Tần Chí đến cuối cùng cũng không nói nguyên nhân cho Tần Hiểu biết, trước mắt mà nói hắn vẫn chưa cảm hóa được người hắn yêu và con mình, nên cũng chưa cần phải nói cho người nhà, cũng đỡ để bọn họ quấy rối mình.

Án tử Âm dương quỷ đồng cũng coi như kết thúc, thời gian cũng đã hơn một tháng, kì nghỉ dài hạn của toàn quốc cũng đến, mặc kệ là đại học Tần Hiểu đang học, hay nhà trẻ của Thất Thất, đều cho nghỉ. Cho nên phòng đặc biệt cũng muốn nghỉ, vì sao a, kỳ thật lúc trước cũng đã nói phòng tra án đặc biệt cũng không có giờ làm cố định, chỉ cần người nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ là được. Cho nên Địch Hạo nghĩ, đã tra mấy cái án tử, ngày mà cả nước được nghỉ, chính mình cũng phải mang theo Thất Thất đi ra ngoài chơi mới được, thuận tiện giải phóng một chút tâm tình phiền não. Vừa nói như vậy, đám người của phòng đặc biệt cũng đều nhất loạt tán đồng, đám người Khâu Viễn tỏ vẻ —— bọn họ cũng muốn đi theo.

Lúc Địch Hạo cùng mấy người tranh chấp, muốn ngăn cản bọn họ đi theo thì Lâm Du đi ngang qua văn phòng của bọn họ, nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, ngay sau đó cúi đầu nhìn nhìn tư liệu trong tay, nhướng mày, Lâm Du cười tủm tỉm vuốt cằm, nhấc chân đi vào văn phòng của đám người Địch Hạo.

Đem tư liệu trong tay đặt lên bàn, Lâm Du thản nhiên ngồi vào ghế, nhìn mấy người, vui sướng hỏi," Muốn nghỉ đi ra ngoài chơi?"

Đám người Địch Hạo đề phòng nhìn Lâm Du.

"Nga ha hả, nhìn tôi như vậy làm gì." Lâm Du cười xua tay," Tôi không phải ngăn cản mọi người đi nghỉ, mà còn muốn giới thiệu cho mọi người một nơi để tới."

Khâu Viễn giật nhẹ khóe miệng, chỉ chỉ tư liệu trên mặt bàn kia," Nơi đó cùng cái này không phải có quan hệ đi?"

"Chậc chậc, sao cậu lại thông minh như vậy, quá không thú vị." Lâm Du lắc lắc ngón tay, tiếc nuối nói.

Đám người Địch Hạo trừng hắn —— ý đồ rất rõ ràng được không! Địch Hạo đập bàn một cái, cả giận nói," không được! Lão tử là đi ra ngoài chơi, không muốn làm nhiệm vụ! Không muốn tra án! Kiên quyết không làm!"

Lâm Du chớp chớp mắt, ngữ khí bình thản mở miệng nói," nếu các cậu trong lúc nghỉ thuận tiện tra án, cục sẽ bồi thường cho mọi người, tiền thưởng gấp đôi, còn có, bởi vì tiến độ tra án, có thể tùy ý kéo dài thời gian nghỉ nha."

Nghe được tiền thưởng gấp đôi, mọi người liền muốn ngăn cản Địch Hạo, đáng tiếc Địch Hạo tay quá nhanh, lập tức liền cầm lấy tư liệu trên mặt bàn, mọi người thở dài.

"Thế này còn được đi, dù sao đi du lịch cũng rất nhàn rỗi, liền thuận tiện tra án đi." Địch Hạo một bên lật xem tư liệu, vừa nói," Hửm? Núi Hoài, nơi này là địa linh nhân kiệt nha."

Lâm Du gật gật đầu," Đúng vậy, lần này vụ án xảy ra nơi lúc trước Thẩm Sùng Hoán tu hành, cậu ta đối nơi đó tương đối quen thuộc, cho nên nhiệm vụ lần này, cậu ấy sẽ đi cùng mọi người."

Đám người Địch Hạo gật đầu —— người nhiều dễ làm việc.

"Tại sao lại xảy ra chuyện này." Địch Hạo nghi hoặc buông tư liệu," không phải nói sau khi kiến quốc động vật không được tu luyện thành tinh sao, những yêu quái đó, bọn họ đã sớm lánh đời, tại sao hiện tại lại ra ngoài hoạt động?"

"Yêu quái?" Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền đồng thời nói, chẳng qua Từ Tử Hạo đôi mắt sáng lấp lánh.

Khâu Viễn cũng thực kinh ngạc," trên thế giới này thật là có yêu quái sao?"

"Vô nghĩa, thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có được không." Địch Hạo ghé vào trên bàn," Mấy người các cậu cũng thật may mắn, vùng núi Hoài này nghe đồn có xuất hiện hồ yêu, chậc chậc, đó đều là mỹ nhân a."

Khâu Viễn bĩu môi," nói như vậy không phải cậu cũng rất may mắn sao, nga, cũng đúng, Cậu đã có A Chí theo (đuổi)... Ngô!"

Khâu Viễn cầm tư liệu đập trên mặt mình,nổi giận đùng đùng nhìn Địch Hạo," u a, đây là thẹn quá hóa giận?"

Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền hai người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng không lên tiếng.

"Được rồi được rồi." Lâm Du vỗ tay một cái," Nếu mọi chuyện đã quyết định, mọi người liền chuẩn bị sớm một chút xuất phát đi. Núi Hoài cách đây cũng rất gần, mọi người tự mình lái xe đi."

"Ai ai." Địch Hạo giữ chặt Lâm Du vừa đứng dậy.

"Còn có chuyện gì?" Lâm Du quay đầu nhìn Địch Hạo.

"Lái xe đi có thể, tiền xăng anh trả." Địch Hạo dõng dạc nói.

"Ti!" Lâm Du nhe răng, nhéo hai bên má Địch Hạo," Chính cậu đi ra ngoài du lịch còn muốn người khác trả tiền xăng!"

"Hừ, không chi tiền không tra án!" Địch Hạo tránh thoát khỏi tay của Lâm Du, một bên xoa một bên nói, biểu tình thật sự rất giận.

Lâm Du mắt trợn trắng, bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Địch Hạo còn ở phía sau vẫy tay," Anh đừng quên thanh toán nha!"

"Đã biết!" Tiếng Lâm Du bực bội từ nơi xa truyền đến.

Từ Tử Hạo lấy tay đỡ mặt, tán thưởng nói," a, có Địch đại ca, tôi tin chuyến này chúng ta không cần chi nhiều tiền."

Khâu Viễn hận sắt không thành thép đập Từ Tử Hạo,"Lại không có kêu cậu tiêu tiền!"

"Nga, đúng rồi, nhớ đem Viêm Minh đi theo." Địch Hạo ngồi trên ghế, nhìn mấy người nói," Nhìn thấy các cậu có thể tra án giúp tôi, tôi cho phép các cậu đi cùng tôi và Thất Thất."

Khâu Viễn trừu trừu khóe miệng," kêu Viêm Minh giúp cậu nghiệm thi sao? Tiểu tử đó mấy ngày nay bận đến điên rồi, cậu còn áp bức hắn."

"Ai nha nha." Địch Hạo vội xua tay,"Sao lại là áp bức chứ, tôi không phải giải phóng cậu ta sao, dẫn cậu ta đi chơi."

"Vậy thuận tiện cũng gọi Tần Hiểu theo đi, cậu ấy quen biết Viêm Minh, hơn nữa, dù sao cậu ấy cũng nghỉ, chúng ta có thể tổ chức thành một đoàn đi chơi." Từ Tử Hạo hưng phấn nói, Tiêu Kiền cũng ở một bên gật đầu, từ lúc hoạn nạn bắt thủy quỷ ở hồ lần đó, ba người đã sớm kết bạn.

"Không được!" Địch Hạo kiên quyết không đồng ý, nực cười, nếu kêu Tần Hiểu theo, vậy Tần Chí khẳng định cũng biết.

"Tại sao?" Khâu Viễn cười tủm tỉm hỏi, quả thực thuyết minh sinh động cho cái gọi là biết rõ còn hỏi.

Địch Hạo trừng mắt nhìn Khâu Viễn một cái," dù sao không được chính là không được!" Nói xong, Địch Hạo uy hiếp chỉ vào Khâu Viễn," Tôi cảnh cáo anh a, an phận một chút."

Khâu Viễn buông tay," Tôi vẫn luôn là người đứng đắn chấp hành công lí nha."

"Anh biết tôi có ý gì!"

Khâu Viễn chớp chớp mắt, cố tình giả ngốc," có ý gì a? Tôi ngốc, cậu nói rõ một chút được không?"

"Anh!... Thực là!" Địch Hạo giơ ngón tay cái với Khâu Viễn, hầm hừ nói không được nữa.

Quả nhiên, tới ngày xuất phát, Địch Hạo ôm Thất Thất tới nơi đã hẹn, nhìn trước mắt một màn, tâm lý vui vẻ đều bị một đám thảo nê mã chạy qua dập tắt," Mẹ nó......"

(Đây chính là con thảo nê mã nha:)))



Người tới rất nhiều, Tần Chí cùng Tần Hiểu quả nhiên cũng tới, nhưng đây không phải trọng điểm khiến Địch Hạo chửi thề, trọng điểm là, trước mặt cậu đỗ một chiến minibus rất lớn, so với các loại xe bus nhỏ thì có thể chứa đủ bọn họ, nhìn còn không phải chiếc xe tầm thường—— mà là xe có phòng! Rốt cuộc là phú hào nơi nào, quả thực quá hào phóng rồi!

Thất Thất vốn dĩ đang hưng phấn quan sát xe trước mặt, nghe được Địch Hạo nói như vậy, liền che miệng Địch Hạo, nghiêm túc nói," ba ba không được nói bậy."

Địch Hạo đem Thất Thất buông xuống, vỗ vỗ mông nhỏ của bé," Chu Diệu ở ka kìa, còn tìm anh chơi đi."

"Yeah." Thất Thất hoan hô một tiếng, liền muốn chạy qua, nhưng mà đột nhiên nhìn thấy Tần Chí bên cạnh Chu Diệu, vì thế liền ngừng chân, sắc mặt hồng hồng, tay nhỏ khẩn trương cầm vạt áo.

Tần Chí thấy thế, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi đến bên người Thất Thất ngồi xổm xuống, hôn trán Thất Thất," bảo bối, con phải tin rằng, chú đã bỏ lỡ Thất Thất và ba con 5 năm, nếu hiện tại con chưa thích ứng được, chú có thể chờ, nhưng chú có thể tự xưng là ba ba không?"

Thất Thất nhỏ giọng nói," Nhưng mà con đã có ba ba."

Tần Chí ngẩn ra, trong lòng trong nháy mắt mất mát, hắn cũng hiểu loại chuyện này không thể nóng vội.

Nhưng là Thất Thất lập tức lại mở miệng nói," Nếu kêu như vậy, không phải trùng với ba ba con sao, đến lúc đó phân không rõ là ai với ai."

Tần Chí trong mắt hiện lên mừng như điên, ngay sau đó trấn định nói," Vậy con kêu chú là cha được không?"

Thất Thất hốc mắt đột nhiên đỏ, nhấp cái miệng nhỏ nói không ra lời.

Tần Chí cũng cảm giác hốc mắt ê ẩm, hắn thở dài một tiếng, ôm Thất Thất," từ giờ trở đi, đại ba ba sẽ thực nỗ lực thực nỗ lực bồi thường Thất THất 5 năm đã không có ba ở bên."

"Ân." Thất Thất muộn thanh đáp.

Sau khi hai cha con ôm ấp thật lâu, Tần Chí hôn khuôn mặt nhỏ của Thất Thất, cười nói," Đi chơi với Diệu Diệu ca ca của con đi, Diệu Diệu hiện tại đã thực sự là anh trai của con rồi."

Thất Thất mặt đỏ hồng gật gật đầu, ngượng ngùng chạy ra.

Tần Chí đứng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn Thất Thất cùng Chu Diệu vui vẻ ở bên nhau.

Bành Vũ đứng ở bên cạnh Địch Hạo ngáp, cánh tay vỗ vỗ bả vai ĐỊch Hạo," ai, Thất Thất nhà chúng ta đã bị chiếm đóng, tớ cảm thấy không lâu nữa sẽ là cậu."

Địch Hạo trừng mắt nhìn Bành Vũ một cái, không nói gì, nhưng mà cảm thấy may mắn vì mình đã không giấu Thất Thất, đứa nhỏ này trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy viên mãn đi.

Tần Hiểu lẻn đến bên người Viêm Minh," oa, quầng mắt của anh thâm rất nặng đó."

Viêm Minh từ từ nhìn Tần Hiểu liếc mắt một cái," cho nên tôi mới chọn đeo kính đen, đây là cái mới nhất Địch Hạo chuẩn bị cho tôi."

Tần Hiểu:......

Khâu Viễn đi đến bên người Tần Chí," uy, sao cậu không nói sớm đã chuẩn bị xe, chúng tớ tự lái xe tới thì làm sao bây giờ?"

Tần Chí nhướng mày," Cậu cũng không nói sớm với tớ, tớ hôm qua mới chuẩn bị."

"Cậu phải cảm ơn tớ nói cho cậu chứ, còn ghét bỏ thời gian sớm muộn gì." Khâu Viễn bĩu môi nói.

Tần Chí cười một chút," yên tâm đi, tớ đã gọi người trông xe của các cậu rồi, khi trở về có thể trực tiếp lái xe về nhà, như vậy được rồi đi."

"Oa." Khâu Viễn giơ ngón cái với Tần Chí," Cậu thật sự vì theo đuổi một người mà rất chịu chi tiền nha."

Tần Chí nhìn cách đó không xa Địch Hạo đang đấu võ mồm với Bành Vũ, ánh mắt ôn nhu," Em ấy đáng giá."

Khâu Viễn xoa xoa cánh tay, vừa định trêu chọc một chút, đột nhiên thấy đối diện đi tới hai người," ai? Hai người đó là ai a, bọn họ giống như đi tìm Địch Hạo."

Lúc này, không chỉ có Khâu Viễn chú ý tới, mọi người cũng đều chú ý đến hai người họ, thật sự là hai người kia khí tràng quá mạnh. Hai người này là ai a, chính là tiểu nam hài và nam nhân mặc hắc y đã cứu Thất Thất thu tiểu quỷ.

Thất Thất hiển nhiên cũng chú ý tới, vì thế lập tức chạy đến bên người Địch Hạo, nói thân phận của hai người họ.

Lúc này, hắc y nam nhân đã mang theo tiểu nam hài đi tới trước mặt Địch Hạo, Tần Chí đám người cũng vây quanh lại đây.

Nhìn đến nhiều người như vậy vây quanh mình, hắc y nam nhân cũng chỉ là khẽ cười một chút, sau đó nhìn về phía Địch Hạo," Lúc trước giúp con cậu một ân tình, nói là về sau cậu sẽ đáp tạ, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có chuyện cần phiền cậu rồi."

Địch Hạo nhíu mày," Anh là ai?"

"Nga, tôi quên mất cậu không quen tôi." Hắc y nam nhân sờ sờ mũi," Tôi tên Phong U, đây là thiếu chủ nhà tôi, Tiêu Diễn, về sau phiền cậu chiếu cố nhiều hơn, Địch Hạo."

Địch Hạo nhìn thoáng qua Tiêu Diễn, sau đó hỏi," Anh quen tôi? Còn kêu tôi... trông trẻ con?"

Phong U cười hì hì gật đầu," hiện tại không phải quen rồi sao, tôi tin rằng chúng ta về sau sẽ còn hợp tác nhiều với nhau, hơn nữa, trước đó tôi cũng đã giúp con cậu, tin rằng cậu sẽ không phải có ân không báo đi?"

Địch Hạo trừu trừu khóe miệng,"... Tôi cảm thấy anh vẫn chưa nói sự thật."

"Khụ khụ." Phong U nói sang chuyện khác,"Tôi muốn đi núi Côn Luân xử lý một số chuyện, sự tình khẩn cấp, không thể mang theo thiếu chủ, cho nên còn mong cậu có thể hỗ trợ chăm sóc một chút, đương nhiên, chi phí của thiếu chủ, tôi sẽ gửi cho Địch tiên sinh."

Địch Hạo vừa lòng gật gật đầu," vậy được rồi, dù sao thêm một đứa trẻ cũng không có gì."

Nhưng thật ra Tần Chí cau mày nhìn về phía Phong U —— hắn ta tại sao lại biết dùng tiền tài để thuyết phục Địch Hạo? Giống như hắn rất hiểu Địch Hạo.

Lúc này, cũng không biết có phải cảm nhận được tầm mắt của Tần CHí hay không, Phong U ý vị thâm trầm nhìn Tần Chí liếc mắt một cái.

"Tôi phải đi rồi." Phong U thu hồi tầm mắt mở miệng nói, nhìn Tiêu Diễn," thiếu chủ, cậu phải ngoan ngoãn, chờ tôi trở lại nga."

Tiêu Diễn nhíu nhíu mi, sau một lúc lâu, im lặng không lên tiếng gật gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện