Ở phía trên toàn nhà có một sự yên lặng không diễn tả nổi, bề ngoài kiến trúc tao nhã, có người nói ở bên trong là một vị thiên kim quý tộc ở, cũng bởi vì nguyên nhân thân thể không tốt mà tới đó tĩnh dưỡng. Tuy có nhiều nô bộc qua lại, nhưng chưa có người nào gặp qua diện mạo thật của nàng, sinh hoạt hàng ngày của nàng đều do thị nữ thân cận lo liệu, trừ khi thị nữ kia đồng ý, nếu không, không ai được phép đi vào bên trong phòng, đương nhiên cũng không thể gặp qua tiểu thư có thân thể nhu nhược kia.

Sự thần bí của nàng khiến cho các nô bộc hứng thú, nếu không thể tránh thoát đôi mắt chim ưng của thị nữa kia, muốn thấy bộ mặt thật của tiểu thư, bọn họ chỉ có thể lén lút nghe lén những chuyện có liên quan tới chủ nhân của mình.

Người thị nữ kia vô cùng có trách nhiệm, giống như thần giữ của kho báu, cho dù kẻ nào cũng không thể xông vào thành công, nếu cố ý xông vào mà bị nàng phát hiện, lập tức đuổi đi, tuyệt đối không rộng lượng, cho tới bây giờ chưa có ai có thể khiến nàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Lâu dần các nô bộc cũng không còn để ý tới dáng dấp tiểu thư, quay trở về bình thường, chỉ cần bọn họ tận tâm tận lực làm tốt bổn phận của mình, sẽ không rơi vào số phận bị đuổi đi.

Sau đó ở đằng sau thì thầm với nhau, không đáng để lấy bản thân ra làm thử nghiệm như vậy.

“Tiểu thư, ta vì người chuẩn bị điểm tâm ngon, người nếm thử xem, có phù hợp khẩu vị người hay không.”

Mã Cơ nịnh nọt cầm điểm tâm đang tỏa hương nghi ngút ra bốn phía, đi tới bên khuôn mặt không hề thay đổi của Lộ

“Mang đi đi, ta không muốn ăn.” Lộ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt, lạnh lùng đuổi lòng tốt của nàng.

“Nếm thử chút thôi mà! Tiểu thư, ngon lắm nha”. Mã Cơ chưa từ bỏ ý định dụ dỗ. Tiểu thư của nàng ngày càng gầy đi, nếu không ăn nhiều một chút, không thể đảm bảo sẽ không chết vì suy nhược quá. Để giữ lại mạng sống của tiểu thư yêu quý, mỗi ngày nàng đều tích cực khuyên bảo.

“Ta nói mang đi, ngươi nghe không hiểu sao?” Không để ý tới khuyên nhủ tốt cho nàng, Lộ lạnh lùng lên tiếng xua đuổi.

“Thế nhưng tiểu thư, người ăn ít quá, ta sợ thân thể người sẽ không chống đỡ được” Mã Cơ mạo hiểm dù có thể bị trách móc, dũng cảm mà khuyên ngăn

“Không chống đỡ được là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi”Lộ lạnh nhạt nói, đối với sự quan tâm của Mã Cơ vẫn không hề bị ảnh hưởng như cũ.

“Tiểu thư, ta biết người mất đi tà ma pháp là một chuyện đau lòng, nhưng vẫn có biện pháp khôi phục, không phải sao? Thế nên, người phải chăm sóc thân thể mình cho tốt”

Đi theo bên người Lộ bao năm, Mã Cơ biết rõ trong lòng Lộ thống khổ, từ trước tới nay đều coi tà ma pháp là điều quan trọng nhất trong cuộc sống, hiện tại tà ma pháp bị Tịch Ân giải trừ đi, đương nhiên là trong lòng nàng không vui

“Ai nói cho ngươi có cách khôi phục lại” Lộ bỗng nhiên trừng mắt hướng về nàng, trong giọng nói tức giận của nàng dường như không quan tâm

‘Ta….Ta cho rằng’ Mã Cơ biết sai cúi đầu, nàng vẫn cho rằng có cách khôi phục tà ma pháp, hoặc là tu luyện lại, vẫn có thể có di vật của HắC Đế Hà, nàng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng không thể khôi phục lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện