Tần Chí nhìn về phía người nhà của hắn, trịnh trọng giới thiệu Địch Hạo và Thất Thất. Tiếp đó, Thất Thất bị Chu mẫu đưa sang một bên làm quen, Chu Diệu gắt gao đi theo sau Thất Thất, theo dõi chặt chẽ.
Địch Hạo nhìn Thất Thất cười ha hả cùng mọi người nói chuyện, trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng —— trong lòng cậu biết rõ bọn họ đều là người nhà của THất Thất, mà bởi vì cậu, khiến cho Thất Thất và bọn họ không được đoàn tụ. THất Thất từ nhỏ đã chỉ có mình cậu ở bên cạnh, cảm nhận được quá ít sự ấm áp của tình thân, Địch Hạo có chút do dự —— cậu có nên nói thân thế của Thất Thất? Nhưng mà phải nói thế nào? Ai sẽ tin cậu là nam nhân lại có thể sinh con?.
Tiệc mừng thọ người tới chúc mừng rất nhiều, Tần gia lão gia cũng làm dáng một chút, lên đài cảm tạ, sau đó tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
Tần gia lão gia tuy là thọ nhân, nhưng là người lớn tuổi, ủy quyền cho hậu bối của mình, nên không có bất cứ ai tới quấy rầy, Tần Nghiêu Thiểm cùng Tần Chí lại chật vật tiếp khách khứa, thậm chí cả Tần Hiểu cũng có người tới bắt chuyện nói chuyện phiếm.
Tiễn đi một toán người, Tần Chí âm thầm thở phào, quay đầu tìm Địch Hạo, vừa rồi Địch Hạo thấy bên cạnh hắn nhiều người, không biết đã đi nơi nào. Tần Chí nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Địch Hạo liền bật cười —— bởi vì Địch Hạo đang chuẩn bị chiến đấu với đám đồ ăn, ánh mắt đều chuyên chú đặt trên đó, trong miệng cũng không ngừng nhai, nói như thế nào nhỉ, chính là rất đáng yêu.
Tần Chí vừa định đi qua thì bị một thân ảnh duyên dáng ngăn lại.
Lương Vận Thơ vươn tay, rất là phong tình vuốt vuốt tóc, ôn nhu khéo léo cười," Tần tiên sinh, đã lâu không gặp"
Tần Chí nhíu nhíu mày, lãnh đạm" ân" một tiếng, liền muốn vòng qua Lương Vận Thơ để đi.
Lương Vận Thơ bước chân hơi chuyển, che ở phía trước Tần Chí," Tần tiên sinh, lâu như vậy không gặp, chúng ta tâm sự đi, lần trước không thể cùng Tần tiên sinh hợp tác, tôi thật sự rất tiếc."
Ánh mắt Tần Chí đặt trên người Địch Hạo, phát hiện Địch Hạo cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía bên này, vì thế tâm tư vừa động, vốn dĩ muốn cự tuyệt liền ngừng lại, Tần Chí mắt lạnh nhìn Lương Vận Thơ, bình đạm mở miệng hỏi,"Cô muốn nói chuyện gì?"
Lương Vận Thơ ánh mắt sáng ngời, liền bắt đầu cùng Tần Chí tán chuyện. Tần Chí thất thần ứng phó, thâm tâm đều đặt trên người Địch Hạo.
Địch Hạo vốn dĩ thấy Thất Thất được đám người Chu mẫu chăm sóc, nhưng toàn là phụ nữ, chính mình cũng không thuận tiện để qua đó, hơn nữa bên cạnh Tần Chí đều là người, cho nên liền rời đi, mới phát hiện đồ ăn chuẩn bị trong tiệc mừng thọ thực sự quá tinh xảo, không ăn chắc chắn rất uổng, dù sao cậu cũng đói bụng, hơn nữa tâm tư phiền muộn, vừa rồi cũng gặp một số chuyện kinh hách, dùng đồ ăn xoa dịu cũng không tồi. Vì thế liền bắt đầu nhấm nháp mỹ thực, vừa nhấm nháp mỹ thực, Địch Hạo vừa ngẩng đầu nhìn về bốn phía, đột nhiên phát hiện Tần Chí cùng một nữ nhân đang nói chuyện với nhau, Địch Hạo dừng một chút, nheo lại đôi mắt nhìn kỹ, nguyên lai là Lương tiểu thư đã gặp qua một lần.
Nhìn Lương tiểu thư cười sung sướng đứng ở bên cạnh Tần Chí, hơn nữa hai người tựa hồ nói chuyện khá tốt, Địch Hạo không hề nghĩ ngợi liền hừ lên tiếng, trong lòng cảm thấy càng thêm phiền muộn, tựa hồ ăn mỹ thực nào cũng đều không thể bình phục tâm tình.
Địch Hạo cắn nĩa, buồn bực nhìn về phía Tần Chí, chính cậu cũng không phát hiện ánh mắt mình có bao nhiêu chuyên chú. Lúc này, Địch Hạo đột nhiên nhíu mày, buông nĩa, nhìn kỹ về phía nơi đó, dường như chú ý tới cái gì, mà cùng lúc đó, Tần Chí cũng hơi hơi nhíu mày, hắn nhìn đôi nam nữ đang dắt một đứa trẻ hướng về phía mình, xác thực nói, ánh mắt Tần Chí là đặt trên người đứa trẻ nữ nhân kia đang dắt tới —— phía sau đứa bé trai ấy lại có một đứa nhỏ đang bò theo, chỉ là làn da xanh trắng, vừa thấy liền biết không phải trẻ con bình thường, hơn nữa mọi người chung quanh dường như không chú ý tới, Tần Chí tin tưởng, hắn thấy được không phải thứ bình thường. Tần Chí ngẩng đầu, phát hiện nữ nhân đang hướng mình đi tới, lại là nữ nhân lúc trước hắn gặp trong bệnh viện khi đón Diệu Diệu.
Địch Hạo đương nhiên cũng chú ý tới chuyện này, khi cậu đang suy nghĩ, ống quần bị người kéo lại, Địch Hạo cúi đầu, phát hiện là Thất Thất không biết đã tới lúc nào.
Thất Thất ngửa đầu nhìn Địch Hạo, nhỏ giọng nói," ba ba, tiểu ca ca đang đi tới chỗ thúc thúc bên kia chính là tiểu ca ca lần trước ở bệnh viện."
Địch Hạo gật gật đầu," ba ba biết."
"Chính là rất kỳ quái nga." Thất Thất gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc khó hiểu nói.
Địch Hạo nhướng mày," Sao kỳ quái?"
Thất Thất sờ sờ cằm: " Đứa trẻ bò phía sau tiểu ca ca không phải là đứa trẻ lần trước con thấy."
"Ân?" Địch Hạo kinh ngạc ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua đứa nhỏ phía sau bé trai kia, nhịn không được hỏi," Ý con là đứa nhỏ phía sau đã bị thay đổi?"
Thất Thất gật gật đầu," đúng vậy, lần trước Thất Thất nhìn thấy rõ ràng là bé gái, nhưng lần này theo sau tiểu ca ca lại là bé trai nha. Có chim nhỏ ~" (:v)
Địch Hạo vô ngữ vỗ vỗ đầu Thất Thất," Về sau con đừng chú ý tới những thứ như thế nữa." Đột nhiên Địch Hạo sững người lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
"Nga." Thất Thất chớp chớp mắt, lôi kéo Địch Hạo," ba ba, tiểu ca ca nhìn rất tốt a?"
"Cái gì?" Địch Hạo phục hồi tinh thần lại, cảm thấy vừa rồi chính mình suy nghĩ tám chín phần mười là sự thật, nhưng mà còn cần xác minh một chút.
"Chính là... Lần trước bác sĩ rõ ràng cùng thầy Ôn nói, tiểu ca ca rất nguy hiểm, nhưng mà mới qua có mấy ngày, nhìn thân thể của tiểu ca ca có vẻ rất tốt nha, bác sĩ kia là lang băm sao?"
"Ngô... Thật sự kỳ quái." Địch Hạo nhìn kỹ cậu bé đó, phát hiện quả thực sắc mặt hồng nhuận, căn bản không giống thân thể không tốt.
Lúc Thất Thất đang nói chuyện với Địch Hạo, đôi nam nữ mang theo đứa bé trai cũng tới bên cạnh Tần Chí.
Nam nhân thoạt nhìn có chút tuỳ tiện, nhưng nữ nhân bên người hắn lại tương đối ổn trọng.
Lương Vận Thơ nhìn hai người mang theo con lại đây, cảm thấy bị quấy rầy.
Nam nhân đi đến bên người Lương Vận Thơ, mở miệng cười nói," nha, em họ, vị này chính là Tần tiên sinh trước đó đã nói chuyện hợp tác đi."
Lương Vận Thơ cười cười, chỉ gật gật đầu, không có nói chuyện, nam nhân lại một chút cũng không để ý, mà là chuyển hướng nhìn Tần Chí, vươn tay tự giới thiệu nói," Tần tiên sinh, chào anh, tôi là Lương Vũ."
Tần Chí bắt hờ tay Lương Vũ, gật đầu một cái.
Lương Vũ cười ha hả," Nghe vợ của tôi nói, cô ấy ở bệnh viện từng gặp qua Tần tiên sinh, hỏi qua mới biết được, thì ra đứa con trai này của tôi lại học chung nhà trẻ với cháu của Tần tiên sinh, ha ha, thật đúng là cảm ơn cháu của Tần tiên sinh đã kịp lúc đưa con trai tôi vào bệnh viện, hôm nào tôi mời Tần tiên sinh một bữa cơm đi."
Tần Chí nhàn nhạt nói," Cháu tôi chỉ giúp được con anh chút ít, đều nhờ vào Ôn lão sư, hơn nữa người phát hiện ra con trai anh gặp chuyện cũng không phải cháu tôi, Lương tiên sinh thật sự không cần cảm tạ tôi."
Lương Vũ còn muốn nói nữa, nữ nhân bên cạnh liền kéo tay áo hắn, Lương Vũ tạm dừng một chút, cười cười, sau đó nói," nga, như vậy a, tôi cũng muốn cám ơn những người khác, nhưng mà không thể phủ nhận cháu trai của Tần tiên sinh đã giúp đỡ con tôi." Nói xong, Lương Vũ kéo cánh tay của con mình, đáng tiếc nói," Đợi hôm nào nhất định sẽ kêu nó đi cảm ơn đứa trẻ kia và Ôn lão sư, nhưng mà hiện tại vừa vặn, không biết cháu trai Tần tiên sinh ở nơi nào, tôi kêu nó đi cảm ơn trước."
Tần Chí mịt mờ nhìn thoáng qua tiểu quỷ phía sau đứa bé trai, vừa định cự tuyệt, liền nghe được phía sau truyền đến thanh âm Địch Hạo," Vừa vặn, con tôi là đứa trẻ đã cứu con trai anh, đang chơi cùng cháu trai của anh ấy, nếu anh muốn cảm tạ, liền qua bên kia đi." Địch Hạo đứng ở bên người Tần Chí, chỉ chỉ phía sau, nơi đó có hai tiểu hài tử đang chọn điểm tâm trên bàn.
Lương Vũ khóe miệng giật giật, nói không khách khí như vậy lại không có biện pháp phản bác, chỉ có thể gật gật đầu, kêu con của hắn Lương Tiếu đi qua.
Tần Chí nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái —— em xác định để cho đứa trẻ này đi qua? Địch Hạo cũng không biết Tần Chí có thể nhìn thấy tiểu quỷ phía sau, cho nên có chút kỳ quái nhìn Tần Chí —— tại sao lại không thể?
Lương Vận Thơ nhìn Địch Hạo tới đây, liền có chút không vui, nhưng mà vừa rồi nghe được Địch Hạo nói như vậy, Lương Vận Thơ xoay chuyển đôi mắt, đột nhiên mở miệng nói," vị tiên sinh này, đứa bé đã cứu cháu trai tôi là con anh? Vậy thật sự cảm ơn con của anh."
Địch Hạo nhìn Lương Vận Thơ liếc mắt một cái, gật gật đầu, không nói chuyện.
Lương Vận Thơ trong mắt hiện lên không vui, hơi lúng túng lướt qua, ngay sau đó tiếp tục nói," Con của Địch tiên sinh thực đáng yêu, nói vậy vợ của anh nhất định là đại mỹ nữ đi, sao hôm nay anh lại tới đây một mình?"
Tần Chí ánh mắt trầm xuống, nhìn thoáng qua Lương Vận Thơ.
Địch Hạo nhưng thật ra không có nghĩ nhiều, bất quá nghe thấy Lương Vận Thơ nói, nghĩ đến đại mỹ nhân, trong đầu đột nhiên hiện ra mặt Tần Chí, thực đối lập, Địch Hạo phụt một tiếng bật cười —— cảm giác thực sự rất quỷ dị...
Lương Vận Thơ còn muốn mở miệng hỏi, bất quá lúc này Tần Chí đột nhiên mở miệng," Lương tiểu thư, chúng tôi còn có việc, liền không tiện tiếp chuyện." Nói xong, liền mang theo Địch Hạo đi rồi, Lương Vận Thơ nhìn bóng dáng hai người, còn có đôi tay đang giao nhau, rất không cam lòng cắn môi.
Địch Hạo không thể hiểu được nhìn Tần Chí mặt âm trầm mang theo cậu đi đến góc, sau đó một câu cũng không nói, không khỏi nhướng mày," ANh làm gì? Không nói lời nào kéo tôi đi làm gì."
Tần Chí ánh mắt trầm xuống nhìn Địch Hạo, thấp giọng nói," Hạo Hạo, anh chưa từng hỏi em mẹ đẻ của Thất Thất là ai, hiện tại anh cũng không muốn hỏi, trước đây trong cuộc sống của em anh không thể xuất hiện, anh rất khổ sở vì điều đó, cũng hối hận buổi sáng 5 năm trước anh đã rời đi, trước kia trong cuộc sống của em không có anh, nhưng về sau, anh muốn nói với em, mặc kệ cô gái ấy là ai, đang ở nơi nào, em chỉ có thể là của anh, cả Thất Thất cũng chỉ có thể là con của anh."
Địch Hạo nhìn Tần Chí chằm chằm, sau một lúc lâu nỉ non nói," Anh thật đúng là bá đạo, dựa vào cái gì..." Ngay sau đó ở trong lòng thầm nói —— mẹ của Thất Thất còn không phải là anh sao, lại còn tự mình ăn dấm chua, nhưng mà nghĩ một chút, Địch Hạo cũng không tính sẽ giải thích rõ ràng với Tần Chí, bây giờ nhìn bộ dáng này của hắn, Địch Hạo còn rất sảng khoái.
Tần Chí cầm tay Địch Hạo," Anh chỉ biết, người anh muốn anh phải giữ chặt trong tay, bằng không anh sẽ hối hận cả đời."
Địch Hạo nhướng mày nhìn về phía Tần Chí," cho nên nếu anh muốn, anh liền không bàn đến ý nguyện của người khác sao?"
Tần Chí lắc đầu," Hạo Hạo, anh sẽ không cưỡng bách em." Ngay sau đó cúi đầu tiến đến bên tai Địch Hạo, âm thanh trầm thấp vang lên," Nhưng anh tin rằng, em sẽ ở bên anh thôi, giác ngộ đi." Nói xong, Tần Chí há mồm, khẽ cắn nhẹ vào lỗ tai Địch Hạo, Địch Hạo liền lập tức lui về phía sau một bước, che lại lỗ tai trừng Tần Chí.
Tần Chí nở nụ cười, trong mắt hiện lên sung sướng.
Lại nói Lương Vũ mang theo con mình đi tìm CHu Diệu và Thất Thất, Thất Thất đã sớm cảm giác được hơi thở của tiểu quỷ, cho nên biết Lương Vũ đang mang con mình lại đây, giữ chặt cánh tay Chu Diệu, Thất Thất vừa định mở miệng nói chuyện, liền thấy tiểu quỷ phía sau vốn dĩ an tĩnh, ngay sau đó đột nhiên hướng về một phía bắt đầu nổi điên, Thất Thất tò mò nhìn theo hướng của tiểu quỷ, tức khắc kinh ngạc há to miệng.
Chu Diệu nghi hoặc cũng nhìn theo ánh mắt của Thất Thất, Chu Diệu phát hiện đứng đó là một đứa bé trai rất bắt mắt, tại sao ư? Bởi vì đứa bé trai ấy thoạt nhìn không lớn, nhưng là khí thế kinh người, đứng ở nơi đó tuyệt đối sẽ khó khiến người bỏ qua.
Địch Hạo nhìn Thất Thất cười ha hả cùng mọi người nói chuyện, trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng —— trong lòng cậu biết rõ bọn họ đều là người nhà của THất Thất, mà bởi vì cậu, khiến cho Thất Thất và bọn họ không được đoàn tụ. THất Thất từ nhỏ đã chỉ có mình cậu ở bên cạnh, cảm nhận được quá ít sự ấm áp của tình thân, Địch Hạo có chút do dự —— cậu có nên nói thân thế của Thất Thất? Nhưng mà phải nói thế nào? Ai sẽ tin cậu là nam nhân lại có thể sinh con?.
Tiệc mừng thọ người tới chúc mừng rất nhiều, Tần gia lão gia cũng làm dáng một chút, lên đài cảm tạ, sau đó tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
Tần gia lão gia tuy là thọ nhân, nhưng là người lớn tuổi, ủy quyền cho hậu bối của mình, nên không có bất cứ ai tới quấy rầy, Tần Nghiêu Thiểm cùng Tần Chí lại chật vật tiếp khách khứa, thậm chí cả Tần Hiểu cũng có người tới bắt chuyện nói chuyện phiếm.
Tiễn đi một toán người, Tần Chí âm thầm thở phào, quay đầu tìm Địch Hạo, vừa rồi Địch Hạo thấy bên cạnh hắn nhiều người, không biết đã đi nơi nào. Tần Chí nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Địch Hạo liền bật cười —— bởi vì Địch Hạo đang chuẩn bị chiến đấu với đám đồ ăn, ánh mắt đều chuyên chú đặt trên đó, trong miệng cũng không ngừng nhai, nói như thế nào nhỉ, chính là rất đáng yêu.
Tần Chí vừa định đi qua thì bị một thân ảnh duyên dáng ngăn lại.
Lương Vận Thơ vươn tay, rất là phong tình vuốt vuốt tóc, ôn nhu khéo léo cười," Tần tiên sinh, đã lâu không gặp"
Tần Chí nhíu nhíu mày, lãnh đạm" ân" một tiếng, liền muốn vòng qua Lương Vận Thơ để đi.
Lương Vận Thơ bước chân hơi chuyển, che ở phía trước Tần Chí," Tần tiên sinh, lâu như vậy không gặp, chúng ta tâm sự đi, lần trước không thể cùng Tần tiên sinh hợp tác, tôi thật sự rất tiếc."
Ánh mắt Tần Chí đặt trên người Địch Hạo, phát hiện Địch Hạo cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía bên này, vì thế tâm tư vừa động, vốn dĩ muốn cự tuyệt liền ngừng lại, Tần Chí mắt lạnh nhìn Lương Vận Thơ, bình đạm mở miệng hỏi,"Cô muốn nói chuyện gì?"
Lương Vận Thơ ánh mắt sáng ngời, liền bắt đầu cùng Tần Chí tán chuyện. Tần Chí thất thần ứng phó, thâm tâm đều đặt trên người Địch Hạo.
Địch Hạo vốn dĩ thấy Thất Thất được đám người Chu mẫu chăm sóc, nhưng toàn là phụ nữ, chính mình cũng không thuận tiện để qua đó, hơn nữa bên cạnh Tần Chí đều là người, cho nên liền rời đi, mới phát hiện đồ ăn chuẩn bị trong tiệc mừng thọ thực sự quá tinh xảo, không ăn chắc chắn rất uổng, dù sao cậu cũng đói bụng, hơn nữa tâm tư phiền muộn, vừa rồi cũng gặp một số chuyện kinh hách, dùng đồ ăn xoa dịu cũng không tồi. Vì thế liền bắt đầu nhấm nháp mỹ thực, vừa nhấm nháp mỹ thực, Địch Hạo vừa ngẩng đầu nhìn về bốn phía, đột nhiên phát hiện Tần Chí cùng một nữ nhân đang nói chuyện với nhau, Địch Hạo dừng một chút, nheo lại đôi mắt nhìn kỹ, nguyên lai là Lương tiểu thư đã gặp qua một lần.
Nhìn Lương tiểu thư cười sung sướng đứng ở bên cạnh Tần Chí, hơn nữa hai người tựa hồ nói chuyện khá tốt, Địch Hạo không hề nghĩ ngợi liền hừ lên tiếng, trong lòng cảm thấy càng thêm phiền muộn, tựa hồ ăn mỹ thực nào cũng đều không thể bình phục tâm tình.
Địch Hạo cắn nĩa, buồn bực nhìn về phía Tần Chí, chính cậu cũng không phát hiện ánh mắt mình có bao nhiêu chuyên chú. Lúc này, Địch Hạo đột nhiên nhíu mày, buông nĩa, nhìn kỹ về phía nơi đó, dường như chú ý tới cái gì, mà cùng lúc đó, Tần Chí cũng hơi hơi nhíu mày, hắn nhìn đôi nam nữ đang dắt một đứa trẻ hướng về phía mình, xác thực nói, ánh mắt Tần Chí là đặt trên người đứa trẻ nữ nhân kia đang dắt tới —— phía sau đứa bé trai ấy lại có một đứa nhỏ đang bò theo, chỉ là làn da xanh trắng, vừa thấy liền biết không phải trẻ con bình thường, hơn nữa mọi người chung quanh dường như không chú ý tới, Tần Chí tin tưởng, hắn thấy được không phải thứ bình thường. Tần Chí ngẩng đầu, phát hiện nữ nhân đang hướng mình đi tới, lại là nữ nhân lúc trước hắn gặp trong bệnh viện khi đón Diệu Diệu.
Địch Hạo đương nhiên cũng chú ý tới chuyện này, khi cậu đang suy nghĩ, ống quần bị người kéo lại, Địch Hạo cúi đầu, phát hiện là Thất Thất không biết đã tới lúc nào.
Thất Thất ngửa đầu nhìn Địch Hạo, nhỏ giọng nói," ba ba, tiểu ca ca đang đi tới chỗ thúc thúc bên kia chính là tiểu ca ca lần trước ở bệnh viện."
Địch Hạo gật gật đầu," ba ba biết."
"Chính là rất kỳ quái nga." Thất Thất gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc khó hiểu nói.
Địch Hạo nhướng mày," Sao kỳ quái?"
Thất Thất sờ sờ cằm: " Đứa trẻ bò phía sau tiểu ca ca không phải là đứa trẻ lần trước con thấy."
"Ân?" Địch Hạo kinh ngạc ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua đứa nhỏ phía sau bé trai kia, nhịn không được hỏi," Ý con là đứa nhỏ phía sau đã bị thay đổi?"
Thất Thất gật gật đầu," đúng vậy, lần trước Thất Thất nhìn thấy rõ ràng là bé gái, nhưng lần này theo sau tiểu ca ca lại là bé trai nha. Có chim nhỏ ~" (:v)
Địch Hạo vô ngữ vỗ vỗ đầu Thất Thất," Về sau con đừng chú ý tới những thứ như thế nữa." Đột nhiên Địch Hạo sững người lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
"Nga." Thất Thất chớp chớp mắt, lôi kéo Địch Hạo," ba ba, tiểu ca ca nhìn rất tốt a?"
"Cái gì?" Địch Hạo phục hồi tinh thần lại, cảm thấy vừa rồi chính mình suy nghĩ tám chín phần mười là sự thật, nhưng mà còn cần xác minh một chút.
"Chính là... Lần trước bác sĩ rõ ràng cùng thầy Ôn nói, tiểu ca ca rất nguy hiểm, nhưng mà mới qua có mấy ngày, nhìn thân thể của tiểu ca ca có vẻ rất tốt nha, bác sĩ kia là lang băm sao?"
"Ngô... Thật sự kỳ quái." Địch Hạo nhìn kỹ cậu bé đó, phát hiện quả thực sắc mặt hồng nhuận, căn bản không giống thân thể không tốt.
Lúc Thất Thất đang nói chuyện với Địch Hạo, đôi nam nữ mang theo đứa bé trai cũng tới bên cạnh Tần Chí.
Nam nhân thoạt nhìn có chút tuỳ tiện, nhưng nữ nhân bên người hắn lại tương đối ổn trọng.
Lương Vận Thơ nhìn hai người mang theo con lại đây, cảm thấy bị quấy rầy.
Nam nhân đi đến bên người Lương Vận Thơ, mở miệng cười nói," nha, em họ, vị này chính là Tần tiên sinh trước đó đã nói chuyện hợp tác đi."
Lương Vận Thơ cười cười, chỉ gật gật đầu, không có nói chuyện, nam nhân lại một chút cũng không để ý, mà là chuyển hướng nhìn Tần Chí, vươn tay tự giới thiệu nói," Tần tiên sinh, chào anh, tôi là Lương Vũ."
Tần Chí bắt hờ tay Lương Vũ, gật đầu một cái.
Lương Vũ cười ha hả," Nghe vợ của tôi nói, cô ấy ở bệnh viện từng gặp qua Tần tiên sinh, hỏi qua mới biết được, thì ra đứa con trai này của tôi lại học chung nhà trẻ với cháu của Tần tiên sinh, ha ha, thật đúng là cảm ơn cháu của Tần tiên sinh đã kịp lúc đưa con trai tôi vào bệnh viện, hôm nào tôi mời Tần tiên sinh một bữa cơm đi."
Tần Chí nhàn nhạt nói," Cháu tôi chỉ giúp được con anh chút ít, đều nhờ vào Ôn lão sư, hơn nữa người phát hiện ra con trai anh gặp chuyện cũng không phải cháu tôi, Lương tiên sinh thật sự không cần cảm tạ tôi."
Lương Vũ còn muốn nói nữa, nữ nhân bên cạnh liền kéo tay áo hắn, Lương Vũ tạm dừng một chút, cười cười, sau đó nói," nga, như vậy a, tôi cũng muốn cám ơn những người khác, nhưng mà không thể phủ nhận cháu trai của Tần tiên sinh đã giúp đỡ con tôi." Nói xong, Lương Vũ kéo cánh tay của con mình, đáng tiếc nói," Đợi hôm nào nhất định sẽ kêu nó đi cảm ơn đứa trẻ kia và Ôn lão sư, nhưng mà hiện tại vừa vặn, không biết cháu trai Tần tiên sinh ở nơi nào, tôi kêu nó đi cảm ơn trước."
Tần Chí mịt mờ nhìn thoáng qua tiểu quỷ phía sau đứa bé trai, vừa định cự tuyệt, liền nghe được phía sau truyền đến thanh âm Địch Hạo," Vừa vặn, con tôi là đứa trẻ đã cứu con trai anh, đang chơi cùng cháu trai của anh ấy, nếu anh muốn cảm tạ, liền qua bên kia đi." Địch Hạo đứng ở bên người Tần Chí, chỉ chỉ phía sau, nơi đó có hai tiểu hài tử đang chọn điểm tâm trên bàn.
Lương Vũ khóe miệng giật giật, nói không khách khí như vậy lại không có biện pháp phản bác, chỉ có thể gật gật đầu, kêu con của hắn Lương Tiếu đi qua.
Tần Chí nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái —— em xác định để cho đứa trẻ này đi qua? Địch Hạo cũng không biết Tần Chí có thể nhìn thấy tiểu quỷ phía sau, cho nên có chút kỳ quái nhìn Tần Chí —— tại sao lại không thể?
Lương Vận Thơ nhìn Địch Hạo tới đây, liền có chút không vui, nhưng mà vừa rồi nghe được Địch Hạo nói như vậy, Lương Vận Thơ xoay chuyển đôi mắt, đột nhiên mở miệng nói," vị tiên sinh này, đứa bé đã cứu cháu trai tôi là con anh? Vậy thật sự cảm ơn con của anh."
Địch Hạo nhìn Lương Vận Thơ liếc mắt một cái, gật gật đầu, không nói chuyện.
Lương Vận Thơ trong mắt hiện lên không vui, hơi lúng túng lướt qua, ngay sau đó tiếp tục nói," Con của Địch tiên sinh thực đáng yêu, nói vậy vợ của anh nhất định là đại mỹ nữ đi, sao hôm nay anh lại tới đây một mình?"
Tần Chí ánh mắt trầm xuống, nhìn thoáng qua Lương Vận Thơ.
Địch Hạo nhưng thật ra không có nghĩ nhiều, bất quá nghe thấy Lương Vận Thơ nói, nghĩ đến đại mỹ nhân, trong đầu đột nhiên hiện ra mặt Tần Chí, thực đối lập, Địch Hạo phụt một tiếng bật cười —— cảm giác thực sự rất quỷ dị...
Lương Vận Thơ còn muốn mở miệng hỏi, bất quá lúc này Tần Chí đột nhiên mở miệng," Lương tiểu thư, chúng tôi còn có việc, liền không tiện tiếp chuyện." Nói xong, liền mang theo Địch Hạo đi rồi, Lương Vận Thơ nhìn bóng dáng hai người, còn có đôi tay đang giao nhau, rất không cam lòng cắn môi.
Địch Hạo không thể hiểu được nhìn Tần Chí mặt âm trầm mang theo cậu đi đến góc, sau đó một câu cũng không nói, không khỏi nhướng mày," ANh làm gì? Không nói lời nào kéo tôi đi làm gì."
Tần Chí ánh mắt trầm xuống nhìn Địch Hạo, thấp giọng nói," Hạo Hạo, anh chưa từng hỏi em mẹ đẻ của Thất Thất là ai, hiện tại anh cũng không muốn hỏi, trước đây trong cuộc sống của em anh không thể xuất hiện, anh rất khổ sở vì điều đó, cũng hối hận buổi sáng 5 năm trước anh đã rời đi, trước kia trong cuộc sống của em không có anh, nhưng về sau, anh muốn nói với em, mặc kệ cô gái ấy là ai, đang ở nơi nào, em chỉ có thể là của anh, cả Thất Thất cũng chỉ có thể là con của anh."
Địch Hạo nhìn Tần Chí chằm chằm, sau một lúc lâu nỉ non nói," Anh thật đúng là bá đạo, dựa vào cái gì..." Ngay sau đó ở trong lòng thầm nói —— mẹ của Thất Thất còn không phải là anh sao, lại còn tự mình ăn dấm chua, nhưng mà nghĩ một chút, Địch Hạo cũng không tính sẽ giải thích rõ ràng với Tần Chí, bây giờ nhìn bộ dáng này của hắn, Địch Hạo còn rất sảng khoái.
Tần Chí cầm tay Địch Hạo," Anh chỉ biết, người anh muốn anh phải giữ chặt trong tay, bằng không anh sẽ hối hận cả đời."
Địch Hạo nhướng mày nhìn về phía Tần Chí," cho nên nếu anh muốn, anh liền không bàn đến ý nguyện của người khác sao?"
Tần Chí lắc đầu," Hạo Hạo, anh sẽ không cưỡng bách em." Ngay sau đó cúi đầu tiến đến bên tai Địch Hạo, âm thanh trầm thấp vang lên," Nhưng anh tin rằng, em sẽ ở bên anh thôi, giác ngộ đi." Nói xong, Tần Chí há mồm, khẽ cắn nhẹ vào lỗ tai Địch Hạo, Địch Hạo liền lập tức lui về phía sau một bước, che lại lỗ tai trừng Tần Chí.
Tần Chí nở nụ cười, trong mắt hiện lên sung sướng.
Lại nói Lương Vũ mang theo con mình đi tìm CHu Diệu và Thất Thất, Thất Thất đã sớm cảm giác được hơi thở của tiểu quỷ, cho nên biết Lương Vũ đang mang con mình lại đây, giữ chặt cánh tay Chu Diệu, Thất Thất vừa định mở miệng nói chuyện, liền thấy tiểu quỷ phía sau vốn dĩ an tĩnh, ngay sau đó đột nhiên hướng về một phía bắt đầu nổi điên, Thất Thất tò mò nhìn theo hướng của tiểu quỷ, tức khắc kinh ngạc há to miệng.
Chu Diệu nghi hoặc cũng nhìn theo ánh mắt của Thất Thất, Chu Diệu phát hiện đứng đó là một đứa bé trai rất bắt mắt, tại sao ư? Bởi vì đứa bé trai ấy thoạt nhìn không lớn, nhưng là khí thế kinh người, đứng ở nơi đó tuyệt đối sẽ khó khiến người bỏ qua.
Danh sách chương