Chương 16: Ngũ Nhất đến trạm đầu tiên Sơn Thành
La Vân Hải không ngờ được xuất thân của ba người Nhiếp Tiêu là lính đánh thuê, trạng thái cơ thể của bọn họ không thua gì bộ đội đặc chủng mà hắn từng thấy, thậm chí cảm giác có thể còn mạnh hơn cho nên đối với hai từ bình thường này hắn một chút cũng không tin.
Nếu đội lính đánh thuê bình thường nào cũng lợi hại đến trình độ này, vậy thế giới này sợ rằng đã đảo loạn.
Trên thực tế, mấy người Nhiếp Tiêu quả thật là đội lính đánh thuê mạnh nhất trong giới. Mà những người có thực lực ngang với bọn họ, trong mạt thế này không biết có còn sống hay không.
Lúc lên đường tiến về phía trước, có thêm nhóm binh sĩ tham gia, Võ Văn Kỳ nói chuyện càng thêm thoải mái. Nếu không mỗi ngày đều đối diện với hai con người ít nói Nhiếp Tiêu và Tiêu Nghiên, hắn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng nhịn đến mốc meo.
Nhưng bầu không khí sung sướng ngắn ngủi này chỉ kéo dài đến buổi trưa, lúc nghĩ ngơi bị người phá không còn một mống. Đám người Nhiếp Tiêu chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì cứu đám người này như hiện tại, thật sự không để cho người khác cảm thấy thoải mái.
"Không phải các cậu nên tìm thức ăn cho chúng tôi sao? Nghĩa vụ của quân nhân không phải là trợ giúp cho công dân sao?"
Tên đàn ông hung hăng càn quấy đã chạm phải cái đinh trong lòng bọn Nhiếp Tiêu, lúc này nắm được thân phận của đám người La Vân Hải, trút hết tức giận ra ngoài, chỉ vào một binh sĩ đối diện mà mắng.
Rõ ràng đối phương còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi.
Nhìn tình cảnh này, La Vân Hải đi tới điều đình, đem thức ăn của mình chia ra một nửa. Nhưng đối phương lại không cảm kích, chê bai không đủ, thậm chí trực tiếp cướp luôn phần còn lại trên tay La Vân Hải.
Lần này thực sự chọc giận nhóm sĩ quan trẻ sau lưng La Vân Hải, bọn họ định xông lên đoạt lại thức ăn, nhưng chưa kịp ra tay tên vô liêm sỉ kia đã lăn lộn trên đất, há mồm gào lên: "Công an đánh người rồi!"
Đám người La Vân Hải bị tên vô lại này chọc tức đỏ cả mặt, bọn họ còn không có bao nhiêu đồ ăn, chia ra một nữa như vậy chính mình cũng ăn không đủ no.
Võ Văn Kỳ nhìn đám người La Vân Hảo giận đến sắp biến sắp biến thành gấu chó, rốt cuộc không nhịn được đứng ra, siết siết nắm đấm, thở dài may mắn: "May là ông đây chọn đường tắt mà đi."
Võ Văn Kỳ trực tiếp đi tới, đạp lên người tên đàn ông đang ăn vạ trên đất, đánh hắn tới kêu cha gọi mẹ. Nhiếp Tiêu và Tiêu Nghiên thì phụ trách ngăn nhóm người La Vân Hải muốn tiến lên can ngăn.
"Đừng cướp của hắn, đánh người cứ để tụi tôi làm cho, đừng để bẩn tay. "
Nhóm người La Vân Hải: "..."
Chúng tôi muốn lên khuyên can mà.
Võ Văn Kỳ toàn đánh vào những nơi đau nhất nhưng không gây chết người, sảng khoái tinh thần mà dần hắn một trận. Sau đó đối diện với tất cả mọi người cảnh cáo: "Đều đã tận thế rồi, ai mà rãnh quản ba cái nghĩa vụ chó má đó. Mạng ai mà không phải là mạng, muốn ăn thì tự mình tìm. Không tìm được thì ăn rễ cỏ gặm vỏ cây, học tập chút Tinh Thần Trường Chinh* của các lão tổ tông đi!"
Mắng xong, Võ Văn Kỳ liền quay đầu đem đồ ăn vừa đoạt lại nhét vào tay La Vân Hải, nặng nề vỗ vỗ vai đối phương, nhếch miệng cười toe toét: "Ừm, tôi không có mắng các cậu đâu, cứu vớt nhân dân chính là nghĩa vụ và vinh quang vĩ đại của các cậu, nhưng sau này lúc cứu người nhớ chú ý, đừng chọc phải một đám phiền phức như chúng tôi. Sau này người tốt như chúng tôi còn rất nhiều để các cậu cứu."
Nhóm La Vân Hải: "..."
Tiêu Nghiên và Nhiếp Tiêu ở bên cạnh cũng không kềm chế được khóe miệng đang vểnh lên.
Trải qua lần này, đám người phía sau cũng không dám vịn vào thân phận quân nhân của nhóm La Vân Hải mà muốn làm gì thì làm nữa. Một đường vô cùng thuận lợi, thẳng tiến đến Cáp Nhĩ Tân.
***
sân bay Cáp Nhĩ Tân.
Nhờ nổ lực không ngừng của Ninh Phong và Đoạn Ôn Du, xung quanh sân bay không khác gì một cái căn cứ an toàn nho nhỏ. Bởi vì số lượng tang thi chợt giảm xuống, làm cho những người sống sót ở phụ cận đều tìm đến đây.
Vận may của hai người dường như khá hơn ba người Nhiếp Tiêu nhiều lắm, những người sống sót tìm tới đều có năng lực tự vệ và sinh tồn khá mạnh, hoàn toàn không hề đáng ghét.
Chỉ là người càng lúc càng nhiều, liền không thể tránh khỏi gây ra xung đột tranh cãi. Vì tránh cho trật tự hỗn loạn, Đoạn Ôn Du ở sân bay viết ra một bản "Công Ước Người Sống Sót" tạm thời.
Vốn là việc làm vô tình, mọi người ai muốn tuân thủ thì tuân thủ. Mà Đoạn Ôn Du không hề ngờ tới, phần công ước tạm thời này cuối cũng lại trở thành bản công ước mà tất cả mọi người trên thế giới tận thế này phải tuân thủ.
Ở tương lai không xa, người vi phạm công ước sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ.
Đoạn Ôn Du viết trên giấy, tiện tay dán trên cột ở đại sảnh sân bay, Ninh Phong nhìn từng mục được liệt kê, nhếch nhếch miệng cảm thấy đau não.
"Thứ đồ chơi này ai mà thèm quan tâm!"
"Viết thử thôi, dù sao có còn hơn không."
Hai người dăm ba câu mà trò chuyện, ngay lúc này, một cậu thiếu niên chạy vào, vẻ mặt vui mừng hét lên với bọn họ.
"Anh Đoàn, anh Ninh, quân đội đến rồi, đang ở bên ngoài! Có rất nhiều người!"
Đoạn Ôn Du và Ninh Phong nghe vậy kinh ngạc, vội vàng ra ngoài xem thử, thực sự nhìn thấy mấy chiếc xe tải chở bộ đội, một đoàn xanh biếc, người dẫn đầu chức vị còn không thấp, chính là một thiếu tướng.
Ngô Khánh Phong nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong đi ra, lập tức tiến lên, thái độ hữu hảo cùng hai người giới thiệu bản thân. Làm quen xong liền lời ít ý nhiều nói rõ ý đồ đến.
Đúng như dự đoán, đều là bị động tĩnh lớn do Ninh Phong gây ra hấp dẫn tới.
Đối với việc này, Ninh Phong chỉ có thể chột dạ sờ sờ mũi.
Tiến vào đại sảnh sân bay, Ngô Khánh Phong liếc mắt một cái liền chú ý tới bản "Công Ước Người Sống Sót" được dán trên cột, không nhịn được nhìn về phía Đoạn Ôn Du, sắc mặt vui mừng mở miệng hỏi: "Các cậu cũng định lập một căn cứ ở đây sao?"
Đoạn Ôn Du lập tức lắc đầu, cười nói: "Viết chơi thôi, tùy tiện nhìn là được, hai chúng tôi chỉ ở đây chờ người, sau đó muốn xuống phía Nam."
Ngô Khánh Phong nhìn lên bảng công ước trên cột, trong mắt toát ra tia tiếc nuối, sau đó nói ra mục đích của chuyến di này. Bọn họ không chỉ do tiếng nổ lớn mà tới, chủ yếu hơn là muốn tìm một địa điểm thích hợp để xây dựng một toà căn cứ an toàn cho người sống sót, mà sân bay chính là nơi đầu tiên bọn họ muốn chọn.
Ninh Phong và Đoạn Ôn Du biết được quân đội đã chỉnh đốn xong xuôi, bước kế tiếp là chuẩn bị bắt đầu cứu viện, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Đã lâu như vậy, đây chính là tin tức tốt đầu tiên khiến mọi người nhẹ nhõm.
Nhưng khóe miệng Ngô Khánh Phong lại toát ra một tia cay đắng, nỗi đau khi chỉnh đốn càn quét, ai cũng không muốn lại trải qua. Nhân viên quân đội tổn thất bảy tám phần mười, đó là dưới tình huống ban ngành của bọn họ may mắn số người bị biến thành tang thi ít.
Bởi vì mệnh lệnh đúng lúc, ngăn chặn hỗn loạn kịp thời mới miễn cưỡng cứu vãn được một hai phần mười số người. Các điểm đóng quân khác hoàn toàn không liên lạc được, nhưng tình hình chung phỏng chừng cũng giống như nhau.
Cảm nhận được đau xót trên người Ngô Khánh Phong, Ninh Phong cùng Đoạn Ôn Du cũng chỉ có thể thở dài nặng nề.
Sau đó Đoạn Ôn Du liền trực tiếp mở miệng nói: "Không bằng các cậu chọn nơi này đi? Dù sao hiện tại ở đây cũng đã tập trung không ít người sống sót."
Bệnh IQ cao của Đoạn Ôn Du bắt đầu tái phát, phân tích các mặt ưu thế xung quah sân bay. "Hơn nữa tang thi quanh đây đã bị chúng tôi cho nổ hết một mớ, so với nơi khác tốt hơn nhiều, còn có thể giúp các cậu tiết kiệm ít nhiều phiền phức."
Ngô Khánh Phong có vẻ đã bị thuyết phục, nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong, không nhịn được luyến tiếc: "Sau này các cậu thật sự muốn rời đi sao? Chúng tôi bây giờ rất thiếu
người như các cậu!"
"Chờ đồng đội của tôi đến, liền đi."
Đoạn Ôn Du mỉm cười nói, ánh mắt kiên định.
Ngô Khánh Phong nhìn hai người kiên định cùng tin tưởng, ngạc nhiên một chuts nhưng cũng cười thật lòng chúc phúc: "Vậy chúc các cậu sớm ngày gặp lại, bình an."
"Nhận lời chúc của cậu."
***
Ba ngày sau, bên ngoài Sơn Thành.
Một đường lái xe vừa đi vừa nghỉ, nhóm người Ngũ Nhất rất nhanh đã đến Sơn Thành. Mà qua nhiều ngày như vậy, không gian của Ngũ Nhất cũng không thể che giấu được.
Tất cả mọi người không đều không phải kẻ ngốc, Đường cao tốc thông suốt như đi chơi tết, mỗi khi thức ăn nước uống sắp hết, đột nhiên phát hiện ở giữa quốc lộ có một đống vật tư, việc kỳ lạ như vậy, chỉ cần hơi động não là có thể biết chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa nhóm Tạ Quân có lần lỡ miệng gọi tiểu Ngũ Nhất thành tiểu lão đại, lúc đótất cả mọi người đều hiểu.
Nhưng nhìn chiếc ba lô nhỏ hình dâu tây vừa thần kỳ vừa dễ thương của cậu, mọi người không hẹn mà hợp, đều ăn ý giả vờ như cái gì cũng không biết.
Tiểu thiếu niên đáng yêu thân mang bảo vật, rất cần mọi người cùng bảo vệ.
Tiểu Ngũ Nhất đối với chuyện này không hề hay biết, vẫn còn đắc ý vì mình đã giữ bí mật quá tốt, mỗi ngày đều chăm chỉ làm 'chàng tiên ốc*', lặng lẽ mở đường, lặng lẽ ném vật tư. Chỉ không hiểu tại sao mọi người và Tạ Quân tự dưng thay đổi xưng hô gọi cậu là 'tiểu thiếu gia'.
Rõ ràng "tiểu lão đại" nghe rất là ngầu!
Hơn nữa, ba ba là "Lão đại", cậu là "tiểu lão đại", xứng biết bao nhiêu!
"Các người phải gọi tui là tiểu lão đại!" Tiểu Ngũ Nhất má tức giận, không vui mà nhìn nhóm người Tạ Quân, sâu sắc cảm thấy đám đàn em này càng ngày càng không nghe lời.
"Được, tiểu thiếu gia."
Tạ Quân cười cười trả lời, trong miệng vẫn kiên định gọi "tiểu thiếu gia". Cùng lúc đó, những người khác cũng đều nhìn cậu đầy từ ái.
Ý nghĩ của mọi người cũng rất đơn giản, bọn họ một đám người già trẻ lớn bé lại gọi một cậu trai trắng nõn đáng yêu là 'lão đại', vậy không phải lập tức bại lộ chuyện cậu có bảo bối trước mặt người khác sao? Cho nên vẫn gọi là 'tiểu thiếu gia' tốt hơn.
Đối với khổ tâm của mọi người, bé chuột chỉ có thể phì phò thổi bong bóng.
"Hừ, bé chuột rất giận, chỉ có gọi "tiểu lão đại" mới có thể dỗ được."
Võ Văn Vũ ở bên cạnh nhìn cậu nhoca vừa tức giận lại đáng yêu như thế, cười đến cong cả mắt, vươn ngón tay ra chọt gương mặt nhỏ, sau đó bị cảm giác mềm mại kia làm cho kinh ngạc.
"Ngũ Nhất cưng đáng yêu quá đi hà!!!"
Sau đó, bé chuột bị chọt xì hết tức giận, chỉ có thể oan ức bảo vệ hai má của mình. "Mọi người đều ăn hiếp người ta, tui muốn méc ba ba."
Mọi người thấy tình cảnh này đều dồn dập cười rộ lên, sau đó lại tiếp tục dọc theo đường cái mà tiến về phía trước.
Tạ Quân một tay nắm dùi cui, ở trong không khí mà quơ mấy vòng, tay kia thì cầm một viên tinh hạch. Bởi vì số người cần bải vệ càng lúc càng nhiều, hắn và Lưu Đại Sơn cũng ý thức được tầm quan trọng của sức mạnh, cho nên chỉ cần rãnh rỗi đều sẽ không ngừng tu luyện.
Nhưng vào lúc này, Tạ Quân đột nhiên cảm giác được một cơn khó chịu, đau đớn rên khẽ một tiếng, chớp mắt đã ngã xuống đất làm mọi người giật nảy mình.
Dường như hấp thu quá nhiều năng lượng trong tinh hạch, Tạ Quân cảm thấy mình đau đớn như sắp nổ tung, cuối cùng không kềm chế được đem cây dùi cui ném mạnh ra ngoài, phát tiết bớt nguồn năng lượng dư thừa.
Dùi cui bay thẳng đến vách núi đối diện, "Rầm" một tiếng đất rung núi chuyển.
Tất cả mọi người nhìn cái hố to trên vách núi, toàn trường yên lặng, hai mặt nhìn nhau.
Một nam sinh viên kinh ngạc lẩm bẩm: "Đựu móa...quả thật là một dùi nặng vạn cân nha, trâu bò..."
Nhưng vung ra một dùi này, Tạ Quân hoàn toàn mệt lả không còn chút sức lực, trong thân thể lại có một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Hắn cảm giác mối liên kết giữa mình và chiếc dùi cui càng thêm rõ ràng, lúc triệu hồi càng thêm thuận lợi.
Mà ngay sau đó, Lưu Đại Sơn cũng phát ra một tiếng kêu khó chịu y hệt, tựa hồ là sự ăn ý giữa anh em, dị năng đồng loạt thăng cấp.
Mọi người lại thấy ngọn núi kia xuất hiện thêm một vết chém, nói là 'một búa khai sơn' cũng không quá đáng.
________
* hamster ốc đồng - Bản thăng cấp của nàng tiên ốc