Edit: Ry

Lư Dương và Nguyễn Miên chính thức bắt đầu kì nghỉ hè. Dưới sự giám sát của Nguyễn Miên, Lư Dương nhanh chóng làm xong bài tập hè, sau đó cả hai mỗi ngày đều chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, khiến mặt cũng trở nên phúng phính.

Ninh Mật Hương không nhịn được nói: "Hai đứa cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ béo lên."

Lư Dương ôm vai Nguyễn Miên, lại đút cho cậu một quả hồng nhỏ, ngẩng đầu nhìn mẹ mình, không quan tâm lắm trả lời: "Chả sao, con có bạn đời rồi, sau này có béo thêm cũng đâu ảnh hưởng gì?"

Ninh Mật Hương không phản bác được, lại cảm thấy lời Lư Dương cũng hơi có lí.

Cuối tuần đầu tiên của kì nghỉ, ông nội Lư mời tất cả họ hàng trong nhà tới, chính thức tổ chức lễ đính hôn cho Lư Dương và Nguyễn Miên.

Ninh Mật Hương mua cho bọn họ một cặp nhẫn đính hôn xa hoa, Lư Dương thấy nó quá hoa hòe hoa sói, Nguyễn Miên cũng không thích lắm, nên Lư Dương lại dắt Nguyễn Miên đi chọn một cặp nhẫn khác.

Hai người đồng lòng chọn trúng một kiểu nhẫn đơn giản dành cho nam giới. Chiếc nhẫn bạc ở giữa đính một viên kim cương, đơn giản mà khiêm tốn, bên trong mỗi chiếc nhẫn khắc tên viết tắt của người kia.

Lư Dương và Nguyễn Miên đeo nhẫn cho nhau, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, cả hai đều cảm thấy có chút mới lạ, giống như có cái gì đó đã trở nên rất khác, nhưng dường như mọi thứ vẫn giống như cũ.

Khi bọn họ về tới nhà, gần như tất cả họ hàng đã đến đông đủ. Mọi người thấy bọn họ về, sau khi lên tiếng chào hỏi xong thì ai cũng lén lút quan sát cả hai.

Trong số những người họ hàng này, có người đã gặp Nguyễn Miên, có người mới chỉ nghe tên, họ biết cậu bé này là bạn thân chí cốt của Lư Dương nhưng chưa từng gặp cậu, nên hầu hết đều có chút tò mò về cậu.

Nguyễn Miên đính hôn với Lư Dương đồng nghĩa với việc sau này cậu sẽ là bạn đời của chủ gia tộc họ Lư, tất nhiên bọn họ cực kì coi trọng cậu.

Dì Triệu đã chuẩn bị xong đồ ăn, bày đầy một bàn lớn, trông vui mắt hơn bình thường rất nhiều.

Ông nội Lư gọi mọi người ngồi vào bàn, hôm nay ông rất vui, đối với ai cũng là vẻ mặt hiền lành. Mọi người thấy được là tâm trạng ông rất tốt, nên cũng không dám có ý kiến gì, nhao nhao khen ngợi Nguyễn Miên mấy câu.

Nguyễn Miên cẩn thận nhìn mọi người, trong lòng khẽ thở dài, đột nhiên có nhiều người tới như vậy, mà ai cũng âm thầm đánh giá cậu, khiến cho cậu hơi căng thẳng. Cậu không tự giác đi tìm Lư Dương để dựa vào anh, một bước cũng không chịu rời.

Lư Dương thấy phản ứng của cậu, cực kì thích việc vợ nhỏ dùng chiêu "thỏ mượn oai sói", nhẹ nhàng sờ lên gáy cậu trấn an.

Mọi người ngồi xuống bàn, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Em họ của Lư Dương là Ninh Tử Phi ôm ngực ngồi phía đối diện Nguyễn Miên, nhíu mày nhìn Nguyễn Miên một hồi, không nhịn được hỏi Lư Dương: "Anh họ, anh thích cậu ta ở điểm nào?"

Từ nhỏ cô đã rất sùng bái Lư Dương, cho rằng Lư Dương xứng đáng với người tốt nhất trên thế giới này. Mặc dù Nguyễn Miên trông không tệ, nhưng gia cảnh thật sự là nát toét, rõ ràng tương lai sau này Lư Dương sẽ có rất nhiều lựa chọn khác tốt hơn, cô cho rằng Lư Dương không cần phải đính hôn khi còn nhỏ như vậy.

Mọi người trên bàn cơm lập tức dừng đũa, không nhịn được nhìn sang phía đó, đây chính là lời mà bọn họ muốn nói nhưng vẫn không dám, không ngờ Ninh Tử Phi vô tâm, không thèm giữ mồm giữ miệng nói toạc hết ra.

Trong suy nghĩ của bọn họ, bạn đời của người thừa kế nhà họ Lư phải được cẩn thận chọn lựa từ trong đám nhà giàu quý tộc. Chọn ra một người ưu tú nhất, rồi sau này Lư Dương trưởng thành mới tính đến chuyện kết hôn.

Nhưng sớm như vậy Lư Dương đã đính hôn, bọn họ cảm thấy Lư Dương quá vội vã rồi, anh làm như thế đồng nghĩa với việc từ chối hết những đối tượng tốt khác. Bọn họ không thể hiểu được vì sao ông nội Lư từ trước đến nay luôn xử lí mọi chuyện khôn khéo, quả quyết, giờ lại làm ra quyết định như vậy, để mặc cho Lư Dương hồ đồ.

Ông nội Lư và Ninh Mật Hương ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn đám người, không ai mở miệng. Mặc dù bọn họ rất yêu thương Nguyễn Miên, rất muốn nói đỡ cho cậu, nhưng Lư Dương vốn là sói trắng thuần chủng, nếu như ngay cả bản lĩnh để bảo vệ bạn đời của mình cũng không có thì anh hoàn toàn không xứng đáng trở thành người thừa kế của nhà họ Lư.

Nguyễn Miên nghe thấy lời của Ninh Tử Phi, hoảng hốt nắm chặt đôi đũa trong tay, tủi thân khẽ nhíu lông mày. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, không phải tất cả đều mang ý tốt.

Sắc mặt Lư Dương hơi tối xuống, ánh mắt lướt một vòng quanh bàn ăn, ai dám nhìn thỏ con của anh, anh sẽ lườm cho phải rụt về.

Cho đến khi mọi người rối rít rời ánh mắt đi, anh mới vừa lòng thu ánh nhìn, gắp một miếng cà rốt tươi ngon được cắt gọn ghẽ, bỏ vào chén của Nguyễn Miên, dùng đũa nhẹ nhàng gõ vào chén của cậu: "Ăn cơm."

Nguyễn Miên lập tức nghe lời không để ý đến ánh mắt của những người khác nữa, gắp cà rốt lên, cúi đầu cắn từng miếng nhỏ.

Ninh Tử Phi không cam lòng lại kêu lên: "Anh họ, rốt cuộc là anh thích nó ở điểm nào!"

Lư Dương nhìn dáng vẻ nhai cà rốt của Nguyễn Miên, không khỏi mỉm cười, thuận miệng nói: "Rất dễ nuôi."

Đây là chú thỏ mà anh đút cho từng viên kẹo, nuôi từ nhỏ tới lớn, lấy đại vài củ cà rốt là có thể đút no thỏ con của anh rồi.

Ninh Tử Phi có chút ghét bỏ liếc nhìn đống cà rốt, không thể không thừa nhận, đúng là Nguyễn Miên rất dễ nuôi, cô là một con sói, có chết cũng sẽ không động vào mấy thứ như cà rốt.

Những người khác nghe được câu trả lời của Lư Dương đều nghẹn họng, người thừa kế của nhà họ Lư bọn họ lại lo không nuôi nổi bạn đời của mình? Nên phải chọn một người dễ nuôi? Đây là lí do gì vậy!

Ninh Tử Phi không nhịn được hỏi: "Còn gì nữa không?"

Lư Dương một tay chống cằm, nhìn Nguyễn Miên từng tí từng tí ăn xong một miếng cà rốt, lại cầm đũa gắp cho cậu thêm một miếng, nhẹ nhàng chọc cái má đang hơi phồng lên của cậu, mỉm cười: "Còn có rất đáng yêu."

Mọi người không nhịn được khẽ hừ một tiếng, cái loài mềm mại như thỏ, ngoại trừ đáng yêu ra thì hoàn toàn vô dụng. Tộc sói bọn họ xem thường mấy con vật nhỏ bé không có sức tấn công như này, một móng vuốt của bọn họ thôi cũng đủ để đập chết con thỏ rồi.

Ninh Tử Phi bực bội nhíu mày, không nhịn được tức giận đạp thẳng chân, cô nói: "Anh họ, đừng nói là chỉ vì mấy lí do này mà anh để nó làm bạn đời của mình nhé!"

Lư Dương nhíu mày: "Có vấn đề gì không?"

"Đương nhiên là có vấn đề!" Ninh Tử Phi nhìn Nguyễn Miên, nhếch miệng: "Em không thích nó."

Động tác gặm cà rốt của Nguyễn Miên khựng lại, cậu khẽ nấc một tiếng, mặc dù cậu vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng tốc độ ăn cà rốt rõ ràng chậm hơn rất nhiều.

Lư Dương nhíu mày, ngước mắt trừng Ninh Tử Phi: "Bạn đời của anh, em dám thích à."

Ninh Tử Phi: "..." Ai thèm thích!

Cô không nói lại Lư Dương, đành phải quay đầu xin sự trợ giúp của bề trên, cô chỉ vào Nguyễn Miên: "Chú hai, chú thấy nó thích hợp làm bạn đời của người thừa kế nhà họ Lư sao?"

Chú Lư nghe thấy Ninh Tử Phi nhắc đến mình, khẽ ho một tiếng, ngồi thẳng người nhìn Lư Dương, uyển chuyển khuyên nhủ: "Dương Dương, hay là con suy nghĩ thêm một chút? Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, nhất định phải suy nghĩ cho thật kĩ."

Lư Dương khẽ cười một tiếng, ngón tay chậm rãi bóc tôm, ngẩng đầu nhìn mọi người quanh bàn, đột nhiên hỏi: "Mọi người thấy tôi giống người thừa kế của nhà họ Lư không?"

Tất cả sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, đều im lặng không đáp, bọn họ không biết phải trả lời như thế nào.

Từ nhỏ Lư Dương đã được yêu chiều, ngang bướng kiêu ngạo, không chịu được khổ, không chịu được mệt, sống chỉ thích hưởng thụ, nhìn kiểu gì cũng không thấy anh ra dáng người thừa kế nhà họ Lư.

Bọn họ cũng thường xuyên không nhịn được mà thở dài trong lòng, ai mà ngờ cậu chủ nhỏ từ bé đã được coi như một Omega yếu ớt mà nuôi lớn, nay đột nhiên lại phân hóa thành Alpha chứ. Tương lai của nhà họ Lư thật là đáng lo mà.

Lư Dương bỏ con tôm đã bóc vỏ xong vào trong bát Nguyễn Miên, khoanh hai tay để lên mặt bàn, anh nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng.

"Tôi không quan tâm các người có thấy tôi giống người thừa kế của nhà họ Lư hay không, tôi chính là người thừa kế của nhà họ Lư, đây là sự thật mà các người không thể thay đổi. Tương tự như vậy, tôi không quan tâm các người có thích Miên Miên hay không, sau này Miên Miên chính là bạn đời của chủ nhân nhà họ Lư, việc này các người cũng không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận thôi."

Tất cả mọi người biến sắc, lúc nói chuyện, từ người Lư Dương mơ hồ tỏa ra cảm giác đe dọa của người thừa kế. Bọn họ không thể không thừa nhận, trước mặt người thừa kế của nhà họ Lư, bọn họ hoàn toàn không có quyền điều khiển.

Ngón tay Lư Dương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nhìn bọn họ, môi mỏng khẽ mở: "Đừng có để tôi nhìn thấy các người bất kính với Miên Miên, bằng không, đừng hòng tiến nửa bước chân vào cửa nhà họ Lư."

Trong lòng mọi người vẫn còn chút sợ hãi, tất cả im lặng một lúc, chú Lư lấy lại vẻ bình tĩnh, miễn cưỡng cười một tiếng: "Dương Dương, chúng tôi chỉ muốn tốt cho cháu thôi, là người thân của cháu, đương nhiên chúng tôi đang quan tâm cháu."

Lư Dương xoa xoa ngón tay, khẽ cười: "Nếu như các người thật sự quan tâm tôi, thì bây giờ điều các người để ý sẽ là tôi có thích Miên Miên hay không, chứ không phải ngồi ở đây nói với tôi các người thích hay không thích cậu ấy."

Chú Lư lúng lúng lau mồ hôi trên trán, không biết trả lời như thế nào. Bọn họ phản đối chuyện Nguyễn Miên đính hôn với Lư Dương là vì lo nghĩ cho tương lai của nhà họ Lư, nhưng cũng đúng là do bọn họ có chút tư lợi, không cân nhắc đến cảm nhận của Lư Dương.

Bọn họ cho rằng, trước mặt lợi ích của gia tộc, suy nghĩ của Lư Dương không quan trọng, vì anh sẽ phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.

Thế nhưng giờ phút này bọn họ lại nhận ra rằng, Lư Dương chính là người thừa kế của nhà họ Lư, cũng chính là chủ gia tộc trong tương lai, hoàn toàn không cần nghe bọn họ điều khiển. Bọn họ phải tuân theo lời của chủ gia tộc, nhưng chủ gia tộc lại không có nghĩa vụ phải nghe theo bọn họ, vừa rồi bọn họ đã đi quá giới hạn.

Lư Dương uống một ngụm nước, cười như không cười nhìn mọi người: " Thật ra các người có thích Miên Miên hay không cũng không quan trọng, tôi thích, ông tôi thích, ba và mẹ tôi đều thích cậu ấy, người một nhà chúng tôi vui vẻ sinh sống, liên quan gì đến các người?"

Mọi người nghe anh nói vậy thì tất cả lập tức nhìn về phía ông nội Lư và Ninh Mật Hương, muốn biết thái độ của bọn họ.

Ông nội Lư khá hài lòng với cách ứng xử vừa rồi của cháu trai, ông cúi đầu uống trà, một lát sau mới ngẩng đầu lên cười cười, ôn hòa nói: "Tôi nhìn Miên Miên lớn lên, mọi thứ của thằng bé đều tốt, rất đáng yêu, còn ngoan ngoãn, tôi không thích thằng bé thì thích ai?"

Ninh Mật Hương đưa tay xoa đầu Nguyễn Miên, yêu thương nói: "Tôi và ba Lư Dương cũng rất thích Miên Miên, đứa con dâu tốt như vậy, nếu có ai dám bắt nạt nó, tôi sẽ tính sổ với người đó."

Câu cuối cùng bà nói ra, mặc dù giọng điệu rất hờ hững nhẹ nhàng, nhưng chữ cuối cùng lại nhấn mạnh, khiến cho những người nghe được lập tức rùng mình.

Mọi người nghe ông nội Lư và Ninh Mật Hương nói xong, tất cả đều im lặng. Hóa ra, những thứ vừa rồi bọn họ nói, tất cả đều là thừa thãi.

Mấy vị chủ nhân của nhà họ Lư đều hài lòng với người con dâu này, sẵn sàng đứng ra làm chỗ dựa cho cậu, bọn họ nào dám phản đối nữa, tất cả không khỏi ảo não vừa rồi mình mất công làm người xấu.

Nguyễn Miên cảm kích mỉm cười với ông nội Lư và Ninh Mật Hương, sự xấu hổ và căng thẳng trong lòng cũng nhẹ nhàng tan biến. Giống như Lư Dương vừa nói, một nhà bọn họ vui vẻ là được, quan tâm đến những người khác để làm gì? Chỉ cần người nhà họ Lư thật lòng yêu thương cậu, người khác có nghĩ như thế nào cũng không quan trọng.

Sau này, cậu sẽ cố gắng trưởng thành, trở thành một người bạn đời phù hợp với chủ gia tộc họ Lư, sẽ không để cho nhà họ Lư phải mất mặt, càng không để cho Lư Dương phải mất mặt.

Thái độ của Lư Dương đã rõ ràng như thế, cả đám người không ai dám nói gì nữa. Bọn họ dần thay đổi thái độ với Nguyễn Miên, không nói về hôn ước của hai người nữa, cũng không dám phát biểu ý kiến gì, chỉ đơn giản nói chuyện phiếm, quan tâm một chút về sức khỏe của ông nội Lư, không một ai dám nói thêm một chữ "Không" với Nguyễn Miên, bầu không khí cực kì hài hòa.

Chỉ có Ninh Tử Phi vẫn còn nhăn nhó, không cam lòng nhíu đôi lông mày. Cô mặc kệ là chủ gia tộc hay không phải chủ gia tộc, cô chỉ cảm thấy bạn đời của anh họ phải là người tuyệt vời nhất thế giới này.

Cô đưa mắt nặng nề nhìn Nguyễn Miên một hồi, miệng banh thành một đường thẳng. Dường như cô muốn xem xem rốt cuộc Nguyễn Miên có sức hấp dẫn gì mà lại khiến anh họ yêu thích đến vậy.

Nguyễn Miên cảm nhận được tầm mắt của cô, ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô đang căng mắt nhìn mình thì không khỏi mỉm cười.

Nguyễn Miên thấy bộ dạng cáu kỉnh của Ninh Tử Phi khá giống với Lư Dương khi giận dỗi, nên nụ cười cũng không tự giác có thêm chút bao dung.

Nếp nhăn giữa đôi lông mày của Ninh Tử Phi lại càng sâu, cô hờn dỗi quay đầu sang chỗ khác.

...Mẹ nó, quả thực rất đáng yêu, muốn nhéo quá.

______________________

Lại ốm rồi T_T Nay làm 1 chương thôi nhé...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện