Editor: Đào Tử
______________________________
Kẻ đến không thiện! ! !
Bốn chữ lớn thay nhau nhấp nhô trong đầu, cảnh báo kéo vang!
Tuy nội tâm đã đề phòng tới cực điểm, nhưng nụ cười trên mặt không có một tia miễn cưỡng, vẻ mặt như thường đáp: "Được rồi, không có vấn đề. Chỉ là bạc Cố tiên sinh cho quá nặng, ta còn phải tính toán xem bao nhiêu rượu, rồi đưa qua cho Cố tiên sinh."
Lời Thẩm Đường thuần túy là kéo dài lấy cớ.
Có thể kéo nhất thời thì nhất thời.
Nội tâm thầm nghĩ: Sớm biết đi ra ngoài sẽ gặp người này, còn không bằng ngồi xổm trong nhà rảnh đến mốc meo, đúng là mẹ nó xúi quẩy!
Ai ngờ Cố tiên sinh gặp chiêu phá chiêu.
Tay phải tùy ý bấm đốt tay, tính nhẩm hai hơi liền tính ra cụ thể cần bao nhiêu rượu, để dự định của Thẩm Đường triệt để thất bại. Anh ta tựa như không thấy được độ cong khóe môi Thẩm Đường dần hạ xuống, vẫn nói: "Nghe nói Thẩm lang quân có thể dùng ngôn linh hóa rượu, kỹ nghệ phi phàm, tại hạ cũng là người thích rượu, trước đó có chuẩn bị bàn thịnh tửu ở Diệu Linh các. Cậu tự thân đi một chuyến là được, không cần chuẩn bị thêm."
Thẩm Đường: "..."
Lần này cô không còn tận lực thu liễm hoạt động nội tâm hoạt động.
Trên mặt cười thật hiền hòa nhã nhặn, nội tâm chửi ầm lên.
【 Đm! 】
Tin tưởng Cố tiên sinh nhất định có thể thu được tín hiệu hữu hảo của cô.
Ai ngờ vẻ mặt Cố tiên sinh không thay đổi, ngay cả đuôi mày khóe mắt thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không biến hóa, Thẩm Đường có loại cảm giác đấm vào bông. Đều đã thăm dò đến mức này, lúc này không thể lại tìm lý do né tránh kéo dài, không thể nghi ngờ bị người nắm cán chuôi.
Thẩm Đường liền cười nói: "Như thế rất tốt."
Đồng thời mặc niệm ngôn linh Chử Diệu dạy 【 Lòng người khó dò 】, cũng không biết có hiệu quả hay không —— Cố tiên sinh này quản lí biểu lộ có thể xưng nhất tuyệt, bản thân lại là khuôn mặt có bệnh tướng, thực sự không dễ phán đoán. Thẩm Đường đành phải gặp chiêu phá chiêu, nếu không được nữa ——
Ánh mắt cô âm thầm đảo qua cổ Cố tiên sinh.
Cổ anh ta khá mảnh mai, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu xanh.
Có lẽ là bệnh lâu ngày, Cố tiên sinh trông không có nhiều thịt, lại thêm thân cao một mét tám ra mặt, cả người nhìn rất gầy, nói gầy trơ xương cũng không giống. Người bình thường gầy như vậy khẳng định gầy đến thoát tướng, ngược lại anh ta rất tốt, gầy có một phen ý vị đặc biệt.
Cổ sạch sẽ xinh đẹp như vậy, một kiếm liền có thể xuyên qua nhỉ? Thẩm Đường nở nụ cười: "Ta cùng đi với tiên sinh, làm phiền rồi."
Cố tiên sinh khẽ nói: "Không sao."
Hai người sóng vai đồng hành, nhưng tâm tư dị biệt.
Dẫn đầu đánh vỡ sự im lặng chính là Cố tiên sinh, anh ta phảng phất tâm sự, mở ra gốc rạ: "Thiên phú Thẩm lang quả thực làm người ta hâm mộ, mới một hai ngày không thấy, không ngờ học được phòng ngừa người khác đọc tâm. Tại hạ ở cái tuổi này của Thẩm lang, kém xa tít tắp."
Thẩm Đường âm thầm hừ một tiếng, càng ra sức cảnh giác.
Miệng văn nhân, lừa gạt quỷ.
Thẩm lang lại là cái xưng hô gì đây?
Ngoài miệng nói Thẩm Đường thành công che giấu anh ta nhìn tâm, nhưng lời này là thật hay giả chỉ có chính lòng anh ta rõ ràng. Trời mới biết anh ta nói như vậy có phải vì để Thẩm Đường giảm bớt đề phòng, từ đó đạt tới mục đích đọc tâm? Bởi vậy, cô kéo căng thần kinh không dám thả lỏng.
Nhưng cô cũng không phải là quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Thế là giả bộ ngây thơ khờ dại thỉnh giáo.
"Cố tiên sinh, ta có điều muốn hỏi."
Cố tiên sinh nói: "Cứ nói đừng ngại."
Thẩm Đường nói: "Trên đường người đến người đi, năng lực đọc tâm của Cố tiên sinh chỉ đọc một người, hay là chúng sinh đều đọc?"
Cố tiên sinh hỏi: "Có khác nhau lắm sao?"
Thẩm Đường: "Còn nhỏ trong nhà ngẫu nhiên nghe một thuyết pháp, nói là trên đời này có hai thứ không cách nào nhìn thẳng, một là ánh mặt trời, hai là lòng người. Lòng người sâu hơn vực thẳm. Thế nhân phần lớn trên mặt một kiểu, nội tâm một kiểu, người trước sau như một hi hữu. Bọn họ mặt ngoài nịnh nọt lấy lòng, vụиɠ ŧяộʍ nguyền rủa oán hận. Nếu bị người trong cuộc phát hiện, không chỉ không cảnh tỉnh hành vi bản thân có thỏa đáng không, còn sinh ra thù hận mới. Cho dù là không gặp nhau, người đi đường bình thường chỉ gặp thoáng qua, nhìn thấy người hoặc việc lạ cũng sẽ trắng trợn bình phẩm trong nội tâm một phen. Nói người này xấu lạ đời, người kia trông tướng bệnh chết sớm. Nghe được những tiếng lòng này thật quá tồi tệ!"
Ngoài miệng nói tồi tệ, trên mặt viết ghét bỏ.
Ánh mắt Cố tiên sinh lưu chuyển, ngược lại tốt tính ấm giọng hỏi: "Vậy Thẩm lang là trước sau như một, hay là trong ngoài bất đồng?"
Thẩm Đường bỗng dưng thu liễm ý cười.
"Tất nhiên là trước sau như một."
"Ồ? Vì sao lại nói thế?"
Cố tiên sinh dường như không tin.
"Con người ta luôn luôn trong lòng mắng ngoài miệng cũng mắng, sau lưng mắng ở trước mặt cũng mắng, đây không tính là trước sau như một?" Thẩm Đường nói hùng hồn.
Xin gọi cô là "Giáo sư Âm dương quái khí học" .
Cố tiên sinh trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý.
"Xác thực, chắc hẳn vận khí cũng tốt." Nếu vận khí không tốt, chỉ dựa vào cái miệng này của Thẩm lang, không biết kiếm được mấy cái bao tải.
Trên đường đi, bầu không khí giữa hai người mắt trần cũng có thể thấy tia lửa tung tóe, Thẩm Đường "Âm dương quái khí", Cố tiên sinh "Bất động như núi" .
Rốt cuộc, thời điểm sắp tới gần Diệu Linh các ——
Cố tiên sinh nói tới Chử Diệu: "Lúc trước Thẩm lang mua tạp dịch từ Nguyệt Hoa lâu, hắn họ Chử, Thẩm lang có biết lai lịch của hắn?"
Thẩm Đường: "Mua tên tạp dịch còn cần hiểu rõ lai lịch?"
Nói bóng gió, cô không biết bối cảnh thân thế Chử Diệu.
Cố tiên sinh nào tin?
Tuy rằng chỉ là một tạp dịch rửa chén sau bếp, trên khế bán mình ngay tên đàng hoàng cũng không có, chỉ có một cái họ đơn giản và ngày nào năm nào tháng nào bỏ ra bao nhiêu mua được, nhưng chỉ bằng một chút nội dung không đáng kể, Cố tiên sinh cũng biết đại khái.
Tạp dịch gọi "Lão Chử" ấy, không phải người bình thường, xác suất cực lớn là đã từng một trong tam kiệt Chử quốc Chử Diệu, Chử Vô Hối!
Ha ha.
Anh ta và Ông Chi ở Nguyệt Hoa lâu chờ đợi một hồi lâu, lại không biết căn tượng cô quán này còn cất giấu nhân vật như vậy.
Bỏ qua thật rất đáng tiếc.
Thẩm Đường lần đầu tới liền chỉ tên muốn chuộc đi.
Trong này nếu không có dự mưu, ai sẽ tin tưởng?
Còn nữa ——
Anh ta còn phát hiện một cái "Trùng hợp" vô cùng thú vị.
Thế là có thăm dò lần này.
Giáo phường không hoàn toàn là nơi một chút người sống bằng nửa thân dưới tầm hoan tác nhạc, còn nhận thầu yến hội ca múa làm thêm, có hồng quan cũng có thanh quan, nhạc linh, vũ linh. Nhà ai ngày lễ ngày tết có việc mừng, đều sẽ bỏ tiền mời những người này tới cửa biểu diễn múa kịch ca hát.
Đây là nhãn kinh doanh bên ngoài!
Bởi vậy Diệu Linh các làm ăn chạy, cho dù là vào ban ngày, vẫn có tiếng sáo trúc thê lương triền miên truyền vào tai. Thẩm Đường đi theo Cố tiên sinh, bước chân thong dong không vội vàng, không thèm nhìn những ca linh vũ linh trên đài.
Chỉ kém đem hai chữ "Đứng đắn" khắc vào mặt.
Cô hỏi: "Nữ quyến Cung thị... Đều ở chỗ này?"
Cố tiên sinh trả lời: "Một phần thôi."
Thẩm Đường hỏi: "Một bộ phận khác đâu?"
Cố tiên sinh nói: "Trên đường mất rồi."
Thẩm Đường: "..."
(╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━┻
Nghe vua nói một buổi, như nghe một lời nói.
Cố tiên sinh có vẻ là khách quen hoặc khách quý ở Diệu Linh các, anh ta vừa tiến đến liền có hoa nương tiến lên dẫn đường, đưa hai người đến một nhã gian trang hoàng được xưng lịch sự tao nhã. Nhã gian chiếm diện tích lớn, còn có một sân khấu biểu diễn trong phòng cực lớn.
Hai người vừa vào, hạ nhân chuyển đến từng vò rượu không.