Editor: Đào Tử
___________________________
Thổ phỉ thủ lĩnh cũng không ngờ mình sẽ trở thành tiêu điểm.
Hắn nhìn thoáng qua người đang nói chuyện, mơ hồ cảm thấy mặt người này quen. Đợi hắn quét tới Thẩm Đường bên cạnh Kỳ Thiện, mới bỗng dưng nhớ tới từng gặp nơi nào —— Đây chẳng phải là văn sĩ văn tâm ngày đó từ trong tay hắn bảo trụ "Đào phạm nam tự Cung thị"? Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nội tâm thủ lĩnh thổ phỉ thầm mắng một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: "Chính là tại hạ. Còn nguyên do trong đó, thật sự là một lời khó nói hết."
Thẩm Đường hiếu kỳ: "Cái gì mà 'Nguyên do một lời khó nói hết', có thể để cho người tiền đồ tốt đẹp, ăn cơm quốc gia lựa chọn vào rừng làm cướp?"
Rõ ràng là muốn tìm tòi ngọn nguồn thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
Thẩm Đường không đợi hắn mở miệng, đưa tay chỉ về phía doanh địa, nói ra: "Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, đến đó bàn lại."
Động tĩnh lúc trước cũng không nhỏ, lưu manh ngủ như chết ở doanh địa cũng tỉnh, vốn cho rằng phải huyết chiến một phen với thổ phỉ mới có thể nhặt về mạng nhỏ, ai ngờ cơn buồn ngủ của bọn họ mới vừa tan đi, chiến đấu đã kết thúc. Thẩm Đường không khách khí chút nào chỉ huy bọn họ đi làm việc.
Làm việc gì?
Những thi thể thổ phỉ không chôn?
Tiểu đệ thổ phỉ còn hơi tàn, chưa thu nạp không trông giữ?
Cuối cùng mấy tù binh không bị tổn thương, không bắt lại?
Những này việc, bọn côn đồ không làm ai đi làm?
Ánh mắt Kỳ Thiện càng trở nên vi diệu.
Thẩm Đường: "Lưu manh côn đồ mới thu lưu!"
Kỳ Thiện: "..."
Anh ta nghĩ bồi dưỡng, thúc đẩy dã tâm Thẩm Đường sinh trưởng, đẩy Thẩm tiểu lang quân đi đến con đường anh ta mong đợi, nhưng anh ta cũng biết tiểu lang quân ngây thơ đơn thuần, tuổi trẻ non nớt, chuyện này còn phải mài. Anh ta đã chuẩn bị tâm tư đánh lâu dài.
Ai ngờ một ngày không nhìn chằm chằm, Thẩm tiểu lang quân đã thu nạp mấy chục người, đều là thanh niên trai tráng tuổi trẻ.
Kỳ Thiện nghi hoặc, đến tột cùng bước nào tiến nhanh rồi?
"... Sao Thẩm tiểu lang quân đột nhiên nghĩ đến việc thu nạp những người này?"
Thẩm Đường thành thật trả lời: "Lúc đầu ta không muốn thu. Thu có làm được cái gì? Nuôi những người này phải dùng tiền, còn không bằng gϊếŧ xong hết mọi chuyện, gọn gàng linh hoạt còn bớt việc. Nhưng Tiếu Phương phá hủy nấc thang của ta, nếu ta không thu cảm giác thật mất mặt..."
Từng chữ anh ta đều nghe hiểu được, nhưng góp thành câu lại từ trong miệng Thẩm tiểu lang quân nói ra, sao anh ta lại nghe không hiểu cơ chứ?
Cái gì phá thang?
Thật mất mặt gì cơ?
Kỳ Thiện nghi hoặc lần hai, rốt cuộc là bỏ qua bước nào?
Thẩm Đường không hiểu sao bắt đầu kích động: "Nếu Nguyên Lương cảm thấy thu nạp những người này không thỏa đáng, ta có thể đưa bọn họ đến Hoàng Tuyền lộ."
Gϊếŧ những người đó, cô không cần dùng tiền nuôi bọn họ.
Có thể tiết kiệm một khoản chi tiêu thật lớn.
Tăng thu giảm chi, một mũi tên trúng hai con chim, rất nhanh liền có thể thoát nghèo khó.
Kỳ Thiện: "..."
Anh ta hơi đau đầu niết mi tâm, khoát tay ngăn cản nói: "Đừng, nếu đã thu nạp, vậy giữ dùng đi."
Kỳ Thiện lựa chọn từ bỏ tìm tòi nghiên cứu logic con ma men.
Kết quả phù hợp mong muốn là tốt rồi, cái khác không trọng yếu.
Thẩm Đường trông không tình nguyện lắm nói: "Ò."
Bọn côn đồ không hề biết mình lượn quanh một vòng trước quỷ môn quan đem doanh địa dọn dẹp một phen, lần nữa đốt đống lửa. Lâm Phong leo lên xe ngựa, chuyển đến mấy cái bàn ghế cho mấy người Thẩm Đường ngồi xuống. Thẩm Đường bảo cô bé ngừng lại, ngồi xuống nướng bánh ăn.
Có đồ ăn, có rượu uống, còn có lịch sử đánh đổ kẻ thù, mặc kệ là tinh thần hay thân thể đều thấy vui vẻ.
Thủ lĩnh thổ phỉ cung cấp lịch sử đánh đổ kẻ thù không đồng ý.
Nhưng địa thế còn mạnh hơn người, không muốn phối hợp cũng phải phối hợp.
Thủ lĩnh thổ phỉ: "Hôm đó, bọn ta áp giải đám phạm nhân Cung thị đến thành Hiếu, theo thứ tự kiểm tra đối chiếu nhân số nữ phạm vào giáo phường Diệu Linh các, nam phạm vào trú quân thành Hiếu, xác nhận không sai, chuẩn bị tạm nghỉ hai ngày rồi trở về phục mệnh..."
Nói là tạm nghỉ, kỳ thật chính là thể nghiệm ngành nghề đặc sắc ở thành Hiếu.
Trên đường áp giải phạm nhân làm không ít người nhịn gần chết.
Sa vào ôn nhu hương, không thể tự kiềm chế.
Lề mà lề mề lại kéo thêm hai ngày, vừa ra thành Hiếu còn chưa chính thức lên đường, nửa đường gặp mấy tên thổ phỉ thần sắc bất thường. Bọn họ lục soát được một phong thư khẩn cấp trên thân mấy tên thổ phỉ, chính nội dung phong thư khiến thủ lĩnh thổ phỉ quyết tâm vào rừng làm cướp...
Kỳ Thiện nhíu mày: "Mật tín viết cái gì?"
Thủ lĩnh thổ phỉ siết chặt thành quyền, da mặt chịu cảm xúc ảnh hưởng, không bị khống chế run rẩy, gân xanh như ẩn như hiện.
Thật lâu hắn mới ổn định cảm xúc, thở hắt một hơi.
"Nói là có bách tính bất mãn chính sách tàn bạo, muốn tự mình mưu đồ bí mật tạo phản, quốc chủ Trịnh Kiều nghe vậy giận dữ, hạ lệnh để tâm phúc trấn áp những bạo dân kia. Vì lắng lại lửa giận Trịnh Kiều, tâm phúc phụ trách đốc thúc việc này thà gϊếŧ lầm một ngàn cũng không chịu buông tha một người..."
Kết quả cũng không bắt được người có mưu đồ bí mật tạo phản.
Nhưng Trịnh Kiều không tin tưởng, mấy lần tạo áp lực cho tâm phúc.
Tên này cũng là kẻ độc ác, vì giao nộp, dùng đầu người bách tính mười thôn xóm cho đủ số. Nhưng giấy không thể gói được lửa, chuyện này giống một cây diêm quẹt, lại thêm những thao tác nhục nhã vương thất cựu thần di dân của Trịnh Kiều, triệt để bùng nổ!
Trước kia chỉ là tin đồn tạo phản, hiện tại thực sự có người tạo phản.
Phong mật thư này là tám trăm dặm khẩn cấp truyền lại cho quận thủ quận Tứ Bảo, nói rõ tiền căn hậu quả, để điều binh phòng bị trong quận Tứ Bảo khả năng phát sinh nội loạn. Nhưng truyền tin không may, bị thổ phỉ xử lý, mà thổ phỉ lại không may lọt vào tay hắn.
"Bởi vì cái này, ngươi liền vào rừng làm cướp?" Các nơi có dấu hiệu làm loạn, vương vị quốc chủ của Trịnh Kiều không quá ổn định, hắn dứt khoát không làm phản chính, vào rừng làm phỉ chiếm núi làm vương?
Thủ lĩnh thổ phỉ nói: "Đây chỉ là một nguyên nhân."
Còn có một nguyên nhân là mấy thôn xóm bị tàn sát, trong đó có cố hương của hắn, người nhà của hắn đều ở nơi đó. Mấy sai dịch đồng hương với hắn cũng chịu không nổi kết quả này, theo hắn cùng vào rừng làm cướp, sai dịch khác tiếp tục quay về.
"Trùng hợp như vậy?"
Kỳ Thiện nói: "Là có ý mà thành."
Chử Diệu nhắm mắt suy tư, ngón tay có tiết tấu gõ đầu gối.
Nghe câu nói của Kỳ Thiện, ông cũng mở mắt ra phụ họa: "Mấy thôn xóm bị tàn sát, toàn bộ tản mát gần hành cung lâm thời, lời đồn cũng là từ vùng này truyền ra, Ngũ lang không cảm thấy thú vị ? Với tính đa nghi ngang ngược của Trịnh Kiều, bỗng nhiên biết việc này, mặc kệ thật giả đều sẽ hạ lệnh điều tra, đem hết thảy nhân tố bất ổn, uy hiếp hắn bóp chết ngay tại trạng thái nảy sinh. Tâm phúc Trịnh Kiều phụ trách đốc thúc việc này, vốn cũng không là thứ tốt lành, việc lấy đầu người bách tính giả mạo quân công làm không ít..."
Kỳ Thiện tiếp tục nói: "Nếu có người thêm chút ám chỉ bên cạnh tên tâm phúc kia, đồ sát thôn xóm, xác nhận bọn họ là dân bạo loạn, cầm đi giao nộp với Trịnh Kiều cũng có khả năng phát sinh... Từ khi Trịnh Kiều nhập chủ nước Tân, một hệ liệt cử động vốn đã kích phát oán than..."
Lửa cháy đổ thêm dầu, sự tình tự nhiên sẽ càng náo càng lớn.
Coi đây là thời cơ, các nơi lục tục có thế lực tạo phản cũng không phải chuyện ly kỳ, việc này trùng hợp duy nhất chính là quê quán thủ lĩnh thổ phỉ cũng ở đó. Chi tiết khác, tất cả đều có cánh tay âm thầm thúc đẩy, đảo loạn toàn bộ thế cục!