Editor: Đào Tử
___________________________
Đã Kỳ Thiện nói tùy tiện đánh, Thẩm Đường tự nhiên cũng không khách khí.
Cô khí thế dâng cao, chuôi "Từ mẫu kiếm" trong tay múa kín không kẽ hở, ánh kiếm lấp lóe, cho dù thứ nam nhân áo đen dùng chính là trường thương, chiếm lợi thế binh khí cũng bị tiết tấu tiến công dày đặc của cô khiến người ta khó mà thở dốc đánh cho đỡ trái hở phải, liên tiếp lui về phía sau.
Phập ——
Một kiếm đâm vào mặt tường sau lưng nam nhân áo đen.
Lợi dụng khoảng trống Thẩm Đường rút kiếm, nam nhân áo đen chợt quát một tiếng, vứt bỏ trường thương, ngưng luồng sáng xám tại nắm tay, một quyền đánh phía lồng ngực cô, luồng sáng bọc lấy tiếng nổ rất nhỏ.
Thẩm Đường không do dự một chút, đưa tay nghênh kích.
Ai ngờ lúc này mục tiêu lại biến mất giữa hư không!
Cô chưa kịp thu lực, một quyền đấm vào vách thành lỗ lớn.
Thẩm Đường: "? ? ?"
Không phải chứ ——
Người đâu? Kỳ Thiện cười khẽ nhắc nhở cô.
"Thẩm tiểu lang quân, thời điểm đối địch chớ có thất thần."
"Vừa rồi là huynh dời người đi?"
Kỳ Thiện còn chưa mở miệng trả lời, tên nam nhân áo đen kia sắc mặt ngưng trọng đến có thể ép thành nước: "Ngôn linh quân trận, 'Di hoa tiếp mộc' ?"
Các nhà chư hầu vì bản thân lớn mạnh không bị cắn nuốt, dốc lực bắt đầu dùng một ít mưu sĩ am hiểu quân trận, ngôn linh binh pháp. Hơn hai trăm năm, ngôn linh bị những người lòng dạ hiểm này chơi ra hoa, cũng trở thành môn bắt buộc kẻ đến sau đi đến con đường thăng tiến hoặc vì nó góp một viên gạch.
Nhưng tu luyện văn tâm khó hơn võ đảm.
Một là chưởng khống ngôn linh khó, cho dù chưởng khống, hiệu quả ứng dụng thế nào lại không đoán được; Thứ hai, hiệu quả ngôn linh mỗi người nhìn chung có khác biệt, thế cục trước trận thay đổi trong chớp mắt, cần phải căn cứ thế cục thay đổi sách lược, sơ sẩy một cái là thua cả bàn.
"Không ngờ thâm sơn cùng cốc cũng có hàng hiểu biết."
Kỳ Thiện ngầm thừa nhận phán đoán của nam nhân áo đen.
Nam nhân trầm giọng cười lạnh.
"Như thế —— Càng không thể giữ tính mạng các ngươi!"
Keng!
Lại là tiếng động lớn!
Kỳ Thiện sắp bị trường thương đâm trúng mặt không tránh cũng không né, khóe môi treo nụ cười, thoải mái nhàn nhã nhìn nam nhân áo đen bởi vì toàn thân tụ lực mà trán nổi gân xanh. Mũi trường thương của hắn cách anh ta chỉ có hai thước, gần thêm một chút có lẽ có thể lấy mạng anh ta.
Nhưng chính khoảng cách ít như vậy lại thành rạch trời.
Khó tiến thêm nữa.
Thẩm Đường chống đỡ hết thảy: "..."
Nội tâm cô ưu nhã đầy loạn ngữ, ngoài miệng nghiến răng nghiến lợi: "Kỳ Nguyên Lương, huynh đủ chưa? Ngây ngốc đứng đấy không tránh một chút?"
Kỳ Thiện đương nhiên không hoảng hốt.
Mặc kệ có nguyện ý hay không, Thẩm tiểu lang quân vẫn sẽ bảo vệ anh ta không sao, có bảo hộ nặng kí như vậy, anh ta liền (có thể) thả (giả) lỏng (ngu), thỉnh thoảng giúp Thẩm Đường chia sẻ tí áp lực.
Tổng thể mà nói vẫn ở biên giới OB.
Lại lần nữa giao phong, Thẩm Đường rõ ràng cảm giác được nam nhân áo đen khác lúc trước, không nói đến khí lực, tốc độ, chỉ khí thế chênh lệch mảng lớn, dù là cô cũng bị chấn động lòng bàn tay run lên, ngực khó chịu, tựa như người này trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành thoát thai hoán cốt biến hóa.
Lúc này, Kỳ Thiện tri kỷ "Giải thích" giúp cô.
"Không cần kinh ngạc biến hóa của hắn, đây là thủ đoạn áp đáy hòm phổ biến nhất của võ giả. Trong thời gian ngắn bức ra toàn bộ tiềm lực đan phủ võ đảm, làm võ giả thời gian ngắn thu được sức tăng len cực mạnh, tứ đẳng bất canh có thể so ngang ngũ đẳng đại phu. Thời gian vừa tới sẽ trở nên suy yếu bất lực, mặc người chém gϊếŧ, cậu chống đỡ thêm lát là tốt rồi."
Thẩm Đường: "..."
Cái này mẹ nó chẳng phải thủ đoạn liều mạng à?
"Sao huynh không nhắc nhở sớm?"
Khí thế nam nhân áo đen hung hãn, sát ý ngập trời, nếu cô không rõ tình trạng khinh địch, vừa đối mặt bị chém gϊếŧ ngay thì tính sao?
Kỳ Thiện cười híp mắt quan sát Thẩm Đường: "Tại hạ thấy Thẩm tiểu lang quân gặp mạnh thì mạnh, thành thạo điêu luyện, lên tiếng sợ làm cậu phân tâm."
Chỉ là tứ đẳng bất canh, anh ta căn bản không đưa vào mắt, cũng không đáng cho anh ta để bụng, anh ta càng hiếu kỳ vị Thẩm tiểu lang quân thần bí này.
Người này rất thú vị!
Rõ ràng có được văn tâm, vén tay áo chặt với mãng phu lại không rơi vào thế hạ phong. Tứ đẳng bất canh cô đánh được, dựa vào bí kỹ thời gian ngắn tăng võ đảm lên đến ngũ đẳng đại phu, cô cũng gánh nổi.
Cái này thực sự trái với lẽ thường.
Lên nữa, có phải cô cũng có sức đánh một trận?
Một tiểu lang quân thân mang quốc tỷ, có văn tâm đặc thù, vũ lực mặt ngoài lại không thua bất kỳ một tên ngũ đẳng đại phu, còn có quan hệ mật thiết với Cung thị bị khám nhà diệt tộc. Đủ loại ấy, khiến anh ta không ức chế nổi xúc động muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật.
Trăm chiêu qua đi, khí thế nam nhân áo đen sụt giảm, bị Thẩm Đường dứt khoát găm một kiếm trên tường, không thể động đậy.
"Bắt sống rồi."
Kỳ Thiện nói: "Không, người đã chết."
Động tác thu kiếm của Thẩm Đường ngừng một lúc.
"Chết rồi? Sao có thể chết..."
Ánh mắt chuyển dời đến thân nam nhân áo đen, đối phương gục đầu xuống, máu đen tanh tưởi chảy ra từ miệng.
Thật tức hụt hơi!
Kỳ Thiện nói: "Người này không phải thổ phỉ là tử sĩ, nhiệm vụ thất bại chỉ có một con đường chết! Tự sát còn có thể thống khoái, chứ sống thì không nhất định."
Nhìn tình hình này, phán đoán lúc trước của anh ta là sai.
Nam nhân áo đen và nhị đẳng thượng tạo lúc trước không phải một đám.
Chỉ sợ người sau mới thật là thổ phỉ, ý đồ gϊếŧ người cướp tiền lại bị nam nhân áo đen đoạt trước một bước, còn chẳng may đụng phải hai người bọn họ.
"Tử sĩ? Đến ám sát ai? Chẳng lẽ là A Yến?"
Kỳ Thiện không hứng lắm: "Có lẽ vậy."
"Gϊếŧ một đứa trẻ trời sinh có não tật ngu dại làm được gì?"
"Thẩm tiểu lang quân không có kinh nghiệm, tự nhiên không biết thế nhân hiểm ác. Sao cậu có thể cam đoan não tật là thật? Có lẽ đứa nhỏ này có tâm kế, tuổi nhỏ đã biết giấu dốt, lấy ngu dại bảo hộ bản thân khỏi bị sát hại... Nằm gai nếm mật điển hình cũng có nhiều."
"Đây. . ."
Kỳ Thiện: "Lúc trước Thẩm tiểu lang quân đưa đứa nhỏ ba viên đường mạch nha, cậu nhóc không chịu ăn, còn để cậu ăn trước một viên. Sao cậu có thể xác định cử động này của nó không phải thăm dò cậu, để cậu giúp thử độc nhỉ?"
Thẩm Đường: "..."
Nội tâm cô không chắc: "Nhưng cậu nhóc mới sáu tuổi là cùng..."
Kỳ Thiện nói: "Nếu hoàn cảnh bức bách, chớ nói sáu tuổi, cho dù là hai tuổi, một tuổi, cũng sẽ dùng tâm cơ bảo vệ mình."
Thẩm Đường: "..."
Một đứa bé sáu tuổi tâm cơ đều thâm trầm như vậy, một trạch nữ có chút sợ xã hội như cô làm sao sống?
Cô nói: "Nếu thật sự là thế, bối cảnh A Yến không đơn giản."
Gϊếŧ một đứa nhỏ phải phái ra một tử sĩ tứ đẳng bất canh.
Quá phô trương!
Lý trí nói cho Kỳ Thiện, sự tình đến đây là được rồi, mặc kệ A Yến sống hay chết đều không liên quan đến anh ta, sớm thoát thân miễn chọc một thân tanh tưởi. Nhưng Thẩm tiểu lang quân không ăn nhịp với anh ta, còn muốn nhặt xác vong hồn tòa nhà này.
Từng cỗ được tìm ra kéo tới chính đường.
Sờ nhiệt độ thi thể, Thẩm Đường phán đoán những người này hẳn chết sau A Yến mất tích không lâu, lúc Thôn Chính Tiền gia thôn hô người đi tìm là chết.
"Ôi, mười một mạng người sống sờ sờ..."
Kỳ Thiện mặt không biểu tình: "Thế gian nhân mạng đê hèn nhất. Hiện tại như thế, về sau cũng như thế."
Thẩm Đường lắc đầu: "Lời này không đúng, nếu thế cục an định, luật pháp có tuần tự, kẻ gϊếŧ người vô cớ tất lấy tính mệnh hoàn lại."
Kỳ Thiện bị cô chọc cười.
"Khắp tứ phương chưa bao giờ có thời điểm 'Thế cục an định'."
Hiện tại không có, về sau cũng sẽ không.
Thẩm Đường bị lời anh ta chặn lại, không nhịn được nói móc.
"Kỳ tiên sinh có một thân bản sự chẳng lẽ không nghĩ phụ tá ai, bình định loạn thế? Chưa gì đã ngồi châm chọc..."
Kỳ Thiện cười không nói.
Thẩm Đường đang định đi ôm củi lửa thu xếp thi thể, phút chốc nghĩ đến một điều bỗng nhiên dừng bước chân, ánh mắt chuyển hướng tay những thi thể này.
Cô nhìn một vòng.
"Không thích hợp."
Kỳ Thiện hỏi: "Chỗ nào không thích hợp?"
"Thiếu một cỗ thi thể."
"Cậu nói A Yến? Có lẽ cậu nhóc còn sống..."
Thẩm Đường nói: "Không phải A Yến, là người khác."
Còn một người không ở!