Editor: Đào Tử

_____________________________

"Dừng tay —— Các người nện sạp hàng của ta làm gì?"

Thẩm Đường đứng ra, ngăn mấy tên hung ác này lại.

"Cút đi!"

Hiện thực cũng không phải phim truyền hình, người ta sẽ không bởi vì hành động "Dũng cảm" của Thẩm Đường mà dừng tay, ngược lại càng nổi giận.

Tráng hán cầm đầu cảm thấy cô cản tay, chuẩn bị duỗi bàn tay to như quạt hương bồ chụp vào đầu vai cô, rồi ném người sang một bên, may mắn Thẩm Đường tránh nhanh. Nhưng rượu trên sạp của cô gặp vận rủi lớn, bị người ta một cước đạp lăn, vò rượu bày trên ghế dài theo tiếng vỡ nát.

Địch Nhạc ném vò rượu tới tên động tay động chân kia, cả giận nói: "Rượu của ta! Các ngươi đúng là phung phí của trời."

Theo nước rượu bắn, mùi rượu nồng xộc vào mũi, Thẩm Đường còn bị bắn nửa gương mặt, gay mũi đến khiến cô choáng váng.

Cô lắc lắc đầu, đè xuống cỗ khó chịu ấy.

Tên đàn ông cầm đầu xốc sạp hàng vung tay lên.

"Đánh gãy chân cả hai tên ẻo lả này cho ta!"

"Vâng!"

Nói rồi quơ lấy ghế gỗ gậy gỗ.

Tiểu thương ngay thời điểm tráng hán xuất hiện đã sớm dọn quán trốn xa xa, sợ sạp hàng nhà mình bị vạ, mắt thấy tình thế đã xảy ra không thể ngăn cản, sắp diễn biến thành vụ bạo lực đổ máu, người qua đường chủ quán nhát gan ôm đầu thét lên. Tránh thì tránh, trốn thì trốn.

Mặt ngơ ngác - Thẩm Đường: "..."

Địch Nhạc giống như một chú bướm hoa đen bay vọt lên xuống, né tránh các tráng hán vây công. Khi thì vọt người lên, tay áo phất phiêu, khi thì mũi chân mượn lực, duỗi dáng người, giữa không trung vặn eo xoay người người qua đường nhìn đến trợn mắt hốc mồm, không quên trầm trồ.

So với cá chạch còn trơn tuột lươn hơn.

Mấy tráng hán ngay cả góc áo của cậu ta cũng chưa đụng được, ngược lại bị Địch Nhạc nắm lấy cơ hội làm cho người đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi.

Thẩm Đường: "..."

Khá lắm!

Cậu đm là đánh nhau hay là khiêu vũ? Để một mình cô đơn đấu dọn bãi chiến trường giùm à?

Cố Trì: "..."

Chuỗi phỉ nhổ của Thẩm Đường nhanh chóng bị người vây công cắt ngang, dù sao cô cũng là mục tiêu công kích của đám tráng hán này. Đây đều là người bình thường, Thẩm Đường chưa làm rõ chân tướng, rất khó hạ tử thủ với người ta.

Cảm giác buồn nôn choáng váng còn không ngừng dâng lên.

Né tránh cũng hơi miễn cưỡng.

Nhưng cô mau chóng suy nghĩ ra biện pháp.

"Các đại ca à, các người nhìn ta đi, tiểu nữ chỉ là cô gái yếu đuối vai không thể khiêng, tay không thể nâng, nấu rượu bán rượu kiếm chút tiền trang trải..." Mượn tường đạp, thả người nhảy lên, nghiêng người né tránh khối gỗ đối diện bay tới, không quên nói, "Các người đánh nhầm người rồi!"

Tiếng nói Thẩm Đường thanh thúy to rõ còn có tính xuyên thấu, lại thêm cô cao giọng hô, ước chừng nửa con phố đều nghe được.

Kỳ Thiện ở nhã gian lầu hai xem náo nhiệt: "? ? ?"

Cố Trì lại phì cười ra tiếng: "Dung mạo Thẩm lang xinh đẹp, nam sinh nữ tướng, đúng là dễ bị bách tính phổ thông ngộ nhận là nữ lang. Nhưng cậu ta bị người vây công không nghĩ tới thoát khốn, ngược lại giả dùng thân phận nữ lang 'Xin tha' với những người này, khó tránh khỏi không dễ nhìn lắm."

Sắc mặt Kỳ Thiện hơi đen.

Tính ngay trước mặt anh ta bôi đen Thẩm tiểu lang quân?

"Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết." Kỳ Thiện liếc Cố Trì một cái, trầm giọng nói, "Ngược lại tại hạ không cảm thấy đây là 'Xin tha'. Nếu Ấu Lê muốn, chỉ cần cầm kiếm, vài hơi thở đã có thể gϊếŧ tất cả, nhưng cậu ấy có cần phải làm như thế? Phía dưới có ai không phải người bình thường?"

Đây rõ ràng là hành động nhân thiện!

Ngươi biết cái gì gọi là ưu thế tướng mạo không?

Nếu có thể lấy tướng mạo hóa giải mâu thuẫn, vẫn có thể xem là một loại "Không đánh mà thắng". Giả nữ lang thì thế nào? Đây là tướng mạo và ưu thế phụ mẫu ban cho, nam sinh nữ tướng lớn lên đẹp bao nhiêu! Một quỷ bệnh lao cái mặt bệnh tướng, đi đường đều bị ngại xúi quẩy thì biết cái gì!

Khóe miệng Cố Trì khẽ động: "Tại hạ nghe được."

Kỳ Thiện khẽ nói: "Tại hạ cũng biết ngươi nghe được."

Cố Trì: "..."

