Có thể tôi khiến nàng chán ghét .
Cho dù điều này khiến tôi đau lòng không thể thở nổi, nhưng tôi cũng không hối hận tôi lỗ mãng.
Tiêu có quá nhiều lý do từ chối tôi: Giới tính, năng lực, thậm chí là cảm giác mịt mờ.
Nhưng tôi đã không có cách nào áp lực tình cảm của chính mình, tôi yêu nàng , tôi muốn cho nàng biết tâm ý của tôi, bởi vì tôi không xác định ở bên trong cái tận thế lúc nào cũng có thể mất mạng này, tôi có thể không còn kiên trì tiếp tục đi tiếp.

Lúc nào tôi cũng lo lắng đội ngũ gặp phải rất nhiều xác sống tập kích, gặp phải không rõ dị năng giả vây công, thậm chí còn cùng chính phủ, quân đội có liên quan tới...!Tôi cỡ nào sợ sệt chính mình không có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai, mà tôi càng sợ chính là, trước khi vĩnh viễn rời đi đều không thể hướng về người yêu thích biểu lộ, lưu lại tiếc nuối khó bù đắp.
Vì vậy, tôi ở trong mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện cười...!Sau cơn đau ngắn ngủi, tôi lại rất nhanh thoải mái: So với mạnh mẽ quát đánh cùng mỗi người quyết tuyệt đi một ngả, chỉ đẩy một cái đáng là gì đây?
Nhưng thật ra Tiêu, chậm chạp ở trong không gian không ra, là chán ghét đến không muốn thấy tôi sao?
Vừa nghĩ như thế, tâm tôi lại bắt đầu thu lên, mặc kệ Mặc Mặc bọn họ đang dựng lều trại liếc mắt đưa tình,vẫn còn ở tại chỗ vòng tới vòng lui.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng xác sống gào thét, nếu không có Mặc Mặc lại đây đẩy tôi một cái, nói vậy tôi vẫn còn như trước chìm đắm ở bên trong tự trách lo lắng không có chú ý tới.
Chỗ chúng tôi đóng trại trong hoang dã không hề có thứ che chắn, nhưng cũng có một chỗ tốt —— chỉ cần không phải dùng vũ khí tầm xa, bất kỳ sự vật tiếp cận tất cả đều nhìn thấy rõ không sót gì, ngăn chặn khả năng bị đánh lén.
Bầy xác sống này số lượng bình thường, thế nhưng tốc độ tiến lên so với xác sống bình thường thực sự nhanh hơn nhiều, tôi ngưng thần nhìn lại, thấy một đám chạy trốn trước xác sống kia,lại còn có hai người quần áo lam lũ, bọn họ chỉ lo cúi đầu thoát thân, động tác cũng so với xác sống trôi chảy, chỉ là một người nam nhân trong đó như là bị thương, không thể phát huy ra tốc độ, một người khác thì lại kiêng kỵ hắn, cũng đè thấp tốc độ chạy, vì thế nên một đám xác sống có thể ở phía sau theo sát không nghỉ, nhiều lần đều sắp muốn bắt được hai người.
Tôi lại chú ý tới, tuy rằng nam nhân kia bị thương động tác chậm một chút, thế nhưng ra tay ác liệt, thường thường một quyền một cước liền có thể đem xác sống đánh đổ; mà một người đàn ông khác cánh tay không ngờ bao trùm một tầng áo giáp màu trắng bạc kim, nhân cơ hội dựa vào đánh xác sống tiến tới, cái này cũng là nguyên nhân bọn họ hết lần này tới lần khác ở dưới nguy cơ chạy trốn.

Chỉ là, sự phản kích của bọn họ tuy rằng nhanh nhẹn mà mạnh mẽ, bất đắc dĩ hai quyền khó địch bốn tay, tôi nhìn bọn họ bước tiến bắt đầu lảo đảo, khả năng cũng cầm cự không được bao lâu, nếu như không có cứu viện bên ngoài, hai người này xem như là lành ít dữ nhiều.
Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca đã cầm lại vũ khí, hai bên trái phải trạm ở bên cạnh tôi, chúng tôi nhìn chằm chằm bầy xác sống không ngừng tới gần bầy kia, nhưng ai cũng không có tính toán ra tay, trong lòng tôi tuy rằng rất muốn giúp đỡ, thế nhưng Tiêu không ở bên người, tôi đều không dám ngông cuồng ra tay.
Nguyên lai ở trong lúc vô tình, Tiêu đã thành nhân vật trọng yếu của toàn bộ đội ngũ chúng tôi, dù cho Mặc Mặc thích cùng nàng tranh cãi, nhưng tôi biết, một khi Tiêu định ra quyết sách, Mặc Mặc đều sẽ tuân thủ nghe theo.
—— đây chính là người tôi yêu.
Cơ trí, lãnh tĩnh mà lại cực kỳ mỹ lệ, sức quyến rũ của nàng sâu sắc đánh động tôi, hấp dẫn tôi, cho dù nàng từ chối làm tôi tan nát cõi lòng tổn thương, nhưng tôi rõ ràng, tôi vẫn không có cách nào dứt bỏ, thậm chí càng thêm yêu thích nàng hơn trước.
Tôi đã trúng độc tên là "Tiêu" rồi, từ đây về sau khó chữa trị hơn nữa, vậy, không cần chữa trị.
Ngay khi chúng tôi cùng bầy xác sống còn có hơn trăm mét khoảng cách, đã không thể không bị động phòng ngự thì, Tiêu xuất hiện .
Nàng thật sâu nhìn tôi một chút, khiến trong lòng tôi từng trận gợn sóng, vừa khổ sở vừa chua xót, tâm tình tầng tầng phức tạp đan xen vào nhau, tôi vội vàng quay đầu, chỉ lo tiếp tục nhìn, nước mắt liền không nhịn được muốn từ trong mắt rơi xuống.

Sau đó, liền lấy thân phận bằng hữu, đồng đội yên lặng mà thủ hộ nàng đi.

Tôi âm thầm ra quyết định, vội vã thu lại biểu tình trên mặt.
Khóc nháo cũng không có tác dụng, ngược lại sẽ đưa nàng càng đẩy càng xa, tôi không muốn ở trước mặt nàng mất đi một điểm tự tôn cuối cùng.


Bởi vì Tiêu tham dự cùng ngầm đồng ý, hai người đàn ông kia có thể chạy trốn xác sống truy kích, cùng Mặc Mặc bọn họ hợp lực giải quyết đám xác sống không biết tại sao trở nên hỗn loạn vô chương.
Ở trường hợp này gặp phải người đã từng có quen biết, kinh ngạc lớn hơn nhiều so với vui sướng, có điều biết được Vệ Sở còn sống sót, cuối cùng cũng coi như để tôi thêm một tia tự tin tiếp tục phấn đấu trong tận thế, tuy rằng ánh mắt hắn nhìn về phía Tiêu để trong lòng tôi xẹt qua một tia không thích.
Cách đến gần, tôi thấy rõ người bị thương kia trên cánh tay vết máu doạ người, dựa vào lý do giúp hắn xử lý vết thương trách ra Tiêu tới gần, ánh mắt phía sau sáng quắc để tay tôi không ngừng run rẩy lên, tâm loạn như ma, vô lực suy nghĩ.
Cái người bị thương kia đúng là nhìn ra tôi mất tập trung, hắn cũng không có biểu hiện ra bất mãn, mà là nhẹ nhàng cầm tay tôi, cho tôi một nụ cười động viên, mặt tái nhợt lộ ra trấn định ôn hòa dị thường, phảng phất hắn là người thi hành cứu trợ, mà tôi mới là người bệnh.
Bởi vì hắn bình tĩnh, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ, đem một loạt tâm tư hỗn loạn kia tạm thời bỏ qua, chăm chú xử lý lên vết thương của hắn, vết thương ước dài bằng chỉ tay, không tính thâm, màu sắc tươi đẹp, tạm thời không có dấu hiệu mục nát sinh mủ, không biết đã bị nhiễm bệnh độc xác sống hay chưa?
Nghe ý tứ của Vệ Sở, bọn họ là ở thành phố T gặp gỡ, người đàn ông này cũng là ở thành phố T bị thương, nhưng là thành phố T cách vị trí chúng tôi thẳng tắp khoảng cách chí ít ba ngàn km, mặc dù bọn họ lái xe chạy nhanh đến, vậy cũng chí ít cần một ngày rưỡi thời gian, nói cách khác người đàn ông này bị thương đã vượt qua 24 giờ thời gian phải bị nhiễm.
Có thể, hắn chính là cái người may mắn có khả năng miễn dịch đối với bệnh độc đi.
Băng bó xong, tôi thu thập dụng cụ, tự nhiên hồi tưởng lại cùng Tiêu gặp gỡ tình cờ ở siêu thị từng tí từng tí.
"Cảm ơn...!Tôi tên Cù Tốc, cô là?" Người đàn ông kia ngiêng đầu, đối với tôi nháy mắt một cái, tôi lúc này mới có lòng thanh thản nhìn bề ngoài hắn: Môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng liếc nhìn, loại vẻ đẹp trung tính thư hùng mạc biện* này chính là loại hình hiện tại đại đa số nữ hài yêu chuộng.

(*không phân biệt được nam nữ)
"Tạ An Nhiên." Tôi đưa cho hắn một tấm khăn mặt dính ẩm, ra hiệu hắn sửa sang bản thân một chút , cho dù hắn ngũ quan tinh xảo, thế nhưng ở bên dưới xác sống đuổi đánh tới cùng, không khỏi có vẻ mặt mày xám xịt, dụng mạo đẹp đẽ như thế nào đi nữa đều phải mất giá rất nhiều; cùng hắn không giống chính là, bất luận ở tình huống thế nào, lúc nào, Tiêu đều là chói lọi, hoàn mỹ đến động lòng người, huống chi có Bách Lý Triền dẫm vào vết xe đổ, tôi đối với âm nhu nam nhân thực sự không có cảm tình gì.

Hắn nói một tiếng cám ơn, động tác lau mặt bỗng nhiên dừng lại, sau đó một mặt vui mừng lôi kéo tay tôi hỏi: "Tạ An Nhiên? Cô nói cô tên Tạ An Nhiên?"
Tôi bị hắn phản ứng kích động làm sợ hết hồn, trên lưng phát lạnh, quay đầu lại nhìn tới, đối diện ánh mắt Tiêu không mang theo một tia nhiệt độ.
Nàng thấy tôi nhìn tới, nhàn nhạt dời mắt, sau một khắc nhưng lại quay sang Vệ Sở bên người lộ ra nụ cười ôn hoà đến khuếch đại.
Trong lòng tôi đâm một cái, lại nhìn thấy Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm tôi và Cù Tốc, không khỏi nóng lên, một cái rút về tay bị hắn nắm, lạnh lùng nói: "Anh làm cái gì!"
"A, tôi chỉ là quá kích động ...!Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý định mạo phạm cô." Sắc mặt của hắn hồng hồng trắng bạch chuyển liên tục, tay luống cuống vẫy vẫy, lo lắng muốn giải thích.
Tôi lắc đầu một cái, oán khí đối với hắn cũng nhạt một chút: "Anh nói."
"Cô có phải là con gái giáo sư An Tình?" Hắn hít sâu một hơi, trong mắt rất là chờ mong.
"Anh biết mẹ tôi?" Tôi hơi kinh ngạc —— An Tình chính là tên mẹ tôi.
"An giáo sư đã từng là đạo sư của tôi, " Cù Tốc híp mắt nở nụ cười, dáng vẻ giống như rất vui vẻ, "Tôi nghe nàng nói về cô."
Lần này nhưng là đến lượt tôi luống cuống nắm lấy góc áo hắn hỏi: "Anh gặp bà ấy sao? Bà ấy thế nào?" Lập tức tôi lại ảo não buông lỏng tay ra, hắn chỉ nói là đã từng, cũng không có nghĩa là trước sau tận thế còn ở lại thành phố B gặp mẹ.
Không ngờ hắn mỉm cười gật đầu: "An giáo sư rất tốt, cô không cần phải lo lắng...!Trên thực tế, nửa tháng trước tôi còn cùng nàng từng gặp mặt, ở thành phố B."
"Thật sự sao?" Mừng rỡ chính là hình dung tâm tình tôi bây giờ, biết được mẫu thân mạnh khỏe, rốt cục vẫn kiên định không dám đụng vào ẩn ưu.
"Sau khi tận thế bạo phát, thành phố B là địa phương nhanh nhất khởi động cơ chế khẩn cấp, bởi vì hệ thống an toàn phòng hộ hoàn bị, hầu như không có nhân viên thương vong, vì lẽ đó, thị dân thành phố B đều rất an toàn, cô yên tâm." Hắn vỗ vỗ mu bàn tay tôi nắm góc áo hắn, "Ngược lại cô, bởi vì mất đi liên hệ, giáo sư rất lo lắng, nếu như không phải chúng tôi những học sinh này lao lực tâm tư khuyên can, e sợ lão nhân gia nàng liền muốn đích thân đi ra ngoài tìm cô ."
"Mẹ..." Tôi vừa cảm động lại vừa sốt ruột, chỉ lo mẫu thân thật sự như hắn nói ra khỏi thành tìm tôi.
"Nếu thành phố B an toàn như vậy, anh ra ngoài làm gì? Muốn chết a tiểu tử!" Tôi đang lo lắng thì, Mặc Mặc đáp ở bờ vai của tôi, liếc mắt nhìn về phía Cù Tốc.

"Tôi? Tôi vốn là là muốn đi thành phố T tìm người nhà tôi, đáng tiếc đi trễ một bước..." Hắn nhún vai một cái, trong mắt nhưng xẹt qua một tia thống ý.
"Há, xin lỗi...!Nén bi thương." Mặc Mặc bĩu môi, nói xin lỗi đến không có thành ý gì, tôi tức giận liếc nàng một cái.
"Ha ha, không có chuyện gì...!Cuối cùng cũng coi như tôi gặp phải An Nhiên, biết nàng không có chuyện gì, cũng không uổng công một chuyến này đi ra." Đối với hắn tự tiện chủ trương gọi tên tôi, có một tia bài xích, nhưng thần sắc hắn thản nhiên, phảng phất chỉ là thuận miệng nói tới, tôi cũng lười sửa lại, "Như vậy, anh muốn đi thành phố B tìm giáo sư sao?"
"Đương nhiên." Tôi thoáng nhìn Tiêu đang cùng Vệ Sở nói chuyện, tuy rằng không biết hai người đang bàn luận cái gì, thế nhưng trên mặt nàng chưa bao giờ rút đi nụ cười khiến trong lòng tôi càng ngày càng không thoải mái , liền thay đổi kết thúc cùng Cù Tốc đối thoại, vẫn cứ cùng hắn hàn huyên .
"Quá tốt rồi, tôi cùng Vệ ca cũng là chuẩn bị đi thành phố B, không bằng cùng đi chứ? Nhiều người sức mạnh lớn mà, thế nào?" Hắn lập tức nói tiếp.
"Được." Nhìn gò má Tiêu, tôi đầu óc nóng lên, dĩ nhiên quỷ thần xui khiến đồng ý.
"Quyền quyết định cũng không ở chỗ tôi." Mặc Mặc xòe tay, hướng về phương hướng Tiêu nao nao miệng, xoay người lôi kéo Ngô Phóng Ca đi nhóm lửa làm cơm.
Tôi cắn cắn môi, lấy hết dũng khí hướng đi Tiêu, nàng ôm hai tay, nhận ra được tầm mắt của tôi, cũng quay mặt sang nhìn thẳng tôi, ánh mắt sâu thẳm như đàm, khiến tôi hầu như muốn chạy trối chết.
"Tiêu..." Tôi nhẹ nhàng kêu tên của nàng.
"Tôi đồng ý, " nàng khoát tay áo một cái, thật sâu nhìn tôi một chút, cấp tốc xoay người đi vào lều vải, "Chỉ cần là ý nguyện của cô."
Tôi yên lặng mà nhìn bóng lưng của nàng, chỉ cảm thấy khoảng cách cùng nàng chính đang một chút hiện lên, hơn nữa, càng ngày càng xa.
Tác giả có lời muốn nói: Sách, còn không cùng nhau liền bắt đầu giận dỗi như vậy thật sự Tốt mà ~~(trách ai a →_→
Quyển thứ ba chính thức mở ra! Xuất hiện người mới vật cùng tân phó bản!
Bia đỡ đạn đều xuất hiện , cùng nhau còn có thể xa sao o(n_n)o.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện