Đến phố xá sầm uất, Đường Phong Hoa một mặt tùy ý đi dạo khắp nơi, mặt khác trò chuyện với Mạch Sâm: “Vô Hoan đến Tùng Trúc Lâu khi nào?”
Nàng vẫn còn dắt tay hắn, trên gương mặt chàng thiếu niên vẫn là nụ cười mỉm không đổi, mỗi bước chân đều theo một cự ly ổn định, nói: “Tối hôm qua, Hoa công tử đến đặt cọc, căn dặn chúng tôi nhất định phải mang đến cho Phong cô nương một ngày sinh nhật khó quên.”
“Hắn đã trả bao nhiều tiền?” Đường Phong Hoa có chút hiếu kỳ. Nàng và Vô Hoan sống ở sơn cốc trăm hoa khoe sắc bảy năm. Vô Hoan thỉnh thoảng có ra ngoài cốc hành y chữa bệnh. Theo nàng biết, Vô Hoan hớn hở đi thâm sơn cùng cốc chữa trị cho dân nghèo lẫn tặng thuốc, hẳn là hắn phải tích lũy được chút ít của cải.
“Một nghìn lượng.” Mạch Sâm trả lời rất qua loa, tựa như không biết giá trị một nghìn lượng là thế nào.
“Một nghìn lượng?!” Đường Phong Hoa sửng sờ, con số này đủ để một gia đình bình thường sống tròn ba năm!
Mạch Sâm bất ngờ vì giọng điệu của nàng, hắn nghi hoặc xoay mặt sang nhìn nàng.
Đôi mắt của chàng thiếu niên giống như hồ nước sâu thăm thẳm, tựa như trong veo thuần thiết không rành thế sự. Đường Phong Hoa dừng bước, tỉ mỉ ngắm nhìn. Chàng thiếu niên vẫn không lảng tránh, yên lặng để mặc cho nàng dò xét. Ánh mắt trong suốt dần lắng đọng, lộ ra đôi chút vô vị.
Ngón tay Đường Phong Hoa ngầm trượt xuống không dễ nhận ra, khe khẽ đặt lên mạch cổ tay của hắn, sau đó nhanh chóng rút ra, cười nói: “Ta không biết là Vô Hoan lại có nhiều tiền như thế.”
Sau lần thăm dò đó, nàng cũng không thử lại lần nữa. Nàng xốc lại tinh thần, hăng hái đi dạo phố tiếp. Nàng mua không ít đồ chơi mới và vô số bánh kẹo cho Đường Bách. Mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nàng mới hả hê quay về khách sạn Nguyên Khung.
Mới vừa đẩy của vào phòng trọ, nàng đã thấy Hoa Vô Hoan uể oải ngồi trên gường của nàng. Thấy nàng trở về, oán giận nhưng không còn sức mắng chửi, chỉ ỉu xìu nói: “Đi chơi lâu quá, uổng công ta chu đáo chuẩn bị bữa trưa cho ngươi.”
Đường Phong Hoa nhíu mày. Hôm nay hắn ăn mặt giống một chú công. Vải áo màu tím nhạt thêu chỉ vàng lấp lánh, còn phối một đai lưng vàng đính ngọc. Quả thực cả người đều được mạ vàng, sáng chói đến lóa mắt.
“Đi nào, ta đưa ngươi đi ăn.” Hoa Vô Hoan phủi phủi áo dài rồi mới đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa phòng.
Bên ngoài nhà trọ đã chuẩn bị sẵn ba chiếc kiệu người khiêng. Đường Phong Hoa cũng không hỏi nhiều, vén rèm lên kiệu. Dọc đường nhắm mắt đong đưa cùng kiệu, ước chừng khoảng nửa canh giờ sau mới đến nơi.
Trước đây nàng tưởng rằng Tùng Trúc Lâu là một tòa lầu các ở chốn trăng hoa, không ngờ lại là một căn nhà lớn xa hoa lại lịch sự nhã nhặn như vậy. Đường Phong Hoa xuống kiệu, vừa đi vừa ngắm nghía, không khỏi ngâm nga: “Cây xanh tươi tốt những ngày hè, lầu các lung linh in bóng nước. Rèm thủy tinh đong đưa theo gió, sân vườn ngát hương hoa tường vi.”
Tòa nhà này chiếm một khoảng đất khá lớn. Khắp nơi đều có thể thấy nào là sơn thạch cùng suối nhỏ, đình đài lẫn lầu các, được bày bố xen lẫn vào nhau rất tinh tế, thoáng mát sáng sủa. Nếu muốn đi dạo hết một lần e là phải mất hơn nửa ngày. Không khó để suy đoán, chủ nhân của dinh thự rộng lớn này tất nhiên là phú gia Tô Thành.
Mạch Sâm đi trước dẫn đường, đưa Đường Phong Hoa và Hoa Vô Hoan đến một chiếc thuyền đá bên cạnh hồ sen. Chiếc thuyền đá này được xây rất độc đáo, mũi thuyền là đài sen. Cửa sổ hai bên khoang thuyền gần mặt nước, chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể ngắm những gợn sóng lăn tăn. Càng khiến Đường Phong Hoa mở mang tầm mắt chính là năm mỹ nhân lộng lẫy đứng bên cạnh chiếc giường nhỏ. Năm thiếu niên này mặt mày xinh đẹp duyên dáng, mặc áo dài khá rộng, cổ áo hơi trệ xuống, có thể nhìn thấy cả làn da trắng sáng lấp ló trước ngực. Vừa thấy nàng bước vào, cả năm mỉm cười như gió xuân đón chào, vừa đẩy vừa kéo nàng đến nằm trên giường.
Mạch Sâm nửa ngồi nửa quỳ trước giường, tay bưng tới một chiếc bàn nhỏ, trên đó có chén canh hạt sen ướp lạnh. Hắn đút nàng từng muỗng từng muỗng canh, lại hỏi: “Phong cô nương có thích xem múa không?”
Một ngụm canh hạt sen mát lạnh chảy xuống cổ họng, Đường Phong Hoa thoải mái chớp mắt, khóe mi lại liếc về phía Hoa Vô Hoan.
“Sống thế này, chết cũng không hối tiếc ha?” Hoa Vô Hoan vén tà áo ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, mặt hớn hở nói.
Đường Phong Hoa không rảnh trả lời hắn. Mạch Sâm bỏ chén canh xuống, thay vào đó là các món ăn, lần lượt là vây cá phượng chiên xù, bào ngư hấp cách thủy, gỏi cuốn quả phật thủ. Tất cả đều là món ăn quý hiếm trong hoàng cung, xa hoa đến tột cùng.
Năm thiếu niên khác bắt đầu múa theo điệu nhạc. Tay áo lướt theo vũ điệu, nhẹ nhàng tung bay. Điệu múa vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ nhưng cũng không kém phần kỳ lạ và đẹp mắt cùng sống động, khiến ngườiv ta bị thu hút không thôi.
Đường Phong Hoa nheo mắt nhìn, nhớ đến mạch tượng thăm dò được ở chợ. Thiếu niên tuấn mỹ ôn nhu bên cạnh nàng đây đúng là luyện nội công độc môn của phái Phạm Thiên, hơn nữa tư chất phi phàm nội lực thâm hậu.
“Vô Hoan.” Điệu múa hoàn tất, nàng mới hờ hững mở miệng nói: “Bây giờ mới buổi trưa, không phải là ngươi định cho ta xem múa hết nửa ngày còn lại đấy chứ? Chuyện nhã nhặn như vậy thật không hợp với ta lắm.”
“Đừng nóng vội.” Hoa Vô Hoan nhếch môi cười gian: “Trò hay sẽ tới nhanh thôi.”
Vừa mới nói xong, ngay cửa ra vào của khoang thuyền đá có một thân ảnh đang chắn ngang, che mất cả ánh mặt trời, khoang thuyền nhất thời tối sầm lại.
Đường Phong Hoa đưa mắt liếc sang, môi mỉm cười, miễn cưỡng chào hỏi: “Sống ở đời cớ sao không tương ngộ cho được.”
Hiên Viên Triệt đứng ở bên cạnh rèm cửa, trầm mặc nhìn cảnh tượng xa hoa lãng phí một lượt, vẻ không vui chợt sượt qua khuôn mặt anh tuấn.
“Phong Uẩn, sinh nhật vui vẻ.” Tiếng nói của hắn cực kỳ trầm thấp, sắc mặt lại rất nhanh khôi phục như thường. Hắn bước vào trong, nhìn nàng không chớp mắt, đến trước mặt nàng và đưa ra một hộp gấm.
Không chờ nàng đưa tay nhận, Mạch Sâm khẽ cười lấy giúp nàng, cúi người thay lời cảm ơn. Mặt khác, năm mỹ nam kia lúc này cũng vây quanh sang đây, nào là bóp chân đấm vai cho nàng, còn thì thầm to nhỏ với nàng nữa.
Trong lòng Đường Phong Hoa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng không vạch trần trò đùa của Hoa Vô Hoan. Nàng cũng vô cùng phối hợp, cười khanh khách khi nghe một chàng trai trẻ kể một câu chuyện cười thú vị, hay há miệng ngậm miếng đào được đưa đến tận miệng.
Hiên Viên Triệt nhìn cảnh này, mặt không biến sắc, từ từ cong môi cười lớn: “Phong Uẩn cô nương thật là biết hưởng thụ, còn hơn cả bậc đế vương.”
“Hiên công tử nói sai rồi.” Đường Phong Hoa dương dương tự đắc nằm nghiêng, ngước mắt nhàn hạ thảnh thơi mà nói: “Đế vương dành toàn bộ tâm trí cho thiên hạ, không rảnh hưởng thụ, sao có thể so sánh với ta chứ?”
Hiên Viên Triệt cũng không giận, gật đầu đồng ý nói: “Nói thế cũng có đạo lý.”
Đường Phong Hoa cười nhìn hắn, cho dù hắn đã tận lực khống chế tâm tình, nhưng vẻ tức giận nơi đáy mắt vẫn không tản đi được. Hắn có vẻ như lơ đãng liếc mắt nhìn bàn tay đang đấm vai bóp chân cho nàng, ánh mắt như dao sắc bén lành lạnh.
Bầu không khí kỳ lạ, Hoa Vô Hoan đột nhiên vỗ tay. Các thiếu niên liền im lặng lui xuống, đứng sang hết một bên.
“Uẩn nhi.” Vẻ mặt Hoa Vô Hoan đặc biệt nghiêm túc, giọng nói dịu dàng như nước, rồi quỳ một gối trước mặt nàng.
“Ừ?” Đáy lòng Đường Phong Hoa thầm run run một chút. Có phải giọng Hoa Vô Hoan thế này thật quá buồn nôn đi? “Chúng ta sớm chiều bên nhau đã lâu như vậy, ta đối với nàng ra sao, nàng hẳn là biết rất rõ.” Hoa Vô Hoan lúc này ngược lại hoàn toàn với bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, còn nghiêm chỉnh cầm tay nàng, ánh mắt sáng ngời, trầm giọng nói: “Hãy lấy ta. Ta xin thề, cả đời này chỉ yêu nàng tin nàng và bảo vệ nàng, quyết không thay đổi.”
Đường Phong Hoa giật mình trầm trọng, chống lại ánh mắt sáng rỡ kiên định của hắn. Trong giây phút này nàng mơ hồ không rõ là hắn đang diễn trò hay đây là những lời phát ra từ tận đáy lòng hắn.
Sắc mặt Hiên Viên Triệt vẫn đang đứng bên cạnh cuối cùng cũng tối đi, cắn răng không một tiếng động, thái dương nổi gân xanh. Đều là nam nhân, nên hắn nhìn ra được cái nào là chân tình, cái nào là giả ý.
Hết chương 21
Nàng vẫn còn dắt tay hắn, trên gương mặt chàng thiếu niên vẫn là nụ cười mỉm không đổi, mỗi bước chân đều theo một cự ly ổn định, nói: “Tối hôm qua, Hoa công tử đến đặt cọc, căn dặn chúng tôi nhất định phải mang đến cho Phong cô nương một ngày sinh nhật khó quên.”
“Hắn đã trả bao nhiều tiền?” Đường Phong Hoa có chút hiếu kỳ. Nàng và Vô Hoan sống ở sơn cốc trăm hoa khoe sắc bảy năm. Vô Hoan thỉnh thoảng có ra ngoài cốc hành y chữa bệnh. Theo nàng biết, Vô Hoan hớn hở đi thâm sơn cùng cốc chữa trị cho dân nghèo lẫn tặng thuốc, hẳn là hắn phải tích lũy được chút ít của cải.
“Một nghìn lượng.” Mạch Sâm trả lời rất qua loa, tựa như không biết giá trị một nghìn lượng là thế nào.
“Một nghìn lượng?!” Đường Phong Hoa sửng sờ, con số này đủ để một gia đình bình thường sống tròn ba năm!
Mạch Sâm bất ngờ vì giọng điệu của nàng, hắn nghi hoặc xoay mặt sang nhìn nàng.
Đôi mắt của chàng thiếu niên giống như hồ nước sâu thăm thẳm, tựa như trong veo thuần thiết không rành thế sự. Đường Phong Hoa dừng bước, tỉ mỉ ngắm nhìn. Chàng thiếu niên vẫn không lảng tránh, yên lặng để mặc cho nàng dò xét. Ánh mắt trong suốt dần lắng đọng, lộ ra đôi chút vô vị.
Ngón tay Đường Phong Hoa ngầm trượt xuống không dễ nhận ra, khe khẽ đặt lên mạch cổ tay của hắn, sau đó nhanh chóng rút ra, cười nói: “Ta không biết là Vô Hoan lại có nhiều tiền như thế.”
Sau lần thăm dò đó, nàng cũng không thử lại lần nữa. Nàng xốc lại tinh thần, hăng hái đi dạo phố tiếp. Nàng mua không ít đồ chơi mới và vô số bánh kẹo cho Đường Bách. Mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nàng mới hả hê quay về khách sạn Nguyên Khung.
Mới vừa đẩy của vào phòng trọ, nàng đã thấy Hoa Vô Hoan uể oải ngồi trên gường của nàng. Thấy nàng trở về, oán giận nhưng không còn sức mắng chửi, chỉ ỉu xìu nói: “Đi chơi lâu quá, uổng công ta chu đáo chuẩn bị bữa trưa cho ngươi.”
Đường Phong Hoa nhíu mày. Hôm nay hắn ăn mặt giống một chú công. Vải áo màu tím nhạt thêu chỉ vàng lấp lánh, còn phối một đai lưng vàng đính ngọc. Quả thực cả người đều được mạ vàng, sáng chói đến lóa mắt.
“Đi nào, ta đưa ngươi đi ăn.” Hoa Vô Hoan phủi phủi áo dài rồi mới đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa phòng.
Bên ngoài nhà trọ đã chuẩn bị sẵn ba chiếc kiệu người khiêng. Đường Phong Hoa cũng không hỏi nhiều, vén rèm lên kiệu. Dọc đường nhắm mắt đong đưa cùng kiệu, ước chừng khoảng nửa canh giờ sau mới đến nơi.
Trước đây nàng tưởng rằng Tùng Trúc Lâu là một tòa lầu các ở chốn trăng hoa, không ngờ lại là một căn nhà lớn xa hoa lại lịch sự nhã nhặn như vậy. Đường Phong Hoa xuống kiệu, vừa đi vừa ngắm nghía, không khỏi ngâm nga: “Cây xanh tươi tốt những ngày hè, lầu các lung linh in bóng nước. Rèm thủy tinh đong đưa theo gió, sân vườn ngát hương hoa tường vi.”
Tòa nhà này chiếm một khoảng đất khá lớn. Khắp nơi đều có thể thấy nào là sơn thạch cùng suối nhỏ, đình đài lẫn lầu các, được bày bố xen lẫn vào nhau rất tinh tế, thoáng mát sáng sủa. Nếu muốn đi dạo hết một lần e là phải mất hơn nửa ngày. Không khó để suy đoán, chủ nhân của dinh thự rộng lớn này tất nhiên là phú gia Tô Thành.
Mạch Sâm đi trước dẫn đường, đưa Đường Phong Hoa và Hoa Vô Hoan đến một chiếc thuyền đá bên cạnh hồ sen. Chiếc thuyền đá này được xây rất độc đáo, mũi thuyền là đài sen. Cửa sổ hai bên khoang thuyền gần mặt nước, chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể ngắm những gợn sóng lăn tăn. Càng khiến Đường Phong Hoa mở mang tầm mắt chính là năm mỹ nhân lộng lẫy đứng bên cạnh chiếc giường nhỏ. Năm thiếu niên này mặt mày xinh đẹp duyên dáng, mặc áo dài khá rộng, cổ áo hơi trệ xuống, có thể nhìn thấy cả làn da trắng sáng lấp ló trước ngực. Vừa thấy nàng bước vào, cả năm mỉm cười như gió xuân đón chào, vừa đẩy vừa kéo nàng đến nằm trên giường.
Mạch Sâm nửa ngồi nửa quỳ trước giường, tay bưng tới một chiếc bàn nhỏ, trên đó có chén canh hạt sen ướp lạnh. Hắn đút nàng từng muỗng từng muỗng canh, lại hỏi: “Phong cô nương có thích xem múa không?”
Một ngụm canh hạt sen mát lạnh chảy xuống cổ họng, Đường Phong Hoa thoải mái chớp mắt, khóe mi lại liếc về phía Hoa Vô Hoan.
“Sống thế này, chết cũng không hối tiếc ha?” Hoa Vô Hoan vén tà áo ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, mặt hớn hở nói.
Đường Phong Hoa không rảnh trả lời hắn. Mạch Sâm bỏ chén canh xuống, thay vào đó là các món ăn, lần lượt là vây cá phượng chiên xù, bào ngư hấp cách thủy, gỏi cuốn quả phật thủ. Tất cả đều là món ăn quý hiếm trong hoàng cung, xa hoa đến tột cùng.
Năm thiếu niên khác bắt đầu múa theo điệu nhạc. Tay áo lướt theo vũ điệu, nhẹ nhàng tung bay. Điệu múa vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ nhưng cũng không kém phần kỳ lạ và đẹp mắt cùng sống động, khiến ngườiv ta bị thu hút không thôi.
Đường Phong Hoa nheo mắt nhìn, nhớ đến mạch tượng thăm dò được ở chợ. Thiếu niên tuấn mỹ ôn nhu bên cạnh nàng đây đúng là luyện nội công độc môn của phái Phạm Thiên, hơn nữa tư chất phi phàm nội lực thâm hậu.
“Vô Hoan.” Điệu múa hoàn tất, nàng mới hờ hững mở miệng nói: “Bây giờ mới buổi trưa, không phải là ngươi định cho ta xem múa hết nửa ngày còn lại đấy chứ? Chuyện nhã nhặn như vậy thật không hợp với ta lắm.”
“Đừng nóng vội.” Hoa Vô Hoan nhếch môi cười gian: “Trò hay sẽ tới nhanh thôi.”
Vừa mới nói xong, ngay cửa ra vào của khoang thuyền đá có một thân ảnh đang chắn ngang, che mất cả ánh mặt trời, khoang thuyền nhất thời tối sầm lại.
Đường Phong Hoa đưa mắt liếc sang, môi mỉm cười, miễn cưỡng chào hỏi: “Sống ở đời cớ sao không tương ngộ cho được.”
Hiên Viên Triệt đứng ở bên cạnh rèm cửa, trầm mặc nhìn cảnh tượng xa hoa lãng phí một lượt, vẻ không vui chợt sượt qua khuôn mặt anh tuấn.
“Phong Uẩn, sinh nhật vui vẻ.” Tiếng nói của hắn cực kỳ trầm thấp, sắc mặt lại rất nhanh khôi phục như thường. Hắn bước vào trong, nhìn nàng không chớp mắt, đến trước mặt nàng và đưa ra một hộp gấm.
Không chờ nàng đưa tay nhận, Mạch Sâm khẽ cười lấy giúp nàng, cúi người thay lời cảm ơn. Mặt khác, năm mỹ nam kia lúc này cũng vây quanh sang đây, nào là bóp chân đấm vai cho nàng, còn thì thầm to nhỏ với nàng nữa.
Trong lòng Đường Phong Hoa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng không vạch trần trò đùa của Hoa Vô Hoan. Nàng cũng vô cùng phối hợp, cười khanh khách khi nghe một chàng trai trẻ kể một câu chuyện cười thú vị, hay há miệng ngậm miếng đào được đưa đến tận miệng.
Hiên Viên Triệt nhìn cảnh này, mặt không biến sắc, từ từ cong môi cười lớn: “Phong Uẩn cô nương thật là biết hưởng thụ, còn hơn cả bậc đế vương.”
“Hiên công tử nói sai rồi.” Đường Phong Hoa dương dương tự đắc nằm nghiêng, ngước mắt nhàn hạ thảnh thơi mà nói: “Đế vương dành toàn bộ tâm trí cho thiên hạ, không rảnh hưởng thụ, sao có thể so sánh với ta chứ?”
Hiên Viên Triệt cũng không giận, gật đầu đồng ý nói: “Nói thế cũng có đạo lý.”
Đường Phong Hoa cười nhìn hắn, cho dù hắn đã tận lực khống chế tâm tình, nhưng vẻ tức giận nơi đáy mắt vẫn không tản đi được. Hắn có vẻ như lơ đãng liếc mắt nhìn bàn tay đang đấm vai bóp chân cho nàng, ánh mắt như dao sắc bén lành lạnh.
Bầu không khí kỳ lạ, Hoa Vô Hoan đột nhiên vỗ tay. Các thiếu niên liền im lặng lui xuống, đứng sang hết một bên.
“Uẩn nhi.” Vẻ mặt Hoa Vô Hoan đặc biệt nghiêm túc, giọng nói dịu dàng như nước, rồi quỳ một gối trước mặt nàng.
“Ừ?” Đáy lòng Đường Phong Hoa thầm run run một chút. Có phải giọng Hoa Vô Hoan thế này thật quá buồn nôn đi? “Chúng ta sớm chiều bên nhau đã lâu như vậy, ta đối với nàng ra sao, nàng hẳn là biết rất rõ.” Hoa Vô Hoan lúc này ngược lại hoàn toàn với bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, còn nghiêm chỉnh cầm tay nàng, ánh mắt sáng ngời, trầm giọng nói: “Hãy lấy ta. Ta xin thề, cả đời này chỉ yêu nàng tin nàng và bảo vệ nàng, quyết không thay đổi.”
Đường Phong Hoa giật mình trầm trọng, chống lại ánh mắt sáng rỡ kiên định của hắn. Trong giây phút này nàng mơ hồ không rõ là hắn đang diễn trò hay đây là những lời phát ra từ tận đáy lòng hắn.
Sắc mặt Hiên Viên Triệt vẫn đang đứng bên cạnh cuối cùng cũng tối đi, cắn răng không một tiếng động, thái dương nổi gân xanh. Đều là nam nhân, nên hắn nhìn ra được cái nào là chân tình, cái nào là giả ý.
Hết chương 21
Danh sách chương