Cho nên loại đạo văn sĩ đọc tâm này rất kinh khủng. Tựa như hiện tại, bị người ta mắng trong lòng, trong lòng mình biết rõ lại không thể nói ra. Nói ra, đối phương mặt dày vô sỉ thừa nhận cái nữa, trên miệng mắng một lần nữa, chẳng phải là anh ta tìm mắng à?

Con phố dưới lầu.

Địch Nhạc cũng bị phát ngôn gây sốc của cô hù dọa.

"Tại hạ còn không biết Thẩm huynh ưa nữ y nha?"

Thẩm Đường: "..."

Khá lắm, một câu "Thẩm huynh" ra, không chỉ bỏ đi hoài nghi giới tính của các tráng hán đối với Thẩm Đường, còn gắn mác cao thủ giả nữ cho cô. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm mông Địch Nhạc dưới lớp y phục, rất muốn cho nó một cước, xem cậu ta còn dám ăn nói linh tinh hay không.

Lo lắng làm lớn chuyện kinh động người quận phủ chú ý, Thẩm Đường ra quyết định, nắm cổ áo Địch Nhạc nhảy lên mái nhà. Một đám tráng hán phía dưới leo lên không được, chưa đầy một lát liền bị bỏ lại phía sau. Vừa mới thoát hiểm, Thẩm Đường chất vấn Địch Nhạc.

"Cậu đi đâu gây sự với đám người này?"

Địch Nhạc vốn lạc quan thích bênh vực kẻ yếu, nghĩ đến bộ dáng đám tráng hán tức tối không bắt được người, không khỏi cười lên ha hả. Chỉ là —— Mắt thấy sắc mặt Thẩm Đường ngày càng âm trầm, cậu ta hơi sợ, cười nấc một tiếng, lặng lẽ dừng cười.

"Tại hạ là hành hiệp trượng nghĩa mà."

Thẩm Đường hơi đỏ mặt, nhưng ngữ khí lạnh như băng.

"Cậu gọi cái này là hành hiệp trượng nghĩa?"

Địch Nhạc ngượng ngùng nói: "Vừa tới Hiếu thành không lâu, nhìn thấy nhóm người này khi dễ tiểu thương, thu chủ quán cái gì mà 'Thuế bày quầy', không cho liền trắng trợn cướp đoạt, thậm chí ngay trước mặt chủ quán đùa giỡn con gái chủ quán, còn xô đẩy người già cao tuổi, tại hạ thấy chuyện bất bình đánh bọn họ chừa thói, đoạt tiền bọn họ thu trả cho chủ quán... Ai ngờ bọn họ nhớ dai, nửa tháng rồi vẫn nhớ rõ ta."

Thẩm Đường dò xét Địch Nhạc, gật đầu.

"Nếu là ta, ta có thể nhớ kỹ cậu một tháng."

Nắm đấm cô ngứa.

Tên nhóc này gây chuyện, kết quả chính mình bị nện sạp hàng. Tạo rượu bán rượu, nuôi sống gia đình, cô dễ dàng lắm sao?

"Bởi vì tại hạ anh tuấn quá?"

Thẩm Đường cười lạnh: "Bởi vì hiếm người dáng dấp giống cậu nổi bật khác người. Đẹp đẽ một điệu, tướng xấu đủ loại."

Địch Nhạc đương nhiên sẽ không cho là mình xấu thật, cậu rất có lòng tin với gương mặt này của mình, nhưng cũng nghe ra bất mãn và oán khí trong lời nói của Thẩm Đường, dưới du͙ƈ vọиɠ cầu sinh thôi thúc, cậu kiên trì biểu thị mình sẽ bồi thường gấp đôi tiền tổn thất sạp rượu cho Thẩm Đường, cam đoan không để cô lỗ vốn, mới miễn cưỡng làm người ta nguôi giận.

Đại khái hô hấp ổn, chút đỏ còn sót lại trên mặt Thẩm Đường hòa cùng da thịt, nhìn không ra mảy may dị dạng. Ngón tay niết mi tâm: "Ta hỏi cậu, những người này ngoại trừ trưng thu 'Thuế bày quầy', còn làm ra chuyện thương thiên hại lý nào khác?"

Địch Nhạc nghi hoặc: "Không rõ, hỏi cái này làm gì?"

Thẩm Đường đi về phương hướng lúc trước, nói: "Đánh gãy chân của bọn hắn! Nếu có việc ác khác, liền kéo bọn hắn tới ngoại thành thay trời hành đạo. Cái này của cậu mà gọi là hành hiệp trượng nghĩa? Đánh bọn họ một trận coi như xong việc? Sau đó chúng gây rắc rối tiếp cho tiểu thương chủ quán."

Địch Nhạc: "Không đánh một trận, vậy ta nên làm như thế nào?"

Thẩm Đường dừng chân, lạnh lùng nói: "Cậu không có bản lĩnh để bọn hắn thay đổi triệt để, đừng ngại cho bọn hắn một cơ hội đầu thai làm người!"

Địch Nhạc kinh hãi: "! ! !"

Phố xá náo nhiệt tán đi, Kỳ Thiện cũng buông cửa sổ xuống.

Chưa tới một khắc, một chiếc xe ngựa màu xám ra khỏi quận phủ, nhưng người điều khiển ngựa lại là cậu bé vóc người nhỏ nhắn.

Cậu nhìn mặt đất bị rượu làm ẩm ướt ngây người một lát, ông lão trong xe ngựa hỏi: "A Yến, xảy ra chuyện gì sao?"

A Yến lắc đầu: "Không có."

Xe ngựa đi ngang qua con phố, qua một hàng rượu nào đó, ông lão trong xe đưa tay vén màn cửa lên, liếc qua cửa sổ nhã gian lầu hai. Một lát sau buông màn cửa xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện