Chương 491: Tự tay báo thù



A ha? Tội nhân?



Ôn Dao dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc và đầu óc tối dạ liếc nhìn ông già đầu hoa xám trắng trước mặt này, ông ta khoảng chừng 50~60 tuổi gầy còm, cảm thấy có phải đầu óc của hắn có vấn đề hay không, lại còn nói Ôn Dao là tội nhân của nhân loại?



Chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng chuyện hắn làm bây giờ vĩ đại nhiều lắm sao?



Mà bên kia, nghiên cứu viên của hắn cũng hoảng sợ nhìn qua Freeman, không nghĩ tới hắn ta sẽ nói những lời như vậy.



Chẳng lẽ hắn nhìn không ra cô bé này là người phá cửa xông vào sao?



Nhưng lại không có binh sĩ tới ngăn trở, thấy thế nào cũng có vấn đề đấy!



Freeman hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của hắn ta, hắn cúi người nhặt từng giấy tờ tài liệu rơi tán loạn trên mặt đất, ngón tay tức giận đến run rẩy.



"Mi lại dám... mi lại dám... tôi phải đem mi làm vật thí nghiệm! Tôi phải..."



Ôn Dao trợn trắng mắt, Ôn Dao không muốn nói chuyện với người có đầu óc không thanh tỉnh thế này.



Ngón tay khẽ nhúc nhích, một đường đao nước hẹp dài bắn ra, lập tức cắt đứt cổ Freeman, cắt ngang lời hắn đang không ngừng lải nhải.



"Phịch!"



Đầu Freeman rớt từ trên cổ xuống, máu tươi phun ra như suối, cái đầu kia còn lăn vài vòng trên sàn nhà, cuối cùng lăn đến dưới chân một gã nghiên cứu viên, toàn bộ khuôn mặt vừa lúc đối diện với hắn.



Nhìn đôi mắt kia còn trừng to đầy tơ máu, nghiên cứu viên há hốc miệng, lại phát không ra một tia tiếng vang nào, cuối cùng hai mắt khẽ đảo, trực tiếp ngất luôn.



Tên nghiên cứu viên kia ngã xuống đất như một tiếng còi báo động, những người chung quanh đang ngây người bắt đầu điên cuồng hét ầm lên, bọn hắn dùng cả tay lẫn chân, dốc sức liều mạng vọt ra ngoài cửa, có ý đồ thoát khỏi nơi đáng sợ này.



Nhưng, chờ bọn hắn vọt đến động lớn ngay cửa ra vào, lại phát hiện nơi đó bị một cây dị thực cực lớn ngăn cản, hễ ai đến gần cửa ra vào đều bị nó đánh bay.



Cuối cùng, đám nghiên cứu viên may mắn còn sống sót đều ôm cùng một chỗ, co rúc ở nơi heo lánh cách Ôn Dao cùng Mạn Mạn xa nhất, hoảng sợ nhìn qua Ôn Dao.



Ôn Dao nhìn chung quanh phòng thí nghiệm một vòng, có một đứa trẻ cả người trần trụi nằm trên giường, tay chân bị trói chặt, trên người còn cắm một ít ống tiêm.



Đến gần xem xét, đúng là đứa trẻ mù kia.



Rất nhanh, Ôn Dao lại thấy một loạt lồng thủy tinh trong đó còn có Below.



Nhìn hai người hôn mê, Ôn Dao tiện tay chỉ một gã nghiên cứu viên nói ra: "Đến."



Nghiên cứu viên bị Ôn Dao chọn trúng cả người run rẩy, hắn lại nhích gần qua gã nghiên cứu viên khác, hoàn toàn không muốn đi qua.



Ngay vào lúc Ôn Dao có chút không kiên nhẫn, nghiên cứu viên khác đột nhiên đẩy tên nghiên cứu viên kia ra!



Nghiên cứu viên bị đẩy ra quay người muốn chạy trở về, lại đột nhiên cảm giác ngực mát lạnh, cúi đầu nhìn, nơi trái tim của mình không biết từ lúc nào bị xuyên thấu, máu đỏ tươi lập tức ướt sũng bên ngoài áo khoác trắng...



Mà người khởi xướng tất cả này—— Ôn Dao, đầu Ôn Dao còn không ngẩng lên, chỉ tùy ý chỉ một người một lần nữa.



Lúc này đây, không có người nào lại dám phản kháng mệnh lệnh của Ôn Dao, người bị chỉ kia run rẩy đi đến chỗ Ôn Dao.



Theo hắn tới gần, Ôn Dao nghe thấy một mùi nước tiểu khai khai, mắt thoáng nhìn qua, phát hiện vị trí đũng quần đối phương lại ướt.



Đây là... Dọa đến tiểu ra quần?



Ôn Dao chẳng muốn lại thay người nữa, có lẽ thay đổi cũng không tốt hơn.



Ôn Dao chỉ chỉ hai người Below, thản nhiên nói: "Cứu tỉnh hai người bọn họ."



Người không chết, tinh thần lực cũng vẫn còn, có lẽ bị tiêm vào loại thuốc gì đó dẫn đến hôn mê bất tỉnh.



"À?"



Nghiên cứu viên thoáng sửng sốt, vào lúc chân mày Ôn Dao cau lại cả người run lên, lập tức điên cuồng gật đầu: "Được được được!"



Hắn bổ nhào vào ngăn tủ bên kia, mở ngăn tủ ra bắt đầu lục lọi, rất nhanh lấy ra một đống thuốc.



Không biết có phải do khẩn trương sợ hãi hay không, chỉ một việc đơn giản như thế, bọn hắn vẫn thường làm, hắn lại vì tay run rẩy mà đã thất bại nhiều lần, sau nhiều lần để rơi vãi vô số nước thuốc, cuối cùng hắn cũng chuẩn xong thuốc, lấy vào trong ống tiêm.



Nơm nớp lo sợ tiêm thuốc cho hai người kia, hắn đứng ở một bên không dám làm ra bất cứ động tác nào.



Thẳng đến khi Ôn Dao phất tay để hắn đi, hắn mới như được đại xá xông về vị trí trước đó.



Đại khái khoảng hai ba phút, Below mơ mơ mơ màng màng mở mắt.



Nhìn thấy trần nhà quen thuộc, trong lòng Below một trận tuyệt vọng, cuộc sống như vậy lúc nào mới có thể chấm dứt?!



Nếu như có thể, nó thật sự muốn tự sát cho rồi!



Hối hận nghĩ cả nửa ngày, Below đột nhiên phát hiện không đúng, thế mà nó không bị trói lại!



Nó ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện sở nghiên cứu một mảnh bừa bộn, mà trên chiếc ghế chính giữa sở nghiên cứu còn có một người đang ngồi có chút quen mắt.



Below đưa tay dùng sức dụi dụi mắt con ngươi, còn dùng sức nhéo chính mình một phát, đau đến nổi nhịn không được kêu lên tiếng, mới dám tin tưởng đây là sự thật.



"Là cô!"



Nó thấy rõ dung mạo Ôn Dao, nhận ra Ôn Dao.



"Làm sao cô ở đây?!"



Ôn Dao không giải thích, mà đứng lên hời hợt mở miệng nói: "Đi thôi."



Below vội vàng nhảy ra khỏi lồng thủy tinh, bởi vì thân thể suy yếu suýt chút ngã nhào, nó nhìn chung quanh một vòng, liếc thấy đứa trẻ còn nằm trên giường.



"Eugene!"



Below bổ nhào vào bên giường, phát hiện Eugene cũng tỉnh dậy, chỉ là thân thể suy yếu làm cho nó căn bản không thể đứng dậy.



Below vội vàng đỡ Eugene lên, để nó tựa vào người mình.



"Đây là làm sao vậy?"



Eugene vuốt vuốt đầu, hỏi Below xảy ra chuyện gì, tuy dị năng của nó có thể dò xét tình huống chung quanh, nhưng bây giờ đầu của nó đau đớn từng cơn, căn bản không sử dụng được dị năng, cũng không nhìn thấy được chuyện gì xảy ra.



"K... chủ nhân của Đại Hoàng đến, cô ấy đã cứu chúng ta, hiện tại đang muốn dẫn chúng ta ra ngoài đây này!"



"Làm sao cô ấy..."



"Ai nha, đừng hỏi nữa! Chúng ta đi nhanh lên a!"



Below khoác cánh tay Eugene lên trên bờ vai của mình, dắt díu nó đi theo sau lưng Ôn Dao.



Đi hai bước, chân của nó đụng phải cái gì đó, cúi đầu nhìn lại, đúng là đầu của Freeman.



Nhìn đầu người này, Below tuyệt không sợ hãi, chân phải nó nâng lên, đá mạnh đầu Freeman ra ngoài!



Đầu đập vào vách tường, phát ra âm thanh, dọa đám nghiên cứu viên đứng cách đó không xa run rẩy một cái.



Lúc này Below mới phát hiện thì ra trong phòng thí nghiệm còn có những người khác, nó hung dữ nhìn chằm chằm vào đám người kia, giống như một con sói dữ tùy thời chuẩn bị báo thù.



Bị Below nhìn chằm chằm khiến người ta sợ hãi, bọn hắn nhịn không được lại rụt rụt thân thể, trong lòng cầu xin mấy tên sát tinh đi nhanh lên đi.



"Below, làm sao vậy?"



Thấy người bên cạnh dừng lại thật lâu, Eugene nghi hoặc hỏi thăm.



"Không có việc gì."



Below không nói thêm gì nữa, mà đỡ Eugene tới cửa, ra cửa nó mới phát hiện bên ngoài một mảnh đen kịt.



Nó để Eugene dựa vào cạnh cửa ngồi, thoáng do dự, cuối cùng khẽ cắn môi, trong lòng làm quyết định.



Nó nhờ Ôn Dao chờ nó thêm một lát, quay người một lần nữa tiến vào phòng thí nghiệm trung tâm.



Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng va chạm cùng tiếng người kêu thảm thiết.



Eugene trầm mặc ngồi ở đó, nó đã đoán được đại khái Below đang làm gì, nếu như có thể, nó cũng hy vọng tự mình có thể ra tay!



Ôn Dao sờ sờ lên dây leo Mạn Mạn, bảo nó cũng tiến vào.



Bên trong còn có mấy người hôn mê, đã muốn giải quyết, vậy thì giải quyết triệt để đi...



Chương 492: Đi ra



Lúc Below đi ra, dưới thân vốn quấn ga giường đã không thấy nữa, nó mặc chiếc áo khoác dài cởi trên người nghiên cứu viên xuống, tay phải còn cầm một chiếc áo khác.



Trên mặt cùng trên quần áo đều có vết máu tung tóe, nó không để ý dùng tay áo lau lau mặt, sau đó đi đến bên người Eugene, giúp Eugene mặc chiếc áo khoác vào.



Đỡ Eugene đứng dậy, Below lại ấp úng hỏi thăm: "Chúng ta... Chúng ta có thể đi tìm những người khác hay không?"



Thời điểm bọn hắn bị bắt không ai thoát được, nhớ đến chú nói trong dây chuyền có đồ vật nhất định phải bảo vệ cho tốt, vào giây phút cuối cùng nó đã ném vòng cổ xuống mặt đất.



Bọn Laura bởi vì nó nên mới bị liên lụy, nó không thể vứt bỏ bọn họ mà chạy được!



"Bọn họ đều đi ra."



Vừa rồi Karl đưa đến tin tức, Thor cùng Laura đã tìm được những đứa trẻ khác, nhưng có một đứa trẻ đã bị chết trong quá trình thí nghiệm, bây giờ bọn họ đang ở lối rẽ phía trước chờ Ôn Dao dẫn người qua tập hợp.



Below muốn hỏi lại thêm, nhưng Ôn Dao đã đi thẳng lên phía trước rồi.



Không có cách nào, Below chỉ có thể đỡ Eugene đuổi theo bước chân Ôn Dao.



Ôn Dao đi rất tùy ý, hoàn cảnh tối đen cũng không có ảnh hưởng gì với Ôn Dao.



Tuy ở đây không biết vì nguyên nhân gì có trở ngại nhất định với tinh thần lực, nhưng cảm giác sự vật trong khuôn viên mười mét hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.



Có điều...



Nghe phía sau lại một lần nữa truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống, Ôn Dao bất đắc dĩ rồi.



Ôn Dao giật giật dây leo Mạn Mạn bên người, chỉ chỉ ra phía sau.



Eugene giãy dụa muốn đứng dậy, vừa rồi hai người bọn họ không cẩn thận đạp phải cái gì đó, lúc ngã xuống Below xoay người một cái, để mình ngã lên trên người nó, làm đệm lưng cho nó, bây giờ nó muốn nhanh chóng đứng dậy, lại không cách nào sử dụng lực được.



Đột nhiên, có đồ vật gì đó quấn lấy eo của nó, nhấc cả người nó lên!



Below miễn cưỡng có thể thấy rõ thứ quấn người kia là một nhánh dây leo tráng kiện, thật sự là chiến sủng đi theo cô bé kia trước đó.



Nó vội vàng trấn an Eugene vì nhìn không thấy mà hoảng sợ: "Eugene, cậu đừng sợ, là người một nhà!"



Ngay sau đó, Below cũng cảm giác ngang hông mình có gì đó quấn lên, sau đó cả người lập tức bay lên không, bị nâng lên giữa không trung!



Tuy không cần chính mình đi đường nữa, nhưng ở giữa không trung bị Mạn Mạn lắc lư lúc ẩn lúc hiện Below cũng không thoải mái cho lắm, ngược lại vì nhiều lần lắc lư mà có chút muốn ói.



Bối Lạc không biết, đây đã là phương thức đối đãi ôn nhu nhất của Mạn Mạn rồi, nếu như lúc bình thường, thế thì trực tiếp kéo lê trên mặt đất đấy!



Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng nổ mạnh, mặt đất thỉnh thoảng lắc lư, trên đỉnh đầu cũng có cái gì đó không ngừng giáng xuống.



Trên đường đi cũng không trông thấy một người, có lẽ binh lực chủ yếu đều tập trung ở nơi giam giữ dị năng giả.



Bach cúi đầu tránh thoát quả cầu lửa đối diện ném tới, lại để binh sĩ chung quanh không ngừng tăng lớn hỏa lực, người của bọn hắn nhiều hơn đối phương, hơn nữa những dị năng giả kia đã bị giam giữ lâu rồi, cho dù nói thế nào cũng không thể kéo dài quá lâu!



Trước đó Bach phát hiện mình không thể quay về mặt đất, cũng liên lạc không được với những người khác, chỉ có thể cùng các binh sĩ nghĩ cách nổ tung cánh cửa thông với sở nghiên cứu.



Bọn hắn tạc nổ cửa cũng không nhẹ nhàng như Ôn Dao, tốn sức lực cả buổi, chính mình còn bị thương, cuối cùng cửa chính mới bị nổ tung mở ra.



Tiến vào mới biết toàn bộ sở nghiên cứu đã bị mất điện toàn diện rồi!



Không người nào biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn nghĩ nhất định có kẻ thù bên ngoài xâm nhập rồi, nhưng vấn đề là, hắn hoàn toàn không biết bộ dạng người ta, mục đích là gì!



Bây giờ hắn hoài nghi nhất chính là người của hiệp hội Siêu năng giả kia, dù sau ngoài bọn họ ra hắn thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể làm được đến bước này!



Bach đã đoán đúng, tốc độ tấn công của dị năng giả đối diện dần dần yếu xuống, có lẽ không lâu nữa bọn hắn có thể toàn diện phản công.



Mà lúc này Ôn Dao đã hội hợp cùng Thor, hình tượng Thor có chút đặc biệt, trên lưng vác một đứa, trong ngực lại ôm một đứa, nhìn có vẻ khổ hề hề đấy.



Nhìn thấy bọn Ôn Dao chạy đến, Thor nói gấp: "Dao Dao, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi!"



Trước đó có không ít nghiên cứu viên cùng binh sĩ chuẩn bị rời khỏi từ nơi này, nhưng đều bị hắn giải quyết.



Lúc này mà để cho bọn hắn ra ngoài chẳng phải nói cho bên trên biết phía dưới xảy ra vấn đề?



Không đợi Ôn Dao đồng ý, trong máy liên lạc của hai người xuất hiện giọng nói của Karl: "Chủ nhân, tình hình chiến đấu bên kia sắp xong rồi, quân đội sắp thắng!"



Bởi vì Ôn Dao phá hủy toàn bộ thiết bị điện, Karl cũng không có cách nào giám sát toàn bộ bên dưới sở nghiên cứu dưới lòng đất, cũng may trước đó nó đã thả người máy nhỏ dùng để giám thị ở nơi giam giữ dị năng giả, người máy kịp thời phản hồi tình hình chiến đấu bên này cho nó.



"Đi đi, chúng ta đi mau!"



Thor vừa nói vừa móc trong túi áo ra hai cái mặt thể kim loại ném ra ngoài: "Dao Dao, anh đưa em những vật kia em ném hết chưa?"



Những vật này trước đó Thor cũng cho Ôn Dao một đống, để Ôn Dao đến mỗi chỗ ném mấy cái.



"Rồi."



Ôn Dao gật đầu, ngay cả trong phòng nghiên cứu kia Ôn Dao cũng đã ném mấy cái.



"Vậy là tốt rồi, chúng ta đi nhanh lên!"



Khẩn cấp chạy trốn theo con đường đã được mở ra, Thor dẫn đầu đi trước, mà Ôn Dao bọc hậu theo sau.



Đợi đến lúc ra đến ra cánh cửa ở cuối con

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện