khác nhau."


Khương Thù líu lưỡi, sau đó đè thấp giọng nói: "Tìm cậu nói về Bạch Mân."


Nhiếp Tiêu dừng bước, dù cho âm thanh vô cùng nhỏ, hắn cũng nghe được rõ ràng. Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng đi về nơi khác.


Trong căn cứ có mấy dị năng giả có 'Thuận Phong Nhĩ' giống như Na Na, vì tránh bị phát hiện và nghe trộm, bọn họ liền hóa cơ thể thành dị năng lặng lẽ ra khỏi căn cứ.


Hai người cùng đúng trên một nóc nhà dân bỏ hoang, gió đêm thổi lành lạnh.


"Cậu làm sao mà quen biết Bạch Mân?" Nhiếp Tiêu mở miệng hỏi.


Khương Thù cũng không giấu, phun ra một vòng khói trả lời: "Hôm đó tôi đang giết tàn thi, hắn đột nhiên không biết từ trong góc nào chui ra, xin tôi cho hắn đi theo. Tôi thấy dị năng của hắn cũng tiện, còn không ồn ào nên mang theo thôi."


"Sau đó cậu cũng phát hiện hắn không bình thường?" Nhiếp Tiêu híp mắt. "Hôm đó cậu đột nhiên lên cơn điên cũng là muốn thử hắn đúng không?"


"Há, nhận ra rồi hả?"


Khương Thù nhíu mày, sau đó thần sắc nghiêm túc nói, "Thật ra cái từ 'giác ngộ hóa' này chính là do cậu ta nói ra, ban đầu tôi chỉ đơn giản biến toàn thân thành kim loại, hoàn toàn không biết đây là một trang thái đặc thù. Nhưng có một buổi tối, cậu ta tưởng tôi đã ngủ mà đến gần, tôi nghe cậu ta mắng một câu 'vậy mà giác ngộ hóa!'"


"Qua một thời gian cùng tôi nói chuyện, cậu ta vô tình nói từ này ra. Cậu ta tưởng rằng tôi đã biết nên cho rằng đó là điều hiển nhiên, không ý thức được rằng khi nói ra từ này thì ở trong mắt tôi là rất kỳ lạ."


"Sau đó tôi bắt đầu hoài nghi động cơ của cậu ta."


"Cho nên cậu quấn lấy bọn tôi, chính là muốn xem xem hắn có phải muốn lấy dị năng hạch trong đầu chúng tôi." Nhiếp Tiêu lạnh mặt. "Sau đó suýt chút nữa chơi chết chúng tôi, nếu khôn có nhóc con đến cứu."


Khương Thù ngại ngùng: "... Đây chỉ là ngoài ý muốn."


Nhiếp Tiêu cũng không vạch trần, "Ha."


"Nói chung, sau lưng cậu ta có khả năng còn người khác. Thông tin về 'giác ngộ hóa' nhất định có người tiết lộ cho cậu ta biết, mà mục tiêu của bọn họ là dị năng hạch của chúng ta. Hôm đó tang thi bao vây nhất định có quan hệ với cậu ta, nhưng gần đây cậu ta rất an phận, làm cho ông đây còn cảm thấy mình nghi ngờ lầm người.


Khương Thù buồn bực, bóp tắt điếu thuốc, nhìn Nhiếp Tiêu. "Nếu không giết hắn luôn cho rồi."


Nhiếp Tiêu bất đắc dĩ: "An phận còn không tốt? Dị năng hệ không gian của cậu ta còn rất hữu dụng, cứ tiếp tục theo dõi, sớm muộn gì cũng moi ra bí mật của cậu ta."


"Chậc, ông đây có chút thiếu kiên nhẫn."


Nhiếp Tiêu nhìn Khương Thù muốn bỏ gánh, lập tức mắng người: "Cậu mẹ nó chọc người tới, thì tự mình theo dõi cho tôi."


"Ông đây thấy phiền đấy, muốn thế nào!"


Sau đó, hai người không tránh được một trận võ mồm. Mỗi lần nói chuyện đều kết thúc bằng chiến tranh, cả hai bên đầu hầm hừ mà đi về.


"Nhóc con nhà tôi sắp dậy rồi, lười để ý đến cậu."


"Mỗi ngày con ngắn con dài, cuồng con thế nào cũng có ngày bồi mình vào. Ông đây ngồi chờ cậu không kiềm chế được ăn luôn con của mình, lão biến thái."


"Tôi sẽ không!"


"Ha, nhớ cho kỹ lời cậu vừa nói nha."


*


Hai người lại lén lút trở về căn cứ.


Nhiếp Tiêu trở lại phòng ngủ, nhìn cục lông nhà mình ngủ say sưa trên gối, không khỏi nhơ tới lời nói hung ác cuối cùng mà Khương Thù nói, trong lòng hừ một tiếng.


Một nắm nhỏ như vậy ăn cũng không đủ nhét kẽ răng, hắn mới sẽ không ăn đâu. Hắn cũng không phải tên biến thái, làm sao có thể ăn thịt nhóc con mà mình nuôi trong lòng bàn tay.


Nhiếp Tiêu nghĩ như thế, sau đó chọt chọt bụng mềm của nhóc con nhà mình, không ngờ lại đánh thức nhóc con.


"Chít?"


Bé chuột còn mê ngủ mơ màng ngồi dậy, mông lung nhìn chằm chằm Nhiếp Tiêu, sau đó 'bẹp' một phát nhào vào lòng bàn tay hắn.


Ba ba sao còn chưa ngủ vậy?


Dáng vẻ đáng yêu lập tức làm Nhiếp Tiêu mềm lòng, tâm trạng nóng nảy vì gây gổ với Khương Thù lập tức dịu xuống.


Nhiếp Tiêu xoa xoa trán bé chuột, sau đó ngồi xuống giường, lòng bàn tay che lại thân thể đầy thịt nho nhỏ. "Ba ba đi vệ sinh, ngủ đi."


Bé chuột lúc này lại hít hít mũi, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, ánh mắt mang theo nghi vấn, không tin mà "chít" một tiếng nho nhỏ.


Lừa người, ba ba hút thuốc lá.


Trong lòng Nhiếp Tiêu mắng Khương Thù một trận. "Ba ba không hút nữa, ngoan ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."


Bé chuột không tin lời Nhiếp Tiêu, sợ sau này hắn sẽ lén ra ngoài hút thuốc, trực tiếp biến về hình dáng thiếu niên chui vào chăn của hắn.


Hai tay hai chân giống như một con bạch tuộc quấn lấy Nhiếp Tiêu, ở trong ngực hắn cọ ra một tư thế thoải mái, sau đó nhắm mắt lại ngủ.


"Như vậy ba ba sẽ không thể lén lút đi hút thuốc nha!"


Cảm giác trơn mịn nơi lòng ngực, cả người Nhiếp Tiêu nhất thời không ổn, nhưng kẻ đầu sỏ mới chớp mắt đã phát ra tiếng ngáy khò khò.


Nhiếp Tiêu: "..."


Nhiếp Tiêu thấp giọng muốn gọi tiểu Ngũ Nhất tỉnh dậy, lại bị đối phương tát một bạt tay lên gương mặt tuấn tú. "Ba ba ngoan, bảo bảo buồn ngủ."


Nói xong còn uốn éo người.


Nhiếp Tiêu suýt chút nữa bị cọ ra lửa.


Mà sáng hôm sau, ba chữ "suýt chút nữa" hoàn toàn bị xóa đi. Nhiếp Tiêu mở mắt ra, mắt nhìn không trung, chỉ cảm thấy mới sáng sớm đã tràn trề tinh lực.


Tiểu Ngũ Nhất cũng thức dậy, buông hai tay hai chân khỏi người Nhiếp Tiêu, sau đó ngồi dậy cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng. "Ba ba chào buổi sáng, hôm nay ác ma ổ chăn đã bị dũng sĩ Ngũ Nhất đánh chạy rồi!"


Nhiếp Tiêu thì lại trực tiếp trốn vào phòng tắm.


Tiểu Ngũ Nhất không hiểu ra sao, mặc quần áo tử tế ngồi trên giường, sau đó phát hiện hôm nay ba ba tắm rửa lại tốn hết một tiếng đồng hồ.


Haiz, lãng phí nước như thế, anh Cá Cá nhất định sẽ tức giận.


****


Tác giả có lời muốn nói: ngoài miệng nói không, nhưng thân thể lại dần dần biến thái.


:v


________


Tiêu tiêu nhạc: là một cái game giông giống như candy crush ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện