Edit: Asakari
Hơn nữa Nguyên Sơ sợ nàng thẹn thùng, còn chạy đến đầu pháp khí du hành, một bộ dạng ta không nghe lén làm cho hai má Phương Điệp đỏ bừng, muốn từ chối cũng không thể nữa rồi.
Thấy Nguyên Sơ thật sự ngồi xuống, Phương Điệp lưu luyến rời tầm mắt, sau đó giận dỗi liếc mắt nhìn Dạ Trầm Uyên, thấp giọng cười:
" Ngươi a! Còn nhỏ mà đã nghĩ như vậy! Không biết xấu hổ! "
Dạ Trầm Uyên khẽ nhíu mày, hai mắt tinh xảo nhìn chằm chằm nàng, buồn bực hỏi: " Song tu... Chẳng lẽ không được nghĩ? "
Phương Điệp càng thêm ngượng ngùng, nghĩ tới cái gì, nàng dựa sát vào người hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói:
" Song tu chính là làm chuyện thân mật nhất với người ngươi thích nhất, tiểu tử ngốc ạ! "
Thấy nàng tới gần, hắn theo bản năng muốn tránh đi, nhưng nghe những lời của nàng mà cố gắng kìm nén lại, hỏi tiếp: " Chuyện thân mật nhất? "
Tha thứ hắn trước kia một lòng chỉ biết tu luyện, hoàn toàn không biết chuyện thân mật nhất trong lời Phương Điệp là gì, hay là....
Ánh mắt hắn mơ hồ một chút, sau đó nhìn về phía Nguyên Sơ.
Hắn đột nhiên nhớ tới nụ hôn trộm một năm trước! Tim không tự chủ mà đập nhanh hơn, đó là chuyện thân mật nhất sao?!
Thấy Dạ Trầm Uyên cái gì cũng không biết như tờ giấy trắng tinh, trong mắt Phương Điệp hiện ra nhu hòa, nàng càng dựa sát lại, hạ thấp thanh âm chỉ để hai người nghe thấy:
" Song tu đạo lữ giống như phu thê ở phàm giới, khi tình nồng ý đậm sẽ thuận theo cơ thể làm chuyện thân mật nhất, bọn họ cần thẳng thắn thành khẩn với nhau, cùng ngủ trên một chiếc giường... Mà người tu đạo chúng ta trừ bỏ cơ thể giao hòa, khi song tu, thần thức cũng sẽ dung hòa cùng một chỗ, đó là một cảm giác phi thường kì diệu. Sau này ngươi... gặp được người mình thích nhất sẽ hiểu được loại xúc động này, cũng cảm nhận được loại khát vọng này... "
Nàng nói rõ ràng lại hàm súc, khóe môi treo nụ cười thần bí làm Dạ Trầm Uyên tạm quên đi nàng vì mê mệt sư phụ mà tới, lâm vào trầm tư tự hỏi.
Gặp được người mình thích nhất, khát vọng? Tình nồng ý đậm, thuận theo cơ thể, làm...chuyện thân mật nhất?
Hắn mơ hồ, tựa như hiểu được cái gì đó, lại không hiểu cái gì, giống như có một tầng sa mỏng che khuất.
Hắn hỏi Lệ lão trong thức hải:
" Lệ lão, thần thức ngoại phóng không phải chuyện rất nguy hiểm sao? Vì cái gì nàng lại nói khi song tu thần thức dung hợp sẽ sinh ra cảm giác phi thường kì diệu? Chẳng lẽ người song tu không sợ khi thần thức ngoại phóng sẽ bị đối phương công kích sao? "
Bị thương khi thần thức ngoại phóng đối với người tu đạo bọn họ tuyệt đối là trí mạng
Lệ lão vốn đang giả chết khụ một tiếng, biết mình không thể thoát khỏi đành thấp giọng giải thích:
" Ngươi biết song tu đạo lữ là ai không? Đó phải là người ngươi tín nhiệm nhất, người mà ngươi không ngại trả giá tính mạng để bảo hộ nàng, ngươi cùng nàng ở một chỗ sẽ không lo lắng nàng nhân cơ hội đả thương ngươi. Phải tín nhiệm như vậy mới có thể gọi là đạo lữ. "
Tín nhiệm nhất, mặc dù phải trả giá tính mạng cũng muốn bảo hộ? Dạ Trầm Uyên suy nghĩ, hắn đã gặp được người đó rồi!
