Chương 22: Ngũ Nhất sắp đến Phong Thành (2)
Tinh tức Cáp Nhĩ Tân đã xây dựng căn cứ đúng là tin tốt chấn động lòng người mà mấy ngày nay Hạ lão thủ trưởng nghe được.
Mạng lưới thông tin toàn quốc tê liệt, Thủ Đô cũng chưa dàn xếp ổn thỏa, mọi chuyện đều đè trên người ông, cho dù ông có lo lắng tình huống địa phương cũng không thể làm được gì.
Bây giờ có thể nhìn thấy người ở nơi khác chủ động đến liên hệ, ngay cả người bình thường trong căn cứ cũng cảm thấy phấn chấn và kích động.
Những người từ Cáp Nhĩ Tân theo Nhiếp Tiêu đến đây, rất may mắn có thể tìm được người thân trong căn cứ Thủ Đô. Cảnh tượng đoàn tụ làm cho mọi người cảm động rơi lệ, cũng gieo vào lòng mọi người một tia hy vọng.
Nhóm Nhiếp Tiêu và Hạ lão thủ trưởng trò chuyện một hồi, trao đổi thông tin lẫn nhau.
Dị năng của Hạ lão thủ trưởng cũng được mọi người biết đến.
Nhìn lại nơi này đã hình thành quy mô nhất định, mỗi người đều có chức vụ của riêng mình, trật tự rõ ràng, lúc mọi người biết nguyên do càng thêm khâm phục sự khổ cực của Hạ lão thủ trưởng.
"Kỳ thực tôi cũng rất thích dị năng 'dẫn âm' này, trước tận thế, tôi còn sợ tiếng nói của mình không truyền đạt được đến những nơi xa xôi, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không cần lo lắng nữa, cách rất xa mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng của tôi." Hạ lão thủ trưởng vừa cười vừa nói, mà lúc này, có quân nhân đột nhiên vào phòng.
Mặc dù đang nói chuyện với nhóm Nhiếp Tiêu, lão thủ trưởng cũng không quên dùng dị năng truyền lời, an bài các sự vụ trong căn cứ.
Thủ đô có thể có dáng vẻ như hiện tại, không phải không có đạo lý.
"Chỉ tiếc, dị năng của tôi chỉ có thể truyền đi trong một phạm vi nhất định, không thể truyền đi quá xa, nên không có cách nào an bài được nhiều chuyện hơn." Hạ lão thủ trưởng vừa thương cảm vừa tiếc nuối.
Giớ khắc này Nhiếp Tiêu cảm thấy thật lòng kính nể Hạ lão, nghe lời ông vừa nói không nhịn được mở miệng: "Thật ra ngài đã làm rất tốt rồi."
Hạ lão thủ trưởng buồn bã thở dài, cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa, ngược lại nhìn về phía mấy người Nhiếp Tiêu, cười nói: "mà cảm thán thanh, cũng không lại tiếp tục cái đề tài này, mà là ngược lại nhìn về phía Nhiếp Tiêu mấy người, mỉm cười nói: "Vậy kế tiếp, các cậu chuẩn bị ở lại căn cứ sao? Tôi hiện tại có rất nhiều chuyện cần mọi người làm đấy."
Thân phận lính đánh thuê của nhóm Nhiếp Tiêu đã bị mọi người biết đến, nhưng Hạ lão thủ trưởng không hề để ý, thời kỳ này trái lại rất cần những nhân tài có năng lực sinh tồn mạnh mẽ như bọn họ.
Tuy rằng cũng rất muốn thay Hạ lão chia sẻ một ít gánh nặng, nhưng bọn họ vẫn không thể bỏ qua không đi tìm Võ Văn Vũ và tiểu Ngũ Nhất ở phương xa, chỉ có thể lắc đầu từ chối.
"Ông Hạ, chúng cháu còn phải về phía Nam tìm người ạ! Đợi khi tìm được rồi sẽ lập tức về đây giúp ông." Ninh Phong thân thiết nói với Hạ lão thủ trưởng, sau đó không nhịn được trưng ra khuôn mặt đau khổ. "Nhưng ông có lẽ sẽ phải chờ hơi lâu nha, chúng con không có máy bay."
Hạ lão thủ trưởng nhận ra chí hướng của bọn họ không đặt ở đây, cũng không cứng rắn giữ người lại, cười nói: "Đi phía Nam cũng tốt, vừa vặn có thể giúp ông quan sát tình huống bên kia, cũng hy vọng các cháu có thể thuận lợi tìm được người quan trọng. Máy bay thì không cần lo, vì cảm ơn các cháu mang tin tốt từ Cáp Nhĩ Tân về, ông có một món quà muốn tặng cho mấy đứa."
Mọi người nghe lời nói trong lòng, trong đầu mơ hồ có một suy đoán, lúc thật sự được dẫn đến trước mấy chiếc máy bay chiến đấu, vẫn không kềm chế được ngưng cả thở.
Hưng phấn nhất chính là Ninh Phong, tất cả cảm xúc đều viết hết lên mặt, không kịp chờ đợi mà nhào tới trước chiến cơ trái sờ phải vuốt, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt. "Ông Hạ, từ đây ông chính là ông nội ruột của con!!!"
"Ha ha vậy con ở lại làm việc cho ông đi? Đồ tốt đều lấy cho con chơi." Hạ lão thủ trưởng nửa đùa nửa thật mà nói.
Quân khu Thủ Đô hiện tại không thiếu những thứ đồ này, chỉ thiếu duy nhất là người có thể lái chúng nó. Tận thế đến, khiến cho số người quân bộ khổ cực bồi dưỡng thương vong gần hết, để chúng nó đóng bụi không bằng đưa cho người cần sử dụng.
Hạ lão thủ trưởng tin tưởng nhìn nhóm Nhiếp Tiêu, mỉm cười nói: "Các cháu biết lái và tu sửa đúng không? Vậy thì láy mấy chiếc đi đi, ông hy vọng sớm ngày có thể thấy mấy đứa bay trở về."
Hai mắt Ninh Phong sáng lấp lánh nhìn mấy chiếc chiến cơ quân dụng mà ngày xưa không có khả năng nhìn thấy, giơ hai tay nói: "Con nhất định có thể bảo dưỡng chúng nó hoàn hảo để bay về!"
Đoạn Ôn Du bên cạnh không nhịn được cười xoa xoa đầu thiếu niên.
Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ giờ khắc này cũng không kềm chế được có chút nóng lòng muốn thử. Đàn ông mà, ai cũng đều có chút ham muốn được ngầu lòi giống như Iron Man.
Nhóm người Ngô Khánh Phong và La không nghĩ tới nhanh như thế đã phải chia tay, đáng tiếc bọn họ không biết lái chiến cơ, nếu không bọn họ cũng rất muốn đi phía Nam xem xem.
"Sẽ còn gặp lại mà." Võ Văn Kỳ nện xuống vai Ngô Khánh Phong, đồng hành một đường này bọn họ đã xây dựng lên tình hữu nghị bền chặt. "Các cậu ở đây cố gắn giúp đỡ Hạ lão chia sẻ chút việc, cũng là biện pháp tốt để nhanh chóng có thể liên lạc với bên Cáp Nhĩ Tân, bọn họ bên kia cũng đang rất lo lắng cho các cậu. Nếu có thể tìm cách nối lại mạng lưới thông tin liên lạc thì càng tốt."
"Được!"
Tiêu Nghiên cũng giao tiểu Mạc Diệp cho hai người, "Mạc Mạc cũng làm phiền các cậu chăm sóc."
Mang đứa nhỏ ngồi máy bay chở khách còn được, thế nhưng chiến cơ thì thật sự có chút miễn cưỡng. Hơn nữa so với đi theo bọn họ bôn ba tứ xứ, hoàn cảnh ở Thủ Đô phù hợp cho sinh hoạt của nhóc hơn.
Tiểu Mạc Diệp đối với chuyện này rất không muốn, nhưng cũng biết nặng nhẹ, chỉ có thể ôm chân Tiêu Nghiên nói: "Chị ơi, chờ lúc chị trở về dao găm của em sẽ sắc bén hơn, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác!"
"Ừm!"
Tiêu Nghiên cười đáp ứng, sờ sờ đầu cậu nhóc. Võ Văn Kỳ đột nhiên cũng có chút không nỡ, cùng tham gia đùa giỡn với tiểu Mạc Diệp một hồi.
*
Nhóm Nhiếp Tiêu ở lại căn cứ Thủ Đô nghĩ dưỡng sức một đêm, sáng sớm hôm sau liền lái chiến cơ bay về phía Nam. Nhiếp Tiêu một mình láy một chiếc, Võ Văn Kỳ và Đoạn Ôn Du mỗi người lần lượt mang theo Tiêu Nghiên và Ninh Phong.
Bầu trời xanh thẳm rộn lớn, vẽ ra ba đường mây trắng xóa.
Ninh Phong kích động nắm lấy dây an toàn kêu oa oa.
"A a a Phong Thành, chúng ta tới đây!"
***
Vào giờ phút này, nhóm tiểu Ngũ Nhất cũng đã rời khỏi Sơn Thành, lên đường tiến đến Phong Thành.
Phong Thành là một thành phố được núi lớn bao quanh, là thiên đường nổi danh của Hoa quốc, cũng là một trong những thành phố có mật độ dân số đông đúc nhất.
Võ Văn Vũ và anh của cô Võ Văn Kỳ đều người địa phương, vừa nghĩ đến văn hóa ẩm thực của Phong Thành đã thèm không chịu được, làm cho mọi người vừa đi vừa lau nước bọt không thôi.
Tiểu Ngũ Nhất vừa cắn hạt dưa vừa dựng thẳng lỗ tai nhỏ, nghe Võ Văn Vũ tỉ mỉ miêu tả mỹ thực của Phong Thành, miễn cưỡng dựa vào hạt dưa để đỡ thèm, trong lòng đối với các món ăn cay cay nóng nóng rất là mong đợi.
Làm một bé hamster, Ngũ Nhất trước giờ chưa ăn đồ cay bao giờ, cũng không biết vị cay là như thế nào.
Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được cúi đầu nhìn hạt dưa trong túi và ba lô sau lưng, thật không thể tưởng tượng được thú hai chân còn có nhiều đồ ăn ngon hơn cả hạt dưa và dâu tây.
Quả nhiên là làm thú hai chân tốt hơn!
Bây giờ cậu có thể ăn mọi thứ.
Tạ Quân nghe ngóng một hồi cũng đói bụng, cọ đến bên người tiểu Ngũ Nhất, từ trong túi của cậu lấy một nắm, gia nhập đội quân cắn hạt dưa.
"Càng nói càng đói bụng, tôi thấy thời gian cũng trễ rồi, hay là ngừng lại ăn chút gì rồi lại đi!" Tạ Quân gặm hạt dưa cũng không ngăn được cơn thèm ăn, dứt khoát đưa ra đề nghị.
Những người khác đồng thời gật đầu như gà con mổ thóc, không chút ý kiến. Tuy rằng sớm hơn giờ cơm thường ngày hai tiếng, nhưng bọn họ cũng đã đói bụng.
Võ Văn Vũ nhìn một đám giống như 'quỷ đói đầu thai' , đột nhiên có chút ngại ngùng, sắp đến Phong Thành nên có hơi kích động, cô cũng không ngờ nói một hồi lại làm mọi người đói bụng.
"Tiểu Vũ, đều tại cậu! Làm cho tớ thật thèm đồ cay, nhất là lẩu." Hàn Lâm thê thảm mà nói.
Võ Văn Vũ ngại ngùng sờ má, "Vậy làm một gói mì sư phụ siêu cay vị thịt bò? Cay á."
"... Cũng không có nước nóng, cậu tự mình đi liếm gói gia vị đi!"
Trên đường đi, hành trình gian nguy, thỉnh thoảng còn có vài con tang thi nhảy ra. Vì an toàn và tiết kiệm thời gian, mọi người gần như chỉ gặm bánh mì hoặc nhai mì sống.
Chỉ có lúc mới quen nhóm Tạ Quân, tiểu Ngũ Nhất mới lần đầu tiên được ăn mì pha nước nóng, sau này cũng chưa từng ăn đồ gì cần phải nấu nướng.
Đối với việc này tiểu Ngũ Nhất cũng không có yêu cầu gì, vẫn luôn cùng mọi người ăn bánh mì và mì sống. Đối với cậu mà nói, hai món này đã rất ngon rồi, hơn nữa chuyện gặm gặm nhai nhai này, làm một loài động vật gặm nhấm càng không thành vấn đề.
Chỉ là hiện tại có Võ Văn Vũ mở đầu, tiểu Ngũ Nhất nhìn ba lô trong tay cũng có chút chán ngán. Đột nhiên rất nhớ chén mì lúc mới quen Tạ Quân nấu cho cậu.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn dãy núi không thấy điểm cuối và đường cao tốc vắng vẻ hoang tàn, rốt cuộc không nhịn được nữa, trước mặt mọi người móc từ trong ba lô ra một cái nồi sắt siêu to.
"Tiểu Quân Quân, chúng ta nấu đồ ăn ăn đi! Hiện tại ở đây cũng không có tang thi, tui cũng thèm mì gói lắm rồi!"
Nhìn một màn mạnh mẽ 'móc nồi' này, mọi người đứng hình hai giây, ngược lại quỷ dị cảm thấy giống như phim hoạt hình.
Kỳ thực có nhiều vị từng có ý niệm muốn nhóm lửa nấu cơm, nhưng trên đường đi nhìn một tiểu thiếu gia như Ngũ Nhất không hề than mệt than khổ, bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện xa xỉ như vậy nữa.
Mà bây giờ, tiểu thiếu gia đã tự chủ động yêu cầu, bọn họ làm sao sẽ từ chối, ai biết nấu cơm đều xung phong ra trận.
Kết quả đây vốn dĩ là nhóm người chạy nạn tìm người thân, lại biến cảnh tượng tận thế thành một buổi du lịch dã ngoại.
Mọi người cũng không nấu món gì phức tạp, chỉ đơn giản nấu nước ngâm mì, thả vào vài lát thịt hong khói và chả trứng đóng gói chân không.
Trước tận thế, đây là món vô cùng đơn giản mà ai cũng có thể ăn, bây giờ là trở thành một món mỹ vị nhân gian.
Trước tầm mắt nỏng bỏng của mọi người, tiểu Ngũ Nhất lại cống hiến thêm một ít rau xanh mọng nước, sau đó giơ ba lô dâu tây nhỏ nghiêm túc nói: "Ừm, ba lô của tui còn chứa rất nhiều rau xanh."
Mọi người: "..."
Được rồi, tiểu đại lão nói cái gì cũng đúng.
Rất nhanh, mì đã ra lò. Tạ Quân cố ý nấu riêng cho Ngũ Nhất một chén mì sườn bò, lần đầu tiên ăn chung với cậu bọn họ đã phát hiện hình như cậu thích ăn thanh đạm.
Tiểu Ngũ Nhất cũng không từ chối quan tâm như thế, nhưng nhìn màu đỏ trong bát của mọi người, trong lòng không kềm chế được tò mò.
Mùi vị cay nồng bay đầy trong không khí, làm cho nước bọt chảy không ngừng, kích thích cảm giác thèm ăn.
"Tiểu Vũ, anh cũng muốn ăn một miếng." Tiểu Ngũ Nhất hít hít cái mũi nhỏ, mắt nhìn lom lom vào bát của Võ Văn Vũ.
Võ Văn Vũ là người quê ở Phong Thành, nên trong bát để thêm rất nhiều bột ớt, cho nên nước mì nhìn vào vừa cay vừa nóng.
Cô nhìn bộ dáng thèm thuồng của cậu, không nỡ từ chối, thế nhưng sợ đối phương bị cay, chỉ có thể dùng đũa gắp một sợi mì nhỏ cho cậu nếm thử.
Nhưng mà, cô đã đánh giá quá cao năng lực ăn cay của thiếu niên rồi.
Sợi mì nho nhỏ vừa đút vào miệng, nước mắt của cậu đã ào ào tuôn ra, không chịu được mà khóc lên, miệng cũng cay đỏ.
"Oa hu hu hu tiểu Vũ em lừa người!"
Võ Văn Vũ bị tố cáo nhất thời tay chân luống cuống.
Tạ Quân ở bên cạnh nhìn tiểu thiếu niên bị cay hỏng, chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười, nhanh chóng mở một hộp sữa bò đưa tới.
Tiểu Ngũ Nhất như được đại xá ôm lấy hộp sữa, lập tức "chậc chậc chậc" mà uống, khóe mắt còn vương vài giọt lệ, miệng vừa đỏ vừa sưng, vô cùng đáng thương.
Hôm nay tiểu Ngũ Nhất dùng thực tiễn chứng minh ba ba không nói dối, bé chuột quả nhiên là không thể ăn ớt, dù cho đã biến thành thú hai chân cũng không được.
Tiểu Ngũ Nhất hít hít mũi, thật vất vả lấy lại sức, không bao giờ dám thử nữa, ngoan ngoãn nâng chén của mình, từng ngụm từng ngụm ăn mì xương sườn.
"Ớt thực sự quá đáng sợ."
Những người khác nhìn tình cảnh này, lại nghe thêm câu cảm thán nho nhỏ, rốt cuộc không thể kìm nén được nữa mà bật cười, bởi vì quá sức đáng yêu.
Các thiếu nữ nhóm Hàn Lâm cũng tò mò ăn thử mì của Võ Văn Vũ, cuối cùng chứng minh đơn giản là tại thiếu niên không thể ăn cay.
Mọi người xong bữa trưa phong phú hiếm có, lập tức thu dọn lên đường đến Phong Thành.
Mà ngay lúc này, trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng động vang rền, mọi người đều bị thu hút nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy ba chiếc chiến cơ xẹt qua trên đầu bọn họ, bay nhanh về phía Phong Thành, chỉ để lại trên bầu trời xanh thẳm ba đường mây trắng xóa.
"Đó là chiến cơ quân dụng đúng không!!!"
"Trời ạ! Có phải quốc gia bắt đầu cứu viện không! ?"
"Vậy thì quá tốt rồi! ! !"
Mọi người mồm năm miệng mười kích động nghị luận, chỉ có tiểu Ngũ Nhất nhìn lên bầu trời phương xa, đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng không ngừng hưng phấn kích động.
Cậu cảm thấy ba ba đang ở trong đó!
Lúc này, mọi người không quan tâm máy bay kia là gì, bọn họ đều nôn nóng nhanh chóng đến Phong Thành để xem cho rõ.
***
Máy bay tốc độ kinh người, ngắn ngủi không tới một buổi sáng, nhóm Nhiếp Tiêu đã từ Thủ Đô đến bầu trời Phong Thành.
Đoàn người bay thẳng đến nhà Võ Văn Kỳ, đáp xuống máy nhà hoặc sân thượng của các tòa nhà xung quanh.
May mắn là nhà của Võ Văn Kỳ và Võ Văn Vũ ở khu biệt thự ngoại ô cách xa thành phố, mới không gặp tình huống như lúc tới Thủ Đô, vừa xuống máy bay đã bị tầng tầng lớp lớp tang thi bao vây đến gió thổi không lọt, giết cũng không hết.
Bọn họ đem ba chiếc chiến cơ đáp lên sân thượng ba tòa nhà an toàn, sau đó xuống lầu, nhanh chóng giết hết tang thi, đi về phía nhà của Võ Văn Kỳ.
Càng đến gần nhà, trong lòng Võ Văn Kỳ càng thêm thấp thỏm khẩn trương, hắn nông nóng giết hết tang thi trên đường đi tới.
Cuối cùng, nhìn thấy của nhà mình không có dấu vết bị phái hoại, Võ Văn Kỳ mới hoàn toàn an tâm. An ninh của nhà hắn không thua gì nhà Nhiếp Tiêu, chỉ cần buổi tối lúc tận thế bạo phát, Võ Văn Vũ vẫn ngoan ngoãn ở nhà ngủ, nhất định có thể bảo đảm an toàn.
Nhưng điều làm bọn họ không ngờ chính là trong nhà không có ai, vật dụng trong nhà vẫn y như lúc trước tận thế.
Bên trên phủ một lớp bụi mỏng, trực tiếp tỏ rõ nơi đây đã lâu không có người ở.
"Có phải đã theo mọi người chạy trốn hay không?" Tiêu Nghiên chỉ có thể đoán theo hướng này, có chút lo lắng nhìn Võ Văn Kỳ.
Võ Văn Kỳ sắc mặt nặng nề, bước chân không hề dừng lại, trực tiếp lên lầu vào phòng Võ Văn Vũ, sau đó phát hiện phòng ngủ được dẹp dọn ngăn nắp, giống như trước tận thế, chỉ