Cửa động sâu hút mà lại còn gần như thẳng tắp, khoảng chừng gần trăm trượng. Thiếu niên tuấn mỹ nhảy xuống, thi triển chân nguyên Tiên Thiên làm cả người nhẹ như lông hồng, đồng thời còn nắm lấy vách động ở sâu phía dưới làm cho tốc độ chậm lại, qua một lúc lâu mới chân mới chạm xuống mặt đất...
"Mật thất này cũng thật sâu, ý, sư tôn ở đâu?" Thiếu niên tuấn mỹ nhìn xung quanh, đồng thời cẩn thận đi dọc theo đường hầm quanh co. Phía trước liền hiện lên ánh sáng xanh trôi nổi chói mắt, rất nhanh hắn đã thấy cửa đá vừa mới mở ra, phía trong cửa đá có một mảnh ánh sáng xanh, cũng đồng thời tồn tại một cảm giác khiến cho lòng người run rẩy.
"Sư tôn." Thiếu niên tuấn mỹ đứng ngoài cửa đá hô lên.
"Vào đi." Thanh âm chói tai vang lên.
"Dạ." Thiếu niên tuấn mỹ đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mà đi vào. Đây là một gian nhà đá có đường kính ước chừng hơn mười trượng. Ở giữa nhà đá có một tảng đá lớn, trên tảng đá có một người đàn ông khoác bộ áo bào màu đen rộng thùng thình, tóc dài màu đen, khuôn mặt gầy yếu trắng bệch. Ánh mắt người đàn ông này phóng ra ánh sáng xanh sâu kín, toàn thân hắn đều có hơi thở tà ác giống như đã ngưng thành thực chất.
Trước mặt hắn có một cái đỉnh lớn. Phía trên đỉnh có một ngọn lửa màu xanh biếc toát ra sự lạnh lẽo đang trôi nổi, phía trên nữa là một lá cờ vải màu đỏ máu mang phơng cách cổ xưa. Lá cờ vải còn có những gương mặt dữ tợn đang cắn nuốt lẫn nhau mà không phát ra tiếng động nào.
Xung quanh lá cờ có một tầng hắc mang lượn lờ.
"Nghiệp chướng!" Thiếu niên tuấn mỹ run sợ "Đại nghiệp chướng."
Làm việc thiện có công đức, làm chuyện ác cũng có nghiệp chướng.
Người có nghiệp chướng lớn tự nhiên có một loại hơi thở tà ác khiến lòng người kinh hãi. Vậy mà trên lá cờ kia lại còn xuất hiện nghiệp chướng có thể nhìn thấy như vậy thật khiến người ta sợ hãi.
"Căn bản là một kiện pháp bảo được sinh ra từ nghiệp chướng vô tận thôi." Thiếu niên tuấn mỹ e ngại nhưng đồng thời cũng bắt đầu nảy sinh lòng tham. Hắn biết rõ luyện chế loại pháp bảo có nghiệp chướng to lớn thế này khi trải qua tam tai cửu kiếp sẽ vô cùng đáng sợ nhưng uy lực của pháp bảo này cũng vô cùng kinh người. Đây cung là một trong những lý do vì sao mà mặc kệ cho một ít pháp môn tà ác rõ ràng sinh ra nghiệp chướng nhưng vẫn có những kẻ thích làm thiêu thân lao đống lửa, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Bởi vì con đường tà ác này rất nhanh có thành tựu, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp.
"Khó trách sư tôn nói, một khi hắn luyện thành pháp bảo thì Vạn Tượng chân nhân có tới cũng chấp một mắt." Thiếu niên tuấn mỹ nín thở bóp cò.
"Tiểu Thất." Người đàn ông vẫn ngồi khoanh chân ở đó, mái tóc dài của hắn rối tung, thanh âm chói tai: "Cán nhi là đệ tử thứ nhất của ta, Uyển Như là con ta! Tên Kỷ Ninh kia giết đệ tử ta, Bột Tử Thiện ta làm sao có thể tha cho hắn?"
Thiếu niên tuấn mỹ cúi đầu.
"Ta đang luyện chế pháp bảo, không thể phân thân." Con ngươi xanh mượt của Bột Tử Thiện nhìn thoáng qua thiếu niên tuấn mỹ. Luyện chế loại pháp bảo mang tội nghiệt lớn này cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận nguy hiểm trùng điệp, trong quá trình luyện chế rất dễ bị phản phệ, vô số lệ quỷ có cơ hội cắn lại khiến người tu chân hồn phi phách tán, đương nhiên dùng thực lực mạnh mẽ cưỡng chế dừng lại cũng được, nhưng cần phải trả giá lớn...
"Tiểu Thất, ta ban cho ngươi một phần 'Thực Tâm tán'." Lòng bàn tay trái của Bột Tử Thiện bỗng xuất hiện một bình sứ. Hắn tùy tiện ném ra, bình sứ trực tiếp bay về phía thiếu niên tuấn mỹ.
Thiếu niên tuấn mỹ tiếp lấy, hồi hộp nhìn vào bình sứ trong tay: "Thực Tâm tán?"
Đại danh của Thực Tâm tán, hắn cũng đã nghe nói qua.
Riêng giá trị của một bình sứ này, so với mấy món pháp bảo nhập giai còn trân quý hơn. Người chết dưới Thực Tâm tán cũng không biết là nhiều hay ít nhưng Thực Tâm tán này cũng rất khó mà đoạt được. Sư tôn hắn cũng là người xuất thân tông môn, có quan hệ rộng mới có thể có được loại độc dược đáng sợ này.
"Nếu không phải là ta không thể phân thân, ta làm sao lãng phí một phần Thực Tâm tán này?" Bột Tử Thiện nói: "Nhớ kỹ, ném bình sứ này đến gần người Kỷ Ninh trong bán kính mười trượng, hắn nhất định sẽ trúng độc. Một khi Thực Tâm tán ăn mòn vào cơ thể, tuy độc tính phát tác chậm cần khoảng ba ngày nhưng hắn muốn giải trừ độc tố thì khó có khả năng. Hắn tuy là Tiên Thiên sinh linh, Thần Ma luyện thể, cho dù có tu luyện đệ nhất pháp môn của thần ma trong truyện thuyết Xích Minh Cửu Thiên Đồ thì vẫn phải chết không kịp ngáp!"
Thiếu niên tuấn mỹ gật đầu.
"Nhớ kỹ, chính ngươi cũng phải cẩn thận, cách xa một chút. Nếu ngươi trúng độc thì phải về đấy gặp ta ngay, ta ban cho ngươi giải dược." Bột Tử Thiện nói.
"Về chuỵện dùng độc thì sư tôn không cần lo lắng, đệ tử chắc chắn sẽ làm được." Thiếu niên tuấn mỹ nói.
"Đi đi." Ánh mắt Bột Tử Thiện dừng lại trên ngọn lửa xanh biếc cháy dưới lá cờ màu đỏ máu kia. Vô số lệ quỷ trên lá cờ vải có khi toát ra điên cuồng gào thét chói tai về phía Bột Tử Thiện. Ánh mắt Bột Tử Thiện vẫn xanh mượt lạnh lùng như trước.
Thiếu niên tuấn mỹ cung kính lui ra, sau đó lại theo dọc lối đi tối om kia nhảy lên. Dựa vào một ít mỏm đá gồ lên, không bao lâu hắn đã ra khỏi cửa động.
Rắc rắc két —~
Từng khối kim loại xoay chuyển, cửa động dần đớng lại.
...
Khói đen tràn ngập.
Thủy Hỏa Liên Hoa vờn quanh, tinh thần Kỷ Ninh đang suy diễn với tốc độ cao. Một loạt mô hình trận pháp hiện ra trong thức hải, trong quá trình hình thành cũng không ngừng biến hóa. Trong trạng thái nghiên cứu điên cuồng này, Ký Ninh cũng tăng thêm một số hiểu biết về trận pháp.
"Hử?" Tim Kỷ Ninh bỗng nhiên đập mạnh một cái.
Tinh thần cường đại đến trình độ như bây giờ, hắn có thể cảm nhận được nguy hiểm đáng sợ sắp đến. Lần trước có loại cảm ứng này, là khi xông vào cửa thứ ba của Thủy phủ. Mà lần này, loại cảm giác đó còn cường liệt hơn, giống như có giãy thế nào cũng không thoát khỏi nguy cơ.
"Nguy hiểm?" Kỷ Ninh mở mắt nhìn ra bốn phía.
Bỗng nhiên—
Khói đen bên trái phía trước mặt tự động tách ra, cùng lúc đó một lượng lớn sợi tơ màu trắng nháy mắt đã bao phủ tới. Đứng ở chỗ xa xa chính là thiếu niên tuấn mỹ, tay cầm phất trần, tay cầm đạo phù. Sợi tơ trắng trên phất trần rất nhanh đã tới gần Kỷ Ninh.
"Hừ." Trong hai tay Kỷ Ninh xuất hiện song kiếm, Thủy Hỏa Liên Hoa bay ra ngăn cản sợi tơ trắng kia.
"Oành!"
Trăm ngàn sợi tơ trắng va chạm với Thủy Hỏa Liên Hoa, trong nháy mắt, hình như có cái gì đó nổ tung. Lúc này, Kỷ Ninh mới phát hiện ra trăm ngàn sợi tơ kia đang quân quanh một bình sứ. Trong khoảnh khắc va chạm, bình sứ vỡ vụn ra, Kỷ Ninh lập tức cảm thấy nguy cơ ập đến mãnh liệt khiến sắc mặt hắn thay đổi.
"Chắc chắn có thứ gì đó trong bình sứ." Kỷ Ninh không phải là một thằng ngu, nhưng mà hắn hoàn toàn không nhìn thấy có thứ gì. Vô sắc vô vị! Thiếu niên tuấn mỹ ở xa xa trong nháy mắt bình sứ nổ tung lập tức thu hồi phất trần, thi triển đạo phù độn thuật chớp mắt đã biến mất.
"Này, bình sứ này..." Kỷ Ninh cảm thấy bất an.
"A."
Bỗng nhiên tim hắn đau thắt lại, sắc mặt Kỷ Ninh trắng nhợt. Hắn vội vàng che ngực, thần lực Xích Minh trong cơ thể lập tức lan tỏa ra toàn thân, nhưng mà có làm thế nào cũng không ngăn nổi độc tố trong cơ thể. Trái tim cũng đau đớn từng đợt, hơn nữa toàn thân và đầu cũng bắt đầu trở nên đau nhức, căn bản không thể ngăn cản.
"Làm sao bây giờ? Độc tố ăn mòn toàn thân, thần lực Xích Minh của ta cũng không cảm ứng được, thần niệm của ta cũng không phát hiện thấy." Giờ khắc này, Kỷ Ninh đang nhớ lại lòi nói lúc trước của lão ngưu màu đen trong Thủy phủ. Không được coi thưòng bất kỳ một đối thủ nào, đặc biệt là người tu tiên.
Thủ đoạn của người tu tiên muôn hình muôn vẻ, đối phưong chỉ cần dùng một phần độc dược là có thể độc chết ngươi. Ngươi chiến đấu lợi hại thì sao chứ, đòi gấu với ai, người ta căn bản không có đấu với ngươi.
Đó là người tu tiên nha!
Ai cũng không biết họ sẽ giở thủ đoạn nào...
"Ha ha ha." Đằng xa truyền đến tiếng cười đắc ý "Kỷ Ninh, mặc cho ngươi thiên tài biến thái đến mức nào, nhưng bây giờ ngươi cũng chỉ có thể chờ đợi cái chết đến gần thôi."
Phía trong đại trận, sắc mặt Kỷ Ninh rất khó coi, tuy rằng thần lực Xích Minh và thần niệm của hắn đều không cảm thấy độc tố. Nhưng cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân khiến hắn có cảm giác độc tố vô hình này đang không ngừng ăn mòn cơ thể hắn. Tuy sự ăn mòn vô cùng chậm vẫn đánh vẫn chui vào mặc cho sinh cơ cường đại của thân thể Thần Ma cũng không thể đuổi nó đi.
"Độc tính thật lợi hại, vô sắc vô vị, không thể tra xét ra." Kỷ Ninh kinh hãi "Tuy không phải là loại độc dược phát tác trong nháy mắt nhưng nó lại giống như xâm nhập vào từng tế bào, căn bản không thể trừ tận gốc. Cứ như vậy thì chỉ sợ qua ba ngày, thân thể của mình sẽ không thể cứu nổi."
"Ba ngày?"
Hai tròng mắt Kỷ Ninh trở nên điên cuông.
"Ba ngày cuối cùng này, dù có chết thì ta cũng phải phá trận." Trong lòng Kỷ Ninh thiêu đốt lửa giận ngút trời "Giết hết toàn bộ đám khôn khiếp kia, nếu vận khí tốt có lẽ còn có thể lấy được giải dược."
"Không có đường lui."
"Nhất định phá được trận!"
Kỷ Ninh khoanh chân, nhắm mắt ngồi một chỗ. Lá sen bảo vệ vờn quanh, đầu óc thì điên cuồng dùng hết sức suy diễn trận pháp.
...
Trong lòng núi.
Thiếu niên tuấn mĩ đi tới phía sau, liếc mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Mông Ngư, Kỷ Vu Ngọc và tộc nhân Kỷ tộc, còn có người đứng đầu của Nhân phủ, bắc phủ, Nam phủ của Kỷ tộc. Một ít tộc nhân Kỷ tộc cũng đang phẫn nộ nhìn hắn.
"Nhìn cái gì vậy, công tử Kỷ Ninh của các ngươi trúng độc, trong vờng ba ngày phải chết." Thiếu niên tuấn mỹ tự tin vạn phần "Đừng nói là hắn, cho dù là Tử Phủ tu sĩ trúng chất độc này cũng sẽ phải chết."
"Lão tổ Kỷ tộc ta nhất định sẽ..."
"Nhất định sẽ giết sạch các ngươi rồi đi cứu công tử Kỷ Ninh."
Đám người Mông Ngư không muốn tin Kỷ Ninh sẽ chết.
"Ha ha ha, lão tổ nhà các ngươi?" Thiếu niên tuấn mỹ cười lên điên cuồng: "Cả Yên son này của các ngươi cũng chỉ là một bộ tộc nhỏ, làm sao có được độc dược bực này. Mặc dù ta ở trong tông môn nhưng muốn có được độc dược loại này cũng vô cùng khó khắn. Đừng có mà nhìn ta như thế, ta cũng không thể nói cho ngươi biết đó là độc dược gì đâu."
"Ngươi chết đi."
"Các ngươi nhất định sẽ chết."
Đám tộc nhân Kỷ tộc chửi ầm lên, ngay cả những Tiên Thiên sinh linh khác cũng tuyệt vọng chửi rủa.
...
Bên trong Tây Phủ thành Kỷ tộc
Kỷ Nhất Xuyên và thê tử Uất Trì Tuyết đang đứng ở cửa trước nhìn ra xung quanh.
Bỗng nhiên, trên bầu trời phía xa có một con Thanh Diễm Điểu, trên lưng nó còn trở hai người. Một người mặc áo toàn thân màu đỏ chính là Kỷ Hồng Hoa, người kia thì mặc áo xám, tóc dài màu đỏ lửa. Kỷ Nhất Xuyên liếc mắt cái liền nhận ra... Người kia chính là trụ cột chân chính của Kỷ tộc - tộc trưởng Kỷ tộc Kỷ Cửu Hỏa!
"Tuyết nhi, Tuyết nhi, tộc trưởng đến kìa." Kỷ Nhất Xuyên hô lên.
Danh sách chương