Cho nên, tình cảm của hắn đối với sư phụ, là tình cảm giữa song tu đạo lữ?!
Ý niệm bất thình lình nảy ra trong đầu làm Dạ Trầm Uyên kinh hãi! Sắc mặt hắn trắng bệch, đột nhiên mơ hồ ý thức được mình hình như đã làm ra loại chuyện ngu xuẩn nhất, tỷ như nhất định phải bái sư....
Nhưng mà, hắn liệu có sai lầm không?
Mà bên kia, Phương Điệp ôm hai má đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng nhìn bóng dáng tiêu sái của Nguyên Sơ ở phía xa.
" Ngươi a, còn nhỏ tuổi chưa thể nào hiểu cái gọi là thích... " Ánh mắt nàng si mê, còn ngây ngốc nở nụ cười.
" Thích có thể là vừa gặp đã thích, hoặc là lâu ngày sinh tình, nhìn thấy người đó tim không tự chủ loạn nhịp, còn muốn cùng người đó ở một chỗ... "
Nàng nói đến đây,trộm liếc Dạ Trầm Uyên một cái, ý tứ hỏi: " Đúng rồi tiểu ân công, sư phụ ngươi...có hôn ước chưa? "
Dạ Trầm Uyên thiếu chút nữa suy nghĩ thông suốt nghe thấy nàng hỏi vội vàng cắt đứt suy nghĩ, từ trong mộng tỉnh lại, không suy nghĩ nói: " Có! "
" Cái gì? " Phương Điệp sắc mặt khó coi, cảm xúc xấu đi.
" Cũng đúng, dù sao ngài ấy là người vĩ đại như vậy... "
Nàng tràn đầy tiếc nuối nhìn bóng lưng Nguyên Sơ, mà Nguyên Sơ đang nghe lén bọn họ vẫn giả bộ đoan chính, não nhỏ không ngừng tự hỏi ---- Song tu rốt cuộc là cảm giác gì?
Đời trước một lòng chỉ muốn tranh đoạt bảo vật với nam chủ, nàng căn bản không có thời gian đi tìm người tín nhiệm nhất, cảm nhận cái cảm giác kì diệu khó giải thích gì đó, lúc này nghe Phương Điệp nói vậy, không tự giác mà sinh ra tò mò...
Bất quá Nguyên Sơ nghĩ một chút liền từ bỏ, vẫn là thôi đi, thần thức ngoại phóng rất nguy hiểm, vạn nhất đối phương nhân cơ hội đả thương nàng, nàng chắc chắn sẽ phải chết. Tưởng tượng đến nguy hiểm, Nguyên Sơ liền quăng ý nghĩ này ra sau đầu, nàng nhất định không thể gặp được một phu quân toàn tâm toàn ý với mình, khiến mình tín nhiệm! Tuyệt đối không!
Mặc dù trải qua rất nhiều cảm giác quỷ dị trên đường đi, nhưng là vẫn tới được Chu gia.
Lão tổ tông Chu gia là lão nhân Nguyên Anh hơn bảy trăm tuổi, bởi vì Nguyên Anh sống đến tám trăm tuổi là cực hạn, tổ chức lễ mừng thọ lớn như vậy chính vì muốn hấp dẫn các nơi tìm đến chúc thọ, muốn tìm ra một vật gia tăng tuổi thọ cho lão tổ tông.
Nguyên Sơ tốt xấu gì vẫn nhớ chuyện Phương Điệp, để Dạ Trầm Uyên mang theo lệnh bài Vạn Kiếm tông đi tìm quản sự chủ gia Chu gia giải quyết chuyện này cho tốt.
Quản sự nghe nói dòng bên Chu gia cường ngạnh cướp đoạt dân nữ, vội vàng vỗ ngực cam đoan hắn ta sẽ xử lí thật tốt chuyện này, bảo Phương Điệp an tâm về nhà, tuyệt đối không có kẻ nào đến làm phiền nàng, còn cho nàng một ít chi phí bồi thường tổn thương tinh thần.
Tảng đá lớn trong lòng Phương Điệp biến mất, nàng đối với Nguyên Sơ thiên ân vạn tạ, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.
Dọc theo đường đi nàng phát hiện Nguyên Sơ không có ý gì với mình cũng từ bỏ tâm tư, chủ yếu là đối phương thân phận quá cao, nàng trèo cao không nổi, vì vậy sau khi chuyện được giải quyết ngoan ngoãn tìm Nguyên Sơ từ biệt.
" Đa tạ đại tiên cứu giúp! "
Trước đại môn Chu gia, Phương Điệp hành đại lễ với Nguyên Sơ, Nguyên Sơ cười hì hì xua tay: " Không có việc gì. "
Nàng cho đối phương một cái ngọc bài: " Ngươi cầm lấy, sau khi bình an trở về nhà thì bóp nát nó, ta sẽ cảm nhận được. "
" Vâng. " Phương Điệp lần nữa cảm tạ, trong lòng cảm khái vạn phần, thật không ngờ có người tốt như vậy giúp đỡ nàng.
Sau đó nàng liếc mắt nhìn Dạ Trầm Uyên một cái, quay người tiêu sái bước đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy tiểu ân công không thích nàng.
Thấy Phương Điệp rốt cục đã đi, Nguyên Sơ thở dài một hơi, nàng cuối cùng cũng phục hồi nguyên thân mà đi Chu gia rồi! Tuy rằng giả làm đại soái ca không tệ, nhưng vì thế mà lấy tâm của một nữ tử, nàng vẫn cảm thấy áy náy. Cho nên Phương Điệp vừa đi, nàng hét to một tiếng, đại soái ca lập tức biến thành một tiểu oa nhi, tiểu oa nhi này mặc một thân hồng y, mở to mắt đáng yêu đắc ý nhìn Dạ Trầm Uyên:
" Thế nào, ta giả rất soái đúng không? "
Hơn nữa Nguyên Sơ sợ nàng thẹn thùng, còn chạy đến đầu pháp khí du hành, một bộ dạng ta không nghe lén làm cho hai má Phương Điệp đỏ bừng, muốn từ chối cũng không thể nữa rồi.
Thấy Nguyên Sơ thật sự ngồi xuống, Phương Điệp lưu luyến rời tầm mắt, sau đó giận dỗi liếc mắt nhìn Dạ Trầm Uyên, thấp giọng cười:
" Ngươi a! Còn nhỏ mà đã nghĩ như vậy! Không biết xấu hổ! "
Dạ Trầm Uyên khẽ nhíu mày, hai mắt tinh xảo nhìn chằm chằm nàng, buồn bực hỏi: " Song tu... Chẳng lẽ không được nghĩ? "
Phương Điệp càng thêm ngượng ngùng, nghĩ tới cái gì, nàng dựa sát vào người hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói:
" Song tu chính là làm chuyện thân mật nhất với người ngươi thích nhất, tiểu tử ngốc ạ! "
Thấy nàng tới gần, hắn theo bản năng muốn tránh đi, nhưng nghe những lời của nàng mà cố gắng kìm nén lại, hỏi tiếp: " Chuyện thân mật nhất? "
Tha thứ hắn trước kia một lòng chỉ biết tu luyện, hoàn toàn không biết chuyện thân mật nhất trong lời Phương Điệp là gì, hay là....
Ánh mắt hắn mơ hồ một chút, sau đó nhìn về phía Nguyên Sơ.
Hắn đột nhiên nhớ tới nụ hôn trộm một năm trước! Tim không tự chủ mà đập nhanh hơn, đó là chuyện thân mật nhất sao?!
Thấy Dạ Trầm Uyên cái gì cũng không biết như tờ giấy trắng tinh, trong mắt Phương Điệp hiện ra nhu hòa, nàng càng dựa sát lại, hạ thấp thanh âm chỉ để hai người nghe thấy:
" Song tu đạo lữ giống như phu thê ở phàm giới, khi tình nồng ý đậm sẽ thuận theo cơ thể làm chuyện thân mật nhất, bọn họ cần thẳng thắn thành khẩn với nhau, cùng ngủ trên một chiếc giường... Mà người tu đạo chúng ta trừ bỏ cơ thể giao hòa, khi song tu, thần thức cũng sẽ dung hòa cùng một chỗ, đó là một cảm giác phi thường kì diệu. Sau này ngươi... gặp được người mình thích nhất sẽ hiểu được loại xúc động này, cũng cảm nhận được loại khát vọng này... "
Nàng nói rõ ràng lại hàm súc, khóe môi treo nụ cười thần bí làm Dạ Trầm Uyên tạm quên đi nàng vì mê mệt sư phụ mà tới, lâm vào trầm tư tự hỏi.
Gặp được người mình thích nhất, khát vọng? Tình nồng ý đậm, thuận theo cơ thể, làm...chuyện thân mật nhất?
Hắn mơ hồ, tựa như hiểu được cái gì đó, lại không hiểu cái gì, giống như có một tầng sa mỏng che khuất.
Hắn hỏi Lệ lão trong thức hải:
" Lệ lão, thần thức ngoại phóng không phải chuyện rất nguy hiểm sao? Vì cái gì nàng lại nói khi song tu thần thức dung hợp sẽ sinh ra cảm giác phi thường kì diệu? Chẳng lẽ người song tu không sợ khi thần thức ngoại phóng sẽ bị đối phương công kích sao? "
Bị thương khi thần thức ngoại phóng đối với người tu đạo bọn họ tuyệt đối là trí mạng
Lệ lão vốn đang giả chết khụ một tiếng, biết mình không thể thoát khỏi đành thấp giọng giải thích:
" Ngươi biết song tu đạo lữ là ai không? Đó phải là người ngươi tín nhiệm nhất, người mà ngươi không ngại trả giá tính mạng để bảo hộ nàng, ngươi cùng nàng ở một chỗ sẽ không lo lắng nàng nhân cơ hội đả thương ngươi. Phải tín nhiệm như vậy mới có thể gọi là đạo lữ. "
Tín nhiệm nhất, mặc dù phải trả giá tính mạng cũng muốn bảo hộ? Dạ Trầm Uyên suy nghĩ, hắn đã gặp được người đó rồi!
Cho nên, tình cảm của hắn đối với sư phụ, là tình cảm giữa song tu đạo lữ?!
Ý niệm bất thình lình nảy ra trong đầu làm Dạ Trầm Uyên kinh hãi! Sắc mặt hắn trắng bệch, đột nhiên mơ hồ ý thức được mình hình như đã làm ra loại chuyện ngu xuẩn nhất, tỷ như nhất định phải bái sư....
Nhưng mà, hắn liệu có sai lầm không?
Mà bên kia, Phương Điệp ôm hai má đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng nhìn bóng dáng tiêu sái của Nguyên Sơ ở phía xa.
" Ngươi a, còn nhỏ tuổi chưa thể nào hiểu cái gọi là thích... " Ánh mắt nàng si mê, còn ngây ngốc nở nụ cười.
" Thích có thể là vừa gặp đã thích, hoặc là lâu ngày sinh tình, nhìn thấy người đó tim không tự chủ loạn nhịp, còn muốn cùng người đó ở một chỗ... "
Nàng nói đến đây,trộm liếc Dạ Trầm Uyên một cái, ý tứ hỏi: " Đúng rồi tiểu ân công, sư phụ ngươi...có hôn ước chưa? "
Dạ Trầm Uyên thiếu chút nữa suy nghĩ thông suốt nghe thấy nàng hỏi vội vàng cắt đứt suy nghĩ, từ trong mộng tỉnh lại, không suy nghĩ nói: " Có! "
" Cái gì? " Phương Điệp sắc mặt khó coi, cảm xúc xấu đi.
" Cũng đúng, dù sao ngài ấy là người vĩ đại như vậy... "
Nàng tràn đầy tiếc nuối nhìn bóng lưng Nguyên Sơ, mà Nguyên Sơ đang nghe lén bọn họ vẫn giả bộ đoan chính, não nhỏ không ngừng tự hỏi ---- Song tu rốt cuộc là cảm giác gì?
Đời trước một lòng chỉ muốn tranh đoạt bảo vật với nam chủ, nàng căn bản không có thời gian đi tìm người tín nhiệm nhất, cảm nhận cái cảm giác kì diệu khó giải thích gì đó, lúc này nghe Phương Điệp nói vậy, không tự giác mà sinh ra tò mò...
Bất quá Nguyên Sơ nghĩ một chút liền từ bỏ, vẫn là thôi đi, thần thức ngoại phóng rất nguy hiểm, vạn nhất đối phương nhân cơ hội đả thương nàng, nàng chắc chắn sẽ phải chết. Tưởng tượng đến nguy hiểm, Nguyên Sơ liền quăng ý nghĩ này ra sau đầu, nàng nhất định không thể gặp được một phu quân toàn tâm toàn ý với mình, khiến mình tín nhiệm! Tuyệt đối không!
Mặc dù trải qua rất nhiều cảm giác quỷ dị trên đường đi, nhưng là vẫn tới được Chu gia.
Lão tổ tông Chu gia là lão nhân Nguyên Anh hơn bảy trăm tuổi, bởi vì Nguyên Anh sống đến tám trăm tuổi là cực hạn, tổ chức lễ mừng thọ lớn như vậy chính vì muốn hấp dẫn các nơi tìm đến chúc thọ, muốn tìm ra một vật gia tăng tuổi thọ cho lão tổ tông.
Nguyên Sơ tốt xấu gì vẫn nhớ chuyện Phương Điệp, để Dạ Trầm Uyên mang theo lệnh bài Vạn Kiếm tông đi tìm quản sự chủ gia Chu gia giải quyết chuyện này cho tốt.
Quản sự nghe nói dòng bên Chu gia cường ngạnh cướp đoạt dân nữ, vội vàng vỗ ngực cam đoan hắn ta sẽ xử lí thật tốt chuyện này, bảo Phương Điệp an tâm về nhà, tuyệt đối không có kẻ nào đến làm phiền nàng, còn cho nàng một ít chi phí bồi thường tổn thương tinh thần.
Tảng đá lớn trong lòng Phương Điệp biến mất, nàng đối với Nguyên Sơ thiên ân vạn tạ, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.
Dọc theo đường đi nàng phát hiện Nguyên Sơ không có ý gì với mình cũng từ bỏ tâm tư, chủ yếu là đối phương thân phận quá cao, nàng trèo cao không nổi, vì vậy sau khi chuyện được giải quyết ngoan ngoãn tìm Nguyên Sơ từ biệt.
" Đa tạ đại tiên cứu giúp! "
Trước đại môn Chu gia, Phương Điệp hành đại lễ với Nguyên Sơ, Nguyên Sơ cười hì hì xua tay: " Không có việc gì. "
Nàng cho đối phương một cái ngọc bài: " Ngươi cầm lấy, sau khi bình an trở về nhà thì bóp nát nó, ta sẽ cảm nhận được. "
" Vâng. " Phương Điệp lần nữa cảm tạ, trong lòng cảm khái vạn phần, thật không ngờ có người tốt như vậy giúp đỡ nàng.
Sau đó nàng liếc mắt nhìn Dạ Trầm Uyên một cái, quay người tiêu sái bước đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy tiểu ân công không thích nàng.
Thấy Phương Điệp rốt cục đã đi, Nguyên Sơ thở dài một hơi, nàng cuối cùng cũng phục hồi nguyên thân mà đi Chu gia rồi! Tuy rằng giả làm đại soái ca không tệ, nhưng vì thế mà lấy tâm của một nữ tử, nàng vẫn cảm thấy áy náy. Cho nên Phương Điệp vừa đi, nàng hét to một tiếng, đại soái ca lập tức biến thành một tiểu oa nhi, tiểu oa nhi này mặc một thân hồng y, mở to mắt đáng yêu đắc ý nhìn Dạ Trầm Uyên:
" Thế nào, ta giả rất soái đúng không? "
Danh sách chương