Nắng xuân tươi đẹp vô cùng, nhè nhẹ chiếu lên người, thật thoải mái.

Một em bé môi hồng răng trắng đang đứng dang rộng hai tay, bên cạnh có một cô hầu gái thô kệch đang cẩn thận giúp bé mặc áo lông, một cô hầu gái khác có gương mặt đoan chính đang bưng một cái hũ cùng một bồn nhỏ chờ bên cạnh. Bên trong cái bồn nhỏ có một ít muối thô, cái hũ thì đầy nước trong veo.

"Cả đời trước ta bị bệnh tật hành hạ nhưng vẫn có thể tự mặc quần áo. Không ngờ đời này khỏe mạnh vậy lại phải để người khác hầu hạ thế này." Từ lúc sinh ra Kỷ Ninh đã phải quen được người khác hầu hạ, thậm chí khi hắn muốn tự mặc quần áo cũng khiến cho hai hầu gái 'Xuân Thảo' 'Thu Diệp' bên cạnh hắn hoảng sợ run rẩy đến mức quỳ mọp xuống đất.

"Đưa ta."

Kỷ Ninh đem cái hũ đen như mực cùng bồn nhỏ đi ra ngoài phòng. Hắn ngồi xổm tại hành lang bên cạnh, thò tay lấy một ít muối thô màu trắng cho vào trong miệng bắt đầu 'đánh răng'.

"Ở thời đại này thật là khổ! Không có bàn chải đánh răng chỉ có thể lấy tay mà chải! Không có kem đánh răng chỉ có thể dùng muối!" Kỷ Ninh vội cọ chải sạch sẽ. Thực ra cũng không có chuyện gì cả, từ sau khi sinh ra mình vẫn rất sạch sẽ, miệng không có hôi nên cơ bản cũng không cần đánh răng chỉ tại mẹ cứ ép phải đánh răng.

"Ọc ọc ọc ~~~" Kỷ Ninh ngửa đầu lên phun hết nước trong miệng ra rồi sau đó liền đưa cái hũ cùng bồn nhỏ cho hầu gái Xuân Thảo bên cạnh.

Hầu gái Thu Diệp ngay ngắn bưng lấy một chậu rửa mặt bằng đá xanh. Kỷ Ninh nhanh chóng cầm miếng vải lau lau rửa mặt.

"Thu Diệp." Kỷ Ninh chớp mắt mở to nhìn. "Ở bộ lạc của các ngươi cũng dùng muối để đánh răng?"

Dù sao năm nay đã bốn tuổi rồi, mình cũng xem qua rất nhiều sách vỡ cất giữ trong gia tộc nên biết rất nhiều tin tức cần biết. Thế nhưng về mặt sinh hoạt của bộ lạc lại không rõ lắm.

"Làm sao có thể ." Trên mặt Thu Diệp có chút ít tàn nhang. "Ở bộ lạc cho dù là để ăn cũng không có muối ăn trắng và sạch sẽ như vậy chứ đừng nói là dùng để đánh răng. Đám người nam nữ trong bộ lạc đều tùy tiện dùng nước rửa hàm răng, đa số là cả đời không đánh răng. Còn cái hũ này là dụng cụ nấu canh rất đắt làm sao có thể dùng để chứa nước đánh răng được."

Nấu canh? Kỷ Ninh nháy mắt, cái hũ kia mà cũng dùng để nấu canh?

"Đi kiếm cái gì ăn đi." Kỷ Ninh quay đầu bước đi, hai cô hầu gái đi theo sau lưng.

...

"Phụ thân, mẫu thân." Kỷ Ninh đứng trước điện sảnh chào rồi đi vào.

"Ừ."

Phụ thân Kỷ Nhất Xuyên ngồi ở phía trên, mẫu thân ngồi bên cạnh phía bên trái, vị trí của mình là ở phía tay phải. Trước mặt mình là một cái bàn được điêu khắc từ khối đá màu đen, kính cẩn lấy ba chậu thức ăn sáng của mình gồm thịt sực nức mùi thơm, chồng lớn bánh nướng mềm dẻo thêm một bình nước ấm.

Như ở Địa Cầu thì bữa sáng của một tên con nít bốn tuổi này sợ là đủ cho ba tên đàn ông trưởng thành ăn mất. Thế nhưng ở thế giới này.... Mỗi đứa bé đều rất phàm ăn và mình cũng phàm ăn như vậy.

"Ôi, mùi vị thơm quá." Kỷ Ninh liền túm lấy một miếng thịt trong chậu bắt đầu ăn. Mặc dù là khẩu vị người Địa Cầu nhưng món này với mình vẫn rất ngon. Kỷ Ninh cũng biết... bởi vì tư chất thân thể của mình chỉ thuộc loại bình thường cho nên đồ ăn thức uống từ nhỏ đã cực kỳ đặt biệt. Thịt mà mình ăn cũng không phải loại dã thú bình thường, đa phần đều là máu thịt của yêu thú có chút linh tính. Dù ở bên ngoài bộ lạc là loại đồ ăn rất đắt đỏ nhưng mình vẫn được ăn mỗi ngày.

Hiệu quá cũng có, đó là Kỷ Ninh có được khí lực rất lớn!

"Con ăn xong rồi!" Kỷ Ninh ăn nhanh như hổ đói, sau đó liền ừng ực rót nước thẳng vào trong bụng.

"Chúng ta đi." Kỷ Ninh gọi lớn rồi chạy ra. Hai cô hầu gái Xuân Thảo cùng Thu Diệp đuổi theo.

Uất Trì Tuyết nhìn hài nhi chạy ra, cười nói: "Ninh nhi tuy là thân thẻ lúc sinh ra có thể bị thương từ trong thai nhưng tiềm lực của nó vẫn rất lớn. Anh xem, mỗi ngày nó đều có thể ăn được nhiều thịt yêu thú như vậy thì thân thể nhất định sẽ không ngừng tốt lên."

Kỷ Nhất Xuyên cũng khẽ gật đầu. Yêu thú không giống với dã thú, yêu thú hấp thu nguyên khí của thiên địa để tu luyên nên trong máu thịt cũng ẩn chứa năng lượng. Mặc dù hài nhi ăn chỉ là bữa sáng nhưng cũng không sợ bị đói trong một hai ngày không ăn gì. Nhưng Kỷ Ninh ăn một ngày ba bữa, bữa nào đều ăn như vậy, thân thể nho nhỏ đó lại có thể hoàn toàn tiêu hóa.

*******

Hai cô hầu gái ôm một đống sách đi theo sau Kỷ Ninh, đằng sau còn có mười tám tên hộ vệ cao lớn khôi ngô mặc áo giáp màu đỏ thẫm, bên trên áo giáp màu đỏ thẫm ẩn hiện phù văn cổ quái huyền diệu. Phù Văn này âm ỷ dẫn động lực lượng kì bí khiến cho từng tên hộ vệ đều tản ra khí tức cường đại.

Xích Giáp Vệ là binh chủng mạnh nhất của Kỷ tộc. Phía Kỷ tộc Tây phủ cũng chỉ có trăm tên Xích GIáp Vệ nghe theo mệnh lênh của Kỷ Nhất Xuyên.

Kỷ Nhất Xuyên lại sắp xếp mười tám tên Xích Giáp Vệ bảo hộ cho Kỷ Ninh. Chỉ cần Kỷ Ninh rời khỏi nhà thì mười tám Xích Giáp vệ một tấc cũng không rời.

"Đi Luyện Võ Trường." Kỷ Ninh tung tăng bước đi.

Những nơi đi qua không ai dám ngăn cản!

Tây Phủ thành là một tòa thành hùng vĩ. Bên trong thành có mấy chục van dân chúng sinh sống. Thành có ba tòa kiến trúc cực lớn theo thứ tự là Nội thành, Quân doanh, Vũ điện.

Nội thành là nơi sinh hoạt của tộc nhân Kỷ tộc Tây phủ, cũng là nơi chi phối chủ yếu!

Quân doanh là chỗ quân đội dưới trướng Kỷ tộc Tây phủ đóng quân.

Vũ Điện lại là nơi đa phần thiếu niên ở bộ lạc và đệ tử của Kỷ tộc đến tu luyên, do Kỷ tộc Tây phủ khống chế.

Nội thành có lối đi trực tiếp sang Vũ điện, Kỷ Ninh dẫn theo tôi tớ, hộ vệ đi thẳng tới Luyện Võ Trường ở Vũ điện. Trong Luyện Võ Trường có hàng vạn thiếu niên đang tu luyện.

"Nhìn kìa! Là Kỷ Ninh!"

"Hắn là Kỷ Ninh, hài nhi độc nhất của Tích Thủy Kiếm?"

"Nữ nô bên cạnh hắn đang cầm đúng là sách à? Ta đã từng gặp du thương đi qua bán sách ở bộ lạc, phải có một ngàn trương giác da dê thì mới đổi được một quyển đấy."

Bên trong Luyện Võ Trường, đám thiếu niên đang thì thầm bàn luận. Bọn chúng đã sớm biết đứa bé này là hài nhi của 'Tích Thủy Kiếm' Kỷ Nhất Xuyên, cường giả đứng đầu Kỷ tộc Tây phủ. Có không ít thiếu niên rất quý đứa trẻ này vì dù Kỷ Ninh có xuất thân cao quý nhưng vẫn chưa bao giờ làm khó bọn chúng, nhưng dù có quý mến thì cũng không dám đến đùa giỡn.

"Ồ." Kỷ Ninh ngồi ở trên ghế, trong mắt hiện lên vẻ đầy phấn khích.

Dù đời trước hay phải cô độc một mình nhưng thực chất Kỷ Ninh rất ưa thích náo nhiệt.

"Đưa sách cho ta." Kỷ Ninh lấy một quyển sách thật dày từ tay Xuân Thảo. Quyển sách rất dày cỡ phải đến hai mươi phân, trang sách đều được làm từ da của một loại dã thú trải qua công đoạn kéo mảnh để trở nên rất dai. Ở cái thời đại nô lệ này, sách vở thật là xa xỉ, bất quá Kỷ Ninh lại có thể tùy ý vào đọc ở Tàng Thư Lâu, thâm chí có thể cầm vài quyển mang về.

Sau khi sinh ra, Kỷ Ninh có ý định làm hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là quan tưởng 'Nữ Oa đồ'. Thể chất cường kiện, hồn phách cường đại về sau có thể găp qua là không quên được. Ngay lúc nửa tháng trước, thậm chí chính mình đã có thể làm được nhất tâm nhị dụng.

Thực ra cái này cũng bình thường, dựa theo sách ghi chép lại thì tu tiên giả có thể nhất tâm đa dụng, cùng lúc có thể điều khiển vài món pháp bảo tiến hành công kích. Mà 'Nữ Oa đồ' thật sự rất huyền diệu, Kỷ Ninh quan tưởng mới hơn hai năm mà hồn phách đã cường đại đến mức có thể nhất tâm nhị dụng rồi.

Chuyện thứ hai là đọc sách!

Sau khi sinh được nửa năm, khi Kỷ Ninh chỉ mới biết bi bô nói vài từ thì hắn đã ôm một đống sách vở, chỉ vào nguyên một đám chữ tượng :"Cái này, cái kia, cái đó..." Xuân Thảo cùng Thu Diệp được tuyển làm hầu gái nên đều biết chữ, tự nhiên không dám không trả lời, thêm nữa đều là chữ tượng hình nên đoán cũng có thể đoán ra không ít. Nhờ đó hắn rất nhanh học được mặt chữ.

Sau đó hắn bắt đầu đọc sách!

Cái này gọi là 'Ngồi mài dao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi' . Tuy từ lúc sinh ra đã muốn bước chân lên con đường tu tiên nhưng Kỷ Ninh hiểu rõ đạo lý thế nào là dục tốc bất đạt. Đọc sách chính là 'mài đao' trên con đường tu tiên, đầu tiên phải hiểu rõ tình hình cùng quá trình tu tiên ở thế giới này rồi phân chia một chút ra các loại.

Sau khi biết chắc thì mới có thể lựa chọn cái tốt nhất được!

Sau khi đọc qua nhiều sách, Kỷ Ninh cũng biết được Kỷ tộc Tây phủ là một thế lực nhỏ thuộc lãnh thổ vương triều Đại Hạ bao la rộng lớn.

Lãnh địa do Kỷ tộc Tây phủ cai quản dài từ nam chí bắc ba ngàn dặm, rộng từ đông sang tây hơn năm ngàn dặm. Tại lãnh địa có vô số bộ lạc sinh sống, tất cả đều thuộc quyền quản lý của Kỷ tộc Tây phủ!

Mà nơi này mới chỉ là Kỷ tộc Tây phủ.

Kỷ tộc là một bộ tộc rất cổ xưa, chia làm Tông phủ, Đông phủ, Tây phủ, Nam phủ, Bắc phủ. Năm phủ Kỷ tộc hợp lại mới là Kỷ tộc hoàn chỉnh!

Nhưng mà...

Vương triều Đại Hạ quá lớn, lãnh thổ quốc gia rộng gần như là vô tận, mà vương triều cổ xưa này sinh ra từ 'thời đại Thần Ma', có thể bình yên vượt qua thời đại Thần Ma xa xôi đáng sợ để tồn tại trăm triệu năm. Một vương triều mà có thể tồn tại đến trăm triệu năm! Kỷ Ninh thật sự cảm thấy không rét mà run.

Kỷ tộc cũng chỉ là một thế lực nhỏ trong lãnh thổ Vương triều Đại Hạ mà thôi, dĩ nhiên nếu so với những bộ lạc xung quanh thì Kỷ tộc đúng là bá chủ tuyệt đối!

"Không hổ là thế giới tiên ma ẩn hiện." Kỷ Ninh cảm khái trong lòng. "Vương triều phàm nhân được ngàn năm đã là kỳ tích rồi vậy mà thế giới tu tiên giả tồn tại có một vương triều cổ xưa cường đại đến vậy. Ngọn nguồn thật là vượt quá tưởng tượng."

"Ừ, dù sao ta cũng ở thế giới này hai năm rồi nên đối với tu luyện cũng hiểu khá nhiều, có lẽ nên bắt đầu tu luyện thôi."

Vì lúc sinh ra là mùa đông, không bao lâu sau khi sinh đã bước sang năm mới rồi, vậy là đã hai tuổi rồi.

Hiện tại mặc dù là bốn tuổi nhưng ở thế giới này mới chỉ có hai năm mà thôi.

...

Vào lúc ban đêm.

Hai bên đại sảnh có thắp những ngọn nến to bằng cánh tay trẻ nhỏ, khiến cho cả phòng lớn sáng trưng. Như mọi khi, phụ thân ngồi ở chủ vị, mẫu thân ngồi cạnh bên trái, Kỷ Ninh thì ngồi cạnh ở bên phải. Bàn bên như trước có thịt cùng vài khay thức ăn, mì phở.

"Ực ực ực!" Kỷ Ninh như gió cuốn mây tan ăn sạch thịt, mì phở trên bàn. Sau đó ngẩng đầu :"Phụ thân, mẫu thân!"

"Sao, có việc gì vậy?" Kỷ Nhất Xuyên và Uất Trì Tuyết cùng nhìn về phía nhi tử.

Nhi tử thông minh làm bọn họ tuy sung sướng nhưng không kinh hãi. Bởi vì tại thế giới rộng lớn này, thông minh gần như yêu nghiệt cũng có.

"Con muốn tu luyện!" Kỷ Ninh trịnh trọng nói. "Con muốn tu tiên!"

Uất Trì Tuyết nhìn bộ dạng nghiêm túc của nhi tử thì lại nở nụ cười:"Tu tiên? Nhất Xuyên, con của chúng ta muốn tu tiên đấy!"

"Tu tiên?" Kỷ Nhất Xuyên nhìn gương mặt kiên định như trước của nhi tử. "Ngươi biết cái gì là tu tiên sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện