Editor: Đào Tử
___________________________
"Tọa chủ, vị tiểu hữu này là..."
_Xưng hô đối với thầy, quan chủ khảo thời xưa, tương tự ân sư.
Quận thủ miễn cưỡng nặn một nụ cười khó coi.
Tuy lúc này không giống ngày xưa, nhưng nhìn thấy vị tọa chủ trước kia vẫn không nhịn được run lên, miệng đắng lưỡi khô, tâm hoảng khí đoản.
Quý khách được xưng là "Tọa chủ" lần theo ánh mắt quận thủ nhìn về phía A Yến, đáy mắt thêm mấy phần sắc ấm, bàn tay thô ráp nứt nẻ khẽ vuốt đỉnh đầu của cậu, ấm giọng nói: "Nhũ danh của thằng bé là A Yến."
Nghe thầy gọi mình, A Yến dời lực chú ý từ bánh ngọt ra, tròn mắt nhìn, mờ mịt nhìn thầy, dường như đang hỏi gọi cậu làm gì. Ông lão cười chỉ chỉ phương hướng quận thủ, đáp: "Không phải gọi con, là sư huynh con hiếu kì."
A yến nghiêng đầu một chút, nhìn quận thủ rồi nhìn ông lão, cuối cùng nhìn bánh ngọt trên đĩa một chút, lông mày nhạt khẽ nhíu.
Ông lão và A Yến sống với nhau hai năm, ít nhiều cũng thăm dò rõ phương thức suy nghĩ của cậu, nhân tiện nói: "Sư huynh con không thích ăn những món điểm tâm ngọt này, thầy cũng không thích, cho nên đây đều là của con, không cần chia."
Quận thủ nghe xưng hô như thế, khẽ giần giật khóe miệng.
Xưng hô ông lão là "Tọa chủ", chỉ là hắn nể tình tình cảm ngày xưa, không nghĩ tới lão già này sẽ thuận cột trèo lên, còn cho hắn thêm sư đệ hời vô bổ. Nói đến vị "Sư đệ" này, hắn mơ hồ cảm thấy đứa trẻ gọi "A Yến" không thông minh lắm.
Chí ít, không lanh lợi giống đứa trẻ bình thường.
Hắn nắm lỗ mũi "Nhận" sư đệ hời.
Người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng đây là cảnh tượng sư từ đồ hiếu hài hòa đấy. Quận thủ thích hợp toát ra vẻ ân cần, hỏi: "Tòa chủ, sư đệ là?"
"A Yến rất tốt!"
Nói đến A Yến, thần thái ông lão đột nhiên biến đổi, hai đầu mày tang thương có thể lờ mờ nhìn thấy khí thế bức người năm đó, quận thủ nhìn mà như ngồi bàn chông. Đồng thời hắn vừa ngầm phỉ nhổ mình vô dụng, lão già trước mặt đã gần đất xa trời, có gì phải sợ? Cái gọi là khí thế bức người phảng phất chỉ là ảo giác của quận thủ, thời điểm ông già nhìn về phía A Yến, đáy mắt chảy xuôi thương tiếc vô hạn. Ông thở dài một tiếng, sờ sờ búi tóc A Yến: "Thằng bé chỉ là số khổ, từ trong bụng mẹ ra liền có tật não, dẫn đến tâm trí khác đứa trẻ bình thường."
Quận thủ: "? ? ?"
Trong lúc nhất thời, hắn cho là lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
Vị tọa chủ này của hắn nói ai trời sinh có tật não cơ?
"Nhưng, đứa nhỏ này chẳng phải..."
Nhà ai có đứa trẻ tật não, sáu tuổi đã có thể ngưng tụ võ đảm, lại thêm thần lực trời sinh, một cây trường thương quét gãy chân đàn ông trưởng thành?
Tên gác cổng không may kia còn nằm trong viện kìa.
Ông lão biết hắn muốn nói gì, không mặn không nhạt nói: "A Yến tuy có tật não, nhưng không phải ngu dại, thằng bé chỉ là tâm trí có vấn đề. Nên thứ học được đều đã học, lý giải cũng không thành vấn đề, lại thêm căn cốt luyện võ tuyệt hảo, ngưng tụ võ đảm cũng không ngoài ý muốn."
Thậm chí bởi vì duyên cớ đầu óc, so với người bình thường cậu bé càng thêm chuyên chú khắc khổ, chỉ cần là nhiệm vụ ông lão phân phó luyện tập, chưa từng phàn nàn càng không lười biếng, nên làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, trăm phần trăm chuyên chú làm, hồi báo tất nhiên cũng khả quan.
Ông lão không thích người ngoài dùng ánh mắt dị dạng đối đãi A Yến.
Đặc biệt là người từng theo ông miễn cưỡng có mấy phần danh phận sư đồ —— Như vị quận thủ này. Bởi vì chuyện này chỉ có thể chứng minh hắn đã từng học sinh bình thường, còn không bằng một A Yến có tật não.
Quận thủ gượng cười: "..."
Hắn châm chước nói: "Đầu óc khác thường? Ngược lại không nhìn ra lắm, thiên phú căn cốt sư đệ đều nhất tuyệt. Chỉ là thế đạo hiện tại đục ngầu, nếu sư đệ bảo trì phần tấm lòng trong sáng này, cũng có thể xem là điều may mắn. Dù sao cũng tốt hơn học được một thân kỹ năng lại biến thành chó sai cho quyền lực."
Lấy hiểu biết của hắn đối với vị tọa chủ, A Yến có vẻ là vảy ngược hiện tại của ông, chỉ có thể khen không thể vạch khuyết điểm. Dù sao loại học trò cũ không mới mẻ như hắn, sao có thể so với "Học trò mới" năm sáu tuổi, phấn điêu ngọc trác, ngoan ngoãn hiếu thuận lại nghe lời đáng yêu?
Quận thủ chọn khen lấy khen để A Yến, lại căng da đầu chúc mừng tọa chủ nhà mình được học trò tốt, sau khi hàn huyên đơn giản, hắn mới không để lại dấu vết tìm hiểu ý đồ lần này đến của ông lão. Nhưng chút vặt vãnh ấy đặt trong mắt ông lão còn chưa đủ nhìn.
Ánh mắt phảng phất nhìn thấu hết thảy của ông lão làm hắn e ngại.
Nhớ ngày đó, ông lão cũng là nhân vật quyền lực trong triều đình nói một không hai, dùng hô mưa gọi gió hình dung khi đó chẳng ngoa. Quốc chủ Tân Quốc có thể ngồi vững vàng vương vị, để Tân Quốc trở thành một trong nước chư hầu nổi bật ở Tây Bắc, tọa chủ cũng bỏ ra nhiều công sức.
Đáng tiếc là đường làm quan cả đời trôi chảy, lại ngay phút cuối cùng có cái rút lui chật vật không mấy vẻ vang, huyên náo với quốc chủ Tân Quốc rất khó coi, khó coi đến thế hệ quan viên cùng thời với ông đều bị răn đe và chèn ép.
Đương nhiên, không bao gồm quận thủ khi đó đã bộc lộ tài năng, bởi vì hắn ôm được đùi, còn một đường thẳng tới mây xanh.
Ông lão bị tức đến treo ấn từ quan, nghe nói ẩn cư hương dã.
Thời điểm quốc chủ Tân Quốc bị đại quân Trịnh Kiều áp sát biên cảnh, đã từng hao phí đại lực đi tìm tung tích ông lão, nhưng đều không thu hoạch, cho đến Tân Quốc bị diệt. Quận thủ còn tưởng rằng ông đã chết trong bạo loạn, không nghĩ tới mệnh lão già này vẫn còn cứng, hôm nay đột nhiên đến nhà.
Đang vào thời buổi rối loạn, trong lòng quận thủ cũng bồn chồn —— Tọa chủ mang đứa trẻ sống nghèo túng, hắn chỉ hi vọng hai người này đến đòi tiền, mình dùng tiền bạc liền có thể đuổi. Nếu có mục đích khác, thì quận thủ thực sự nhức đầu. Dù sao thí sư không phải cái thanh danh gì tốt.
Về sau một phen nói bóng nói gió ——
Hắn chậm rãi nhấc tâm treo cao xuống.
Hóa ra ông lão gặp thế lực không rõ truy sát, cùng đường mạt lộ. Một mình ông thì không quan trọng, nhưng không thể liên lụy A Yến vô tội, liền chuẩn bị mưu đường ra khác, một đường đi tới quận Tứ Bảo.
Quận thủ nghe xong, nội tâm linh hoạt ra.
Vừa nghe vừa liên tục mỉm cười.
Cái gì mà "Thế lực không rõ", sợ là có quan hệ với Trịnh Kiều, cho dù Trịnh Kiều tạm thời không nhớ tới kẻ thù này, nhưng những chân chó của Trịnh Kiều thì chưa hẳn —— Dù sao, năm đó thóa mạ Trịnh Kiều tàn nhẫn nhất, một là trưởng quan Ngự Sử đài - Ngự sử trung thừa, một người khác chính là tọa chủ từ nhiệm, có thể xưng hai cây bút mắng người dữ nhất Tân Quốc.
Ngự Sử trung thừa mắng chửi người, tốt xấu còn có tầng màn che "Công sự công bình", tọa chủ trực tiếp oanh tạc thẳng vào mặt Trịnh Kiều và quốc chủ Tân Quốc. Ngay trước mặt quốc chủ Tân Quốc, dùng các loại ngữ điệu thô bỉ ân cần thăm hỏi Trịnh Kiều, tùy tiện hái một câu cũng có thể làm ca nhi tỷ nhi thân kinh bách chiến đỏ mặt cười trộm. Cả triều văn võ cũng không ngoài ý liệu.
Thậm chí cảm thấy vốn nên như vậy.
Văn nhân nho nhã hiền hoà, hoàn toàn không thấy trên người ông.
Vị tọa chủ này trước kia dám ở biên giới đàm phán với địch quốc, đàm luận có thể quơ lấy bàn thấp ném đầu sứ giả ra máu, dẫn binh đánh các nước nhỏ Tây Bắc. Bởi vậy trong dịch đình quốc chủ Tân Quốc mới có thể nhồi vào từng vương cơ nước nhỏ đưa tới.
Vị Chử cơ Chử quốc kia...
Hình như là vị "Chiến lợi phẩm" cuối cùng?
Nghe nói, Chử quốc tam kiệt sụp đổ cũng có công lao vị này, được xưng tụng chiến tích bưu hãn, cũng chẳng trách quận thủ sợ hãi như thế —— Cho dù vị này đã là lão hổ tuổi xế chiều, răng lung lay không cắn nổi con mồi, nhưng dư uy vương bách thú vẫn còn.
Trịnh Kiều tạm thời không nhớ ra tìm cừu nhân báo thù.
Nhưng đám chân chó nhà Trịnh Kiều thì có.
Quận thủ dĩ nhiên cũng thuộc một trong chân chó.
Nhưng hắn còn chưa dám khai đao với tọa chủ.
Hắn chiêu đãi ăn ngon uống sướng, xem hai người như là thân thích đến kiếm chát, yến hội kết thúc liền lệnh hạ nhân lấy hai trăm lượng vàng từ khố phòng đưa đến khách viện. Lão giả xốc lụa đỏ, mắt nhìn một mâm thỏi vàng ròng, lông mày chau lại.