"Cái gì?" Trĩ Dương há to mồm, biểu cảm kinh ngạc.



"Cứ quyết như vậy đi." Trương Kỳ Phong giải quyết dứt khoát, không cho Trĩ Dương phản bác: "Ăn cơm xong đệ sẽ dẫn huynh tới khách sạn để thu dọn hành lý."



Địch Hạo sờ mũi một cái, dường như ngửi được mùi gian tình ở đây.



Cơm tối là ăn chung, sau khi ăn xong, Trương Kỳ Phong dẫn Trĩ Dương đi mất.



Cầm hành lý Trĩ Dương vẫn luôn im lặng không nói, cho đến khi đi tới nhà ở của Trương Kỳ Phong ở thủ đô, cậu ta mới lên tiếng: "Đệ mua nhà này khi nào thế?"



Trương Kỳ Phong nhìn về phía Trĩ Dương, im lặng một hồi, sau đó đáp: "Sau khi huynh rời khỏi."



Trĩ Dương nở nụ cười: "Xem huynh kìa, hỏi một câu thật ngốc."



Cửa mở, Trĩ Dương im lặng đi vào, đột nhiên phía sau có một lực kéo cậu ta lại, ép cậu ở trên cửa. Tay Trương Kỳ Phong đặt cạnh tai Trĩ Dương, vẻ mặt không rõ nhìn Trĩ Dương.



Trĩ Dương kinh ngạc nhìn Trương Kỳ Phong: ".... Làm sao vậy?"



Trương Kỳ Phong hơi cúi đầu: "Sư huynh, sau khi huynh đi, đệ mua nhà ở đây, huynh biết vì sao không?"



Con ngươi Trĩ Dương hơi co lại, chẳng lẽ có liên quan tới mình?



"Đệ muốn sau khi tìm huynh, đưa huynh vào ở, cho huynh một mái nhà."



Giọng nói trầm thấp đang vang lên bên tai, cả người Trĩ Dương chấn động, chữ nhà này khiến trong lòng cậu ta nổi lên sóng lớn, Trĩ Dương nhịn không được đưa tay níu lấy quần áo Trương Kỳ Phong, lẩm bẩm nói: Kỳ Phong, đệ..."



Trương Kỳ Phong đặt trán mình lên trán Trĩ Dương, đè nén hỏi: "Huynh biết đệ tìm huynh bao lâu rồi không? Huynh biết sau khi huynh rời khỏi đệ có tâm trạng thế nào không? Sư huynh, huynh quá nhẫn tâm, huynh phủi mông một cái liền đi, huynh từng nghĩ tới cảm nhận của đệ chưa?"



Một loạt chất vấn, làm cho Trĩ Dương hoảng hồn, cậu ta chưa từng thấy Trương Kỳ Phong như vậy, hơn nữa cách biệt mấy năm, Trương Kỳ Phong hôm nay khiến cậu ta cảm thấy có chút xa lạ, Trĩ Dương nhịn không được lui về phía sau, dù cho phía sau cậu ta đã là cánh cửa rồi.



Một tay Trương Kỳ Phong đưa xuống giữ chặt thắt lưng Trĩ Dương: "Sư huynh, huynh vẫn chưa trả lời đệ."



"Huynh.... Hunh xin lỗi." Trĩ Dương rũ mắt xuống, cũng chỉ có thể nói những lời này, cậu ta cảm thấy không khí bây giờ có chút kiềm nén, khiến người ta không nhịn được mà muốn tránh đi.



Ánh mắt Trương Kỳ Phong lóe lên một chút ánh sáng, hắn ta thấp giọng hỏi: "Vậy huynh chuẩn bị bù đắp cho đệ thế nào?"



"Hả?" Trĩ Dương mê mang nhìn về phía Trương Kỳ Phong.



Trương Kỳ Phong cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa, ngược lại hỏi: "Sư huynh, trước đây lúc huynh đi, lẽ nào không hề lưu luyến đệ sao? Mấy năm này, huynh có nhớ đệ không?"



Trĩ Dương lại cúi đầu: "Đệ, đệ buông huynh ra trước."



"Không được, huynh phải trả lời trước." Trương Kỳ Phong tiếp tục tới gần, đã sắp kề chóp mũi của Trĩ Dương.



Cho dù Trĩ Dương có ngốc, cũng mơ hồ phát hiện tình huống hiện tại có cái gì không đúng, cậu ta khước từ Trương Kỳ Phong, nhưng thái độ Trương Kỳ Phong lại cứng rắn, không hề nhúc nhích, rõ ràng muốn một đáp án.



Trĩ Dương thở dài, rốt cuộc gật đầu: "Đương nhiên là nhớ.... Ô!"



Trĩ Dương không thể tin mở to hai mắt, khuôn mặt Trương Kỳ Phong gần trong gang tấc, thấy không rõ, chỉ có đôi mắt âm trầm nhìn chòng chọc cậu, không cho cậu trốn tránh, trên môi bỗng dưng tê rần, Trương Kỳ Phong chỉ lướt qua trong chốc lát, chứ không tiếp tục thâm nhập sâu, cắn Trĩ Dương một cái rồi tách ra.



Trĩ Dương theo bản năng bịt chỗ bị cắn, vẻ mặt ngây ra.



"Đệ..."



"Đệ dẫn huynh tới phòng khách dọn dẹp một chút." Vẻ mặt Trương Kỳ Phong bình tĩnh cầm hành lý của Trĩ Dương, xoay người đi.



Trĩ Dương trợn to hai mắt, hoàn toàn không rõ bây giờ là tình huống gì.



"Sư huynh?" Trương Kỳ Phong quay đầu lại: "Còn không đi theo? Huynh đang nghĩ gì vậy?"



Hắn ta thản nhiên như mọi thứ vừa rồi đều là ảo giác của cậu ta vậy, nếu như không phải trên môi vẫn còn cảm giác hơi đau, Trĩ Dương còn tưởng rằng chuyện xảy ra mới vừa rồi tất cả đều là suy nghĩ của mình, nhưng khi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trương Kỳ Phong, cho dù Trĩ Dương có nhiều câu hỏi hơn nữa, cũng ngại hỏi ra.



Cậu ta im lặng không lên tiếng đi theo phía sau Trương Kỳ Phong, nhìn Trương Kỳ Phong sắp xếp hành lý của mình, lại đi dọn dẹp giường chiếu, sau khi mọi thứ đều quét dọn xong, Trĩ Dương nhìn Trương Kỳ Phong đi tới cửa, lúc mở cửa chuẩn bị rời đi, hắn ta quay đầu nhìn cậu.



"Sư huynh, nếu lần này huynh lại trốn đi..." Ánh mắt Trương Kỳ Phong lóe lên sự cảnh cáo: "Nơi đây đã là nhà của huynh, cho nên huynh không được vứt bỏ nhà của mình."



Trĩ Dương bị ánh mắt nóng bỏng của Trương Kỳ Phong nhìn chằm chằm, nhịn không được cúi đầu sờ tấm nệm mềm mại, trong lòng cậu không tự chủ được xẹt qua sự ấm áp, nhưng không cho Trương Kỳ Phong câu trả lời khẳng định.



Ánh mắt Trương Kỳ Phong tối sầm, mím môi một cái, cũng không ép Trĩ Dương nữa, xoay người rời đi.



Sau khi Trương Kỳ Phong rời đi, Trĩ Dương xoay người nằm lỳ ở trên giường, vùi đầu vào gối, nghĩ những chuyện vừa xảy ra.... Chuyện gì thế này....



Ngũ Thông bị thu vào trong bình trấn yêu, sau khi đưa gã ra, lúc Lâm Du trả bình trấn yêu co Trĩ Dương, Trương Kỳ Phong đang ở bên cạnh Trĩ Dương. Nhìn bình trấn yêu trong tay Trĩ Dương, ánh mắt Trương Kỳ Phong sáng rực: "Sư huynh, huynh quả nhiên đã mang nó đi."



Trước đây lúc rời đi, Trĩ Dương không mang gì cả, ngoại trừ một vật, chính là bình trấn yêu này, là đồ Trương Kỳ Phong liều mạng cướp được, tặng Trĩ Dương quà sinh nhật.



Trĩ Dương mím môi: "Thì muốn tìm thứ gì đó để bắt Ngũ Thông."



Lâm Du bất đắc dĩ nhìn bầu trời, Trĩ Dương không hiểu gì là giấu đầu hở đuôi à.



"Ngũ Thông xử lý như thế nào?" Trĩ Dương không muốn tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, vì vậy hỏi chuyện cậu ta muốn biết.



Lâm Du mở miệng nói: "Cứ bắt giữ trước, nhưng gã chắc chắn không thoát khỏi cái chết, dù sao trong tay Ngũ Thông cũng nhiều mạng người lắm."



Trĩ Dương gật đầu, cuối cùng nhịn không được thở dài, đuổi bắt Ngũ Thông nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng cũng kết thúc, trong lòng cậu ta mê mang, không biết về sau nên làm gì.



"Cậu có tính toán gì không?" Lúc này Lâm Du đột nhiên hỏi.



Trĩ Dương mê mang lắc đầu.



Trương Kỳ Phong lên tiếng: "Sư huynh, nếu như huynh vẫn không muốn trở về Trương gia, vậy thì nghỉ ngơi ở đây đi."



Trĩ Dương sửng sốt, nhớ tới ngôi nhà mà Trương Kỳ Phong đã nói hôm qua.



Lâm Du cũng gật đầu nói: "Trước đó Địch Hạo cũng đề nghị với tôi, muốn cậu ở lại phòng đặc biệt làm việc."



Trĩ Dương mở to hai mắt: "Tôi có thể ư?"



"Có cái gì không thể." Lâm Du mở miệng nói: "Cứ gia nhập vào tổ của Địch Hạo, hai người mới bên đó còn quá yếu, thêm cậu vào thì có thể giúp họ một chút."



Viên Hướng Đông và Tống Khải vô tội nằm không cũng trúng đạn....



Trĩ Dương nhịn không được gật đầu: "Nhưng trên người tôi còn có..."



"Không phải chỉ là nguyền rủa nói thật thôi sao, mọi thứ đã xong rồi, hiện tại cậu bằng lòng tìm người giải không?" Lâm Du nhìn Trĩ Dương.



Trĩ Dương ngượng ngùng cười.



Trương Kỳ Phong nhíu mày: "Sư huynh, nguyền rủa nói thật huynh vẫn chưa giải sao?"



Lâm Du mở miệng nói: "Cậu cũng không phải không biết tính cách của người này, bướng bình muốn chết." Cho nên vãn luôn dùng cách này để trừng phạt bản thân.



Trương Kỳ Phong trầm mặt, không nói một lời kéo Trĩ Dương tới một góc không người: "Sao không giải?"



Trĩ Dương im lặng, tuy không thể giải thích hoàn toàn với Lâm Du, nhưng khi giải thích cho Trương Kỳ Phong, lòng tự trọng trỗi dậy, vẫn không muốn để Trương Kỳ Phong biết tâm tư của mình. Trĩ Dương không biết vì sao, e rằng ở trong lòng cậu ta, Trương Kỳ Phong không giống người khác. Cậu ta trầm ngâm nói những uất ức của mình.



Ánh mắt Trương Kỳ Phong lóe lên sự thương tiếc, ôm chặt Trĩ Dương trong lòng, thở dài một tiếng nói: "Sư huynh, mọi chuyện đã qua, Ngũ Thông bị bắt, nhà họ Trương cũng không trách huynh...."



"Sao có thể..." Trước đây cậu ta phạm phải sai lầm lớn như vậy, nhiều người của Trương gia cũng đều bị phế tu vi....



Trĩ Dương nhịn không được giãy giụa, lại bị Trương Kỳ Phong đè lại, hắn ta vỗ lưng Trĩ Dương: "Bình tĩnh... Bình tĩnh, sư huynh, chúng ta thực sự không trách huynh, huynh là người thế nào, lẽ nào chúng ta không biết sao? Chỉ là huynh đã gánh hết sai lầm này lên người mình, không cho chúng ta cơ hội nói gì đã rời đi." Nói đến đây, Trương Kỳ Phong nhịn không được đỡ cổ Trĩ Dương để cậu ta ngẩng đầu lên, sau đó cúi đầu nhìn về phía cậu: "Huynh không tin chúng ta tha thứ cho hunh sao, rời đi tuy nói là gánh vác sai lầm, nghiêm phạt bản thân, nhưng chẳng qua là một sự trốn tránh không phải sao?"



Thân thể Trĩ Dương không khỏi cứng đờ, trên mặt cậu ta hiện lên vẻ đau khổ.



Trương Kỳ Phong đau xót, nói: "Nếu như huynh thực sự cảm thấy thẹn với Trương gia, vậy thì bù đắp đi, đừng trốn tránh nữa, chăm sóc bản thân thật tốt, bù đắp cho chúng ta."



Trĩ Dương cắn môi thật chặt, run rẩy nói: "Xin... Xin lỗi..." Cậu ta hít mũi một cái: "Huynh không biết nếu ở lại huynh sẽ phải làm thế nào, huynh cảm thấy bản thân làm cho người ta chán ghét."



Lúc đó Trĩ Dương lâm vào sự chán ghét bản thân mình, cậu ta đương nhiên không muốn mình đi làm bẩn mắt người khác.



Trương Kỳ Phong nhìn thân thể Trĩ Dương đang run rẩy, trong lòng cực kỳ hối hận, hắn không nên nói những lời đó ra, thật sự là không nên. Mấy năm cách biệt, trong lòng Trương Kỳ Phong không phải là không có oán hận, hắn oán Trĩ Dương không nói một lời đã rời đi, từ đó về sau bặt vô âm tín, tình cảm hắn chưa nói ra cũng không kịp nói, cũng không tìm thấy người, mấy năm nay, Trương Kỳ Phong không biết mình đã sống thể nào, vừa oán Trĩ Dương nhẫn tâm, vừa nhớ đến khắc cốt ghi tâm, hắn biết rõ tính cách Trĩ Dương, cho nên mới nói ra những lời khiến người khác tổn thương, bởi vì chỉ có như vậy, Trĩ Dương mới thấy hổ thẹn, bởi vì muốn bù đắp, sẽ không rời đi lần nữa. Hắn sợ, cho nên chỉ có thể dùng cách này giữ Trĩ Dương ở lại, dể cho cậu không rời khỏi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện