Âu Dương Bồ nhếch môi cười nhạo một tiếng, "Chuyện xấu hổ này của Âu Dương Đức, tôi đương nhiên biết, anh ta tự mình thừa nhận với ba, kết quả thiếu chút nữa bị ba đuổi ra khỏi phòng sách, động tĩnh lớn như vậy, cả nhà đều nghe được."



"Ồ?" Địch Hạo chớp mắt, "Âu Dương Đức vì sao đột nhiên nói thẳng với ông Âu Dương Mộ về việc anh ta thích đàn ông?"



"Trước đó không phải tôi nói với anh rồi sao." Âu Dương Bồ hừ cười một tiếng, "Ba muốn anh ta liên hôn với người phụ nữ Lương gia kia, anh ta không muốn, sau đó liền tới thú nhận."



Địch Hạo nhíu mày khó mà nhìn thấy, vừa rồi trước khi lễ cưới bắt đầu, lúc họ nói chuyện phiếm với Âu Dương Đức, Âu Dương Đức cũng không phải nói như vậy, anh ta nói bản thân không để ý kết hôn với ai, Âu Dương Đức đang nói dối? Vì sao lại nói dối?



Âu Dương Bồ nhìn thấy Địch Hạo trầm tư, đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Địch Hạo: "Này, thích đàn ông cảm giác thế nào?"



Bên phía Tần Chí và Lý Dung, họ đi vào trong phòng Lý Dung, Tần Chí cũng giống Địch Hạo, vừa vào đã quan sát tỉ mỉ, phòng của Lý Dung rất gọn gàng, màu trắng là chủ đạo, rộng rãi, già dặn, không khác với con người của bà lắm. Nhìn gối đầu đặt trên giường, Tần Chí nghiêng đầu hỏi: "Cô ngủ một mình?"



Lý Dung gật đầu, "Không sai, nói ra không sợ cậu Tần chê cười, thật ra tôi đã sớm không ngủ cùng ông nhà.... Loại chuyện này, cậu Tần có lẽ cũng đoán được đi, tôi thật không ngờ có một ngày, cậu Tần sẽ dùng thân phận người thẩm vấn để giao lưu với tôi."



"Hai người tách ra ngủ từ khi nào?" Tần Chí lại không để ý tới lời khách sáo của Lý Dung, tiếp tục hỏi.



Lý Dung không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, thấy Tần Chí không có tâm tư dành cho chuyện khác, lập tức thu lại biểu cảm khách sáo của mình: "Đã rất lâu rồi, tôi với ông nhà vẫn luôn như vậy."



Tần Chí nhìn Lý Dung lúc nói những lời này, hai mắt hơi rũ, hai tay cũng mất tự nhiên đan vào nhau, giống như không hề thờ ơ như vẻ ngoài.



Nghĩ một chút, Tần Chí mở miệng nói, "Cô Lý, thứ lỗi cho cháu mạo muội, bản thân cô có năng lực có thủ đoạn, vì sao không chủ động ly hôn với chú Âu Dương Mộ?"



Vẻ mặt Lý Dung căng thẳng, sau đó cười hỏi, "Cậu Tần nói giỡn rồi, giữa chúng ta tuy không có tình yêu, nhưng vẫn có con cái."



Tần Chí không bày tỏ ý kiến với việc này, theo hiểu biết của hắn, có lẽ Âu Dương Đức càng nguyện ý hai người ly hôn cũng không chừng. Thật ra hắn vẫn luôn không rõ, vì sao Lý Dung phải một hai tiếp tục với Âu Dương Mộ, giữ vững hôn nhân trên danh nghĩa này? Nếu nói từ phía Âu Dương Mộ, ông ta yêu cầu nhà mẹ đẻ của Lý Dung duy trì, mới có thể ngăn chặn những kẻ không an phận trong Âu Dương gia, nhưng Lý Dung hoàn toàn không có băn khoăn này, hơn nữa với tính cách của Lý Dung, hẳn là sau khi bị phản bội, càng tình nguyện ly hôn mới đúng, nhưng nhiều năm như vậy, bà vẫn là nữ chủ nhân của Âu Dương gia, vẫn không ly hôn. Rất nhiều người đều suy đoán, chẳng lẽ tình cảm của Lý Dung đối với Âu Dương Mộ là tình yêu? Nếu không rốt cuộc vì lý do gì, mới có thể giúp bà đối mặt với bộ mặt lạnh nhạt của Âu Dương Mộ mà vẫn tiếp tục kiên trì nhiều năm như vậy.



Lại nói Lương Vận Thơ với Âu Dương Đức bên này, bọn họ không đổi phòng, mà trực tiếp ngồi nói chuyện ở hiện trường.



Lương Vận Thơ có tố chất tâm lý mạnh mẽ, lúc này, mặc kệ trong lòng cô ta nghĩ gì, nhưng trên mặt của cô ta không nhìn ra chút cảm giác nhục nhã và khó chịu nào. Âu Dương Đức ngồi ở bên kia sô pha, im lặng trong toàn bộ quá trình, mà ở phía Lương Vận Thơ, hiển nhiên cũng không muốn tiếp xúc với Âu Dương Đức.



Lâm Du nhìn buồn cười, nhưng cũng không cười ra tiếng, nếu không sẽ dậu đổ bìm leo trên đầu Âu Dương Đức đang đội nón xanh.



Lâm Du ho khan một tiếng, nhìn về phía Lương Vận Thơ: "Nói đi, cô thông đồng với Âu Dương Mộ khi nào?"



Âu Dương Đức kinh ngạc nhìn về phía Lâm Du, không ngờ Lâm Du vừa lên tiếng đã vào thẳng vấn đề như vậy, sau đó anh ta cũng nhịn không được nhìn về phía Lương Vận Thơ.



Những lời này của Lâm Du có thể làm cho Âu Dương Đức thay đổi sắc mặt, có thể tưởng tượng sắc mặt của nhân vật chính trong lời nói sẽ thế nào. Sắc mặt Lương Vận Thơ vốn bảo trì không tệ thành công bị phá hư, một mảnh xanh trắng: "Anh có ý gì?"



"Có ý gì?" Lâm Du chớp chớp mắt, cực kỳ vô tội hỏi, "Cô Lương, là ý trên mặt chữ? Như vậy mà cô vẫn chưa rõ?"



Lương Vận Thơ kích động đứng lên, "Lời nói của anh vũ nhục tôi, tôi từ chối trả lời!"



Lâm Du không chút hoang mang nhìn Lương Vận Thơ, nhàn nhạt mở miệng nói, "Ồ, thì ra cô vẫn có đầu óc, biết sẽ bị vũ nhục, vậy sao cô còn làm loại chuyện này? Chuyện bại lộ thì sợ người khác nói, có gan thì lúc trước đừng có hét chói tai như vậy. Còn có......" Sắc mặt Lâm Du trầm xuống, "Cô Lương, tôi phải nhắc nhở cô một câu, hiện tại cô là người có hiềm nghi lớn nhất, chúng tôi có lý do hoài nghi cô hạ độc giết Âu Dương Mộ, cho nên nếu như cô từ chối phối hợp với cảnh sát, đến lúc đó có hậu quả gì, cô phải tự gánh vác, dù sao cảnh sát phá án, có đôi khi cũng không tránh khỏi phán oan."



Âu Dương Đức lại lần nữa bị câu nói cuối cùng làm cho kinh ngạc, có ai nói mình như vậy sao? Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người giống như Lâm Du.



Sắc mặt Lương Vận Thơ cực kỳ khó coi, sau một lúc im lặng, Lương Vận Thơ mới mở miệng nói, "Tôi cũng không muốn kết hôn với Âu Dương Đức."



Lâm Du theo phản xạ nhìn về phía Âu Dương Đức, sau đó bĩu môi với anh ta.



Âu Dương Đức:.....



Âu Dương Đức nhìn về phía Lương Vận Thơ, "Vậy vì sao cô lại đồng ý hôn sự này?"



Lương Vận Thơ cười khổ một tiếng, "Tôi có thể lựa chọn sao?"



"Có lẽ không...." Lâm Du chần chờ mở miệng hỏi, "Đối tượng cô muốn kết hôn là Âu Dương Mộ nhỉ?"



Lương Vận Thơ ngậm miệng không nói lời nào.



Sắc mặt Âu Dương Đức sầm xuống: "Muốn kết hôn với ba tôi? A, chọn miếng ăn cũng không nhỏ nhỉ."



Lương Vận Thơ cũng bất mãn, cô ta nhìn Âu Dương Đức, châm chọc nói, "Chẳng lẽ muốn kết hôn với anh? Anh có thể cho tôi thứ gì? Có thể trợ giúp gì cho tôi? Nếu không phải ba của anh không muốn.... Anh cho rằng...."



Âu Dương Đức lạnh nhạt nghe hết lời Lương Vận Thơ nói, sau đó mở miệng nói, "Cho nên cô liền phản bội tôi, câu dẫn ba tôi? Sau đó để ông ấy trợ giúp cô phải không?"



"Câu dẫn?" Lương Vận Thơ cười lạnh một tiếng, "Nói lời như vậy hơi khó nghe, cũng đừng đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người tôi, ba của anh có đức hạnh thế nào, chẳng lẽ anh còn không biết? Cũng chỉ có mẹ anh mới xem ông ta là...."



"Lương Vận Thơ!" Âu Dương Đức nổi giận nói, "Làm loại chuyện này, chẳng lẽ cô không thấy xấu hổ sao?"



Lương Vận Thơ cười lạnh nhìn Âu Dương Đức, "Cảm thấy xấu hổ? Chẳng lẽ phải giống như anh, hai bàn tay trắng còn không để ý thứ gì? Tôi không thể giống như anh, bị em trai bò lên đầu tác oai tác quái vẫn không để ý!"



Nơi này không khí giằng co, không khí bên phía Địch Hạo cũng có thể nói là quái dị, Âu Dương Bồ lại hỏi cậu thích đàn ông cảm giác thế nào?



Nhìn thoáng qua Âu Dương Bồ, Địch Hạo cười nói, "Cậu thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?"



"Hừ, ghê tởm." Trên mặt Âu Dương Bồ đầy ác ý chế nhạo.



Địch Hạo hờ hững nhìn mắt Âu Dương Bồ, ngón tay khẽ nhúc nhích, lúc Âu Dương Bồ xoay người muốn trở lại sô pha, dưới chân không biết bị thứ gì kéo lại, bịch một cái ngã xuống đất, kêu thảm thiết.



"Fuck...." Âu Dương Bồ ngã trên mặt đất rên! Không phải cậu ta không chú ý phong độ, mà mẹ nó đau quá, sắp giập trứng....



Địch Hạo giả mù sa mưa đi tới bên cạnh Âu Dương Bồ, dùng chân chạm vào cậu ta: "Ai, cậu không sao chứ?"



Âu Dương Bồ trừng mắt nhìn Địch Hạo, chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất bò dậy, ngã vào trên sô pha tiếp tục rên! Ưm.



Địch Hạo mắt trợn trắng, không quản cậu ta, tiếp tục dạo quanh phòng.



Âu Dương Bồ thật sự được cưng chiều, nhìn căn phòng lớn như phòng khách này liền biết, còn có cái giường siêu lớn, chú ý tới ảnh chụp trên tủ đầu giường, cậu đi qua nhìn kỹ một chút, trên ảnh chụp là ba người, một nhà ba người, hai nam một nữ, hai nam đương nhiên là cha con Âu Dương Mộ và Âu Dương Bồ, mà người nữ kia, Địch Hạo cũng không quen, nhưng có thể chụp chung với hai người này, quan hệ chắc chắn không bình thường, rõ ràng, thân phận người phụ nữ này, có lẽ là mẹ của Âu Dương Bồ.



Đột nhiên bên cạnh có bàn tay duỗi ra, nhanh chóng giựt lại ảnh chụp trong tay Địch Hạo.



"Anh làm gì vậy!" Âu Dương Bồ cầm ảnh chụp, vẻ mặt chất vấn nhìn Địch Hạo.



Địch Hạo nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Xin lỗi, nhưng ảnh chụp đặt trên đó không phải là để người ta xem sao?"



Âu Dương Bồ đặt ảnh chụp trở lại, còn rất trân trọng mà dọn vị trí xung quanh: "Cái này không thể động vào tùy tiện."



"Ồ." Địch Hạo gật đầu, nhìn Âu Dương Bồ coi trọng tấm ảnh này như vậy, liền biết cậu ta không muốn người khác tùy tiện chạm vào bức ảnh này. Địch Hạo nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong ảnh, lại hỏi, "Đây là mẹ của cậu?"



"Không sai." Âu Dương Bồ thoải mái hào phóng thừa nhận, "Người khác đều nói mẹ tôi là người thứ ba, nhưng với tôi mà nói, Lý Dung mới là kẻ thứ ba! Ba mẹ tôi yêu nhau thật lòng, nếu không phải Lý Dung ngăn trở, bọn họ sẽ kết hôn."



Địch Hạo không ủng hộ lắc đầu, "Tiêu chuẩn tình cảm không phải cân nhắc đến tột cùng ai là người thứ ba, hơn nữa loại chuyện này, không phải trách nhiệm của mình Lý Dung."



Âu Dương Bồ ý vị không rõ cười một tiếng, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện