Editor: Đào Tử
_______________________________
Nhìn ánh lửa vàng nhanh chóng phóng đại trước mặt.
Thẩm Đường lạnh mặt cầm kiếm vung ngang, khẽ ngâm.
"Ba chén cạn, thân mình xá kể?
Lật năm non, nhẹ tễnh tựa không."
Chiến cuộc nơi đây hấp dẫn mấy ánh mắt trên chiến trường.
Chử Diệu và Kỳ Thiện âm thầm siết chặt nắm đấm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm, không dám có chút phân tâm, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Những nơi ánh lửa vàng đi qua, đất dưới chân một mảnh khô cằn, ngay cả không khí quanh mình đều bị thiêu đến ngột ngạt, chiếu rọi khuôn mặt bị phẫn nộ sát ý làm vặn vẹo và đôi mắt đầy tơ máu của Dương Đô úy.
Ông ta lao thẳng mang theo tiếng nổ, cầm đao bổ về phía ngực Thẩm Đường. Nhìn như một kích tất chết, phảng phất sóng gió động trời cắn nuốt hết thảy, để mỗi người thấy cảnh này lòng sinh bất lực tuyệt vọng. Thậm chí Dương Đô úy đã có thể nhìn thấy viễn cảnh Thẩm Đường bị bổ thành hai nửa, phơi thây tại chỗ.
Coong!
Kiếm khí trong suốt với thế thẳng tiến không lùi đón đao khí vàng rực, thân kiếm mảnh dẻ sáng loáng vững vàng ngăn cản lưỡi đao gấp mấy lần nó.
Luồng khí do đao bổ ra lướt qua Thẩm Đường, tạo thành rãnh dài hai ba trượng trên mặt đất sau lưng cô, bụi mù lượn lờ theo lên cao, ai nhìn thấy cũng trợn mắt hốc mồm.
Khoảnh khắc giao tranh, sắc mặt Dương Đô úy đại biến.
Một kích này không giống chém vào thân kiếm, giống như là chạm vào một ngọn núi không thể lay động. Ông giống như diều đứt dây, bị lực lớn bắn ngược đánh bay ra ngoài xa mấy trượng. Quân lính cản đường cũng bị đụng bay theo, phịch phịch rơi xuống đất, ọe ra máu đen.
Mấy vị văn sĩ văn tâm tham chiến có dự kiến trước, trước tiên mở ra thủ đoạn phòng hộ, bảo hộ lỗ tai yếu ớt.
Giao tranh va chạm phát ra âm thanh lớn làm người ta ù tai, mấy hơi không nghe được gì trừ tiếng ong ong, thậm chí còn có người đau đầu muốn nứt, không ngừng nôn mửa. Cá trong chậu ở khoảng cách gần cũng ùn ùn gặp nạn, sóng khí xung kích lộn nhào, bị cát bay vào mở mắt không ra, khăn đóng lộn xộn, bị ép ăn một ngụm đất.
Kỳ Thiện: "..."
Chử Diệu: "..."
Ngay cả ngồi xổm ở chỗ cách doanh địa hai mươi trượng cũng chịu dư chấn không nhỏ, có thể thấy chiến trường trung tâm sẽ là tình hình gì...
Thấy tình hình này, khóe miệng Kỳ Thiện mất khống chế giật giật —— Dù anh ta đã chuẩn bị tâm lý, cũng bị tình cảnh này làm chấn kinh đến nói không nên lời, anh ta nên nói cái gì? Nói ra có ai tin?
Một văn sĩ văn tâm! Chỉ dựa vào một mình một kiếm, chính diện đỡ được đòn toàn lực tiến công của một vị Thập đẳng tả thứ trưởng —— Phải biết một kích này có thể bổ sập tường thành nhỏ phổ thông, một tảng đá cao hai mét cũng có thể đánh nát. Người chống được một kích này sẽ có sức mạnh thế nào?
Trong lòng hai người Kỳ Thiện có vô số xỉa xói muốn nói, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải thời điểm nghiêm túc bàn luận đốt tột cùng Thẩm Đường là lão đại giả nam hay là lão đại giả nữ, bởi vì ——
Dương Đô úy bị cự lực chấn động đến nỗi lục phủ ngũ tạng như muốn đảo lộn, bên Thẩm Đường cũng không được tốt cho cam.
Thân hình không động, nhưng hơn nửa đoạn bắp chân bị ép sa vào trong đất.
Quần áo thân trên không chịu nổi vỡ vụn từng vết rách.
Da thịt bại lộ bên ngoài tràn đầy vết máu chảy xuống, vết thương chảy ra máu tươi, chỉ mấy hơi đã ướt đẫm vải vóc. Bộ dáng chật vật không cần trang điểm thêm, kiếm cái chén mẻ ngồi bên vệ đường là thành một tên ăn mày mới ra lò liền.
Hừm, nhưng là cấp bậc trưởng lão cái bang hoặc bang chủ.
"Phụt —— "
Khí huyết trong ngực bụng khuấy động, mùi tanh xộc lên cổ họng, nhịn rồi nhịn, rốt cục vẫn không nhịn được phun ra một ngụm máu, trước mắt muốn tối sầm.
Một câu ngôn linh "Uống ba chén, gật đầu vâng lệnh, lật năm non, nhẹ tểnh như không" vừa ra, đan phủ tràn ngập văn khí nháy mắt bị rút ra trống không.
Nếu không phải trước khi ra trận, Kỳ Thiện còn dùng ngôn linh văn tâm đặc thù cho cô mượn không ít văn khí, có lẽ cô đã không phát động được câu ngôn linh đó, sẽ như trước kia muốn ngất đi.
Thẩm Đường siết chặt ngón tay cầm kiếm Từ mẫu, phi một tiếng phun ra bọt máu còn sót lại, giương mắt lên, đôi mắt thanh lãnh vô tình tựa như có thể chiếu ra dáng vẻ chết của Dương Đô úy. Nhạy cảm chú ý tới tình cảnh Thẩm Đường không ổn, hai người Kỳ Thiện một trước một sau ra tay.
Kỳ Thiện: "Lửa đồng hừng hực gốc không diệt, gió xuân hây hẩy mầm lại nhô!"
Chử Diệu niệm sau mà ngôn linh tới trước.
"Hoá khí lưu hành*, sinh sôi không ngừng!"
_Thuật ngữ triết học cổ đại, chỉ tổng quá trình thế giới vật chất vận động biến hóa.
Hai câu ngôn linh rót vào, sắc mặt trắng bệch của Thẩm Đường dần dần hiện một chút hồng hào, ngay lồng ngực đau nhức cũng thoải mái hơn nhiều. Cô thở mạnh một hơi, cắn răng cầm kiếm đứng dậy, dưới chân phát lực, lại lần nữa thẳng hướng Dương Đô úy! Nhảy lên thật cao giáng đòn mạnh xuống.
"Tiểu tặc, đến rất đúng lúc!" Dương Đô úy trừng to đôi mắt vốn đã to như chuông đồng, hét lớn một tiếng, tay phải kéo đao, hai chân tụ lực, thân thể vạm vỡ giống như một pháo đài nghênh đón, trong cổ bật ra một tiếng thú rống, "Đến đi! Ông mày sợ sao?"
Vũ khí chạm vào nhau, vang dội keng keng!
Chỗ hai người chém gϊếŧ, lưu lại vô số đao ảnh tàn kiếm dày đặc. Binh sĩ có mặt tại doanh địa không dám tới gần, quan bộ hạ của Dương Đô úy càng không có chỗ xuống tay, không giúp được gì còn bị bức tránh xa. Ngược lại Địch Hoan thỉnh thoảng có thể hỗ trợ một phen, cục diện giằng co không xong.
Mấy người không nhịn được hò hét trong lòng.
Hung tàn!
Thật hung tàn!
Doanh địa tạm thời gần như bị hai người giao đấu xung kích cày xới một lần. Quân lính phổ thông vô ý bị liên lụy còn chẳng kịp kêu thảm liền lên đường đến điện Diêm La báo cáo.
Chết không nhắm mắt!
Trong lòng bọn họ bắt đầu sinh ra cùng một suy nghĩ ——
Tên tráng hán đạo phỉ đó đến tột cùng là người phương nào?
Vì sao trước đây chưa từng nghe một tia phong thanh?
Chính diện đấu với Thập đẳng tả thứ trưởng, còn không có nửa mảnh võ giáp hộ thân, rốt cuộc là tự tin có thể đón lấy tất cả công kích không thất thủ, hay là tự phụ bản thân sẽ không bị thương?
Mặc kệ là loại nào đều làm lòng người run sợ!
Vấn đề này có thể khiến mấy vị quan bộ hạ bối rối, lại không khiến Địch Nhạc xoắn xuýt, bởi vì cậu ta biết rõ —— Là do Thẩm huynh tự tin tự phụ ư?
"Cậu ta" căn bản không có võ giáp, thì làm sao hóa giáp?
(:3_ヽ)_
Bởi vì "Cậu ta" là văn sĩ văn tâm!
Nếu như đám người, đặc biệt là Dương Đô úy ý thức được điểm này, nói không chừng sẽ phun ra máu. Địch Nhạc âm thầm tìm niềm vui trong đau khổ. Có điều, Dương Đô úy có thể phun máu hay không cậu ta không biết, nhưng cậu biết mình sắp rồi.
Keng!
Dưới sự áp sát từng bước của Cộng Thúc Võ, vũ khí tại thời khắc này xuất hiện một vết nứt nho nhỏ, mà một kích tiếp theo của Cộng Thúc Võ còn cùng một vị trí! Lần này, vết nứt mở rộng thêm, như mạng nhện lan tràn toàn bộ thân đao.
Địch Nhạc vận chuyển võ khí đi sửa vết rạn.
Nhưng tốc độ chữa trị kém xa tốc độ phá hư của kẻ địch.
Rốt cuộc ——
Một tiếng vỡ vang lên, vũ khí triệt để hỏng hóc.
Đại đao của Cộng Thúc Võ chém vào vai phải cậu ta.
Lưỡi đao và mặt ngoài vai giáp chạm vào nhau, mang theo một chuỗi tia lửa tóe lên, Địch Nhạc trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, cắn răng nuốt bọt máu xuống, ôm vị trí đầu vai. Dưới bàn tay, võ khí quấn quanh chạp chữa trị những vết rạn xuất hiện.
Hô hấp Địch Nhạc càng nặng nhọc hơn.
Cánh tay đau đến mức suýt nữa không nhấc lên nổi.
Không phải cậu ta chưa từng đánh cùng Cửu đẳng ngũ đại phu, không nói xa, chỉ nói gần, lúc trước ở trại thổ phỉ nhiều lần luận bàn cùng Cộng Thúc Võ, nhưng lúc đó chỉ là luận bàn hữu nghị không có đánh thật.
Sự chênh lệch giữa hai đẳng quá lớn...
____________________
Nấm: |ω)
1. Ba chén cạn, thân mình xá kể?
Lật năm non, nhẹ tểnh tựa không
Không cần phải nói, thơ của Lý Bạch đại đại.
2. Hoá khí lưu hành, sinh sôi không ngừng → tức sinh sôi không ngừng (Coi tức chưa, nói như không nói :))) )
Đào: Giữa tuần vào xem thấy cách nhau chừng 500 vé tháng, đến cuối tuần ngoi lên Top.1, bà Đường chiến kinh khủng!