Edit: Sênh Mai
Không ngờ lại có thể nhìn thấy Dạ Trầm Uyên quỳ trước mặt ta... Thật là sảng khoái! Sau này ta chính là sư phụ của nam chính?Vậy ta có thể tự do tung hoành ở thế giới này sao?!
Trong lòng thông suốt sáng tỏ, Nguyên Sơ vung tay lên, một luồng ánh sáng nhu hòa phá tan u ám dừng trên người Dạ Trầm Uyên, mưa cũng tạnh dần, Dạ Trầm Uyên cảm giác miệng vết thương cả người đều nhanh chóng khép lại, vùng đan điền đang đau nhức cũng trở nên dễ chịu.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện mây đen trên đỉnh đầu như thủy triều rút đi, khoảng cách dương quang theo tầng mây rơi xuống dưới, một màn này, so với tiên cảnh trong tưởng tượng còn đẹp hơn một vạn lần, bất giác cũng có chút ngây ngốc.
Nhưng hắn không nghĩ đến lúc mây đen tản ra thì bóng người mặc trường bào kim sắc, một tiểu nữ khả ái như ngọc xuất hiện trước mặt!
Dương quang dừng trên trường bào của nàng, biến thành hoa văn biến mất tại góc áo, nhìn qua cả người nàng tựa như đang phát sáng, Dạ Trầm Uyên thề, hắn... chưa từng thấy một nữ hài xinh đẹp đáng yêu như vậy, nho nhỏ, thật giống như được làm bằng sứ.
Hắn giật mình khiếp sợ phục hồi tinh thần! Chẳng lẽ người vừa rồi cùng hắn nói chuyện lại là tiểu cô nương này?!
Bất quá nghĩ đến Nguyên Anh tôn giả có thể tái tạo cơ thể, xem ra hắn thật sự gặp phải một lão ngoan đồng, vị tôn giả này đúng là đặc biệt, lại tái tạo mình thành bộ dạng trẻ con.
Nguyên Sơ thấy hắn nhìn bản thân mình chấn kinh một chút liền bình tĩnh, không khỏi âm thầm gật đầu.
Không hổ là nam chính, tố chất tâm lý quả nhiên cường đại, thấy nàng nhỏ như vậy, cũng không thất thố!
Nàng vừa cao hứng, bay giữa không trung chậm rãi đáp xuống, nhìn tiểu cô nương càng ngày càng gần, Dạ Trầm Uyên quay mắt đi, có chút không dám nhìn nàng.
Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ Nguyên Sơ càng thấy vừa lòng!
Nàng khôi phục thanh âm của mình, giọng nói trong trẻo dứt khoát
"Sau này ngươi chính là đệ tử của ta! Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi đến nơi có thiên tài địa bảo để chữa trị đan điền, bất quá chúng ta phải tranh thủ thời gian bởi vì qua mấy ngày nữa chính là đại điển khai sơn tông môn chúng ta, đến lúc đó ngươi cũng phải tham gia so tài với các đệ tử nhập môn. Chỉ là, dù thành tích của ngươi thế nào thì ta cũng sẽ thu nhận ngươi! Ngươi chính là đệ tử duy nhất của ta, cũng là đệ tử bế môn của ta!"
Dạ Trầm Uyên trong lòng chấn động, hắn không nghĩ đến hắn là đệ tử duy nhất của ngài, hơn nữa còn là đệ tử bế môn, thu nhận hắn sẽ không thu nhận người khác.
Không ngờ ngài ấy lại xem trọng ta đến thế? Vạn nhất không tìm thấy bảo vật, nếu nội đan của ta không thể khôi phục, thì ngài ấy sẽ không hối hận chứ?
Dạ Trầm Uyên kích động, cúi đầu nghiêm túc hành lễ.
"Đệ tử, tạ ơn sư phụ xem trọng! Chỉ là trước khi theo sư phụ rời đi, đệ tử muốn…an táng người thân trước."
Nhìn thi thể lạnh băng xung quanh, Nguyên Sơ nghĩ nghĩ một lúc, gật gật đầu.
"Được."
Dạ Trầm Uyên đem những thi thể tập trung lại, chuẩn bị an táng sau núi.
Bởi vì không thể dùng linh lực, pháp khí cũng thành sắt vụn, Nguyên Sơ nhìn Dạ Trầm Uyên dùng xẻng đào đất, hơn nữa hắn từ chối nàng hỗ trợ, nàng đành phải đứng một bên nhìn.
Nguyên Sơ vừa nhìn những kia thi thể một chút, vừa nhìn về phía Dạ Trầm Uyên.
Trong sách nói Dạ Trầm Uyên là một người dù Thái Sơn có sụp đổ thì sắc mặt cũng không đổi, một thân chính khí, nội tâm kiên định, gặp người khác cũng đạm mạc cười khách khí.
Nguyên Sơ cảm thấy hắn nói không chừng là tên cơ mặt bị liệt, không thì làm sao nhìn thấy mẫu thân chết thảm trước mặt mình lại không khóc không buồn, bình tĩnh, ý chí kiên định muốn báo thù?
Bây giờ mới biết... Hắn có thể bình tĩnh, là bởi vì từ nhỏ hắn đã trải những đau khổ mà người bình thường không thể biết được, mà trong sách chỉ có vài ba dòng khái quát
Chẳng hạn như Dạ Trầm Uyên rõ ràng là con tộc trưởng, ở trong tộc đến mức ngay cả hạ nhân cũng không bằng, có thể lớn lên thuận lợi,đều dựa vào sự quan tâm của một người cô cô mới không chết sớm.
Kết quả người cô cô đó bị giết chết, hắn cũng bị đuổi ra khỏi tông môn suýt nữa bệnh chết đầu đường, nếu không phải ngoài ý muốn kích hoạt được Thiên Châu thần khí, hắn đã sớm chết vài lần, cho nên hiện tại, dù đan điền bị hủy, hắn cũng bình tĩnh đối mặt bởi vì hắn đã không còn sợ bất cứ khó khăn nào.
Nhưng bây giờ hắn còn chưa trưởng thành, cho nên chưa che đậy cảm xúc hoàn mỹ như vậy.
Nguyên Sơ nhìn hắn lúc này hai mắt đỏ bừng, lại cố gắng nhẫn nhịn. Nhìn hắn chầm chậm quật thổ, cho dù hai tay huyết nhục mơ hồ cũng không nói một tiếng. Nàng nâng má, với việc không giết hắn có tia tiếc nuối cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Quả nhiên, đời trước ta không nên tức giận gấp gáp xử lý nam chính làm nhân vật BOSS phản diện, mà nên cùng nam chính làm huynh đệ! Tóm lại con người hắn rất hào phóng, các tiểu đệ theo hắn đều sống rất khá, hơn nữa nhìn kỹ một chút, cũng không đáng ghét lắm...
Rốt cuộc, Dạ Trầm Uyên đào mộ địa xong, đem mười mấy thi thể toàn thân bê bết máu, nhẹ nhàng đặt bên trong mộ huyệt.
Cuối cùng lấp đất xong xuôi, dùng máu của mình viết mộ bia.
Trương bá bá, Văn cô cô, Hiểu Vân tỷ, Thiên Thành thúc thúc... Thực xin lỗi, là ta liên lụy các ngươi!
Một giọt lệ từ khóe mắt tiểu nam hài trong lúc dập đầu rơi xuống đất, nhanh đến mức tựa như chưa từng xảy ra.
Ta nhất định sẽ báo thù cho mọi người! Nợ máu trả bằng máu, thay ta an ủi vong linh mọi người trên trời!
Mọi người xin hãy yên tâm, ta sẽ chiếu cố chính mình thật tốt, từ nay về sau, ta đã có nơi dựa dẫm, bởi vì, ta có sư phụ!
Sau lễ ba quỳ chín lạy, tâm tình của hắn hiển nhiên khôi phục rất nhiều, đối mặt Nguyên Sơ, còn nhếch nhếch khóe miệng.
"Sư phụ, cám ơn người, làm phiền người rồi."
Nguyên Sơ nhìn kia mộ địa một chút, từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Tiểu Uyên Uyên à, con người sinh ly tử biệt, mặc dù chúng ta là người tu đạo, cũng không thể tránh khỏi. Nhưng ta hi vọng sự đau buồn, có thể trở thành động lực ngươi bước tiếp, nhớ kỹ, chỉ có linh hồn trải qua cay đắng cực khổ, trên con đường tu luyện mới có khả năng càng cao, mà ta, rất xem trọng ngươi đó!"
Dạ Trầm Uyên nghe vậy có chút cảm động nhìn nàng, mặc dù đối với xưng hô "Tiểu Uyên Uyên" có chút... Nhưng trong giọng nói tự nhiên của nàng toát ra cảm giác thân mật,hắn sững sờ sau đó cúi đầu cung kính nói.
"Đệ tử, tạ sư phụ dạy bảo!"
Nguyên Sơ gật gật đầu, biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, vung tay lên, pháp khí xuất hiện mang theo đệ tử bay đi
"Được rồi, tiếp theo, ta sẽ dẫn ngươi đi chữa trị đan điền! Giữ chặt đấy!"
Tu luyện thành tiên, trừ ta ra còn ai? Một ngày nào đó, tu thành đại đạo, để thế gian này gông xiềng cũng không trói buộc được ta!
Không ngờ lại có thể nhìn thấy Dạ Trầm Uyên quỳ trước mặt ta... Thật là sảng khoái! Sau này ta chính là sư phụ của nam chính?Vậy ta có thể tự do tung hoành ở thế giới này sao?!
Trong lòng thông suốt sáng tỏ, Nguyên Sơ vung tay lên, một luồng ánh sáng nhu hòa phá tan u ám dừng trên người Dạ Trầm Uyên, mưa cũng tạnh dần, Dạ Trầm Uyên cảm giác miệng vết thương cả người đều nhanh chóng khép lại, vùng đan điền đang đau nhức cũng trở nên dễ chịu.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện mây đen trên đỉnh đầu như thủy triều rút đi, khoảng cách dương quang theo tầng mây rơi xuống dưới, một màn này, so với tiên cảnh trong tưởng tượng còn đẹp hơn một vạn lần, bất giác cũng có chút ngây ngốc.
Nhưng hắn không nghĩ đến lúc mây đen tản ra thì bóng người mặc trường bào kim sắc, một tiểu nữ khả ái như ngọc xuất hiện trước mặt!
Dương quang dừng trên trường bào của nàng, biến thành hoa văn biến mất tại góc áo, nhìn qua cả người nàng tựa như đang phát sáng, Dạ Trầm Uyên thề, hắn... chưa từng thấy một nữ hài xinh đẹp đáng yêu như vậy, nho nhỏ, thật giống như được làm bằng sứ.
Hắn giật mình khiếp sợ phục hồi tinh thần! Chẳng lẽ người vừa rồi cùng hắn nói chuyện lại là tiểu cô nương này?!
Bất quá nghĩ đến Nguyên Anh tôn giả có thể tái tạo cơ thể, xem ra hắn thật sự gặp phải một lão ngoan đồng, vị tôn giả này đúng là đặc biệt, lại tái tạo mình thành bộ dạng trẻ con.
Nguyên Sơ thấy hắn nhìn bản thân mình chấn kinh một chút liền bình tĩnh, không khỏi âm thầm gật đầu.
Không hổ là nam chính, tố chất tâm lý quả nhiên cường đại, thấy nàng nhỏ như vậy, cũng không thất thố!
Nàng vừa cao hứng, bay giữa không trung chậm rãi đáp xuống, nhìn tiểu cô nương càng ngày càng gần, Dạ Trầm Uyên quay mắt đi, có chút không dám nhìn nàng.
Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ Nguyên Sơ càng thấy vừa lòng!
Nàng khôi phục thanh âm của mình, giọng nói trong trẻo dứt khoát
"Sau này ngươi chính là đệ tử của ta! Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi đến nơi có thiên tài địa bảo để chữa trị đan điền, bất quá chúng ta phải tranh thủ thời gian bởi vì qua mấy ngày nữa chính là đại điển khai sơn tông môn chúng ta, đến lúc đó ngươi cũng phải tham gia so tài với các đệ tử nhập môn. Chỉ là, dù thành tích của ngươi thế nào thì ta cũng sẽ thu nhận ngươi! Ngươi chính là đệ tử duy nhất của ta, cũng là đệ tử bế môn của ta!"
Dạ Trầm Uyên trong lòng chấn động, hắn không nghĩ đến hắn là đệ tử duy nhất của ngài, hơn nữa còn là đệ tử bế môn, thu nhận hắn sẽ không thu nhận người khác.
Không ngờ ngài ấy lại xem trọng ta đến thế? Vạn nhất không tìm thấy bảo vật, nếu nội đan của ta không thể khôi phục, thì ngài ấy sẽ không hối hận chứ?
Dạ Trầm Uyên kích động, cúi đầu nghiêm túc hành lễ.
"Đệ tử, tạ ơn sư phụ xem trọng! Chỉ là trước khi theo sư phụ rời đi, đệ tử muốn…an táng người thân trước."
Nhìn thi thể lạnh băng xung quanh, Nguyên Sơ nghĩ nghĩ một lúc, gật gật đầu.
"Được."
Dạ Trầm Uyên đem những thi thể tập trung lại, chuẩn bị an táng sau núi.
Bởi vì không thể dùng linh lực, pháp khí cũng thành sắt vụn, Nguyên Sơ nhìn Dạ Trầm Uyên dùng xẻng đào đất, hơn nữa hắn từ chối nàng hỗ trợ, nàng đành phải đứng một bên nhìn.
Nguyên Sơ vừa nhìn những kia thi thể một chút, vừa nhìn về phía Dạ Trầm Uyên.
Trong sách nói Dạ Trầm Uyên là một người dù Thái Sơn có sụp đổ thì sắc mặt cũng không đổi, một thân chính khí, nội tâm kiên định, gặp người khác cũng đạm mạc cười khách khí.
Nguyên Sơ cảm thấy hắn nói không chừng là tên cơ mặt bị liệt, không thì làm sao nhìn thấy mẫu thân chết thảm trước mặt mình lại không khóc không buồn, bình tĩnh, ý chí kiên định muốn báo thù?
Bây giờ mới biết... Hắn có thể bình tĩnh, là bởi vì từ nhỏ hắn đã trải những đau khổ mà người bình thường không thể biết được, mà trong sách chỉ có vài ba dòng khái quát
Chẳng hạn như Dạ Trầm Uyên rõ ràng là con tộc trưởng, ở trong tộc đến mức ngay cả hạ nhân cũng không bằng, có thể lớn lên thuận lợi,đều dựa vào sự quan tâm của một người cô cô mới không chết sớm.
Kết quả người cô cô đó bị giết chết, hắn cũng bị đuổi ra khỏi tông môn suýt nữa bệnh chết đầu đường, nếu không phải ngoài ý muốn kích hoạt được Thiên Châu thần khí, hắn đã sớm chết vài lần, cho nên hiện tại, dù đan điền bị hủy, hắn cũng bình tĩnh đối mặt bởi vì hắn đã không còn sợ bất cứ khó khăn nào.
Nhưng bây giờ hắn còn chưa trưởng thành, cho nên chưa che đậy cảm xúc hoàn mỹ như vậy.
Nguyên Sơ nhìn hắn lúc này hai mắt đỏ bừng, lại cố gắng nhẫn nhịn. Nhìn hắn chầm chậm quật thổ, cho dù hai tay huyết nhục mơ hồ cũng không nói một tiếng. Nàng nâng má, với việc không giết hắn có tia tiếc nuối cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Quả nhiên, đời trước ta không nên tức giận gấp gáp xử lý nam chính làm nhân vật BOSS phản diện, mà nên cùng nam chính làm huynh đệ! Tóm lại con người hắn rất hào phóng, các tiểu đệ theo hắn đều sống rất khá, hơn nữa nhìn kỹ một chút, cũng không đáng ghét lắm...
Rốt cuộc, Dạ Trầm Uyên đào mộ địa xong, đem mười mấy thi thể toàn thân bê bết máu, nhẹ nhàng đặt bên trong mộ huyệt.
Cuối cùng lấp đất xong xuôi, dùng máu của mình viết mộ bia.
Trương bá bá, Văn cô cô, Hiểu Vân tỷ, Thiên Thành thúc thúc... Thực xin lỗi, là ta liên lụy các ngươi!
Một giọt lệ từ khóe mắt tiểu nam hài trong lúc dập đầu rơi xuống đất, nhanh đến mức tựa như chưa từng xảy ra.
Ta nhất định sẽ báo thù cho mọi người! Nợ máu trả bằng máu, thay ta an ủi vong linh mọi người trên trời!
Mọi người xin hãy yên tâm, ta sẽ chiếu cố chính mình thật tốt, từ nay về sau, ta đã có nơi dựa dẫm, bởi vì, ta có sư phụ!
Sau lễ ba quỳ chín lạy, tâm tình của hắn hiển nhiên khôi phục rất nhiều, đối mặt Nguyên Sơ, còn nhếch nhếch khóe miệng.
"Sư phụ, cám ơn người, làm phiền người rồi."
Nguyên Sơ nhìn kia mộ địa một chút, từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Tiểu Uyên Uyên à, con người sinh ly tử biệt, mặc dù chúng ta là người tu đạo, cũng không thể tránh khỏi. Nhưng ta hi vọng sự đau buồn, có thể trở thành động lực ngươi bước tiếp, nhớ kỹ, chỉ có linh hồn trải qua cay đắng cực khổ, trên con đường tu luyện mới có khả năng càng cao, mà ta, rất xem trọng ngươi đó!"
Dạ Trầm Uyên nghe vậy có chút cảm động nhìn nàng, mặc dù đối với xưng hô "Tiểu Uyên Uyên" có chút... Nhưng trong giọng nói tự nhiên của nàng toát ra cảm giác thân mật,hắn sững sờ sau đó cúi đầu cung kính nói.
"Đệ tử, tạ sư phụ dạy bảo!"
Nguyên Sơ gật gật đầu, biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, vung tay lên, pháp khí xuất hiện mang theo đệ tử bay đi
"Được rồi, tiếp theo, ta sẽ dẫn ngươi đi chữa trị đan điền! Giữ chặt đấy!"
Tu luyện thành tiên, trừ ta ra còn ai? Một ngày nào đó, tu thành đại đạo, để thế gian này gông xiềng cũng không trói buộc được ta!
Danh sách chương