Kỷ Ninh cùng hơn hai mươi người đang phi hành trên một phiến lá trong mây mù, nhanh chóng tiến tới Tây Phủ thành.

Mọi người đều nằm hoặc ngồi, riêng Kỷ Ninh cùng Mộc Hiểu chân nhân là vẫn đứng đó.

“Khi trước chân nhân nói Bột Tử Thiện là kẻ ở Tuyết Long Sơn sao?” Kỷ Ninh nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Đúng thế, chính là Tuyết Long Sơn.” Mộc Hiểu chân nhân nhìn Kỷ Ninh gật đầu.

“Tuyết Long Sơn này chính là thế lực lớn đứng đầu cả quận An Thiền. Trong tông môn có vài vị Nguyên Thần đạo nhân tọa trấn, căn cơ khá vững chắc đó.”

Kỷ Ninh ngạc nhiên.

Vài vị Nguyên Thần đạo nhân?

“Đó chính là một tông môn khổng lồ, pháp môn tu luyện cũng nhiều. Trong đó còn có cả một ít pháp môn tà ác nên việc xuất hiện một số tu tiên giả tà đạo cũng không có gì ngạc nhiên.” Mộc Hiểu chân nhân nói.

“Tuyết Long Sơn lại rất coi trọng kẻ mạnh. Bên trong tuy có ma đạo, tà đạo, tiên đạo, phật tông cùng nhiều loại pháp môn tu luyện, nhưng chỉ xem trọng thực lực mà thôi.”

Mộc Hiểu chân nhân cảm khái:

“Chính bởi ngư long hỗn tạp nên mới có thể hấp dẫn rất nhiều người bái nhập Tuyết Long Sơn khiến thế lực Tuyết Long Sơn càng thêm khổng lồ. Một số vài Tử Phủ tu sĩ sau khi rời đến các nơi khác xâm chiếm lãnh địa cũng đều mang cờ hiệu Tuyết Long Sơn. Như vậy là đã xem mình là một chi nhánh. Những chi nhánh này lại thường xuyên tìm kiếm những thiếu niên thiên tài đưa về bên trong tông môn, từ đó Tuyết Long Sơn lại càng thêm cường thịnh. Đương nhiên Tuyết Long Sơn so sánh với Ứng Long Vệ chúng ta thì kém không biết bao nhiêu lần.

Mộc Hiểu chân nhân cười nói.

“Chỉ cần phái đi một bộ phận nhỏ tán tiên của Ứng Long Vệ tại quận An Thiền này cũng có thể diệt toàn bộ tông môn Tuyết Long Sơn.”

 

Kỷ Ninh gật đầu.

Chẳng lẽ không phải thật sao?

Tuyết Long Sơn cũng chỉ là một tông phái mà thôi, mà Ứng Long Vệ lại chính là lực lượng mạnh nhất của Đại Hạ Vương Triều dùng để chấn nhiếp thiên hạ, nên đương nhiên không thể mang ra so sánh.

“Xem kìa, đến rồi.” Mộc Hiểu chân nhân chỉ vào phía xa xa.

“Phía trước chính là Tây Phủ thành.”

“Đến rồi?”

Kỷ Ninh kinh ngạc, chỉ thấy trên khoảng đất phía xa xa có một tòa thành hùng vĩ nằm giữa núi rừng. Bản thân từ nhỏ đã sống tại Tây Phủ thành nên nhìn thấy điều này lại càng khiến Kỷ Ninh khiếp sợ hơn.

“ Tốc độ pháp bảo phi hành do Vạn Tượng chân nhân khống chế đúng là nhanh thật! Chỉ nháy mắt đã qua mấy vạn dặm rồi.”

Lập tức trong lòng Kỷ Ninh chợt lo lắng:

“ Không biết mẫu thân hiện giờ thế nào? Mẫu thân trước nay vẫn luôn mạnh khỏe, vậy mà giờ sao lại bệnh tình nguy kịch như vậy?”

…..

Trong Tây Phủ thành.

Uất Trì Tuyết đang an giấc trong phòng, Kỷ Nhất Xuyên cùng Kỷ Cửu Hỏa đang bàn chuyện ngoài sân.

“Tất cả đều do kiếp nạn khi trước.” Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu.

Kỷ Cửu Hỏa ngồi đó nhẹ nhàng gật đầu:

“ Đó chính là một hồi chuyển đổi vận mệnh vợ chồng các ngươi. Ngàn năm nay Kỷ tộc ta chỉ có Nhất Xuyên ngươi được coi là thiên tài. Khi còn bé ngươi cũng chỉ bình thường, nhưng từ khi cha ngươi mất đi thì ngươi mới một bước lên trời. Vốn ngươi đã mở ra Tử Phủ, bước lên tiên lộ, nhưng lại bị hủy hoại trong chốc lát.”

“Ta đã đoạn tiên lộ thì còn suy nghĩ nhiều làm gì nữa.” Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu thở dài,

“ Lần kiếp nạn kia, huynh trưởng thê tử của ta là người có thực lực mạnh nhất. Vì bảo hộ ta cùng Tuyết Nhi nên đã bỏ đi cả tính mạng. Tuyết Nhi lúc trước đang bị trọng thương lại vì sinh hạ Ninh nhi nên đã không do dự sử dụng bí thuật tiêu hao sinh cơ. Ta chỉ là đoạn tuyệt tiên lộ coi như là nhẹ nhất trong ba người rồi.”

Kỷ Hỏa Cửu nhẹ nhàng lắc đầu than thở không thôi.

Đúng là vận mệnh trêu người!

So với Yên Sơn thì lưu lạc ở bên ngoài chắc chắn nguy hiểm hơn vô số lần. Cường giả bên ngoài nhiều như mây, nếu như không may gặp phải thì sẽ rất nguy hiểm. Như huynh muội Uất Trì Tuyết cùng Kỷ Nhất Xuyên không may gặp phải nguy hiểm liền rơi ngay vào kết cục này.

“Hả?” Kỷ Cửu Hỏa bỗng nhiên ngẩng đầu.

Chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một phiến lá, trực tiếp đáp xuống ngay giữa sân. Bên trên phiến lá này có một đám người chính là Mộc Hiểu chân nhân, Mông Ngư và Kỷ Vu Ngọc.

“Đây là …” Kỷ Nhất Xuyên kinh ngạc nhìn đám người trước mặt rồi vọt tới.

“Vu Ngọc, Kỷ Thiện, Mông Ngư, các ngươi … Các người đều trở về? Các ngươi rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Làm sao các ngươi đều bị thương như vậy, rốt cục các ngươi đã đi đến nơi nào? Tại sao lại đột nhiên mất tích?”



“ Bái kiến tộc trưởng.” Hơn hai mươi tên Tiên Thiên sinh linh Kỷ tộc rất nhanh nhận ra tộc trưởng, tất cả cùng mở miệng.

Kỷ Cửu Hỏa tất nhiên biết việc hơn hai mươi tên Tiên Thiên sinh linh mất tích, hắn vì chuyện này cùng bận lòng nhiều rồi. Hiện tại nhìn thấy đám Tiên Thiên sinh linh này trước mắt khiến hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ nói:

“Sau khi biết các ngươi mất tích, ta đã điều động toàn bộ Kỷ tộc đi tìm các ngươi, các ngươi vẫn bình an chứ?”

“Tất cả chúng ta đều đã bị phế đan điền, nhưng mà còn sống đã là may mắn lắm rồi.” Kỷ Vu Ngọc mở miệng giọng khàn khàn.

“Đan điền bị phế?” Con mắt Kỷ Cửu Hỏa trợn ngược lên.

Một gã thanh niên tóc dài ngồi bên cạnh cũng nói:

“Tộc trưởng, lần này chúng ta có thể toàn mạng chính là nhờ Kỷ Ninh cùng vị chân nhân này.”

“Chân nhân?” Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Nhất Xuyên trong lòng thoáng giật mình.

Chân nhân…

Đó chính là Vạn Tượng chân nhân! Toàn bộ Yên Sơn cũng không có một người như vậy, chính là Vạn Tượng chân nhân đó.

Hai người bọn họ đều nhìn về phía Mộc Hiểu chân nhân. Kỳ thật khi vừa gặp mặt bọn họ đã cảm thấy người này bất phàm. Người có thể khống chế pháp bảo phi hành mà đến thì ít nhất cũng là Tử Phủ tu sĩ, nhưng thật không nghĩ tới đó lại là một vị Vạn Tượng chân nhân. Bọn họ thấy Kỷ Ninh đứng bên cạnh tên Vạn Tượng chân nhân, dường như quan hệ giữa hai người cũng tương đối gần khiến bọn họ trong lòng nghi hoặc – làm sao Kỷ Ninh lại quen biết Vạn Tượng chân nhân.

“Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Nhất Xuyên ra mắt chân nhân.”

Kỷ Cửu Hỏa và Kỷ Nhất Xuyên đồng thanh cung kính nói.

“Chuyện lần này còn cần phải cảm tạ Kỷ Ninh.”

Mộc Hiểu chân nhân hờ hững cười nói.

“Kỷ Ninh?” Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Nhất Xuyên đều nhìn vào Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh mang vẻ mặt lo lắng nói:

“Ta biết mẫu thân bệnh tình nguy kịch nên đã thỉnh Mộc chân nhân đến Tây Phủ thành ta.”

“Tuyết Nhi đang ở bên trong phòng.” Kỷ Nhất Xuyên vừa kịp phản ứng nói.

Mộc Hiểu chân nhân gật đầu rồi hướng phòng bên cạnh đi tới, Kỷ Ninh và Kỷ Nhất Xuyên đều đi theo ở phía sau. Kỷ Ninh vừa đi vừa thấp giọng hỏi:

“ Phụ thân, rốt cục tại sao mẫu thân lại bị như vậy? Mẫu thân tại sao đột nhiên lại bị mắc bệnh nguy kịch như vậy?”

“Là mầm bệnh năm xưa vẫn còn.” Kỷ Nhất Xuyên nói:

“Để sau này ta sẽ nói tỷ mỉ cho con.”

…..

Vừa vào phòng liền cho các hầu gái lui xuống, trong phòng chỉ còn lại bốn người Uất Trì Tuyết, Mộc Hiểu chân nhân, Kỷ Ninh, Kỷ Nhất Xuyên và Kỷ Cửu Hỏa.

Uất Trì Tuyết mở mắt nhìn những người mới tới, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Tuyết Nhi, vị này chính là Mộc chân nhân do Kỷ Ninh mời đến.” Kỷ Nhất Xuyên giới thiệu.

Uất Trì Tuyết nghe xong liền gắng sức ngồi dậy. “Uất Trì Tuyết ra mắt chân nhân.”

“Chìa tay phải ra.” Mộc Hiểu chân nhân ngồi trên ghế đá cạnh bên giường.

Uất Trì Tuyết vươn tay phải có chút tái nhợt ra, nàng cũng nhìn ra người đứng bên cạnh Mộc Hiểu chân nhân chính là Kỷ Ninh. Nhìn thấy con mình khiến khuôn mặt Uất Trì Tuyết lộ ra vẻ vui mừng.

Mộc Hiểu chân nhân chỉ duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên cổ tay Uất Trì Tuyết, lập tức một tia sáng xanh chứa đựng vô vàn sinh cơ nhanh chóng tràn ra bao phủ toàn thân Uất Trì Tuyết. Kỷ Ninh, Kỷ Nhất Xuyên đứng xem bên cạnh mà lòng lo lắng bất an. Sau một lúc lâu, Mộc Hiểu chân nhân mới chíu mày đứng dậy:

“Kỳ lạ, kỳ lạ.”

Kỷ Ninh nghe xong liền cảm thấy không ổn, liền hỏi lại:

“Chân nhân, mẫu thân ta làm sao vậy?”

Mộc Hiểu chân nhân cau mày nói:

“Ta tuy không giỏi về chữa bệnh nhưng cũng có thể nhìn ra rằng mẫu thân ngươi không phải là mắc bệnh mà là do sinh cơ tiêu hao gần như không còn. Với sinh cơ còn lại trong cơ thể mẫu thân ngươi thì sợ rằng chỉ có thể sống thêm ba tháng.”

Kỷ Ninh biến sắc:

“Sinh cơ gần như không còn?”

Kỷ Nhất Xuyên bên cạnh liền giải thích: 

“Thê tử của ta khi mang thai đã phải chịu tổn thương. Về sau lại thi triển bí thuật tiêu hao sinh cơ để bảo toàn thai nhi.”

Mộc Hiểu chân nhân gật đầu:

“Thê tử của ngươi ban đầu cũng là một Tiên Thiên sinh linh, trong cơ thể còn sót lại một tia chân nguyên tinh khiết, có thể là cấp độ Tiên Thiên viên mãn. Đáng tiếc… Lần bị thương đó thực là nghiêm trọng khiến đan điền bị hủy, theo lý thì lúc đó không thể giữ lại thai nhị. Nhưng mà thê tử ngươi lại dùng bí thuật thiêu đốt sinh cơ mới có thể bảo trụ thai nhi. Loại bí thuật này phải trả giá rất lớn, sau khi thi triển rất khó có thể bù lại được.”

Kỷ Ninh thấy bối rối. 

Mẫu thân từng là cao thủ Tiên Thiên sinh linh viên mãn? Lại do đan điền bị hủy mà sử dụng bí thuật thiêu đốt sinh cơ mới có thể bảo toàn mạng sống của thai nhi?

Có điều dựa theo bộ pháp mẫu thân dạy cho mình thì người đúng là một cao thủ. Nhưng rốt cuộc khi mẫu thân mang thai thì đã gặp phải chuyện gì? Phụ thân cùng mẫu thân luôn giấu diếm mình về những chuyện khi mẫu thân còn mang mình trong bụng.

“Chân nhân, xin hãy cứu mấu thân ta.” Kỷ Ninh lo lắng nói.

“Muốn cứu nàng chỉ có biện pháp kéo dài tuổi thọ của nàng.” Mộc Hiểu chân nhân cảm khái nói.

“Linh Đan chữa bệnh thì có rất nhiều, nếu muốn kéo dài tuổi thọ cho tu sĩ thì Linh Đan loại đó ta còn có. Đáng tiếc muốn kéo dài tuổi thọ cho một phàm nhân so với việc kéo dài tuổi thọ cho tu tiên giả thật khó hơn ngàn lần vạn lần. Ta cũng chỉ là nghe nói qua đan dược như vậy tại Ứng Long Vệ mà thôi, mà cũng không biết đi đâu mà tìm, sợ rằng chỉ tiên nhân mới có.”

Kỷ Cửu Hỏa nghe mà kinh hãi, Ứng Long Vệ?

“Tiên nhân!” Kỷ Ninh bỗng cảm thấy đầu óc như đóng băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện