Mời hai người vào trong phòng, nam nhân mặc đồ đen thấy hai tiểu hồ ly đang ngồi trên sô pha xem tivi, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở miệng liền kêu lên," Vân nhãi con, Miêu nhãi con."

Hỏa Vân nghe được tiếng kêu, lập tức chui vào trong lòng Thất Thất, dúi đầu vào muốn che giấu mình, còn Hỏa Miêu ô ô kêu hai tiếng, lại tiếp tục quay đầu lại xem TV.

Nhìn đến phản ứng của nam nhân và hai tiểu hồ ly, Địch Hạo cười chọc Hỏa Vân đang xù lông," hai vị này là tộc nhân của các người đi."

Nam nhân mặc đồ trắng mở miệng tự giới thiệu nói," ta tên Bạch Kỳ, vị này chính là Hỏa Lưu Yến, mấy ngày này đa tạ mọi ngươi đã chăm sóc hai đứa nhỏ này."

Hỏa Lưu Yến hướng mọi người gật đầu chào, nhìn về phía Hỏa Vân, vô ngữ nói," Vân nhãi con, nhìn thấy người rồi."

Hỏa Vân lúc này mới từ trong lòng Thất Thất lộ đầu ra, hai lỗ tai rũ xuống," các ngươi tới làm gì."

"Hai đứa nhỏ tùy tiện, chúng ta đương nhiên là tới tìm hai người các người." Bạch Kỳ mở miệng nói, sau đó nhìn đám người Địch Hạo," nói vậy các vị hẳn đã biết chuyện xảy ra ở huyện Phượng Đài, nếu có thể, vẫn là sớm rời đi thì hơn."

"Thật ra chúng ta tới đây là vì chuyện này." Khâu Viễn mở miệng nói, sau đó đem sự tình nói một lần.

Hỏa Lưu Yến nhíu mày," ta cũng từng nghĩ kẻ cứu Bạch Cơ ra có mục đích gì, chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ là đối phó những người tu đạo?"

Bạch Kỳ cũng mở miệng nói," mặc kệ như thế nào, nếu các vị lâm vào thế bị động, việc này cũng là do tộc của ta bất lực trong việc quản giáo, tất nhiên phải hỗ trợ rồi."

"Không sai, chúng ta lần này xuống núi, ngoại trừ tìm hai tiểu tử này, cũng là vì bắt giữ Bạch Cơ."

Thẩm Sùng Hoán cùng Địch Hạo liếc nhau, ngay sau đó gật đầu nói," nếu có hai vị hỗ trợ, vậy càng tốt. Chỉ là tình huống hiện tại chúng ta cũng không biết nên làm thế nào nắm quyền chủ động, hơn nữa, kẻ đứng sau lưng Bạch Cơ chỉ sợ không đơn giản."

Hỏa Lưu Yến cười nói," tìm Bạch Cơ thật ra rất đơn giản, chúng ta có đĩa tìm người ở đây, các vị có điều không biết, mỗi một sinh mệnh của Hồ tộc ra đời, phải nhỏ một giọt huyết lên chiếc đĩa này, để ngừa về sau phát sinh ngoài ý muốn, là công cụ để tìm kiếm tộc nhân, lúc Bạch Cơ sinh ra, cũng đã nhỏ máu xuống đĩa, đến lúc đó chúng ta có thể dùng vật này tìm cô ta."

Nghe được Hỏa Lưu Yến nói như vậy, Địch Hạo bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi sự tình ổn thỏa, Bạch Kỳ cùng Hỏa Lưu Yến liền đem ánh mắt nhắm ngay Hỏa Vân và Hỏa Miêu.

Hỏa Vân hướng về phía hai người nhe răng.

Hỏa Lưu Yến nhíu mày," Còn ngang ngược như vậy, đã trộm trốn từ trong tộc ra, còn mang theo em trai người, Vân nhãi con, sau chuyện lần này, trở về ngươi phải úp mặt suy nghĩ đấy."

"Mới không cần!" Hỏa Vân chuyển mắt, xoay người ôm lấy Thất Thất, kêu la nói," ta không quay về!"

"Người đừng làm loạn." Bạch Kỳ lắc đầu nói.

Hỏa Vân rầm rì một tiếng, lấy chân sau đá đá đệ đệ vẫn đang xem ti vi," Hỏa Miêu, đệ muốn trở về trong tộc sao? Sau khi trở về sẽ không còn thịt gà lát cho đệ ăn nữa, cũng không có TV để xem, bọn họ mỗi ngày đều bắt chúng ta tu luyện."

Hỏa Miêu ngẩn người, nhìn nhìn Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ, quyết đoán bò tới bên cạnh anh trai, cùng nhau ôm lấy cánh tay Thất Thất.

Bị hai mắt đen lấp lánh nhìn mình, Thất Thất nhấp nhấp cái miệng nhỏ, ôm lấy hai tiểu hồ ly, nhìn về phía Địch Hạo," ba ba, chúng ta nuôi hai tiểu hồ ly đi, con sẽ chăm sóc chúng thật tốt."

"Ách..." Địch Hạo xấu hổ nhìn về phía Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ, chỉ chỉ hai người," vấn đề này còn phải hỏi hai vị thúc thúc đây."

Còn không đợi Thất Thất mở miệng hỏi, Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ nhanh chóng lắc đầu," không được, kiên quyết không được!"

Thất Thất mất mát bĩu môi thở dài, xoa xoa hai cục lông nhỏ trong ngực.

Hỏa Vân không phục nhảy nhót trong lòng Thất Thất," dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Ta phải ở lại!"

Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không thèm để ý tiếng phản đối của Hỏa Vân. Quay lại nói chuyện với mọi người," Không biết các vị khi nào muốn tìm kiếm chỗ ở của Bạch Cơ?"

Địch Hạo nhìn nhìn thời gian," hôm nay đã trễ, không bằng ngày mai bắt đầu đi."

Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ gật đầu đáp ứng.

Đợi hai người rời đi, Địch Hạo mở miệng nói," Ngày mai đi tìm chỗ ở của Bạch Cơ, tôi tự mình đi là được"

"Mình em đi?" Tần Chí nhíu mày nói.

Địch Hạo gật đầu," Thẩm Sùng Hoán ở lại, nơi này cũng chỉ có hai chúng tôi biết thuật pháp, cậu ấy ở lại cũng có thể phòng ngừa đánh lén. Hơn nữa ngày mai Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ cũng sẽ đi, chúng ta có ba người, hẳn là không thành vấn đề."

Khâu Viễn cũng gật đầu," Thật sự phải có một người lưu lại bảo vệ mọi người, bằng không chỉ với mấy người chúng ta không thể đối phó với những người có thuật pháp."

Hỏa Vân nâng nâng chân trước, để mọi người chú ý tới nó," còn có ta, ta cũng có thể bảo hộ các ngươi."

Địch Hạo búng lỗ tay của Hỏa Vân," Vậy phải cảm ơn người trước rồi, đến lúc đó xảy ra chuyện gì người phải phát huy năng lực thật tốt đấy."

Hỏa Vân kiêu ngạo hừ hừ hai tiếng, nâng chân trước lên cọ cọ lỗ tai của mình "Đó là tất nhiên rồi."

Thất Thất ôm hai tiểu hồ ly nhìn Địch Hạo, lo lắng nói," ba ba, ngày mai ba phải cẩn thận nga, Thất Thất chờ ba trở về."

Địch Hạo sờ sờ đầu Thất Thất," ngoan."

Ngày hôm sau, Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ tới từ sớm, Hỏa Lưu Yến tế khởi Tầm Bàn Nghi, niệm chú ngữ, chỉ trong chốc lát, đĩa liền có động tĩnh. Hỏa Lưu Yến mở to mắt," tìm được phương hướng rồi."

Địch Hạo gật đầu," chúng ta xuất phát đi."

Ba người dựa vào chỉ dẫn, chạy về phía ngoại thành, càng đi càng xa, thế nhưng dần dần đi tới dưới chân núi Hoài, Bạch Kỳ nhíu mày nói," Bạch Cơ thế nhưng đi tới nơi này?"

"Nơi này có cái gì không đúng sao?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

"Hồ tộc cư trú tại giữa núi Hoài, Bạch Cơ đi vào nơi này, không thể nghi ngờ là chui đầu vô lưới." Hỏa Lưu Yến nhìn cái đĩa trong tay,"Thật kỳ quái, Bạch Cơ tới nơi này muốn làm gì?"

Địch Hạo nhìn núi Hoài," chỉ sợ phải tra xét một phen mới biết được... Tất cả mọi người đều cẩn thận một chút."

Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ gật đầu, tiếp tục đi theo phương hướng được chỉ dẫn.

Không biết đi bao lâu, Địch Hạo đột nhiên dừng chân, nhìn Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ hai người," các ngươi có cảm thấy có chút kỳ quái không?"

Địch Hạo vừa nói, Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ không khỏi liếc nhau, Hỏa Lưu Yến mở miệng nói," nơi nào kỳ quái? Chúng ta cũng không có vòng quanh, đường đi cũng không có lặp lại."

"Như thế không sai, nhưng các người có phát hiện, chúng ta đuổi theo Bạch Cơ nửa ngày, nhưng mà đến bóng dáng của Bạch Cơ chúng ta cũng không thấy." Địch Hạo không khỏi nhíu mày," theo lý thuyết, chúng ta đuổi theo không chậm, hơn nữa thời gian nửa ngày, Bạch Cơ cũng chưa từng dừng chân một lần sao."

"Ngươi là nói, Bạch Cơ đã biết chúng ta đuổi bắt ả?" Bạch Kỳ mở miệng nói.

Địch Hạo gật đầu," rất có thể là như vậy."

Hỏa Lưu Yến nhíu mày," Nhưng mà hai người chúng ta xuống núi mới mấy ngày, Bạch Cơ sao có thể nhanh như vậy đã biết ta và Bạch Kỳ xuống núi."

Địch Hạo nhìn đường bọn họ đi, tạm dừng một chút mới nói nói," rất có khả năng là kẻ đứng sau lưng ả, người kia thật sự không thể xem thường."

Hỏa Lưu Yến nhìn nhìn Tầm Bàn Nghi," chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"

Địch Hạo nghĩ nghĩ, mở miệng nói," Máu của Bạch Cơ trên đĩa có thể giải trừ không?"

Hỏa Lưu Yến lắc đầu,"Trừ khi Bạch Cơ có được chiếc đĩa này, dùng máu của ả để làm tiêu tan máu trong đĩa, không thì không thể giải trừ."

"Vậy là tốt rồi, nếu lần này đuổi bắt Bạch Cơ không thành, chúng ta lần sau lại đến, cô ta không có khả năng nhiều lần đều biết hành động của chúng ta."

Bạch Kỳ tán đồng nói," không sai, hôm nay Bạch Cơ nếu đã trốn được, chúng ta cũng không có biện pháp bắt được ả, còn không bằng đổi thành thời gian khác."

Ba người thương lượng xong, liền quyết định trở về.

Tần Hiểu cầm theo một túi đồ ăn đẩy cửa tiến vào, đem đồ ăn đặt ở trên bàn, nghi hoặc nói," hôm nay bên ngoài có chút kỳ quái."

Tần Chí ngồi ở trên sô pha lo lắng cho Địch Hạo, không có để ý đến hắn, Viêm Minh nhướng mày nhìn thoáng qua Tần Hiểu, mở miệng hỏi," nơi nào kỳ quái?"

Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền cũng mang theo đồ ăn đặt ở trên bàn, Từ Tử Hạo mở miệng nói," hôm nay người bên ngoài rất ít."

"Ân." Tiêu Kiền gật đầu, nhìn nhìn đồng hồ trên tường," mới giờ này ngoài đường không thể có ít người như vậy."

"Có bao nhiêu a." Bành Vũ dựa vào trên sô pha, ôm Thất Thất trong ngực hỏi.

"Chỗ đó lần trước đi mua đồ có rất nhiều người, nhưng mà hôm nay người mua đồ ăn rất ít, ngay cả người bán đồ cũng rất ít." Từ Tử Hạo sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn," chẳng lẽ hôm nay là ngày hội đặc biệt gì của huyện Phượng Đài? Cho nên rất nhiều người đều không ra đường."

"Đúng vậy, trên đường có rất ít người." Tiêu Kền mở miệng nói," chúng ta đi trên đường đều cảm thấy kì lạ, có cảm giác rất lúng túng"

Khâu Viễn mở miệng nói," có lẽ hôm nay thật sự là ngày đặc biệt"

Mọi người hàn huyên trong chốc lát, cũng liền không lại tiếp tục đề tài này.

Chẳng được bao lâu, tiếng đập cửa truyền đến, Thẩm Sùng Hoán ngẩng đầu," lại là ai tới?"

Lại nói ba người Địch Hạo ở nơi này, đã đi thật lâu, cũng không thấy đường ra, Bạch Kỳ thở dài,"Chúng ta đang đi vòng quanh trong đây."

Bọn họ đã tới tới lui lui thật nhiều lần, nhưng mà không nhìn thấy giao lộ ở đâu, vẫn luôn lòng vòng trong núi, xem ra Bạch Cơ không chỉ biết họ đuổi bắt cô ta, còn thiết kế một cái bẫy.

Hỏa Lưu Yến cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đĩa trong tay, nhíu mày nói," Bạch Cơ đang đi về phía chúng ta."

Bạch Kỳ cùng Địch Hạo đều nhìn qua, Địch Hạo buồn bực," Cô ta lại lộn trở về tìm chúng ta?"

"Thử nhìn xem cô ta rốt cuộc muốn làm gì đi." Bạch Kỳ nói.

Chỉ chốc lát sau, phía trước quả nhiên xuất hiện thân ảnh của Bạch Cơ, nhưng mà bên cạnh Bạch Cơ còn có một nam nhân, đó là một nam nhân có chút ẻo lả, nhan sắc không thua gì Bạch Cơ, nhưng không phải vẻ đẹp kiều diễm của Bạch Cơ, mà lại có cảm giác âm trầm, mang theo khí tức nguy hiểm. Nam nhân mặc một bộ quần dài áo dài, quần áo là sự kết hợp giữa cổ trang và hiện đại, tràn ngập cổ xưa, nhưng giữa thời đại này cũng không phải không hòa hợp.

Địch Hạo nhíu mày nhìn nam nhân bên cạnh Bạch Cơ —— người này cho cậu một cảm giác nguy hiểm.

Ánh mắt nam nhân đảo qua ba người bọn họ một vòng, cuối cùng rơi xuống trên người Địch Hạo, híp mắt nở nụ cười," còn tưởng rằng người rất mạnh, trận pháp nho nhỏ này đã có thể vây khốn được người, a."

"Ngươi là ai?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

"Người có thể gọi ta là Ly Dao." Ly Dao gợi lên khóe miệng.

Ly Dao? Địch Hạo nhíu mày," ngươi đến tột cùng có mục đích gì."

"Mục đích? A, người cảm thấy ta có mục đích gì?" Ly Dao phủi phủi vạt áo, tư thái tùy ý.

Địch Hạo hừ cười một tiếng," mặc kệ các ngươi có mục đích gì, làm hại mạng người thì phải đền tội nhận tội"

"Ha ha ha..." Ly Dao như là nghe được cái gì buồn cười, chỉ vào Địch Hạo mở miệng nói," đền tội? Nhận tội? Người lại có thể nói ra lời như vậy? Thật buồn cười."

Địch Hạo ánh mắt rũ xuống, những lời này lúc trước cậu cũng từng nghe Phong U nói, hai người này giống như đã quen biết cậu, nhưng mà Địch Hạo khẳng định cậu chưa từng thấy hai người họ.

Ly Dao cười đủ rồi, lau lau khóe mắt không có một giọt nước mắt, nhìn dưới chân núi nói," trận pháp đã mở ra, nếu các ngươi không giải được trận pháp, liền nhìn những kẻ bên dưới chân núi trong lúc ngủ mơ bị ta hút cạn chân khí đi."

"Ngươi nói cái gì?!"

Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ sắc mặt biến đổi, đồng thời nhìn Ly Dao.

"Hừ, chủ nhân đã mở ra bát đồ tà trận, các ngươi liền chờ bị nhốt chết ở chỗ này đi." Bạch Cơ cười duyên đến gần Ly Dao.

"Lắm miệng." Ly Dao mắt lạnh nhìn thoáng qua Bạch Cơ dán trên người mình.

Bạch Cơ run lập cập, nhanh chóng đứng thẳng, cúi đầu nói," là Bạch Cơ nhiều chuyện."

"A, cũng không sao." Ly Dao nhìn về phía đám người Địch Hạo," bày trận lớn như vậy, thật vất vả đem các ngươi dẫn tới nơi này tới, cuối cùng cũng khiến cho các ngươi chết minh bạch, yên tâm, các ngươi đến lúc đó đều sẽ chết bình yên trong lúc ngủ mơ, cho nên sinh cơ của linh hồn đều sẽ tụ trên người ta, đến lúc đó, ta xem còn có ai có thể ngăn cản ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện