Nửa tháng sau ——

“Lão tử rốt cục còn sống đi ra ngoài ”. Long Tại Vũ ngửa mặt lên trời hô lớn. Trời ạ, nửa tháng thật sự là muốn mạng của hắn a ( Vũ: lão tử không phải cẩu!)

“Tiểu quỷ. Ngươi có biết phệ thanh của ngươi rất khó nghe hay không a?”. Vô cực đạo trưởng nhìn thấy Long Tại Vũ thực vui mừng như vậy. Tổng so với suốt ngày ở trên giường khóc thét vẫn tốt hơn! (t/g: xem ra vị đại nhân này là mạnh miệng mềm lòng a!)

“Lão quỷ, không phục chúng ta đấu a!”. Long Tại Vũ dáng vẻ lưu manh hừ mũi, đem bộ dáng tên côn đồ làm giống đến mười phần!

“Dựa vào, ngươi nha thật sự là hoàng tộc?”. Vô cực đạo trưởng khóe mắt run rẩy nghiêm trọng. Giáo dưỡng như vậy cũng là hoàng tộc dạy dỗ? “Không liên quan đến ngươi!”. Long Tại Vũ hung hăng liếc mắt trắng Vô cực đạo trưởng một cái: “Ai hiếm lạ hoàng tộc a! Một đám đều là sau lưng lục đục với nhau tiểu nhân hại người!”.

“Khải nhi, không phải tất cả đều như vậy!”. Hiên Viên Thiên Hành cùng thôn dân nói xong thì chợt nghe Long Tại Vũ đang mắng hoàng tộc! Cũng không phải tất cả mọi người là người xấu a! Tựa như hắn chính là một người tốt hiếm có! (t/g: đại thúc, ngươi là người đứng đầu bọn xấu!)

“Chẳng lẽ không đúng?”. Long Tại Vũ mắt lé nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Cho dù cả hoàng tộc đều là người tốt ngươi cũng không phải thứ tốt!”.

“Vì cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành có chút ủy khuất nhìn Long Tại Vũ: “Ta như thế nào không tốt?”.

“Bởi vì ngươi cầm đầu bọn họ!”. Long Tại Vũ trực tiếp ghé vào lỗ tai Hiên Viên Thiên Hành rống.

“Đứng đầu thì làm sao? Ta là người tốt!”. Hiên Viên Thiên Hành nhỏ giọng nói thầm. Đứng đầu cũng không phải là lỗi của hắn a!

“Hừ”. Long Tại Vũ xem như không có nghe thấy, bước nhanh đi đến bên người Thanh Trúc: “Thương thế của ngươi tốt hơn chưa?”.

“Tốt hơn nhiều, ngươi không cần lo lắng”. Thanh Trúc mỉm cười, vô tình cố ý hướng đến Hiên Viên Thiên Hành bên kia.

Tô Liên Tâm nhìn thấy hành động của Thanh Trúc có chút hoài nghi nhìn hắn. Vừa rồi Thanh Trúc giống như hướng Hiên Viên Thiên Hành khiêu khích a! Là ảo giác của nàng sao?

“Uy, ngươi có cảm giác Thanh Trúc có chút không đúng không không?”. Tô Liên Tâm lui về phía sau vài bước đến bên người Hiên Viên Thiên Hành: “Ta cảm giác hắn có chuyện gì gạt chúng ta!”.

“Ta biết!”. Hiên Viên Thiên Hành tán thưởng nhìn Tô Liên Tâm liếc mắt một cái: “Không nghĩ tới ngươi còn có chút thông minh! Ta vẫn nghĩ đến nữ nhân đều là không có đại não! Suốt ngày chỉ biết tranh thủ tình cảm!”.

“Đó là tư tưởng thành kiến của ngươi!”. Tô Liên Tâm trở mình xem thường. Người này quả nhiên không làm cho người thích a!

“Ngươi là như thế nào phát hiện Thanh Trúc không đúng?”. Hiên Viên Thiên Hành thú vị nhìn Tô Liên Tâm. Lần đầu nhìn thấy nàng thì nghĩ nàng là loại nữ nhân thấp hèn lấy dung mạo đến câu dẫn nam nhân. Đến khi Khải nhi cư nhiên vì cứu nàng không tiếc bại lộ chính mình, khi đó hắn đã muốn kết luận nữ nhân này không phải người tốt gì! Nhưng lần này gặp mặt nàng thì ấn tượng hoàn toàn thay đổi Hiện tại rốt cục biết nữ nhân này vẫn có kiêu ngạo. Nếu hắn gặp nàng trước Khải nhi, hắn nhất định sẽ thích thượng nữ nhân cao ngạo này! (mimi: Thật nguy hiểm!)

“Hắn từ lúc bị thương thì rất thích đi theo cùng Vũ một chỗ. Hơn nữa ta để ý khi ngươi tiếp cận Tại Vũ hắn sẽ dùng ánh mắt thực hung nhìn chằm chằm các ngươi! Ta tuy rằng nhận thức hắn không lâu, nhưng ta cảm giác trước kia hắn không phải như vậy!”. Tô Liên Tâm còn thật sự mở miệng: “Ngươi có biết vì cái gì không?”.

Hiên Viên Thiên Hành thở dài lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết a! Kỳ thật ta cũng cảm giác Thanh Trúc có chút không đúng, nhưng cũng không biết không đúng chỗ nào!”.

“Các ngươi cũng cảm thấy được vậy sao?”. Vô cực đạo trưởng tự nhiên từ phía sau bọn họ nhảy ra.

“Oa ngươi làm ta sợ muốn chết. Tô Liên Tâm vỗ vỗ ngực: “Lão tạp mao, ngươi không cần luôn từ sau lưng người ta nhảy ra được không!”.

“Đạo trưởng cũng có cảm giác này?”. Hiên Viên Thiên Hành nhíu mày: “Ngươi cùng Thanh Trúc nhất nhất thân cận, có cảm giác hắn có chỗ nào không đúng hay không?”.

“Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”. Vô cực đạo trưởng trong mắt phức tạp nhìn Thanh Trúc đi ở phía trước. Nếu hắn không phải là đồ đệ ngốc kia thì mình nên làm cái gì bây giờ? Giết hắn? hay là lưu lại hắn? “Đương nhiên, khi đó chúng ta đang bị hủ thi vây khốn, là các ngươi đã cứu chúng ta”. Hiên Viên Thiên Hành không hiểu được chuyện này cùng Thanh Trúc thích hợp thì có quan hệ gì?

“Vậy ngươi hẳn là nhớ rõ lúc ấy ta nói ngươi phải cho chúng ta đổ kim thì chúng ta mới hổ trợ đi!”. Vô cực đạo trưởng cười khổ một tiếng.

“Đương nhiên a, cái này có quan hệ gì?”. Hiên Viên Thiên Hành trảo trảo tóc, giống như thực sự chuyện có như vậy!

“Ta hảo đổ, cho nên bạc của chúng ta đều là cho Thanh Trúc chưởng quản. Thời điểm ta nhận thức hắn là mười lăm tuổi, khi đó Thanh Trúc rất là gầy yếu, đều sắp chết đói. Ta cứu hắn rồi hắn đi theo ta học. Rồi sau đó hắn phát hiện ta hảo đổ, liền sử kế đem bạc đều lừa đến chỗ hắn. Hắn thực tốt luôn luôn có cái gì ăn ngon đều cho ta ăn trước. Hắn mạnh miệng mềm lòng, luôn nói ta mà tiếp tục đổ hắn sẽ…… không trả tiền cho ta nữa, để ta tự mình nghĩ biện pháp. Nhưng gần đây, ta nhìn thấy hắn thường xuyên nhìn bạc ngẩn người, cuối cùng là tùy tay lấy, quần áo đều là tùy tiện mua, xem ra hắn thật sự có vấn đề a!”. Vô cực đạo trưởng giống như lập tức già thêm vài tuổi.

“Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”. Tô Liên Tâm không biết làm sao nhìn hai người. Nếu đúng như bọn họ nói thì Thanh Trúc thật ở nơi nào? người này là ai?

“Vẫn là quan sát một trận thử đi!”. Vô cực đạo trưởng cười khổ một tiếng: có lẽ hắn chính là có một chút khác thường đi!”.

“Thử xem đi!”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ cùng Thanh Trúc giỡn quả có chút quái dị. Chẳng lẽ là Ma Tuyệt kia? Nhưng ý tưởng này rất nhanh đã bị hắn phủ định. Ma tuyệt đã bị Khải nhi đả thương, không có khả năng biến thành bộ dáng Thanh Trúc xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Hơn nữa thương trên người Thanh Trúc cũng không phải là giả a! Thật sự là phiền toái a!

“Uy, các ngươi đang làm gì? Nhanh lên a”. Long Tại Vũ nhìn lại phát hiện họ còn đang chậm rãi tiêu sái rất là buồn bực: “Các ngươi sẽ không phải đi như thế này hoài chứ?”.

“Đương nhiên không phải. Chúng ta đến đây”. Hiên Viên Thiên Hành vừa nghe lập tức cợt nhã đuổi theo.

“Đi thôi. Không cần lo lắng, ta tin tưởng người tốt có hảo báo”. Tô Liên Tâm còn thật nhìn Vô cực đạo trưởng: “Hiện tại chúng ta không thể nói Thanh Trúc đã chết rồi! Hoặc là bị người đánh tráo, không đến phút cuối cùng chúng ta không thể bỏ cuộc!”.

“Tiểu nha đầu, ngươi không cần an ủi ta. Tuổi của ta so với ngươi lớn hơn, chuyện so với ngươi cũng hiểu nhiều hơn, không cần lo lắng cho ta! Thanh Trúc đã chết, ta sẽ báo thù cho hắn. Nếu hắn bị người đánh tráo, ta sẽ tìm và đưa hắn về. Không cần lo lắng cho ta!”. Vô cực đạo trưởng từ ái mở miệng: “Ngươi là cô nương tốt, về sau không cần để tâm vào chuyện vụn vặt a!”.

“Ngươi ngươi nói cái gì a Ai để tâm vào chuyện vụn vặt!”. Tô Liên Tâm mặt đỏ mở miệng.

“Ta nói sai rồi?”. Vô cực đạo trưởng vô tội mở miệng: “Ngươi không phải cùng cái Thi Dương gì đó cãi nhau sao? Chẳng lẽ ta lầm rồi?”

“Ngươi không nghe ngươi nói nữa!”. Tô Liên Tâm bước nhanh tránh ra.

Vô cực đạo trưởng nhìn Tô Liên Tâm trong lòng thán khí. Thanh Trúc rốt cuộc thế nào rồi?

Thanh Trúc nhìn thấy Tô Liên Tâm tới thì lạnh lùng cười nữ nhân này dám phá hỏng chuyện của hắn hắn sẽ giết nàng!

“Tại Vũ, chúng ta cứ như vậy đi tới Tuy Dương sao?”. Tô Liên Tâm ai oán mở miệng: “Nếu đi như vậy sẽ có người chết đó!”.

“Làm sao vậy?”. Long Tại Vũ khó hiểu nhìn Tô Liên Tâm: “Như thế nào đi thì sẽ có người chết?”.

“Ngu ngốc, ngươi đi đường không phiền lụy a? Thật không biết trước kia ngươi quen bạn gái như thế nào nữa!”. Tô Liên Tâm ai oán nhìn Long Tại Vũ: “nếu ta là bạn gái ngươi nhất định sẽ chia tay với ngươi, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc!”.

“Ta không có quen qua bạn gái ta làm sao biết a?”. Long Tại Vũ rất là buồn bực mở miệng.

“Ngươi chưa từng quen bạn gái?”. Tô Liên Tâm hú lên quái dị: “Bây giờ còn có loại quái thai này? Vậy ngươi trước kia nhất định thực xấu!”.

“Ta năm đó chính là người dễ nhìn nhất nhì của đại học âm nhạc 1 đó!”. Long Tại Vũ trở mình xem thường, hắn cũng hiểu được kỳ quái, mình rõ ràng không xấu a, vì cái gì không ai đến thổ lộ chứ?

“Đại học âm nhạc 1? Ngươi trước kia cũng học ở đó?”. Tô Liên Tâm hưng phấn nhìn Long Tại Vũ. Biểu tình kia giống như một một người bụng đói bảy ngày thấy được một cái bánh! ( Vũ: đây là cái so sánh chó má gì a? Liên tâm: chính là. dù sao cũng hơn là so với bánh bao a! Vũ:…)

“Đúng vậy! Làm sao vậy?”. Long Tại Vũ nhìn thấy Tô Liên Tâm nuốt nuốt nước miếng như vậy. Trước kia như thế nào không phát hiện kỳ thật Liên Tâm cũng thực là khủng bố! Ánh mắt kia giống như muốn ăn người ta!

“Ngươi không biết ngươi trước kia được nhiều người hoan nghênh đi?”. Tô Liên Tâm đồng tình nhìn Long Tại Vũ: “Năm đó nữ sinh thích ngươi thực không ít, nhưng có người đồn đãi ngươi là đồng tính luyến ái!”.

“Cái gì? Là tên hỗn đản vương bát đản nào? Lão tử muốn bổ sống hắn!”. Long Tại Vũ kinh thiên rống một tiếng. Ai dám phá hư thanh danh của hắn? Lời như vậy mà cũng có thể nói ra?

“Không cần kích động a! Ngươi không phải đã đắc tội người nào chứ?”. Tô Liên Tâm lôi kéo Long Tại Vũ đang không khắc chế được: “Ngươi hiện tại sinh khí thì có ích lợi gì a? Cho dù là biết cũng không thể đánh hắn được a!”.

“Ta đây liền mỗi ngày nguyền rủa hắn!”. Long Tại Vũ đối trời giơ ngón tay giữa lên! Con mẹ nó, nếu để hắn biết là tên hỗn đản nào hại hắn, liền rủa hắn sinh con ra không có thí thí! ( Kì: khụ, có phải không không rất nghiêm trọng? Vũ: lão tử còn không rút gân lột da hắn a! Kì: hoàn hảo người kia sinh không ra đứa con!!!)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện