Tận thế ngày thứ ba.
Cả thế giới thay đổi thành một xứ sở xa lạ.
Nơi của tử thần.
Số lượng người bị biến thành zombie tăng lên ngùn ngụt. Con người vẫn chìm vào hoảng loạng và chưa xác định được chuyện gì xảy ra. Họ chỉ biết rằng hiện nay đang xuất hiện một loại bệnh dịch khiến con người trở thành quái vật ăn thịt đồng loại. Sự tin tưởng tuyệt đối vào một xã hội hòa bình và nhân văn đã khiến con người trông chờ vào chính phủ và quân đội. Nhưng dù thế, chỉ vẻn vẹn thời gian ba ngày đã đủ để cho họ hiểu, bản thân có thể trở thành quái vật bất cứ lúc nào.
Vì vậy từng người từng người đổ xô ra ngoài đường, nhằm tìm kiếm một đường sống trong cõi chết. Trong nhà của họ, người thân của họ biến thành zombie, chúng có hình thù đáng sợ, lực đạo mạnh mẽ, và . . . đánh mãi không chết.
Vì vậy cho dù thế giới bên ngoài nguy hiểm đến nhường nào, thì thà theo chân người khác chạy trốn, tìm lương thực vẫn tốt hơn là ngồi ở nhà chờ chết.
Chính vì thế mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ.
Tắc đường.
Diệp Thần nhanh chóng nhìn một lượt hình vẽ trên bản đồ, lại nhìn con đường đông nghịt xe phía trước, bên tai là giọng nói của Dương Tử An:
“Chúng ta phải đi bộ thì mới qua được con đường này”
Hắn bất đắc dĩ gật đầu:
“Như vậy phải tìm cách để cất chiếc xe vào trong không gian thôi”
Sau đó đánh tay lái cho xe đi lùi lại. Đằng sau là tiếng còi xe cùng quát tháo:
“Làm cái gì thế? Muốn chết hả?”
Phía sau cũng chật ních xe.
Hai người nhìn nhau một lúc, Diệp Thần mặt dày tiếp tục cho xe lùi lại. Một lúc sau, hai người tắm trong tiếng chửi bới mà thuận lợi thoát ra khỏi đám đông, quành vào một lối đi khác trước khi zombie đến tập kích.
Hắn lái xe không có mục đích mà lòng vòng trên đường, tiện tay đè bẹp vài con zombie, âm thầm cảm thán sự cứng cỏi của chiếc xe đã được chỉnh sửa.
Khung ảnh nơi này vắng lặng hoang tàn, từng đồ vật đều rơi vương vãi khắp nơi, một cảnh coi như là quen thuộc trong ba ngày qua. Diệp Thần cho dừng xe trước một cửa hàng nhỏ, hai người muốn đi vào xem thử .
Bảng hiệu bị bẻ làm đôi rơi xuống chặn ngang trước cửa, vài con zombie bị bắn nát đầu mà nằm trên đất. Bên trong, mọi thứ nằm ngổn ngang trên sàn nhà, không khí vắng lặng đến khác thường.
Diệp Thần có chút do dự. Hắn quay đầu lại dặn dò Dương Tử An:
“Cẩn thận đấy”
Anh gật đầu, quay lưng lại với hắn, bắt đầu đi ngược để đề phòng phía sau.
Cửa hàng này chính xác là một cửa hàng tạp hóa thông thường, chỉ khác là quy mô hơi to một chút, giá đựng đồ cũng nhiều, dễ dàng che tầm mắt của người khác. Diệp Thần cầm sẵn một cây gậy bóng chày, nắm thật chặt đi về phía trước, tìm hiểu xem có chuyện gì bất thường đã xảy ra.
Đột nhiên, lưng Diệp Thần bị đẩy mạnh một cái, hắn theo phản xạ ngã nhào về phía trước. Đang muốn đứng dậy nhìn Dương Tử An thì một con zombie béo tròn nhào về phía hắn.
Diệp Thần lập tức lăn sang một bên, đứng vụt dậy, cầm cây gậy đập thật mạnh vào đầu nó, con zombie phun máu, nằm im trên sàn nhà, hắn lại đập thêm vài phát nữa mới thả lòng người.
“Anh không sao chứ . . .”
Tiếng nói vừa vang lên thì im bặt lại, Dương Tử An đâu? Diệp Thần quét mắt một lượt nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng anh liền lo lắng chạy khắp nơi:
“Dương Tử An”
Không có tiếng trả lời.
Hắn vội vã chạy đi tìm từng dãy hàng một.
Vẫn không nhìn thấy anh.
“Dương Tử An”
Đột nhiên, ở đằng xa có tiếng đồ vật bị rơi xuống, kèm theo là tiếng đổ vỡ. hắn vội vàng chạy đến đó.
Hai con zombie không biết từ đâu xông ra lao về phía hắn, Diệp Thần giơ tay lên, nhanh như chớp mà chém xuống, một tia sét không báo trước mà xuất hiện, đổ lên đầu zombie khiến chúng khét lẹt.
Hắn không kịp xử lí tiếp mà chạy một mạch về phía phát ra tiếng động, từng chiếc giá hàng bị đổ xuống, nằm ngổn ngang chắn mất lối đi.
“RẦM”
“ĐOÀNG”
Một tiếng động nữa lại vang lên, chói tai cực kì, theo sau đó là tiếng súng nổ. Diệp Thần hoảng sợ chạy đến đó.
Trong một góc, Dương Tử An tựa trên tường thở dốc, bàn tay cầm thanh kiếm run nhè nhẹ. Trước mặt anh là một người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng cầm khẩu súng chĩa về phía trước.
Một con zombie máu me be bét nằm im trên đất, mình đầy vết thương, một cánh tay rụng xuống, chất lỏng màu xanh lục chảy ra làm ướt đẫm cơ thể.
Người đàn ông mặc quân trang màu vàng đất không thấy rõ mặt đột ngột bóp cò:
“ĐOÀNG”
Cả thế giới thay đổi thành một xứ sở xa lạ.
Nơi của tử thần.
Số lượng người bị biến thành zombie tăng lên ngùn ngụt. Con người vẫn chìm vào hoảng loạng và chưa xác định được chuyện gì xảy ra. Họ chỉ biết rằng hiện nay đang xuất hiện một loại bệnh dịch khiến con người trở thành quái vật ăn thịt đồng loại. Sự tin tưởng tuyệt đối vào một xã hội hòa bình và nhân văn đã khiến con người trông chờ vào chính phủ và quân đội. Nhưng dù thế, chỉ vẻn vẹn thời gian ba ngày đã đủ để cho họ hiểu, bản thân có thể trở thành quái vật bất cứ lúc nào.
Vì vậy từng người từng người đổ xô ra ngoài đường, nhằm tìm kiếm một đường sống trong cõi chết. Trong nhà của họ, người thân của họ biến thành zombie, chúng có hình thù đáng sợ, lực đạo mạnh mẽ, và . . . đánh mãi không chết.
Vì vậy cho dù thế giới bên ngoài nguy hiểm đến nhường nào, thì thà theo chân người khác chạy trốn, tìm lương thực vẫn tốt hơn là ngồi ở nhà chờ chết.
Chính vì thế mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ.
Tắc đường.
Diệp Thần nhanh chóng nhìn một lượt hình vẽ trên bản đồ, lại nhìn con đường đông nghịt xe phía trước, bên tai là giọng nói của Dương Tử An:
“Chúng ta phải đi bộ thì mới qua được con đường này”
Hắn bất đắc dĩ gật đầu:
“Như vậy phải tìm cách để cất chiếc xe vào trong không gian thôi”
Sau đó đánh tay lái cho xe đi lùi lại. Đằng sau là tiếng còi xe cùng quát tháo:
“Làm cái gì thế? Muốn chết hả?”
Phía sau cũng chật ních xe.
Hai người nhìn nhau một lúc, Diệp Thần mặt dày tiếp tục cho xe lùi lại. Một lúc sau, hai người tắm trong tiếng chửi bới mà thuận lợi thoát ra khỏi đám đông, quành vào một lối đi khác trước khi zombie đến tập kích.
Hắn lái xe không có mục đích mà lòng vòng trên đường, tiện tay đè bẹp vài con zombie, âm thầm cảm thán sự cứng cỏi của chiếc xe đã được chỉnh sửa.
Khung ảnh nơi này vắng lặng hoang tàn, từng đồ vật đều rơi vương vãi khắp nơi, một cảnh coi như là quen thuộc trong ba ngày qua. Diệp Thần cho dừng xe trước một cửa hàng nhỏ, hai người muốn đi vào xem thử .
Bảng hiệu bị bẻ làm đôi rơi xuống chặn ngang trước cửa, vài con zombie bị bắn nát đầu mà nằm trên đất. Bên trong, mọi thứ nằm ngổn ngang trên sàn nhà, không khí vắng lặng đến khác thường.
Diệp Thần có chút do dự. Hắn quay đầu lại dặn dò Dương Tử An:
“Cẩn thận đấy”
Anh gật đầu, quay lưng lại với hắn, bắt đầu đi ngược để đề phòng phía sau.
Cửa hàng này chính xác là một cửa hàng tạp hóa thông thường, chỉ khác là quy mô hơi to một chút, giá đựng đồ cũng nhiều, dễ dàng che tầm mắt của người khác. Diệp Thần cầm sẵn một cây gậy bóng chày, nắm thật chặt đi về phía trước, tìm hiểu xem có chuyện gì bất thường đã xảy ra.
Đột nhiên, lưng Diệp Thần bị đẩy mạnh một cái, hắn theo phản xạ ngã nhào về phía trước. Đang muốn đứng dậy nhìn Dương Tử An thì một con zombie béo tròn nhào về phía hắn.
Diệp Thần lập tức lăn sang một bên, đứng vụt dậy, cầm cây gậy đập thật mạnh vào đầu nó, con zombie phun máu, nằm im trên sàn nhà, hắn lại đập thêm vài phát nữa mới thả lòng người.
“Anh không sao chứ . . .”
Tiếng nói vừa vang lên thì im bặt lại, Dương Tử An đâu? Diệp Thần quét mắt một lượt nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng anh liền lo lắng chạy khắp nơi:
“Dương Tử An”
Không có tiếng trả lời.
Hắn vội vã chạy đi tìm từng dãy hàng một.
Vẫn không nhìn thấy anh.
“Dương Tử An”
Đột nhiên, ở đằng xa có tiếng đồ vật bị rơi xuống, kèm theo là tiếng đổ vỡ. hắn vội vàng chạy đến đó.
Hai con zombie không biết từ đâu xông ra lao về phía hắn, Diệp Thần giơ tay lên, nhanh như chớp mà chém xuống, một tia sét không báo trước mà xuất hiện, đổ lên đầu zombie khiến chúng khét lẹt.
Hắn không kịp xử lí tiếp mà chạy một mạch về phía phát ra tiếng động, từng chiếc giá hàng bị đổ xuống, nằm ngổn ngang chắn mất lối đi.
“RẦM”
“ĐOÀNG”
Một tiếng động nữa lại vang lên, chói tai cực kì, theo sau đó là tiếng súng nổ. Diệp Thần hoảng sợ chạy đến đó.
Trong một góc, Dương Tử An tựa trên tường thở dốc, bàn tay cầm thanh kiếm run nhè nhẹ. Trước mặt anh là một người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng cầm khẩu súng chĩa về phía trước.
Một con zombie máu me be bét nằm im trên đất, mình đầy vết thương, một cánh tay rụng xuống, chất lỏng màu xanh lục chảy ra làm ướt đẫm cơ thể.
Người đàn ông mặc quân trang màu vàng đất không thấy rõ mặt đột ngột bóp cò:
“ĐOÀNG”
Danh sách chương