Không phải như vậy, tiếp tục suy nghĩ nữa sẽ chỉ thấy buồn phiền thôi, nàng là tà ma nữ Lộ tà ác cơ mà! Từ trước đến nay chỉ có nàng khiến người khác thương tâm, không ai có thể khiến nàng thương tâm? ! Cho nên nàng không thương Tịch Ân! Nàng không thương hắn! Một chút cũng không có!

Tịch Ân không có nhìn nàng, nhưng những lời Mã Cơ nói, khiến cả hai trái tim đều bị vạch trần ở trước mặt mọi người.

Chàng… Không hề động tâm! Tuyệt đối không hề động tâm, đương nhiên chàng cũng không cảm thấy vui vẻ khi nghe thấy tin Lộ yêu thương mình, chàng không có!

“Hừ! Ta sớm nên phát hiện chuyện này từ lúc ngươi ra vẻ nịnh bợ A Liệt, ta nhưng chỉ lo coi chừng ngươi, hoàn toàn quên mất việc làm sáng tỏ điểm đáng ngờ này.” Theo Lộ lâu như vậy, sao không biết từ trước đến nay nàng đối xử với người khác đều vô tâm, đã như vậy, sao lại vì A Liệt chuẩn bị rượu hồi hương cam lộ, hóa ra đó là rượu độc!

“Mã Cơ, buông, ngươi làm đau ta.” Lộ thản nhiên nói, nàng dường như không đếm xỉa đến những gì Mã Cơ nói, để nàng ta độc thoại nói ra tâm tình của bản thân.

“Được, ta cũng không nỡ để ngươi thống khổ.” Mã Cơ cười buông lỏng kiềm chế đối với nàng.

“Vì sao ngươi không có việc gì?Không phải ngươi mỗi ngày đều cùng A Liệt uống rượu hương hồi cam lộ sao?” Nàng nghi ngờ Lộ đã uống giải dược từ trước.

Nàng cũng uống rượu độc ư? ! Tịch Ân khiếp sợ nhìn con người mà bề ngoài lúc nào cũng như không có chuyện gì xảy ra kia, lo lắng muốn từ trên thân thể của nàng nhìn ra chút manh mối, nhìn xem nàng có khó chịu hay không thoải mái không.

“Dĩ nhiên trước đó ta đã uống giải dược.” Đúng như Mã Cơ dự đoán, Lộ thản nhiên trả lời cũng không cảm thấy trước đó uống giải dược thì có gì không bình thường.

“Ta cũng đoán như vậy.” Mã Cơ nở nụ cười khanh khách, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tịch Ân đầu tiên là khẩn trương sau đó lại thả lỏng, khuôn mặt của nàng nổi lên tức giận một lần nữa,

“Tiểu thư, ngươi phải biết? Ta không cho phép ngươi yêu thương người khác mà không phải là ta, dù sao ta sẽ luôn yêu ngươi như vậy, vì ngươi, ta có thể hi sinh tính mệnh. Thế nhưng hắn thì sao? Hắn vĩnh viễn sẽ không đáp lại tình cảm của ngươi, bởi vì hắn hoàn toàn không dám thừa nhận, hắn là một người nhát gan.” Nàng chỉ vào Tịch Ân.

“Không cần nói nữa.” Lộ mở nửa mí mắt, không muốn tiếp tục nghe nữa. Hai tay nàng nắm chặt bên người, cho dù Mã Cơ có thật hay không, người bị thương tổn lớn nhất sẽ là Tịch Ân, nàng không muốn… Không muốn hắn vì nàng mà bị thương tổn, không cần nói ra tình cảm này, cứ để mọi chuyện là bí mật đi.

“Không! Ta càng muốn nói, ta hận Tịch Ân! Ta hận hắn! Hắn không nên cướp đi trái tim của ngươi, trái tim của ngươi là của ta, là của ta!” Mã Cơ không giải tỏa đi được bất mãn tràn đầy ở trong lòng, phẫn hận kêu gào.

Cướp đi trái tim của nàng ư? Chàng thực sự đã cướp đi trái tim của nàng sao? Tịch Ân tự hỏi.

“Mã Cơ!” Lộ khẽ quát tên của nàng, không muốn nghe Mã Cơ nói nàng yêu Tịch Ân còn hắn không yêu nàng.

“Tiểu thư, ta yêu ngươi! Ta vô cùng, vô cùng yêu ngươi, ngươi biết không?” Mã Cơ chăm chú nhìn Lộ.

Lộ không có cách nào trả lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh và loạn nhịp, quay đầu nhìn Mã Cơ, Mã Cơ bỗng nhiên cười một lần nữa, nghiêng người liếm vết máu trên đầu Lộ.

Một lúc sau, Mã Cơ ngẩng đầu, cười vui sướng.

Động tác quái dị vủa nàng khiến mọi người lác mắt, mọi người rùng mình một cái, đều hiểu sẽ sắp có chuyện gì xảy ra.

“Cẩn thận một chút, ta sợ nàng sẽ làm việc bất lợi cho ngươi.” Mại Nhĩ đến bên người Tịch Ân nhắc nhở, trong mắt Mã Cơ có rất nhiều oán hận, hơn nữa đều là nhằm vào Tịch Ân, nàng ta sẽ không ra tay với Lộ, thế nhưng khả năng ra tay với Tịch Ân là rất cao, dù sao Tịch Ân cũng là tình địch của nàng.

“Ừ!” Tịch Ân hoàn toàn không đem lời của Mại Nhĩ để ở trong lòng, toàn bộ sự chú ý của chàng đều tập trung trên người Mã Cơ, khi Mã Cơ nghiêng người liếm vết máu trên trán Lộ, chàng không thể phủ nhận trong lòng nổi lên cảm giác không thoải mái trong lòng, hắn buồn bực gần như muốn xông lên phía trước, muốn lôi Mã Cơ lại, nhưng lý trí ngăn cản hành động của chàng, tránh cho chàng mắc thêm lỗi lầm một lần nữa.

“Ta sẽ giết hắn! Chỉ có giết hắn, ngươi mới có thể giao trái tim cho ta.”Mắt Mã Cơ lộ ra vẻ hung ác.

“Không! Mã Cơ.” Lộ nắm tay nàng, thốt lên lời ngăn cản.

Mọi người nghe được lời của nàng, vội vàng chắn ở trước người Tịch Ân, không cho Mã Cơ có cơ hội làm tổn thương Tịch Ân.

“Ngày nào hắn còn chưa chết, thì ngày đó ta sẽ không yên tâm.” Mã Cơ cố sức đẩy tay Lộ ra, trong miệng thì thào nhớ kỹ tà ma pháp cao thâm nhất, ma pháp hắc ám nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện