Địch Hạo đẩy Tần Chí ra, sau đó tự mở trang web, xem lịch sử, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
"Đại Tần, anh thật đáng yêu, ha ha, thế mà lại tự mình tìm..."
Trước đó Địch Hạo dùng một số từ ngữ thịnh hành mà Tần Chí không hiểu, không ngờ Tần Chí về lén lút tìm kiếm.
Tần Chí bất đắc dĩ ôm Địch Hạo đang cười ngả nghiêng: "Được rồi, buồn cười đến vậy sao?"
"Ừ, buồn cười!" Địch Hạo không sợ chết tiếp tục cười nhạo Tần Chí.
Sau đó bị Tần Chí đóng gói đưa tới trên giường.
Chuyện của nhà Âu Dương tạo ầm ĩ rất lớn, cho dù nhà Âu Dương và Lương Vận Thơ có thầm muốn ngăn mọi chuyện phát tán rộng, nhưng cũng không ngăn được, nhiều phương tiện truyền thông đều đưa tin về chuyện này, các loại gièm pha bay đầy trời, đến cả những chuyện khác cũng bị lôi ra, rất nhiều người xem trên mạng và tung tin thất thiệt. Trước đó từng nói, Lương Vận Thơ ở trên mạng nổi tiếng là bạch phú mỹ, mà hiện tại cô ta bị các vụ bê bối dây dưa, những câu chửi cần tiền đến không biết xấu hổ đều ném trên người cô ta, cho dù là người qua đường hay những người không ưa cô ta, tất cả đều giẫm một chân chửi người thứ ba phá hoại gia đình người khác, chủ yếu vẫn bàn tán việc cô ta ngoại tình với cha chồng vào ngay ngày cưới. Chuyện này đối với người bình thường mà nói, thật sự là phá hỏng tam quan, người liên quan hay người qua đường đều bắt đầu mắng nhà họ Lương, gia đình như thế nào mới có thể dạy ra cô con gái đức hạnh bại hoại này chứ? Hiện tại cổ phiếu Lương thị rớt giá thê thảm, nhà họ Lương vốn đã bị tổn thất, hiện tại càng bấp bênh, nhà họ Lương đã như vậy, chớ nói chi đến nhà Âu Dương.
Tuy rằng nhà Âu Dương có người chết, nhưng dân chúng cũng không có chút đồng tình nào, người duy nhất còn được đồng tình là Âu Dương Đức, nhưng cái này cũng không giúp được gì nhiều. Đa số mọi người vẫn hướng về những scandal khác nhau thường xuyên xảy ra trong nhà Âu Dương, thậm chí liên lụy tới nhà của Lý Dung. Hiện tại nhà họ Âu Dương trong xã hội thượng lưu, nghiễm nhiên trở thành một trò cười, Âu Dương Mộ lại chết trên người phụ nữ, thật sự là sỉ nhục, khiến người ta đầy thổn thức trước cái chết của ông ta. Cửa công ty nhà Âu Dương thậm chí còn có người tụ tập gây chuyện, tỏ vẻ không thể chấp nhận loại chuyện này. Bởi vì có quá nhiều chuyện xấu và scandal tuôn ra, cổ phiếu của nhà Âu Dương cũng rớt thê thảm, thậm chí còn nhiều hơn so với nhà họ Lương, dù sao trong chuyện lần này, nhà Âu Dương đứng mũi chịu sào, đa số tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người họ.
Lương Vận Thơ bị nhà họ Lương cấm túc, để tránh xuất hiện trước công chúng khiến họ tức giận, nhưng người nhà Âu Dương thì không may mắn như vậy. Âu Dương Đức ở công ty chức vụ cũng không có thực quyền gì, Âu Dương Bồ tuổi còn nhỏ, cho dù nắm giữ một chức vụ cao, cũng không xử lý được bao nhiêu việc, hiện tại hai người họ đều bất đắc dĩ như nhau, phải nhanh chóng ứng phó với những chuyện xảy ra trong công ty. Không chỉ có sự bất mãn của dân chúng, người trong công ty cũng có người bắt đầu mượn cơ hội gây sự, tình huống hiện tại đối với họ mà nói, thật sự rất không ổn.
Lúc Địch Hạo và Tần Chí đi vào công ty của nhà Âu Dương, bên ngoài dán đầy biểu ngữ, dưới đất còn có trứng ung, tuy rằng có nhân viên dọn dẹp, nhưng vẫn có người thỉnh thoảng tới ném trứng gà, ném các loại đồ vật, sau đó lại lập tức chạy trốn, bắt cũng bắt không được. Trên mặt đất viết đầy lời chửi rủa, trút hết tất cả cảm xúc và bất mãn trong lòng. Đây có thể xem là một cách làm cực đoan, những người đó nếu không phải trong lòng quá căm hận, thì chính là ghét người giàu, mượn cơ hội trút cảm xúc bất mãn ra mà thôi, dựa vào cái gì mà những người giàu đó có thể ăn chơi sa đọa như vậy, mà họ còn đang đau khổ giãy dụa vì kế sinh nhai.... Người có suy nghĩ như vậy không ít, họ cũng chỉ có thể nhân cơ hội tới đây trút giận, thừa dịp những kẻ có tiền đó bị rớt đài một ngày mà chửi bới, với tư thế của người thắng tới khoe khoang....
Hiện tại xuất hiện ở đây không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu không cẩn thận sẽ bị xem là đồng lõa. Địch Hạo và Tần Chí chưa đến cửa công ty, liền thấy có người xông tới phía họ, trong tay còn cầm rác muốn ném lên người họ.
Sau đó chuyện kỳ quái xảy ra, người nọ rõ ràng thấy mình ném một đống rác về phía hai người kia, nhưng rác giống như bị một bức tường ngăn lại, tất cả dừng lại trên không một lát rồi rơi xuống đất, trong đống rác còn có nước bẩn, người nọ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đống nước bẩn đó vạch một đường thẳng xuống dưới đất, hắn ta cứng đờ cổ ngẩng đầu, liền thấy một đôi mắt lạnh băng.
Tần Chí lạnh lùng nhìn người nọ, sau đó thu hồi linh lực, nói với Địch Hạo: "Hạo Hạo, chúng ta đi."
"Được."
Địch Hạo cũng nhìn người nọ, không tiếng động thở dài, sau đó đi vào công ty với Tần Chí.
Đây là tổng công ty của nhà Âu Dương ở thủ đô, sở hữu nguyên một tòa cao ốc được trang trí cực kỳ nguy nga, hiện tại nhân viên tiếp tân không dám ở lại, người trong sảnh lớn cũng không còn mang vẻ mặt tươi cười như trước, trên mặt mỗi người đều rất bi thảm.
Địch Hạo và Tần Chí giải thích ý đồ đến đây, cô gái trước quầy cũng không hỏi hẹn trước hay chưa, lập tức gọi điện thoại.
Chẳng bao lâu, Âu Dương Đức liền tự mình xuống dưới đón người.
"Chúng ta lên trên rồi nói."
Địch Hạo gật đầu, hỏi ngược lại: "Âu Dương Bồ cũng trên đó sao?"
Âu Dương Đức đau đầu xoa thái dương: "Ừ, nó ở trên."
"À, đúng rồi." Địch Hạo quay đầu lại nhìn về phía cô gái ở quầy, "Lát nữa có một người tới, phiền cô thông báo cho chúng tôi."
Âu Dương Đức kỳ quái nói, "Còn có ai?"
"Chính là người lần trước thẩm vấn anh và Lương Vận Thơ, đội trưởng của chúng tôi, hiện tại cũng tới hỗ trợ điều tra."
Mắt Âu Dương Đức lóe lên: "Ý cậu là người tên Lâm Du?"
"Ồ? Anh còn nhớ tên anh ấy." Địch Hạo mở miệng nói.
"Một người rất đặc biệt." Âu Dương Đức mở miệng nói, "Có phải anh ấy tới chung với Thượng Minh?"
Địch Hạo gật đầu, "Đúng vậy, hai người họ chính là oan gia."
"Oan gia sao......" Âu Dương Đức như suy tư gì nói.
Địch Hạo thề, bản thân mình tuyệt đối chỉ đơn thuần hình dung quan hệ hai người kia mà thôi, tuy rằng hai từ oan gia này rất dễ khiến người ta hiểu lầm, nhưng chắc không ai hiểu lầm từ đó trên người hai tên đàn ông nhỉ. Ai biết Âu Dương Đức suy nghĩ gì....
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, nơi này chỉ có một văn phòng, trước kia là nơi làm việc của Âu Dương Mộ, mà hiện tại, là nơi làm việc của hai anh em nhà Âu Dương. Không phải hai người họ tình nguyện ở chung một chỗ, mà trong công ty nhiều nhân vật cấp nguyên lão sau khi Âu Dương Mộ mất, liền bắt đầu không an phận, vì ổn định công ty, và nhà Âu Dương, Âu Dương Đức và Âu Dương Bồ đành phải đoàn kết đối ngoại trước, ở chung trong hòa bình. Ít nhất cũng hòa bình ở biểu hiện bề ngoài.
Trong văn phòng, Âu Dương Bồ có thể đã biết Địch Hạo và Tần Chí tới, nên đã ngồi trên sô pha uống trà.
Sau khi ngồi xuống Địch Hạo nói một chút về nguyên nhân chết của Âu Dương Mộ: "Chúng tôi đã điều tra thời gian Âu Dương Mộ có thể ăn phải chất độc đã tiếp xúc với ai." Khi nói chuyện, Địch Hạo nhìn biểu cảm của hai người, "Ngày hôm đó Âu Dương Mộ tan làm về nhà, vốn dĩ là ăn cơm ở nhà, nhưng trên đường ông ấy có tới chỗ khác, gặp một người phụ nữ, mà người đó hôm qua chúng tôi coi camera theo dõi thì biết được, là mẹ của cậu." Địch Hạo chỉ hướng Âu Dương Bồ.
Trong chốc lát, Địch Hạo rõ ràng nhìn thấy khóe mắt Âu Dương Bồ co rụt, hiển nhiên là rất kinh ngạc, Âu Dương Bồ lại không biết chuyện hai người họ gặp mặt.
"Anh nói thật?!" Âu Dương Bồ lập tức hỏi.
Địch Hạo mở miệng nói, "Tôi không cần phải lừa cậu, camera không biết lừa người."
Sắc mặt Âu Dương Bồ trầm xuống hỏi: "Nói như vậy, anh nghi ngờ mẹ tôi?"
"Mẹ cậu thật sự là đối tượng tình nghi, nhưng không chỉ có bà ấy, nói thật, các anh đều nằm trong đối tượng tình nghi, bởi vì sau đó, lúc Âu Dương Mộ về nhà, cũng vẫn có thể bị hạ độc." Sau khi Địch Hạo nói xong, hai người là đối tượng tình nghi, đều không xuất hiện biểu cảm hoảng loạn nào, thậm chí khi nghe không chỉ mẹ mình là người bị tình nghi, rõ ràng Âu Dương Bộ nhẹ nhàng thở phào.
"Tôi hy vọng các anh có thể kể lại cụ thể chuyện xảy ra hôm đó, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Âu Dương Mộ đã ăn gì, chạm vào thứ gì, thậm chí ông ấy từng đi qua chỗ nào." Địch Hạo mở miệng nói, sau đó hỏi Âu Dương Đức: "Mượn cách vách một chút, chúng tôi cần phỏng vấn riêng từng người."
Cần có câu trả lời của hai người để đối chứng, nếu giống nhau vậy chứng minh lời khai của đối phương là thật, nếu có chỗ không giống, vậy chỗ đó đáng để cân nhắc.
"Không thành vấn đề." Âu Dương Đức gật đầu đồng ý nói.
Âu Dương Bồ hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Cuối cùng là Âu Dương Bồ theo Địch Hạo tới vách kế bên, mà Tần Chí và Âu Dương Đức thì ở lại bên ngoài.
Nói là cách vách, thật ra nơi này rất lớn, được trang trí gần giống một phòng ngủ.
"Lần đầu tiên tôi vào đây đấy." Âu Dương Bồ đột nhiên nói ra một câu như vậy.
"Hửm? Vì sao nói vậy?" Địch Hạo mở miệng hỏi.