Edit: Sênh Mai

Lệ Lão suy nghĩ xấu xa bù thêm một câu, "Chung quy ăn ngươi liền có thể tiến đến bậc Nguyên Anh... Ta tin tưởng rất nhiều người đều muốn đến cắn thử ngươi một ngụm."

Dạ Trầm Uyên vội vàng đem Nguyên Sơ ôm lấy, cũng trừng mắt nhìn Lệ Lão một chút, "Được rồi, không cần sung sướng khi người gặp họa!"

Lệ Lão thấy vẻ mặt đáng thương của Nguyên Sơ, mới đắc ý nhún vai, "Ta nói đều là sự thật a..."

Tóm lại, sau việc khôi hài này, làm Nguyên Sơ không ngủ được dù rất muộn.

Sau đó xét thấy thể chất nàng, trứng rồng liền chính thức giao cho nàng ấp trứng!

Kỳ quái, vì sao lại bắt ta ấp trứng? Lệ rơi đầy mặt!

Bởi vì Nguyên Sơ nói có biện pháp tìm được Hỗn Nguyên Tông, cho nên mấy ngày nay đều là nàng dẫn đường, bọn họ từ nhị đẳng quốc chạy tới nhất đẳng quốc.

Lệ Lão nhìn thành trì phía dưới càng ngày càng phồn vinh, nhịn không được hỏi, “ Hỗn Nguyên Tông đắc tội không ít người, không có khả năng sẽ ở nơi có nhiều người chứ?"

Nguyên Sơ vỗ vỗ trứng trong tay, rầu rĩ nói, "Ngươi cũng không biết... Phượng Triều nhất đẳng quốc, có một vị công chúa Thuần Âm chi thể xinh đẹp..."

"Thì làm sao? Tuy rằng Hỗn Nguyên Tông rất thích nữ tử Thuần Âm chi thể, nhưng bọn hắn không có khả năng đến đoạt công chúa của một nước đi?"

"Sao lại không có khả năng?" Nguyên Sơ bất mãn nói, "Ta có linh cảm, nàng lập tức sẽ bị bắt đi..."

Lệ Lão không khỏi nhíu mày, "Vậy ngươi nói biết tìm Hỗn Nguyên Tông là nhờ linh cảm này đó à?!"

Nhưng Dạ Trầm Uyên lại kiên định đứng bên cạnh Nguyên Sơ, trước đây thật lâu hắn đã biết trên người Nguyên Sơ có bí mật, chỉ là không đi vạch trần mà thôi, hắn dùng lực cầm tay nàng.

"Ta tin tưởng sư phụ."

Dạ Trầm Uyên thấy nàng mấy ngày nay gương mặt gầy bớt, đau lòng không thôi.

"Sư phụ."

Hắn nâng mặt nàng lên, làm nàng nhìn hắn, "Sư phụ, đừng lo lắng về thể chất của mình? Cho dù người khác biết thì sao. Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ người."

Hắn nghiêm túc nói, "Dù cho trả giá bằng sinh mệnh, ta cũng sẽ không để cho người có chuyện, đừng lo lắng nữa được không?"

"Tiểu Uyên Uyên..." Nguyên Sơ bị cảm động, bổ nhào vào trong lòng hắn!

Hu hu, tuy rằng ngoài miệng ta nói không sao, nhưng đang yên lành, tự nhiên phát hiện bản thân mình biến thành một khối thịt Đường Tăng, loại cảm giác này thật sự rất đáng sợ a!

Bất quá vẫn còn may, ta còn có nam chủ, về sau nhất định phải hảo hảo ôm chặt đùi nam chủ mới được, dù sao nam chủ sẽ biến thành người lợi hại nhất trên thế giới này, ôm chặt hắn, có thể sẽ không sao rồi...

Dạ Trầm Uyên vội vàng cẩn thận ôm nàng, tay nhẹ nhàng vuốt lưng của nàng, nhưng Nguyên Sơ lại không nhìn thấy nơi đáy mắt của hắn thập phần đáng sợ.

Âm Dương đầu thai thể sao? Được Dạ Trầm Uyên dỗ dành, tâm tình Nguyên Sơ tốt hơn nhiều, lúc chạng vạng, nàng lôi kéo tay Dạ Trầm Uyên, cẩn thận đi trên đường, chẳng biết sao khi trải qua chuyện này hắn lại có cảm giác hình như sư phụ bám dính lấy hắn hơn một chút nhỉ, mà như vậy cũng tốt.

Mà nhất đẳng quốc quả thật phồn hoa hơn các nước khác, quốc thổ rộng mở, quốc lực mạnh mẽ, bọn họ một đường thẳng đi đến thủ đô, cũng chưa có thăm thú ngắm cảnh.

"Di, đó là cái gì?" Nguyên Sơ chỉ vào một nơi, hai mắt sáng lên!

Dạ Trầm Uyên nhìn Nguyên Sơ hứng thú, vội vàng lôi kéo tay nàng đi qua, chỉ thấy một cửa hàng có rất nhiều người vây quanh, thì ra là cửa hàng đèn lưu ly, những chiếc đèn này có ánh sáng đặc biệt xinh đẹp, có thể bay xung quanh người!

Vừa thấy Nguyên Sơ bọn họ ăn mặc như kẻ có tiền, một người trong tiệm vội vàng chạy đến chiêu đãi.

"Tiểu tiên tử là lần đầu tiên tới Phượng Triều Quốc chúng ta đi? Thiên đăng xinh đẹp này rất đặc sắc ở đây, ngài xem..."

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, liền có một ngọn đèn nhỏ tinh xảo nhẹ nhàng bay quanh Nguyên Sơ, thời điểm nó chuyển động còn toả ra ánh sáng xung quanh, làm Nguyên Sơ bao phủ trong đó, phóng đại lên vẻ đẹp của nàng.

Người bán đứng ở một bên tán dương, "Ngài xem, lúc thiên đăng chiếu rọi xuống, tiểu tiên nữ trông thật sự đẹp như tiên vậy! Hơn nữa lúc trời tối ánh đèn càng thêm chói mắt, chỉ cần một khối linh thạch liền đủ năng lượng xoay chuyển một năm, tiết kiệm năng lượng lại rực rỡ, khách quan có muốn tới mua một cái không?"

Hắn nói lời này là với Dạ Trầm Uyên, chung quy Nguyên Sơ nhỏ như vậy, nhìn qua không giống có tiền, hỏi Dạ Trầm Uyên vẫn đáng tin hơn.

Dạ Trầm Uyên xem có chút ngây ngốc, thất thải lưu quang chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái tinh xảo của Nguyên Sơ, ngân quang điểm điểm chiếu từ đầu đến chân, thật sự xinh đẹp cực kỳ.

"Mua." Hắn chỉ nói một chữ, khóe miệng có hơi giơ lên.

Người bán khom lưng cười tủm tỉm hỏi Nguyên Sơ, "Kia tiểu tiên nữ, người muốn cái nào?"

Nguyên Sơ nghe xong, vừa nâng mắt, liền nhìn đến một cái đèn lưu ly hoa sen phi thường tinh xảo, tay nàng chỉ, "Ta muốn cái kia!"

Nàng nói như vậy, người bán càng cao hứng!"Tiên nữ quả nhiên ánh mắt thật tốt, đây chính là thiên đăng quý nhất tiệm chúng tôi, ta đây liền cho ngài..."

"Đi, mau đem ngọn đèn kia tới đây cho bản cung."

Bỗng nhiên, một giọng nữ ngạo mạn truyền đến, đám người đột nhiên bị một nhóm thị vệ phá vỡ, mà ngọn đèn Nguyên Sơ nhìn trúng kia, liền rơi vào trong tay của thiếu nữ, Nguyên Sơ tức giận mặt phồng thành bánh bao!

"Là ta đến trước mà!"

Cô gái kia nhìn qua bộ dáng tầm mười sáu mười bảy tuổi, xinh đẹp khả ái, nghe thấy lời Nguyên Sơ nói, hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi đến trước thì? Đồ lùn, đèn này mắc lắm đó, ngươi mua được sao?!"

Lại còn dám nói ta lùn?!

"Ngươi mới là đồ lùn! Ta mới mười tuổi, còn chưa trưởng thành đâu!"

Cô gái kia nghe vậy liền phụt cười, "Nguyên lai mới mười tuổi a, bản cung nghĩ ngươi còn chưa cai sữa đâu! Nhóc con qua bên kia chơi đi, bản cung không có thời gian chơi với ngươi đâu!"

Nói xong, liền phẩy quạt đi.

"Ngươi..."

Dạ Trầm Uyên kéo lại nàng, "Sư phụ, người đó cướp đèn của người sao, để ta đi đòi lại?"

Nguyên Sơ lại hừ một tiếng, "Ai còn muốn đèn chứ! Đây là vấn đề tôn nghiêm! Ngươi chờ ở đây, dám nói ta lùn, ta nhất định giáo huấn nàng!"

Nguyên Sơ nói xong, thân thể chợt lóe, trước mắt Dạ Trầm Uyên biến mất!

Nàng nháy mắt xuyên qua vài chục thị vệ, thân thủ hướng đối phương đuổi theo, mà ngay tại lúc này, một trận yêu phong đánh tới, cả con đường đang sáng bỗng nhiên u ám!

Dạ Trầm Uyên linh cảm không ổn, vội vàng hướng Nguyên Sơ đuổi theo, sau đó, liền nghe được thị vệ có người hoảng sợ kêu."Không xong rồi! Không thấy công chúa nữa!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện