Editor:Đào Tử

________________________________

"Sao chỉ có mình ngươi gác đêm?"

Quan sai thủ lĩnh tuần sát một vòng trở về, phát hiện thuộc hạ đứng gác đêm thiếu một tên.

"Hắn ta à, có nữ phạm tìm hắn, lúc này chắc vẫn đang hưởng khoái lạc đây mà."

Thuộc hạ chỉ phương hướng dốc nhỏ, nháy mắt ra hiệu chỉ rõ cấp trên.

Loại sự tình này trên đường đi đày không hiếm gặp.

Phạm nhân muốn ăn ít khổ, hoặc cấp trên có người điểm danh chiếu cố hoặc có thân thuộc đưa tiền đút lót, nếu cả hai đều không có vậy chỉ có thể dùng thân thể bản thân làm vốn liếng hối lộ quan sai.

Cung thị bị xét nhà đày đi, bản thân môn sinh đồng liêu dĩ vãng còn khó đảm bảo, nào có tinh lực trông nom? Nữ phạm chỉ còn lại một con đường có thể đi.

Chẳng bằng nói công việc này tốt thưởng cao.

Quan sai thủ lĩnh đương nhiên cũng biết quy tắc ngầm này.

"Hắn đi bao lâu?"

"Mới một hồi."

"Hừ, tự ý rời vị trí!"

"Nhưng mà lấy tốc độ tiểu tử kia cũng gần xong rồi, tốc độ y nhanh lắm, không mất bao nhiêu thời gian."

Nghe nói thế, quan sai thủ lĩnh giật giật khóe môi, dường như muốn cười nhưng cố nhịn xuống, khuôn mặt giả bộ nghiêm túc như cũ.

"Đợi trở về nói cho hắn biết —— Gác đêm thêm một canh giờ!"

Kết quả chờ một lúc không thấy người trở về.

Chẳng lẽ tiểu tử kia từ đâu cầu được thuốc thần hữu dụng thật, chữa khỏi ẩn tật của hắn rồi?

Quan sai ngồi không yên, nhìn từng phạm nhân ngủ say giống lợn chết, cũng không sợ bọn họ thừa cơ chạy trốn, liền lặng lẽ đứng dậy lần theo hướng gã kia và Thẩm Đường.

Thám thính thử động tĩnh, nếu hai người bọn họ sắp kết thúc, mình vừa hay có thể luân phiên chơi.

Cho đến tới gần dốc nhỏ, hắn mơ hồ sinh ra dự cảm bất thường.

Động tĩnh nơi đây quá bất bình thường!

Không có tiếng thở dốc khiến người ta đỏ tai, cũng không có tiếng va đập để người ta tinh thần phấn khởi, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang hợp tấu cùng gió đêm quét qua cỏ dại rì rào.

"Lão Chu? Lão Chu ngươi ở —— "

Hắn đè xuống phần bất an, bước nhanh về phía trước đẩy bụi cỏ dại rậm rạp ra, kêu tên đồng sự.

Ngay sau đó tiếng kêu im bặt dừng lại.

Hắn cúi đầu nhìn thứ mình giẫm lên——

Một cánh tay!

Mượn bóng đêm lờ mờ, hắn miễn cưỡng nhận ra cổ nam thi vặn vẹo quỷ dị kia chính là "Lão Chu" trong miệng mình!

"Chết, chết người rồi!"

Hắn sợ hãi kêu thu hút quan sai thủ lĩnh tới.

Người đã chết hoàn toàn, nhưng thi thể ấm áp mềm mại như người sống, không lạnh buốt nhiều, chứng tỏ chết chưa bao lâu.

Quan sai thủ lĩnh lại kiểm tra cổ bị bẻ gãy và cổ tay, nhìn vết tích hẳn là bị người ta bóp gãy trong nháy mắt bằng ngoại lực, lực tay cực kì khủng bố. Chỉ là thi thể có vết tích vận hành võ đảm nhưng chưa kịp phản kháng đàng hoàng đã bị đoạt tính mạng, thực lực hung thủ tất nhiên nằm trên mạt lưu công sĩ.

"Nữ phạm kia đâu? Có tìm được thi thể ả ta?"

Thấy thi thể bị lục soát sạch sẽ, quan sai thủ lĩnh nghĩ đến một điều.

Thuộc hạ trả lời: "Không, không phát hiện ả, chỉ có mình lão Chu."

Quan sai thủ lĩnh: "..."

Người đã chết, nữ phạm mất?

Có người cướp ngục?

Sinh ra suy đoán này, sắc mặt hắn đen lại một chút.

"Ngươi trở về đi, trông chừng kỹ những phạm nhân kia! Nếu có người khả nghi trực tiếp gϊếŧ!"

"Vâng!"

Quan sai thủ lĩnh lần theo dấu vết Thẩm Đường lưu lại một đường đuổi theo, không bao lâu nhìn thấy bóng người mơ hồ chạy trong đêm.

Hắn không tí do dự nhặt cung gài tên.

Mũi tên rời dây cung, vọt tới sau lưng Thẩm Đường.

Một tiễn này gϊếŧ một nữ phạm là cái chắc.

Ai ngờ phía sau nữ phạm như mọc mắt, tại thời khắc mũi tên sắp trúng đích lăn về phía bên phải, mạo hiểm tránh đi.

"Không ngờ còn một đầu cá lọt lưới như ngươi!" Hắn khống chế ngựa vượt qua đầu Thẩm Đường, nắm chặt dây cương, móng ngựa đứng vững chặn đường đi của cô, hắn cả giận nói, "Mượn nam sinh nữ tướng ti tiện, lẫn vào nữ phạm mượn cơ hội thoát đi, hay cho một bút tính toán của Cung tặc!"

Nam phạm nhân Cung thị bị xét nhà, bất kể niên kỷ đều bị phế đan phủ.

Một mặt phòng ngừa phạm nhân có năng lực chạy trốn, thứ hai cũng phòng ngừa bọn họ ngày sau trả thù.

Phạm nhân trước mặt lẻ loi một mình cũng không có nhân thủ tiếp ứng, hẳn là "Thẩm Đường" lấy nhan sắc làm mồi nhử dụ người ra, rồi thừa dịp thần kinh buông lỏng đánh lén gϊếŧ người.

Dù mạt lưu công sĩ lơ là, nhưng không phải một người phụ nữ có thể chém gϊếŧ trong nháy mắt, nhìn tiếp vết thương, kết luận người này nhất định có văn tâm hoặc võ đảm.

Vốn biết nữ tử không khả năng có, vậy "Nữ phạm" trước mặt hiển nhiên là nam tử.

Một người lẫn vào đội ngũ nữ phạm lâu như vậy đều không bị phát hiện là nam phạm, khỏi cần đoán, nhất định là phạm nhân Cung thị bao che lẫn nhau bảo vệ "Hắn" .

Tóm lại, người này có địa vị quan trọng tương đối nặng tại Cung thị. Để cá lọt lưới quan trọng như vậy chạy, sao hắn dám trở về giao nộp?

Trong khoảng thời gian tia chớp, suy diễn ra một chuỗi phỏng đoán logic chặt chẽ.

Thẩm Đường từ dưới đất bò dậy.

Xì một tiếng khinh miệt, nhổ cát đất dính đầy khóe miệng.

Vừa lúc nghe lời quan sai thủ lĩnh nói.

Cái gì bảo là cô mượn nam sinh nữ tướng ti tiện?

Còn xưng hô mình là "Cung tặc" ?

Đừng khi dễ hiện tại cô không có ký ức, tùy tiện thêm giả thiết nhân vật nhé!

"À, vậy ông muốn thế nào?"

Thẩm Đường nói xong, vô ý khẽ động thương thế trên gương mặt, đau đớn như kim châm làm cô hít một ngụm khí lạnh —— Vừa nãy tránh quá gấp, gương mặt bị đá vụn đất cát trên mặt đất mài đau nóng rát, không dùng tay sờ cũng biết đổ máu —— Ánh mắt từ đầu đến cuối tập trung vào kẻ địch.

"Cùng ta trở về, lưu mạng chó của ngươi."

Thẩm Đường bị lời này chọc cười: "Lưu mạng chó của tao? Tao nghĩ mẹ mày ở đó thả rắm chó thì có!"

Dáng dấp rất xấu nhưng nghĩ đẹp thật!

"Đã không thể thỏa thuận, vậy ——" Quan sai thủ lĩnh không nổi giận, chỉ ngưng thần tụ khí, đáy mắt hiện lên một tia sát ý, "Thương đao kiếm kích, cung nỏ qua mâu —— gϊếŧ!"

Thẩm Đường: "... Hả?"

Có ý gì?

Thình lình niệm cái quái gì?

Vấn đề vừa nhảy ra khỏi đầu, một giây sau đã nhìn thấy trường cung trong tay quan sai thủ lĩnh hóa thành trường kích thập tự.

Trường kích gần một trượng, mũi thương lạnh lẽo đâm thẳng về phía mặt yếu hại của cô, một có miếng tinh thần thượng võ.

Thẩm Đường bị biến cố này làm giật mình, nghiêng đầu ngửa ra sau, động tác mau lẹ tránh thoát một kích trí mạng.

Thứ vũ khí này, một tấc dài một tấc cường.

Trường kích cổ quái gần một trượng ở trong tay quan sai thủ lĩnh múa vung thương ảnh dày đặc, không lọt một kẽ nước, vung kích rồi đâm thẳng dễ dàng sai khiển, mà Thẩm Đường lại tay không tấc sắt.

Chiếu tình hình này, đừng nói nhanh chân đào mệnh, căn bản là làm bia ngắm sống cho người ta, mệt mỏi đến có thể chết vì kiệt sức.

Về phần thiết lập đóng đinh khoa học trong quan tài niệm hai câu lập tức biến ra vũ khí ——

Cô có thể đoán con ngựa dưới quần thằng cha này là từ đâu tới.

Thế giới này còn có thể phản khoa học thêm nữa không? ? ?

Phập!

Mũi trường kích sượt qua cánh tay trái, cắm thẳng vào đất, cô thấy mà tê cả da đầu. Mới nãy nếu phản ứng chậm nửa nhịp, một kích đâm thẳng tuyệt đối xuyên thấu tim cô!

"Thương đao kiếm kích, cung nỏ..."

Mạng sống như treo trên sợi tóc, cô vừa né tránh vừa còn nước còn tát, xem thử có thể biến ra vũ khí —— Tuy rằng nữ tính thế giới này không luyện ra võ đảm văn tâm, nhưng vì sao cô không thể là ngoại lệ? Làm người xuyên việt đụng phải khởi đầu địa ngục, dù sao vốn đảm bảo cốt lõi cũng nên cho cô chứ?

Lời chưa dứt liền bị trường kích đâm tới cắt ngang.

Quan sai thủ lĩnh đùa cợt nói: "Sâu kiến các ngươi, thật không biết tự lượng sức!"

Thẩm Đường: "..."

Trong trí nhớ, dường như trừ biên tập không ai có thể khiến cô chịu biệt khuất! Khi trường kích đâm tới lần nữa, dưới cơn nóng giận cô tay không bắt lấy mũi thương, phẫn nộ kéo một cái.

"Đủ chưa!"

Lửa giận vô hình sôi trào tại lồng ngực, thiêu đốt, khuấy động một đoạn chữ viết đột ngột hiện ra.

Trực giác mách bảo đoạn chữ viết này có lẽ là mấu chốt phá cục. Nội dung là thế này ——

【 Từ mẫu thủ trung kiếm... 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện